Y Đạo Quan Đồ
Chương 188: Cảnh giác
Trương Dương đưa hai người tới nhà khác thị ủy, lúc xuống xe, ánh mắt Trương Dương và Tần Thanh chạm nhau, tuy rằng cả hai đều muốn ở cạnh nhanh, nhưng vẫn còn Thường Hải Tâm ở bên cạnh đó, nên cả hai chẳng dám biểu lộ điều gì.
Tần Thanh cùng Thường Hải Tâm đi hai bước thì bỗng Tần Thanh kêu lên: “Chết rồi!"
Thường Hải Tâm và Trương Dương đều nhìn sang phía nàng.
Tần Thanh nói: “Ta để quên công văn ở khách sạn rồi!"
Thường Hải Tâm lúc này mới nhớ lúc đi tới khách sạn Tần Thanh đúng là có cầm theo một túi công văn. Nàng có bảo Tần Thanh để cho nàng cầm giúp bất quá Tần Thanh nói không cần nên nàng cũng không chú ý lắm. Nàng chủ động nói: “Tần phó thị trưởng, ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi, để ta quay lại lấy!"
Tần Thanh lắc đầu: “Không cần! Bên trong có một số văn kiện quan trọng của riêng ta." Nàng quay sang nói với Trương Dương: “Tiểu Trương, làm phiền ngươi chịu cực khổ một chút vậy!"
Thường Hải Tâm cũng không ý kiến gì, quy tắc bảo mật trong thể chế, vẫn có những tài liệu ngay cả thư kí riêng cũng không được tiếp xúc, cách làm của Tần Thanh cũng là hoàn toàn bình thường.
Tần Thanh mỉm cười nói: “Ngươi đi theo ta cả ngày, phải làm bao nhiêu việc rồi, giờ cũng chỉ còn chút việc nhỏ này thôi, ta tự làm được. Ngươi về nghỉ sớm đi!" Nói xong nàng xoay người bước lên xe của Trương Dương. Lúc quay đầu xe chạy đi, ngoảnh lại đã thấy Hải Tâm đi vào trong nhà khác, lúc này Trương Dương với Tần Thanh mới mỉm cười nhìn nhau.
“Túi công văn quên thật à?"
“Không!"
Trương Dương bật cười ha hả, mỹ nhân này ý tưởng cũng thật là thấu đáo a, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm nay có trở lại không?"
Tần Thanh ôn nhu nói: “Ta chỉ là muốn bồi người một chút thôi!" Nàng nhấc tay lên nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Một giờ nữa đưa ta trở lại."
Trương Dương uể oải nói: “Chuyện này làm sao có thể gấp thế được?"
Tần Thanh mắng: “Ngươi nói bậy cái gì đó? Trong đầu ngươi không nghĩ được chuyện gì tử tế sao?"
Trương Dương lái xe ra chỗ công viên Tân Giang cách đó không xa, dừng xe lại tại sườn đồi, từ chỗ này có thể ngắm trăng thoải mái. Trương Dương ngả hết cỡ ghế về đằng sau, Tần Thanh nép vào ngực hắn, hai người yên lặng ngắm trăng, ngắm cảnh bên sông. Tần Thanh nói: “Ở đây đẹp thật!"
Trương Dương mỉm cười: “Bởi vì ngươi đang ở đây cho nên mới đẹp như vậy."
Tần Thanh cắn cắn môi: “Ta phát hiện cái miệng của ngươi càng ngày càng dẻo, thật sự muốn làm mê chết người?"
“Hưởng qua mới biết được!" Trương Dương ngoảnh mặt sang hôn lên môi nàng, đầu lưỡi hắn chủ động tiến sang miệng làng, sau đó đê mê hút lấy cái lưỡi ngọt ngào thơm tho. Tay hắn vuốt ve lần mò vào trong quần của nàng.
Tần Thanh cuống quít nói: “Đây đang là ở ngoài!"
“Nhưng cũng không có ai!"
Tần Thanh đỏ mặt nhìn ra ngoài xa, chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo quần nàng xuống.
“Hồ đồ! Đừng có động!"
“Được! Ta không động, ngươi động!"
Thân thể Tần Thanh không khỏi run lên một chút, thấy vẻ mặt xấu xa của hắn trong lòng xấu hổ tới cực điểm, cúi xuống hôn hắn một cái thật sâu, sau đó xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ngươi thật bại hoại! Mỗi lần gặp ngươi ta đều hồ đồ!"
Trương Dương cười nói: “Lúc trước ở Lam Sơn, Tần phó thị trưởng có nói sẽ chủ động a, làm ta cứ mòng chờ mãi thôi!"
“Đừng có nói nữa, mắc cỡ chết thôi!" Tần Thanh lúc này ngồi dạy chỉnh trang y phục cho hắn, rút khắn tay ra lau mấy vết son đi, nhưng thấy tiểu tử này vẫn đang trọng chấn hùng phong chi thế, có chút xấu hổ nói: “Đừng có hồ đồ, mau đưa ta về đi, nếu không Hải Tâm sẽ nghi ngờ!"
Trương Dương lúc này dù không đành lòng nhưng cũng đành ngồi dạy, chỉnh quần áo sau đó mở cửa xe bước ra vươn vai một cái, thanh lương giang phong thổi ùa tới thật là dễ chịu.
Tần Thanh đi ra cạnh hắn, nhìn chung quanh một lượt, chỗ này thực sự là rất đẹp, từ đó có thể nhìn ra sông, nhìn vào phía trong thành phố cũng được. Hắn có vẻ đối với chỗ này khá là tâm đắc, nàng liền nhéo lỗ tai hắn hỏi: “Nói! Có phải đã từng cùng nữ nhân khác tới đây rồi không?"
Trương Dương nhấc tay xin thề: “Không có! Đây là lần đầu ta tới đây a!"
“Tin được ngươi mới là lạ!" Tần Thanh buông lỗ tai hắn ra hỏi: “Được rồi! Định bảo giờ về Giang Thành?"
Trương Dương thở dài: “Ngươi cho rằng ta chưa muốn về Giang Thành sao? Cứ ở bên ngoài dong chơi cũng cũng nhàm chán. Sau khi Hứa Thường Đức rớt đài, lãnh đạo an bài ta tới trường Đảng tỉnh học tập, bây giờ vẫn còn chưa thấy gọi chứ!"
“Hiện giờ còn chưa có khóa mới a!"
“Ta cũng chẳng biết nữa, nhưng chẳng nhẽ những gì tân tân khổ khổ chẳng lẽ lại bị gạt bỏ cả sao?"
Tần Thanh ôm cánh tay hắn ôn nhu nói: “Có những việc không thể chỉ đứng ở góc độ cá nhân mà nhìn được, vẫn phải xem xét từ một góc độ lớn hơn, lo lắng ảnh hưởng của nó tới đại cục!"
Trương Dương gật đầu: “Ngày mai ta trở về Giang Thành!"
“Nhanh như vậy sao?" Tần Thanh có chút ngạc nhiên.
Trương Dương lúc này mới đem chuyện Lý Trường Vũ kết hôn ra nói, Tần Thanh nghe mà không khỏi nở nụ cười, nghĩ không ra Cát Xuân Lệ và Lý Trường Vũ lại vẫn sẽ bước cùng nhau trên con đường đời. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta vừa tiếp nhận công tác tại Lam Sơn, còn rất nhiều bề bộn có lẽ sẽ không về được. Ngươi giúp ta mang lễ vật tới!"
Trương Dương nói: “Người không cần phải lo, ta lần này tới Hồng Kông mua không ít đồ linh tinh, thay mạt ngươi tặng cho hắn là được!"
Bởi vì vẫn phải làm thủ tục ghi danh tại trường Đảng nên mãi tới buổi trưa Trương Dương mới xuất phát rời khỏi Đông Giang. Quách Chí Cường thì vì lý do tế nhị nên chưa có trở về cùng Trương Dương. Lúc tiễn Trương Dương hắn còn cười cợt nhấn mạnh lúc về Giang Thành nhất định sẽ trả tiền cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân đương nhiên chẳng phải là kẻ coi trọng tiền tài.
Một mình một xe chạy từ Đông Giang về Giang Thành quả thực có chút tịch mịch, quá giờ ngọ, ánh dương quang chiếu thẳng vào trong xe, mặc dù có điều hòa nhưng vẫn cảm giác được cái khô nóng. Trương Dương đang chuẩn bị tạt xe vào phía làn trong, tìm một quán giải khát nào đó để nghỉ ngơi tạm, thì lúc này có một chiếc Cadilac đen từ phía bên phải đằng sau vọt lên, mà chiếc xe này cũng chẳng thèm nói quy củ gì, cứ thể vọt thẳng lên một mạch bên phải chẳng có lấy một tín hiệu báo, nếu như không phải Trương Dương chú ý thì có lẽ đã xảy ra tai nạn. Mà càng quá đáng hơn nữa, lúc đi ngang bằng xe Trương Dương, người trong xe kia cư nhiên đáp chai nước sang cái ‘bộp’ vào kính xe của Trương Dương. Trương đại quan nhân cũng chẳng phải là cái dạng tốt lành nhường nhịn gì, không nhịn được mắng: “Ta kháo! Con mẹ nó, muốn chết a!" Chân đạp ga vọt lên đuổi theo chiếc Cadilac kia.
Xe của Trương Dương tuy rằng khỏe, nhưng sở trường là chạy việt dã, trên đường cái bình thường chẳng có ưu thế gì, rất nhanh chóng bị chiếc Cadilac kia bỏ mất dạng, Trương Dương thấy vậy trong lòng bực tức cungc cũng đành thôi, cố chạy theo nữa căn bản là chỉ rước nhục. Đi khoảng chục km nữa, thì để ý thấy chiếc Cadilac này đang đỗ bên đường, trong lòng Trương Dương không khỏi vui vẻ hẳn lên. Cái này gọi là lưới trời tuy thưa mà khó lọt a.
Nhưng chạy đến gần nhìn lại, lái xe lại là hai nữ tử, thân mặc quần jean xanh, áo sơ mi trắng, đeo kính râm, tóc buộc đuôi ngựa. Bất quá nhìn thoáng qua vẫn thấy một khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ xinh đẹp, thông minh lanh lợi, nữ tử còn lại kia thì vóc người cao hơn một chút, tóc ngắn, màu da tiểu mạch trông rất cá tính khỏe mạnh, đang hướng Trương Dương vẫy vẫy tay.
Trương Dương nhìn hai nàng ta bộ dạng rất hả hê: “Nổ xăm hả? Chạy nhanh thế mà chưa lật xe cũng may a!"
Thiếu nữ tóc ngắn vừa nghe lời này của hắn thì có chút nóng nảy: “Ta nói ngươi thế nào lại thiếu đạo đức thế a?"
Trương Dương cười hắc hắc, sau đó tiếp tục chạy xe lên phía trước, thấy một chiếc máy kéo chạy tới phía chiếc Cadilac của hai cô nàng, từ trên xe nhảy xuống năm gã đại hán, Trương Dương tuy rằng rất phản cảm với hai cô nàng này, nhưng mà dù sao họ cũng là nữ tử, hiện tại cướp đường hoành hành, nếu bản thân mình mắt thấy họ xảy ra chuyện thì thật không hay ho gì. Nghĩ vậy hắn liền quay xe ngược trở lại, nghe thấy hai bên đang cò kè mặc cả giá.
Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống.
Một trong năm gã nông dân xòe bàn tay năm ngón nói: “Năm mươi tệ, ít nhất cũng phải chia đều được năm người!"
Trương Dương nói: “Thôi khỏi, ta một phân tiền cũng không lấy, nhanh lên cho ta còn rời đi, lằng nhằng ta báo án a!"
Mấy tên nông dân thấy cái bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, tuy rằng trong lòng hận hắn cản đường làm ăn của họ, nhưng trông bộ dạng cộng biển xe cũng không dám sinh sự, lầm bầm nói gì đó rồi rời đi.
Trương Dương nhìn hai nữ tử lắc đầu: “Ngay cả xăm lốp dự phòng cũng không mang theo mà chạy đường dài a?"
Nữ tử có vóc người nhỏ hơn kia nói: “Vị tiên sinh này, xem có thể giúp gì được chúng ta, ta xin trả thù lao!"
Trương Dương cười cười: “Thù lao ta không cần, chỉ cần các ngươi đừng có đáp chai nước vào đầu ta là được a!"
Vừa đáp chai nước chính là nữ tử tóc ngắn, nàng ta nghe Trương Dương nói vậy mặt không khỏi đỏ lên: “Thật không có ý tứ, ta có uống chút rượu nên…"
Trương Dương lúc này mới để ý nàng ta quả nhiên có mùi rượu, uống rượu vẫn lái xe, lá gan quả nhiên là lớn. Hắn không nói gì, đi ra phía cốp xe mình lấy một chiếc xăm xe cùng dụng cụ ra thay cho chiếc Cadilac.
Không đầy mười phút đồng hồ, toàn bộ quá trình đã hoàn thành.
Nữ tử tóc ngắn xuất ra một chai nước lạnh đáp cho Trương Dương, Trương Dương bắt lấy chai nước cười nói: “Không phải đã nói đừng có đáp ta nữa sao?"
Hai nữ tử đều bật cười.
Trương Dương lúc này mới vui vẻ nói: “Các ngươi chạy xe quá nhanh a, không an toàn chút nào cả!"
Nữ tử tóc ngắn gật đầu, vươn cánh tay ra chủ động nói: “Vừa rồi thực sự là xin lỗi, ta có uống một *** bia, vốn nghĩ là không việc gì… Ta tên gọi là Thi Duy, đây là biểu tỉ ta!"
Nữ tử vóc người nhỏ nhắn nhàn nhạt cười, Thi Duy có vẻ hướng ngoại hơn so với nàng ta, nàng ta hướng Trương Dương gật đầu nói: “Ta là Kiều Mộng Viên!"
Trương Dương không khỏi sửng sốt, ta kháo a! Thế nào lại có thể trùng hợp như thế chứ, nữ tử kia cư nhiên là Kiều Mộng Viên, cháu gái của Kiều lão, thiên kim tiểu thư của bsi thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương sao? Bất quá nhìn qua khí chất của nàng cũng không quá đặc biệt xuất sắc. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng Trương Dương vẫn không tỏ ra vẻ gì, vẫn bình tĩnh mỉm cười hỏi: “Ta là Trương Dương! Các ngươi bây giờ đi đâu?"
Thi Duy nói: “Giang Thành!"
“Trùng hợp a! Ta cũng đang về Giang Thành đây!"
Thi Duy vui vẻ: “Tốt, vậy đi cùng!"
Trương Dương cười nói: “Để ta dẫn đường, thuận tiện coi như là áp tốc, uống rượu xong lái xe không tốt a!"
Trương Dương bước lên chiếc xe jeep của mình, Kiều Mộng Viên với Thi Duy cũng lên xe, lúc này Mộng Viên tháo kính râm xuống, dùng khăn tay lau lau mặt một chút, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thanh niên nhân này dường như cũng có chút địa vị!" Ánh mắt nàng đang tập trung lên cái biển số xe của Trương Dương.
Thi Duy cười nói: “Tướng mạo cũng rất khá a, so với Hứa Gia Dũng cũng có phần nhỉnh a!"
Nhắc tới Hứa Gia Dũng, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộng Viên mỉm cười ngọt ngào: “Gia Dũng không có nhiều lời như tên này đâu!" Nàng hướng Thi Duy cười nói: “Thế nào? Cố gái nhỏ này hoa mắt rồi a?"
“Biểu tỷ! Nào có a!"
Tần Thanh cùng Thường Hải Tâm đi hai bước thì bỗng Tần Thanh kêu lên: “Chết rồi!"
Thường Hải Tâm và Trương Dương đều nhìn sang phía nàng.
Tần Thanh nói: “Ta để quên công văn ở khách sạn rồi!"
Thường Hải Tâm lúc này mới nhớ lúc đi tới khách sạn Tần Thanh đúng là có cầm theo một túi công văn. Nàng có bảo Tần Thanh để cho nàng cầm giúp bất quá Tần Thanh nói không cần nên nàng cũng không chú ý lắm. Nàng chủ động nói: “Tần phó thị trưởng, ngài cứ về nghỉ ngơi trước đi, để ta quay lại lấy!"
Tần Thanh lắc đầu: “Không cần! Bên trong có một số văn kiện quan trọng của riêng ta." Nàng quay sang nói với Trương Dương: “Tiểu Trương, làm phiền ngươi chịu cực khổ một chút vậy!"
Thường Hải Tâm cũng không ý kiến gì, quy tắc bảo mật trong thể chế, vẫn có những tài liệu ngay cả thư kí riêng cũng không được tiếp xúc, cách làm của Tần Thanh cũng là hoàn toàn bình thường.
Tần Thanh mỉm cười nói: “Ngươi đi theo ta cả ngày, phải làm bao nhiêu việc rồi, giờ cũng chỉ còn chút việc nhỏ này thôi, ta tự làm được. Ngươi về nghỉ sớm đi!" Nói xong nàng xoay người bước lên xe của Trương Dương. Lúc quay đầu xe chạy đi, ngoảnh lại đã thấy Hải Tâm đi vào trong nhà khác, lúc này Trương Dương với Tần Thanh mới mỉm cười nhìn nhau.
“Túi công văn quên thật à?"
“Không!"
Trương Dương bật cười ha hả, mỹ nhân này ý tưởng cũng thật là thấu đáo a, hắn nhẹ giọng nói: “Đêm nay có trở lại không?"
Tần Thanh ôn nhu nói: “Ta chỉ là muốn bồi người một chút thôi!" Nàng nhấc tay lên nhìn đồng hồ một chút rồi nói: “Một giờ nữa đưa ta trở lại."
Trương Dương uể oải nói: “Chuyện này làm sao có thể gấp thế được?"
Tần Thanh mắng: “Ngươi nói bậy cái gì đó? Trong đầu ngươi không nghĩ được chuyện gì tử tế sao?"
Trương Dương lái xe ra chỗ công viên Tân Giang cách đó không xa, dừng xe lại tại sườn đồi, từ chỗ này có thể ngắm trăng thoải mái. Trương Dương ngả hết cỡ ghế về đằng sau, Tần Thanh nép vào ngực hắn, hai người yên lặng ngắm trăng, ngắm cảnh bên sông. Tần Thanh nói: “Ở đây đẹp thật!"
Trương Dương mỉm cười: “Bởi vì ngươi đang ở đây cho nên mới đẹp như vậy."
Tần Thanh cắn cắn môi: “Ta phát hiện cái miệng của ngươi càng ngày càng dẻo, thật sự muốn làm mê chết người?"
“Hưởng qua mới biết được!" Trương Dương ngoảnh mặt sang hôn lên môi nàng, đầu lưỡi hắn chủ động tiến sang miệng làng, sau đó đê mê hút lấy cái lưỡi ngọt ngào thơm tho. Tay hắn vuốt ve lần mò vào trong quần của nàng.
Tần Thanh cuống quít nói: “Đây đang là ở ngoài!"
“Nhưng cũng không có ai!"
Tần Thanh đỏ mặt nhìn ra ngoài xa, chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo quần nàng xuống.
“Hồ đồ! Đừng có động!"
“Được! Ta không động, ngươi động!"
Thân thể Tần Thanh không khỏi run lên một chút, thấy vẻ mặt xấu xa của hắn trong lòng xấu hổ tới cực điểm, cúi xuống hôn hắn một cái thật sâu, sau đó xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ngươi thật bại hoại! Mỗi lần gặp ngươi ta đều hồ đồ!"
Trương Dương cười nói: “Lúc trước ở Lam Sơn, Tần phó thị trưởng có nói sẽ chủ động a, làm ta cứ mòng chờ mãi thôi!"
“Đừng có nói nữa, mắc cỡ chết thôi!" Tần Thanh lúc này ngồi dạy chỉnh trang y phục cho hắn, rút khắn tay ra lau mấy vết son đi, nhưng thấy tiểu tử này vẫn đang trọng chấn hùng phong chi thế, có chút xấu hổ nói: “Đừng có hồ đồ, mau đưa ta về đi, nếu không Hải Tâm sẽ nghi ngờ!"
Trương Dương lúc này dù không đành lòng nhưng cũng đành ngồi dạy, chỉnh quần áo sau đó mở cửa xe bước ra vươn vai một cái, thanh lương giang phong thổi ùa tới thật là dễ chịu.
Tần Thanh đi ra cạnh hắn, nhìn chung quanh một lượt, chỗ này thực sự là rất đẹp, từ đó có thể nhìn ra sông, nhìn vào phía trong thành phố cũng được. Hắn có vẻ đối với chỗ này khá là tâm đắc, nàng liền nhéo lỗ tai hắn hỏi: “Nói! Có phải đã từng cùng nữ nhân khác tới đây rồi không?"
Trương Dương nhấc tay xin thề: “Không có! Đây là lần đầu ta tới đây a!"
“Tin được ngươi mới là lạ!" Tần Thanh buông lỗ tai hắn ra hỏi: “Được rồi! Định bảo giờ về Giang Thành?"
Trương Dương thở dài: “Ngươi cho rằng ta chưa muốn về Giang Thành sao? Cứ ở bên ngoài dong chơi cũng cũng nhàm chán. Sau khi Hứa Thường Đức rớt đài, lãnh đạo an bài ta tới trường Đảng tỉnh học tập, bây giờ vẫn còn chưa thấy gọi chứ!"
“Hiện giờ còn chưa có khóa mới a!"
“Ta cũng chẳng biết nữa, nhưng chẳng nhẽ những gì tân tân khổ khổ chẳng lẽ lại bị gạt bỏ cả sao?"
Tần Thanh ôm cánh tay hắn ôn nhu nói: “Có những việc không thể chỉ đứng ở góc độ cá nhân mà nhìn được, vẫn phải xem xét từ một góc độ lớn hơn, lo lắng ảnh hưởng của nó tới đại cục!"
Trương Dương gật đầu: “Ngày mai ta trở về Giang Thành!"
“Nhanh như vậy sao?" Tần Thanh có chút ngạc nhiên.
Trương Dương lúc này mới đem chuyện Lý Trường Vũ kết hôn ra nói, Tần Thanh nghe mà không khỏi nở nụ cười, nghĩ không ra Cát Xuân Lệ và Lý Trường Vũ lại vẫn sẽ bước cùng nhau trên con đường đời. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta vừa tiếp nhận công tác tại Lam Sơn, còn rất nhiều bề bộn có lẽ sẽ không về được. Ngươi giúp ta mang lễ vật tới!"
Trương Dương nói: “Người không cần phải lo, ta lần này tới Hồng Kông mua không ít đồ linh tinh, thay mạt ngươi tặng cho hắn là được!"
Bởi vì vẫn phải làm thủ tục ghi danh tại trường Đảng nên mãi tới buổi trưa Trương Dương mới xuất phát rời khỏi Đông Giang. Quách Chí Cường thì vì lý do tế nhị nên chưa có trở về cùng Trương Dương. Lúc tiễn Trương Dương hắn còn cười cợt nhấn mạnh lúc về Giang Thành nhất định sẽ trả tiền cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân đương nhiên chẳng phải là kẻ coi trọng tiền tài.
Một mình một xe chạy từ Đông Giang về Giang Thành quả thực có chút tịch mịch, quá giờ ngọ, ánh dương quang chiếu thẳng vào trong xe, mặc dù có điều hòa nhưng vẫn cảm giác được cái khô nóng. Trương Dương đang chuẩn bị tạt xe vào phía làn trong, tìm một quán giải khát nào đó để nghỉ ngơi tạm, thì lúc này có một chiếc Cadilac đen từ phía bên phải đằng sau vọt lên, mà chiếc xe này cũng chẳng thèm nói quy củ gì, cứ thể vọt thẳng lên một mạch bên phải chẳng có lấy một tín hiệu báo, nếu như không phải Trương Dương chú ý thì có lẽ đã xảy ra tai nạn. Mà càng quá đáng hơn nữa, lúc đi ngang bằng xe Trương Dương, người trong xe kia cư nhiên đáp chai nước sang cái ‘bộp’ vào kính xe của Trương Dương. Trương đại quan nhân cũng chẳng phải là cái dạng tốt lành nhường nhịn gì, không nhịn được mắng: “Ta kháo! Con mẹ nó, muốn chết a!" Chân đạp ga vọt lên đuổi theo chiếc Cadilac kia.
Xe của Trương Dương tuy rằng khỏe, nhưng sở trường là chạy việt dã, trên đường cái bình thường chẳng có ưu thế gì, rất nhanh chóng bị chiếc Cadilac kia bỏ mất dạng, Trương Dương thấy vậy trong lòng bực tức cungc cũng đành thôi, cố chạy theo nữa căn bản là chỉ rước nhục. Đi khoảng chục km nữa, thì để ý thấy chiếc Cadilac này đang đỗ bên đường, trong lòng Trương Dương không khỏi vui vẻ hẳn lên. Cái này gọi là lưới trời tuy thưa mà khó lọt a.
Nhưng chạy đến gần nhìn lại, lái xe lại là hai nữ tử, thân mặc quần jean xanh, áo sơ mi trắng, đeo kính râm, tóc buộc đuôi ngựa. Bất quá nhìn thoáng qua vẫn thấy một khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ xinh đẹp, thông minh lanh lợi, nữ tử còn lại kia thì vóc người cao hơn một chút, tóc ngắn, màu da tiểu mạch trông rất cá tính khỏe mạnh, đang hướng Trương Dương vẫy vẫy tay.
Trương Dương nhìn hai nàng ta bộ dạng rất hả hê: “Nổ xăm hả? Chạy nhanh thế mà chưa lật xe cũng may a!"
Thiếu nữ tóc ngắn vừa nghe lời này của hắn thì có chút nóng nảy: “Ta nói ngươi thế nào lại thiếu đạo đức thế a?"
Trương Dương cười hắc hắc, sau đó tiếp tục chạy xe lên phía trước, thấy một chiếc máy kéo chạy tới phía chiếc Cadilac của hai cô nàng, từ trên xe nhảy xuống năm gã đại hán, Trương Dương tuy rằng rất phản cảm với hai cô nàng này, nhưng mà dù sao họ cũng là nữ tử, hiện tại cướp đường hoành hành, nếu bản thân mình mắt thấy họ xảy ra chuyện thì thật không hay ho gì. Nghĩ vậy hắn liền quay xe ngược trở lại, nghe thấy hai bên đang cò kè mặc cả giá.
Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống.
Một trong năm gã nông dân xòe bàn tay năm ngón nói: “Năm mươi tệ, ít nhất cũng phải chia đều được năm người!"
Trương Dương nói: “Thôi khỏi, ta một phân tiền cũng không lấy, nhanh lên cho ta còn rời đi, lằng nhằng ta báo án a!"
Mấy tên nông dân thấy cái bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, tuy rằng trong lòng hận hắn cản đường làm ăn của họ, nhưng trông bộ dạng cộng biển xe cũng không dám sinh sự, lầm bầm nói gì đó rồi rời đi.
Trương Dương nhìn hai nữ tử lắc đầu: “Ngay cả xăm lốp dự phòng cũng không mang theo mà chạy đường dài a?"
Nữ tử có vóc người nhỏ hơn kia nói: “Vị tiên sinh này, xem có thể giúp gì được chúng ta, ta xin trả thù lao!"
Trương Dương cười cười: “Thù lao ta không cần, chỉ cần các ngươi đừng có đáp chai nước vào đầu ta là được a!"
Vừa đáp chai nước chính là nữ tử tóc ngắn, nàng ta nghe Trương Dương nói vậy mặt không khỏi đỏ lên: “Thật không có ý tứ, ta có uống chút rượu nên…"
Trương Dương lúc này mới để ý nàng ta quả nhiên có mùi rượu, uống rượu vẫn lái xe, lá gan quả nhiên là lớn. Hắn không nói gì, đi ra phía cốp xe mình lấy một chiếc xăm xe cùng dụng cụ ra thay cho chiếc Cadilac.
Không đầy mười phút đồng hồ, toàn bộ quá trình đã hoàn thành.
Nữ tử tóc ngắn xuất ra một chai nước lạnh đáp cho Trương Dương, Trương Dương bắt lấy chai nước cười nói: “Không phải đã nói đừng có đáp ta nữa sao?"
Hai nữ tử đều bật cười.
Trương Dương lúc này mới vui vẻ nói: “Các ngươi chạy xe quá nhanh a, không an toàn chút nào cả!"
Nữ tử tóc ngắn gật đầu, vươn cánh tay ra chủ động nói: “Vừa rồi thực sự là xin lỗi, ta có uống một *** bia, vốn nghĩ là không việc gì… Ta tên gọi là Thi Duy, đây là biểu tỉ ta!"
Nữ tử vóc người nhỏ nhắn nhàn nhạt cười, Thi Duy có vẻ hướng ngoại hơn so với nàng ta, nàng ta hướng Trương Dương gật đầu nói: “Ta là Kiều Mộng Viên!"
Trương Dương không khỏi sửng sốt, ta kháo a! Thế nào lại có thể trùng hợp như thế chứ, nữ tử kia cư nhiên là Kiều Mộng Viên, cháu gái của Kiều lão, thiên kim tiểu thư của bsi thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương sao? Bất quá nhìn qua khí chất của nàng cũng không quá đặc biệt xuất sắc. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng Trương Dương vẫn không tỏ ra vẻ gì, vẫn bình tĩnh mỉm cười hỏi: “Ta là Trương Dương! Các ngươi bây giờ đi đâu?"
Thi Duy nói: “Giang Thành!"
“Trùng hợp a! Ta cũng đang về Giang Thành đây!"
Thi Duy vui vẻ: “Tốt, vậy đi cùng!"
Trương Dương cười nói: “Để ta dẫn đường, thuận tiện coi như là áp tốc, uống rượu xong lái xe không tốt a!"
Trương Dương bước lên chiếc xe jeep của mình, Kiều Mộng Viên với Thi Duy cũng lên xe, lúc này Mộng Viên tháo kính râm xuống, dùng khăn tay lau lau mặt một chút, nàng ta nhẹ giọng nói: “Thanh niên nhân này dường như cũng có chút địa vị!" Ánh mắt nàng đang tập trung lên cái biển số xe của Trương Dương.
Thi Duy cười nói: “Tướng mạo cũng rất khá a, so với Hứa Gia Dũng cũng có phần nhỉnh a!"
Nhắc tới Hứa Gia Dũng, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộng Viên mỉm cười ngọt ngào: “Gia Dũng không có nhiều lời như tên này đâu!" Nàng hướng Thi Duy cười nói: “Thế nào? Cố gái nhỏ này hoa mắt rồi a?"
“Biểu tỷ! Nào có a!"
Tác giả :
Thạch Chương Ngư