Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 48

“Yo man! Are you kidding me?" Đây là câu đầu tiên Rebertine thốt ra được sau khi há to mồm cả buổi vì nghe tin Trình Trì mang thai.

Mặc dù phản ứng này của Rebertine đáng ăn đập hết sức, nhưng Trình Trì nghĩ loại phản ứng này mới là bình thường a, đây vốn không phải một chuyện cười nha.

“Ta cũng nghĩ đây không phải sự thật." Trình Trì cúi đầu nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì của mình lầm bầm một câu.

Khi ngẩng đầu lên thì Trình Trì mới phát hiện Rebertine đang dùng một loại ánh mắt soi mói nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mình, Trình Trì bất mãn, “Ngươi giả vờ hình sự làm cái gì nha?"

“Không phải, anh em, tin tức này quá chấn động, ngươi phải để ta tiêu hóa tiêu hóa." Rebertine không chút lưu tâm phất phất tay, lại lắc lắc cái đuôi tẩm trong nước biển.

“Vậy ngươi thật sự nghĩ ta mang thai à." Trình Trì hơi cáu, “Ta vốn là nam giới ở địa cầu, vô số lần kiểm tra sức khỏe từ thời học sinh đến khi vào xã hội kiểm chứng ta là đàn ông thuần trăm phần trăm, làm gì có khả năng mang thai chứ? Đây thật quá sai lầm!"

“Vậy, Claude nói gì?" Rebertine mặc dù cũng hiểu không quá có khả năng, nhưng nếu thế giới này có nhân ngư và thú nhân, thì việc sinh một đứa trẻ có lẽ cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.

“Hắn còn có thể nói gì nữa!" Vừa nghe được Rebertine nhắc tới Claude, Trình Trì lại nhụt chí.

.

Khi đó Trình Trì vừa nghe đến tin mình mang thai, phản ứng đầu tiên là, “Điều đó không thể a?"

Barry tiên sinh nghe xong lông mi dựng đứng, “Sao lại không thể? Các giống cái trong trấn mang thai đều do ta chẩn đoán đó, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ta chưa sai một lần nào! Ngươi đây là đang hoài nghi năng lực của ta à?"

“Không không không, đương nhiên là không." Trình Trì vội xua tay, “Ta đương nhiên không có ý hoài nghi ngài, nhưng ta nói là, ta hiện tại không cảm thấy khó chịu hay là buồn nôn gì cả." Trình Trì vắt hết óc nhớ về bộ phim ba xu mà lúc xưa ở nhà cũ bị mẹ bắt xem cùng, có một tình tiết là giả mang thai, thật cẩn thận nói ra phán đoán của bản thân, “Chuyện đó, nói không chừng là dạ dày bị trướng khí?"

“Nhảm nhí!" Lúc này, lông mi của Barry tiên sinh đã chạm tới cùng nơi, “Trong bụng là em bé hay một cổ khí ta lại không phân biệt được sao?" Nói rồi lại quay đầu dạy dỗ Claude, “Ngươi cũng thật là, bạn lữ của ngươi mang thai tại sao một chút cũng không phát giác? Thân thể hắn vốn yếu hơn các giống cái khác, ngươi còn để hắn sinh bệnh nữa, chẳng lẽ ngươi không biết thú nhân chúng ta dựng dục con cái là gian nan trân quý cỡ nào sao…"

Claude tuy rằng đã bị Barry tiên sinh vồ vập mắng một trận, nhưng nụ cười trên mặt không giảm, thái độ tốt đến thái quá, “Xin lỗi, là ta sơ sót, hiện tại nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc A Trì, ngài yên tâm."

Thái độ của Claude khiến Barry tiên sinh thỏa mãn một chút, khí thế cũng dịu xuống, “Đợi lát nữa ta khai cho hắn một phương thuốc hạ sốt cũng không ảnh hưởng đến em bé trong bụng, ngươi sắc xong thì đưa cho A Trì uống, sinh bệnh quan trọng nhất là nghỉ ngơi, biết không?" Thấy Claude nghe đến chăm chú, Barry tiên sinh lại nói tiếp, “Giống cái mang thai càng cần bổ sung dinh dưỡng, ngươi phải chú ý luộc nước nấu xương cho Trình Trì uống…"

Barry tiên sinh lải nhải một trận “Những điều dựng phu (ông có chữa) phải chý ý" “Những điều papa phải chý ý" đồng thời đợi Claude bảo chứng đã nhớ kỹ tuyệt đối không phạm sai lầm mới thỏa mãn rời khỏi.

Tiễn Barry tiên sinh về, Claude lại trở về phòng trên lầu, phát hiện Trình Trì đang đờ ra ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vừa nghĩ đến chuyện trong bụng Trình Trì hiện đang dựng dục đứa trẻ thuộc về mình, trong lòng Claude lại kích động một trận, cười toe toét không ngừng được, “Thân ái, ngươi có khỏe không? Muốn uống nước không?"

Trình Trì máy móc xoay đầu nhìn Claude nhu tình vạn loại ngồi bên cạnh, nhạt nhẽo nói, “Ta thật sự không có mang thai, Barry tiên sinh nhầm rồi."

“Sao lại thế được." Claude cho rằng Trình Trì chỉ là không tiếp thu được tin tức quá mức đột ngột này, vươn tay vòng qua ôm vai Trình Trì hôn nhẹ lên trán hắn, “Barry tiên sinh sẽ không nhầm lẫn, ngay khi ta sinh ra đều nhờ Barry tiên sinh hỗ trợ a."

“Nhưng, ta thực sự không mang thai." Trình Trì nhìn Claude lúc này sóng điện não đã lệch bước sóng với mình, nóng nảy, “Trước đây ta đã nói cho ngươi biết rồi mà, ta không thể mang thai, ta không có công năng này, ngươi không nhớ sao?"

“Ta nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ." Claude thấy Trình Trì kích động, tập tức trấn an nói, “Được rồi, Barry tiên sinh thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một chút sai lầm nhỏ, như vậy, chúng ta hiện tại dưỡng bệnh được không? Ngươi xem ngươi bởi vì sinh bệnh mà sắc mặt thật khó coi này."

Bị Claude dỗ ngon dỗ ngọt uống hết thuốc rồi nằm xuống, Trình Trì cho rằng Claude đã tiếp nhận giải thích của mình, nhưng buổi tối khi xuống lầu ăn, nhìn một tô canh xương hầm giữa bàn, Trình Trì bỗng nhiên cảm thấy vô lực.

Những ngày tiếp đó, Claude biểu hiện y hệt như Rupert khi Al mang thai, có thể nói là săn sóc Trình Trì tỉ mỉ đến từng lỗ chân lông, luôn luôn nấu canh xương hầm cho Trình Trì uống.

Mỗi khi Trình Trì nói mình không mang thai, Claude đều dịu dàng ừ ừ không không, quay người lại, như cũ vẫn dựa theo quy cách ‘dựng phu’ mà hầu hạ Trình Trì, rất có ý “Ta không tranh cãi với ngươi, ta sẽ cúi đầu làm việc, hảo hảo hầu hạ tốt cho ngươi và đứa con trong bụng".

Sau đó, Trình Trì đơn giản không thèm thuyết phục Claude, mỗi ngày ngoan ngoãn uống canh, dù sao mấy tháng nữa bụng mình vẫn bằng phẳng thì Claude dù có tiếp tục tự thôi miên thì cũng phải tiếp thu hiện thực.

Đợi đến khi thực sự không chịu nổi tình cảm nóng hầm hập của Claude, Trình Trì bỏ chạy tìm tới Rebertine.

.

Nghe Trình Trì kể lại, Rebertine suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu hỏi, “Vậy giờ ngươi dự định làm gì a?"

Trình Trì tiện tay cầm một viên đá nhỏ trong tay ném vào mặt biển, có chút bực bội nói, “Ta cũng không biết, giải thích cho hắn nghe thế nào thì hắn toàn bộ đều không tiếp thu, đôi khi ta bị hắn khiến cho… mẹ nó, khiến ta hoang tưởng trong bụng có thêm cục thịt nữa đó!" Không thể nhịn được Trình Trì chửi bậy.

“Đừng kích động đừng kích động." Rebertine nhanh chóng vỗ vai Trình Trì trấn an, khi sắc mặt Trình Trì đã dịu xuống, Rebertine lại nói thêm một câu khiến hắn nổi điên, “Đừng động thai khí sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng a."

“Ta đã bảo ta không mang thai, không mang thai!" Trình Trì đột ngột đứng bật dậy mắng.

“Phải phải phải." Rebertine giơ tay lên làm động tác đầu hàng, “Không mang thai không mang thai, ta chỉ là bị ngươi làm cho lú lẫn, chúng ta bình tĩnh một chút được không?"

Trình Trì thở hổn hển trừng mắt liếc Rebertine vài cái rồi mới thở hồng hộc ngồi xuống lần nữa, oán hận nói, “Trừ phi bọn họ ở đây sinh em bé như gà mái đẻ trứng mà không to bụng, đến lúc đó ta xem Claude làm thế nào còn bị thần kinh nói ta mang thai!"

“Đúng đúng đúng." Rebertine vô điều kiện gật đầu phụ họa, “Ngươi nói rất đúng, đến lúc đó hung hăng đánh nát huyễn tưởng bọt nước của Claude."

Được phụ họa Trình Trì hừ hừ hai tiếng, thỏa mãn.

.

Nhưng đời người vẫn thường tràn ngập những điều nhảm nhí ngoài sức tưởng tượng, kẻ mang huyễn tưởng bọt nước không phải là Claude như Trình Trì phán đoán, mà là chính bản thân hắn.

Nhiều ngày sau, Trình Trì cúi đầu nhìn cái bụng bắt đầu hơi nhô lên của mình mà khóc không ra nước mắt.

Claude sau khi trở về thì thấy Trình Trì ốm yếu nằm trên giường.

“Thân ái, ngươi làm sao vậy?" Claude cho rằng Trình Trì lại khó chịu, lo lắng đi đến sờ trán Trình Trì."

Trình Trì dáng vẻ bị đả kích quá lớn quay đầu lại ai oán nhìn Claude, “Ta không phải dạ dày trướng khí, ta cũng không phải bị cảm, ta… ta mang thai rồi!" Lời này vừa nói ra, lại mang theo tiếng nức nở, lúc này sâu trong nội tâm Trình Trì như có một vạn cây cỏ mèo gãi gãi, đến tột cùng là chuyện gì a?! Một tên con trai cư nhiên mang thai?!

“Đúng, thân ái à." Claude không rõ vì sao chuyện đã sớm là thật này lại khiến Trình Trì chịu đả kích như thế, “Ngươi mang thai rồi, đây không phải là chuyện ngươi đã sớm biết rồi sao? Là bụng khó chịu sao?" Nói rồi Claude vươn tay muốn mò vào chăn thăm dò cái bụng hơi gồ lên của Trình Trì.

“Không." Trình Trì giữ lại bàn tay của Claude, “Ta khỏe, ta chỉ hơi mệt chút thôi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc." Nói xong buông tay nghiêng mình nhắm hai mắt lại."

Claude thấy Trình Trì đưa lưng về phía mình, nghĩ đến chuyện “Giống cái sau khi mang thai tính tình có thể sẽ có vài thay đổi nhỏ", thở dài, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng.

.

“Papa, daddy khó chịu sao?" Ian lắc cái đuôi nhỏ chạy đến bên Claude đang xuống lầu.

Lúc này Ian đã vượt qua thời kỳ biến thân, nhưng để luyện tập cách chuyển hoán giữa hình người và hình thú, Ian vẫn thường để hình dạng con báo khi ở nhà và dẫn theo Bánh Trôi làm loạn.

“Ừ, daddy chỉ là hơi mệt mỏi." Claude khom lưng sờ sờ đầu Ian.

Ian ngồi xổm xuống ngẩng đầu lên nhìn Claude – người vì thấy con mình để hình báo mà đặc biệt vui vẻ, “Là đệ đệ trong bụng không ngoan phải không?"

“Không phải, đệ đệ rất ngoan." Claude nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ian mà cười búng cái tai nhỏ của nó, “Ian và Bánh Trôi cùng đến phòng khách chơi đùa được không? Papa phải bắt đầu làm cơm."

Ian nghe được ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên kêu Bánh Trôi đi đến phòng khách.

Chơi trong phòng khách một hồi, Ian thấy Claude trong bếp bận rộn không ai chú ý mình bèn rón ra rón rén bò lên lầu.

Nên biết sau khi Trình Trì mang thai, người mừng nhất ngoại trừ Claude thì chính là Ian, khi biết mình được làm ca ca, Ian quá mức kích động cho nên không hề kêu ngao ngao mà lại bật nói ra tiếng. Nếu như không phải có Claude căn dặn, Ian quả thực hận không thể mỗi ngày đều tiến đến trước mặt Trình Trì nhìn chằm chằm cái bụng hắn cho đến khi đệ đệ sinh ra. Mà những bạn nhỏ Jerome và Fix sau khi biết Ian được làm ca ca thì ước ao không gì sánh được.

Dưới sự giúp đỡ của Bánh Trôi, cửa phòng ngủ của Trình Trì két một tiếng rồi mở ra.

Trình Trì nằm trên giường phiền muộn vẫn tưởng là Claude, cho nên cũng không quay đầu lại, nhưng chờ nửa ngày cũng không phát hiện có động tĩnh, lúc này Trình Trì mới quay đầu nhìn ra cửa, mà Ian và Bánh Trôi ngồi chồm hổm ngay dưới giường với cặp mắt sáng long lanh càng khiến Trình Trì giật mình, “Này, bảo bối, ngươi ngồi ở đây làm gì?"

Ian thấy Trình Trì không ngủ, vội đứng lên lắc lắc đuôi dựng người đứng lên giơ chân đặt lên mép giường, “Daddy ngươi khó chịu sao?"

Trình Trì hiện tại vừa nhìn thấy dáng vẻ xù lông của Ian thì nhịn không được mà ôm nó vào ngực, lần này cũng không ngoại lệ, Trình Trì ôm Ian lên giường đặt nó cùng nằm với mình, “Daddy chỉ là hơi mệt, không có khó chịu."

Ian ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh Trình Trì mở to cặp mắt tròn xoe long lanh tiếp tục hỏi, “Là bởi vì đệ đệ trong bụng nghịch ngợm nên daddy mới mệt sao?"

Nghe được từ “đệ đệ", khóe miệng Trình Trì nhịn không được mà giật giật một chút, cười gượng nói, “Đương nhiên không phải." Nói rồi nghiêng mặt dán lỗ tai lên gối đối diện với Ian, vươn cánh tay nhẹ nhàng sờ sờ tai Ian, “Ian rất muốn có một đệ đệ sao?"

“Đương nhiên." Ian không hề nghĩ ngợi liền thừa nhận, “Có một đệ đệ thật tốt a."

“Có đệ đệ có gì mà tốt chứ?" Trình Trì nhìn dáng vẻ say sưa của Ian cảm thấy buồn cười, nhịn không được bèn chọc nó, “Sau này có đệ đệ, món ngon của ngươi phải chia đôi cho đệ đệ, đồ chơi cũng phải chia đôi, như vậy không sao chứ?"

“Đương nhiên rồi." Ian run run tai nắm ngón tay của Trình Trì kéo xuống chân ôm vào lòng cọ cọ, “Ta là ca ca mà, ta sẽ chia món ngon cho đệ đệ, ừm, ta còn có thể cho đệ đệ cùng ngủ chung phòng với ta, buổi tối ta sẽ chăm lo cho đệ đệ."

“Ngươi là em bé mới bao nhiêu tuổi a, còn đòi chăm lo cho đệ đệ nữa." Trình Trì hoàn toàn bị dáng vẻ ông cụ non của Ian chọc cười.

Một người một báo cứ như vậy nằm trên giường nói chuyện hồi lâu, sau đó chợp mắt một lát chờ Claude nấu cơm xong mới rời giường xuống lầu.

Con người là loài động vật thích ứng nhanh nhất, thời gian dần trôi, Trình Trì cũng dần tiếp nhận chuyện mình đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cho dù không tiếp thu cũng không có cách, lẽ nào đi phá thai sao? Đừng nói Claude không chịu được, Trình Trì cũng không hề muốn làm như vậy.

Đợi khi Trình Trì tiếp nhận xong sự thật, cuộc sống của Claude trải qua tốt hơn rất nhiều, bởi vì tâm tình Trình Trì không hề thay đổi thất thường nữa, cũng không chống cự món canh mà Claude nấu, đều ngoan ngoãn uống hết.

.

“Vật dụng đều mang đủ rồi chứ? Lát nữa ngươi cẩn thận một chút, đừng để Ian bị thương." Trình Trì đứng ở cửa căn dặn Claude dẫn theo Ian đang chuẩn bị xuất phát.

“Đều đã mang đầy đủ, ngươi yên tâm." Claude chỉ cái túi sau lưng, sau đó cười tiến lên hôn môi Trình Trì một chút, “Ngươi ở nhà một mình phải cẩn thận, không nên trèo nơi cao, cần làm gì thì chờ ta về, nha?"

Trình Trì bị Claude thình lình hôn một cái nhất thời đỏ mặt, không thèm trả lời Claude mà oán giận nói, “Ngươi làm gì a, con nó còn ở chỗ này đó!"

Ian được nhắc đến nhếch môi đưa lưng về phía Trình Trì vểnh cái mông dùng hai chân trước che hai mắt lại, rất phối hợp mà nói, “Ian cái gì cũng không thấy được nga!"

Hai người lớn thấy Ian bảo bối như vậy nhịn không được mà cười ra tiếng, Trình Trì vỗ vỗ vai Claude, “Đi nhanh đi, trên đường cẩn thận."

Claude gật đầu, xoa xoa tay Trình Trì rồi chờ Ian tạm biệt Trình Trì thì cùng nó xuất phát.

Trình Trì đứng trước cửa dõi theo cho đến khi không còn thấy cái bóng của Claude và Ian nữa mới xoay người vào nhà.

.

Claude dẫn Ian đi tới ngoại vi rừng rậm, mà Jerome và Fix cùng với các bạn nhỏ khác đã đến nơi dưới sự dẫn dắt của papa mình.

Từ sau khi Ian biến trở về hình dạng thú nhân, Claude bắt đầu chậm rãi huấn luyện cho Ian kỹ năng đi săn, dựa theo lệ cũ, papa đều phải dẫn con cái đến ngoại vi rừng rậm và truyền thụ cho chúng những bản lĩnh này, thông thường khi huấn luyện học tập đều mất hơn nửa ngày, cho nên Trình Trì mới chuẩn bị cho Claude và Ian cơm hộp dành cho bữa trưa.

Hôm nay Ian cũng như thường lệ theo Claude khắc khổ huấn luyện cho đến giờ ăn trưa.

.

Giờ ăn trưa, Jerome tiến đến bên cạnh Ian, “Hôm nay daddy ngươi làm món gì cho ngươi?"

“Không biết a." Ian vừa đáp vừa mở hộp thức ăn, nhìn thoáng qua thức ăn bên trong vui vẻ nói, “A, có trứng cuộn, còn có sườn chìa và vi cá kho tương!"

“Woa, ngon quá." Jerome nhìn thức ăn phong phú trong hộp của Ian, nhịn không được mà nuốt ngụm nước bọt, “Trông rất ngon miệng a, daddy ngươi nấu ăn thật ngon."

“Daddy ta nấu ăn là ngon nhất." Ian dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút lại nhìn thức ăn trong tay Jerome, nói, “Daddy ngươi làm thịt quay trông cũng ngon a, hay là chúng ta đổi cho nhau đi?"

“Được!" Jerome đáp ứng rất nhanh.

Sau đó Ian lại gọi Fix đang ăn với papa mình tới, ba đứa trẻ họp cùng một chỗ hỉ hả ăn bữa trưa, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

.

Buổi chiều, Trình Trì vừa tỉnh lại sau khi phơi nắng trong sân và sung sướng ngủ một giấc, Trình Trì nhìn trời nghĩ Claude và Ian chắc cũng sắp trở về, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị vào nhà nấu cơm tối.

Tay vừa đụng tới cửa, Trình Trì đã bị một thanh âm gọi lại.
Tác giả : Arpege
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại