Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
Chương 41
Có hầm băng, có tấm thảm mà Debby tặng, cả mùa hè Trình Trì trải qua cũng không tính là khổ, nhưng khi nhìn đến chiếc lá vàng đầu tiên lìa cành, trong ngực hắn vẫn cảm thấy sảng khoái không ít, đã đến mùa thu yêu thích.
“Ngô, thơm quá a, đang làm món ngon gì vậy?" Trình Trì đang bận rộn trong nhà bếp thình lình bị một đôi tay phía sau ôm vào khuôn ngực rộng ấm áp, đỉnh đầu vang lên giọng nói của Claude.
“A, ngươi đã về rồi?" Trình Trì quay đầu nhìn Claude đang ôm mình từ phía sau.
“Ừm." Trình Trì cúi đầu nhìn thoáng qua thứ trong tay, nở nụ cười cắt một miếng đút vào miệng Claude, “Quà vặt ở gia hương của ta, nếm thử hương vị xem sao?"
Claude nhai nhai, có một hương vị mằn mặn đậm đà lan tràn trong miệng, khẩu vị mới mẻ khiến Claude gật đầu, “Hmm, mùi vị không tồi, có điều, hình như hơi mặn thì phải?"
“Ừ, đã lâu không làm, hơi ngượng tay." Trình Trì chỉ thức ăn trên bàn giải thích, “Thật ra nếu ăn với cơm sẽ không quá mặn, nhưng ngươi và Ian không thích ăn cơm, cho nên ta có làm một ít không mặn."
“Thật không?" Claude nhíu mày, cúi đầu hôn lên môi Trình Trì một cái, “A Trì của ta lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ."
“Thôi đi." Trình Trì không bị lời ngon tiếng ngọt của Claude dụ dỗ, “Nếu ta làm khác đi thì ta sẽ không cẩn thận à?"
“Đương nhiên không phải." Claude lảng sang chuyện khác, “Mon này làm như thế nào? Màu sắc làm sao làm được? Còn có hương vị này, hình như không phải gia vị chúng ta thường dùng để quay nướng a."
“Ừ." Trình Trì gật đầu, “Hai ngày trước không phải Bangni đã tới sao, hắn đem cho ta một ít gia vị mua được ở thành trấn khác, ta thấy có vài loại giống như gia hương ta dùng để nấu ăn." Trình Trì chỉ chỉ món kho đã được xắt mỏng kia, “Chính là cái này, cho nên bèn thử một chút, nên hôm qua ta mới bảo ngươi mang nội tạng của con mồi về a, không ngờ mùi vị thật đúng là không tồi!"
Thấy Claude gật đầu, Trình Trì còn nói thêm, “Lát nữa chúng ta tặng cho Rupert và Al một ít nếm thử đi?"
“Ừ." Claude đương nhiên gật đầu đồng ý, “Lát ăn cơm tối xong chúng ta cùng đi."
Hai người nói một ít chuyện vặt ở trong bếp, mà Ian cùng bạn bè đi chơi cả buổi chiều cũng đã cùng Bánh Trôi tùy tùng của mình trở về nhà."
Vừa đi tới phòng khách, Ian đã ngửi thấy mùi nước sốt đậm đà, hít hít mấy cái đôi chân ngắn bước theo mùi hương đến nhà bếp, “Daddy, ngươi đang làm cái gì đó, thơm quá a!"
“Ê! Ê! Ê!" Bị Ian như viên đạn bắn tới ôm lấy, Trình Trì lại càng giật mình, đem dao bếp đặt ra xa rồi bất đắc dĩ nói với Ian đang mở to mắt nhìn mình, “Bảo bối, daddy đang cắt thức ăn!"
“Đúng." Claude đứng bên cạnh cũng búng trán Ian gật đầu, “Ngộ nhỡ không cẩn thận bị ngộ thương thì sao bây giờ?"
Nhìn con dao đã bị Claude mài đến sáng bén, Ian rụt cổ lại, “Biết biết, lần sau sẽ không." Nói xong lại thích thú ngẩng cao đầu mà hỏi thăm, “Daddy, ngươi đang làm cái gì vậy? Thơm quá a…"
“Ngô, cái này hả, đi rửa tay trước đi rồi mới nói cho nghe… Này! Bánh Trôi, ngươi đang làm gì đó?!" Trình Trì vốn còn định tiếp tục, kết quả khóe mắt đảo qua thấy được tình hình khiến hắn nổi quạu —— Bánh Trôi không biết từ khi nào đã len lén lủi lên bàn, trong miệng đã căng phồng món kho, thấy Trình Trì bắt quả tang, Bánh Trôi sửng sốt một chút, sau đó móng vuốt rất nhanh chộp vài miếng thức ăn vù một tiếng lại lẻn đến vai Ian, đem món kho đưa tới bên mép Ian.
“Ta dẫn Bánh Trôi đi rửa tay!" Không đợi Trình Trì phát tác, Ian liền ôm Bánh Trôi nhanh như chớp chạy ra khỏi bếp, chỉ để lại Trình Trì đang cầm dao và Claude đứng một bên dở khóc dở cười.
Trình Trì tức giận trừng mắt liếc Claude, “Ngươi còn cười, lúc nãy sao không giúp ta bắt Bánh Trôi lại?"
Vẻ mặt của Claude rất vô tội, “Ta cũng không chú ý a." Nói rồi vỗ vỗ vai Trình Trì, “Quên đi, ngươi xem hiện tại cảm tình của Ian và Bánh Trôi rất tốt."
Trình Trì hất tay Claude ra, lầm bầm một câu, “Ta hiện tại mong cảm tình của bọn nó đừng tốt như vậy, ít bớt phiền phức a!"
Nghe nửa câu sau của Trình Trì, Claude gật đầu, tỏ ra đồng ý răm rắp.
.
Lúc đầu, Ian đặc biệt ghét Bánh Trôi, bởi vì Bánh Trôi giành Trình Trì với nó, đôi khi còn nằm trong lòng Trình Trì đối mình nhe răng trợn mắt thị uy, mỗi khi đó Ian vẫn thầm nghĩ đem lớp lông xù trắng tinh của Bánh Trôi cạo sạch —— Xem nó thành một con mang không lông trơn trụi làm sao giành Trì Trì với mình!
Bên này, Bánh Trôi cũng không thích Ian, thằng nhãi mông to, không thân cũng chẳng quen với chủ nhân mình, tại sao cứ bám dính lấy chủ nhân không tha a, tại sao cứ ở lỳ trong nhà mình a —— Đúng, nhà mình, từ sau khi Bánh Trôi vào nhà Trình Trì ở, Bánh Trôi đã nhận định, Trình Trì là của mình, căn nhà này là của mình, đương nhiên, thức ăn ngon mà Trình Trì nấu cũng là của mình, Bánh Trôi luôn luôn muốn cào Ian một cái đuổi nó ra ngoài!
Mà tiêu điểm của song phương tranh đấu là Trình Trì, trong khoảng thời gian này vừa thấy hai đứa kia giống như gà mắt đen (hai người ko ưa nhau) giằng co nhau, thì cảm thấy huyệt thái dương hơi đau. Có trời mới biết hai đứa trẻ kia thiên sinh bát tự khắc nhau như vậy, Ian thừa dịp mình không chú ý sẽ túm chùm lông trên mông Bánh Trôi, Bánh Trôi ỷ tốc độ của nó rất nhanh, túm cái đuôi Ian cắn một cái. Kết cuộc của trận đấu là cái mông của Bánh Trôi và cái đuôi Ian đều mất một mảng lông, Trình Trì phát giận ra lệnh chấm dứt.
Sau khi Trình Trì và Claude kết hợp, khi Trình Trì đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa, thì hai đứa trẻ kia không biết làm thế nào đã hòa hảo rồi.
Đáng tiếc, đây gọi là vui quá hóa buồn, khi Trình Trì còn chưa kịp thở phào, thì hai vật nhỏ kia đã hùa nhau phá phách nghịch ngợm khiến Trình Trì phát điên. Mà bên kia, bởi vì sự tồn tại của Bánh Trôi, uy tín của Ian trong đám trẻ càng cao, bởi vì những thứ mà bọn chúng với không tới hái không được vì lùn quá, chỉ cần Ian bảo Bánh Trôi ra tay thì có thể thành công.
Tính hay hờn dỗi của trẻ con không lâu, một khi đã hòa hảo, Ian liền xem Bánh Trôi như người một nhà, ăn cái gì cũng chia sẻ với Bánh Trôi, lúc rảnh rỗi thì ôm nó đi tản bộ, mà Bánh Trôi cũng có qua có lại, luôn luôn tặng cho Ian trái cây ngon ngọt ở nơi cao nhất trên cây, làm cho các bạn nhỏ khác đều ước ao. Trong nhất thời, hai đứa trẻ kia vô cùng thân thiết.
.
“Daddy, cho Bánh Trôi lên bàn ăn cơm đi, nó biết sai rồi." Lúc cả gia đình đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị dùng bữa tối, Ian mở miệng nói.
Trình Trì nhìn thoáng qua Ian đang mong chờ, lại nhìn thoáng qua Bánh Trôi đang ỉu xìu tựa ở góc tường vì bị phạt đứng thường thường dùng ánh mắt vô vàn đáng thương nhìn về phía bên này, ho nhẹ một cái, “Làm sai thì sẽ bị nghiêm phạt, bằng không sẽ không rút kinh nghiệm."
“Nhưng mà." Ian tiếp thu ánh mắt xin giúp đỡ của Bánh Trôi, “Nếu như không ăn cơm, bụng sẽ đói a, đói bụng sẽ không nhớ kỹ mọi thứ a, như vậy, Bánh Trôi không phải sẽ không nhớ được mình phạm lỗi sao?"
Trình Trì bị một lời nói khéo của Ian chọc cho cười ra tiếng, Claude bên cạnh nhận được tín hiệu ngầm dưới bàn của Ian, cũng bắt đầu ba phải, “Nếu ngươi không cho Bánh Trôi ăn, Ian cũng không muốn ăn, không bằng cho Bánh Trôi đến, hảo hảo dạy nó là được."
“Này, sao giống như một mình ta đang làm chuyện ác vậy." Trình Trì nhìn Bánh Trôi đang ra vẻ thương cảm, Ian cũng vẻ mặt cầu khẩn nhìn chính mình, hơn nữa bên cạnh là Claude đang làm người tốt, đột nhiên hiểu ra gì đó, nhịn không được nói thầm một câu, phất phất tay, “Được, ta không giận nữa, mau ăn cơm đi."
Nghe Trình Trì nói, ánh mắt Ian lập tức sáng rỡ, quay đầu ngoắc Bánh Trôi, “Mau tới đây ăn, daddy tha thứ cho ngươi rồi."
Thấy khuôn mặt tươi cười của Ian, Bánh Trôi biết nguy cơ đã giải trừ, vù một tiếng lủi lên bàn đi tới trước khay nhỏ chén nhỏ mà Ian đã nhờ Claude chế tác riêng cho nó, còn không quên vung tay đem chiếc nơ Ian cột cho nó quấn lên đầu.
“Nếu có lần sau, Bánh Trôi sẽ không được lên bàn ăn nữa, biết chưa?" Trình Trì nói.
Bánh Trôi trừng to đôi mắt long lanh chi chi hai tiếng, biểu thị đã rõ, đồng thời còn rất nịnh nọt ôm cái đĩa to đặt vào bát Trình Trì một miếng thịt.
Thấy hành vi ân cần của Bánh Trôi, Trình Trì cũng không giận dỗi, “Được, ăn cơm đi, đã nguội rồi."
Gia chủ vừa lên tiếng, trong nhất thời bên bàn cơm vang lên thanh âm của chén đĩa chạm nhau.
.
“Này, bạn hiền, sao các ngươi lại tới?" Rupert mở cửa thấy ngoài cửa là Claude và Trình Trì, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Mang thứ này tặng các ngươi." Claude giơ lên hộp gỗ trong tay chỉ chỉ.
“Cái gì vậy?" Rupert vừa nghiêng người mời cả hai vào nhà vừa hỏi.
“Món ăn ở gia hương của ta, hôm nay mới làm, Claude nếm thử thấy hương vị rất được, cho nên đem tặng cho các ngươi nếm thử." Trình Trì cười giải thích.
“Úc, A Trì, Claude, các ngươi tới à." Al từ trong phòng ngủ đi ra thấy hai người đang vào nhà, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.
Theo cái bụng từ từ to ra của Al, tâm tình của Rupert ngày càng khẩn trương dữ dội, tỷ như hiện tại, Rupert lại sải bước dài đi đến dìu Al ngồi xuống ghế.
“Xùy, đừng cho rằng ta mềm yếu như giấy." Al đối với hành vi khẩn trương quá độ của Rupert có chút không quen lắm.
“Biết rồi." Rupert thật ra tính tình rất thẳng thắn.
Al hừ hừ hai tiếng biểu thị không tin tưởng loại hứa hẹn này của Rupert.
Dáng vẻ của hai người làm cho Trình Trì bên cạnh nhịn không được cười rộ lên.
Lúc này mới ý thức được có người ở đây, Al hiếm khi tỏ ra xấu hổ một chút, hắn rầm rì nói thầm, “A Trì ngươi đừng cười, chờ ngươi có con đi, Claude chắc chắn càng quá phận đó!"
Nghe Al nói, Trình Trì sửng sốt một chút, có chút mất tự nhiên cười cười, không nói gì.
Mà Claude bên cạnh ôm vai Trình Trì, cười nói với Al, “Ngươi tự xử lý chuyện của mình cho tốt đi đã, chuyện của chúng ta tạm thời ngươi không nên quan tâm."
Al ngẩng cao đầu, “Sao ta lại không nên quan tâm, A Trì là bạn tốt của ta, sau này A Trì có bảo bảo ta còn có thể hướng dẫn cho hắn đó!"
Nhưng Rupert bên cạnh đã nhìn ra biểu tình mất tự nhiên trên mặt Claude và Trình Trì, tiến lên đổi chủ đề.
.
Sau khi từ nhà Al về nhà mình, Claude rửa mặt xong nằm trên giường xoay người ôm Trình Trì, “Thân ái, đừng để ý lời Al nói, hắn không hiểu nội tình."
Nghe ra Claude đang an ủi mình, Trình Trì vươn tay cũng ôm lại Claude, “Ta không có để ý, ta nghĩ, có một số việc ta phải nói cho ngươi."
“Hửm?" Nghe Trình Trì nói vậy, Claude cúi đầu nhìn người trong lòng mình.
Tối hôm đó, Trình Trì nói cho Claude biết về quá trình sinh dục của địa cầu, nói cho hắn sự tồn tại của phụ nữ, nói cho hắn biết mình sẽ không thể sinh dục…
Sau khi nghe xong tất cả, Claude trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt Trình Trì, “Những thứ này đều không quan trọng, ta chỉ cần có ngươi là đủ."
Trình Trì nghe xong mấp máy môi, ôm Claude càng thêm chặt.
“Ngô, thơm quá a, đang làm món ngon gì vậy?" Trình Trì đang bận rộn trong nhà bếp thình lình bị một đôi tay phía sau ôm vào khuôn ngực rộng ấm áp, đỉnh đầu vang lên giọng nói của Claude.
“A, ngươi đã về rồi?" Trình Trì quay đầu nhìn Claude đang ôm mình từ phía sau.
“Ừm." Trình Trì cúi đầu nhìn thoáng qua thứ trong tay, nở nụ cười cắt một miếng đút vào miệng Claude, “Quà vặt ở gia hương của ta, nếm thử hương vị xem sao?"
Claude nhai nhai, có một hương vị mằn mặn đậm đà lan tràn trong miệng, khẩu vị mới mẻ khiến Claude gật đầu, “Hmm, mùi vị không tồi, có điều, hình như hơi mặn thì phải?"
“Ừ, đã lâu không làm, hơi ngượng tay." Trình Trì chỉ thức ăn trên bàn giải thích, “Thật ra nếu ăn với cơm sẽ không quá mặn, nhưng ngươi và Ian không thích ăn cơm, cho nên ta có làm một ít không mặn."
“Thật không?" Claude nhíu mày, cúi đầu hôn lên môi Trình Trì một cái, “A Trì của ta lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ."
“Thôi đi." Trình Trì không bị lời ngon tiếng ngọt của Claude dụ dỗ, “Nếu ta làm khác đi thì ta sẽ không cẩn thận à?"
“Đương nhiên không phải." Claude lảng sang chuyện khác, “Mon này làm như thế nào? Màu sắc làm sao làm được? Còn có hương vị này, hình như không phải gia vị chúng ta thường dùng để quay nướng a."
“Ừ." Trình Trì gật đầu, “Hai ngày trước không phải Bangni đã tới sao, hắn đem cho ta một ít gia vị mua được ở thành trấn khác, ta thấy có vài loại giống như gia hương ta dùng để nấu ăn." Trình Trì chỉ chỉ món kho đã được xắt mỏng kia, “Chính là cái này, cho nên bèn thử một chút, nên hôm qua ta mới bảo ngươi mang nội tạng của con mồi về a, không ngờ mùi vị thật đúng là không tồi!"
Thấy Claude gật đầu, Trình Trì còn nói thêm, “Lát nữa chúng ta tặng cho Rupert và Al một ít nếm thử đi?"
“Ừ." Claude đương nhiên gật đầu đồng ý, “Lát ăn cơm tối xong chúng ta cùng đi."
Hai người nói một ít chuyện vặt ở trong bếp, mà Ian cùng bạn bè đi chơi cả buổi chiều cũng đã cùng Bánh Trôi tùy tùng của mình trở về nhà."
Vừa đi tới phòng khách, Ian đã ngửi thấy mùi nước sốt đậm đà, hít hít mấy cái đôi chân ngắn bước theo mùi hương đến nhà bếp, “Daddy, ngươi đang làm cái gì đó, thơm quá a!"
“Ê! Ê! Ê!" Bị Ian như viên đạn bắn tới ôm lấy, Trình Trì lại càng giật mình, đem dao bếp đặt ra xa rồi bất đắc dĩ nói với Ian đang mở to mắt nhìn mình, “Bảo bối, daddy đang cắt thức ăn!"
“Đúng." Claude đứng bên cạnh cũng búng trán Ian gật đầu, “Ngộ nhỡ không cẩn thận bị ngộ thương thì sao bây giờ?"
Nhìn con dao đã bị Claude mài đến sáng bén, Ian rụt cổ lại, “Biết biết, lần sau sẽ không." Nói xong lại thích thú ngẩng cao đầu mà hỏi thăm, “Daddy, ngươi đang làm cái gì vậy? Thơm quá a…"
“Ngô, cái này hả, đi rửa tay trước đi rồi mới nói cho nghe… Này! Bánh Trôi, ngươi đang làm gì đó?!" Trình Trì vốn còn định tiếp tục, kết quả khóe mắt đảo qua thấy được tình hình khiến hắn nổi quạu —— Bánh Trôi không biết từ khi nào đã len lén lủi lên bàn, trong miệng đã căng phồng món kho, thấy Trình Trì bắt quả tang, Bánh Trôi sửng sốt một chút, sau đó móng vuốt rất nhanh chộp vài miếng thức ăn vù một tiếng lại lẻn đến vai Ian, đem món kho đưa tới bên mép Ian.
“Ta dẫn Bánh Trôi đi rửa tay!" Không đợi Trình Trì phát tác, Ian liền ôm Bánh Trôi nhanh như chớp chạy ra khỏi bếp, chỉ để lại Trình Trì đang cầm dao và Claude đứng một bên dở khóc dở cười.
Trình Trì tức giận trừng mắt liếc Claude, “Ngươi còn cười, lúc nãy sao không giúp ta bắt Bánh Trôi lại?"
Vẻ mặt của Claude rất vô tội, “Ta cũng không chú ý a." Nói rồi vỗ vỗ vai Trình Trì, “Quên đi, ngươi xem hiện tại cảm tình của Ian và Bánh Trôi rất tốt."
Trình Trì hất tay Claude ra, lầm bầm một câu, “Ta hiện tại mong cảm tình của bọn nó đừng tốt như vậy, ít bớt phiền phức a!"
Nghe nửa câu sau của Trình Trì, Claude gật đầu, tỏ ra đồng ý răm rắp.
.
Lúc đầu, Ian đặc biệt ghét Bánh Trôi, bởi vì Bánh Trôi giành Trình Trì với nó, đôi khi còn nằm trong lòng Trình Trì đối mình nhe răng trợn mắt thị uy, mỗi khi đó Ian vẫn thầm nghĩ đem lớp lông xù trắng tinh của Bánh Trôi cạo sạch —— Xem nó thành một con mang không lông trơn trụi làm sao giành Trì Trì với mình!
Bên này, Bánh Trôi cũng không thích Ian, thằng nhãi mông to, không thân cũng chẳng quen với chủ nhân mình, tại sao cứ bám dính lấy chủ nhân không tha a, tại sao cứ ở lỳ trong nhà mình a —— Đúng, nhà mình, từ sau khi Bánh Trôi vào nhà Trình Trì ở, Bánh Trôi đã nhận định, Trình Trì là của mình, căn nhà này là của mình, đương nhiên, thức ăn ngon mà Trình Trì nấu cũng là của mình, Bánh Trôi luôn luôn muốn cào Ian một cái đuổi nó ra ngoài!
Mà tiêu điểm của song phương tranh đấu là Trình Trì, trong khoảng thời gian này vừa thấy hai đứa kia giống như gà mắt đen (hai người ko ưa nhau) giằng co nhau, thì cảm thấy huyệt thái dương hơi đau. Có trời mới biết hai đứa trẻ kia thiên sinh bát tự khắc nhau như vậy, Ian thừa dịp mình không chú ý sẽ túm chùm lông trên mông Bánh Trôi, Bánh Trôi ỷ tốc độ của nó rất nhanh, túm cái đuôi Ian cắn một cái. Kết cuộc của trận đấu là cái mông của Bánh Trôi và cái đuôi Ian đều mất một mảng lông, Trình Trì phát giận ra lệnh chấm dứt.
Sau khi Trình Trì và Claude kết hợp, khi Trình Trì đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa, thì hai đứa trẻ kia không biết làm thế nào đã hòa hảo rồi.
Đáng tiếc, đây gọi là vui quá hóa buồn, khi Trình Trì còn chưa kịp thở phào, thì hai vật nhỏ kia đã hùa nhau phá phách nghịch ngợm khiến Trình Trì phát điên. Mà bên kia, bởi vì sự tồn tại của Bánh Trôi, uy tín của Ian trong đám trẻ càng cao, bởi vì những thứ mà bọn chúng với không tới hái không được vì lùn quá, chỉ cần Ian bảo Bánh Trôi ra tay thì có thể thành công.
Tính hay hờn dỗi của trẻ con không lâu, một khi đã hòa hảo, Ian liền xem Bánh Trôi như người một nhà, ăn cái gì cũng chia sẻ với Bánh Trôi, lúc rảnh rỗi thì ôm nó đi tản bộ, mà Bánh Trôi cũng có qua có lại, luôn luôn tặng cho Ian trái cây ngon ngọt ở nơi cao nhất trên cây, làm cho các bạn nhỏ khác đều ước ao. Trong nhất thời, hai đứa trẻ kia vô cùng thân thiết.
.
“Daddy, cho Bánh Trôi lên bàn ăn cơm đi, nó biết sai rồi." Lúc cả gia đình đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị dùng bữa tối, Ian mở miệng nói.
Trình Trì nhìn thoáng qua Ian đang mong chờ, lại nhìn thoáng qua Bánh Trôi đang ỉu xìu tựa ở góc tường vì bị phạt đứng thường thường dùng ánh mắt vô vàn đáng thương nhìn về phía bên này, ho nhẹ một cái, “Làm sai thì sẽ bị nghiêm phạt, bằng không sẽ không rút kinh nghiệm."
“Nhưng mà." Ian tiếp thu ánh mắt xin giúp đỡ của Bánh Trôi, “Nếu như không ăn cơm, bụng sẽ đói a, đói bụng sẽ không nhớ kỹ mọi thứ a, như vậy, Bánh Trôi không phải sẽ không nhớ được mình phạm lỗi sao?"
Trình Trì bị một lời nói khéo của Ian chọc cho cười ra tiếng, Claude bên cạnh nhận được tín hiệu ngầm dưới bàn của Ian, cũng bắt đầu ba phải, “Nếu ngươi không cho Bánh Trôi ăn, Ian cũng không muốn ăn, không bằng cho Bánh Trôi đến, hảo hảo dạy nó là được."
“Này, sao giống như một mình ta đang làm chuyện ác vậy." Trình Trì nhìn Bánh Trôi đang ra vẻ thương cảm, Ian cũng vẻ mặt cầu khẩn nhìn chính mình, hơn nữa bên cạnh là Claude đang làm người tốt, đột nhiên hiểu ra gì đó, nhịn không được nói thầm một câu, phất phất tay, “Được, ta không giận nữa, mau ăn cơm đi."
Nghe Trình Trì nói, ánh mắt Ian lập tức sáng rỡ, quay đầu ngoắc Bánh Trôi, “Mau tới đây ăn, daddy tha thứ cho ngươi rồi."
Thấy khuôn mặt tươi cười của Ian, Bánh Trôi biết nguy cơ đã giải trừ, vù một tiếng lủi lên bàn đi tới trước khay nhỏ chén nhỏ mà Ian đã nhờ Claude chế tác riêng cho nó, còn không quên vung tay đem chiếc nơ Ian cột cho nó quấn lên đầu.
“Nếu có lần sau, Bánh Trôi sẽ không được lên bàn ăn nữa, biết chưa?" Trình Trì nói.
Bánh Trôi trừng to đôi mắt long lanh chi chi hai tiếng, biểu thị đã rõ, đồng thời còn rất nịnh nọt ôm cái đĩa to đặt vào bát Trình Trì một miếng thịt.
Thấy hành vi ân cần của Bánh Trôi, Trình Trì cũng không giận dỗi, “Được, ăn cơm đi, đã nguội rồi."
Gia chủ vừa lên tiếng, trong nhất thời bên bàn cơm vang lên thanh âm của chén đĩa chạm nhau.
.
“Này, bạn hiền, sao các ngươi lại tới?" Rupert mở cửa thấy ngoài cửa là Claude và Trình Trì, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Mang thứ này tặng các ngươi." Claude giơ lên hộp gỗ trong tay chỉ chỉ.
“Cái gì vậy?" Rupert vừa nghiêng người mời cả hai vào nhà vừa hỏi.
“Món ăn ở gia hương của ta, hôm nay mới làm, Claude nếm thử thấy hương vị rất được, cho nên đem tặng cho các ngươi nếm thử." Trình Trì cười giải thích.
“Úc, A Trì, Claude, các ngươi tới à." Al từ trong phòng ngủ đi ra thấy hai người đang vào nhà, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.
Theo cái bụng từ từ to ra của Al, tâm tình của Rupert ngày càng khẩn trương dữ dội, tỷ như hiện tại, Rupert lại sải bước dài đi đến dìu Al ngồi xuống ghế.
“Xùy, đừng cho rằng ta mềm yếu như giấy." Al đối với hành vi khẩn trương quá độ của Rupert có chút không quen lắm.
“Biết rồi." Rupert thật ra tính tình rất thẳng thắn.
Al hừ hừ hai tiếng biểu thị không tin tưởng loại hứa hẹn này của Rupert.
Dáng vẻ của hai người làm cho Trình Trì bên cạnh nhịn không được cười rộ lên.
Lúc này mới ý thức được có người ở đây, Al hiếm khi tỏ ra xấu hổ một chút, hắn rầm rì nói thầm, “A Trì ngươi đừng cười, chờ ngươi có con đi, Claude chắc chắn càng quá phận đó!"
Nghe Al nói, Trình Trì sửng sốt một chút, có chút mất tự nhiên cười cười, không nói gì.
Mà Claude bên cạnh ôm vai Trình Trì, cười nói với Al, “Ngươi tự xử lý chuyện của mình cho tốt đi đã, chuyện của chúng ta tạm thời ngươi không nên quan tâm."
Al ngẩng cao đầu, “Sao ta lại không nên quan tâm, A Trì là bạn tốt của ta, sau này A Trì có bảo bảo ta còn có thể hướng dẫn cho hắn đó!"
Nhưng Rupert bên cạnh đã nhìn ra biểu tình mất tự nhiên trên mặt Claude và Trình Trì, tiến lên đổi chủ đề.
.
Sau khi từ nhà Al về nhà mình, Claude rửa mặt xong nằm trên giường xoay người ôm Trình Trì, “Thân ái, đừng để ý lời Al nói, hắn không hiểu nội tình."
Nghe ra Claude đang an ủi mình, Trình Trì vươn tay cũng ôm lại Claude, “Ta không có để ý, ta nghĩ, có một số việc ta phải nói cho ngươi."
“Hửm?" Nghe Trình Trì nói vậy, Claude cúi đầu nhìn người trong lòng mình.
Tối hôm đó, Trình Trì nói cho Claude biết về quá trình sinh dục của địa cầu, nói cho hắn sự tồn tại của phụ nữ, nói cho hắn biết mình sẽ không thể sinh dục…
Sau khi nghe xong tất cả, Claude trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt Trình Trì, “Những thứ này đều không quan trọng, ta chỉ cần có ngươi là đủ."
Trình Trì nghe xong mấp máy môi, ôm Claude càng thêm chặt.
Tác giả :
Arpege