Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 48: Lỗi lầm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Dụ sững người vài giây rồi vội vàng lắc đầu: “Không cần, tớ có thể tự nuôi bản thân mình."
Cậu phẫn nộ sờ mũi một cái, ngẩng đầu, trong mắt có chút hoang mang: “Chúng ta làm sao lại nói tới chủ đề này vậy, đổi cái khác."
Tạ Tuy cười: “Ừm."
Tống Dụ: “Thứ sáu đường Lâm Thanh cậu cũng đi đi, nếu cậu không đi, tớ cũng sẽ rất chán."
Vào lúc này, họ đã vào trong chung cư, đang ở hành lang chuẩn bị tạm biệt nhau.
Tạ Tuy nhìn cậu leo lên lầu, nói: “Được, tôi sẽ đi."
Rốt cuộc chờ đến khi kỳ kiểm tra tháng kết thúc, Tống Dụ đêm này không giống trước kia một mực học bài, cả người thoải mái, tự cho mình một ngày nghỉ.
Sau khi tắm, cậu lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra. Uống xong, cậu ném hộp vào thùng rác, trực tiếp nằm trên giường.
Cậu gửi cho chị gái mình một emoji cười nhe răng.
[Tống Dụ: *nhe răng*]
Mấy giây sau, Tống Uyển Oánh trả lời.
[Tống Uyển Oánh: Cái gì?]
[Tống Dụ: Điểm của em được công bố rồi.]
[Tống Uyển Oánh: Thì sao?]
[Tống Dụ: Cô nương này, cô mới mất đi một tỷ, có hối hận không?]
[Tống Dụ: Lúc trước chị không tin tưởng em quả thật là đầu óc nhúng nước rồi, cuối cùng sẽ rơi nước mắt thôi.]
[Tống Uyển Oánh: ………]
[Tống Uyển Oánh: Nói hay lắm.]
Tống Dụ quyết định dùng sự thực nói chuyện, lấy số liệu đánh mặt.
[Tống Dụ: (phiếu điểm.xls)]
Chỉ chốc lát sau một cuộc điện thoại từ thành phố A gọi tới, Tống Dụ bắt máy.
Bên kia điện thoại là giọng nữ trong vắt, đầy vui vẻ, không ngăn được ý cười.
“Không tệ nha, tiến bộ lớn như vậy, em đây trước khi thi lạy bao nhiêu vị thần thế."
Tống Dụ cười rộ lên, nhưng cũng không khoe khoang, nói thật: “Không đâu, do gặp được người bạn cùng bàn tốt, đứng nhất khối trường em, đoán đề cực kỳ chuẩn."
Tống Uyển Oánh bên kia điện thoại chậc chậc hai tiếng, “Ồ, còn biết bắt đầu khiêm tốn rồi."
Tống Dụ mỉm cười, nhưng lần này cậu cố tình tìm Tống Uyển Oánh cũng không phải chỉ vì chuyện điểm số.
Cậu cố gắng nhớ lại nội dung giấc mộng kia, thả nhẹ âm thanh hỏi: “Hồi năm tuổi em bị bệnh, có dưỡng bệnh ở một trang viên ở ngoại thành một thời gian, chị có ấn tượng gì không?"
Tống Uyển Oánh sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi: “A? Dưỡng bệnh ở trang viên? Sao trong trí nhớ của chị không có chuyện này vậy ta."
Tống Dụ: “Vậy chị hỏi mẹ hộ em cái."
Tống Uyển Oánh: “Mẹ bận, vẫn còn ở công ty. Không đúng, năm tuổi à, em đợi chút, hình như chị có chút ấn tượng mơ hồ."
Tống Dụ im lặng, cho cô thời gian hồi tưởng.
Cô ở bên kia suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng như đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ ra.
“Có, chị nhớ rồi, hình như là một kỳ nghỉ hè. Đoạn thời gian đó chị với anh hai đều bị ông nội gọi đi nước ngoài. Ông nội rất khắt khe, đó tuyệt đối là kỳ nghỉ hè thống khổ nhất chị nhớ khi còn bé."
“Vốn là em cũng phải đi, nhưng thời điểm đó mẹ vừa trải qua một cuộc giải phẫu, bác sĩ cứng rắn dặn là không thể quá bận rộn, nên mẹ giao rất nhiều công việc qua cho bố, một mình đi trang viên tĩnh dưỡng. Có thể mẹ sợ cô đơn nên thuận tiện mang theo em."
“Tại sao lại hỏi chuyện này thế?"
Tống Dụ nghe xong, sững sờ, nắm chặt điện thoại, âm thanh hơi nghi hoặc một chút: “Vậy tức là… không phải em đi dưỡng bệnh?"
Âm thanh của Tống Uyển Oánh vừa bực mình vừa buồn cười: “Bệnh này của em là do năm em sáu tuổi tự mình tìm đường chết, dằn vặt bản thân mà ra, em không nhớ sao? Ngày mưa xối xả không ngoan ngoãn ở trong nhà mà chạy ra ngoài đảo, suýt chút nữa chết đuối. Hôn mê lâu như vậy, dọa cả nhà gần chết."
Tống Dụ: “…"
Cái quỷ gì! Đây có phải hơi bị sai lệch so với chi tiết trong mơ của cậu không. Nghĩa là trước khi cậu sáu tuổi, thân thể của cậu rất tốt?
Nhưng cậu tại sao lại nhớ là trong quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’, bệnh của ‘Tống Dụ’ từ lúc sinh ra đã có rồi.
Tống Dụ rất nhanh hồi thần từ sự ngạc nhiên của mình, lắc lắc đầu. Một nhân vật pháo hôi chỉ ra trận mấy chương trong sách, ngay cả bệnh tình tác giả đều chẳng muốn đặt tên, chính cậu đọc thì sao có thể nhớ được bao nhiêu thông tin?
Đại khái hẳn là lúc sáu tuổi, rơi xuống nước xong mới mắc bệnh.
… Coi một giấc mơ như sự thật, cậu cũng thật đủ ngu ngốc.
Sự chú ý của Tống Uyển Oánh không đặt trên chuyện này, trêu ghẹo bảo: “Thi tốt như vậy, làm sao không khen thưởng được chứ – Dụ Dụ, em đây là thích Vương Hậu Hùng, hay là thích Tiết Kim Tinh*?"
*Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh là tác giả của mấy bộ sách nâng cao
Tống Dụ phi thường lạnh lùng: “Đều không thích."
Tống Uyển Oánh toan tính dụ dỗ cậu: “Bọn họ có thể nâng em lên đỉnh cao của học tập đó."
Tống Dụ cười nhạo: “Không cần, em có bạn cùng bàn của em là đủ rồi. Thích bọn họ còn không bằng thích Tạ Tuy."
Tống Uyển Oánh: “…"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dụ ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“008."
Cậu nhìn lên không trung gọi một hồi, nhưng trong phòng thật lâu vẫn không có tiếng trả lời.
Ba tháng trước, hệ thống bảo phải về báo cáo với Chủ thần, đến bây giờ vẫn không có hồi âm.
Tống Dụ cạn lời nghĩ, có bao giờ Chủ thần chê nó làm việc vô căn cứ, trực tiếp thủ tiêu nó luôn rồi không.
Giật giật khóe miệng, cậu dựa lưng ra sau, trong đôi mắt nhạt màu tràn đầy phiền muộn cùng nghi hoặc.
008 muốn cậu xuyên vào trong sách, diễn theo tình tiết kịch bản 5 năm, nhưng tình tiết 5 năm sau bây giờ hẳn sẽ toàn bộ lệch khỏi quỹ đạo.
Tạ Tuy không gặp đám cặn bã đó, sẽ không hắc hóa, không cần ‘Tống Dụ’ tới giải thích.
Sự tồn tại của cậu cũng không cần thiết nữa.
Nhắc mới nhớ, hiện tại cậu cảm thấy vị trúc mã ‘Tống Dụ’ trong nguyên tác như là một nhân vật bị tác giả cưỡng ép thêm vào, mục đích chỉ để cho Tạ Tuy duy trì bản tính thiện lương.
Tống Dụ đọc đến đoạn hắn bị giam cầm liền không xem nổi nữa. Bất quá, quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’ kia được gắn tag ‘ngược luyến tình thâm’, ‘luyến’ với ‘tình’ chắc chắn có rồi, vì vậy khả năng cao là Tạ Tuy với bản chất tốt đẹp cuối cùng sẽ tha thứ cho đám người kia? Cùng lũ tra công đi đến kết cục HE?
Tình tiết hắn giết bọn họ chỉ là hy vọng trong giấc mơ của cậu thôi sao?
ĐM!
Nghĩ tới đây, Tống Dụ tức giận tới ngồi bật dậy!
Lồng ngực cậu buồn bực tựa như bị một tảng đá đè lên, vầng trán tức tới đau đớn. Cậu rời giường, đi rót cho mình một ly nước.
Đến đây lâu như vậy rồi, tình tiết của quyển sách ngu ngốc đó vẫn có thể một lần lại một lần khiến cậu buồn nôn. Vừa nghĩ tới tác dụng của bản thân là thúc đẩy tình tiết diễn biến nhanh hơn, Tống Dụ lại giận dữ rót đầy thêm một ly.
— Khuyên Tạ Tuy tha thứ cái cc!
—Nếu cậu muốn khuyên cũng sẽ là khuyên hắn: Tạ Tuy cậu không được bỏ qua, trực tiếp đánh chết mẹ đám cặn bã kia đi!
Còn nữa, cậu vẫn luôn rất tò mò… Vì sao Tống Dụ chỉ nói với nhân vật chính một câu phí lời ‘Mẹ của cậu rất yêu cậu, cậu không nên hận bà ấy’ mà đã có thể làm cho Tạ Tuy trong nháy mắt tỉnh ngộ ra một đống chuyện, thậm chí thả xuống những cừu hận kia.
Quá gượng ép rồi. Tạ Tuy cũng không hận mẹ của hắn
… Được rồi, ‘Sự khống chế ôn nhu’ căn bản đ*o có logic.
Uống xong ba ly nước, Tống Dụ bình tĩnh lại, một lần nữa nằm lên giường, bấm vào QQ, phát hiện ra Mã Tiểu Đinh gửi cho cậu một đường link tham gia vào nhóm, tên nhóm là ‘Gia đình 10A1 vui vẻ’.
Tống Dụ: “…"
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, mau tham gia group lớp, mọi người đang thảo luận vụ đi chơi tối thứ sáu đó, anh mau tới anh mau tới. (gấu trúc nhỏ vui sướng nâng cối xay gió.jpg)]
[Sadako không quên người đào giếng: Thật vất vả mới có một chuyến đi chơi tập thể một lần, nhất định không thể hát mỗi karaoke thôi. Bài tây phải chuẩn bị kỹ càng, bia cũng giấu đi.]
[Ông xã Dụ ca của cưng: .]
Tống Dụ tạm thời không muốn bấm vào cái nhóm được đặt tên như tên tranh cổ kia.
Hiện tại trong lòng cậu đang lấn cấn một chuyện rất khó chịu, chỉ có thể đi tìm Tạ Tuy.
[Tống Dụ: Cậu còn nhớ chuyện hồi bé không?]
Bên kia trả lời rất nhanh.
[Tạ Tuy: Tại sao lại hỏi như vậy?]
Tống Dụ có chút thiếu tự tin, sợ bị phát hiện.
[Tống Dụ: … Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút thôi.]
Tay Tạ Tuy bấm lên màn hình, hoài nghi Tống Dụ có phải là nhớ ra chuyện hồi năm tuổi rồi không.
Nhưng mà, chuyện mà hắn còn không nhớ, Tống Dụ lại nhớ được?
… Không đúng.
Nhạy cảm như hắn, gần như trong tích tắc đã bắt được cảm giác không bình thường vừa nhoáng qua kia.
Trong mắt Tạ Tuy lướt qua một tia lạnh lẽo. Hắn ngả người ra sau dựa vào đầu giường, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi đen kịt, thâm trầm.
Năm tuổi…
Hắn biết hắn cùng Tống Dụ trước đây đã từng quen biết.
Nhưng đoạn thời gian quen nhau kia, lại hoàn toàn mơ hồ.
Trước đó hắn chưa từng để ý cho nên không suy nghĩ kĩ.
Hiện tại, hắn tại sao lại có cảm giác như thể đoạn ký ức này đã bị người động chân động tay.
Là cái giá phải trả khi trọng sinh sao.
Hắn không tin.
Tạ Tuy cụp mắt, nhắn tin trả lời Tống Dụ.
[Tạ Tuy: Không nhớ rõ.]
[Tạ Tuy: Cậu muốn nói với tôi về chuyện lúc bé à?]
Tống Dụ nhìn thấy hắn bảo ‘không nhớ rõ’ liền thở phào một hơi, nhưng cũng có chút mất mát.
[Tống Dụ: Không, kỳ thực tớ cũng không nhớ được gì cả.]
[Tống Dụ: Chỉ là nóng đầu nên hỏi một chút thôi.]
[Tống Dụ: Cậu cũng biết tớ nhàm chán muốn chết, muốn kiếm chuyện để nói đó mà, a a a a a a]
Càng giải thích càng như che giấu, trăm ngàn chỗ hở.
Tạ Tuy cười khẽ, nhưng hắn vẫn luôn rất có kiên nhẫn đối với Tống Dụ, cũng sẽ không ép hỏi cậu nhóc.
Hắn hết sức tự nhiên chuyển chủ đề.
[Tạ Tuy: Bây giờ còn chưa ngủ?]
[Tống Dụ: Còn sớm, thi xong rồi muốn thả lỏng tí.]
[Tạ Tuy: Không sớm, ngủ trễ dậy trễ không tốt cho thân thể.]
[Tạ Tuy: Đi ngủ.]
Tống Dụ nằm ở trên giường, hai tay nâng điện thoại di động, gõ chữ.
[Tống Dụ: … Cậu như vậy thật giống bố tớ. Ặc, không đúng, tính tình của bố tớ rất dễ nổi nóng. Hẳn là giống mẹ tớ. Nói chung là như người nhà vậy.]
Tạ Tuy nhắn.
[Tạ Tuy: Thế người nhà bình thường gọi cậu là gì?]
Tống Dụ suy nghĩ một chút, bật mí nhũ danh của mình cho đứa bạn cũng quá xấu hổ rồi, liền lắc đầu.
[Tống Dụ: Gọi Tống Dụ.]
Đối phương ngắn gọn dứt khoát.
[Tạ Tuy: Cậu đang nói dối.]
Tống Dụ sợ rồi.
[Tống Dụ: ……]
[Tống Dụ: ????]
[Tống Dụ: Sao cậu biết được?]
[Tạ Tuy: Hồi tôi tới nhà cậu, nghe bà ngoại gọi cậu.]
[Tạ Tuy: Dụ Dụ.]
Bốp.
Tay Tống Dụ cầm điện thoại không chắc, điện thoại di động nện vào trên mặt.
“Đệt…"
Mặt đau, cậu lập tức ngồi dậy. Vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, lại vừa phiền muộn, cậu vuốt mặt – bà ngoại, làm sao lại kêu loạn nhũ danh của cháu trước mặt người khác!
[Tống Dụ: … Cậu nghe lầm rồi. Quên ngay đi.]
[Tống Dụ: Đừng gọi, mất mặt lắm!]
Tạ Tuy cười rộ lên, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt bị sự ôn nhu hòa tan.
[Tạ Tuy: Chẳng phải cậu bảo tôi giống như người nhà cậu sao. Gọi thế này thì càng giống còn gì.]
[Tạ Tuy: Dụ Dụ ngoan, đi ngủ đi. Ngủ ngon.]
Tống Dụ: “…"
Tức giận đến mặt sắp bỏng luôn rồi!
Đệt đệt đệt đệt đệt đệt!
Cậu còn có thể làm gì nữa!
Tức tới nổ phổi mà gõ chữ.
[Tống Dụ: Ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ!]
[Tống Dụ: Ngon ngon ngon ngon ngon ngon!]
Tên kia câm miệng ngay!
Thoát khỏi cuộc trò chuyện với Tạ Tuy, Tống Dụ trong lòng loạn thất bát tao, làm sao có thể ngủ được. Cậu nhìn lên trần nhà nửa ngày, thở sâu một hơi, rồi nhấp vào đường link Mã Tiểu Đinh gửi cho cậu.
‘Gia đình 10A1 vui vẻ’.
Bên trong đang nói chuyện hừng hực, tin nhắn bay vèo vèo, cho nên lúc Tống Dụ gia nhập vào nhóm không có ai chú ý tới.
Cậu mở ra nhật ký trò chuyện.
[Sadako không quên người đào giếng: QwQ Dụ ca không vào, chê tên nhóm quá khó nghe.]
[Đèn cũ vẫn như trước: ??? Dụ ca ngầu như vậy! Cơ mà cái tên này người nào đặt vậy, quá trần tục rồi, tôi cũng muốn đánh người ╯^╰]
[Trà matcha không thêm đá: Dụ ca không vào, chúng ta có thể nói chuyện phiếm sau lưng cậu ấy *buồn cười*]
[Bác Văn cường thức: …… Cái gì cơ]
[Hán sinh: Ngứa da rồi hả. Có cái gì để nói chứ. Người ta đánh nhau giỏi, đẹp trai, mắng người ngoan độc, thành tích còn tốt nữa, tôi đây là nam còn ghen tị. Dụ ca trâu bò.]
[Thu thủy trường thiên: Đó là quan điểm từ phía đám nam sinh mấy người, đám nữ bọn tôi nói chuyện phiếm đều cảm thán, tại sao Dụ ca mười lăm tuổi lại có một người bạn cùng bàn hoàn mỹ như Tạ thần.]
[Phong mang: Đúng vậy!! Có thể nhận được tình yêu cùng sự ôn nhu của Tạ thần, ô ô ô tình bạn tuyệt mỹ, tôi khóc đây.]
Sau cùng, có một bạn nữ sinh thẳng thắn gửi một hàng quả chanh, trực tiếp gõ một câu dài thật dài.
[Là Vãn Vãn đây: Cậu ấy năm lớp 10 có học thần giúp cậu ấy học bổ túc, có hotboy giúp cậu ấy mua bánh kem, còn tôi lớp 10 không có cái gì cả hu hu hu hu]
Lúc này, một ID quen thuộc xuất hiện.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Ồ?]
[……] Gia đình 10A1 vui vẻ, trong nháy mắt vui vẻ hết nổi rồi.
Cái ID này?
Mã Tiểu Đinh, ông không phải bảo là Dụ ca không tham gia group lớp hả!
[Là Vãn Vãn đây: … Dụ ca??]
Tống Dụ đọc tin nhắn của cô, không vui cho lắm.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Có ý gì?]
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đều cảm thấy là tôi chiếm tiện nghi của Tạ Tuy à?]
Không!!
[Là Vãn Vãn đây: Không phải ô ô ô ô Dụ ca, không phải ô ô ô cậu đừng hiểu lầm.]
Chúng tôi chẳng qua là cảm thấy Tạ thần sủng bà xã của mình là chuyện nên làm mà thôi!!
Tống Dụ ha ha.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Chẳng lẽ tôi thua kém cậu ta à?]
Vãn Vãn sắp khóc tới nơi rồi.
[Là Vãn Vãn đây: Không không không! Ông xã quốc dân chính là cậu! Cậu càng được nhiều người hoan nghênh hơn so với Tạ thần! Là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh trong trường!]
Tống Dụ vừa mới bị Tạ Tuy chọc, còn bị điện thoại di động đập vào mặt, tâm tình không tốt cho lắm. Hiện tại, nghe mấy câu này cậu mới thoải mái hơn chút, môi dưới cong lên.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Cho nên, không cần phải ghen tị.]
[Là Vãn Vãn đây: Hả?] Cô đầu óc mơ hồ.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Mười lăm tuổi có hotboy làm bạn cùng bàn quả là chuyện khiến cho người khác ước ao. Nhưng cậu tuổi còn trẻ mà đã nằm trong một group chung với tôi, cậu cũng không tồi.]
Cả lớp 10A1: … Chăm chú học tập lâu như vậy, bọn họ đều sắp quên mất Dụ ca vốn debut dưới vị trí giang tinh*.
*ngôn ngữ mạng, chỉ người cố tình đi ngược với ý kiến người khác khi bàn luận một vấn đề gì đó với mục tiêu khiến người khác khó chịu.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Không phải vậy sao em gái?]
Em gái: TT_____TT
[Là Vãn Vãn đây: Đúng đúng đúng đúng đúng đúng! Trời ạ, tại sao tôi đây có thể may mắn như vậy QAQ! Tôi tuổi còn trẻ, quả là ghê gớm! Nhưng tôi trước đây thân ở trong phúc mà không biết hưởng, tôi sai rồi, Dụ ca bỏ qua cho tôi đi!]
Tống Dụ sững người vài giây rồi vội vàng lắc đầu: “Không cần, tớ có thể tự nuôi bản thân mình."
Cậu phẫn nộ sờ mũi một cái, ngẩng đầu, trong mắt có chút hoang mang: “Chúng ta làm sao lại nói tới chủ đề này vậy, đổi cái khác."
Tạ Tuy cười: “Ừm."
Tống Dụ: “Thứ sáu đường Lâm Thanh cậu cũng đi đi, nếu cậu không đi, tớ cũng sẽ rất chán."
Vào lúc này, họ đã vào trong chung cư, đang ở hành lang chuẩn bị tạm biệt nhau.
Tạ Tuy nhìn cậu leo lên lầu, nói: “Được, tôi sẽ đi."
Rốt cuộc chờ đến khi kỳ kiểm tra tháng kết thúc, Tống Dụ đêm này không giống trước kia một mực học bài, cả người thoải mái, tự cho mình một ngày nghỉ.
Sau khi tắm, cậu lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra. Uống xong, cậu ném hộp vào thùng rác, trực tiếp nằm trên giường.
Cậu gửi cho chị gái mình một emoji cười nhe răng.
[Tống Dụ: *nhe răng*]
Mấy giây sau, Tống Uyển Oánh trả lời.
[Tống Uyển Oánh: Cái gì?]
[Tống Dụ: Điểm của em được công bố rồi.]
[Tống Uyển Oánh: Thì sao?]
[Tống Dụ: Cô nương này, cô mới mất đi một tỷ, có hối hận không?]
[Tống Dụ: Lúc trước chị không tin tưởng em quả thật là đầu óc nhúng nước rồi, cuối cùng sẽ rơi nước mắt thôi.]
[Tống Uyển Oánh: ………]
[Tống Uyển Oánh: Nói hay lắm.]
Tống Dụ quyết định dùng sự thực nói chuyện, lấy số liệu đánh mặt.
[Tống Dụ: (phiếu điểm.xls)]
Chỉ chốc lát sau một cuộc điện thoại từ thành phố A gọi tới, Tống Dụ bắt máy.
Bên kia điện thoại là giọng nữ trong vắt, đầy vui vẻ, không ngăn được ý cười.
“Không tệ nha, tiến bộ lớn như vậy, em đây trước khi thi lạy bao nhiêu vị thần thế."
Tống Dụ cười rộ lên, nhưng cũng không khoe khoang, nói thật: “Không đâu, do gặp được người bạn cùng bàn tốt, đứng nhất khối trường em, đoán đề cực kỳ chuẩn."
Tống Uyển Oánh bên kia điện thoại chậc chậc hai tiếng, “Ồ, còn biết bắt đầu khiêm tốn rồi."
Tống Dụ mỉm cười, nhưng lần này cậu cố tình tìm Tống Uyển Oánh cũng không phải chỉ vì chuyện điểm số.
Cậu cố gắng nhớ lại nội dung giấc mộng kia, thả nhẹ âm thanh hỏi: “Hồi năm tuổi em bị bệnh, có dưỡng bệnh ở một trang viên ở ngoại thành một thời gian, chị có ấn tượng gì không?"
Tống Uyển Oánh sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi: “A? Dưỡng bệnh ở trang viên? Sao trong trí nhớ của chị không có chuyện này vậy ta."
Tống Dụ: “Vậy chị hỏi mẹ hộ em cái."
Tống Uyển Oánh: “Mẹ bận, vẫn còn ở công ty. Không đúng, năm tuổi à, em đợi chút, hình như chị có chút ấn tượng mơ hồ."
Tống Dụ im lặng, cho cô thời gian hồi tưởng.
Cô ở bên kia suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng như đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ ra.
“Có, chị nhớ rồi, hình như là một kỳ nghỉ hè. Đoạn thời gian đó chị với anh hai đều bị ông nội gọi đi nước ngoài. Ông nội rất khắt khe, đó tuyệt đối là kỳ nghỉ hè thống khổ nhất chị nhớ khi còn bé."
“Vốn là em cũng phải đi, nhưng thời điểm đó mẹ vừa trải qua một cuộc giải phẫu, bác sĩ cứng rắn dặn là không thể quá bận rộn, nên mẹ giao rất nhiều công việc qua cho bố, một mình đi trang viên tĩnh dưỡng. Có thể mẹ sợ cô đơn nên thuận tiện mang theo em."
“Tại sao lại hỏi chuyện này thế?"
Tống Dụ nghe xong, sững sờ, nắm chặt điện thoại, âm thanh hơi nghi hoặc một chút: “Vậy tức là… không phải em đi dưỡng bệnh?"
Âm thanh của Tống Uyển Oánh vừa bực mình vừa buồn cười: “Bệnh này của em là do năm em sáu tuổi tự mình tìm đường chết, dằn vặt bản thân mà ra, em không nhớ sao? Ngày mưa xối xả không ngoan ngoãn ở trong nhà mà chạy ra ngoài đảo, suýt chút nữa chết đuối. Hôn mê lâu như vậy, dọa cả nhà gần chết."
Tống Dụ: “…"
Cái quỷ gì! Đây có phải hơi bị sai lệch so với chi tiết trong mơ của cậu không. Nghĩa là trước khi cậu sáu tuổi, thân thể của cậu rất tốt?
Nhưng cậu tại sao lại nhớ là trong quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’, bệnh của ‘Tống Dụ’ từ lúc sinh ra đã có rồi.
Tống Dụ rất nhanh hồi thần từ sự ngạc nhiên của mình, lắc lắc đầu. Một nhân vật pháo hôi chỉ ra trận mấy chương trong sách, ngay cả bệnh tình tác giả đều chẳng muốn đặt tên, chính cậu đọc thì sao có thể nhớ được bao nhiêu thông tin?
Đại khái hẳn là lúc sáu tuổi, rơi xuống nước xong mới mắc bệnh.
… Coi một giấc mơ như sự thật, cậu cũng thật đủ ngu ngốc.
Sự chú ý của Tống Uyển Oánh không đặt trên chuyện này, trêu ghẹo bảo: “Thi tốt như vậy, làm sao không khen thưởng được chứ – Dụ Dụ, em đây là thích Vương Hậu Hùng, hay là thích Tiết Kim Tinh*?"
*Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh là tác giả của mấy bộ sách nâng cao
Tống Dụ phi thường lạnh lùng: “Đều không thích."
Tống Uyển Oánh toan tính dụ dỗ cậu: “Bọn họ có thể nâng em lên đỉnh cao của học tập đó."
Tống Dụ cười nhạo: “Không cần, em có bạn cùng bàn của em là đủ rồi. Thích bọn họ còn không bằng thích Tạ Tuy."
Tống Uyển Oánh: “…"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dụ ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“008."
Cậu nhìn lên không trung gọi một hồi, nhưng trong phòng thật lâu vẫn không có tiếng trả lời.
Ba tháng trước, hệ thống bảo phải về báo cáo với Chủ thần, đến bây giờ vẫn không có hồi âm.
Tống Dụ cạn lời nghĩ, có bao giờ Chủ thần chê nó làm việc vô căn cứ, trực tiếp thủ tiêu nó luôn rồi không.
Giật giật khóe miệng, cậu dựa lưng ra sau, trong đôi mắt nhạt màu tràn đầy phiền muộn cùng nghi hoặc.
008 muốn cậu xuyên vào trong sách, diễn theo tình tiết kịch bản 5 năm, nhưng tình tiết 5 năm sau bây giờ hẳn sẽ toàn bộ lệch khỏi quỹ đạo.
Tạ Tuy không gặp đám cặn bã đó, sẽ không hắc hóa, không cần ‘Tống Dụ’ tới giải thích.
Sự tồn tại của cậu cũng không cần thiết nữa.
Nhắc mới nhớ, hiện tại cậu cảm thấy vị trúc mã ‘Tống Dụ’ trong nguyên tác như là một nhân vật bị tác giả cưỡng ép thêm vào, mục đích chỉ để cho Tạ Tuy duy trì bản tính thiện lương.
Tống Dụ đọc đến đoạn hắn bị giam cầm liền không xem nổi nữa. Bất quá, quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’ kia được gắn tag ‘ngược luyến tình thâm’, ‘luyến’ với ‘tình’ chắc chắn có rồi, vì vậy khả năng cao là Tạ Tuy với bản chất tốt đẹp cuối cùng sẽ tha thứ cho đám người kia? Cùng lũ tra công đi đến kết cục HE?
Tình tiết hắn giết bọn họ chỉ là hy vọng trong giấc mơ của cậu thôi sao?
ĐM!
Nghĩ tới đây, Tống Dụ tức giận tới ngồi bật dậy!
Lồng ngực cậu buồn bực tựa như bị một tảng đá đè lên, vầng trán tức tới đau đớn. Cậu rời giường, đi rót cho mình một ly nước.
Đến đây lâu như vậy rồi, tình tiết của quyển sách ngu ngốc đó vẫn có thể một lần lại một lần khiến cậu buồn nôn. Vừa nghĩ tới tác dụng của bản thân là thúc đẩy tình tiết diễn biến nhanh hơn, Tống Dụ lại giận dữ rót đầy thêm một ly.
— Khuyên Tạ Tuy tha thứ cái cc!
—Nếu cậu muốn khuyên cũng sẽ là khuyên hắn: Tạ Tuy cậu không được bỏ qua, trực tiếp đánh chết mẹ đám cặn bã kia đi!
Còn nữa, cậu vẫn luôn rất tò mò… Vì sao Tống Dụ chỉ nói với nhân vật chính một câu phí lời ‘Mẹ của cậu rất yêu cậu, cậu không nên hận bà ấy’ mà đã có thể làm cho Tạ Tuy trong nháy mắt tỉnh ngộ ra một đống chuyện, thậm chí thả xuống những cừu hận kia.
Quá gượng ép rồi. Tạ Tuy cũng không hận mẹ của hắn
… Được rồi, ‘Sự khống chế ôn nhu’ căn bản đ*o có logic.
Uống xong ba ly nước, Tống Dụ bình tĩnh lại, một lần nữa nằm lên giường, bấm vào QQ, phát hiện ra Mã Tiểu Đinh gửi cho cậu một đường link tham gia vào nhóm, tên nhóm là ‘Gia đình 10A1 vui vẻ’.
Tống Dụ: “…"
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, mau tham gia group lớp, mọi người đang thảo luận vụ đi chơi tối thứ sáu đó, anh mau tới anh mau tới. (gấu trúc nhỏ vui sướng nâng cối xay gió.jpg)]
[Sadako không quên người đào giếng: Thật vất vả mới có một chuyến đi chơi tập thể một lần, nhất định không thể hát mỗi karaoke thôi. Bài tây phải chuẩn bị kỹ càng, bia cũng giấu đi.]
[Ông xã Dụ ca của cưng: .]
Tống Dụ tạm thời không muốn bấm vào cái nhóm được đặt tên như tên tranh cổ kia.
Hiện tại trong lòng cậu đang lấn cấn một chuyện rất khó chịu, chỉ có thể đi tìm Tạ Tuy.
[Tống Dụ: Cậu còn nhớ chuyện hồi bé không?]
Bên kia trả lời rất nhanh.
[Tạ Tuy: Tại sao lại hỏi như vậy?]
Tống Dụ có chút thiếu tự tin, sợ bị phát hiện.
[Tống Dụ: … Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút thôi.]
Tay Tạ Tuy bấm lên màn hình, hoài nghi Tống Dụ có phải là nhớ ra chuyện hồi năm tuổi rồi không.
Nhưng mà, chuyện mà hắn còn không nhớ, Tống Dụ lại nhớ được?
… Không đúng.
Nhạy cảm như hắn, gần như trong tích tắc đã bắt được cảm giác không bình thường vừa nhoáng qua kia.
Trong mắt Tạ Tuy lướt qua một tia lạnh lẽo. Hắn ngả người ra sau dựa vào đầu giường, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi đen kịt, thâm trầm.
Năm tuổi…
Hắn biết hắn cùng Tống Dụ trước đây đã từng quen biết.
Nhưng đoạn thời gian quen nhau kia, lại hoàn toàn mơ hồ.
Trước đó hắn chưa từng để ý cho nên không suy nghĩ kĩ.
Hiện tại, hắn tại sao lại có cảm giác như thể đoạn ký ức này đã bị người động chân động tay.
Là cái giá phải trả khi trọng sinh sao.
Hắn không tin.
Tạ Tuy cụp mắt, nhắn tin trả lời Tống Dụ.
[Tạ Tuy: Không nhớ rõ.]
[Tạ Tuy: Cậu muốn nói với tôi về chuyện lúc bé à?]
Tống Dụ nhìn thấy hắn bảo ‘không nhớ rõ’ liền thở phào một hơi, nhưng cũng có chút mất mát.
[Tống Dụ: Không, kỳ thực tớ cũng không nhớ được gì cả.]
[Tống Dụ: Chỉ là nóng đầu nên hỏi một chút thôi.]
[Tống Dụ: Cậu cũng biết tớ nhàm chán muốn chết, muốn kiếm chuyện để nói đó mà, a a a a a a]
Càng giải thích càng như che giấu, trăm ngàn chỗ hở.
Tạ Tuy cười khẽ, nhưng hắn vẫn luôn rất có kiên nhẫn đối với Tống Dụ, cũng sẽ không ép hỏi cậu nhóc.
Hắn hết sức tự nhiên chuyển chủ đề.
[Tạ Tuy: Bây giờ còn chưa ngủ?]
[Tống Dụ: Còn sớm, thi xong rồi muốn thả lỏng tí.]
[Tạ Tuy: Không sớm, ngủ trễ dậy trễ không tốt cho thân thể.]
[Tạ Tuy: Đi ngủ.]
Tống Dụ nằm ở trên giường, hai tay nâng điện thoại di động, gõ chữ.
[Tống Dụ: … Cậu như vậy thật giống bố tớ. Ặc, không đúng, tính tình của bố tớ rất dễ nổi nóng. Hẳn là giống mẹ tớ. Nói chung là như người nhà vậy.]
Tạ Tuy nhắn.
[Tạ Tuy: Thế người nhà bình thường gọi cậu là gì?]
Tống Dụ suy nghĩ một chút, bật mí nhũ danh của mình cho đứa bạn cũng quá xấu hổ rồi, liền lắc đầu.
[Tống Dụ: Gọi Tống Dụ.]
Đối phương ngắn gọn dứt khoát.
[Tạ Tuy: Cậu đang nói dối.]
Tống Dụ sợ rồi.
[Tống Dụ: ……]
[Tống Dụ: ????]
[Tống Dụ: Sao cậu biết được?]
[Tạ Tuy: Hồi tôi tới nhà cậu, nghe bà ngoại gọi cậu.]
[Tạ Tuy: Dụ Dụ.]
Bốp.
Tay Tống Dụ cầm điện thoại không chắc, điện thoại di động nện vào trên mặt.
“Đệt…"
Mặt đau, cậu lập tức ngồi dậy. Vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, lại vừa phiền muộn, cậu vuốt mặt – bà ngoại, làm sao lại kêu loạn nhũ danh của cháu trước mặt người khác!
[Tống Dụ: … Cậu nghe lầm rồi. Quên ngay đi.]
[Tống Dụ: Đừng gọi, mất mặt lắm!]
Tạ Tuy cười rộ lên, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt bị sự ôn nhu hòa tan.
[Tạ Tuy: Chẳng phải cậu bảo tôi giống như người nhà cậu sao. Gọi thế này thì càng giống còn gì.]
[Tạ Tuy: Dụ Dụ ngoan, đi ngủ đi. Ngủ ngon.]
Tống Dụ: “…"
Tức giận đến mặt sắp bỏng luôn rồi!
Đệt đệt đệt đệt đệt đệt!
Cậu còn có thể làm gì nữa!
Tức tới nổ phổi mà gõ chữ.
[Tống Dụ: Ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ!]
[Tống Dụ: Ngon ngon ngon ngon ngon ngon!]
Tên kia câm miệng ngay!
Thoát khỏi cuộc trò chuyện với Tạ Tuy, Tống Dụ trong lòng loạn thất bát tao, làm sao có thể ngủ được. Cậu nhìn lên trần nhà nửa ngày, thở sâu một hơi, rồi nhấp vào đường link Mã Tiểu Đinh gửi cho cậu.
‘Gia đình 10A1 vui vẻ’.
Bên trong đang nói chuyện hừng hực, tin nhắn bay vèo vèo, cho nên lúc Tống Dụ gia nhập vào nhóm không có ai chú ý tới.
Cậu mở ra nhật ký trò chuyện.
[Sadako không quên người đào giếng: QwQ Dụ ca không vào, chê tên nhóm quá khó nghe.]
[Đèn cũ vẫn như trước: ??? Dụ ca ngầu như vậy! Cơ mà cái tên này người nào đặt vậy, quá trần tục rồi, tôi cũng muốn đánh người ╯^╰]
[Trà matcha không thêm đá: Dụ ca không vào, chúng ta có thể nói chuyện phiếm sau lưng cậu ấy *buồn cười*]
[Bác Văn cường thức: …… Cái gì cơ]
[Hán sinh: Ngứa da rồi hả. Có cái gì để nói chứ. Người ta đánh nhau giỏi, đẹp trai, mắng người ngoan độc, thành tích còn tốt nữa, tôi đây là nam còn ghen tị. Dụ ca trâu bò.]
[Thu thủy trường thiên: Đó là quan điểm từ phía đám nam sinh mấy người, đám nữ bọn tôi nói chuyện phiếm đều cảm thán, tại sao Dụ ca mười lăm tuổi lại có một người bạn cùng bàn hoàn mỹ như Tạ thần.]
[Phong mang: Đúng vậy!! Có thể nhận được tình yêu cùng sự ôn nhu của Tạ thần, ô ô ô tình bạn tuyệt mỹ, tôi khóc đây.]
Sau cùng, có một bạn nữ sinh thẳng thắn gửi một hàng quả chanh, trực tiếp gõ một câu dài thật dài.
[Là Vãn Vãn đây: Cậu ấy năm lớp 10 có học thần giúp cậu ấy học bổ túc, có hotboy giúp cậu ấy mua bánh kem, còn tôi lớp 10 không có cái gì cả hu hu hu hu]
Lúc này, một ID quen thuộc xuất hiện.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Ồ?]
[……] Gia đình 10A1 vui vẻ, trong nháy mắt vui vẻ hết nổi rồi.
Cái ID này?
Mã Tiểu Đinh, ông không phải bảo là Dụ ca không tham gia group lớp hả!
[Là Vãn Vãn đây: … Dụ ca??]
Tống Dụ đọc tin nhắn của cô, không vui cho lắm.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Có ý gì?]
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đều cảm thấy là tôi chiếm tiện nghi của Tạ Tuy à?]
Không!!
[Là Vãn Vãn đây: Không phải ô ô ô ô Dụ ca, không phải ô ô ô cậu đừng hiểu lầm.]
Chúng tôi chẳng qua là cảm thấy Tạ thần sủng bà xã của mình là chuyện nên làm mà thôi!!
Tống Dụ ha ha.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Chẳng lẽ tôi thua kém cậu ta à?]
Vãn Vãn sắp khóc tới nơi rồi.
[Là Vãn Vãn đây: Không không không! Ông xã quốc dân chính là cậu! Cậu càng được nhiều người hoan nghênh hơn so với Tạ thần! Là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh trong trường!]
Tống Dụ vừa mới bị Tạ Tuy chọc, còn bị điện thoại di động đập vào mặt, tâm tình không tốt cho lắm. Hiện tại, nghe mấy câu này cậu mới thoải mái hơn chút, môi dưới cong lên.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Cho nên, không cần phải ghen tị.]
[Là Vãn Vãn đây: Hả?] Cô đầu óc mơ hồ.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Mười lăm tuổi có hotboy làm bạn cùng bàn quả là chuyện khiến cho người khác ước ao. Nhưng cậu tuổi còn trẻ mà đã nằm trong một group chung với tôi, cậu cũng không tồi.]
Cả lớp 10A1: … Chăm chú học tập lâu như vậy, bọn họ đều sắp quên mất Dụ ca vốn debut dưới vị trí giang tinh*.
*ngôn ngữ mạng, chỉ người cố tình đi ngược với ý kiến người khác khi bàn luận một vấn đề gì đó với mục tiêu khiến người khác khó chịu.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Không phải vậy sao em gái?]
Em gái: TT_____TT
[Là Vãn Vãn đây: Đúng đúng đúng đúng đúng đúng! Trời ạ, tại sao tôi đây có thể may mắn như vậy QAQ! Tôi tuổi còn trẻ, quả là ghê gớm! Nhưng tôi trước đây thân ở trong phúc mà không biết hưởng, tôi sai rồi, Dụ ca bỏ qua cho tôi đi!]
Tác giả :
Thiếp Tại Sơn Dương