Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 42
Mang tâm trạng phức tạp ra về, chuyện Lưu Hiền lén đến Hòa Đường Kí rất nhanh liền tới tai Phùng thị làm ả bất an không thôi. Tuy bây giờ đã thành công thượng vị trở thành chính thất nhưng ả vẫn cảm thấy bị người mẹ đã khuất của Lưu Triệt đè nặng trên đầu.
Ả biết luôn có người nói Lưu Triệt mới chính là đích tử của Lưu gia vốn tưởng Lưu Triệt là kẻ vô dụng chỉ biết học hành. Không ngờ lại có thể gây dựng sự nghiệp như thế ngộ nhỡ...ngộ nhỡ Lưu Hiền hối hận thì ả biết phải làm sao?
Cùng tâm trạng phức tạp có hai con của ả. Con trai Lưu Tuệ, cũng cảm thấy nguy cơ từ chuyện này cũng may đã thành công đuổi Lưu Triệt ra khỏi Lưu gia. Chỉ là sao Lưu Triệt không bộc lộ tài năng khi ở Lưu gia mà lại để sau khi bị gả đi mới làm. Y đã đề phòng mẹ con mình, hay là y đã chán Lưu gia muốn rời đi lâu rồi?
Lưu Lệ thì chỉ sợ ca ca mình thất thế, mình liền cũng đi tong. Không được, phải nhanh chóng tìm một nhà giàu có gả đi. Phải dựa vào bản thân, không thể hoàn toàn tin vào ca ca và mẫu thân được. Ca ca chỉ biết có Lưu gia, mẫu thân thì chỉ biết có ca ca. Không ai thực sự quan tâm nàng cả, Lưu Lệ cắn răng nghĩ, nhớ đến Lưu Triệt. Lưu Lệ không rét mà run, Lưu Triệt chắc chắn không còn là Lưu Triệt khi xưa.
Hoặc giả dụ, Lưu Triệt vốn dĩ là như vậy? Hắn nhất định sẽ trả thù mẫu thân và ca ca mình. Phải tìm cách bảo toàn bản thân trước Lưu Lệ nghĩ.
Đối với việc này Lưu Triệt không hề hay biết. Việc cần làm vẫn làm, ăn ngủ đầy đủ thực ra là Lưu gia đã nghĩ nhiều rồi. Lưu Triệt vốn không để Lưu gia vào phạm vi quan tâm cũng không hề có ý định quay về hay làm gì Lưu gia cả. Tất nhiên là trong trường hợp bọn họ không làm gì mình Lưu Triệt nghĩ.
Lưu Triệt cũng chuẩn bị kĩ càng phòng có người muốn gây sự. Huấn luyện nhân viên trong tiệm cách xử lý các tình huống đặc biệt có thể phát sinh.
Bởi vậy hôm đó một lão thái ăn xong bánh la ó đau bụng la lớn nói ăn bánh đau bụng làm các khách nhân hoảng hốt. Hỉ Nhạc liền chỉ huy người trong tiệm trấn an khách, nhìn lão thái lăn lộn trên đất liền cho hai người đỡ bà rồi nói: " Nếu lão thái đây đã nói bánh có vấn đề đem chỗ bánh kia và lão thái đây đên nha môn để Giang đại nhân phân xử"
Lão thái nghe vậy sợ tới nỗi quên la khóc mới đó mà đã hết đau đòi về. Người trong tiệm thấy vậy còn gì không hiểu, có người ghen tị Hòa Đường Kí muốn bôi nhọ chứ gì. Liền ngồi xuống mặc kệ lão thái khóc lóc nhưng lần này là khóc lóc xin đừng đưa bà tới nha môn.
Điều tra ra liền tra ra có người sai khiến lão thái. Lão thái cũng đáng thương, con dâu mất con trai thì cờ bạc. Cháu trai còn bé do một mình bà nuôi, mấy hôm nay cháu ốm mới làm liều muốn kiếm ít tiền mua thuốc cho cháu. Lưu Triệt cho người điều tra liền phát hiện gia cảnh lão thái đúng là như vậy. Thì không đem bà đến nha môn, còn cho bà ít tiền mua thuốc.
Lão thái cầm tiền cảm thấy xấu hổ không thôi. Cháu trai có thuốc bệnh tình đỡ hơn lão thái cảm kích Lưu Triệt cảm thấy nhất định phải báo đáp Lưu Triệt. Mấy hôm sau lại tìm đến Hòa Đường Kí Hỉ Nhạc thấy lão thái liền khó chịu muốn đuổi đi nhưng lão thái kiên trì muốn gặp Lưu Triệt.
Khi Hỉ Nhạc sắp không kiên nhẫn, thì Lưu Triệt đi ra Hỉ Nhạc mới không tình nguyện lui lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm lão thái cảnh giác. Lão thái thấy vậy cũng xấu hổ tại mình làm việc xấu bị vậy là đáng nhưng nhất định phải gặp Lưu Triệt.
Lão thái thấy Lưu Triệt ra liền ngó nghiêng xung quanh sau đó ra hiệu Lưu Triệt cúi xuống. Rồi thì thầm vào tai Lưu Triệt: " Mấy hôm nay lão đều đứng ở chỗ tình cờ gặp người kia. May mắn thấy được hắn, lão đã đi theo và hỏi thăm. Hắn là người làm của Lưu phủ, chính là...là Lưu gia của tửu lâu Phương Hương... "
Lưu Triệt ngạc nhiên nhìn lão thái, thấy Lưu Triệt nhìn mình. Lão thái ngượng ngùng nói: " người đã giúp lão, lại không truy cứu việc sai trái lão đã làm. Lão cảm thấy hổ thẹn nên muốn báo đáp. Nếu người không tin thì cứ đi điều tra lão thực sự không có nói dối"
Lưu Triệt nhìn bóng lưng lão thái khuất trong đám đông. Vốn nghĩ là do người nào ghen ghét làm thôi nếu là Lưu gia làm vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Hỉ Nhạc vui vẻ nói: " Lão gia, giờ thì Hỉ Nhạc hiểu sao người lại tha cho lão thái kia rồi. Lão gia thực là giỏi, lão thái kia cũng được lắm không uổng công chúng ta thả bà ta"
Lưu Triệt cốc đầu Hỉ Nhạc, vốn mình cũng không nghĩ đến chuyện này có được hay không. Chỉ đơn giản là thấy lão thái đáng thương thôi. Sau đó lại nheo mắt... Lưu gia phải không? Muốn gây chuyện chứ gì? Ông đây cho các người biết thế nào là gây chuyện.
Vài hôm sau tửu lâu Phương Hương phát hiện ra quán mình vắng khách. Điều tra ra mới phát hiện các tửu lâu xung quanh đã kí khế ước với Hòa Đường Kí. Được cung cấp gia vị đặc biệt để làm một món gọi là lẩu đã trở thành một hội lấy Hòa Đường kí làm trung tâm. Vì có lợi ích mấy nhà khác liền nhe nanh múa vuốt không cho người khác làm hại Hòa Đường kí.
Bảo vệ phải nói là còn hơn bản thân mình Lưu Hiền sau khi biết chuyện liền đập vỡ mấy chén trà. Lưu Triệt đây là có ý gì? muốn tuyên chiến với mình? Phùng thị thấy thế liền thêm mắm dặm muối làm lửa giận của Lưu Hiền tăng cao.
Ả biết luôn có người nói Lưu Triệt mới chính là đích tử của Lưu gia vốn tưởng Lưu Triệt là kẻ vô dụng chỉ biết học hành. Không ngờ lại có thể gây dựng sự nghiệp như thế ngộ nhỡ...ngộ nhỡ Lưu Hiền hối hận thì ả biết phải làm sao?
Cùng tâm trạng phức tạp có hai con của ả. Con trai Lưu Tuệ, cũng cảm thấy nguy cơ từ chuyện này cũng may đã thành công đuổi Lưu Triệt ra khỏi Lưu gia. Chỉ là sao Lưu Triệt không bộc lộ tài năng khi ở Lưu gia mà lại để sau khi bị gả đi mới làm. Y đã đề phòng mẹ con mình, hay là y đã chán Lưu gia muốn rời đi lâu rồi?
Lưu Lệ thì chỉ sợ ca ca mình thất thế, mình liền cũng đi tong. Không được, phải nhanh chóng tìm một nhà giàu có gả đi. Phải dựa vào bản thân, không thể hoàn toàn tin vào ca ca và mẫu thân được. Ca ca chỉ biết có Lưu gia, mẫu thân thì chỉ biết có ca ca. Không ai thực sự quan tâm nàng cả, Lưu Lệ cắn răng nghĩ, nhớ đến Lưu Triệt. Lưu Lệ không rét mà run, Lưu Triệt chắc chắn không còn là Lưu Triệt khi xưa.
Hoặc giả dụ, Lưu Triệt vốn dĩ là như vậy? Hắn nhất định sẽ trả thù mẫu thân và ca ca mình. Phải tìm cách bảo toàn bản thân trước Lưu Lệ nghĩ.
Đối với việc này Lưu Triệt không hề hay biết. Việc cần làm vẫn làm, ăn ngủ đầy đủ thực ra là Lưu gia đã nghĩ nhiều rồi. Lưu Triệt vốn không để Lưu gia vào phạm vi quan tâm cũng không hề có ý định quay về hay làm gì Lưu gia cả. Tất nhiên là trong trường hợp bọn họ không làm gì mình Lưu Triệt nghĩ.
Lưu Triệt cũng chuẩn bị kĩ càng phòng có người muốn gây sự. Huấn luyện nhân viên trong tiệm cách xử lý các tình huống đặc biệt có thể phát sinh.
Bởi vậy hôm đó một lão thái ăn xong bánh la ó đau bụng la lớn nói ăn bánh đau bụng làm các khách nhân hoảng hốt. Hỉ Nhạc liền chỉ huy người trong tiệm trấn an khách, nhìn lão thái lăn lộn trên đất liền cho hai người đỡ bà rồi nói: " Nếu lão thái đây đã nói bánh có vấn đề đem chỗ bánh kia và lão thái đây đên nha môn để Giang đại nhân phân xử"
Lão thái nghe vậy sợ tới nỗi quên la khóc mới đó mà đã hết đau đòi về. Người trong tiệm thấy vậy còn gì không hiểu, có người ghen tị Hòa Đường Kí muốn bôi nhọ chứ gì. Liền ngồi xuống mặc kệ lão thái khóc lóc nhưng lần này là khóc lóc xin đừng đưa bà tới nha môn.
Điều tra ra liền tra ra có người sai khiến lão thái. Lão thái cũng đáng thương, con dâu mất con trai thì cờ bạc. Cháu trai còn bé do một mình bà nuôi, mấy hôm nay cháu ốm mới làm liều muốn kiếm ít tiền mua thuốc cho cháu. Lưu Triệt cho người điều tra liền phát hiện gia cảnh lão thái đúng là như vậy. Thì không đem bà đến nha môn, còn cho bà ít tiền mua thuốc.
Lão thái cầm tiền cảm thấy xấu hổ không thôi. Cháu trai có thuốc bệnh tình đỡ hơn lão thái cảm kích Lưu Triệt cảm thấy nhất định phải báo đáp Lưu Triệt. Mấy hôm sau lại tìm đến Hòa Đường Kí Hỉ Nhạc thấy lão thái liền khó chịu muốn đuổi đi nhưng lão thái kiên trì muốn gặp Lưu Triệt.
Khi Hỉ Nhạc sắp không kiên nhẫn, thì Lưu Triệt đi ra Hỉ Nhạc mới không tình nguyện lui lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm lão thái cảnh giác. Lão thái thấy vậy cũng xấu hổ tại mình làm việc xấu bị vậy là đáng nhưng nhất định phải gặp Lưu Triệt.
Lão thái thấy Lưu Triệt ra liền ngó nghiêng xung quanh sau đó ra hiệu Lưu Triệt cúi xuống. Rồi thì thầm vào tai Lưu Triệt: " Mấy hôm nay lão đều đứng ở chỗ tình cờ gặp người kia. May mắn thấy được hắn, lão đã đi theo và hỏi thăm. Hắn là người làm của Lưu phủ, chính là...là Lưu gia của tửu lâu Phương Hương... "
Lưu Triệt ngạc nhiên nhìn lão thái, thấy Lưu Triệt nhìn mình. Lão thái ngượng ngùng nói: " người đã giúp lão, lại không truy cứu việc sai trái lão đã làm. Lão cảm thấy hổ thẹn nên muốn báo đáp. Nếu người không tin thì cứ đi điều tra lão thực sự không có nói dối"
Lưu Triệt nhìn bóng lưng lão thái khuất trong đám đông. Vốn nghĩ là do người nào ghen ghét làm thôi nếu là Lưu gia làm vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Hỉ Nhạc vui vẻ nói: " Lão gia, giờ thì Hỉ Nhạc hiểu sao người lại tha cho lão thái kia rồi. Lão gia thực là giỏi, lão thái kia cũng được lắm không uổng công chúng ta thả bà ta"
Lưu Triệt cốc đầu Hỉ Nhạc, vốn mình cũng không nghĩ đến chuyện này có được hay không. Chỉ đơn giản là thấy lão thái đáng thương thôi. Sau đó lại nheo mắt... Lưu gia phải không? Muốn gây chuyện chứ gì? Ông đây cho các người biết thế nào là gây chuyện.
Vài hôm sau tửu lâu Phương Hương phát hiện ra quán mình vắng khách. Điều tra ra mới phát hiện các tửu lâu xung quanh đã kí khế ước với Hòa Đường Kí. Được cung cấp gia vị đặc biệt để làm một món gọi là lẩu đã trở thành một hội lấy Hòa Đường kí làm trung tâm. Vì có lợi ích mấy nhà khác liền nhe nanh múa vuốt không cho người khác làm hại Hòa Đường kí.
Bảo vệ phải nói là còn hơn bản thân mình Lưu Hiền sau khi biết chuyện liền đập vỡ mấy chén trà. Lưu Triệt đây là có ý gì? muốn tuyên chiến với mình? Phùng thị thấy thế liền thêm mắm dặm muối làm lửa giận của Lưu Hiền tăng cao.
Tác giả :
Dualeokhongngot