Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 64: Vào núi

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 64: Vào núi

“Ta…ta…" Đối mặt với chất vấn của Lý Chính, Tiền Đắc Phúc mặt đỏ lên nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Chính là vào ban ngày mới nói vài câu, nhưng mà… Đứa nhỏ này cũng không quá hiểu chuyện, trước đó đạp a mẫu nó một cái suýt chút nữa có chuyện, hiện tại lại không hiểu chuyện đi ra ngoài, gây chuyện đến mức cả thôn đều không yên ổn." Lời nói cuối cùng cũng bắt đầu có thứ tự hơn, tức giận chỉ trích không gặp đứa nhỏ.

Dù trước kia biểu hiện của đứa nhỏ này khiến cho người ta chán ghét, những mà vào lúc nào biểu hiện của Tiền Đắc Phúc như thế, những thôn dân cùng đi tìm Cẩu Đản bắt đầu có thiên hướng về phía đứa nhỏ, dù thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, nếu như xảy ra chuyện gì như thế nào? Hiện tại làm gì có công phu đi chỉ trích đứa nhỏ làm sai điều gì, bây giờ tìm được đứa nhỏ mới quan trọng.

Hai người này đều không nói rõ, một cái chạy đến nhà Minh ca nhi đòi người, lời này nói ra ai cũng không tin, đang yên lành Minh ca nhi giấu đứa bé làm cái gì? Vì chuyện tranh chấp trước kia của mấy đứa nhỏ? Minh ca nhi căn bản không phải là kẻ hẹp hòi, hơn nửa năm nay những chuyện Đường Xuân Minh làm cho thôn mọi người đều nhìn được, đến nhà này lại chỉ lo trốn tránh trách nhiệm, mà không phải là lo lắng cho đứa nhỏ, có cha mẹ như vậy, chẳng trách đứa nhỏ nhỏ như vậy lại trưởng thành thành bộ dáng như vậy.

Lý Chính đều muốn nhấc chân đạp người, nói nửa ngày, không nói lên được chỗ quan trọng, tức giận nói, “Bảo ngươi nói chuyện Cẩu Đản a, những chuyện khác chờ tìm được đứa nhỏ liền thích làm gì thì làm."

Tiền Đắc Phúc càng xấu hổ muốn quay đầu rời đi, nhưng mà trước mắt những người này đều nhìn hắn, chỉ đành nhắm mắt nói tiếp, “Gọi hắn ăn cơm cũng không ăn yên ổn được, quăng chén đi, ta nói mấy câu, hắn liền cãi lại, a mẫu hắn khóc lên, sau đó hắn liền đi ra ngoài." Còn ầm ĩ nói cái gì, từ ánh mắt Tiền Đắc Phúc liếc về phía Đường Xuân Minh liền có thể đoán ra được, người nhà này cãi nhau dính vào Đường Xuân Minh, thật là khiến cho người ta không biết nên nói cái gì mới tốt, vì vậy lúc này mới khiến cho Tôn ca nhi chạy đến nhà người ta đòi người?Thật là khiến cho người ta tức giận đến nở nụ cười.

“Được rồi, hỏi cũng không hỏi được cái gì, đây là buổi trưa liền đi ra ngoài đi, lúc này mới sốt sắng đi ra tìm người, làm cha mẹ đến mức này cũng thật là." Lý Chính tức giận mắng, sau đó xoay người nói chuyện với thôn dân, “Mọi người khổ cực một chút, tách nhau ra tìm xem, lại hỏi mấy đứa nhỏ trong nhà, ban ngày lúc ra ngoài chơi có nhìn thấy đứa nhỏ Cẩu Đản không."

Mặc dù mọi người đều bị lôi dậy từ trên giường ấm, những phần lớn thôn dân đều không có lời oán hận, mọi người đều là người lớn cũng không tính toán chi ly cùng đứa nhỏ. Không ít người bắt đầu đốt đuốc tìm người, không ngừng hét to tên Cẩu Đản, hi vọng đứa nhỏ trốn ở chỗ nào có thể nghe được mà chạy đến.

Trương Tú mang theo hai đứa nhỏ đương nhiên cũng không có cách nào nghỉ ngơi, ở bên ngoài nghe một vòng liền biết được chuyện gì xảy ra liền về nhà bảo hai đứa nhỏ một chút, để cho bọn hắn ở nhà trông nhà cửa.

“A mẫu, là không thấy Cẩu Đản sao?" Nhị Mao mò từ trong chăn ra lộ ra cái đầu bù xù.

“Đúng vậy, đúng vậy, hai đứa các ngươi ngày hôm nay có thấy tiểu tử kia hay không?" Trương Tú tiện thể hỏi một câu.

“A mẫu, con có nhìn thấy." Nhị Mao khiến cho Trương Tú vốn chỉ hỏi cho có sợ hãi nhảy lên, vội vàng lôi Nhị Mao dậy, “Thấy ở chỗ nào? Biết hắn chạy đến chỗ nào?"

“A mẫu," Nhị Mao nhe răng nhếch miệng né tránh, a mẫu quá hung tàn a, “Ta thấy Cẩu Đản chạy về phía sau núi nhà Minh a sao, muốn chạy quay xem hắn làm cái gì, tiểu tử kia khẳng định là có ý đồ xấu, nhưng mà không bao lâu liền nghe được tiếng chó sủa, Cẩu Đản sợ chạy ra, khà khà  sau đó liền không biết."

“Đại Mao còn ngươi thì sao?" Trương Tú lại hỏi con cả.

“Ta không thấy, a mẫu ngươi đi ra ngoài cẩn thận một chút, về sớm một chút." Đại Mao lắc đầu một cái.

“Biết rồi, cùng đệ đệ ngươi cố gắng ở nhà trông nhà," Trương Tú vui mừng vỗ vỗ con cả liền xoay người đi ra ngoài, Đại Mao càng ngày càng hiểu chuyện, đương nhiên căn bản cũng không biết hai đứa nhỏ này liên hợp với nhau tàn nhẫn đánh Cẩu Đản một trận.

Đến bên ngoài, Trương Tú cũng không gạt mọi người chuyện Nhị Mao nói, Đường Xuân Minh cùng Trầm phu lang đang đợi hắn, còn có Tiểu Hoa cao to uy phong. Sau khi Đường Xuân Minh nghe liền nói, “Xem ra phải đi hỏi mấy người Đạt thúc một chút xem có thấy đứa nhỏ kia không?" Thật sự là không bớt lo a, sao tiểu tử này lại chạy qua đây? Chẳng trách vừa nãy ca nhi kia liền chạy đến bên này tìm người. “Tiểu Hoa, đi."

“Gâu gâu!" Tiểu Hoa kêu hai tiếng vội vàng đuổi theo phía sau lưng Đường Xuân Minh.

Ở Lý gia có hán tử đốt đuốc đi xem xung quanh nhà bọn họ một chút, trời đông giá rét, trên đường đều là tuyết không tan được, ánh lửa phản lại cùng ánh trăng trắng đến ghê người.

Chờ đến sau núi, bên kia cũng sớm bị động tĩnh trong thôn làm cho kinh động, mấy gia đình này cũng đều đốt đuốc định xuống núi xem trong thôn đã xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi Đường Xuân Minh đến đây hỏi, đại ca nhà Lục thúc lập tức nói, “Ban ngày thực sự là chạy đến sau núi, nhưng mà sau khi A Phong giao phó chúng ta vẫn luôn lưu ý không cho người nào đi vào, hơn nữa chó nuôi cũng rất cảnh giác, sau khi thấy đứa nhỏ Cẩu Đản kia cũng kêu lên, chờ ta qua hỏi thì đứa nhỏ kia cũng đã chạy xa."

“Minh ca nhi, mấy người chúng ta liền lên núi nhìn xem, có mấy con chó này nhất định sẽ phát hiện nếu có người trên núi." Đạt thúc đề nghị.

“Đúng vậy, chó." Đường Xuân Minh vỗ vỗ trán mình, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa, ngươi nhớ được mùi hương của Cẩu Đản kia sao? Có thể tìm được đứa nhỏ không nghe lời kia không?"

“Gâu gâu gâu!" Chủ nhân rốt cuộc đã nghĩ đến Tiểu Hoa nó, thật không dễ dàng a.

“Nha, con chó này thật sự có thể tìm được Cẩu Đản?" Trầm phu lang kinh ngạc nói.

“Thử một chút xem sao, thử vận may, dù sao còn hơn bây giờ cứ tìm lung tung." Nghe chủ nhân nói vậy tiểu Hoa mất hứng dùng đầu củng củng bắp đùi của chủ nhân, Đường Xuân Minh dùng tay vỗ vỗ đỉnh đầu của nó một chút, “Xem, Tiểu Hoa cũng đã kháng nghị rồi, để nó tìm xem xem."

“Nói không chừng còn có thể, chó trên núi này nhìn thấy Tiểu Hoa cũng không dám kêu loạn, đều đặc biệt nghe nó." Đạt thúc cười hà hả nói, dưới cái nhìn của hắn, Tiểu Hoa này giống như là vương trong đám chó săn.

“Được rồi, chúng ta phân công nhau ra tìm xem, Đạt thúc các ngươi cũng đừng chạy xa, nếu như phát hiện được dấu vết gì thì nhanh chóng đến thôn gọi người để mọi người cùng nhau tìm." Đường Xuân Minh không tim dặn dò, tuy rằng ở trên núi có Lý Phong vẫn thỉnh thoảng đi thanh lý, nhưng mà trời tối cũng không nhất định có thể dám chắc sẽ an toàn.

“Yên tâm đi."

&&&

Chuyện xấu nhất xảy ra, Cẩu Đản sau khi bị đánh đuổi bởi chó trên núi vẫn đánh chủ ý đến phía sau núi, vẫn muốn vào núi, dưới sự dẫn dắt của Đường Xuân Minh, bọn họ phát hiện dấu vết đứa nhỏ ở một hướng khác, bởi vì trời lạnh không có quá nhiều người vào trong núi cho nên dấu chân đứa nhỏ cũng không có biến mất trong trời đông tuyết này.

Chuyện tiếp đó không phải là mấy ca nhi như Đường Xuân Minh có thể làm được, trời tối thế này bọn hắn không thể vào núi tìm người được, chỉ có thể để Lý Chính triệu tập hán tử trong thôn đi tìm người, bởi công lao của Tiểu Hoa, đám người Lý Chính cũng mang theo Tiểu Hoa, có nó ở đây càng có thể nhanh chóng tìm được tin tức của Cẩu Đản. Sau khi xác định nó đã vào núi, ngoại trừ thầm mắng đứa nhỏ này không hiểu chuyện ra lại càng thêm lo lắng, năm ngoái có người ở thôn vào trong núi lúc này cũng đã chết, mà người kia còn là người có kinh nghiệm săn bắn.

Đường Xuân Minh động viên Tiểu Hoa cùng hứa hẹn sau khi nó trở về sẽ cho nó ăn thêm, Tiểu Hoa không có bất kỳ phản kháng nào ngoan ngoãn đi theo mấy người Lý Chính, nhìn ra mấy người Trầm phu lang tán thưởng, chó Đường Xuân Minh nuôi thực sự là hiểu tính người.

“Chúng ta trở về tiếp tục ngủ đi, dằn vặt thời gian dài như vậy, A Vanh ngày mai còn phải đến lớp học, cũng không thể trì hoãn được." Trầm phu lang nói, buổi tối Đường Xuân Vanh vẫn luôn cùng người trong thôn chạy tới chạy lui, cũng không kêu một tiếng khổ cực.

“Ừm, các ngươi đúng, một đứa nhỏ chắc là cũng không thể chạy xa được, chờ đến sáng mai liền có tin tức." Đường Xuân Minh cũng nói.

Về đến nhà Đường Xuân Minh cũng có chút mệt mỏi, hai đứa nhỏ đều ngủ say, nhưng mà hai người lớn liền không xong, vẫn luôn chờ hai huynh đệ Đường Xuân Minh trở về, sau khi hỏi rõ tình huống liền thở dài, hiện tại cũng không nói được đứa nhỏ Cẩu Đản này vào núi có liên quan đến chuyện đám người Lý Phong hay không, chỉ hy vọng không xảy ra chuyện mới tốt.

“A Vanh nhanh chóng ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm." Đường Xuân Minh bắt đệ đệ ngủ, hắn không ngủ Hà lão cũng không ngủ ngon được. Chờ đến khi A Vanh tiến vào phòng Đường Xuân Minh cũng nhanh chóng run cầm cập bò lên giường ấm, lúc này mới giống như sống lại vậy, đi ra ngoài chạy đi chạy lại hơn nửa đêm, tay chân cũng không ấm hơn một chút nào cả, Vương Anh nhìn thấy dáng vẻ của hắn liền bưng nước nón lên để hắn rửa tay chân.

“Tiền gia này đến cuối cùng nói cái gì mới khiến đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm nhà người khác? Nếu như xảy ra chuyện gì bọn họ sẽ không phải lại nhìn chằm chằm nhà ngươi đấy chứ?" Ngồi ở trên giường Vương Anh nhìn con riêng uống nước nóng liền lo lắng hỏi.

Đường Xuân Minh  bĩu môi nói: “Ta làm sao biết, hỏi nửa ngày cũng không nói ra cái rắm gì, dính phải một nhà như vậy là chúng ta đen đủi, nếu như còn dám tìm nhà chúng ta, thả Tiểu Hoa Tiểu Hắc ra cho chúng nó cắn người đi!" trong lòng Đường Xuân Minh liền một bụng phiền muộn, không chỉ chạy tới nhà bọn họ đòi người, còn khóc đến vô cùng đáng thương lại còn quỳ xuống, giời ạ, lúc đó hắn chỉ muốn mắng, đây là diễn kịch đúng không, trước kia động thai khí cũng như vậy, nếu như đứa nhỏ không còn, Đường Xuân Minh hắn có phải còn phải gánh chịu trách nhiệm đúng không? Không thể nén giận như vậy, hắn tình nguyện đánh nhau với  người ta cũng muốn sảng khoái một chút.

“Được rồi, chờ A Phong trở về bọn họ cũng không dám gây chuyện đến, việc này nói đến cùng vẫn là bên kia đuối lý." Vương Anh hiếm thấy khuyên bảo con riêng. Việc này dưới cái nhìn của hắn xác thực là khiến cho người ta nghẹn khuất, động đến một thai phụ tức giận, ngươi đúng là không thể tính toán với hắn, bằng không sảy thai thì tính toán với ai? Đối với loai ca nhi vừa nhìn liền biết chỉ biết khóc kia cũng không thể lọt nổi mắt xanh, đúng là hiện tại đứa con riêng này khiến cho hắn nhìn vừa mắt hơn nhiều.

Nòi chưa dứt lời, lại nghĩ đến chuyện tối này cùng người trong thôn, Đường Xuân Minh bò vào ổ chăn liền hỏi mẹ kế, “A mẫu, ngươi nói xem mấy người A Phong vào núi không có chuyện gì chứ?"

Vương Anh tức giận vỗ hắn một cái, “Hiện tại mới lo lắng cũng quá muộn, người đều ở trong núi lo lắng còn có tác dụng chó gì." Trước kia Triệu Đại Hổ vào trong núi lúc này cũng không còn, hắn sợ còn nói nhiều hơn nữa sẽ khiến cho con riêng thương tâm, làm sao đoán được con riêng đã sớm không phải là con riêng, hồn nhiên không đem chuyện trước kia của Triệu Đại Hổ có liên hệ với bây giờ.

Đường Xuân Minh đầu hàng, ngoan ngoãn nằm trong chăn thành thật ngủ, trước kia không lo lắng là tin tưởng bản lĩnh của Lý Phong, hắn chính là đã nhìn thấy công phu của Lý Phong, nói là lên núi đánh hổ dưới cái nhìn của hắn cũng không quá mức khuếch đại, hơn nữa nhận thức được sau đó dùng nước suối cùng thức ăn trong không gian, chính Lý Phong cũng nói với hắn hắn có nội lực để dựa vào, vì vậy Đường Xuân Minh cũng chỉ nghĩ sẽ dời nhà mấy lần thôi, qua mấy ngày liền sẽ trở về.

Đường Xuân Minh không tim không phổi  cũng sẽ lo lắng cho Lý Phong đến mức cả tối không ngủ, ban đêm tựa hồ còn nghe thấy tiếng sói tru trong núi truyền tới, mơ mơ màng màng nghe được lại giống như là không giống thật, chờ đến ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy liền  vội vã hỏi mẹ hắn,  “A Mẫu, trong thôn có tin tức  sao?"

“Không phải, ta đi ra ngoài hỏi, những người vào núi vẫn còn chưa trở lại a, là ca nhi kia hình như không tốt lắm." Vương Anh không ngẩng đầu lên nói.

Cái này thực sự không phải là tin tức tốt, dù cho ngủ không ổn, nhưng Đường Xuân Minh vẫn rời giường, Lý Phong không ở hắn không thể ngủ tiếp được, rửa mặt xong liền cùng mẹ kế làm chút điểm tâm, kêu Lục thúc dùng xe bò đem A Vanh đứa đi sau đó mới rảnh rỗi hỏi chuyện trong thôn.

Hắn còn chưa kịp ra ngoài, Hồ lang trung đã chạy tới, nhưng mà không phải là gọi hắn mà là gọi Hà lão, “Lão ca nhanh chóng giúp ta đi xem chút, ca nhi kia thực sự là rắc rối, trước đó đã nói với hắn phải cố gắng an thai, còn làm ra những chuyện này cũng không chịu nghỉ ngơi, ta sợ ra không thể nào gánh nổi hắn." Chỉ có thể để Hà lão giúp hắn xem chút, y thuật của Hà lão khiến cho hắn vô cùng bội phục.

Hà lão cũng vừa ăn điểm tâm, ban đêm hắn cũng không ngủ ngon được, vào lúc này hắn cũng không nói gì, nói với Đường Xuân Minh mấy tiếng liền cùng Hồ lang trung đi ra ngoài. Làm thầy thuốc, cho dù có ý kến đối với cách làm của ca nhi kia, nhưng bọn ho cũng không thể ngồi xem sinh mệnh của một đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì. Những người trong thôn cũng như vậy, bình thường cũng không thích đứa nhỏ này, nhưng mà đến khi xảy ra chuyện cũng vẫn cả đêm không ngủ vào núi tìm người.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại