Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 53: Thức ăn gia súc
Phía sau núi vô cùng náo nhiệt, một con ngựa nhỏ màu trắng cùng với tiếng cười của mấy đứa trẻ, khiến cho những đứa nhỏ khác đang chơi đùa ở gần đó hấp dẫn lại đây, bao gồm cả một ít người lớn, liền thấy ở chính giữa là hai tiểu tử nhà Lý Chính cầm đầu mấy đứa trẻ xem ngựa a.
Ban đầu lúc Lý Phong tu sửa phía sau núi cũng nghĩ đến vấn đề nuôi ngựa, vì vậy để lại một đường nhỏ khá bằng phẳng để cưỡi ngựa, tuy rằng chỗ không tính là quá lớn những cũng hơn chuồng ở hậu viện nhiều.
Dù cho Lý Thừa Tổ cùng Lý Thừa Tông kiến thức nhiều chuyện ở trong huyện, nhưng mà nhìn thấy ngựa nhỏ tên Đạp Vân lại cảm thấy vô cùng yêu thích, nắm dây cương cho ngựa nhỏ chạy trên đường vô cùng vui sướng.
Cả người Lý Thừa Tông đều nằm nhoài lên vai ca hắn, cười nói, “Đáng tiếc ta còn muốn cưỡi Kinh Phong a, con ngựa kia mới thực sự uy phong, nhưng mà Kinh Phong lại chỉ nghe A Phong ca."
Lý Thừa Tổ tức giận nhìn về phía đệ đệ lười biếng, dùng ngón tay đâm đâm gáy của hắn nói, “Cũng không nghĩ xem lai lịch của con ngựa kia thế nào, sao lại có thể bị người khác cưỡi dễ dàng được, chà chà, thật không nghĩ tới A Phong ca không chỉ là hán tử trong quân đơn giản như vậy, ngay cả cha đều không biết được sự lợi hại của Kinh Phong, một con ngựa kia còn có giá trị hơn cả tòa núi này."
Trước đó hai huynh đệ bọn họ cũng đã nghe cha của mình nhắc tới chuyện Lý Phong tiêu bạc lung tung, nhưng mà sau khi thấy Kinh Phong, hai huynh đệ đều cười thầm cha không biết nhìn hàng, nhưng mà hiện tại đúng là cha thường khen ngợi Minh ca sao, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy Minh ca sao rất đáng gờm.
“Đúng vậy a, dù không có Kinh Phong để cưỡi, thì chờ đến khi Đạp Vân lớn lên rồi cưỡi cũng không tồi." Lý Thừa Tông cũng nghĩ thoáng ra, sau một lúc liền nhảy nhót lên, đuổi theo sau ngựa nhỏ, Lý Thừa Tổ đi ở đằng sau lắc lắc đầu, đi nhanh lên phía trước nhìn tiểu A Lâm nói chuyện cùng Đường Xuân Vanh, khóe mắt liếc nhìn về phía một đứa bé Triệu gia cách đấy không xa, trước đây là tên béo Triệu Đống, không hề nói gì, vốn lúc trước ở trong thôn cũng không thích tên tiểu hán tử thích bắt nạt người khác này.
&&&
Thực ra Đường Xuân Minh vẫn còn để một chỗ không động đến, sau khi hết bận Đường Xuân Minh mới để cho Lý Phong kêu mấy hán tử vẫn giúp đỡ mình làm một chuyện, chính là vấn đề thức ăn gia súc cho mấy chục con dê vào mùa đông, kỳ thực có không gian ở đó, hắn không cần lo lắng đến chuyện không có thức ăn cho nhà mình, nhưng mà người quan tâm đến dê ngày càng nhiều, nếu như mình không ngừng lấy thức ăn xanh ra người khác không thể nào không nghi ngờ.
Có một phương pháp giải quyết rất tốt, đó chính là ủ phân xanh, thực ra chính là đem thức ăn xanh đậy kín sau khi lên men thì sử dụng trong mùa đông, hơn nữa nguyên liệu để ủ phân xanh đối với gia súc vô cùng đa dạng lại dinh dưỡng, không hề kém hơn so vớ lúc ban đầu là bao, nếu như có thể để cho người khác học được rồi khuếch đại nuôi trồng gia súc quy mô lớn thì cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không ngại sau khi thí nghiệm thì mở rộng quy mô, vậy cũng khiến cho sự nghiệp nuôi trồng của hắn không quá chú ý.
“Minh ca nhi, như vậy thực sự được chứ?" Lý Phong đem từng lời Minh ca nhi nói cho hắn ghi tạc vào trong lòng, lúc trước Minh ca nhi đã để cho hắn thu hoạch mấy mẫu đất trồng đậu các loại ở dưới chân núi, lúc này mới nở hoa kết hạt, Minh ca nhi đều muốn đem ra làm nguyên liệu.
“Ta cũng không biết có thể thành công hay không nhưng nếu có thể thành công thì vào mùa đông dê nhà chúng ta không cần lo lắng không có đồ ăn, dù thế nào cũng phải thử một chút đúng không?" Đường Xuân Minh cũng chỉ nhìn những người khác trong thôn làm, không có tự mình làm thử, vì vậy cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng chỉ cần có phương pháp đúng, hắn tin rằng sẽ có thể thí nghiệm được, bởi vì kỹ thuật ủ phân xanh cũng không khó khăn, chỉ là những thao tác đơn giản, nhưng mà hơi mệt một chút, phải tích trữ ngay từ những ngày gặt.
“Ừm." Lý Phong nhìn còn xa hơn Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh chỉ thấy được quanh cảnh của sự nghiệp nuôi trồng gia súc, nhưng mà Lý Phong có thể nhìn được đến chiến tranh với tộc phương bắc, mỗi lần Khánh quốc đánh nhau với tộc phương bắc kỵ binh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, về căn bản, do Khánh quốc không có ngựa thật hay nói chính xác hơn là không có ngựa tốt, thuần dưỡng khó khăn, hắn không biết nếu như có thể giải quyết vấn đề này có thể có ảnh hưởng gì đến chuyện thuần dưỡng ngựa mang đi hay không.
Hà lão cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với suy nghĩ này, đem tiểu A Sâm giao cho Vương Anh đã hết bận chuyện trong nhà liền đến đây giúp đỡ, chắp tay đi theo, thỉnh thoảng còn chào hỏi những người trong thôn, hiện tại mọi người đều biết y thuật của hắn cùng Hồ lang trung không phân cao thấp, đối với người như vậy người trong thôn đều rất kính trọng.
Hơn nữa trời vừa sáng Lý Phong đã nói, đây là ân nhân của hắn, phần lớn mọi người đều hiểu được tri ấn báo đáp, cho nên đối với một vị đại phu như vậy đều ôm thiện ý.
Mọi người cùng nhau giúp đỡ đem mấy mẫu đậu phộng này thu hoạch xong hết, đem cây đậu phộng non cùng đậu tương và mấy loại cỏ dê ăn thích ăn đều tập trung cùng chỗ, chọn địa điểm ủ phân ngay bên cạnh chuồng dê. Chờ đến khi Lý Phong cùng Đường Xuân Minh đến, mấy người Đạt thúc đã cẩn thận đào một cái hố sâu. Lý Chính cũng chắp tay sau lưng lại đây nhìn, nhìn thấy mấy người bọn họ đang bận thì vẫy tay gọi qua hỏi, “Máy cái này đào xong thì phải làm gì?"
“Vải dầu đâu? Đem vải dầu bày sẵn, không được để lọt gió một chút nào mới được, " ở hiện đại, đều là dùng màng mỏng kín gió, nhưng mà nơi này cũng chỉ có thể dùng vải dầu, nhưng mà đường nối của chúng cũng có vấn đề, vì vậy Đường Xuân Minh đối với độ thành công của thí nghiệm này cũng không có tự tin quá lớn, “Còn có đống thức ăn xanh này còn cần phải dùng cán dao trát nát." Lần đầu tiên thí nghiệm dùng vải dầu, diện tích không lớn, nếu như thành công thì sau này có thể xây dựng một chỗ chuyên dùng để ủ phân xanh.
Đất trong hầm đều được giẫm bằng, nghe thấy Đường Xuân Minh nói như vậy, Đạt thúc cùng con trai nhà Lục thúc lập tức nhảy xuống trải vải dầu, Lý Phong cũng nhảy xuống làm cùng, những ca nhi khác thì ở bên cạnh bắt đầu trát nát thức ăn.
Lý Phong biết Minh ca nhi đã nói vải dầu bắt buộc phải không lọt một chút khí nào, phí chút vải dầu cũng không sợ, cho nên mạnh tay trải hai lớp vải dầu, bên kia nguyên liệu xanh được trát nát vẫn còn mang theo nước dưới sự chỉ huy của Minh ca nhi được ném vào hầm, người trong hầm dùng chân giẫm mạnh, Đường Xuân Minh thì ở bên trên kiểm tra độ ấm của hầm, nếu như quá khô còn phải để người vẩy chút nước.
Từng tầng từng tầng được lấp đầy, mấy người đang giẫm cũng dần nâng lên, mãu đến tận khi tất cả thức ăn xanh được giãm vào hết, Đường Xuân Minh mới để người khác dùng vải dầu gói ký, đảm bảo tất cả thức ăn đều được vải dầu bó kín, sau đó đắp đất lên trên phong kín, chờ khoảng một tháng là có thể mở ra để kiểm tra xem phương pháp có hiệu quả hay không.
Mấy người giẫm đều ra một thân mồ hôi, nhìn chỉ là những động tác đơn giản nhưng lại tốn không ít sức, người trát thức ăn thì càng mệt hơn, không ngừng một khắc nào, đến khi dừng lại thì tay mỏi đến lợi hại, may mà có người lập tức mang nước đến cho bọn hắn uống, Hà lão cùng Lý Chính cũng đang ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Trước đó mùa đông gia súc ăn cái gì, còn không phải là thức ăn khô đã được chuẩn bị trước đó, nhưng mà không ai nghĩ đến phương pháp của hắn, thường đến mùa đông, nhiều nhà nuôi gia súc sẽ bán đi một ít để giảm bớt gánh nặng lúc mùa đông. Lý Chính mang cả thuốc lá của mình ra, đập đập tẩu thuốc lá cười ha hả, “Đều đi theo Minh ca nhi làm chuyện linh tinh a, khiến cho Hà đại phu chế giễu rồi."
“Làm gì, nếu như có thể thật sự thành công cũng là một chuyện tốt, Lý Chính cũng hi vọng như vậy đúng không?" Hà lão vuốt râu cười híp mắt.
Lý Chính cười ha ha, hắn đương nhiên ngóng trong có thể thành công.
Bên kia Đường Xuân Minh uống một hớp nước rồi nói với mọi người, “Ngày hôm nay tất cả mọi người đến giúp đỡ đều được tiền công, mỗi người thêm năm mươi văn, trước tiên ghi vào sổ, đến cuối tháng tính cùng luôn." Những người đến giúp đỡ đều nhếch miệng, hiện nay biết được Minh ca nhi là người sảng khoái, cũng không khách khí từ chối, đây là một phần tâm ý của Minh ca nhi, lúc bọn họ làm việc chỉ cần tậm tâm tận lực để báo đáp Minh ca nhi cùng Phong tiểu tử.
&&&
Kết thúc mùa thu hoạch, khắp nơi trong thôn đều tràn ngập không khí vui mừng, trong nha môn đến thu thuế cũng không thể ngăn được không khí vui mừng của họ, đây chính là một năm được mùa hiếm thấy, hơn nữa bên Đường Xuân Minh được mùa lớn khiến cho bọn họ càng thêm hài lòng, chỉ cần nghĩ đến sang năm dùng hạt giống của nhà Đường Xuân Minh bọn họ cũng có thể khiến cho sản lượng trồng trọt của bọn họ tăng lên gấp đôi, trong nhà cũng có thể có thêm tiền thu.
Lương thực nhà Đường Xuân Minh đều được cho vào kho, bao gồm cả lương thực nhà Lý Phong trồng được cũng đều trực tiếp vận chuyển đến nhà hắn, ngoại trừ những người cá biệt đỏ mắt, những người khác trong thôn đều xem là chuyện đương nhiên, không thấy Phong tiểu tử cũng không nấu cơm sao, lương thực không chở đi chẳng lẽ lại để tới nhà ngươi sao?
Đến khi phải nộp thuế, Đường Xuân Minh liền trực tiếp dùng bạc thay thế, giữ lại lương thực. Lương thực hắn cùng Lý Phong trồng ra những lương thực ở bên ngoài sao có thể so sánh được, lúc lấy ra nộp thuế cũng sẽ không bởi vì nhà ngươi chất lượng tốt hơn mà có thể giao ít hơn, bởi vậy hắn dứt khoát giao tiền nộp thuế cho nhà mình cùng nhà Lý Phong cho xong việc.
Bên này Đường Xuân Minh còn chưa kịp xem số lương thực này sắp xếp thế nào, đã có người chờ không được mà chạy lại đây.
Đường Xuân Minh nhìn Đằng Dục đứng trong sân nhà hắn cười híp mắt cùng Tề cưởng quỹ cùng đi theo đên mà không nói gì, đối với yêu cầu hai người này đưa ra cũng không có lời nào để nói, đây là chuyên môn nhìn chằm chằm đồ nhà hắn đúng không.
‘Đường phu lang, ngươi sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ, chúng ta vô cùng thành ý mới đến a." Đằng Dục cười híp mắt chắp tay với Đường Xuân Minh.
Lý Phong đi đến đặt tay lên vai hắn đẩy hắn vào bên trong một cái, sau đó quay người nói với hai người mới đến cửa, “Có gì thì vào nhà nói."
“Được, đa tạ Lý Phong đại ca." Đằng Dục vô cùng biết nghe lời.
Ngày hôm nay Vương Anh không ở đây, Đường Xuân Minh tự mình trông con, mới vừa đem con ném, lần này sau khi vào phòng liền nghe thấy tiếng kêu của nó, A Lâm đang ở một bên chơi với nó, không có người lớn hai huynh đệ chơi rất vui vẻ. A Lâm đem con cọp vải đầu tiên của nó cống hiến ra, những người khác nó còn không nỡ, nhưng đệ đệ không giống nhau a, nó là ca ca, nên chăm sóc đệ đệ, nếu có gì ăn ngon phải nghĩ đến đệ đệ, nhưng mà có thật nhiều đồ a mẫu nói đệ đệ vẫn chưa thể ăn, vì vậy A Lâm cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, càng đối với nó càng thêm hào phóng.
“Đằng thúc thúc, Tề bá bá." A Lâm ngoan ngoãn chào hỏi.
“Bé ngoan." Tề chưởng quỹ cười ha hả, Đằng Dục càng hiểu được thu mua lòng người, đem đồ ăn vặt trẻ con thích ăn mang ra ngoài.
Ngày hôm nay Hà lão không ở đây, cùng Hồ lang trung vào núi hái thuốc, Lý Phong vốn muốn cùng đi với bọn họ, nhưng mà hai người lại không muốn, nói là không tiến quá sâu vào trong núi, chỉ dạo ở bên ngoài, nhưng mà dù như vậy Lý Phong vẫn gọi hai hán tử đi cùng họ.
Nhấp một ngụm trà do Lý Phong rót, Đằng Dục liền quay về phía Đường Xuân Minh mở lời, “Đường phu lang, Lý Phong đại ca, ta cũng không nói nhảm nhiều, muốn biết các ngươi có thể cho ta được bao nhiêu lương thực, đương nhiên ta cũng biết năm nay lương thực nhà Đường phu lang không có nhiều, dù sao cũng phải để lại đủ cho mình ăn, vậy còn lại đều được đúng không, sang năm nên trồng thêm nhiều một chút đi."
Đường Xuân Minh tức giận lườm hắn một cái, “Ngươi còn biết lương thực nhà ta không nhiều a, ta còn phải để lại làm hạt giống cho năm sau đấy." Tề chưởng quỹ cùng Tiểu Thuận thường xuyên chạy đến thôn Bình Sơn, thời gian dài như vậy nhà bọn họ có chuyện gì sao họ lại không biết, hai mẫu lúa mạch kia của hắn cũng chỉ có thể thu được hơn một ngàn cân, chỗ của Lý Phong thì càng ít, tuy rằng trong không gian cũng có, nhưng mà ngoại trừ để cho người trong nhà ăn thì chắc chắn sẽ không mang ra ngoài.
Đằng Dục cười gượng hai tiếng, nhưng mà vẫn mặt dày cò kè mặc cả, “Vậy thì ít đi một chút, ta để bản thân ăn, chút phân lượng đấy khẳng định là tửu lâu không dùng được." Nét mặt già nua của Tề chưởng quỹ giật giật, còn nhớ đến tửu lâu, không thấy sắc mặt Đường phu lang đã muốn đánh người rồi sao?
“Ngươi cũng thật là có tâm." Đường Xuân Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Phong lại từ bên ngoài đi vào, cầm chút đậu phộng Đường Xuân Minh luộc để tiếp khách vào. Trước khi luộc từng cái từng cái đậu phộng đã mở miệng, thêm chút gia vị vào cùng luộc khiến cho càng thêm ngon miệng, Hà lão rảnh rỗi thường gọi Hồ lang trung uống chút rượu, đương nhiên còn có thể tiện thể sai bảo Đường Xuân Minh làm thêm chút đồ nhắm.
“Cái này cũng không tồi." Đằng Dục bóc một hạt ăn xong mắt liền sáng lên.
“Đậu phộng càng ít hơn, chỉ đủ chính mình ăn." Đường phu lang lập tức thanh minh, hắn còn cầm một phần đi xưởng ép dầu, thường xuyên ăn mỡ lợn đối với thân thể không tốt, đặc biệt là trong nhà còn có một vị lão nhân gia, Đường Xuân Minh càng thêm kiêng kị điểm ấy.
“Được rồi, lúa mạch cùng thóc ta chỉ cần mấy trăm cân là được, thế nào?" Đằng Dục cũng biết không thể quá đáng, mấy mẫu như vậy may mà sản lượng còn cao hơn một chút, bằng không gia đình bình thường đều phải bán lấy tiền.
Cuối cùng cò kè mặc cả, mỗi loại bán ba trăm cân, tuy rằng Đằng Dục không bằng lòng nhưng cũng biết không thể muốn nhiều hơn nữa, Đường phu lang còn phải để lại đủ hạt giống để cho nhà mình ăn cùng có thể là cho thân thích, có lẽ không chờ đến mùa thu hoạch năm sau liền thấy đáy.
Đường Xuân Minh cũng không khách khí với hắn, tàn nhẫn làm thịt một trận, hai người mang đi sáu trăm cân lương thực, để lại ba mươi lượng bạc, nhìn bên trong kho lúa của mình thiếu gần một nửa lương thực, Đường Xuân Minh cảm thấy mình vẫn còn nhẹ dạ.
&&&
Lý Phong đi tới phía sau núi, Đường Xuân Minh cũng muốn đi cùng, nhưng mà A Lâm có thể mang ra ngoài nhưng mà tiểu hỗn đản còn nhỏ không có cách nào mang ra ngoài, hắn không thể làm gì khác là ở nhà trông hai đứa nhỏ, nghe A Lâm cùng tiểu hỗn đản hai đứa nước đổ đầu vịt.
Lớp học đã nhập học, Đại Mao Nhị Mao đều đi học, trong nhà đột nhiển ít đi hai tiểu tử, không chỉ có hắn, ngay cả A Lâm cũng cảm thấy cô quạnh nhiều, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ, bắt đầu dạy đệ đệ nhận biết chữ.
Trương Tú lại đây nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được cười nói, “A Lâm thật ngoan, sau này nhất định có thể dạy ra được một đệ đệ đỗ tú tài."
“A, đệ đệ sau này phải thi tú tài." A Lâm còn tưởng là thật, rất chăm chú nói cho Trương Tú cùng đệ đệ nghe.
“Vậy A Lâm phải cố gắng học, học được rồi sau này dạy tiểu hỗn đản đều giao cho A Lâm dạy." Đường Xuân Minh vỗ vỗ đầu A Lâm nói.
“Là đệ đệ, không phải tiểu hỗn đản." A Lâm sửa lại.
Trương Tú phì cười ra tiếng, chỉ vào Đường Xuân Minh cười ha ha: “Ta nói đúng không, tự nhiên lại gọi A Sâm như vậy, hiện tại ngay cả A Lâm cũng phản đối ngươi, nếu như tiểu A Sâm có thể nói chuyện khẳng định cũng sẽ kháng nghị."
Tiểu A Sâm không biết người lớn nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều vây quanh hắn liền vô cùng vui vẻ kêu to, miệng chảy đầu nước miếng, A Lâm nghiêm túc cầm khăn giúp đệ đệ lau nước miếng, ngoại ma ma nói lúc nó còn bé cũng là như vậy, vì vậy không thể kỳ thị đệ đệ.
“Được rồi, ta đầu hàng, sau này không gọi tiểu hỗn đản, gọi A Sâm được không." Đường Xuân Minh bất đắc dĩ trợn mắt, trong lòng thầm gọi sẽ không có người kháng nghị đi.
Nhưng mà tiểu hỗn đản trong miệng hắn rất nhanh liền ngủ, trẻ nhỏ đều như vậy từ sáng đến tối phần lớn là ngủ. Sau khi A Sâm ngủ A Lâm tự giác đi luyện chữ, Trương Tú ở trong phòng nói chuyện cùng Đường Xuân Minh.
“Trước đó mọi người đều bận nên cũng không ai nói cho ngươi, lần này Triệu gia thật sự là khiến cho người ta cười chết mất, thu hoạch cũng có thể có chuyện như vậy, chỉ có nhà bọn họ mới làm được."
Đường Xuân Minh nháy nháy mắt, có một thời gian dài hắn không quan tâm đến chuyện của Triệu gia, sinh con rồi thu hoạch lại còn cân nhắc đến chuyện sắp xếp sau núi, bận bịu đến mức không có thời gian quan tâm, đột nhiên nhớ tới chuyện đính hôn của Triệu lão tam, “Đúng rồi, việc hôn nhân của Triệu lão tam thế nào rồi? Bỏ hôn nhân với Trầm đại hộ sao? Việc hôn nhân với chủ bộ trong huyện kia thành sao?" Hai ngày trước Đằng Dục cùng Tề chưởng quỹ đến đây cũng không nói đến chuyện này, hắn cũng quên mất không hỏi bọn hắn chuyện sau đó tiến triển thế nào, phải biết rằng chuyện này chính là tác phẩm của bọn họ a.
Đối với tình huống của Đường Xuân Minh Trương Tú sao lại không biết, cái này cũng là do hai ngày nay rảnh rỗi mới nghe ngóng được chuyện này, liền cười một tiếng nói, “Trầm đại hộ cuối cùng cũng chịu thôi, nhưng mà chuyện hôn nhân của chủ bộ trong huyện cũng thất bại, nghe nói trong nhà chủ bộ biết Triệu lão tam đã đính hôn liền nổi nóng, không đợi Triệu lão tam đến cửa giải thích, bên kia liền truyền đến tin tiểu ca nhi nhà họ đã đính hôn cùng nhà khác, căn bản là không thừa nhận trước đó đã đề cập đến chuyện này với Triệu lão tam."
Đường Xuân Minh đối với kết quả này cũng không kỳ quái, lúc trước Đằng Dục nhúng tay chính là vì như vậy, nhưng mà “Không phải Triệu lão tam đi học trên huyện sao? Chuyện cùng chủ bộ không thành, khẳng định những tháng ngày học ở huyện cũng không dễ dàng gì." Huyền Học là trường công trong huyện, chỉ có học sinh thi đỗ tú tài mới được phép học ở đây.
Trương Tú bĩu môi, “Ai quản hắn có tốt hay không, nhưng mà nghe nói nhà Triệu tam thúc công cũng náo loạn, hình như là tiểu bối đều có ý kiến với cách làm của Triệu tam thúc công, vì vậy lần này không ai giúp Triệu lão ma thu hoạch cả, mấy ngày trước không phải là có một trận mưa sao? Khà khà, có lẽ là khiến cho Triệu lão ma đau lòng chết rồi."
Đường Xuân Minh cũng nhìn trời không nói gì, lương thực còn chưa thu hoạch xong trời liền mưa, lương thực không thể phơi khô đúng lúc chỉ có thể chờ mốc meo nảy mầm a? Xảy ra tình huống như vậy Đường Xuân Minh nghĩ cũng biết Triệu gia náo nhiệt đến mức nào. Nếu để hắn nói a, cái này cũng là do cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của người khác, hi vọng nhà người khác làm việc giúp nhà hắn lại không muốn bỏ tiền công, coi là chuyện đương nhiên, một lần hai lần những người ở Triệu gia có thể chấp nhận được, nhưng dần dần ai lại đi quan tâm đến bọn họ nữa.
Đường Xuân Minh cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện nhà hắn nữa, hơn nữa Lý Phong cũng nói cho hắn biết dự định liên quan đến hai đứa nhỏ.
Trước đó hắn không để ý hai đứa nhỏ nhập gia phả họ gì hoặc là không nhập, bởi vì hắn không hiểu rõ được sự chú trọng của xã hội này, trong đầu hắn thâm căn cố đế vẫn là suy nghĩ của một người hiện đại. Hắn cũng không muốn nghĩ tới sau này này con trai của hắn có làm quan hay không, nhưng nếu như hắn có năng lực lại có quyết tâm hướng đến phương diện này, như vậy hắn cũng không thể cản trở con đường của con trai, cho nên đối với việc làm của Triệu gia cũng cách xa một chút, đối với quyết định của Lý Phong cũng không phản đối.
Cũng là do sau đó Lý Phong âm thầm nói cho hắn biết được mục đích của chuyện Triệu gia vẫn không có hành động nào, đây là dự định muốn để hai đưa nhỏ nhập gia phả a, dụng tâm hiểm ác như vậy, cảm giác với Triệu lão công càng thêm nát bét, vị tam thúc công này ngoại trừ lên tiếng không nghĩ đến người khác, thật là không nghĩ tới lớn tuổi như vậy mà ý muốn khống chế còn mạnh như vậy, lại đi tính toán cùng một đứa nhỏ mới ra đời.
Nếu như thật sự để cho tính toán của Triệu tam thúc công thành công, Đường Xuân Minh ngay cả ý nghĩ giết người cũng có, người có vảy ngược, Đường Xuân Minh hắn cũng có, tuy rằng trong miệng kêu là tiểu hỗn đản nhưng trong lòng lại vô cùng bao che, dưới cái nhìn của hắn, cái kia chỉ là hài tử vô tội mới xuất hiện trên đời, giống như A Lâm vậy, Đường Xuân Minh chưa từng đem cảm xúc của mình đối với người của Triệu gia cùng Triệu Đại Hổ áp đặt lên người đứa nhỏ, đứa nhỏ lớn lên như thế nào đều là do dẫn dắt trong quá trình trưởng thành, trưởng thành sai lệch là chuyện của chính mình, cũng nên do trưởng bối là hắn giáo huấn, nhưng bị người tính kế lên đầu mình thật là đáng ghét, lại còn muốn dùng tiền đồ của đứa nhỏ để bức bách mình cúi đầu, chính là một lão tặc lòng dạ hẹp hòi.
Biết bọn họ hiểm ác như vậy Đường Xuân Minh càng không muốn để cho hai đứa nhỏ có liên quan gì đến Triệu gia, chờ ra hiếu sau khi kết hôn cùng Lý Phong lền lập tức đem hai đứa nhỏ tiến vào gia phả của Lý gia, đến lúc đó tàn nhẫn đánh Triệu lão tặc một cái bạt tay, ngươi càng muốn tính toán ta càng không muốn để cho ngươi tính toán được.
Điều này cũng khiến cho hắn đẩy nhanh tiến độ làm giàu, hắn muốn đem những tháng ngày này càng ngày càng tốt khiến cho người ta đố kị, hắn chính là muốn để cho những mọi người đều theo hắn giàu lên bỏ lại Triệu gia, khiến cho Triệu gia tự mình gây chuyện đi, làm ầm ầm ĩ ĩ càng tốt, ai nói hắn không thù sai a.
Hắn chính là cố ý muốn cho nhà Triệu lục lúc càng ngày càng tốt, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với bên Triệu gia kia, càng khiến cho Triệu lão tặc buồn nôn.
Vì vậy trước tiên dứt bỏ Triệu gia, đem những kế hoạch sau này từng bước làm tốt.
Cao lương thu được cũng không để động, bao gồm cả một phần cao lương bên trong không gian của hắn, kế hoạch cuối năm chính là muốn nhưỡng rượu, thứ hai chính là muốn mở một quán thịt dê.
Nghề rượu của thế giới này còn chưa phát triển đến trình độ cất rượu, hắn chính là muốn xuyên qua lỗ hổng này, chính là đời trước, hắn nhớ tới đời trước cũng là đến thời Minh mới bắt đầu hưng thịnh lên, cái gì mà thiêu dao cái gì mà nhị oa đầu(* ta cũng không rõ nó là cái gì, chắc là một loại rượu*), cũng đều là cất rượu.
Cất rượu, phần cất cuối cùng mới là then chốt, còn một cái then chốt, vậy chính là men rượu tốt hay xấu, liên quan đến quá trình lương thực lên men, mà trong tay hắn, vừa vặn nắm giữ phương pháp chế men rượu.
Nghĩ đến những phương pháp phối chế men rượu kia, Đường Xuân Minh đã nghĩ đến chính mình đời trước, đó chính là đồ mà mẹ hắn để lại. Hắn còn nhớ khi mình còn bé trong nhà cũng cất rượu, mà sau khi mẹ hắn qua đời lại chưa từng thấy, điều này khiến cho không ít lão nhân trong thôn tiếc nuối, Đường Xuân Minh cũng thấy trong nhà kho của nhà mình có dụng cụ cất rượu, nhưng hắn cũng giống như những người trong thôn cho rằng tay nghề này chỉ có mẹ hắn mới biết, bởi vì mẹ hắn không còn cho nên tay nghề này cũng thất truyền, cha vẫn cố chăm sóc vườn trái cây, vì vậy Đường Xuân Minh cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Cho đến trước khi lão cha chết mới đem những thứ đó giao cho mình, Đường Xuân Minh mới đoán được ý nghĩ của cha, không chạm những thứ đó sợ là nhìn sẽ thương tâm đi, lão nương tuy rằng chết sớm, có nhưng mà cha hắn lại nhớ cả một đời, trước khi chết ngoại trừ ghi nhớ tôn tử không biết ở đâu chính là từng chút từng chút nói về quá trình cất rượu với mẹ hắn trước kia, cũng gợi về chút ký ức về mẹ mà không biết bị Đường Xuân Minh hắn lãng quên vứt đến tận góc nào.
Cha nói với chính mình, đó là đồ gia truyền trong nhà mẹ hắn, sau này phải truyền cho thế hệ sau không thể để mất, ông ngoại bà ngoại hắn cũng chỉ có mẹ hắn là con một, vẫn là cha hắn khoác áo tang đưa ma, chính vì chuyện này mới cãi nhau với thân thích khiến cho bọn họ không thể không tách ra, khiến cho từ nhỏ Đường Xuân Minh ăn qua không ít cơm hàng xóm trong thôn, lại rất ít ăn cơm cùng nhà nãi nãi và đại bá ruột của mình, nhưng mà cha hắn đã nói, lão nương gả cho hắn hắn nên chịu trách nhiệm, người của mình mình che chở, nếu như không làm được điều này còn là nam nhân sao?
Sức mạnh bao che, Đường Xuân Minh chính là học được từ trên người cha hắn, còn có tính tình thà chết chứ không cong kia, tuy rằng có lúc làm chuyện không lưu tay, nhưng một khi đã kiên trì thì một chút cũng không chịu thỏa hiệp thoái nhượng.
Đến ban đêm, Lý Phong về đi ngủ, Hà lão ở sát vách cũng ngủ, một mình Đường Xuân Minh trông tiểu hỗn đản cùng A Lâm. Phiền người chính là tiểu hỗn đản, ban đêm phải cho hắn ăn xong rồi đi tiểu đi ị, ban đầu hắn không thể thích ứng nổi, nhưng mà mỗi lần mẹ kế hắn đến đều sẽ mang theo bên cạnh khiến cho hắn có thể ngủ được một giấc ngon.
Tuy rằng nổi nóng, nhưng cũng không cách nào, ai bảo tiểu hỗn đản là hắn sinh a, hắn không hầu hạ thì ai tới hầu hạ. Cũng may cũng không phải là không có biện pháp, ban đêm Lý Phong thường thường trèo tường qua, lần đầu tiên lúc tiểu hỗn đản khóc Lý Phong đột ngột xuất hiện khiến cho Đường Xuân Minh sợ hết hồn, sau đó lặp lại nhiều lần tập mãi thành quen, khiến cho Hà lão thỉnh thoảng bị đánh thức ra ngoài nhìn thấy không nói gì ngẩng đầu nhìn trăng. Cũng may lão nhân gia cũng không phải là người bảo thủ, biết được một mình ca nhi trông hai đứa nhỏ thực sự là khổ cực, sau này ban đêm cũng không qua nữa, trừ khi Đường Xuân Minh gõ cửa gọi hắn, giống như là lo lắng tiểu hỗn đản khóc nháo có phải là do sinh bệnh hay không.
Đường Xuân Minh ôm tiểu hỗn đản lắc mình tiến vào không gian, A Lâm đã ngủ bình thường cũng không tỉnh dậy vào ban đêm, trừ phi là bị tiểu hỗn đản đánh thức. Để một mình tiểu hỗn đản bên ngoài chắc chắn hắn sẽ không yên lòng, vì vậy mà không thể làm gì khác hơn là cùng mang vào, dùng chăn bao lấy đặt trong nhà gỗ, nhiệt độ nơi này rất thích hợp, vì vậy không cần sợ lạnh.
Đường Xuân Minh tự mình vào gian chứa đồ, sau khi cha hắn qua đời hắn liền chuyển vào không gian, liên tục thông qua các mạng lưới đem nguyên liệu chế tác men rượu thu thập đầy đủ, không ít thứ là thuốc bắc, còn hạt giống sau khi mang về hắn đã gieo trồng. Vì vậy, tuy rằng bây giờ người đến đây, nhưng mà trong không gian vẫn còn lại men rượu lúc trước làm cùng một ít đồ. Ở bên ngoài hắn cũng đã thí nghiệm hai lần tự mình cất rượu, sau khi ủ ra liền mời những lão nhân năm đó đã từng uống rượu mẹ hắn ủ, cuối cùng tuy rằng chênh lệch về nồng độ một ít, nhưng mà trong rượu lại có cảm giác mát lạnh đặt biệt, thực ra hắn cũng biết được, đánh giá phía sau là do bởi vì có không gian.
Đường Xuân Minh cũng là không thích quá chìm đắm vào trong chuyện quá khứ, vì vậy say khi nhìn men rượu cùng những hạt giống kia cảm khái một chút liền mang hạt giống ra tiếp tục trồng, men rượu còn dư lại trong không gian chỉ có thể nhưỡng một lần, cho nên cần phải trồng chút nguyên liệu để tiếp tục chế tác.
Trồng trong không gian rất đơn giản, chỉ cần chọn một miếng đất trống tung hạt giống xuống rồi tưới chút nước liền xong việc, vỗ vỗ đất dính vào tay áo, lại nhìn không gian hiện tại, Đường Xuân Minh lộ nụ cười thỏa mãn, không gian của hắn mở rộng, cái này có thể là do hắn thường bận rộn ở trong không gian đi.
Hiện tại trong không gian trồng ít lương thực cùng rau, còn lại là cây ăn quả, có một số là được chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị sau này trồng trong núi, hai cây ăn quả lâu năm cũng bị hắn chặt mấy cành để vào trong nhà kho, để đến sang năm ghép, bằng không chờ đến lúc đó mới lấy cành thì không đủ, vì vậy nên chuẩn bị trước.
Thu thu dọn dọn bên trong không gian một hồi, Đường Xuân Minh rửa sạch tay ôm tiểu hỗn đản chuẩn bị rời khỏi không gian tiếp tục về ngủ, hiện tại thời gian đơn độc thuộc về mình ngày càng ít, ban sáng tiến vào không gian không dễ, còn ban đêm thì lén lén lút lút, thực sự là không hợp với tính tình của hắn, ai, thật sự là sớm nói cho Lý Phong một chút mới được, dù sao sau này người này cũng có thể là việc trong không gian giúp hắn.
Vừa ôm tiểu hỗn đản ngủ say như chết không hề biết gì về tình huống bên ngoài, vừa dùng đầu ngón tay chọc chọc miệng nhỏ của nó, Đường Xuân Minh không vui nói: “Cái tên không tim không phổi này, ta làm gì chuyện gì đều là vì ngươi a. Tiểu hỗn đản ngươi a, lớn rồi phải nhớ hiếu thuận hai cha của ngươi biết không?" Bởi vì nghĩ đến đời trước, vì vậy hắn tự giác cho mình thân phận là một người cha.
Không gian vẫn như cũ, trong phòng không đốt đèn, đen thùi lùi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rất mờ, cũng có thể là bởi vì mới từ không gian sáng sủa đi ra, vì vậy trong lúc nhất thời con mắt vẫn không có thể thích ứng được, chỉ nhìn thấy trên giường có một bóng đen thùi lùi đang ngồi, Đường Xuân Minh sợ đến suýt chút nữa hét lên một tiếng ném con trai trong tay ra.
“Minh ca nhi, là ta, A Phong, ngươi đi nơi nào vậy!" Thanh âm Lý Phong lo lắng quen thuộc khiến cho tiếng thét chói tai của Đường Xuân Minh kẹt trong cổ họng, một tay vỗ ngực một tay còn ôm con trai vẫn chưa bị ném ra, trong lòng còn vui mừng, hồn nhiên không phát hiện chính mình đột nhiên đột nhiên xuất hiện cũng khiến người khác sợ hết hồn.
Tác giả có lời muốn nói: liên quan với ủ phân xanh cái gì, ta không nuôi gia súc, những thứ này đều là từ internet sưu tầm được, khẳng định có nhiều chỗ không đúng, xin mọi người thứ lỗi a, hơn nữa ở cổ đại không phát triền nuôi trồng quy mô lớn có nhiều nguyên nhân, có nguyên nhân về thưc ăn hay không ta cũng không biết, đoán mò, ha ha.
Không nhịn được lại cho mở ra bàn tay vàng, đây là giả thiết từ lúc trước, nếu như đập gạch thì đập nhẹ chút, ha ha…
Ban đầu lúc Lý Phong tu sửa phía sau núi cũng nghĩ đến vấn đề nuôi ngựa, vì vậy để lại một đường nhỏ khá bằng phẳng để cưỡi ngựa, tuy rằng chỗ không tính là quá lớn những cũng hơn chuồng ở hậu viện nhiều.
Dù cho Lý Thừa Tổ cùng Lý Thừa Tông kiến thức nhiều chuyện ở trong huyện, nhưng mà nhìn thấy ngựa nhỏ tên Đạp Vân lại cảm thấy vô cùng yêu thích, nắm dây cương cho ngựa nhỏ chạy trên đường vô cùng vui sướng.
Cả người Lý Thừa Tông đều nằm nhoài lên vai ca hắn, cười nói, “Đáng tiếc ta còn muốn cưỡi Kinh Phong a, con ngựa kia mới thực sự uy phong, nhưng mà Kinh Phong lại chỉ nghe A Phong ca."
Lý Thừa Tổ tức giận nhìn về phía đệ đệ lười biếng, dùng ngón tay đâm đâm gáy của hắn nói, “Cũng không nghĩ xem lai lịch của con ngựa kia thế nào, sao lại có thể bị người khác cưỡi dễ dàng được, chà chà, thật không nghĩ tới A Phong ca không chỉ là hán tử trong quân đơn giản như vậy, ngay cả cha đều không biết được sự lợi hại của Kinh Phong, một con ngựa kia còn có giá trị hơn cả tòa núi này."
Trước đó hai huynh đệ bọn họ cũng đã nghe cha của mình nhắc tới chuyện Lý Phong tiêu bạc lung tung, nhưng mà sau khi thấy Kinh Phong, hai huynh đệ đều cười thầm cha không biết nhìn hàng, nhưng mà hiện tại đúng là cha thường khen ngợi Minh ca sao, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy Minh ca sao rất đáng gờm.
“Đúng vậy a, dù không có Kinh Phong để cưỡi, thì chờ đến khi Đạp Vân lớn lên rồi cưỡi cũng không tồi." Lý Thừa Tông cũng nghĩ thoáng ra, sau một lúc liền nhảy nhót lên, đuổi theo sau ngựa nhỏ, Lý Thừa Tổ đi ở đằng sau lắc lắc đầu, đi nhanh lên phía trước nhìn tiểu A Lâm nói chuyện cùng Đường Xuân Vanh, khóe mắt liếc nhìn về phía một đứa bé Triệu gia cách đấy không xa, trước đây là tên béo Triệu Đống, không hề nói gì, vốn lúc trước ở trong thôn cũng không thích tên tiểu hán tử thích bắt nạt người khác này.
&&&
Thực ra Đường Xuân Minh vẫn còn để một chỗ không động đến, sau khi hết bận Đường Xuân Minh mới để cho Lý Phong kêu mấy hán tử vẫn giúp đỡ mình làm một chuyện, chính là vấn đề thức ăn gia súc cho mấy chục con dê vào mùa đông, kỳ thực có không gian ở đó, hắn không cần lo lắng đến chuyện không có thức ăn cho nhà mình, nhưng mà người quan tâm đến dê ngày càng nhiều, nếu như mình không ngừng lấy thức ăn xanh ra người khác không thể nào không nghi ngờ.
Có một phương pháp giải quyết rất tốt, đó chính là ủ phân xanh, thực ra chính là đem thức ăn xanh đậy kín sau khi lên men thì sử dụng trong mùa đông, hơn nữa nguyên liệu để ủ phân xanh đối với gia súc vô cùng đa dạng lại dinh dưỡng, không hề kém hơn so vớ lúc ban đầu là bao, nếu như có thể để cho người khác học được rồi khuếch đại nuôi trồng gia súc quy mô lớn thì cũng là một chuyện tốt, hắn cũng không ngại sau khi thí nghiệm thì mở rộng quy mô, vậy cũng khiến cho sự nghiệp nuôi trồng của hắn không quá chú ý.
“Minh ca nhi, như vậy thực sự được chứ?" Lý Phong đem từng lời Minh ca nhi nói cho hắn ghi tạc vào trong lòng, lúc trước Minh ca nhi đã để cho hắn thu hoạch mấy mẫu đất trồng đậu các loại ở dưới chân núi, lúc này mới nở hoa kết hạt, Minh ca nhi đều muốn đem ra làm nguyên liệu.
“Ta cũng không biết có thể thành công hay không nhưng nếu có thể thành công thì vào mùa đông dê nhà chúng ta không cần lo lắng không có đồ ăn, dù thế nào cũng phải thử một chút đúng không?" Đường Xuân Minh cũng chỉ nhìn những người khác trong thôn làm, không có tự mình làm thử, vì vậy cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng chỉ cần có phương pháp đúng, hắn tin rằng sẽ có thể thí nghiệm được, bởi vì kỹ thuật ủ phân xanh cũng không khó khăn, chỉ là những thao tác đơn giản, nhưng mà hơi mệt một chút, phải tích trữ ngay từ những ngày gặt.
“Ừm." Lý Phong nhìn còn xa hơn Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh chỉ thấy được quanh cảnh của sự nghiệp nuôi trồng gia súc, nhưng mà Lý Phong có thể nhìn được đến chiến tranh với tộc phương bắc, mỗi lần Khánh quốc đánh nhau với tộc phương bắc kỵ binh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, về căn bản, do Khánh quốc không có ngựa thật hay nói chính xác hơn là không có ngựa tốt, thuần dưỡng khó khăn, hắn không biết nếu như có thể giải quyết vấn đề này có thể có ảnh hưởng gì đến chuyện thuần dưỡng ngựa mang đi hay không.
Hà lão cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với suy nghĩ này, đem tiểu A Sâm giao cho Vương Anh đã hết bận chuyện trong nhà liền đến đây giúp đỡ, chắp tay đi theo, thỉnh thoảng còn chào hỏi những người trong thôn, hiện tại mọi người đều biết y thuật của hắn cùng Hồ lang trung không phân cao thấp, đối với người như vậy người trong thôn đều rất kính trọng.
Hơn nữa trời vừa sáng Lý Phong đã nói, đây là ân nhân của hắn, phần lớn mọi người đều hiểu được tri ấn báo đáp, cho nên đối với một vị đại phu như vậy đều ôm thiện ý.
Mọi người cùng nhau giúp đỡ đem mấy mẫu đậu phộng này thu hoạch xong hết, đem cây đậu phộng non cùng đậu tương và mấy loại cỏ dê ăn thích ăn đều tập trung cùng chỗ, chọn địa điểm ủ phân ngay bên cạnh chuồng dê. Chờ đến khi Lý Phong cùng Đường Xuân Minh đến, mấy người Đạt thúc đã cẩn thận đào một cái hố sâu. Lý Chính cũng chắp tay sau lưng lại đây nhìn, nhìn thấy mấy người bọn họ đang bận thì vẫy tay gọi qua hỏi, “Máy cái này đào xong thì phải làm gì?"
“Vải dầu đâu? Đem vải dầu bày sẵn, không được để lọt gió một chút nào mới được, " ở hiện đại, đều là dùng màng mỏng kín gió, nhưng mà nơi này cũng chỉ có thể dùng vải dầu, nhưng mà đường nối của chúng cũng có vấn đề, vì vậy Đường Xuân Minh đối với độ thành công của thí nghiệm này cũng không có tự tin quá lớn, “Còn có đống thức ăn xanh này còn cần phải dùng cán dao trát nát." Lần đầu tiên thí nghiệm dùng vải dầu, diện tích không lớn, nếu như thành công thì sau này có thể xây dựng một chỗ chuyên dùng để ủ phân xanh.
Đất trong hầm đều được giẫm bằng, nghe thấy Đường Xuân Minh nói như vậy, Đạt thúc cùng con trai nhà Lục thúc lập tức nhảy xuống trải vải dầu, Lý Phong cũng nhảy xuống làm cùng, những ca nhi khác thì ở bên cạnh bắt đầu trát nát thức ăn.
Lý Phong biết Minh ca nhi đã nói vải dầu bắt buộc phải không lọt một chút khí nào, phí chút vải dầu cũng không sợ, cho nên mạnh tay trải hai lớp vải dầu, bên kia nguyên liệu xanh được trát nát vẫn còn mang theo nước dưới sự chỉ huy của Minh ca nhi được ném vào hầm, người trong hầm dùng chân giẫm mạnh, Đường Xuân Minh thì ở bên trên kiểm tra độ ấm của hầm, nếu như quá khô còn phải để người vẩy chút nước.
Từng tầng từng tầng được lấp đầy, mấy người đang giẫm cũng dần nâng lên, mãu đến tận khi tất cả thức ăn xanh được giãm vào hết, Đường Xuân Minh mới để người khác dùng vải dầu gói ký, đảm bảo tất cả thức ăn đều được vải dầu bó kín, sau đó đắp đất lên trên phong kín, chờ khoảng một tháng là có thể mở ra để kiểm tra xem phương pháp có hiệu quả hay không.
Mấy người giẫm đều ra một thân mồ hôi, nhìn chỉ là những động tác đơn giản nhưng lại tốn không ít sức, người trát thức ăn thì càng mệt hơn, không ngừng một khắc nào, đến khi dừng lại thì tay mỏi đến lợi hại, may mà có người lập tức mang nước đến cho bọn hắn uống, Hà lão cùng Lý Chính cũng đang ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Trước đó mùa đông gia súc ăn cái gì, còn không phải là thức ăn khô đã được chuẩn bị trước đó, nhưng mà không ai nghĩ đến phương pháp của hắn, thường đến mùa đông, nhiều nhà nuôi gia súc sẽ bán đi một ít để giảm bớt gánh nặng lúc mùa đông. Lý Chính mang cả thuốc lá của mình ra, đập đập tẩu thuốc lá cười ha hả, “Đều đi theo Minh ca nhi làm chuyện linh tinh a, khiến cho Hà đại phu chế giễu rồi."
“Làm gì, nếu như có thể thật sự thành công cũng là một chuyện tốt, Lý Chính cũng hi vọng như vậy đúng không?" Hà lão vuốt râu cười híp mắt.
Lý Chính cười ha ha, hắn đương nhiên ngóng trong có thể thành công.
Bên kia Đường Xuân Minh uống một hớp nước rồi nói với mọi người, “Ngày hôm nay tất cả mọi người đến giúp đỡ đều được tiền công, mỗi người thêm năm mươi văn, trước tiên ghi vào sổ, đến cuối tháng tính cùng luôn." Những người đến giúp đỡ đều nhếch miệng, hiện nay biết được Minh ca nhi là người sảng khoái, cũng không khách khí từ chối, đây là một phần tâm ý của Minh ca nhi, lúc bọn họ làm việc chỉ cần tậm tâm tận lực để báo đáp Minh ca nhi cùng Phong tiểu tử.
&&&
Kết thúc mùa thu hoạch, khắp nơi trong thôn đều tràn ngập không khí vui mừng, trong nha môn đến thu thuế cũng không thể ngăn được không khí vui mừng của họ, đây chính là một năm được mùa hiếm thấy, hơn nữa bên Đường Xuân Minh được mùa lớn khiến cho bọn họ càng thêm hài lòng, chỉ cần nghĩ đến sang năm dùng hạt giống của nhà Đường Xuân Minh bọn họ cũng có thể khiến cho sản lượng trồng trọt của bọn họ tăng lên gấp đôi, trong nhà cũng có thể có thêm tiền thu.
Lương thực nhà Đường Xuân Minh đều được cho vào kho, bao gồm cả lương thực nhà Lý Phong trồng được cũng đều trực tiếp vận chuyển đến nhà hắn, ngoại trừ những người cá biệt đỏ mắt, những người khác trong thôn đều xem là chuyện đương nhiên, không thấy Phong tiểu tử cũng không nấu cơm sao, lương thực không chở đi chẳng lẽ lại để tới nhà ngươi sao?
Đến khi phải nộp thuế, Đường Xuân Minh liền trực tiếp dùng bạc thay thế, giữ lại lương thực. Lương thực hắn cùng Lý Phong trồng ra những lương thực ở bên ngoài sao có thể so sánh được, lúc lấy ra nộp thuế cũng sẽ không bởi vì nhà ngươi chất lượng tốt hơn mà có thể giao ít hơn, bởi vậy hắn dứt khoát giao tiền nộp thuế cho nhà mình cùng nhà Lý Phong cho xong việc.
Bên này Đường Xuân Minh còn chưa kịp xem số lương thực này sắp xếp thế nào, đã có người chờ không được mà chạy lại đây.
Đường Xuân Minh nhìn Đằng Dục đứng trong sân nhà hắn cười híp mắt cùng Tề cưởng quỹ cùng đi theo đên mà không nói gì, đối với yêu cầu hai người này đưa ra cũng không có lời nào để nói, đây là chuyên môn nhìn chằm chằm đồ nhà hắn đúng không.
‘Đường phu lang, ngươi sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ, chúng ta vô cùng thành ý mới đến a." Đằng Dục cười híp mắt chắp tay với Đường Xuân Minh.
Lý Phong đi đến đặt tay lên vai hắn đẩy hắn vào bên trong một cái, sau đó quay người nói với hai người mới đến cửa, “Có gì thì vào nhà nói."
“Được, đa tạ Lý Phong đại ca." Đằng Dục vô cùng biết nghe lời.
Ngày hôm nay Vương Anh không ở đây, Đường Xuân Minh tự mình trông con, mới vừa đem con ném, lần này sau khi vào phòng liền nghe thấy tiếng kêu của nó, A Lâm đang ở một bên chơi với nó, không có người lớn hai huynh đệ chơi rất vui vẻ. A Lâm đem con cọp vải đầu tiên của nó cống hiến ra, những người khác nó còn không nỡ, nhưng đệ đệ không giống nhau a, nó là ca ca, nên chăm sóc đệ đệ, nếu có gì ăn ngon phải nghĩ đến đệ đệ, nhưng mà có thật nhiều đồ a mẫu nói đệ đệ vẫn chưa thể ăn, vì vậy A Lâm cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, càng đối với nó càng thêm hào phóng.
“Đằng thúc thúc, Tề bá bá." A Lâm ngoan ngoãn chào hỏi.
“Bé ngoan." Tề chưởng quỹ cười ha hả, Đằng Dục càng hiểu được thu mua lòng người, đem đồ ăn vặt trẻ con thích ăn mang ra ngoài.
Ngày hôm nay Hà lão không ở đây, cùng Hồ lang trung vào núi hái thuốc, Lý Phong vốn muốn cùng đi với bọn họ, nhưng mà hai người lại không muốn, nói là không tiến quá sâu vào trong núi, chỉ dạo ở bên ngoài, nhưng mà dù như vậy Lý Phong vẫn gọi hai hán tử đi cùng họ.
Nhấp một ngụm trà do Lý Phong rót, Đằng Dục liền quay về phía Đường Xuân Minh mở lời, “Đường phu lang, Lý Phong đại ca, ta cũng không nói nhảm nhiều, muốn biết các ngươi có thể cho ta được bao nhiêu lương thực, đương nhiên ta cũng biết năm nay lương thực nhà Đường phu lang không có nhiều, dù sao cũng phải để lại đủ cho mình ăn, vậy còn lại đều được đúng không, sang năm nên trồng thêm nhiều một chút đi."
Đường Xuân Minh tức giận lườm hắn một cái, “Ngươi còn biết lương thực nhà ta không nhiều a, ta còn phải để lại làm hạt giống cho năm sau đấy." Tề chưởng quỹ cùng Tiểu Thuận thường xuyên chạy đến thôn Bình Sơn, thời gian dài như vậy nhà bọn họ có chuyện gì sao họ lại không biết, hai mẫu lúa mạch kia của hắn cũng chỉ có thể thu được hơn một ngàn cân, chỗ của Lý Phong thì càng ít, tuy rằng trong không gian cũng có, nhưng mà ngoại trừ để cho người trong nhà ăn thì chắc chắn sẽ không mang ra ngoài.
Đằng Dục cười gượng hai tiếng, nhưng mà vẫn mặt dày cò kè mặc cả, “Vậy thì ít đi một chút, ta để bản thân ăn, chút phân lượng đấy khẳng định là tửu lâu không dùng được." Nét mặt già nua của Tề chưởng quỹ giật giật, còn nhớ đến tửu lâu, không thấy sắc mặt Đường phu lang đã muốn đánh người rồi sao?
“Ngươi cũng thật là có tâm." Đường Xuân Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Phong lại từ bên ngoài đi vào, cầm chút đậu phộng Đường Xuân Minh luộc để tiếp khách vào. Trước khi luộc từng cái từng cái đậu phộng đã mở miệng, thêm chút gia vị vào cùng luộc khiến cho càng thêm ngon miệng, Hà lão rảnh rỗi thường gọi Hồ lang trung uống chút rượu, đương nhiên còn có thể tiện thể sai bảo Đường Xuân Minh làm thêm chút đồ nhắm.
“Cái này cũng không tồi." Đằng Dục bóc một hạt ăn xong mắt liền sáng lên.
“Đậu phộng càng ít hơn, chỉ đủ chính mình ăn." Đường phu lang lập tức thanh minh, hắn còn cầm một phần đi xưởng ép dầu, thường xuyên ăn mỡ lợn đối với thân thể không tốt, đặc biệt là trong nhà còn có một vị lão nhân gia, Đường Xuân Minh càng thêm kiêng kị điểm ấy.
“Được rồi, lúa mạch cùng thóc ta chỉ cần mấy trăm cân là được, thế nào?" Đằng Dục cũng biết không thể quá đáng, mấy mẫu như vậy may mà sản lượng còn cao hơn một chút, bằng không gia đình bình thường đều phải bán lấy tiền.
Cuối cùng cò kè mặc cả, mỗi loại bán ba trăm cân, tuy rằng Đằng Dục không bằng lòng nhưng cũng biết không thể muốn nhiều hơn nữa, Đường phu lang còn phải để lại đủ hạt giống để cho nhà mình ăn cùng có thể là cho thân thích, có lẽ không chờ đến mùa thu hoạch năm sau liền thấy đáy.
Đường Xuân Minh cũng không khách khí với hắn, tàn nhẫn làm thịt một trận, hai người mang đi sáu trăm cân lương thực, để lại ba mươi lượng bạc, nhìn bên trong kho lúa của mình thiếu gần một nửa lương thực, Đường Xuân Minh cảm thấy mình vẫn còn nhẹ dạ.
&&&
Lý Phong đi tới phía sau núi, Đường Xuân Minh cũng muốn đi cùng, nhưng mà A Lâm có thể mang ra ngoài nhưng mà tiểu hỗn đản còn nhỏ không có cách nào mang ra ngoài, hắn không thể làm gì khác là ở nhà trông hai đứa nhỏ, nghe A Lâm cùng tiểu hỗn đản hai đứa nước đổ đầu vịt.
Lớp học đã nhập học, Đại Mao Nhị Mao đều đi học, trong nhà đột nhiển ít đi hai tiểu tử, không chỉ có hắn, ngay cả A Lâm cũng cảm thấy cô quạnh nhiều, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ, bắt đầu dạy đệ đệ nhận biết chữ.
Trương Tú lại đây nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được cười nói, “A Lâm thật ngoan, sau này nhất định có thể dạy ra được một đệ đệ đỗ tú tài."
“A, đệ đệ sau này phải thi tú tài." A Lâm còn tưởng là thật, rất chăm chú nói cho Trương Tú cùng đệ đệ nghe.
“Vậy A Lâm phải cố gắng học, học được rồi sau này dạy tiểu hỗn đản đều giao cho A Lâm dạy." Đường Xuân Minh vỗ vỗ đầu A Lâm nói.
“Là đệ đệ, không phải tiểu hỗn đản." A Lâm sửa lại.
Trương Tú phì cười ra tiếng, chỉ vào Đường Xuân Minh cười ha ha: “Ta nói đúng không, tự nhiên lại gọi A Sâm như vậy, hiện tại ngay cả A Lâm cũng phản đối ngươi, nếu như tiểu A Sâm có thể nói chuyện khẳng định cũng sẽ kháng nghị."
Tiểu A Sâm không biết người lớn nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều vây quanh hắn liền vô cùng vui vẻ kêu to, miệng chảy đầu nước miếng, A Lâm nghiêm túc cầm khăn giúp đệ đệ lau nước miếng, ngoại ma ma nói lúc nó còn bé cũng là như vậy, vì vậy không thể kỳ thị đệ đệ.
“Được rồi, ta đầu hàng, sau này không gọi tiểu hỗn đản, gọi A Sâm được không." Đường Xuân Minh bất đắc dĩ trợn mắt, trong lòng thầm gọi sẽ không có người kháng nghị đi.
Nhưng mà tiểu hỗn đản trong miệng hắn rất nhanh liền ngủ, trẻ nhỏ đều như vậy từ sáng đến tối phần lớn là ngủ. Sau khi A Sâm ngủ A Lâm tự giác đi luyện chữ, Trương Tú ở trong phòng nói chuyện cùng Đường Xuân Minh.
“Trước đó mọi người đều bận nên cũng không ai nói cho ngươi, lần này Triệu gia thật sự là khiến cho người ta cười chết mất, thu hoạch cũng có thể có chuyện như vậy, chỉ có nhà bọn họ mới làm được."
Đường Xuân Minh nháy nháy mắt, có một thời gian dài hắn không quan tâm đến chuyện của Triệu gia, sinh con rồi thu hoạch lại còn cân nhắc đến chuyện sắp xếp sau núi, bận bịu đến mức không có thời gian quan tâm, đột nhiên nhớ tới chuyện đính hôn của Triệu lão tam, “Đúng rồi, việc hôn nhân của Triệu lão tam thế nào rồi? Bỏ hôn nhân với Trầm đại hộ sao? Việc hôn nhân với chủ bộ trong huyện kia thành sao?" Hai ngày trước Đằng Dục cùng Tề chưởng quỹ đến đây cũng không nói đến chuyện này, hắn cũng quên mất không hỏi bọn hắn chuyện sau đó tiến triển thế nào, phải biết rằng chuyện này chính là tác phẩm của bọn họ a.
Đối với tình huống của Đường Xuân Minh Trương Tú sao lại không biết, cái này cũng là do hai ngày nay rảnh rỗi mới nghe ngóng được chuyện này, liền cười một tiếng nói, “Trầm đại hộ cuối cùng cũng chịu thôi, nhưng mà chuyện hôn nhân của chủ bộ trong huyện cũng thất bại, nghe nói trong nhà chủ bộ biết Triệu lão tam đã đính hôn liền nổi nóng, không đợi Triệu lão tam đến cửa giải thích, bên kia liền truyền đến tin tiểu ca nhi nhà họ đã đính hôn cùng nhà khác, căn bản là không thừa nhận trước đó đã đề cập đến chuyện này với Triệu lão tam."
Đường Xuân Minh đối với kết quả này cũng không kỳ quái, lúc trước Đằng Dục nhúng tay chính là vì như vậy, nhưng mà “Không phải Triệu lão tam đi học trên huyện sao? Chuyện cùng chủ bộ không thành, khẳng định những tháng ngày học ở huyện cũng không dễ dàng gì." Huyền Học là trường công trong huyện, chỉ có học sinh thi đỗ tú tài mới được phép học ở đây.
Trương Tú bĩu môi, “Ai quản hắn có tốt hay không, nhưng mà nghe nói nhà Triệu tam thúc công cũng náo loạn, hình như là tiểu bối đều có ý kiến với cách làm của Triệu tam thúc công, vì vậy lần này không ai giúp Triệu lão ma thu hoạch cả, mấy ngày trước không phải là có một trận mưa sao? Khà khà, có lẽ là khiến cho Triệu lão ma đau lòng chết rồi."
Đường Xuân Minh cũng nhìn trời không nói gì, lương thực còn chưa thu hoạch xong trời liền mưa, lương thực không thể phơi khô đúng lúc chỉ có thể chờ mốc meo nảy mầm a? Xảy ra tình huống như vậy Đường Xuân Minh nghĩ cũng biết Triệu gia náo nhiệt đến mức nào. Nếu để hắn nói a, cái này cũng là do cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của người khác, hi vọng nhà người khác làm việc giúp nhà hắn lại không muốn bỏ tiền công, coi là chuyện đương nhiên, một lần hai lần những người ở Triệu gia có thể chấp nhận được, nhưng dần dần ai lại đi quan tâm đến bọn họ nữa.
Đường Xuân Minh cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện nhà hắn nữa, hơn nữa Lý Phong cũng nói cho hắn biết dự định liên quan đến hai đứa nhỏ.
Trước đó hắn không để ý hai đứa nhỏ nhập gia phả họ gì hoặc là không nhập, bởi vì hắn không hiểu rõ được sự chú trọng của xã hội này, trong đầu hắn thâm căn cố đế vẫn là suy nghĩ của một người hiện đại. Hắn cũng không muốn nghĩ tới sau này này con trai của hắn có làm quan hay không, nhưng nếu như hắn có năng lực lại có quyết tâm hướng đến phương diện này, như vậy hắn cũng không thể cản trở con đường của con trai, cho nên đối với việc làm của Triệu gia cũng cách xa một chút, đối với quyết định của Lý Phong cũng không phản đối.
Cũng là do sau đó Lý Phong âm thầm nói cho hắn biết được mục đích của chuyện Triệu gia vẫn không có hành động nào, đây là dự định muốn để hai đưa nhỏ nhập gia phả a, dụng tâm hiểm ác như vậy, cảm giác với Triệu lão công càng thêm nát bét, vị tam thúc công này ngoại trừ lên tiếng không nghĩ đến người khác, thật là không nghĩ tới lớn tuổi như vậy mà ý muốn khống chế còn mạnh như vậy, lại đi tính toán cùng một đứa nhỏ mới ra đời.
Nếu như thật sự để cho tính toán của Triệu tam thúc công thành công, Đường Xuân Minh ngay cả ý nghĩ giết người cũng có, người có vảy ngược, Đường Xuân Minh hắn cũng có, tuy rằng trong miệng kêu là tiểu hỗn đản nhưng trong lòng lại vô cùng bao che, dưới cái nhìn của hắn, cái kia chỉ là hài tử vô tội mới xuất hiện trên đời, giống như A Lâm vậy, Đường Xuân Minh chưa từng đem cảm xúc của mình đối với người của Triệu gia cùng Triệu Đại Hổ áp đặt lên người đứa nhỏ, đứa nhỏ lớn lên như thế nào đều là do dẫn dắt trong quá trình trưởng thành, trưởng thành sai lệch là chuyện của chính mình, cũng nên do trưởng bối là hắn giáo huấn, nhưng bị người tính kế lên đầu mình thật là đáng ghét, lại còn muốn dùng tiền đồ của đứa nhỏ để bức bách mình cúi đầu, chính là một lão tặc lòng dạ hẹp hòi.
Biết bọn họ hiểm ác như vậy Đường Xuân Minh càng không muốn để cho hai đứa nhỏ có liên quan gì đến Triệu gia, chờ ra hiếu sau khi kết hôn cùng Lý Phong lền lập tức đem hai đứa nhỏ tiến vào gia phả của Lý gia, đến lúc đó tàn nhẫn đánh Triệu lão tặc một cái bạt tay, ngươi càng muốn tính toán ta càng không muốn để cho ngươi tính toán được.
Điều này cũng khiến cho hắn đẩy nhanh tiến độ làm giàu, hắn muốn đem những tháng ngày này càng ngày càng tốt khiến cho người ta đố kị, hắn chính là muốn để cho những mọi người đều theo hắn giàu lên bỏ lại Triệu gia, khiến cho Triệu gia tự mình gây chuyện đi, làm ầm ầm ĩ ĩ càng tốt, ai nói hắn không thù sai a.
Hắn chính là cố ý muốn cho nhà Triệu lục lúc càng ngày càng tốt, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với bên Triệu gia kia, càng khiến cho Triệu lão tặc buồn nôn.
Vì vậy trước tiên dứt bỏ Triệu gia, đem những kế hoạch sau này từng bước làm tốt.
Cao lương thu được cũng không để động, bao gồm cả một phần cao lương bên trong không gian của hắn, kế hoạch cuối năm chính là muốn nhưỡng rượu, thứ hai chính là muốn mở một quán thịt dê.
Nghề rượu của thế giới này còn chưa phát triển đến trình độ cất rượu, hắn chính là muốn xuyên qua lỗ hổng này, chính là đời trước, hắn nhớ tới đời trước cũng là đến thời Minh mới bắt đầu hưng thịnh lên, cái gì mà thiêu dao cái gì mà nhị oa đầu(* ta cũng không rõ nó là cái gì, chắc là một loại rượu*), cũng đều là cất rượu.
Cất rượu, phần cất cuối cùng mới là then chốt, còn một cái then chốt, vậy chính là men rượu tốt hay xấu, liên quan đến quá trình lương thực lên men, mà trong tay hắn, vừa vặn nắm giữ phương pháp chế men rượu.
Nghĩ đến những phương pháp phối chế men rượu kia, Đường Xuân Minh đã nghĩ đến chính mình đời trước, đó chính là đồ mà mẹ hắn để lại. Hắn còn nhớ khi mình còn bé trong nhà cũng cất rượu, mà sau khi mẹ hắn qua đời lại chưa từng thấy, điều này khiến cho không ít lão nhân trong thôn tiếc nuối, Đường Xuân Minh cũng thấy trong nhà kho của nhà mình có dụng cụ cất rượu, nhưng hắn cũng giống như những người trong thôn cho rằng tay nghề này chỉ có mẹ hắn mới biết, bởi vì mẹ hắn không còn cho nên tay nghề này cũng thất truyền, cha vẫn cố chăm sóc vườn trái cây, vì vậy Đường Xuân Minh cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Cho đến trước khi lão cha chết mới đem những thứ đó giao cho mình, Đường Xuân Minh mới đoán được ý nghĩ của cha, không chạm những thứ đó sợ là nhìn sẽ thương tâm đi, lão nương tuy rằng chết sớm, có nhưng mà cha hắn lại nhớ cả một đời, trước khi chết ngoại trừ ghi nhớ tôn tử không biết ở đâu chính là từng chút từng chút nói về quá trình cất rượu với mẹ hắn trước kia, cũng gợi về chút ký ức về mẹ mà không biết bị Đường Xuân Minh hắn lãng quên vứt đến tận góc nào.
Cha nói với chính mình, đó là đồ gia truyền trong nhà mẹ hắn, sau này phải truyền cho thế hệ sau không thể để mất, ông ngoại bà ngoại hắn cũng chỉ có mẹ hắn là con một, vẫn là cha hắn khoác áo tang đưa ma, chính vì chuyện này mới cãi nhau với thân thích khiến cho bọn họ không thể không tách ra, khiến cho từ nhỏ Đường Xuân Minh ăn qua không ít cơm hàng xóm trong thôn, lại rất ít ăn cơm cùng nhà nãi nãi và đại bá ruột của mình, nhưng mà cha hắn đã nói, lão nương gả cho hắn hắn nên chịu trách nhiệm, người của mình mình che chở, nếu như không làm được điều này còn là nam nhân sao?
Sức mạnh bao che, Đường Xuân Minh chính là học được từ trên người cha hắn, còn có tính tình thà chết chứ không cong kia, tuy rằng có lúc làm chuyện không lưu tay, nhưng một khi đã kiên trì thì một chút cũng không chịu thỏa hiệp thoái nhượng.
Đến ban đêm, Lý Phong về đi ngủ, Hà lão ở sát vách cũng ngủ, một mình Đường Xuân Minh trông tiểu hỗn đản cùng A Lâm. Phiền người chính là tiểu hỗn đản, ban đêm phải cho hắn ăn xong rồi đi tiểu đi ị, ban đầu hắn không thể thích ứng nổi, nhưng mà mỗi lần mẹ kế hắn đến đều sẽ mang theo bên cạnh khiến cho hắn có thể ngủ được một giấc ngon.
Tuy rằng nổi nóng, nhưng cũng không cách nào, ai bảo tiểu hỗn đản là hắn sinh a, hắn không hầu hạ thì ai tới hầu hạ. Cũng may cũng không phải là không có biện pháp, ban đêm Lý Phong thường thường trèo tường qua, lần đầu tiên lúc tiểu hỗn đản khóc Lý Phong đột ngột xuất hiện khiến cho Đường Xuân Minh sợ hết hồn, sau đó lặp lại nhiều lần tập mãi thành quen, khiến cho Hà lão thỉnh thoảng bị đánh thức ra ngoài nhìn thấy không nói gì ngẩng đầu nhìn trăng. Cũng may lão nhân gia cũng không phải là người bảo thủ, biết được một mình ca nhi trông hai đứa nhỏ thực sự là khổ cực, sau này ban đêm cũng không qua nữa, trừ khi Đường Xuân Minh gõ cửa gọi hắn, giống như là lo lắng tiểu hỗn đản khóc nháo có phải là do sinh bệnh hay không.
Đường Xuân Minh ôm tiểu hỗn đản lắc mình tiến vào không gian, A Lâm đã ngủ bình thường cũng không tỉnh dậy vào ban đêm, trừ phi là bị tiểu hỗn đản đánh thức. Để một mình tiểu hỗn đản bên ngoài chắc chắn hắn sẽ không yên lòng, vì vậy mà không thể làm gì khác hơn là cùng mang vào, dùng chăn bao lấy đặt trong nhà gỗ, nhiệt độ nơi này rất thích hợp, vì vậy không cần sợ lạnh.
Đường Xuân Minh tự mình vào gian chứa đồ, sau khi cha hắn qua đời hắn liền chuyển vào không gian, liên tục thông qua các mạng lưới đem nguyên liệu chế tác men rượu thu thập đầy đủ, không ít thứ là thuốc bắc, còn hạt giống sau khi mang về hắn đã gieo trồng. Vì vậy, tuy rằng bây giờ người đến đây, nhưng mà trong không gian vẫn còn lại men rượu lúc trước làm cùng một ít đồ. Ở bên ngoài hắn cũng đã thí nghiệm hai lần tự mình cất rượu, sau khi ủ ra liền mời những lão nhân năm đó đã từng uống rượu mẹ hắn ủ, cuối cùng tuy rằng chênh lệch về nồng độ một ít, nhưng mà trong rượu lại có cảm giác mát lạnh đặt biệt, thực ra hắn cũng biết được, đánh giá phía sau là do bởi vì có không gian.
Đường Xuân Minh cũng là không thích quá chìm đắm vào trong chuyện quá khứ, vì vậy say khi nhìn men rượu cùng những hạt giống kia cảm khái một chút liền mang hạt giống ra tiếp tục trồng, men rượu còn dư lại trong không gian chỉ có thể nhưỡng một lần, cho nên cần phải trồng chút nguyên liệu để tiếp tục chế tác.
Trồng trong không gian rất đơn giản, chỉ cần chọn một miếng đất trống tung hạt giống xuống rồi tưới chút nước liền xong việc, vỗ vỗ đất dính vào tay áo, lại nhìn không gian hiện tại, Đường Xuân Minh lộ nụ cười thỏa mãn, không gian của hắn mở rộng, cái này có thể là do hắn thường bận rộn ở trong không gian đi.
Hiện tại trong không gian trồng ít lương thực cùng rau, còn lại là cây ăn quả, có một số là được chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị sau này trồng trong núi, hai cây ăn quả lâu năm cũng bị hắn chặt mấy cành để vào trong nhà kho, để đến sang năm ghép, bằng không chờ đến lúc đó mới lấy cành thì không đủ, vì vậy nên chuẩn bị trước.
Thu thu dọn dọn bên trong không gian một hồi, Đường Xuân Minh rửa sạch tay ôm tiểu hỗn đản chuẩn bị rời khỏi không gian tiếp tục về ngủ, hiện tại thời gian đơn độc thuộc về mình ngày càng ít, ban sáng tiến vào không gian không dễ, còn ban đêm thì lén lén lút lút, thực sự là không hợp với tính tình của hắn, ai, thật sự là sớm nói cho Lý Phong một chút mới được, dù sao sau này người này cũng có thể là việc trong không gian giúp hắn.
Vừa ôm tiểu hỗn đản ngủ say như chết không hề biết gì về tình huống bên ngoài, vừa dùng đầu ngón tay chọc chọc miệng nhỏ của nó, Đường Xuân Minh không vui nói: “Cái tên không tim không phổi này, ta làm gì chuyện gì đều là vì ngươi a. Tiểu hỗn đản ngươi a, lớn rồi phải nhớ hiếu thuận hai cha của ngươi biết không?" Bởi vì nghĩ đến đời trước, vì vậy hắn tự giác cho mình thân phận là một người cha.
Không gian vẫn như cũ, trong phòng không đốt đèn, đen thùi lùi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rất mờ, cũng có thể là bởi vì mới từ không gian sáng sủa đi ra, vì vậy trong lúc nhất thời con mắt vẫn không có thể thích ứng được, chỉ nhìn thấy trên giường có một bóng đen thùi lùi đang ngồi, Đường Xuân Minh sợ đến suýt chút nữa hét lên một tiếng ném con trai trong tay ra.
“Minh ca nhi, là ta, A Phong, ngươi đi nơi nào vậy!" Thanh âm Lý Phong lo lắng quen thuộc khiến cho tiếng thét chói tai của Đường Xuân Minh kẹt trong cổ họng, một tay vỗ ngực một tay còn ôm con trai vẫn chưa bị ném ra, trong lòng còn vui mừng, hồn nhiên không phát hiện chính mình đột nhiên đột nhiên xuất hiện cũng khiến người khác sợ hết hồn.
Tác giả có lời muốn nói: liên quan với ủ phân xanh cái gì, ta không nuôi gia súc, những thứ này đều là từ internet sưu tầm được, khẳng định có nhiều chỗ không đúng, xin mọi người thứ lỗi a, hơn nữa ở cổ đại không phát triền nuôi trồng quy mô lớn có nhiều nguyên nhân, có nguyên nhân về thưc ăn hay không ta cũng không biết, đoán mò, ha ha.
Không nhịn được lại cho mở ra bàn tay vàng, đây là giả thiết từ lúc trước, nếu như đập gạch thì đập nhẹ chút, ha ha…
Tác giả :
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân