Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 37: Đăng đường
Đối với hành động rõ ràng của Lý Phong, Đường Xuân Minh cũng có thái độ bịt tai trộm chuông không quan tâm đến lời đồn đãi trong thôn, toàn là Minh ca nhi hắn dựa vào gương mặt mà cám dỗ Phong tiểu tử Lý gia, thích buôn truyền thì buôn đi, lại không phải hắn chủ động tìm tới cửa.
Từ ngày đó trở đi, hán tử mặt ngoài thành thật bên trong lại xảo trá này lại không chút cấm kỵ nào đến cửa nhà hắn. Trời vừa sáng, có người gõ cửa nhà hắn, Đường Xuân Minh mở cửa ra xem, Lý Phong mang theo một bó củi lớn đứng trước cửa nhà hắn. Nhìn thấy hắn xuất hiện, người này liền dùng con ngươi đen như mắt mèo nhìn Đường Xuân Minh từ đầu đến chân một lần, sau dó ngay trước mặt hắn nhấc chân tiêu sái đi vào, tự động tìm tới chỗ bổ củi đốt lửa đặt bó củi xuống.
Mẹ nó, đây thực sự là Lý Phong sao? Hắn còn có biết đây là nhà ai nữa không?
Không chờ hắn lên tiếng, A Lâm liền vui vẻ chạy tới Phong thúc thúc của nó, Đường Xuân Minh âm thầm đố kỵ, tên khốn này còn không được bao lâu liền bắt cóc con trai của hắn, xem một lớn một nhỏ chơi đến hài lòng, Đường Xuân Minh chỉ đành chống eo đi đến chuồng dê vắt sữa dê.
Kỳ thực đối với chuyện con trai đặc biệt thân cận Lý Phong, trong lòng Đường Xuân Minh càng vui vẻ, hình tượng như Lý Phong mới phù hợp với hình tượng cha trong lòng A Lâm. Trước đây tuy rằng nhân duyên bên ngoài Triệu Đại Hổ rất tốt, nhưng mà trong nhà, A Lâm lại không thân cận người cha đẻ này của nó, theo Đường Xuân Minh, Triệu Đại Hổ đối với con ruột là A Lâm còn không bằng đứa chất tử là Triệu Đống kia, hay là hắn cũng chiu ảnh hưởng của Triệu gia coi trọng hán tử coi thường ca nhi, hơn nữa tại thời điểm A Lâm bị bắt nạt bên ngoài, cha đẻ Triệu Đại Hổ này rất ít khi đứng ra giữ gìn bảo vệ nó, mà trách đứa nhỏ này còn nhỏ không hiểu chuyện, trong ký ức của Minh ca nhi cũng chỉ đem A Lâm tận lực để bên cạnh mình ở trong nhà.
Mà hiện tại Phong thúc thúc này, lần đầu tiên A Lâm gặp, liền lấy một hình tượng cao to mà A Lâm vẫn chưa thể lý giải được đứng trước mặt hắn, sau đó lại đuổi người bắt nạt a mẫu cùng nó đi, vì vậy mặc dù trong lòng những đứa bé khác hình tượng của Phong thúc thúc vô cùng hung dữ, nhưng đối với A Lâm mà nói lại là một người sẽ bảo vệ nó vào a mẫu.
Cũng không lâu lắm, Trương Tú cùng Đại Sơn chạy đến, Đường Xuân Minh vừa hỏi mới biết tại sao vừa sáng Đại Sơn lại chạy đến, hóa ra củi hồi trước Đại Sơn mang đến không phải là đi sau núi nhặt được, mà là Lý Phong thu thập củi xong liền để cho Đại Sơn mang đến cho Đường Xuân Minh, hai người thông đồng lừa gạt sau lưng Đường Xuân Minh, mà hôm nay Đại Sơn không gặp được Lý Phong, trong nhà cũng không thấy, liền chạy về phía nhà Đường Xuân Minh xem chút, vừa hay, người này đã đứng bổ củi trong sân.
Nhìn Lý Phong như không có chuyện gì xảy ra, hán tử thành thật Đại Sơn liền không thể chịu nổi, nếu còn nhìn nữa sẽ bị mù mắt, nhanh về nhà thôi, Trương Tú cũng cười ám muội quay trở lại nhà. Đường Xuân Minh cũng không nói gì nhìn trời, không phải người xưa rất bảo thủ sao? Như vậy thật sự là cũng được sao?
Lời đồn trong thôn được lưu truyền nhanh chóng, ngày thứ nhất xảy ra chuyện ngày thứ hai liền truyền khắp, cho nên ngày thứ hai Trầm phu lang liền chạy đến, nhìn thấy Lý Phong đang giúp Đường Xuân Minh quét dọn chuồng dê, liền cười nói với Đường Xuân Minh, “Lần này ta liền yên tâm, vốn chúng ta đều lo lắng một mình ngươi quản lý vườn lớn như vậy cũng không giúp được, hơn nữa cũng không an toàn, giờ thì hay rồi, chuyện này liền ném cho Phong tiểu tử làm đi, ngươi a, chỉ cần thảnh thơi dưỡng dưỡng thân thể là được rồi, chờ đến khi đứa bé trong bụng đi ra, liền làm tiếp, không cần phải vội vàng làm hết mọi chuyện."
Đường Xuân Minh nhất thời có một loại cảm giác như chuyện làm quá sức tưởng tượng, chân trước còn đang hưởng thụ cảm đắc ý hư vinh khi được người theo đuổi, chân sau liền bị người báo cho biết, khỏi đắc ý, chờ đến giờ liền theo họ người khác đi. Đường Xuân Minh chóng mặt hỏi, “Nhanh như vậy? Ta không muốn nhanh như vậy liền đem mình gả đi a, hơn nữa có thể A Lâm không đồng ý cho ta tìm bố dượng cho nó."
“Nhanh cái gì mà nhanh, có người còn không kịp đợi muốn nhanh hơn nữa kia kìa, bằng không tại sao hôm qua còn làm chuyện như vậy, còn không phải là do nhìn thấy môi ma tới cửa liền phát hỏa trong lòng, lại nói bây giờ ngươi cùng Phong tiểu tử trong mắt người khác cũng gần như là người một nhà, nếu như ra hiếu còn không mau mau làm xong chuyện thì thanh danh của ngươi liền hỏng." Trầm phu lang giương mắt nhìn nhìn gương mặt đen lại của Phong tiểu tử sau khi nghe thấy lời của Minh ca nhi, thật vất vả mới nhịn không cong khóe miệng lên.
“Đây là ý gì? Sao thanh danh của ta lại hỏng rồi?" Đường Xuân Minh còn mơ hồ lắm, vì sao nội dung vở kịch đều không dựa theo ý nghĩ của hắn a?
“Chờ đến khi ra hiếu các ngươi liền làm xong mọi chuyện đi, những lời đồn đãi trong thôn còn chưa có nhắc hẳn đến các ngươi, nhưng mà sau khi ra hiếu nếu như các ngươi vẫn còn tiếp tục như vậy, như vậy thực sự là đầu đề bàn tán của đám người Triệu a ma kia." Trầm phu lang thấy Minh ca nhi hình như còn chưa rõ ràng được chuyện này, chỉ đành nói rõ với hắn, những câu nói kia của đôi ma sao Triệu gia còn chưa nói trắng ra, chắc là Minh ca nhi sẽ hiểu đi.
Hiểu? Đương nhiên đã hiểu, nói đến trình độ như thế này sao còn có thể không nghe hiểu được, chính là nói, nếu như cuối năm nay sang năm đầu năm hắn còn không kết hôn cùng Lý Phong, hắn thật sự thành hồ ly đê tiện không biết xấu hổ chuyên đi câu dẫn hán tử, trước mắt Đường Xuân Minh liền biến thành màu đen, phát hiện mình quả thực dại dột vô cùng, còn vui vẻ cái gì a, đây là bị người bán còn giúp người đếm tiền, nói chính là hắn đúng không.
Hắn đúng là muốn kiên cường một hồi a, nhưng mà sự nghiệp hắn vừa mới phát triển tạm thời không thể rời khỏi thôn Bình Sơn được, ở thế giới xa lạ này thôn Bình Sơn vẫn là khiến cho hắn có cảm giác thân thiết hơn chút, những người cùng vật quen thuộc trong ký ức khiến cho hắn không quá cảm thấy xa lạ đối với thế giới này, có thể thuận lợi thích ứng được. Lại nghĩ tới con mắt tối như mực thỉnh thoảng lại lóe lên trong đầu hắn cùng với cảm giác thiêu đốt thỉnh thoảng lại truyền từ sau lưng, tuy rằng có chút cảm giác không trâu bắt chó đi cày, nhưng mà bảo hắn bỏ một người như vậy, trong lòng hắn thực sự là không quan tâm, mặc kệ từ phương diện nào, người này đều rất hợp với tâm ý của mình.
Thấy Minh ca nhi hồi lâu không lên tiếng, Trầm phu lang không khỏi lo lắng nói, “Chẳng nhẽ Minh ca nhi không vừa ý Phong tiểu tử?" Bằng không tại sao mặt lại do dự như vậy? Trầm phu lang hồi hộp trong lòng, bọn họ chỉ cân nhắc đến ý nguyện của Phong tiểu tử, đã quên mất hiện tại Minh ca nhi người ta cũng có chủ ý của mình.
Lời này vừa nói xong, Trầm phu lang cùng Đường Xuân Minh đều cảm giác đươc nhiệt độ bên người giảm xuốn, chà chà da gà nổi lên trên cánh tay, Đường Xuân Minh vội nói, “ Cũng không phải, chỉ là dù sao cũng hiểu ít quá, như là mấy năm nay hắn làm gì ở bên ngoài, không nói ta, đến cả các ngươi cũng không biết đúng không, những chuyện trải qua kia có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này hay không. Hơn nữa, dù thế nào thì A Lâm cùng đứa bé trong bụng cũng không phải là thân sinh của hắn, sau này…" Thời gian dài, có thể trở thành mụn nhọt trong lòng hay không, hiện tại A Lâm rất mẫn cảm trong lòng, so với chuyện tìm nam nhân, hiện nay đối với Đường Xuân Minh, vẫn là con trai có vị trí quan trọng hơn.
Cũng may nhiệt độ cuối cùng cũng coi như tăng trở lại chút, trong lòng Trầm phu lang thầm lau mồ hôi, Minh ca nhi thực sự là nói đúng, Phong tiểu tử thực sự là khác nhiều so với trước đây, xem đi, từng luồng từng luồng khí lạnh này, đều gần sánh bằng vào ngày đông hàn rồi. Nhưng trong lòng cũng nín cười, kỳ thực để cho Phong tiểu tử nghe suy nghĩ của Minh ca nhi một chút cũng không phải là không có chỗ tốt, nếu như Phong tiểu tử thật sự có chút miễng cưỡng vậy thì cũng không cần phải tiếp tục đi xuống.
Vỗ vỗ vai Minh ca nhi, Trầm phu lang nói: “Những câu nói này ngươi phải nói chuyện cùng Phong tiểu tử, tương lai là vẫn là của hai người, cũng phải để hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng ngươi, hơn nữa giữa hai người, vẫn là hắn hiểu rõ suy nghĩ của ngươi, tương lai mới tránh cho có chuyện rắc rối, bằng không mọi người đều giấu suy nghĩ vào trong bụng, chẳng phải là càng ngày càng kém sao."Trầm phu lang lấy thân phận người đi trước truyền thụ kinh nghiệm cho Minh ca nhi, hắn cùng đương gia cũng là như vậy, hắn là người không nhịn được cái gì trong lòng, cho dù có tức giận cũng trước tiên hướng đương gia phát ra một trận, nhưng dù cho bọn họ nháo chuyện đi nữa, nhưng tình cảm là thật, không phải là loại phu phu nháo đến đỏ mặt kia, Trầm phu lang không thể nào tưởng tượng được bọn họ sao có thể sống nổi qua ngày, sinh sống sao có thể không có mâu thuẫn.
Trước đây Minh ca nhi thật sự là đối với Triệu Đại Hổ ủy khúc cầu toàn (*nhẫn nhịn chịu đựng để mọi việc được tốt đẹp*), nhưng mà kết quả chẳng phải là cũng không được cái gì, còn không phải là để cho mình cùng con cái chịu khổ sao.
“Được rồi, ta tìm hắn nói chuyện, nói ra." Đường Xuân Minh chỉ đành gật đầu đáp ứng, chuyện đã đến bước này, không phải lảng tránh là có thể giải quyết được.
“Tốt lắm, Phong tiểu tử, ngươi cũng không thể khiến Minh ca nhi tức giận a, có lời gì cố gắng nói, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi." Trầm phu lang đột nhiên nói với phía sau Đường Xuân Minh.
Đường Xuân Minh giật mình, người đứng ở phía sau? Đây chẳng phải là những lời nói trước đó đều bị nghe được? Đường Xuân Minh vội vàng xoay người xem sắc mặt người kia, nhưng mà xoay người quá nhanh, liền lập tức ôm bụng kêu lên.
“Làm sao? Đều sắp là a mẫu của hai đứa rồi, sao còn vội vã bất cẩn như vậy!" Trầm phu lang sợ hết hồn, bất nhưng mà hắn còn chưa kịp nâng Đường Xuân Minh lên, Lý Phong đã vọt tới, cái gì cũng không nói liền ôm ngang người lên, nhanh chân đi về phía phòng.
“Ta gọi Hồ lang trung đến." Trầm phu lang vội vàng muốn đi gọi người.
“Đừng, đừng, " Đường Xuân Minh vừa nắm lấy tay Lý Phong vừa đỏ mặt vội vàng gọi Trầm phu lang trở lại, “Ta không phải đau bụng, là chân rút gân. Còn có, ngươi nhanh buông ta xuống, ta có thể tự đi, qua một lúc là tốt rồi." Mình bị như vậy còn không là người này hại, đang yên lành tự dưng trốn phía sau nghe mình nói chuyện, thật là không biết xấu hổ, nghĩ như vậy, Đường tay Đường Xuân Minh liền không khách khí đập ngực Lý Phong một cái, nhưng mà bởi vì chân rút gân, trên tay cũng không có khí lực gì nhiều, giống như là gãi ngứa vậy, Lý Phong cúi đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt tốt hơn một chút, xem ra là không có gì đáng lo đi.
Trầm phu lang nghe được câu sau cũng dở khóc dở cười, nhưng mà thấy Phong tiểu tử đối với Minh ca nhi như vậy, sau này hẳn là cũng sẽ là hán tử yêu thương ca nhi, chút khó chịu giữa hai người, để chính bọn hắn giải quyết đi thôi.
Lý Phong bước nhanh vào trong nhà, cẩn thận mà đặt người lên giường, trên mặt vẫn có vẻ lo âu, nhìn hai chân Đường Xuân Minh, mở miệng hỏi: “Là bên kia sao, ta xoa bóp cho ngươi."
“Phong thúc thúc, để con, lúc trước a mẫu rút gân đều là A Lâm xoa xoa." Khi A Lâm nghe được a mẫu rút chân cũng không căng thẳng giống như người lớn, mà đi theo sau vào phòng bò lên giường, Lý Phong vừa nhìn tình hình này làm sao lại không hiểu, khẳng định là thường xảy ra tình huống như vậy, hơn nữa đều là đứa bé A Lâm này đang chăm sóc.
Không đợi đến lúc Đường Xuân Minh mở miệng, Lý Phong liền quan sát một bên chân của Đường Xuân Minh, một chân trong đó hơi khác thường, hắn đoán chính là chân đó, cố gắng đem cái chân này để nằm ngang, sau đó trên tay dùng chút lực cầm lấy, nắm khiến cho Đường Xuân Minh kêu lên một tiếng, trong lòng chỉ muốn mắng người, hắn xuyên qua chính là để chịu tội đúng không, cũng chỉ tại tiểu bại hoại trong bụng này, những tháng ngày yên ổn của hắn càng ngày càng ít, hiện tại hắn mới cảm thấy phụ nữ trên Trái Đất khổ đến mức nào a.
“A mẫu, A Lâm đấm đấm chân cho ngươi." A Lâm giơ quả đấm nhỏ, ngoan ngoãn gõ lên một chân khác của Đường Xuân Minh.
“A mẫu không sao rồi, A Lâm không cần lo lắng, có A Lâm đấm đấm cho a mẫu, cái gì cũng để bay đi." Đường Xuân Minh nhịn đau an ủi con trai, lại khiến cho Lý Phong nhìn thấy được sắc mặt càng ngày càng trầm. Làm sao hắn không nhìn ra được, chỉ sợ bình thường cũng đều là nhịn đau như vậy mà dỗ con trai, lại không có người ở bên cạnh giúp đỡ một chút, một mình ca nhi này đều cố gắng gắng gượng, bình thường cảm thấy hắn miệng lưỡi bén nhọn, nhưng bây giờ lại cảm thấy khiến người khác thương tiếc.
Nghĩ như vậy, động tác trong tay cũng nhu hòa hơn nhiều, ngay cả những câu nói trước kia của Đường Xuân Minh cũng không ngại, trái lại ca nhi này không thể chạy khỏi bàn tay hắn.
Nhìn trong phòng hòa hợp vui vẻ, Trầm phu lang đưa tới một chén nước liền lặng lẽ ra ngoài, đối với cọc hôn nhân này hắn vô cùng hài lòng, xem đi, trong nhà thực sự là cần một hán tử, bằng không một mình Minh ca nhi cũng quá cực khổ, hơn nữa nhìn Minh ca nhi đối với Phong tiểu tử cũng không phải là vô ý, chỉ sợ là sợ mất mặt mũi đi.
Nghĩ đến đương gia nhà mình sau khi nghe được chuyện hôm qua thì mặt đầy xoắn xuýt phiền muộn, Trầm phu lang vui cười hớn hở, việc này là Phong tiểu tử làm, trưởng bối như hắn cũng không có cách nào ngăn cản. Trầm phu lang cũng không đi chọc chân đau của hắn, nhưng mà nhìn hắn cũng không lâu lắm liền thoải mái hơn, chắc là cũng nghĩ thông suốt được, bản thân Minh ca nhi cũng không kém, bây giờ lại sinh sống tốt, sau này nói không chừng còn không kém bất kỳ nhà nào trong thôn.
Trong phòng, lần đầu tiên Đường Xuân Minh khôi phục lại khi bị rút gân nhanh như vậy, sau khi nhận lấy khăn người này đưa tới xoa xoa mồ hôi, Đường Xuân Minh nghi hoặc mà nhìn về phía hắn hỏi, “Tại sao hai chân ta lại cảm thấy nóng, chẳng lẽ đây là…" Đánh giá thân thể Lý Phong một chút, con mắt liền sáng lên, “Nội lực? Luyện võ thật sự có thể luyện được nội lực?"
Không trách hắn hiếu kỳ, là một nam nhân trên Trái Đất từ nhỏ đều xem tiểu thuyết võ hiệp mà lớn lên, chỉ sợ trong lòng mỗi người đều có một giấc mộng đại hiệp, trông ngóng có thể đạt được cảnh giới phi diêm tẩu bích trích diệp hại người (*vượt nóc băng tường, ngắt lá đả thương người khác*), đây cũng là nguyên nhân hắn kích động sau khi nghe thấy Dư to con có thể đấm một quyền liền thủng tường, chẳng lẽ Lý Phong còn lợi hại hơn Dư to con?
Tai Lý Phong hơi nhúc nhích một chút, bên tai nhiễm màu đỏ khả nghi, nhưng trên mặt lại đàng hoàng trịnh trọng trả lời, “Là nội lực, nhưng mà có thể luyện được nội lực hay không còn xem căn cốt của từng người, không phải mỗi người đều có tư chất này."
“Vậy ta thì sao? Ta có thể luyện được hay không?" Đây là vấn đề Đường Xuân Minh quan tâm nhất, con mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lý Phong.
“Không được, lớn tuổi nên gân mạch trong cơ thể đã định hình." Lý Phong cũng chú ý với vẻ mặt của hắn, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh ngộ, khi đó Minh ca nhi cảm thấy hứng thú với tiểu tử Dư Mộ kia chẳng lẽ là bởi vì hắn biểu hiện thân thủ trong thôn? Trong lòng không khỏi hối hận, vì sao lúc đó hắn lại để cho tên tiểu tử Dư Mộ này ra mặt a, nói không chừng trong mắt Minh ca chỉ sẽ chỉ có hắn đi. Nhìn thất vẻ mặt ảm đạm thất vọng của Minh ca nhi, Lý Phong lại nhanh chóng thêm một câu, “Nhưng mà rèn luyện một chút vẫn có lợi với thân thể, chờ ngươi sinh con xong nếu như muốn luyện, ta có thể dạy ngươi."
“Được rồi." Đường Xuân Minh thực sự rất thất vọng, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Lý Phong nhìn hắn, hắn liền miễng cưỡng đồng ý, “Đến lúc đó nói sau đi." Tuổi dã lớn, vậy người này bắt đầu luyện từ lúc nào? Thời điểm hắn rời khỏi thôn Bình Sơn cũng mới mười mấy tuổi đúng không, trong mắt hắn liền hiếu kì, “Vậy ngươi bắt đầu luyện từ lúc nào? Dư to con luyện cùng ngươi sao? Các ngươi ai lợi hại hơn vậy?"
Trong lòng Lý Phong lại đố kỵ, lần thứ hai hối hận quyết định ban đầu, nhưng mà vẫn là hỏi gì đáp nấy, “Năm đó trên đường rời khỏi nơi này bị bệnh suýt chút nữa đã trì hoãn hành trình, là một vị đại phu trong quân mang ta theo hắn, chờ đến khi thân thể ta đã tốt liền dạy cho ta một bộ quyền dùng thể cường thân luyện thể, sau này lại cùng những người trong quân học tập một chút, liền luyện thành như vậy. Dư Mộ không giống như ta, hắn là man lực trời sinh."
Đường Xuân Minh lần thứ hai nhìn ra được vẻ mặt ẩn dấu bề ngoài trấn định của hắn, giống như là đang khoe khoang đắc ý, như là nói ta rất lợi hại. Có thể là bị ánh mắt của Đường Xuân Minh nhìn đến nỗi không chịu nổi, Lý Phong liền tìm cớ đi ra ngoài, “ Ta tưới nước cho cây, ngươi nằm đi, A Lâm ngoan ngoãn ở cùng a mẫu."
“Phong thúc thúc, A Lâm sẽ ở cùng a mẫu." A Lâm rất ngoan ngoãn đáp lại, cọ cọ bàn tay lớn của Phong thúc thúc dang xoa xoa đầu nó.
Lý Phong đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Xuân Minh trên ở trên giường, nói: “Ngươi muốn biết chuyện trước kia, ta sẽ từ từ nói cho ngươi, những chuyện ngươi lo lắng kia, đều sẽ không xảy ra." Bỏ lại những câu nói này người liền đi xa, Đường Xuân Minh ngây người một lúc lâu mới phản ứng được người này đang có ý gì, đây là bảo đảm cho những lời trước đó hắn nói với Trầm phu lang?
Nhưng mà Đường Xuân Minh phản ứng lại có chút thẹn quá hóa giận, người này thật sự chắc chắn hắn sẽ đồng ý? Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của A Lâm, hắn lại không thể phản bác được, làm người thân nhất của A Lâm, hắn đương nhiên biết được thái độ của A Lâm đối với Phong thúc thúc không giống bình thường, nhưng là, nếu như A Lâm biết được Phong thúc thúc này không chỉ muốn làm thúc thúc mà còn muốn làm bố dượng, còn có thể tin cậy hắn như trước sao?
Đường Xuân Minh thở dài, bàn tay sờ qua đỉnh đầu mới bị Lý Phong xoa, tâm tình có chút phức tạp. Làm một người đồng tính trên Trái Đất, đi tới thế giới toàn nam nhi này, kỳ thực sâu trong lòng hắn có loại cảm giác vui sướng thoải mái, chuyện này cũng có nghĩa là hắn có thể quang minh chính đại tìm nam nhân, mà không cần phải lo người ngoài dùng ánh mắt khác nhau cùng thái độ hận không thể tránh xa, lúc trên Trái Đất Đường Xuân Minh không phải là chưa tìm người thử qua, hắn hi vọng có người có thể cùng mình giúp đỡ lẫn nhau sinh sống, mà không phải là trốn trốn tránh tránh, nhưng mà cuối cùng cũng không thể chống lại được hiện thực mỗi người một ngả.
Mà đến khi có được một cuốc sống an nhàn ổn định, chẳng biết vì sao hắn lại có chút lùi bước.
“A mẫu…" A Lâm ôm lấy tay Đường Xuân Minh cọ cọ, sao đó cẩn thận mà đem bàn tay nhỏ của mình cẩn thận để lên cái bụng của Đường Xuân Minh, đây là trò chơi nhỏ gần đây hắn thường xuyên chơi, mà vật nhỏ trong này sẽ thường xuyên đáp lại hắn, “Đệ đệ."
Lại tới nữa rồi, Đường Xuân Minh chỉ đành rên rỉ một tiếng, A Lâm được đáp lại liền nở một nụ cười thật to, vui vẻ khoe khoang: “Đệ đệ, đệ đệ của A Lâm."
Đường Xuân Minh chỉ đành thua nụ cười của con trai, lần thứ hai thỏa hiệp, “Ừm, đệ đệ của A Lâm."
&&&
Người có quan hệ tốt với Đường Xuân Minh, giống như đối với chuyện giữa hắn cùng Lý Phong đều vô cùng vui vẻ không có ý kiến gì, tại thời điểm Lý Phong giúp hắn làm việc nhà, ngay cả ca nhi Vương Mạc cùng chạy tới nhìn vài lần, sau đó vô cùng khẳng định tán dương, Đường Xuân Minh thường thường không nhịn được thở dài, nếu như hắn không muốn là một kẻ bạc tình, thì chỉ có một con đường có thể đi, vậy thì sau khi ra hiếu thì lập gia đình vậy.
Triệu Lục thúc nhìn thấy Đường Xuân Minh cũng cười ha hả chúc mừng hắn, nói cái gì mà Phong tiểu tử là một hán tử tốt.
Tên gian trá!
Được rồi, hắn thừa nhận mấy ngày nay mình thoải mái hơn rất nhiều, có Lý Phong, ngoại trừ làm cơm, còn lại rất ít chuyện cần hắn phải nhúng tay vào.
Về chuyện tưới nước, trước đó Đường Xuân Minh đã thăm dò bỏ ít nước suối trong không gian vào, hắn nhất định phải cân nhắc đến tình huống của thân thể mình, chờ đến khi hắn không có cách nào tưới nước được, vậy những loại rau trong vườn phải làm thế nào bây giờ a? Sự chênh lệch về khẩu vị thì giải thích thế nào? Kết quả sau khi thí nghiệm khiến cho lòng người rất thoải mãn, bên trong nước giếng mang theo ít linh khí đặc biệt của nước suối, là loại mà không thể nào tả rõ được.
Vì vậy hắn mới tùy ý để Lý Phong đến giúp hắn tưới cây, ngay cả mấy mẫu núi kia, hắn cũng dặn Lý Phong trực tiếp dùng nước giếng trong nhà, Lý Phong cũng không có câu hỏi nào mà trực tiếp làm theo.
Ung dung nhàn rỗi nhưng Đường Xuân Minh cũng có chỗ bất tiện, mỗi khi muốn lấy đồ vật trong không gian ra, Đường Xuân Minh đều lo lắng có bị người phát hiện ra hay không, hắn có thể mang A Lâm vào không gian, nhưng lại không thể nào tin tưởng được Lý Phong, nếu như sinh sống lâu dài với nhau, Đường Xuân Minh thực sự không tin rằng mình có thể mãi mãi giữ được bí mật sự tồn tại của không gian này.
Chỉ có thể cố gắng kéo dài, sau đó xem tình huống mà quyết định sau.
Trời vừa sáng Lý Phong liền lại đây hái rau chờ người của Cẩm Ký đến lấy, ngay tại thời điểm Đường Xuân Minh đã đun xong sữa dê chuẩn bị gọi A Lâm vẫn luôn đi sau mông Lý Phong đến ăn điểm tâm, Tiểu Thuận của Cẩm Ký đã đến, hơn nữa, chưởng quỹ của Cẩm Ký cũng lần thứ hai theo đến đây.
Tề chưởng quỹ nhìn thấy Lý Phong bận rộn trong sân khóe miệng liền giật giật, liền nhiệt tình chào hỏi cùng hắn một chút, xem ra là chờ đến khi Đường phu lang ra hiếu,nhất định là muốn kết hôn với hán tử khiến cho người ta nhìn không thấu này, không thấy hiện tại người này đã đường hoàng tiến vào đây hay sao.
Được rồi, dù sao vẫn tốt hơn là bị đối thủ đào chân tường.
“Đường phu lang, chuyện lần trước lúc về ta đã tra được một ít, sợ Tiểu Thuận không nói rõ được, vì vậy lần này liền cố ý đến đây một chuyến, tránh cho ngươi lo lắng, “Tề chưởng quỹ chắp tay nói với Đường Xuân Minh.
“Vào nhà rồi nói sau đi, Tề chưởng quỹ ăn điểm tâm chưa? Nếu như chưa thì cùng ăn một chút đi." Đường Xuân Minh mời người vào trong nhà.
“Được, vậy Tề mỗ cung kính không bằng tuân lệnh, Tiểu Thuận, ngươi trước tiên kiểm tra số lượng một chút, sau đó lại tính toán rõ ràng tiền bạc cho Đường phu lang." Tề chưởng quỹ phân công Tiểu Thuận đi làm việc. Tiểu Thuận cũng không dị nghị, dù sao đến lúc về Đường phu lang cũng sẽ để lại một phần cho hắn.
Lý Phong đương nhiên cũng vào phòng, sau khi mỗi ngày đều lại đây làm việc, một ngày ba bữa đương nhiên là giải quyết ở chỗ Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng dần dần quen thuộc trên bàn cơm có thêm một người, chính là lượng cơm nước chuẩn bị cho mỗi bữa tăng lên rất nhiều, một mình hắn (*Lý Phong*) ăn còn nhiều hơn hắn (*Đường Xuân Minh*) cùng A Lâm cộng lại.
Sữa dê, bánh trừng, cháo trắng được ninh nhừ, Đường Xuân Minh làm cả bánh bao nấm hương, nấm hương là Lý Phong mang về lúc vào núi, còn có dưa chua cùng thịt chua xào mà Trương Tú đưa từ sáng, sau khi đặt hết lên bàn, khiến người ta nhìn lại có cảm giác thèm ăn, lại còn thêm mùi hương không ngừng xông vào mũi, Tề chưởng quỹ vốn chỉ muốn ăn một ít để lót dạ, nhưng mà hiện tại lại cảm thấy những món ăn này còn mê người hơn so với món mà được đại trù chuẩn bị tỉ mỉ.
A Lâm sau khi ngoan ngoãn chào hỏi Tề chưởng quỹ xong liền bám vào góc áo của Đường Xuân Minh hỏi, “A mẫu, sữa dê của Đại Mao ca cùng Nhị Mao ca."
Đường Xuân Minh vỗ vỗ đầu nó, “Yên tâm, để trong phòng bếp, chờ bọn chúng lại đây thì uống."
Tề chưởng quỹ nghe vậy suýt chút nữa bị sặc, nhưng đến khi nhìn thấy Lý Phong đặt một bát sữa dê trước mặt A Lâm rồi lại bưng thêm một bát để tới trước Đường Xuân Minh, người sau mặt không biến sắc cầm bát lên uống, lúc này hắn mới ý thức được, chuyện Đường Xuân Minh nói sữa dê có thể điều dưỡng thân thể thực sự không phải là nói đùa, nhưng mà ngửi cái mùi sữa nhàn nhạt kia, Tề chưởng quỹ vẫn còn đang không thể tiếp thu được hiện thực ngoài trẻ con ra người lớn vẫn có thể uống sữa được.
“Tề chưởng quỹ muốn uống?" Đường Xuân Minh uống một nửa xong thả bát trong tay xuống lại nhìn thấy Tề chưởng quỹ đang nhìn chằm chằm vào bát hắn, liền hỏi, nhớ tới lần trước lúc hắn nói đến chuyện này sắc mặt Tề chưởng quỹ có chút khó coi, sau này mới biết được từ chỗ Trương Tú, hình như ở chỗ này sữa là thứ chuyên dùng để cho trẻ con uống, Đường Xuân Minh có chút không hiêu được, nhớ tới trong lịch sử của Trung Quốc thái hậu Từ Hi còn uống sữa người nữa a.
Lý Phong bưng chén cháo tay ngừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ca nhi mang theo nụ cười xấu xa, lại như không có chuyện gì xảy ra mà lấy một bát cháo nhỏ đặt trước mặt A Lâm.
Mặt Tề chưởng quỹ lần thứ hai đỏ lên, vội vã xua tay: “Không, không muốn, ta húp cháo, sáng sớm húp cháo tốt cho cơ thể." Đường Xuân Minh cũng có chừng có mực không lại trêu ghẹo tiếp.
Tuy rằng trước đó có chút lúng túng, nhưng mà Tề chưởng quỹ vẫn ăn đến no bụng, món ăn nông gia bình thường, lại càng khiến cho hắn ăn đến nỗi không ngừng miệng được, trong lòng thầm quyết định sau này thường xuyên đên ăn chực một chút, đương nhiên nếu như Đường phu lang không tiếp tục nhắc đến chuyện sữa dê thì càng viên mãn.
“Chuyện lần trước không phải từ phía tửu lâu chúng ta để lộ tin tức."
Ngữ khí của Tề chưởng quỹ rất chắc chắn, khiến cho Đường Xuân Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, hắn sẽ không cho là Tề chưởng quỹ bởi vì không muốn gánh trách nhiệm mà cố ý lừa hắn, tin tức kia đến cùng là truyền đi từ chỗ nào.
Tề chưởng quỹ tiếp tục nói: “Tuy rằng không có được tin tức chính xác, nhưng ta nghi ngờ việc này rất có khả năng là từ Triệu gia Triệu tú tài truyền đi."
“Triệu lão tam?" Đường Xuân Minh kinh ngạc hơn, động tác thu dọn bàn của Lý Phong cùng ngừng lại, trong mắt có gì đó xẹt qua, “Triệu lão tam muốn làm gì? Làm sao biết là hắn?"
Tề chưởng quỹ vỗ vỗ cái bụng nói: “Mạnh gia sau lưng Mãn Phúc Đường, mà Mạnh gia lại có một vị thiếu gia trùng hợp là đồng học của Triệu tú tài, lần trước ta có nhắc với ngươi chuyện kết thân của Triệu tú tài cùng Trầm gia đúng không, đây là chuyện mà lúc Triệu tú tài đến tửu lâu nhà ta dùng cơm cùng đồng học có nhắc đến, bị người trong tửu lâu ta vô tình nghe được liền nói cho ta biết, sau khi trở về ta tra một chút, mới được báo ngày đó trong những người Triệu tú tài mời khách người trong thì có thiếu gia Mạnh gia, hay là tại thời điểm Triệu tú tài đang nói chuyện phiếm thì vô tình lỡ miệng. Sau đó ta lại dùng chút thủ đoạn để Hoa môi ma nói thật, người phái hắn tới làm mai thực sự là người của Mạnh gia."
Đường Xuân Minh đương nhiên biết lần trước Tề chưởng quỹ đặc biệt lại đây một chuyến là muốn đưa một món nợ ân tình cho hắn, nói cho hắn Triệu lão tam kết thân cùng Trầm đại hộ, mà Trầm đại hộ hình như cũng không phải là đối tượng lý tưởng để kết thân, nói như vậy, đúng là hoàn toàn trùng hợp: “Xem ra cũng thật là đúng dịp, nhưng mà người trong thôn ta hầu hết đều biết được Cẩm Ký các ngươi đến nhà ta mua rau, vì vậy có thể tin tức bị lộ từ chỗ này. Triệu lão tam cùng Mạnh thiếu gia đúng không, hừ." Cũng là do hắn không lo lắng chu toàn, cho rằng người trong thôn không tiếp xúc nhiều với tửu lâu trên trấn, không nghĩ tới là từ nơi này để lộ tin tức, nhưng mà vừa nghĩ đến cũng thấy đúng, chỉ cần một câu nói vô tình liền có thể khiến cho người ta đoán được Cẩm Ký thay đổi người có quan hệ với hắn. Mặc kệ là Triệu lão tam kia vô tình hay cố ý, nhưng hắn cùng Mạnh thiếu gia kia đều đã đắc tội với Đường Xuân Minh, Mạnh gia triệt để vào danh sách đen của hắn.
“Phía sau Mạnh gia có bối cảnh gì sao?" Lý Phong vẫn yên tĩnh nghe đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Mạnh gia có một tiểu ca nhi hiện tại rất được Huyện thái gia sủng ái, hiện tại danh tiếng vang dội, Mạnh gia cũng nhân cơ hội đem chuyện làm ăn tiến vào trong huyện, ở trấn này đương nhiên cũng muốn lật đổ Cẩm Ký chúng ta, để cho Phúc Mãn Đường bọn họ một mình độc chiếm trấn trên này." Tề chưởng quỹ liếc mắt nhìn Lý Phong cũng không có che dấu sự thật.
“Đông gia các ngươi không có cách nào đối phó được với Mạnh gia?" Lý Phong hỏi lại.
“Cũng không phải vậy, việc này ta đã nói qua cho thiếu gia nhà ta, thiếu gia nói trên huyện kia hắn sẽ nghĩ cách chèn ép kiêu ngạo của Mạnh gia một chút, bên này trên trấn ta cũng sẽ để ý đến động tác của Mạnh gia, tận lực không để cho hắn quấy rầy đến Đường phu lang nữa." Tề chưởng quỹ mang theo vẻ xin lỗi, tuy nói không phải truyền từ tửu lâu của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng bởi vì Cẩm Ký mà liên lụy đến Đường xuân lang, nói rõ ràng chuyện này cũng là sợ vạn nhất phòng bị không được để Đường phu lang cùng vị hán tử Lý Phong này có chuẩn bị trước, sẽ không giống lần trước ứng phó không kịp, bị huyên náo đến không đầu không đuôi.
Hết chương 37
Từ ngày đó trở đi, hán tử mặt ngoài thành thật bên trong lại xảo trá này lại không chút cấm kỵ nào đến cửa nhà hắn. Trời vừa sáng, có người gõ cửa nhà hắn, Đường Xuân Minh mở cửa ra xem, Lý Phong mang theo một bó củi lớn đứng trước cửa nhà hắn. Nhìn thấy hắn xuất hiện, người này liền dùng con ngươi đen như mắt mèo nhìn Đường Xuân Minh từ đầu đến chân một lần, sau dó ngay trước mặt hắn nhấc chân tiêu sái đi vào, tự động tìm tới chỗ bổ củi đốt lửa đặt bó củi xuống.
Mẹ nó, đây thực sự là Lý Phong sao? Hắn còn có biết đây là nhà ai nữa không?
Không chờ hắn lên tiếng, A Lâm liền vui vẻ chạy tới Phong thúc thúc của nó, Đường Xuân Minh âm thầm đố kỵ, tên khốn này còn không được bao lâu liền bắt cóc con trai của hắn, xem một lớn một nhỏ chơi đến hài lòng, Đường Xuân Minh chỉ đành chống eo đi đến chuồng dê vắt sữa dê.
Kỳ thực đối với chuyện con trai đặc biệt thân cận Lý Phong, trong lòng Đường Xuân Minh càng vui vẻ, hình tượng như Lý Phong mới phù hợp với hình tượng cha trong lòng A Lâm. Trước đây tuy rằng nhân duyên bên ngoài Triệu Đại Hổ rất tốt, nhưng mà trong nhà, A Lâm lại không thân cận người cha đẻ này của nó, theo Đường Xuân Minh, Triệu Đại Hổ đối với con ruột là A Lâm còn không bằng đứa chất tử là Triệu Đống kia, hay là hắn cũng chiu ảnh hưởng của Triệu gia coi trọng hán tử coi thường ca nhi, hơn nữa tại thời điểm A Lâm bị bắt nạt bên ngoài, cha đẻ Triệu Đại Hổ này rất ít khi đứng ra giữ gìn bảo vệ nó, mà trách đứa nhỏ này còn nhỏ không hiểu chuyện, trong ký ức của Minh ca nhi cũng chỉ đem A Lâm tận lực để bên cạnh mình ở trong nhà.
Mà hiện tại Phong thúc thúc này, lần đầu tiên A Lâm gặp, liền lấy một hình tượng cao to mà A Lâm vẫn chưa thể lý giải được đứng trước mặt hắn, sau đó lại đuổi người bắt nạt a mẫu cùng nó đi, vì vậy mặc dù trong lòng những đứa bé khác hình tượng của Phong thúc thúc vô cùng hung dữ, nhưng đối với A Lâm mà nói lại là một người sẽ bảo vệ nó vào a mẫu.
Cũng không lâu lắm, Trương Tú cùng Đại Sơn chạy đến, Đường Xuân Minh vừa hỏi mới biết tại sao vừa sáng Đại Sơn lại chạy đến, hóa ra củi hồi trước Đại Sơn mang đến không phải là đi sau núi nhặt được, mà là Lý Phong thu thập củi xong liền để cho Đại Sơn mang đến cho Đường Xuân Minh, hai người thông đồng lừa gạt sau lưng Đường Xuân Minh, mà hôm nay Đại Sơn không gặp được Lý Phong, trong nhà cũng không thấy, liền chạy về phía nhà Đường Xuân Minh xem chút, vừa hay, người này đã đứng bổ củi trong sân.
Nhìn Lý Phong như không có chuyện gì xảy ra, hán tử thành thật Đại Sơn liền không thể chịu nổi, nếu còn nhìn nữa sẽ bị mù mắt, nhanh về nhà thôi, Trương Tú cũng cười ám muội quay trở lại nhà. Đường Xuân Minh cũng không nói gì nhìn trời, không phải người xưa rất bảo thủ sao? Như vậy thật sự là cũng được sao?
Lời đồn trong thôn được lưu truyền nhanh chóng, ngày thứ nhất xảy ra chuyện ngày thứ hai liền truyền khắp, cho nên ngày thứ hai Trầm phu lang liền chạy đến, nhìn thấy Lý Phong đang giúp Đường Xuân Minh quét dọn chuồng dê, liền cười nói với Đường Xuân Minh, “Lần này ta liền yên tâm, vốn chúng ta đều lo lắng một mình ngươi quản lý vườn lớn như vậy cũng không giúp được, hơn nữa cũng không an toàn, giờ thì hay rồi, chuyện này liền ném cho Phong tiểu tử làm đi, ngươi a, chỉ cần thảnh thơi dưỡng dưỡng thân thể là được rồi, chờ đến khi đứa bé trong bụng đi ra, liền làm tiếp, không cần phải vội vàng làm hết mọi chuyện."
Đường Xuân Minh nhất thời có một loại cảm giác như chuyện làm quá sức tưởng tượng, chân trước còn đang hưởng thụ cảm đắc ý hư vinh khi được người theo đuổi, chân sau liền bị người báo cho biết, khỏi đắc ý, chờ đến giờ liền theo họ người khác đi. Đường Xuân Minh chóng mặt hỏi, “Nhanh như vậy? Ta không muốn nhanh như vậy liền đem mình gả đi a, hơn nữa có thể A Lâm không đồng ý cho ta tìm bố dượng cho nó."
“Nhanh cái gì mà nhanh, có người còn không kịp đợi muốn nhanh hơn nữa kia kìa, bằng không tại sao hôm qua còn làm chuyện như vậy, còn không phải là do nhìn thấy môi ma tới cửa liền phát hỏa trong lòng, lại nói bây giờ ngươi cùng Phong tiểu tử trong mắt người khác cũng gần như là người một nhà, nếu như ra hiếu còn không mau mau làm xong chuyện thì thanh danh của ngươi liền hỏng." Trầm phu lang giương mắt nhìn nhìn gương mặt đen lại của Phong tiểu tử sau khi nghe thấy lời của Minh ca nhi, thật vất vả mới nhịn không cong khóe miệng lên.
“Đây là ý gì? Sao thanh danh của ta lại hỏng rồi?" Đường Xuân Minh còn mơ hồ lắm, vì sao nội dung vở kịch đều không dựa theo ý nghĩ của hắn a?
“Chờ đến khi ra hiếu các ngươi liền làm xong mọi chuyện đi, những lời đồn đãi trong thôn còn chưa có nhắc hẳn đến các ngươi, nhưng mà sau khi ra hiếu nếu như các ngươi vẫn còn tiếp tục như vậy, như vậy thực sự là đầu đề bàn tán của đám người Triệu a ma kia." Trầm phu lang thấy Minh ca nhi hình như còn chưa rõ ràng được chuyện này, chỉ đành nói rõ với hắn, những câu nói kia của đôi ma sao Triệu gia còn chưa nói trắng ra, chắc là Minh ca nhi sẽ hiểu đi.
Hiểu? Đương nhiên đã hiểu, nói đến trình độ như thế này sao còn có thể không nghe hiểu được, chính là nói, nếu như cuối năm nay sang năm đầu năm hắn còn không kết hôn cùng Lý Phong, hắn thật sự thành hồ ly đê tiện không biết xấu hổ chuyên đi câu dẫn hán tử, trước mắt Đường Xuân Minh liền biến thành màu đen, phát hiện mình quả thực dại dột vô cùng, còn vui vẻ cái gì a, đây là bị người bán còn giúp người đếm tiền, nói chính là hắn đúng không.
Hắn đúng là muốn kiên cường một hồi a, nhưng mà sự nghiệp hắn vừa mới phát triển tạm thời không thể rời khỏi thôn Bình Sơn được, ở thế giới xa lạ này thôn Bình Sơn vẫn là khiến cho hắn có cảm giác thân thiết hơn chút, những người cùng vật quen thuộc trong ký ức khiến cho hắn không quá cảm thấy xa lạ đối với thế giới này, có thể thuận lợi thích ứng được. Lại nghĩ tới con mắt tối như mực thỉnh thoảng lại lóe lên trong đầu hắn cùng với cảm giác thiêu đốt thỉnh thoảng lại truyền từ sau lưng, tuy rằng có chút cảm giác không trâu bắt chó đi cày, nhưng mà bảo hắn bỏ một người như vậy, trong lòng hắn thực sự là không quan tâm, mặc kệ từ phương diện nào, người này đều rất hợp với tâm ý của mình.
Thấy Minh ca nhi hồi lâu không lên tiếng, Trầm phu lang không khỏi lo lắng nói, “Chẳng nhẽ Minh ca nhi không vừa ý Phong tiểu tử?" Bằng không tại sao mặt lại do dự như vậy? Trầm phu lang hồi hộp trong lòng, bọn họ chỉ cân nhắc đến ý nguyện của Phong tiểu tử, đã quên mất hiện tại Minh ca nhi người ta cũng có chủ ý của mình.
Lời này vừa nói xong, Trầm phu lang cùng Đường Xuân Minh đều cảm giác đươc nhiệt độ bên người giảm xuốn, chà chà da gà nổi lên trên cánh tay, Đường Xuân Minh vội nói, “ Cũng không phải, chỉ là dù sao cũng hiểu ít quá, như là mấy năm nay hắn làm gì ở bên ngoài, không nói ta, đến cả các ngươi cũng không biết đúng không, những chuyện trải qua kia có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này hay không. Hơn nữa, dù thế nào thì A Lâm cùng đứa bé trong bụng cũng không phải là thân sinh của hắn, sau này…" Thời gian dài, có thể trở thành mụn nhọt trong lòng hay không, hiện tại A Lâm rất mẫn cảm trong lòng, so với chuyện tìm nam nhân, hiện nay đối với Đường Xuân Minh, vẫn là con trai có vị trí quan trọng hơn.
Cũng may nhiệt độ cuối cùng cũng coi như tăng trở lại chút, trong lòng Trầm phu lang thầm lau mồ hôi, Minh ca nhi thực sự là nói đúng, Phong tiểu tử thực sự là khác nhiều so với trước đây, xem đi, từng luồng từng luồng khí lạnh này, đều gần sánh bằng vào ngày đông hàn rồi. Nhưng trong lòng cũng nín cười, kỳ thực để cho Phong tiểu tử nghe suy nghĩ của Minh ca nhi một chút cũng không phải là không có chỗ tốt, nếu như Phong tiểu tử thật sự có chút miễng cưỡng vậy thì cũng không cần phải tiếp tục đi xuống.
Vỗ vỗ vai Minh ca nhi, Trầm phu lang nói: “Những câu nói này ngươi phải nói chuyện cùng Phong tiểu tử, tương lai là vẫn là của hai người, cũng phải để hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng ngươi, hơn nữa giữa hai người, vẫn là hắn hiểu rõ suy nghĩ của ngươi, tương lai mới tránh cho có chuyện rắc rối, bằng không mọi người đều giấu suy nghĩ vào trong bụng, chẳng phải là càng ngày càng kém sao."Trầm phu lang lấy thân phận người đi trước truyền thụ kinh nghiệm cho Minh ca nhi, hắn cùng đương gia cũng là như vậy, hắn là người không nhịn được cái gì trong lòng, cho dù có tức giận cũng trước tiên hướng đương gia phát ra một trận, nhưng dù cho bọn họ nháo chuyện đi nữa, nhưng tình cảm là thật, không phải là loại phu phu nháo đến đỏ mặt kia, Trầm phu lang không thể nào tưởng tượng được bọn họ sao có thể sống nổi qua ngày, sinh sống sao có thể không có mâu thuẫn.
Trước đây Minh ca nhi thật sự là đối với Triệu Đại Hổ ủy khúc cầu toàn (*nhẫn nhịn chịu đựng để mọi việc được tốt đẹp*), nhưng mà kết quả chẳng phải là cũng không được cái gì, còn không phải là để cho mình cùng con cái chịu khổ sao.
“Được rồi, ta tìm hắn nói chuyện, nói ra." Đường Xuân Minh chỉ đành gật đầu đáp ứng, chuyện đã đến bước này, không phải lảng tránh là có thể giải quyết được.
“Tốt lắm, Phong tiểu tử, ngươi cũng không thể khiến Minh ca nhi tức giận a, có lời gì cố gắng nói, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi." Trầm phu lang đột nhiên nói với phía sau Đường Xuân Minh.
Đường Xuân Minh giật mình, người đứng ở phía sau? Đây chẳng phải là những lời nói trước đó đều bị nghe được? Đường Xuân Minh vội vàng xoay người xem sắc mặt người kia, nhưng mà xoay người quá nhanh, liền lập tức ôm bụng kêu lên.
“Làm sao? Đều sắp là a mẫu của hai đứa rồi, sao còn vội vã bất cẩn như vậy!" Trầm phu lang sợ hết hồn, bất nhưng mà hắn còn chưa kịp nâng Đường Xuân Minh lên, Lý Phong đã vọt tới, cái gì cũng không nói liền ôm ngang người lên, nhanh chân đi về phía phòng.
“Ta gọi Hồ lang trung đến." Trầm phu lang vội vàng muốn đi gọi người.
“Đừng, đừng, " Đường Xuân Minh vừa nắm lấy tay Lý Phong vừa đỏ mặt vội vàng gọi Trầm phu lang trở lại, “Ta không phải đau bụng, là chân rút gân. Còn có, ngươi nhanh buông ta xuống, ta có thể tự đi, qua một lúc là tốt rồi." Mình bị như vậy còn không là người này hại, đang yên lành tự dưng trốn phía sau nghe mình nói chuyện, thật là không biết xấu hổ, nghĩ như vậy, Đường tay Đường Xuân Minh liền không khách khí đập ngực Lý Phong một cái, nhưng mà bởi vì chân rút gân, trên tay cũng không có khí lực gì nhiều, giống như là gãi ngứa vậy, Lý Phong cúi đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt tốt hơn một chút, xem ra là không có gì đáng lo đi.
Trầm phu lang nghe được câu sau cũng dở khóc dở cười, nhưng mà thấy Phong tiểu tử đối với Minh ca nhi như vậy, sau này hẳn là cũng sẽ là hán tử yêu thương ca nhi, chút khó chịu giữa hai người, để chính bọn hắn giải quyết đi thôi.
Lý Phong bước nhanh vào trong nhà, cẩn thận mà đặt người lên giường, trên mặt vẫn có vẻ lo âu, nhìn hai chân Đường Xuân Minh, mở miệng hỏi: “Là bên kia sao, ta xoa bóp cho ngươi."
“Phong thúc thúc, để con, lúc trước a mẫu rút gân đều là A Lâm xoa xoa." Khi A Lâm nghe được a mẫu rút chân cũng không căng thẳng giống như người lớn, mà đi theo sau vào phòng bò lên giường, Lý Phong vừa nhìn tình hình này làm sao lại không hiểu, khẳng định là thường xảy ra tình huống như vậy, hơn nữa đều là đứa bé A Lâm này đang chăm sóc.
Không đợi đến lúc Đường Xuân Minh mở miệng, Lý Phong liền quan sát một bên chân của Đường Xuân Minh, một chân trong đó hơi khác thường, hắn đoán chính là chân đó, cố gắng đem cái chân này để nằm ngang, sau đó trên tay dùng chút lực cầm lấy, nắm khiến cho Đường Xuân Minh kêu lên một tiếng, trong lòng chỉ muốn mắng người, hắn xuyên qua chính là để chịu tội đúng không, cũng chỉ tại tiểu bại hoại trong bụng này, những tháng ngày yên ổn của hắn càng ngày càng ít, hiện tại hắn mới cảm thấy phụ nữ trên Trái Đất khổ đến mức nào a.
“A mẫu, A Lâm đấm đấm chân cho ngươi." A Lâm giơ quả đấm nhỏ, ngoan ngoãn gõ lên một chân khác của Đường Xuân Minh.
“A mẫu không sao rồi, A Lâm không cần lo lắng, có A Lâm đấm đấm cho a mẫu, cái gì cũng để bay đi." Đường Xuân Minh nhịn đau an ủi con trai, lại khiến cho Lý Phong nhìn thấy được sắc mặt càng ngày càng trầm. Làm sao hắn không nhìn ra được, chỉ sợ bình thường cũng đều là nhịn đau như vậy mà dỗ con trai, lại không có người ở bên cạnh giúp đỡ một chút, một mình ca nhi này đều cố gắng gắng gượng, bình thường cảm thấy hắn miệng lưỡi bén nhọn, nhưng bây giờ lại cảm thấy khiến người khác thương tiếc.
Nghĩ như vậy, động tác trong tay cũng nhu hòa hơn nhiều, ngay cả những câu nói trước kia của Đường Xuân Minh cũng không ngại, trái lại ca nhi này không thể chạy khỏi bàn tay hắn.
Nhìn trong phòng hòa hợp vui vẻ, Trầm phu lang đưa tới một chén nước liền lặng lẽ ra ngoài, đối với cọc hôn nhân này hắn vô cùng hài lòng, xem đi, trong nhà thực sự là cần một hán tử, bằng không một mình Minh ca nhi cũng quá cực khổ, hơn nữa nhìn Minh ca nhi đối với Phong tiểu tử cũng không phải là vô ý, chỉ sợ là sợ mất mặt mũi đi.
Nghĩ đến đương gia nhà mình sau khi nghe được chuyện hôm qua thì mặt đầy xoắn xuýt phiền muộn, Trầm phu lang vui cười hớn hở, việc này là Phong tiểu tử làm, trưởng bối như hắn cũng không có cách nào ngăn cản. Trầm phu lang cũng không đi chọc chân đau của hắn, nhưng mà nhìn hắn cũng không lâu lắm liền thoải mái hơn, chắc là cũng nghĩ thông suốt được, bản thân Minh ca nhi cũng không kém, bây giờ lại sinh sống tốt, sau này nói không chừng còn không kém bất kỳ nhà nào trong thôn.
Trong phòng, lần đầu tiên Đường Xuân Minh khôi phục lại khi bị rút gân nhanh như vậy, sau khi nhận lấy khăn người này đưa tới xoa xoa mồ hôi, Đường Xuân Minh nghi hoặc mà nhìn về phía hắn hỏi, “Tại sao hai chân ta lại cảm thấy nóng, chẳng lẽ đây là…" Đánh giá thân thể Lý Phong một chút, con mắt liền sáng lên, “Nội lực? Luyện võ thật sự có thể luyện được nội lực?"
Không trách hắn hiếu kỳ, là một nam nhân trên Trái Đất từ nhỏ đều xem tiểu thuyết võ hiệp mà lớn lên, chỉ sợ trong lòng mỗi người đều có một giấc mộng đại hiệp, trông ngóng có thể đạt được cảnh giới phi diêm tẩu bích trích diệp hại người (*vượt nóc băng tường, ngắt lá đả thương người khác*), đây cũng là nguyên nhân hắn kích động sau khi nghe thấy Dư to con có thể đấm một quyền liền thủng tường, chẳng lẽ Lý Phong còn lợi hại hơn Dư to con?
Tai Lý Phong hơi nhúc nhích một chút, bên tai nhiễm màu đỏ khả nghi, nhưng trên mặt lại đàng hoàng trịnh trọng trả lời, “Là nội lực, nhưng mà có thể luyện được nội lực hay không còn xem căn cốt của từng người, không phải mỗi người đều có tư chất này."
“Vậy ta thì sao? Ta có thể luyện được hay không?" Đây là vấn đề Đường Xuân Minh quan tâm nhất, con mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lý Phong.
“Không được, lớn tuổi nên gân mạch trong cơ thể đã định hình." Lý Phong cũng chú ý với vẻ mặt của hắn, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh ngộ, khi đó Minh ca nhi cảm thấy hứng thú với tiểu tử Dư Mộ kia chẳng lẽ là bởi vì hắn biểu hiện thân thủ trong thôn? Trong lòng không khỏi hối hận, vì sao lúc đó hắn lại để cho tên tiểu tử Dư Mộ này ra mặt a, nói không chừng trong mắt Minh ca chỉ sẽ chỉ có hắn đi. Nhìn thất vẻ mặt ảm đạm thất vọng của Minh ca nhi, Lý Phong lại nhanh chóng thêm một câu, “Nhưng mà rèn luyện một chút vẫn có lợi với thân thể, chờ ngươi sinh con xong nếu như muốn luyện, ta có thể dạy ngươi."
“Được rồi." Đường Xuân Minh thực sự rất thất vọng, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt Lý Phong nhìn hắn, hắn liền miễng cưỡng đồng ý, “Đến lúc đó nói sau đi." Tuổi dã lớn, vậy người này bắt đầu luyện từ lúc nào? Thời điểm hắn rời khỏi thôn Bình Sơn cũng mới mười mấy tuổi đúng không, trong mắt hắn liền hiếu kì, “Vậy ngươi bắt đầu luyện từ lúc nào? Dư to con luyện cùng ngươi sao? Các ngươi ai lợi hại hơn vậy?"
Trong lòng Lý Phong lại đố kỵ, lần thứ hai hối hận quyết định ban đầu, nhưng mà vẫn là hỏi gì đáp nấy, “Năm đó trên đường rời khỏi nơi này bị bệnh suýt chút nữa đã trì hoãn hành trình, là một vị đại phu trong quân mang ta theo hắn, chờ đến khi thân thể ta đã tốt liền dạy cho ta một bộ quyền dùng thể cường thân luyện thể, sau này lại cùng những người trong quân học tập một chút, liền luyện thành như vậy. Dư Mộ không giống như ta, hắn là man lực trời sinh."
Đường Xuân Minh lần thứ hai nhìn ra được vẻ mặt ẩn dấu bề ngoài trấn định của hắn, giống như là đang khoe khoang đắc ý, như là nói ta rất lợi hại. Có thể là bị ánh mắt của Đường Xuân Minh nhìn đến nỗi không chịu nổi, Lý Phong liền tìm cớ đi ra ngoài, “ Ta tưới nước cho cây, ngươi nằm đi, A Lâm ngoan ngoãn ở cùng a mẫu."
“Phong thúc thúc, A Lâm sẽ ở cùng a mẫu." A Lâm rất ngoan ngoãn đáp lại, cọ cọ bàn tay lớn của Phong thúc thúc dang xoa xoa đầu nó.
Lý Phong đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Xuân Minh trên ở trên giường, nói: “Ngươi muốn biết chuyện trước kia, ta sẽ từ từ nói cho ngươi, những chuyện ngươi lo lắng kia, đều sẽ không xảy ra." Bỏ lại những câu nói này người liền đi xa, Đường Xuân Minh ngây người một lúc lâu mới phản ứng được người này đang có ý gì, đây là bảo đảm cho những lời trước đó hắn nói với Trầm phu lang?
Nhưng mà Đường Xuân Minh phản ứng lại có chút thẹn quá hóa giận, người này thật sự chắc chắn hắn sẽ đồng ý? Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của A Lâm, hắn lại không thể phản bác được, làm người thân nhất của A Lâm, hắn đương nhiên biết được thái độ của A Lâm đối với Phong thúc thúc không giống bình thường, nhưng là, nếu như A Lâm biết được Phong thúc thúc này không chỉ muốn làm thúc thúc mà còn muốn làm bố dượng, còn có thể tin cậy hắn như trước sao?
Đường Xuân Minh thở dài, bàn tay sờ qua đỉnh đầu mới bị Lý Phong xoa, tâm tình có chút phức tạp. Làm một người đồng tính trên Trái Đất, đi tới thế giới toàn nam nhi này, kỳ thực sâu trong lòng hắn có loại cảm giác vui sướng thoải mái, chuyện này cũng có nghĩa là hắn có thể quang minh chính đại tìm nam nhân, mà không cần phải lo người ngoài dùng ánh mắt khác nhau cùng thái độ hận không thể tránh xa, lúc trên Trái Đất Đường Xuân Minh không phải là chưa tìm người thử qua, hắn hi vọng có người có thể cùng mình giúp đỡ lẫn nhau sinh sống, mà không phải là trốn trốn tránh tránh, nhưng mà cuối cùng cũng không thể chống lại được hiện thực mỗi người một ngả.
Mà đến khi có được một cuốc sống an nhàn ổn định, chẳng biết vì sao hắn lại có chút lùi bước.
“A mẫu…" A Lâm ôm lấy tay Đường Xuân Minh cọ cọ, sao đó cẩn thận mà đem bàn tay nhỏ của mình cẩn thận để lên cái bụng của Đường Xuân Minh, đây là trò chơi nhỏ gần đây hắn thường xuyên chơi, mà vật nhỏ trong này sẽ thường xuyên đáp lại hắn, “Đệ đệ."
Lại tới nữa rồi, Đường Xuân Minh chỉ đành rên rỉ một tiếng, A Lâm được đáp lại liền nở một nụ cười thật to, vui vẻ khoe khoang: “Đệ đệ, đệ đệ của A Lâm."
Đường Xuân Minh chỉ đành thua nụ cười của con trai, lần thứ hai thỏa hiệp, “Ừm, đệ đệ của A Lâm."
&&&
Người có quan hệ tốt với Đường Xuân Minh, giống như đối với chuyện giữa hắn cùng Lý Phong đều vô cùng vui vẻ không có ý kiến gì, tại thời điểm Lý Phong giúp hắn làm việc nhà, ngay cả ca nhi Vương Mạc cùng chạy tới nhìn vài lần, sau đó vô cùng khẳng định tán dương, Đường Xuân Minh thường thường không nhịn được thở dài, nếu như hắn không muốn là một kẻ bạc tình, thì chỉ có một con đường có thể đi, vậy thì sau khi ra hiếu thì lập gia đình vậy.
Triệu Lục thúc nhìn thấy Đường Xuân Minh cũng cười ha hả chúc mừng hắn, nói cái gì mà Phong tiểu tử là một hán tử tốt.
Tên gian trá!
Được rồi, hắn thừa nhận mấy ngày nay mình thoải mái hơn rất nhiều, có Lý Phong, ngoại trừ làm cơm, còn lại rất ít chuyện cần hắn phải nhúng tay vào.
Về chuyện tưới nước, trước đó Đường Xuân Minh đã thăm dò bỏ ít nước suối trong không gian vào, hắn nhất định phải cân nhắc đến tình huống của thân thể mình, chờ đến khi hắn không có cách nào tưới nước được, vậy những loại rau trong vườn phải làm thế nào bây giờ a? Sự chênh lệch về khẩu vị thì giải thích thế nào? Kết quả sau khi thí nghiệm khiến cho lòng người rất thoải mãn, bên trong nước giếng mang theo ít linh khí đặc biệt của nước suối, là loại mà không thể nào tả rõ được.
Vì vậy hắn mới tùy ý để Lý Phong đến giúp hắn tưới cây, ngay cả mấy mẫu núi kia, hắn cũng dặn Lý Phong trực tiếp dùng nước giếng trong nhà, Lý Phong cũng không có câu hỏi nào mà trực tiếp làm theo.
Ung dung nhàn rỗi nhưng Đường Xuân Minh cũng có chỗ bất tiện, mỗi khi muốn lấy đồ vật trong không gian ra, Đường Xuân Minh đều lo lắng có bị người phát hiện ra hay không, hắn có thể mang A Lâm vào không gian, nhưng lại không thể nào tin tưởng được Lý Phong, nếu như sinh sống lâu dài với nhau, Đường Xuân Minh thực sự không tin rằng mình có thể mãi mãi giữ được bí mật sự tồn tại của không gian này.
Chỉ có thể cố gắng kéo dài, sau đó xem tình huống mà quyết định sau.
Trời vừa sáng Lý Phong liền lại đây hái rau chờ người của Cẩm Ký đến lấy, ngay tại thời điểm Đường Xuân Minh đã đun xong sữa dê chuẩn bị gọi A Lâm vẫn luôn đi sau mông Lý Phong đến ăn điểm tâm, Tiểu Thuận của Cẩm Ký đã đến, hơn nữa, chưởng quỹ của Cẩm Ký cũng lần thứ hai theo đến đây.
Tề chưởng quỹ nhìn thấy Lý Phong bận rộn trong sân khóe miệng liền giật giật, liền nhiệt tình chào hỏi cùng hắn một chút, xem ra là chờ đến khi Đường phu lang ra hiếu,nhất định là muốn kết hôn với hán tử khiến cho người ta nhìn không thấu này, không thấy hiện tại người này đã đường hoàng tiến vào đây hay sao.
Được rồi, dù sao vẫn tốt hơn là bị đối thủ đào chân tường.
“Đường phu lang, chuyện lần trước lúc về ta đã tra được một ít, sợ Tiểu Thuận không nói rõ được, vì vậy lần này liền cố ý đến đây một chuyến, tránh cho ngươi lo lắng, “Tề chưởng quỹ chắp tay nói với Đường Xuân Minh.
“Vào nhà rồi nói sau đi, Tề chưởng quỹ ăn điểm tâm chưa? Nếu như chưa thì cùng ăn một chút đi." Đường Xuân Minh mời người vào trong nhà.
“Được, vậy Tề mỗ cung kính không bằng tuân lệnh, Tiểu Thuận, ngươi trước tiên kiểm tra số lượng một chút, sau đó lại tính toán rõ ràng tiền bạc cho Đường phu lang." Tề chưởng quỹ phân công Tiểu Thuận đi làm việc. Tiểu Thuận cũng không dị nghị, dù sao đến lúc về Đường phu lang cũng sẽ để lại một phần cho hắn.
Lý Phong đương nhiên cũng vào phòng, sau khi mỗi ngày đều lại đây làm việc, một ngày ba bữa đương nhiên là giải quyết ở chỗ Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng dần dần quen thuộc trên bàn cơm có thêm một người, chính là lượng cơm nước chuẩn bị cho mỗi bữa tăng lên rất nhiều, một mình hắn (*Lý Phong*) ăn còn nhiều hơn hắn (*Đường Xuân Minh*) cùng A Lâm cộng lại.
Sữa dê, bánh trừng, cháo trắng được ninh nhừ, Đường Xuân Minh làm cả bánh bao nấm hương, nấm hương là Lý Phong mang về lúc vào núi, còn có dưa chua cùng thịt chua xào mà Trương Tú đưa từ sáng, sau khi đặt hết lên bàn, khiến người ta nhìn lại có cảm giác thèm ăn, lại còn thêm mùi hương không ngừng xông vào mũi, Tề chưởng quỹ vốn chỉ muốn ăn một ít để lót dạ, nhưng mà hiện tại lại cảm thấy những món ăn này còn mê người hơn so với món mà được đại trù chuẩn bị tỉ mỉ.
A Lâm sau khi ngoan ngoãn chào hỏi Tề chưởng quỹ xong liền bám vào góc áo của Đường Xuân Minh hỏi, “A mẫu, sữa dê của Đại Mao ca cùng Nhị Mao ca."
Đường Xuân Minh vỗ vỗ đầu nó, “Yên tâm, để trong phòng bếp, chờ bọn chúng lại đây thì uống."
Tề chưởng quỹ nghe vậy suýt chút nữa bị sặc, nhưng đến khi nhìn thấy Lý Phong đặt một bát sữa dê trước mặt A Lâm rồi lại bưng thêm một bát để tới trước Đường Xuân Minh, người sau mặt không biến sắc cầm bát lên uống, lúc này hắn mới ý thức được, chuyện Đường Xuân Minh nói sữa dê có thể điều dưỡng thân thể thực sự không phải là nói đùa, nhưng mà ngửi cái mùi sữa nhàn nhạt kia, Tề chưởng quỹ vẫn còn đang không thể tiếp thu được hiện thực ngoài trẻ con ra người lớn vẫn có thể uống sữa được.
“Tề chưởng quỹ muốn uống?" Đường Xuân Minh uống một nửa xong thả bát trong tay xuống lại nhìn thấy Tề chưởng quỹ đang nhìn chằm chằm vào bát hắn, liền hỏi, nhớ tới lần trước lúc hắn nói đến chuyện này sắc mặt Tề chưởng quỹ có chút khó coi, sau này mới biết được từ chỗ Trương Tú, hình như ở chỗ này sữa là thứ chuyên dùng để cho trẻ con uống, Đường Xuân Minh có chút không hiêu được, nhớ tới trong lịch sử của Trung Quốc thái hậu Từ Hi còn uống sữa người nữa a.
Lý Phong bưng chén cháo tay ngừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ca nhi mang theo nụ cười xấu xa, lại như không có chuyện gì xảy ra mà lấy một bát cháo nhỏ đặt trước mặt A Lâm.
Mặt Tề chưởng quỹ lần thứ hai đỏ lên, vội vã xua tay: “Không, không muốn, ta húp cháo, sáng sớm húp cháo tốt cho cơ thể." Đường Xuân Minh cũng có chừng có mực không lại trêu ghẹo tiếp.
Tuy rằng trước đó có chút lúng túng, nhưng mà Tề chưởng quỹ vẫn ăn đến no bụng, món ăn nông gia bình thường, lại càng khiến cho hắn ăn đến nỗi không ngừng miệng được, trong lòng thầm quyết định sau này thường xuyên đên ăn chực một chút, đương nhiên nếu như Đường phu lang không tiếp tục nhắc đến chuyện sữa dê thì càng viên mãn.
“Chuyện lần trước không phải từ phía tửu lâu chúng ta để lộ tin tức."
Ngữ khí của Tề chưởng quỹ rất chắc chắn, khiến cho Đường Xuân Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, hắn sẽ không cho là Tề chưởng quỹ bởi vì không muốn gánh trách nhiệm mà cố ý lừa hắn, tin tức kia đến cùng là truyền đi từ chỗ nào.
Tề chưởng quỹ tiếp tục nói: “Tuy rằng không có được tin tức chính xác, nhưng ta nghi ngờ việc này rất có khả năng là từ Triệu gia Triệu tú tài truyền đi."
“Triệu lão tam?" Đường Xuân Minh kinh ngạc hơn, động tác thu dọn bàn của Lý Phong cùng ngừng lại, trong mắt có gì đó xẹt qua, “Triệu lão tam muốn làm gì? Làm sao biết là hắn?"
Tề chưởng quỹ vỗ vỗ cái bụng nói: “Mạnh gia sau lưng Mãn Phúc Đường, mà Mạnh gia lại có một vị thiếu gia trùng hợp là đồng học của Triệu tú tài, lần trước ta có nhắc với ngươi chuyện kết thân của Triệu tú tài cùng Trầm gia đúng không, đây là chuyện mà lúc Triệu tú tài đến tửu lâu nhà ta dùng cơm cùng đồng học có nhắc đến, bị người trong tửu lâu ta vô tình nghe được liền nói cho ta biết, sau khi trở về ta tra một chút, mới được báo ngày đó trong những người Triệu tú tài mời khách người trong thì có thiếu gia Mạnh gia, hay là tại thời điểm Triệu tú tài đang nói chuyện phiếm thì vô tình lỡ miệng. Sau đó ta lại dùng chút thủ đoạn để Hoa môi ma nói thật, người phái hắn tới làm mai thực sự là người của Mạnh gia."
Đường Xuân Minh đương nhiên biết lần trước Tề chưởng quỹ đặc biệt lại đây một chuyến là muốn đưa một món nợ ân tình cho hắn, nói cho hắn Triệu lão tam kết thân cùng Trầm đại hộ, mà Trầm đại hộ hình như cũng không phải là đối tượng lý tưởng để kết thân, nói như vậy, đúng là hoàn toàn trùng hợp: “Xem ra cũng thật là đúng dịp, nhưng mà người trong thôn ta hầu hết đều biết được Cẩm Ký các ngươi đến nhà ta mua rau, vì vậy có thể tin tức bị lộ từ chỗ này. Triệu lão tam cùng Mạnh thiếu gia đúng không, hừ." Cũng là do hắn không lo lắng chu toàn, cho rằng người trong thôn không tiếp xúc nhiều với tửu lâu trên trấn, không nghĩ tới là từ nơi này để lộ tin tức, nhưng mà vừa nghĩ đến cũng thấy đúng, chỉ cần một câu nói vô tình liền có thể khiến cho người ta đoán được Cẩm Ký thay đổi người có quan hệ với hắn. Mặc kệ là Triệu lão tam kia vô tình hay cố ý, nhưng hắn cùng Mạnh thiếu gia kia đều đã đắc tội với Đường Xuân Minh, Mạnh gia triệt để vào danh sách đen của hắn.
“Phía sau Mạnh gia có bối cảnh gì sao?" Lý Phong vẫn yên tĩnh nghe đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Mạnh gia có một tiểu ca nhi hiện tại rất được Huyện thái gia sủng ái, hiện tại danh tiếng vang dội, Mạnh gia cũng nhân cơ hội đem chuyện làm ăn tiến vào trong huyện, ở trấn này đương nhiên cũng muốn lật đổ Cẩm Ký chúng ta, để cho Phúc Mãn Đường bọn họ một mình độc chiếm trấn trên này." Tề chưởng quỹ liếc mắt nhìn Lý Phong cũng không có che dấu sự thật.
“Đông gia các ngươi không có cách nào đối phó được với Mạnh gia?" Lý Phong hỏi lại.
“Cũng không phải vậy, việc này ta đã nói qua cho thiếu gia nhà ta, thiếu gia nói trên huyện kia hắn sẽ nghĩ cách chèn ép kiêu ngạo của Mạnh gia một chút, bên này trên trấn ta cũng sẽ để ý đến động tác của Mạnh gia, tận lực không để cho hắn quấy rầy đến Đường phu lang nữa." Tề chưởng quỹ mang theo vẻ xin lỗi, tuy nói không phải truyền từ tửu lâu của bọn họ, nhưng cuối cùng cũng bởi vì Cẩm Ký mà liên lụy đến Đường xuân lang, nói rõ ràng chuyện này cũng là sợ vạn nhất phòng bị không được để Đường phu lang cùng vị hán tử Lý Phong này có chuẩn bị trước, sẽ không giống lần trước ứng phó không kịp, bị huyên náo đến không đầu không đuôi.
Hết chương 37
Tác giả :
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân