Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 24: Cật hóa (tham ăn)
Huyện An Bình – Thính Cảnh Các.
Trần chưởng quỹ gần đây vừa thấy vui mừng lại vừa thấy khổ não, nhận được tin đông gia của hắn cũng trở về từ bên ngoài, đối với tình hình khách đến không ngừng rất thỏa mãn, nhưng khi đi theo Trần chưởng quỹ đến hầm dự trữ, lông mày của hắn cũng cau như Trần chưởng quỹ.
Đông gia còn trẻ, nhìn qua mới chỉ chừng hai mươi tuổi, trên người mặc cẩm bào đại diện cho trường phái công tử nhà giàu, nhưng mà giờ khắc này lại không hề để ý đến hình tượng cầm một quả dưa chuột bắt đầu gặm, sau khi ăn được một miếng liền không thể dừng lại được, bây giờ hắn đã có thể dễ dàng hiểu được tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các lại tăng lên nhanh chóng như vậy, chính là hướng đến hương vị của những món ăn này, thật sự không sợ những khách nhân này không quay lại.
Tạm thời đã giải quyết xong cửa ải khó khăn, nhưng mà trước mặt còn có một vấn đề quan trọng hơn, chính là cung ứng hàng hóa tiếp theo, bằng không chuyện làm ăn của tửu lâu sẽ nhanh chóng hạ xuống như trước đó.
“Trần chưởng quỹ, ngươi đem chuyện này nói lại với ta một lần nữa xem nào." Đông gia đi từ bên trong hầm ra, Trần chưởng quỹ theo ở phía sau, đem chuyện hôm đó tỉ mỉ kể lại một lần, kể cả những nghi ngờ cùng phỏng đoán với thân phận của người kia.
Đi lên trên mặt đất, Đông gia dùng ngón tay ấn ấn mi tâm, hắn không thể nói Trần chưởng quỹ là không đúng, từ trong miêu tả liền có thể thấy được người đưa rau dưa đến căn bản khôn muốn để cho bọn họ bất kì tin tức liên quan nào, điều này làm cho bọn họ đi tìm kiểu gì?
“Thiếu gia, " Trần chưởng quỹ còn nói, “Cuối cùng ta chỉ có thể điều tra được vị phu lang kia đã thuê một chiếc xe bò từ chợ tây, nhưng mà không ai có thể nói được vị phu lang kia xuất hiện như thế nào, sau đó lại đi nơi nào, càng không cần phải nói đám rau dưa này được đưa đến từ đâu, hơn nữa hai ngày nay, Minh Lan Cư cũng đang âm thầm điều tra vị phu lang đưa rau dưa cho chúng ta từ đâu đến." Khẩu vị thức ăn của Thính Cảnh Các tăng lên rất nhiều, có thể cũng do đổi đầu bếp, Minh Lan Cư đương nhiên cũng sẽ thu được nội tình liên quan đầu tiên, hẳn có thể thăm dò được Thính Cảnh Các có được rau dưa mới mẻ, trình độ hoanh nghênh vượt quá món ăn ngon của đại trù.
Trần chưởng quỹ mắt thấy tốc độ tiêu hao của đám rau dưa này quá nhanh trong khi tạm thời không tìm được người cung ứng, chỉ đành nghĩ đến biện pháp tiến hành hạn định tiêu thụ mỗi ngày, cố gắng kéo dài thời gian một chút, gia tăng số người tìm kiếm vị phu lang kia cũng như Đông gia ở phía sau hắn, nghĩ biện pháp đem nguồn hàng cung cấp này nắm vào trong tay của Thính Cảnh Các.
“Xem ra người kia cố ý không để cho chúng ta tìm được tung tích của hắn, chuyện này lão Trần làm rất tốt, trước hết sống qua khoảng thời gian này đã, mùa xuân rau sẽ được gieo trồng ngay thôi, chúng ta lại từ từ tìm kiếm, ngươi ở lại chỗ này, có phát hiện gì thì phái người truyền tin cho ta, ta đi dạo vùng xung quanh một lần xem sao." Đông gia cho rằng người này cách huyện An Bình không xa, Trần chưởng quỹ đã nói rồi, lúc rau dưa được mang tới, giống như là vừa mới được hái xuống, nhất định là không mất bao nhiêu thời gian trên đường, vì vậy vị đường gia trẻ tuổi này quyết định đi dạo những vùng quanh đây một vòng, nói không chừng có thể gặp được hắn lần nữa, lần này dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp nắm lấy nguồn cung ứng nguyên liệu thức ăn, coi như là không thể độc chiếm, cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp cướp được số lượng nhất định.
“Được rồi, thiếu gia, ta cũng sẽ để ý, nếu như vị phu lang kia quay trở lại ra sẽ lập tức phái người đi thông báo cho thiếu gia." Trần chưởng quỹ đáp.
&&&
Đường Xuân Minh cũng không biết đám rau dưa hắn bán ra này gặp phải chuyện gì, không chỉ có Thính Cảnh Các nhìn chằm chằm hắn, ngay cả Minh Lan Cư cũng âm thầm tìm hiểu tình huống của hắn, nhưng mà ngay cả Trần chưởng quỹ cũng không nghĩ đến người hắn tìm chính là một ca nhi góa phụ ở nông thôn, phía sau căn bản không có đông gia nào, đương nhiên dù cho Đường Xuân Minh biết rõ tình huống bên ngoài, cũng chỉ khiến hắn âm thầm vui mừng cùng đắc ý.
Giờ khắc này hắn đang tưới nước cho đám rau dưa bên ngoài, dựa theo tỉ lệ nhất định pha loãng nước suối trong không gian để cho tốc độ sinh trưởng của đám rau dưa không quá khiến cho người khác chú ý đến, đời trước đã thăm dò qua, vì vậy nước suối trong không gian từ ngón tay của hắn chảy xuống thùng, một tay lấy gáo dội xuống, lá non đưng đưa tựa hồ càng thêm xanh biếc.
Trước viện, Đường Xuân Minh nhờ Trương Tú cùng hán tử nhà hắn Đại Sơn làm hàng rào bao quanh một khoảng để nuôi gà, bằng không gà chạy khắp nơi liền phá tan mọi nơi trong nhà. Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, hiện tại hoàn hảo, đến lúc trời càng nóng mùi vị sẽ càng nồng, mùa hè còn có rất nhiều muỗi cùng ruồi, trong kế hoạch của hắn là muốn mua lại toàn bộ núi hoang, sau này nuôi gà nuôi dê đều có nơi đầy đủ.
Vốn hoạt động như vậy cũng không nặng, Đại Sơn làm nửa ngày liền có thể làm được, nào biết được tên to con Dư Mộ này sau khi biết được liền lôi kéo Lý Phong đến giúp đỡ, Đường Xuân Minh rất muốn nói, hắn chỉ có từng ấy chỗ, thật sự không cần nhiều người đến lăn qua lăn lại như vậy.
Sau khi tưới xong tất cả cây trồng, Đường Xuân Minh liền xách thùng trở lại tiền viện, ba đại hán tử kia làm đến khí thế ngất trời, sau khi bàn luận một chút, liền trực tiếp làm thành một chuồng gà lớn cho Đường Xuân Minh.
Trương Tú ở bên ngoài hỗ trợ chuyển đồ vật, thấy Đường Xuân Minh lại đây thì vỗ vỗ bụi trên quần áo, dạo một vòng cùng hắn, trên mặt không ngừng cười nói, “Ngươi biết được vì sao tên to con Dư Mộ này lại nghe được chuyện nhà ngươi mà đến không? Nói đến thì chính là Đại Mao Nhị Mao tự rước lấy, hai đứa này đúng là không giữ được mồm miệng, nói là ngươi làm món ăn ăn rất ngon, hai hán tử bọn họ vẫn luôn tự túc tự ăn với nhau, nghe nói như vậy liền luôn ghi nhớ."
Mặt Đường Xuân Minh nhất thời liền đen lại, hắn đã nghi ngờ tại sao bọn họ lại tới, “Thôi dù sao đã tới rồi, buổi trưa ta nấu thêm hai món ăn, ngươi cùng Đại Sơn cũng ở lại đi."
“Hừm, ta đến làm trợ thủ cho ngươi." Trương Tú không từ chối, nếu như chỉ có Đại Sơn đén giúp đỡ hắn cũng sẽ không ở lại, hai tên tiểu tử này chiếm tiện nghi đã tốt lắm rồi, Đại Sơn nhà hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ làm chút chuyện chân tay thôi, nhưng mà bên ngoài còn có hai hán tử khác lại không giống như vậy, không có đạo lý ca nhi tang phu lại đơn độc tiếp đãi hán tử bên ngoài, đó là khiến cho người gièm pha.
Hai người lau sạch tay, Đường Xuân Minh dự định làm thịt kho tàu, rau hẹ xào trứng gà, vốn là còn có chút gan heo còn lại, lại thêm chút bánh hẹ, một bữa cơm cũng coi như có thể đối phó được. Thịt mua về, Đường Xuân Minh cũng không dám thoải mái ăn hết, trước hết liền gói chút sủi cảo, một nửa là đem tặng người, lại bớt lại chút ít làm món thịt xào, thịt hôm nay làm vẫn là do nhờ Vương Mạc mang về từ trên trấn để chuẩn bị hôm nay Đại Sơn đến giúp thì mời cả nhà bọn họ ăn, xem như là công khai, rau hẹ cùng hành lá cũng mới mọc từ trong vườn, trứng gà là từ nhà Trương Tú mang đến.
Trương Tú nhóm lửa, Đường Xuân Minh bỏ mỡ vào chảo cho nóng, đem từng miếng thịt đã được cắt thành từng miếng vào chảo, mùi thịt liền nhẹ nhàng bay ra, ba đứa bé vốn ở trong phòng viết chữ đã có chút ngồi không yên, tất cả đều chạy đến nhà bếp.
“Minh a sao, ngươi làm món gì ăn ngon vậy?" Người còn chưa vào liền nghe thấy âm thanh của Nhị Mao.
“Tên này thật không tiền đồ, " Trương Tú cười mắng, “Về nhà để Đại Sơn dạy lên tiểu tử ngu ngốc kia."
Nhị Mao đã xông tới, hướng về a mẫu làm một cái mặt quỷ, Đại Mao cùng A Lâm cũng đi vào từ phía sau, con mắt của A Lâm cũng sáng lấp lánh nhìn về phía nồi trên bếp, được rồi, ba tên cật hóa này, Đường Xuân Minh liền nở nụ cười: “Ngày hôm nay làm thịt kho tàu cho ngươi, bảo đảm cho các ngươi ăn rồi còn muốn ăn nữa."
Nhị Mao cùng A Lâm vui mừng hô lên, Đại Mao ngượng ngùng cười cười, nhưng mà ánh mắt hiển nhiên cũng vô cùng mong chờ.
Thịt trong nồi vừa mới ngấm nước màu sắc nhìn qua vô cùng mê người, Đường Xuân Minh lại cho thêm chút gia vị, hương vị càng ngày càng nồng, lần này ngay cả hán tử làm việc trong sân cũng không nhịn được giật giật mũi, Dư Mộ là người không khách khí nhất, “Thật là thơm a,, Đại Mao Nhị Mao quả nhiên nói không sai, tay nghề nấu cơm của a mẫu của A Lâm thực sự rất tốt, xem đi, ta kéo ngươi tới đúng là không sai đúng không." Đắc ý nhìn về phía Lý Phong.
“Ngươi nhanh chóng làm đi, chỉ có chút hoạt động như vậy cũng không cảm thấy ngại khi ăn chùa uống chùa." Lý Phong liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, cảm thấy bộ dáng đắc ý của Dư Mộ cực kì chướng mắt, dù cho hắn cho mình một cái cớ chạy đến hỗ trợ, nhưng cũng không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho Minh ca nhi.
“Không bằng như vậy đi, " Đầu óc Dư Mộ rất linh hoạt, vì để được ăn một bữa cơm thực sự chứ không phải là cơm heo đầu óc hắn thực sự là hoạt động hết công suất, “Không phải Minh ca nhi có vài mẫu đất sao? Lão đại, không bằng hai chúng ta làm luôn bên đấy, để Minh ca nhi làm mấy bữa ngon cho chúng ta được không?"
Lý Đại Sơn vừa cúi đầu làm việc vừa không nhịn được nở nụ cười, hắn cũng là một hán tử thành thật, hai tiểu tử nhà mình được Minh ca nhi quan tâm, trong lòng hắn luôn nghĩ làm sao giúp Minh ca nhi làm chút việc chân tay, không nghĩ tới một bữa cơm liền có thể có được hai sức lao động cường tráng như vậy.
“Đại Sơn đại ca, ngươi thấy lời ta vừa nói thế nào? Ngược lại thân thể của Minh ca nhi cũng không thể làm được việc nặng trong ruộng, có lẽ đến thời điểm làm ruộng cũng là nhờ người đến hỗ trợ, còn phải đưa tiền công, ta cùng lão đại chỉ cần có cơm ăn là được." Dư Mộ liền tìm Lý Đại Sơn giúp hắn nói chuyện.
Lý Đại Sơn cười nói: “Ta thấy các ngươi a, vẫn là nhanh chóng cưới ca nhi trở về đi, không nói cái khác, trong nhà tốt xấu gì cũng có người làm cơm." Lý Đại Sơn vô cùng lý giải những ngày tháng của hai hán tử độc thân gay go cỡ nào, giống như lúc hắn làm việc trên trấn, buổi trưa đều tập trung lại cùng nhau ăn cơm, buổi tối trở về uống một hớp canh nóng ca nhi nhà mình nấu, lại trở về mái ấm trong lòng, cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.
“Còn không phải là lão đại hắn không muốn sao…"
Lời còn chưa dứt, một bãi bùn ném tới trên đầu Dư Mộ, Dư Mộ lập tức ngậm miệng lại, hơn nữa giận mà không dám nói gì a, Lý Đại Sơn đúng là nhìn ra chút vấn đề, vừa dùng bùn bôi lên tường vừa tò mò hỏi Lý Phong bên cạnh: “Phong tiểu tử, ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy vẫn không có người vừa ý sao? Nếu không để Thẩm đại bá sao giúp ngươi tìm một người?"
Hiện nay chiều gió trong thôn đã có chuyển biến, tuy rằng Lý Phong chỉ đem nhà tu sửa chứ không xây lại, nhưng sau một chuyến đi từ trên trấn mang đồ vật trở về cũng đáng giá không ít tiền, người trong thôn còn không ngừng truyền tai nhau, Phong tiểu tử mấy năm nay chỉ sợ cũng có chút tài sản, bằng không tại sao lại mất khí lực lớn mua những thứ như vậy, hơn nữa lại có vài mẫu, có mấy nhà liền không khỏi động tâm.
Ngoại hình Phong tiểu tử nhìn đáng sợ không quan trọng lắm, vượt qua được những tháng ngày sau mới quan trọng, gả cho người như vậy dù sao cũng hơn gả cho tên nghèo làm biếng nhiều, còn có người tìm đến Trầm phu lang nhờ hắn nói mấy lời, Trầm phu lang cũng không nói chút lời nào cho Lý Phong, ca nhi những nhà kia đều là thế nào a, dưới cái nhìn của hắn căn bản không xứng với Phong tiểu tử.
Tình huống trong thôn căn bản không thể gạt nổi Trương Tú, mà Trương Tú từng nói thầm với Đại Sơn, vì vậy hiện tại Đại Sơn cũng biết được giá thị trường của Phong tiểu tử, tuy rằng trước đó bị tiểu ca nhà đại bá hãm hại một chút, nhưng hiện tại cũng không phải là không hấp dẫn ca nhi, chỉ xem ánh mắt của Phong tiểu tử có cao hay không.
Dư Mộ cúi đầu muốn cười, lúc đó còn không ngừng nháy mắt về phía lão đại nhà hắn, Lý Phong tức giận trừng một chút, quay đầu còn phải nói với Lý Đại Sơn: “Không vội, trước tiên sống tốt những ngày tháng sau này mới được." Lý Đại Sơn cũng chỉ đành lắc đầu một cái, biết lời này của Phong tiểu tử chỉ là trốn tránh, hán tử đến tuổi như hắn sao lại thực sự là không vội vã a.
Nhưng mà hắn cũng biết Phong tiểu tử là người có chính kiến, không phải người khác khuyên mấy câu liền có thể thay đổi chủ ý, liền cúi đầu cùng hắn làm việc tiếp, hắn cùng Lý Phong đều là người không nói nhiều, chỉ có Dư Mộ thỉnh thoảng lại nói vài câu, mãi đến tận khi mùi hương trong phòng bếp khiến cho bụng bọn họ không ngừng sôi sùng sục.
Trương Tú đi ra gọi ba người: “Nhanh chóng rửa tay thôi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, nhanh ăn lúc nóng thôi."
“Hay quá, ca sao, khổ cực ngươi cùng Minh ca nhi." Dư Mộ chính là đang chờ những câu này a, không nói hai lời liền nhanh chóng bỏ dụng cụ trong tay xuống, nhanh chân hướng về phía thùng nước, múc nước rửa tay, làm đến nhanh lẹ, sau đó một mặt cười khúc khích đi theo sau Trương Tú.
Ở nông thôn cũng không có nhiều quy củ, năm người lớn cũng ba trẻ con liền tập hợp thành một bàn ăn cơm, tuy rằng món ăn không nhiều, nhưng mỗi một món lại vô cùng đủ lượng, ở giữa là một bát thịt kho tàu to, từng miếng từng miếng thịt heo đều được nước ấm bao lấy, khiến người ta nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.
Bữa cơm này mỗi người đều ăn được vô cùng hài lòng, Đường Xuân Minh như ý nguyện được ăn thịt heo, thời đại này thịt heo không có mấy loại như thịt heo bơm nước gì gì đó, là thịt heo thuần khiết ở nông thôn, mùi vị không chỉ chính tông, mà còn nộn nộn, cuộc sống không có thịt ăn đã kết thúc khiến cho hắn cảm động đến rơi lệ. Tên to con Dư Mộ vừa không ngừng nhét thịt vào trong mồm vừa không ngừng khen thịt ngon, mà Lý Đại Sơn cùng Lý Phong lại im lặng mà ăn, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng no đến mức đánh ợ một cái.
“Dư thúc thúc, ta nói không sai đúng không, món ăn Minh a sao làm là ngon nhất." Nhị Mao còn liếm liếm dư vị bên miệng
“Ăn ngon, so với đại trù làm còn ngon hơn." Tuy rằng chỉ mấy món ăn thông thường không có gì đặc biệt, nhưng mà mùi vị rất tuyệt vời, Đường Xuân Minh có thể nói cho bọn họ biết rằng đó là do trong nguyên liệu có bỏ thêm nước suối trong không gian sao? Đương nhiên là không.
Bánh mà Đường Xuân Minh chuẩn bị cũng được ăn được sạch sành sanh, ngay cả chút nước thịt cuối cùng đều bị Dư Mộ dùng bánh chấm vào ăn nốt, ham ăn là tình trạng chung, có người cổ vũ Đường Xuân Minh cũng vui vẻ, nhất thời đắc ý vênh váo phất tay nói: “Nếu như thích ăn thì sau này thường xuyên đến đi."
Vừa mới dứt lời bên hông liền bị Trương Tú bấm một cái, Đường Xuân Minh còn không hiểu vì sao liền thấy Dư Mộ cười rộng đến mang tai, “Quá tốt rồi, hóa ra Minh ca nhi chính là một người sảng khoái, ta cùng đại ca liền không khách khí, Minh ca nhi, mấy mẫu điền kia của ngươi liền để cho ta cùng đại ca lo đi, chỉ cần chuẩn bị cho chúng ta những món ăn như ngày hôm nay là được."
“Như vậy có chút không hay lắm, " bị siết đến có chút tỉnh táo, Đường Xuân Minh chần chờ một chút, “Những thức ăn này không đáng chút gì, năm mẫu nhờ người khác làm cũng tốn không ít tiền công a."
“Người khác làm gì làm thức ăn tốt như Minh ca nhi, chính là không kém so với đại trù làm a, Minh ca nhi ngươi cứ yên tâm đi, để ta và đại ca làm, chúng ta không biết làm cơm, có thể dùng khí lực để đạt được điều mình không làm được, coi như vậy đi, đại ca, Đại Sơn đại ca, chúng ta nhanh chóng làm việc cho xong đi." Dư Mộ chỉ lo Minh ca nhi đổi ý, vội vã lôi kéo hai người khác đi làm việc.
Mọi người đi ra, Đường Xuân Minh mới ý thức được tình huống không đúng, gãi gãi cằm cười: “Như vậy… Không sao đúng không, ngược lại… Vốn cũng phải mời người thu dọn." Năm mẫu, cần nhờ Đường Xuân Minh ưỡn bụng lên làm việc, đoán chừng đem hắn mệt chết cũng không thể làm xong được, vì vậy hắn liền dự định đợi người khác làm xong vụ xuân liền nhờ mấy người làm, cũng không bỏ lỡ thu hoạch.
“Cẩn thận một chút, ta cũng là sợ người trong thôn bàn tán điều khác, nếu chính ngươi đều không để ý, ta cũng không quan tâm chuyện này, đến lúc đó ta để Đại Sơn lại đây giúp đỡ một chút." Thấy phản ứng của tên to con Dư Mộ, căn bản là sẽ không thu lại lời nói ra, liền vì vài bữa cơm, hơn nữa ngày đó Minh ca nhi trào phúng nhà Lý Hạ Căn đã sớm lưu truyền trong thôn, người trong thôn cũng biết là nhà Lý Hạ Căn bịa đặt, thêm vào đó gần nhất lại có người vừa ý Phong tiểu tử, đúng là không còn người ghép Minh ca nhi với Phong tiểu tử nữa.
“Các ngươi đi ra ngoài chơi một chút đi, chỗ này để ta đến thu dọn." Nghĩ thông suốt Trương Tú liền đuổi Minh ca nhi cùng ba đứa bé ra ngoài, Đường Xuân Minh cũng vui vẻ đi ra ngoài, một chút cùng không ngại ngùng, kéo A Lâm đứng dậy, mang theo cơm canh thịt cho Tiểu Hoa, Đại Mao cùng Nhị Mao cũng đi bộ trong sân, ba đứa trẻ từng đứa từng đứa ưỡn bụng đi khiến cho Đường Xuân Minh nhìn thấy đều không nhịn được một trận cười.
Đường Xuân Minh đi ra ngoài nhìn một chút, bắt đầu từ khi thu hoạch trước mùa đông năm ngoái liền không còn ở nơi đó, bây giờ trời đã bắt đầu trở nên ấm áp cỏ cũng mọc đầy. Nơi đó cũng không cách quá xa, ngay dưới chân núi, năm mẫu thành một vùng, phía đó cũng có đất mà những người khác trong thôn khai khẩn ra, bây giờ có sức khỏe làm được, ai lại không muốn khai khẩn thêm chút đất ruộng, hơn nữa ba năm đầu khai hoang không cần nộp thuế, ba năm sau sau khi nộp thuế liền chính thức trở thành của chính mình, dù nói thế nào thì một năm qua luôn có thể làm ra được chút lương thực từ khu đất này.
Không có ruộng nước Đường Xuân Minh cảm thấy có chút đáng tiếc, chuyện này có nghĩa là không có gạo, đất khai hoang này người trong thôn bình thường cũng chỉ dùng để trồng chút cao lương như đậu nành cùng hoa màu, nhưng mà Đường Xuân Minh dự định để ra một nửa trồng lúa mạch, còn chuyện thu hoạch thấp? Đó là người khác, đến tay hắn sao lại thấp được? Còn lại trồng chút đậu nành cao lương đậu phộng là được.
Sau khi về nhà Đường Xuân Minh liền nói dự định của mình cùng Trương Tú, Trương Tú ngẫm lại cũng không khuyên hắn đổi ý, thu hoạch thấp thì thấp đi, trong nhà dù sao phải có nguồn thu vào, nửa cuối năm cả hài tử cả sản phu dù sao phải chuẩn bị một ít bột mì hoặc gạo, hơn nữa nhìn đất trồng rau chỗ hậu viện được thu thập không tồi, rau hẹ xào trứng buổi trưa cũng ăn rất ngon.
&&&
Nháy mắt trong thôn liền trở nên bận rộn, từng nhà đều muốn dọn dẹp ruộng của mình, Trầm phu lang vốn không biết dự định của Đường Xuân Minh, đặc biệt chạy tới hỏi, biết hắn đều giao cho Lý Phong cùng Dư Mộ thu dọn cũng không nói gì, quay đầu chạy đến nhà Lý Phong nói lúc nào cày ruộng liền đến nhà hắn mang theo đại la đi cùng, tính cả bốn mẫu ruộng trung đẳng của Phong tiểu tử, hai đại hán tử khỏe mạnh chỉ cần chăm chỉ hai ngày liền có thể làm xong.
Sau khi Đường Xuân Minh biết được chuyện này liền thầm cảm ơn nhà Lý Chính, biết đây là nhà Lý Chính chăm sóc mình cùng A Lâm, bằng không người chờ mượn gia súc nhà hắn không thiếu, chỉ cần Lý gia cũng rất nhiều người, Lý Chính không cho người nhà họ Lý mượn trước mà lại cho người khác họ là hắn mượn,trong này khẳng định phải chịu không ít áp lực.
Đường Xuân Minh mang theo bình nước cùng xếp cơm canh vào rổ, nắm tay A Lâm đi vào trong thôn, bởi vì vị trí cho nên trên đường không tránh khỏi phải đụng độ với những người khác, có người đi đưa cơm nước giống như hắn, lại có người gánh dụng cụ đi, lúc đụng phải dù sao cũng phải lên tiếng chào hỏi, mà nhà của Đường Xuân Minh mọi người đều biết nơi nào, hiện đang bận bịu là ai mọi người cũng biết, cũng may còn có Đại Sơn bận rộn làm đất cùng, nhưng cũng không tránh khỏi những lời nói thầm hay nghĩ trong bụng, những câu nói hồi trước truyền ra thực sự là không có gì đúng không, bằng không tại sao Phong tiểu tử đều đuổi nhà những người đến hỏi kia.
Tuy rằng Minh ca nhi dẫn theo đứa bé lại mang thai một đứa, nhưng mà nếu nói về tướng mạo, những ca nhi kia đều kém xa hắn, hơn nữa Minh ca nhi lại biết chữ thông văn, hai tiểu tử nhà Đại Sơn không phải là cũng đang theo hắn học chữ sao, năm đó Đại Hổ thực sự là gặp vận may lớn mới gặp được ca nhi như vậy, bằng không ca nhi như vậy cũng nên được gả vào gia đình giàu có.
“Minh ca nhi, đây là lại đưa thức ăn đến cho Phong tiểu tử?" Có ca nhi đặc biệt bát quái không kìm lòng được liền nói mấy lời với Đường Xuân Minh.
“Lý Phong đại ca? Sẽ không a, chỗ ta không phải là có mấy người làm sao? Cũng may là A Tú ca hắn thấy ta là cô nhi quả phụ không thể làm được mấy mẫu này, liền để Đại Sơn nhà hắn giúp ta thu thập, vừa hay, nhà Lý Phong đại ca mượn đại la bên nhà Lý Chính chỉ cần mấy ngày liền có thể thu thập được. Ngươi cũng biết a, nhưng mà A Tú ca chính là người không ở không được, liền chỉ có một mình ta không ở nhà, liền đảm nhận nhiệm vụ đưa cơm, phải biết rằng ngay cả Đại Mao cũng đều đi theo người lớn làm việc, cũng không thể ta cái gì cũng không làm, ngươi nói đúng hay không?"
Đường Xuân Minh mỉm cười mang theo giải thích, tuy rằng phí chút miệng lưỡi, nhưng theo như Trương Tú nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đồng ý với lời giải thích của Trương Tú, nói ra ba nhà cùng nhau, chuyện này ở trong thôn cũng rất nhiều, chủ yếu là thân thích với nhau, vì vậy nên khi người khác giúp Đường Xuân Minh cũng không có gì bất ngờ cả.
“Đúng vậy đúng vậy, " ca nhi kia chỉ cười cười, cười đến thịt trên mặt có chút cứng, “Thời điểm ngày mùa này nếu như ai thực sự ở trong nhà nhàn hạ liền bị người mắng, không phải là người nào cũng có phúc như đại ca của ngươi vậy, nhưng mà năm nay a, hắn cũng không thể trộm biếng được a."
“Đại ca sao?" Đường Xuân Minh sửng sốt một chút mới phản ứng được người này nói chính là Vương Xuân Hoa, thực sự là, trước đây ở Triệu gia do Triệu Đại Hổ cùng Triệu Đại Ngưu cùng làm việc, đương nhiên, Triệu Đại Ngưu kéo dài công việc đó là một chuyện khác, mà công việc trong nhà đương nhiên hoàn toàn rơi vào trên người Minh ca nhi, mỗi khi đến ngày mùa, Vương Xuân Hoa không phải nơi này đau chính là chỗ đó không thoải mái, nói chung đều là tìm cớ để lười biếng, mà Triệu lão ma biết rõ ràng Vương Xuân Hoa lười biếng nhưng cũng không nói cái gì, chỉ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Minh ca nhi, nửa giờ cũng không cho hắn nghỉ ngơi, vì vậy đến ngày mùa tuy rằng Minh ca nhi không xuống ruộng, nhưng đến khi kết thúc ngày mùa, cả người hắn cũng đều gầy xuống một vòng, mà Vương Xuân Hoa, nhìn thế nào cũng đều là mập lên một vòng, bởi vì ngày mùa dù Triệu lão ma có tiết kiệm đi nữa cũng sẽ cải thiện thức ăn một chút, đương nhiên những thứ này đều không tiến được vào miệng Minh ca nhi cùng A Lâm
Trần chưởng quỹ gần đây vừa thấy vui mừng lại vừa thấy khổ não, nhận được tin đông gia của hắn cũng trở về từ bên ngoài, đối với tình hình khách đến không ngừng rất thỏa mãn, nhưng khi đi theo Trần chưởng quỹ đến hầm dự trữ, lông mày của hắn cũng cau như Trần chưởng quỹ.
Đông gia còn trẻ, nhìn qua mới chỉ chừng hai mươi tuổi, trên người mặc cẩm bào đại diện cho trường phái công tử nhà giàu, nhưng mà giờ khắc này lại không hề để ý đến hình tượng cầm một quả dưa chuột bắt đầu gặm, sau khi ăn được một miếng liền không thể dừng lại được, bây giờ hắn đã có thể dễ dàng hiểu được tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các lại tăng lên nhanh chóng như vậy, chính là hướng đến hương vị của những món ăn này, thật sự không sợ những khách nhân này không quay lại.
Tạm thời đã giải quyết xong cửa ải khó khăn, nhưng mà trước mặt còn có một vấn đề quan trọng hơn, chính là cung ứng hàng hóa tiếp theo, bằng không chuyện làm ăn của tửu lâu sẽ nhanh chóng hạ xuống như trước đó.
“Trần chưởng quỹ, ngươi đem chuyện này nói lại với ta một lần nữa xem nào." Đông gia đi từ bên trong hầm ra, Trần chưởng quỹ theo ở phía sau, đem chuyện hôm đó tỉ mỉ kể lại một lần, kể cả những nghi ngờ cùng phỏng đoán với thân phận của người kia.
Đi lên trên mặt đất, Đông gia dùng ngón tay ấn ấn mi tâm, hắn không thể nói Trần chưởng quỹ là không đúng, từ trong miêu tả liền có thể thấy được người đưa rau dưa đến căn bản khôn muốn để cho bọn họ bất kì tin tức liên quan nào, điều này làm cho bọn họ đi tìm kiểu gì?
“Thiếu gia, " Trần chưởng quỹ còn nói, “Cuối cùng ta chỉ có thể điều tra được vị phu lang kia đã thuê một chiếc xe bò từ chợ tây, nhưng mà không ai có thể nói được vị phu lang kia xuất hiện như thế nào, sau đó lại đi nơi nào, càng không cần phải nói đám rau dưa này được đưa đến từ đâu, hơn nữa hai ngày nay, Minh Lan Cư cũng đang âm thầm điều tra vị phu lang đưa rau dưa cho chúng ta từ đâu đến." Khẩu vị thức ăn của Thính Cảnh Các tăng lên rất nhiều, có thể cũng do đổi đầu bếp, Minh Lan Cư đương nhiên cũng sẽ thu được nội tình liên quan đầu tiên, hẳn có thể thăm dò được Thính Cảnh Các có được rau dưa mới mẻ, trình độ hoanh nghênh vượt quá món ăn ngon của đại trù.
Trần chưởng quỹ mắt thấy tốc độ tiêu hao của đám rau dưa này quá nhanh trong khi tạm thời không tìm được người cung ứng, chỉ đành nghĩ đến biện pháp tiến hành hạn định tiêu thụ mỗi ngày, cố gắng kéo dài thời gian một chút, gia tăng số người tìm kiếm vị phu lang kia cũng như Đông gia ở phía sau hắn, nghĩ biện pháp đem nguồn hàng cung cấp này nắm vào trong tay của Thính Cảnh Các.
“Xem ra người kia cố ý không để cho chúng ta tìm được tung tích của hắn, chuyện này lão Trần làm rất tốt, trước hết sống qua khoảng thời gian này đã, mùa xuân rau sẽ được gieo trồng ngay thôi, chúng ta lại từ từ tìm kiếm, ngươi ở lại chỗ này, có phát hiện gì thì phái người truyền tin cho ta, ta đi dạo vùng xung quanh một lần xem sao." Đông gia cho rằng người này cách huyện An Bình không xa, Trần chưởng quỹ đã nói rồi, lúc rau dưa được mang tới, giống như là vừa mới được hái xuống, nhất định là không mất bao nhiêu thời gian trên đường, vì vậy vị đường gia trẻ tuổi này quyết định đi dạo những vùng quanh đây một vòng, nói không chừng có thể gặp được hắn lần nữa, lần này dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp nắm lấy nguồn cung ứng nguyên liệu thức ăn, coi như là không thể độc chiếm, cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp cướp được số lượng nhất định.
“Được rồi, thiếu gia, ta cũng sẽ để ý, nếu như vị phu lang kia quay trở lại ra sẽ lập tức phái người đi thông báo cho thiếu gia." Trần chưởng quỹ đáp.
&&&
Đường Xuân Minh cũng không biết đám rau dưa hắn bán ra này gặp phải chuyện gì, không chỉ có Thính Cảnh Các nhìn chằm chằm hắn, ngay cả Minh Lan Cư cũng âm thầm tìm hiểu tình huống của hắn, nhưng mà ngay cả Trần chưởng quỹ cũng không nghĩ đến người hắn tìm chính là một ca nhi góa phụ ở nông thôn, phía sau căn bản không có đông gia nào, đương nhiên dù cho Đường Xuân Minh biết rõ tình huống bên ngoài, cũng chỉ khiến hắn âm thầm vui mừng cùng đắc ý.
Giờ khắc này hắn đang tưới nước cho đám rau dưa bên ngoài, dựa theo tỉ lệ nhất định pha loãng nước suối trong không gian để cho tốc độ sinh trưởng của đám rau dưa không quá khiến cho người khác chú ý đến, đời trước đã thăm dò qua, vì vậy nước suối trong không gian từ ngón tay của hắn chảy xuống thùng, một tay lấy gáo dội xuống, lá non đưng đưa tựa hồ càng thêm xanh biếc.
Trước viện, Đường Xuân Minh nhờ Trương Tú cùng hán tử nhà hắn Đại Sơn làm hàng rào bao quanh một khoảng để nuôi gà, bằng không gà chạy khắp nơi liền phá tan mọi nơi trong nhà. Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, hiện tại hoàn hảo, đến lúc trời càng nóng mùi vị sẽ càng nồng, mùa hè còn có rất nhiều muỗi cùng ruồi, trong kế hoạch của hắn là muốn mua lại toàn bộ núi hoang, sau này nuôi gà nuôi dê đều có nơi đầy đủ.
Vốn hoạt động như vậy cũng không nặng, Đại Sơn làm nửa ngày liền có thể làm được, nào biết được tên to con Dư Mộ này sau khi biết được liền lôi kéo Lý Phong đến giúp đỡ, Đường Xuân Minh rất muốn nói, hắn chỉ có từng ấy chỗ, thật sự không cần nhiều người đến lăn qua lăn lại như vậy.
Sau khi tưới xong tất cả cây trồng, Đường Xuân Minh liền xách thùng trở lại tiền viện, ba đại hán tử kia làm đến khí thế ngất trời, sau khi bàn luận một chút, liền trực tiếp làm thành một chuồng gà lớn cho Đường Xuân Minh.
Trương Tú ở bên ngoài hỗ trợ chuyển đồ vật, thấy Đường Xuân Minh lại đây thì vỗ vỗ bụi trên quần áo, dạo một vòng cùng hắn, trên mặt không ngừng cười nói, “Ngươi biết được vì sao tên to con Dư Mộ này lại nghe được chuyện nhà ngươi mà đến không? Nói đến thì chính là Đại Mao Nhị Mao tự rước lấy, hai đứa này đúng là không giữ được mồm miệng, nói là ngươi làm món ăn ăn rất ngon, hai hán tử bọn họ vẫn luôn tự túc tự ăn với nhau, nghe nói như vậy liền luôn ghi nhớ."
Mặt Đường Xuân Minh nhất thời liền đen lại, hắn đã nghi ngờ tại sao bọn họ lại tới, “Thôi dù sao đã tới rồi, buổi trưa ta nấu thêm hai món ăn, ngươi cùng Đại Sơn cũng ở lại đi."
“Hừm, ta đến làm trợ thủ cho ngươi." Trương Tú không từ chối, nếu như chỉ có Đại Sơn đén giúp đỡ hắn cũng sẽ không ở lại, hai tên tiểu tử này chiếm tiện nghi đã tốt lắm rồi, Đại Sơn nhà hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ làm chút chuyện chân tay thôi, nhưng mà bên ngoài còn có hai hán tử khác lại không giống như vậy, không có đạo lý ca nhi tang phu lại đơn độc tiếp đãi hán tử bên ngoài, đó là khiến cho người gièm pha.
Hai người lau sạch tay, Đường Xuân Minh dự định làm thịt kho tàu, rau hẹ xào trứng gà, vốn là còn có chút gan heo còn lại, lại thêm chút bánh hẹ, một bữa cơm cũng coi như có thể đối phó được. Thịt mua về, Đường Xuân Minh cũng không dám thoải mái ăn hết, trước hết liền gói chút sủi cảo, một nửa là đem tặng người, lại bớt lại chút ít làm món thịt xào, thịt hôm nay làm vẫn là do nhờ Vương Mạc mang về từ trên trấn để chuẩn bị hôm nay Đại Sơn đến giúp thì mời cả nhà bọn họ ăn, xem như là công khai, rau hẹ cùng hành lá cũng mới mọc từ trong vườn, trứng gà là từ nhà Trương Tú mang đến.
Trương Tú nhóm lửa, Đường Xuân Minh bỏ mỡ vào chảo cho nóng, đem từng miếng thịt đã được cắt thành từng miếng vào chảo, mùi thịt liền nhẹ nhàng bay ra, ba đứa bé vốn ở trong phòng viết chữ đã có chút ngồi không yên, tất cả đều chạy đến nhà bếp.
“Minh a sao, ngươi làm món gì ăn ngon vậy?" Người còn chưa vào liền nghe thấy âm thanh của Nhị Mao.
“Tên này thật không tiền đồ, " Trương Tú cười mắng, “Về nhà để Đại Sơn dạy lên tiểu tử ngu ngốc kia."
Nhị Mao đã xông tới, hướng về a mẫu làm một cái mặt quỷ, Đại Mao cùng A Lâm cũng đi vào từ phía sau, con mắt của A Lâm cũng sáng lấp lánh nhìn về phía nồi trên bếp, được rồi, ba tên cật hóa này, Đường Xuân Minh liền nở nụ cười: “Ngày hôm nay làm thịt kho tàu cho ngươi, bảo đảm cho các ngươi ăn rồi còn muốn ăn nữa."
Nhị Mao cùng A Lâm vui mừng hô lên, Đại Mao ngượng ngùng cười cười, nhưng mà ánh mắt hiển nhiên cũng vô cùng mong chờ.
Thịt trong nồi vừa mới ngấm nước màu sắc nhìn qua vô cùng mê người, Đường Xuân Minh lại cho thêm chút gia vị, hương vị càng ngày càng nồng, lần này ngay cả hán tử làm việc trong sân cũng không nhịn được giật giật mũi, Dư Mộ là người không khách khí nhất, “Thật là thơm a,, Đại Mao Nhị Mao quả nhiên nói không sai, tay nghề nấu cơm của a mẫu của A Lâm thực sự rất tốt, xem đi, ta kéo ngươi tới đúng là không sai đúng không." Đắc ý nhìn về phía Lý Phong.
“Ngươi nhanh chóng làm đi, chỉ có chút hoạt động như vậy cũng không cảm thấy ngại khi ăn chùa uống chùa." Lý Phong liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, cảm thấy bộ dáng đắc ý của Dư Mộ cực kì chướng mắt, dù cho hắn cho mình một cái cớ chạy đến hỗ trợ, nhưng cũng không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho Minh ca nhi.
“Không bằng như vậy đi, " Đầu óc Dư Mộ rất linh hoạt, vì để được ăn một bữa cơm thực sự chứ không phải là cơm heo đầu óc hắn thực sự là hoạt động hết công suất, “Không phải Minh ca nhi có vài mẫu đất sao? Lão đại, không bằng hai chúng ta làm luôn bên đấy, để Minh ca nhi làm mấy bữa ngon cho chúng ta được không?"
Lý Đại Sơn vừa cúi đầu làm việc vừa không nhịn được nở nụ cười, hắn cũng là một hán tử thành thật, hai tiểu tử nhà mình được Minh ca nhi quan tâm, trong lòng hắn luôn nghĩ làm sao giúp Minh ca nhi làm chút việc chân tay, không nghĩ tới một bữa cơm liền có thể có được hai sức lao động cường tráng như vậy.
“Đại Sơn đại ca, ngươi thấy lời ta vừa nói thế nào? Ngược lại thân thể của Minh ca nhi cũng không thể làm được việc nặng trong ruộng, có lẽ đến thời điểm làm ruộng cũng là nhờ người đến hỗ trợ, còn phải đưa tiền công, ta cùng lão đại chỉ cần có cơm ăn là được." Dư Mộ liền tìm Lý Đại Sơn giúp hắn nói chuyện.
Lý Đại Sơn cười nói: “Ta thấy các ngươi a, vẫn là nhanh chóng cưới ca nhi trở về đi, không nói cái khác, trong nhà tốt xấu gì cũng có người làm cơm." Lý Đại Sơn vô cùng lý giải những ngày tháng của hai hán tử độc thân gay go cỡ nào, giống như lúc hắn làm việc trên trấn, buổi trưa đều tập trung lại cùng nhau ăn cơm, buổi tối trở về uống một hớp canh nóng ca nhi nhà mình nấu, lại trở về mái ấm trong lòng, cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.
“Còn không phải là lão đại hắn không muốn sao…"
Lời còn chưa dứt, một bãi bùn ném tới trên đầu Dư Mộ, Dư Mộ lập tức ngậm miệng lại, hơn nữa giận mà không dám nói gì a, Lý Đại Sơn đúng là nhìn ra chút vấn đề, vừa dùng bùn bôi lên tường vừa tò mò hỏi Lý Phong bên cạnh: “Phong tiểu tử, ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy vẫn không có người vừa ý sao? Nếu không để Thẩm đại bá sao giúp ngươi tìm một người?"
Hiện nay chiều gió trong thôn đã có chuyển biến, tuy rằng Lý Phong chỉ đem nhà tu sửa chứ không xây lại, nhưng sau một chuyến đi từ trên trấn mang đồ vật trở về cũng đáng giá không ít tiền, người trong thôn còn không ngừng truyền tai nhau, Phong tiểu tử mấy năm nay chỉ sợ cũng có chút tài sản, bằng không tại sao lại mất khí lực lớn mua những thứ như vậy, hơn nữa lại có vài mẫu, có mấy nhà liền không khỏi động tâm.
Ngoại hình Phong tiểu tử nhìn đáng sợ không quan trọng lắm, vượt qua được những tháng ngày sau mới quan trọng, gả cho người như vậy dù sao cũng hơn gả cho tên nghèo làm biếng nhiều, còn có người tìm đến Trầm phu lang nhờ hắn nói mấy lời, Trầm phu lang cũng không nói chút lời nào cho Lý Phong, ca nhi những nhà kia đều là thế nào a, dưới cái nhìn của hắn căn bản không xứng với Phong tiểu tử.
Tình huống trong thôn căn bản không thể gạt nổi Trương Tú, mà Trương Tú từng nói thầm với Đại Sơn, vì vậy hiện tại Đại Sơn cũng biết được giá thị trường của Phong tiểu tử, tuy rằng trước đó bị tiểu ca nhà đại bá hãm hại một chút, nhưng hiện tại cũng không phải là không hấp dẫn ca nhi, chỉ xem ánh mắt của Phong tiểu tử có cao hay không.
Dư Mộ cúi đầu muốn cười, lúc đó còn không ngừng nháy mắt về phía lão đại nhà hắn, Lý Phong tức giận trừng một chút, quay đầu còn phải nói với Lý Đại Sơn: “Không vội, trước tiên sống tốt những ngày tháng sau này mới được." Lý Đại Sơn cũng chỉ đành lắc đầu một cái, biết lời này của Phong tiểu tử chỉ là trốn tránh, hán tử đến tuổi như hắn sao lại thực sự là không vội vã a.
Nhưng mà hắn cũng biết Phong tiểu tử là người có chính kiến, không phải người khác khuyên mấy câu liền có thể thay đổi chủ ý, liền cúi đầu cùng hắn làm việc tiếp, hắn cùng Lý Phong đều là người không nói nhiều, chỉ có Dư Mộ thỉnh thoảng lại nói vài câu, mãi đến tận khi mùi hương trong phòng bếp khiến cho bụng bọn họ không ngừng sôi sùng sục.
Trương Tú đi ra gọi ba người: “Nhanh chóng rửa tay thôi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, nhanh ăn lúc nóng thôi."
“Hay quá, ca sao, khổ cực ngươi cùng Minh ca nhi." Dư Mộ chính là đang chờ những câu này a, không nói hai lời liền nhanh chóng bỏ dụng cụ trong tay xuống, nhanh chân hướng về phía thùng nước, múc nước rửa tay, làm đến nhanh lẹ, sau đó một mặt cười khúc khích đi theo sau Trương Tú.
Ở nông thôn cũng không có nhiều quy củ, năm người lớn cũng ba trẻ con liền tập hợp thành một bàn ăn cơm, tuy rằng món ăn không nhiều, nhưng mỗi một món lại vô cùng đủ lượng, ở giữa là một bát thịt kho tàu to, từng miếng từng miếng thịt heo đều được nước ấm bao lấy, khiến người ta nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.
Bữa cơm này mỗi người đều ăn được vô cùng hài lòng, Đường Xuân Minh như ý nguyện được ăn thịt heo, thời đại này thịt heo không có mấy loại như thịt heo bơm nước gì gì đó, là thịt heo thuần khiết ở nông thôn, mùi vị không chỉ chính tông, mà còn nộn nộn, cuộc sống không có thịt ăn đã kết thúc khiến cho hắn cảm động đến rơi lệ. Tên to con Dư Mộ vừa không ngừng nhét thịt vào trong mồm vừa không ngừng khen thịt ngon, mà Lý Đại Sơn cùng Lý Phong lại im lặng mà ăn, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng no đến mức đánh ợ một cái.
“Dư thúc thúc, ta nói không sai đúng không, món ăn Minh a sao làm là ngon nhất." Nhị Mao còn liếm liếm dư vị bên miệng
“Ăn ngon, so với đại trù làm còn ngon hơn." Tuy rằng chỉ mấy món ăn thông thường không có gì đặc biệt, nhưng mà mùi vị rất tuyệt vời, Đường Xuân Minh có thể nói cho bọn họ biết rằng đó là do trong nguyên liệu có bỏ thêm nước suối trong không gian sao? Đương nhiên là không.
Bánh mà Đường Xuân Minh chuẩn bị cũng được ăn được sạch sành sanh, ngay cả chút nước thịt cuối cùng đều bị Dư Mộ dùng bánh chấm vào ăn nốt, ham ăn là tình trạng chung, có người cổ vũ Đường Xuân Minh cũng vui vẻ, nhất thời đắc ý vênh váo phất tay nói: “Nếu như thích ăn thì sau này thường xuyên đến đi."
Vừa mới dứt lời bên hông liền bị Trương Tú bấm một cái, Đường Xuân Minh còn không hiểu vì sao liền thấy Dư Mộ cười rộng đến mang tai, “Quá tốt rồi, hóa ra Minh ca nhi chính là một người sảng khoái, ta cùng đại ca liền không khách khí, Minh ca nhi, mấy mẫu điền kia của ngươi liền để cho ta cùng đại ca lo đi, chỉ cần chuẩn bị cho chúng ta những món ăn như ngày hôm nay là được."
“Như vậy có chút không hay lắm, " bị siết đến có chút tỉnh táo, Đường Xuân Minh chần chờ một chút, “Những thức ăn này không đáng chút gì, năm mẫu nhờ người khác làm cũng tốn không ít tiền công a."
“Người khác làm gì làm thức ăn tốt như Minh ca nhi, chính là không kém so với đại trù làm a, Minh ca nhi ngươi cứ yên tâm đi, để ta và đại ca làm, chúng ta không biết làm cơm, có thể dùng khí lực để đạt được điều mình không làm được, coi như vậy đi, đại ca, Đại Sơn đại ca, chúng ta nhanh chóng làm việc cho xong đi." Dư Mộ chỉ lo Minh ca nhi đổi ý, vội vã lôi kéo hai người khác đi làm việc.
Mọi người đi ra, Đường Xuân Minh mới ý thức được tình huống không đúng, gãi gãi cằm cười: “Như vậy… Không sao đúng không, ngược lại… Vốn cũng phải mời người thu dọn." Năm mẫu, cần nhờ Đường Xuân Minh ưỡn bụng lên làm việc, đoán chừng đem hắn mệt chết cũng không thể làm xong được, vì vậy hắn liền dự định đợi người khác làm xong vụ xuân liền nhờ mấy người làm, cũng không bỏ lỡ thu hoạch.
“Cẩn thận một chút, ta cũng là sợ người trong thôn bàn tán điều khác, nếu chính ngươi đều không để ý, ta cũng không quan tâm chuyện này, đến lúc đó ta để Đại Sơn lại đây giúp đỡ một chút." Thấy phản ứng của tên to con Dư Mộ, căn bản là sẽ không thu lại lời nói ra, liền vì vài bữa cơm, hơn nữa ngày đó Minh ca nhi trào phúng nhà Lý Hạ Căn đã sớm lưu truyền trong thôn, người trong thôn cũng biết là nhà Lý Hạ Căn bịa đặt, thêm vào đó gần nhất lại có người vừa ý Phong tiểu tử, đúng là không còn người ghép Minh ca nhi với Phong tiểu tử nữa.
“Các ngươi đi ra ngoài chơi một chút đi, chỗ này để ta đến thu dọn." Nghĩ thông suốt Trương Tú liền đuổi Minh ca nhi cùng ba đứa bé ra ngoài, Đường Xuân Minh cũng vui vẻ đi ra ngoài, một chút cùng không ngại ngùng, kéo A Lâm đứng dậy, mang theo cơm canh thịt cho Tiểu Hoa, Đại Mao cùng Nhị Mao cũng đi bộ trong sân, ba đứa trẻ từng đứa từng đứa ưỡn bụng đi khiến cho Đường Xuân Minh nhìn thấy đều không nhịn được một trận cười.
Đường Xuân Minh đi ra ngoài nhìn một chút, bắt đầu từ khi thu hoạch trước mùa đông năm ngoái liền không còn ở nơi đó, bây giờ trời đã bắt đầu trở nên ấm áp cỏ cũng mọc đầy. Nơi đó cũng không cách quá xa, ngay dưới chân núi, năm mẫu thành một vùng, phía đó cũng có đất mà những người khác trong thôn khai khẩn ra, bây giờ có sức khỏe làm được, ai lại không muốn khai khẩn thêm chút đất ruộng, hơn nữa ba năm đầu khai hoang không cần nộp thuế, ba năm sau sau khi nộp thuế liền chính thức trở thành của chính mình, dù nói thế nào thì một năm qua luôn có thể làm ra được chút lương thực từ khu đất này.
Không có ruộng nước Đường Xuân Minh cảm thấy có chút đáng tiếc, chuyện này có nghĩa là không có gạo, đất khai hoang này người trong thôn bình thường cũng chỉ dùng để trồng chút cao lương như đậu nành cùng hoa màu, nhưng mà Đường Xuân Minh dự định để ra một nửa trồng lúa mạch, còn chuyện thu hoạch thấp? Đó là người khác, đến tay hắn sao lại thấp được? Còn lại trồng chút đậu nành cao lương đậu phộng là được.
Sau khi về nhà Đường Xuân Minh liền nói dự định của mình cùng Trương Tú, Trương Tú ngẫm lại cũng không khuyên hắn đổi ý, thu hoạch thấp thì thấp đi, trong nhà dù sao phải có nguồn thu vào, nửa cuối năm cả hài tử cả sản phu dù sao phải chuẩn bị một ít bột mì hoặc gạo, hơn nữa nhìn đất trồng rau chỗ hậu viện được thu thập không tồi, rau hẹ xào trứng buổi trưa cũng ăn rất ngon.
&&&
Nháy mắt trong thôn liền trở nên bận rộn, từng nhà đều muốn dọn dẹp ruộng của mình, Trầm phu lang vốn không biết dự định của Đường Xuân Minh, đặc biệt chạy tới hỏi, biết hắn đều giao cho Lý Phong cùng Dư Mộ thu dọn cũng không nói gì, quay đầu chạy đến nhà Lý Phong nói lúc nào cày ruộng liền đến nhà hắn mang theo đại la đi cùng, tính cả bốn mẫu ruộng trung đẳng của Phong tiểu tử, hai đại hán tử khỏe mạnh chỉ cần chăm chỉ hai ngày liền có thể làm xong.
Sau khi Đường Xuân Minh biết được chuyện này liền thầm cảm ơn nhà Lý Chính, biết đây là nhà Lý Chính chăm sóc mình cùng A Lâm, bằng không người chờ mượn gia súc nhà hắn không thiếu, chỉ cần Lý gia cũng rất nhiều người, Lý Chính không cho người nhà họ Lý mượn trước mà lại cho người khác họ là hắn mượn,trong này khẳng định phải chịu không ít áp lực.
Đường Xuân Minh mang theo bình nước cùng xếp cơm canh vào rổ, nắm tay A Lâm đi vào trong thôn, bởi vì vị trí cho nên trên đường không tránh khỏi phải đụng độ với những người khác, có người đi đưa cơm nước giống như hắn, lại có người gánh dụng cụ đi, lúc đụng phải dù sao cũng phải lên tiếng chào hỏi, mà nhà của Đường Xuân Minh mọi người đều biết nơi nào, hiện đang bận bịu là ai mọi người cũng biết, cũng may còn có Đại Sơn bận rộn làm đất cùng, nhưng cũng không tránh khỏi những lời nói thầm hay nghĩ trong bụng, những câu nói hồi trước truyền ra thực sự là không có gì đúng không, bằng không tại sao Phong tiểu tử đều đuổi nhà những người đến hỏi kia.
Tuy rằng Minh ca nhi dẫn theo đứa bé lại mang thai một đứa, nhưng mà nếu nói về tướng mạo, những ca nhi kia đều kém xa hắn, hơn nữa Minh ca nhi lại biết chữ thông văn, hai tiểu tử nhà Đại Sơn không phải là cũng đang theo hắn học chữ sao, năm đó Đại Hổ thực sự là gặp vận may lớn mới gặp được ca nhi như vậy, bằng không ca nhi như vậy cũng nên được gả vào gia đình giàu có.
“Minh ca nhi, đây là lại đưa thức ăn đến cho Phong tiểu tử?" Có ca nhi đặc biệt bát quái không kìm lòng được liền nói mấy lời với Đường Xuân Minh.
“Lý Phong đại ca? Sẽ không a, chỗ ta không phải là có mấy người làm sao? Cũng may là A Tú ca hắn thấy ta là cô nhi quả phụ không thể làm được mấy mẫu này, liền để Đại Sơn nhà hắn giúp ta thu thập, vừa hay, nhà Lý Phong đại ca mượn đại la bên nhà Lý Chính chỉ cần mấy ngày liền có thể thu thập được. Ngươi cũng biết a, nhưng mà A Tú ca chính là người không ở không được, liền chỉ có một mình ta không ở nhà, liền đảm nhận nhiệm vụ đưa cơm, phải biết rằng ngay cả Đại Mao cũng đều đi theo người lớn làm việc, cũng không thể ta cái gì cũng không làm, ngươi nói đúng hay không?"
Đường Xuân Minh mỉm cười mang theo giải thích, tuy rằng phí chút miệng lưỡi, nhưng theo như Trương Tú nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đồng ý với lời giải thích của Trương Tú, nói ra ba nhà cùng nhau, chuyện này ở trong thôn cũng rất nhiều, chủ yếu là thân thích với nhau, vì vậy nên khi người khác giúp Đường Xuân Minh cũng không có gì bất ngờ cả.
“Đúng vậy đúng vậy, " ca nhi kia chỉ cười cười, cười đến thịt trên mặt có chút cứng, “Thời điểm ngày mùa này nếu như ai thực sự ở trong nhà nhàn hạ liền bị người mắng, không phải là người nào cũng có phúc như đại ca của ngươi vậy, nhưng mà năm nay a, hắn cũng không thể trộm biếng được a."
“Đại ca sao?" Đường Xuân Minh sửng sốt một chút mới phản ứng được người này nói chính là Vương Xuân Hoa, thực sự là, trước đây ở Triệu gia do Triệu Đại Hổ cùng Triệu Đại Ngưu cùng làm việc, đương nhiên, Triệu Đại Ngưu kéo dài công việc đó là một chuyện khác, mà công việc trong nhà đương nhiên hoàn toàn rơi vào trên người Minh ca nhi, mỗi khi đến ngày mùa, Vương Xuân Hoa không phải nơi này đau chính là chỗ đó không thoải mái, nói chung đều là tìm cớ để lười biếng, mà Triệu lão ma biết rõ ràng Vương Xuân Hoa lười biếng nhưng cũng không nói cái gì, chỉ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Minh ca nhi, nửa giờ cũng không cho hắn nghỉ ngơi, vì vậy đến ngày mùa tuy rằng Minh ca nhi không xuống ruộng, nhưng đến khi kết thúc ngày mùa, cả người hắn cũng đều gầy xuống một vòng, mà Vương Xuân Hoa, nhìn thế nào cũng đều là mập lên một vòng, bởi vì ngày mùa dù Triệu lão ma có tiết kiệm đi nữa cũng sẽ cải thiện thức ăn một chút, đương nhiên những thứ này đều không tiến được vào miệng Minh ca nhi cùng A Lâm
Tác giả :
Ôn Thôn Đích Nữ Nhân