Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 16: Ấm lòng

Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 16: Ấm lòng

Vương Xuân Hoa cũng chỉ dám hoành hành ngang ngược trước mặt kẻ yếu, giống như Minh ca nhi trước đây, ngay cả trước mặt Triệu a ma hắn cũng chỉ có thể dùng tâm nhãn mà không phải là vũ lực, nếu như đụng phải người còn ngang ngược hơn hắn, hắn cũng chỉ có thể lùi bước, một Vương Anh ở thôn Trấn Sơn cũng khiến cho hắn không dám đứng ra nói chuyện, huống hồ Dư Mộ là hán tử trong quân đã từng giết người từng thấy máu.

Nhìn thấy bộ dáng bị sợ mất mật như hắn, Đường Xuân Minh liền hào phóng nói, “Quên đi, không cần tính toán với người như vậy, làm mất  thân phận, người như vậy chính ta cũng đối phó được. Vương Xuân Hoa, nói cho ngươi biết, nếu như ngươi cùng con trai của ngươi dám to gan bắt nạt mẹ con chúng ta, ta gặp một lần liền đánh một lần!"

Nếu khổ chủ nói như vậy, hán tử như Dư Mộ đương nhiên cũng sẽ không làm to chuyện nữa, khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc trở lại bên người Lý Phong, cũng hướng về phia hắn ném một ánh mắt, lão đại chuyện ngươi để ta làm ta đã làm tốt a, như thế này cũng đủ hù dọa ca nhi hung ác ngang ngược này không dám bắt nạt ca nhi kia nữa.

Không ai đồng tình Vương Xuân Hoa, Vương Xuân Hoa vừa nghe thấy buông tha hắn, vội vội vã vã bò lên rồi nhanh chóng chạy trốn, giống như phía sau đang có chó đuổi theo, con trai của hắn cũng giống như vậy. Đường Xuân Minh liếc mắt một cái, nhìn thấy phía sau quần của hắn có vệt nước khả nghi, lông mày nhướn lên, lần này chỉ sợ trốn ở nhà không dám ra ngoài trong một thời gian dài đi.

“Đại ca tử (*to con, ta thấy xưng hô với người khác mà gọi là to con thì hơi lạ nên để luôn hán việt*), đa tạ." Tuy rằng người này khiến cho mình không thể vung gậy, nhưng Đường Xuân Minh vẫn biết tốt xấu, tên to con này đứng chắn tước mặt hắn là bởi vì bảo vệ hắn, lại giúp hắn hù dọa Vương Xuân Hoa một lần, không liên lụy đến danh tiếng của hắn, dù hắn cũng không để ý, nhưng người ở thời đại này lại không như vậy.

“Ha ha, " Dư Mộ cười khúc khích  gãi đầu một cái, hoàn toàn khác với bộ dáng hung ác lúc trước, “Không cần không cần, còn có, ta tên là Dư Mộ, không phải đại ca tử."

“Đại ca tử thúc thúc, người thật là lợi hại nha, có thể dạy chúng con hay không?" Đại Mao Nhị Mao một mặt  sùng bái, đương nhiên, bọn họ cũng rất sùng bái Minh a sao, nhưng mà đại cá tử thúc thúc chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho người khác chạy mất, rõ ràng lợi hại hơn, nếu như bọn họ cũng học được, sau này còn ai dám bắt nạt Lâm tiểu ca nhi.

Khóe miệng Trương Tú giật giật, tiến lên trước mỗi tay nắm lỗ tay của một đứa nói: “Hai tiểu hỗn đản các ngươi, gọi Dư thúc thúc, còn có cảm ơn Dư thúc thúc, ngày hôm nay nếu có Phong thúc thúc Dư thúc thúc, hai tên tiểu hỗn đản các ngươi đến cả A Lâm cũng không bảo vệ được."

Đại Mao lớn tuổi hơn một chút cảm bị nhéo lỗ tai thấy ngay cả trước mặt mọi người là chuyện vô cùng đáng xấu hổ, đặc biệt là trước mặt người nó sùng bái, mặt đỏ tới mang tai, Nhị Mao thì lại trực tiếp kêu lên: “A Mẫu, đau, đau, con không dám nữa, Dư thúc thúc, cảm ơn Dư thúc thúc, A Mẫu người mau buông tay."

Đại Mao thở hổn hển cũng nói: “Cảm ơn Dư thúc thúc."

Dư Mộ đối với người ngang ngược như Vương Xuân Hoa thì hung ác, nhưng đối với ca nhi sảng khoái như Đường Xuân Minh cùng Trương Tú thì không biết làm sao, vội vã giơ hai tay, mặt đều đỏ lên, “Không cần không cần, hai tên tiểu tử rất đáng yêu, chờ ta cùng đại ca cùng chuyển về thì để cho hai tên tiểu tử này đến học mấy chiêu."

Lý Phong cũng nghiêm mặt nói với Trương Tú: “Ca sao không cần khách khí, ta cùng Đại Sơn là huynh đệ, Đại Mao Nhị Mao chính là cháu ta, mau dẫn bọn nhỏ trở về đi thôi." Trên người tiểu ca nhi vô cùng chật vật, cần phải trở về đổi một bộ quần áo ấm áp sạch sẽ khác, nếu không thân thể như như vậy cũng sẽ ốm, ca nhi kia cũng thật là, nói không chừng lại bị động thai khí.

Trương Tú vốn đối với Lý Phong có chút câu nệ, dù sao nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại, không biết tính tình sẽ biến thành như thế nào, vừa nghe hắn nói như vậy liền yên tâm, dù sao cũng là huynh đệ cùng họ lớn lên chung với Đại Sơn, cũng không khách khí, kéo Đường Xuân Minh rời đi. Đường Xuân Minh  rất buồn bực, ngày hôm nay hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy người phi thường trong truyền thuyết, cũng không có cơ hội nói thêm vài câu với người kia, hắn thực sự là rất hâm mộ công phu trên tay tên to con. Nhưng mà lúc trước tên Vương Xuân Hoa kia nói cái gì mà câu dẫn dã hán tử đã nhắc nhở hắn, hắn là một ca nhi mới mất hán tử không nên cùng hán tử chưa lập gia đình có tiếp xúc trực tiếp nào.

Bị Trương Tú lôi kéo chậm rì rì theo ở phía sau, hung khí chày gỗ còn cầm trong tay, Triệu Lâm tiểu ca nhi bị Đại Mao Nhị Mao bảo vệ ở chính giữa, con mắt Đường Xuân Minh khẽ xoay chuyển một vòng, nếu không chờ sau khi bọn họ chuyển về thì để cho  Đại Mao Nhị Mao tìm cơ hội thăm dò bọn họ? Đường Xuân Minh nhất thời bị trí thông minh của mình làm cho cảm động.

“Ai ai, A Tú ca, đây là đi nơi nào a?" Sau khi tính toán kĩ xong Đường Xuân Minh lại nhìn về con đường đang đi, không phải đường về nhà a.

“Ta đến nhà Hồ lang trung để hắn bắt mạch cho ngươi, chuyện vừa nãy thực sự là hù doạn người." Trương Tú không yên tâm nhìn cái bụng của hắn mấy lần liền, cũng may sắc mặt khá tốt.

“Không cần, không cần, " Đường Xuân Minh vội khoát tay, “Thân thể ta vẫn khỏe, thật sự, không tin, ta chứng minh cho ngươi xem."

Nói rồi làm bộ như thực sự chứng minh cho Trương Tú xem, khiến cho Trương Tú bị dọa vội vã đè hắn lại, đều sắp tức đến mức nở nụ cười: “Sao ngươi có thể không  biết nặng nhẹ như vậy, thực sự là đều bị dọa sợ, được rồi được rồi, tin ngươi, nhưng mà về đến nhà thì phải nghe ta, nằm trên giường đi, nếu như có bất kỳ cái gì cảm thấy không thoải mái thì phải gọi Hồ lang trung ngay lập tức."

“Được, ta bảo đảm." Đường Xuân Minh nâng hai tay, chỉ cần tránh được một kiếp là tốt rồi. Thực sự là khổ đến chết, bị ngườo khác từng lần từng lần nhắc nhở sự thật hắn đang mang tai, giời ạ, chờ đến ngày nào đó con hắn đi ra, hắn nhất định phải đánh mông con hắn một trận, một chút đều không ngoan ngoãn như A Lâm.

Hôm nay Lý Phong cùng Dư Mộ về nhà xem lại tình hình sửa nhà hiện tại, lại đem tiền công đưa cho Lý Chính, để cho hắn xem tình huống rồi phân phối tiền công. Chờ đến khi hai ca nhi là Đường Xuân Minh cùng Trương Tú đã đi được một đoạn, hai người mới từ từ trở về, Dư Mộ còn cười khúc khích, Lý Phong tức giận vỗ đầu hắn một cái, “Nghĩ gì thế, đây là muốn thành thân sao?"

“Không, không, “ Dư Mộ vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, làm biểu tình nghiêm túc, “Ta chỉ là cảm thấy tính tình ca nhi như vậy rất tốt, so với những ca nhi nũng nịu ưỡn ẹo trong thành thì tốt hơn nhiều, chẳng trách đại ca muốn hồi hương sinh sống."

Lý Phong càng tức giận nhấc chân đạp hắn một cái, hắn cái gì cũng chưa nghĩ đến, nhưng mà khóe mắt nhìn thấy hai ca nhi đi trước hình như là muốn hướng về phía nhà Hồ lang trung, nửa đường lại rẽ một đường khác, Lý Phong rũ mắt, tiểu ca nhi nhà Lý Hạ Căn kia nhìn thấy hắn còn kêu gặp quỷ, nhưng tiểu ca nhi kia hôm nay lại không sợ hắn, trước khi đi còn mềm mại kêu hắn một tiếng “Phong thúc thúc “, khiến cho trong lòng Lý Phong có chút ấm áp.

Trong lòng Lý Phong không ngừng cảm thấy ấm áp, liền ngay cả khi về đến nhà nhớ lại cùng cảm thấy kì quái, A Lâm lại sẵn sàng cho Lý Phông ôm, phải biết rằng trước đó A Lâm bị nuôi tính tình nhất nhát gan, sợ người xa lạ, chứ đừng nói đến là cho người khác ôm.

Trương Tú bưng ba bát sữa dê từ trong phòng bếp ra, không nghĩ giống như Đường Xuân Minh, một bát trong đó là cho Đường Xuân Minh đang có thai, A Lâm một bát, mà Đại Mao Nhị Mao thì cùng nhau uống một bát, Trương Tú nói, để hai tên kia nếm được một chút mùi vị là được rồi, sữa dê bổ người, người mang thai uống càng tốt hơn.

Ba đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ uống sữa dê, Trương Tú còn đặc biệt để Đại Mao về nhà một chuyến cầm đường kính còn thừa từ hồi tết lại đây, sữa dê vừa thơm vừa ngọt khiến ba đứa nhỏ yêu thích đến mức không nỡ uống sạch, còn từ từ liếm, đặc biệt là Đại Mao Nhị Mao, ngươi liếm một chút ta lại liếm một chút cùng nhau thay phiên liếm.

“Ngươi cũng đừng nhìn bọn chúng, mau uống bát sữa đi, ta còn nhìn đó, đừng nghĩ chơi xấu." Trương Tú cảm thấy tình tình Minh ca nhi càng ngày càng… linh hoạt, đúng, chính là cái từ này, có lúc lại có chút lẫm lẫm liệt liệt, cái gì cũng đều không để ở trong lòng, ngay cả cái bụng đang có thai còn quên, giống như vừa nãy, nếu như bình thường một ca nhi mang thai sẽ không hùng hổ như vậy, xông lên cùng người khác đánh nhau? Nhưng mà cùng thoải mái hơn trước đây, sẽ không cái gì cũng đều để ở trong lòng, gặp chuyện gì liền trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ, sau này sẽ không dây dưa nhiều nữa, giống như hiện tại, báo thù xong liền đem Triệu gia đặt vào sau gáy.

Tuy rằng Trương Tú không hiểu tại sao tính tình Minh ca nhi lại thay đổi lớn như vậy, nhưng không thể nghi ngờ, tình tình như vậy càng thích hợp với hoàn cảnh hiện giờ, nếu như thực sự giống như trước chuyện gì cũng để ở trong lòng chỉ sợ cái bụng này đã không còn, trước đó Hồ lang trung đã rất lo lắng.

Hơn nữa ngay cả Lâm ca nhi cũng được hắn chăm sóc rất tốt, nói thật so với trước đây còn tốt hơn: “Nhắc tới cũng kỳ quái, tại sao A Lâm lại để cho Phong tiểu tử ôm,  tuy rằng ta cũng không cảm thấy mặt Phong tiểu tử đáng sợ đến nỗi nào, nhưng nhìn hắn dù sao cũng không giống như hán tử khác trong thôn, cảm thấy không dễ nói chuyện, nhưng mà ta nhìn thấy hắn đối với A Lâm rất tốt."

Đường Xuân Minh nghe Đại Mao cẩn thận nói với hắn tình huống lúc đó, sau khi Lý Phong cùng Dư Mộ đến, là Lý Phong dỗ A Lâm bị bắt nạt đến khóc, Dư Mộ tiến lên đem mấy đứa nhỏ đã nháo thành một đoàn tách ra, có thể đem A Lâm dỗ đến nín khóc có thể thấy được người đàn ông kia tâm địa không tồi, không giống vẻ ngoài lạnh lẽo cứng rắn, nói: “Không phải đều nói tâm tư trẻ con đơn giản, không nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp như người lớn, ai đối với nó tốt xấu lập tức liền có thể cảm nhận được, ta nghĩ vị hán tử cùng tộc với Đại Gia nhà ngươi đối với A Lâm rất kiên trì, A Lâm phân rõ được tốt xấu."

“Cái này cũng đúng, chờ đến khi Đại Sơn về ta liền cùng hắn nói chuyện, bên phía Phong tiểu tử kia cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn một chút, hắn chỉ có một người sinh hoạt cũng có chút không tiện." Trương Tú cảm thấy lời nói của Đường Xuân Minh rất đúng, cổ nhân đã nói trẻ con có con mắt sáng nhất, thường thường có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn được, nếu như Phong tiểu tử quả thực không giống như bề ngoài, có lẽ nên tiếp cận hắn? “Ta nói a, chờ đến khi hắn trở về ở, để Đại Mao Nhị Mao thường xuyên qua đó một chút, thuận tiện mang theo A Lâm đi theo, lá gan của A Lâm cũng sẽ lớn hơn mộ chút."

Đường Xuân Minh cảm thấy đề nghị này tốt vô cùng, A Lâm ngoan ngoãn với một mình hắn là được rồi, với bên ngoài sau này phải hướng về con đường phát triển dũng mãnh mới đúng, mới không bị người bắt nạt, dù cho sau này gả cho người, hừ hừ, dám bắt nạt hắn đánh chết.

Đường Xuân Minh cũng biết chuyện ngày hôm nay cùng chuyện ầm ĩ với Triệu gia lần trước nhất định sẽ có nhiều người nói hắn hung hãn, nhưng Đường Xuân Minh một chút cũng không để ý, thậm chí hắn còn chủ động hướng về phía phương diện này, hắn không hung ác chút mang theo A Lâm là một tiểu ca nhi còn không phải là để người bắt nạt, hắn chỉ muốn hung ác chút để những người muốn bắt nạt hắn cảm thấy sợ, còn những ca nhi như phu lang Lý Chính cùng Trương Tú, chắc chắn sẽ không bởi vì chút danh tiếng này mà không cùng hắn qua lại nữa.

Có một ví dụ vô cùng rõ ràng, đó chính là mẹ kế của hắn, ở thôn Trấn Sơn vô cùng có tiếng hãn phu, không thấy ngày đó Vương Xuân Hoa thấy mẹ kế hắn ngay cả rắm cũng không dám thả, sau khi cha đẻ của nguyên chủ chết rồi, mẹ kế mang theo một tiểu hán tử cũng khiến cho người ta không dám động đến sản nghiệp của cha đẻ hắn đem lại, đem mọi chuyện xử lý thỏa thỏa đáng đáng, tháng ngày trải qua cũng không kém so với thời gian khi đương gia còn sống.

Mẹ kế chính là tấm gương học tập của hắn.

Nếu như một hán tử chỉ bởi vì ca nhi mạnh hơn hắn liền sợ đến nỗi không dám cưới về, vậy hán tử dạng này không cần cũng được, hắn chỉ cần một mình mang theo A Lâm sống tốt là được rồi

&&&

Thôn tây Triệu gia.

Vương Xuân Hoa bị hù dọa đến không khống chế được tiểu tiện, cả người vừa giận vừa thẹn thùng, trên đường về nhà gió thổi lạnh, sau khi về đến nhà liền trực tiếp nằm xuống giường, khiến Triệu lão hoảng sợ vội vàng gọi Hồ lang trung đến, thuận tiện giúp con trai bảo bối của hắn nhìn một chút, từ khi trở về nhà Triệu Đống liền nằm trên giường không ngừng kêu đau, cả người đều đau.

“Hồ lang trung, mẹ bọn nhỏ hắn thế nào rồi? Sẽ không phải là bị doạ sợ đến hỏng rồi chứ?" Triệu lão đại lo lắng nói, một người đang nằm trong ổ chăn không ngừng run, một người nằm trên giường lăn lộn gào thét.

Hồ lang trung sờ sờ râu, nói: “Ta cho phu lang nhà ngươi hai thang an thần, uống sẽ không sao, sau đó a, khuyên phu lang nhà ngươi chừa chút phúc đức, loại hán tử sống sót từ trận đánh với man di phương bắc sát khí trên người là nặng nhất, ngay cả lão phu cũng không dám trêu chọc bọn hắn, phu lang nhà ngươi thì hay rồi, hừ."

Trong một thôn, lại có những người như vậy ở đây, bởi vậy trong thời gian ngắn tình hình lúc đó liền truyền đi, Hồ lang trung cũng nghe được những lời nói kia của Vương Xuân Hoa, dưới cái nhìn của hắn chính là đáng đời, ở trong thôn hoành hành quen rồi lại dám đối với loại hán tử trong quân kia làm trò này, coi mặt của mình lớn đến mức nào  a.

Mặt Triệu lão đại lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, nửa ngày mới hự hự nói: “Vậy hắn là một đại hán tử cũng không thể đối phó với ca nhi như vậy, xem này đều đem người doạ thành dạng gì."

“Vậy ngươi nói phải làm sao?" Hồ lang trung tức giận lườm hắn một cái, “Nói cho ngươi người như thế đã quen với giết người, chỉ là hù dọa một chút cũng có thể xem là thật, coi như ta không nói, sau này các ngươi làm gì thì làm, chính là làm mất mạng cũng không phải là chuyện của ta." Hồ lang trung để lại hai thang thuốc liềm cầm lấy cái hòm thuốc nhấc chân chuẩn bị đi, đối với Triệu lão đại cũng vô cùng không ưa, nếu thật sự có cốt khí  thì tìm đến cửa nhà người ra giúp phu lang của mình hả giận đi, một hán tử ở nhà như ca nhi thì oán hận cái gì? Chẳng trách bị phu lang nắm ở trong tay.

“Đừng, đừng, " Triệu lão đại vừa nhìn Hồ lang trung muốn đi, vội vã cản, “Còn A Đống nhà ta a,  ngươi còn chưa nói sao làm a."

“Một ca nhi bệnh nặng mới khỏi còn có bao nhiêu khí lực? Nằm đi, nằm mấy ngày là khỏe, thuốc cũng không cần dùng." Hồ lang trung bỏ lại lời này liền phất tay áo rời đi.

Đi tới trong sân còn nghe được Triệu lão ma còn hùng hùng hổ hổ trong phòng, đơn giản là mắng Đường Xuân Minh là sao chổi gây họa cho mình, Hồ lang trung thở dài lắc đầu, Triệu gia này đúng là càng ngày càng không ra sao, cũng may Triệu gia tam thúc công có thể quản Triệu lão ma, nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, bằng không chỉ sợ lão ma này còn muốn chạy đến cửa nhà Minh ca nhi làm ầm ĩ đi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại