Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 90: Nhà mới
Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn làm cơm xong liền hỏi Nguyên An Bình: "An Bình ca! Cơm làm xong rồi, hiện tại có thể đưa qua cho đại bá bọn họ."
Khí trời đã trở nên mát mẻ, Nguyên An Bình thay xong bộ y phục cũ rồi đi vào nhà bếp: "Chừa ra một ít, để ta đưa qua. Các ngươi ở nhà ăn cơm đi, ta sẽ ăn cùng với bọn họ."
"Chiều nay ngươi thật sự muốn đi làm việc?" Thấy Nguyên An Bình như vậy, y liền biết hắn lại muốn hỗ trợ gặt lúa: "Ta cũng nên đi cùng ngươi."
"Ngươi không cần đi." Nguyên An Bình nhìn đồ ăn, vừa nhìn đã biết rất ngon a, hắn cười hì hì nói: "Ta là cháu trai của đại bá, hỗ trợ là việc nên làm, ngươi còn chưa gả cho ta, hiện tại muốn đi làm việc, không sợ người khác nói gì ngươi sao?"
Hoắc Tiểu Hàn lườm hắn một cái: "Ngươi nói bậy, lại nói, mỗi lần đến thời điểm làm việc nhà nông, những nhà có quan hệ tốt cùng làm việc với nhau là rất bình thường."
"Không bình thường cũng không được, ngươi không cần đi, trong nhà còn phải nhờ ngươi chăm sóc đây. Ta chỉ đi đưa cơm một lát, ngươi xem Tiểu Vũ tỷ, thời điểm mọi người bận rộn, không phải tỷ ấy cũng ở nhà sao?" Nguyên An Bình thấy có trứng vịt muối, liền hỏi: "Tổng cộng có mấy cái?"
"Tiểu Vũ tỷ là bởi vì năm nay phải nói chuyện hôn sự, nên phải ở trong nhà dưỡng da dẻ, nắng ăn đen da sẽ rất khó coi, những năm qua tỷ ấy cũng cực khổ rồi." Hoắc Tiểu Hàn đem thức ăn đặt vào trong rổ: "Ta làm mười cái, đợi lát nữa ta cắt ra, lấy cho ngươi tám cái đủ không?"
"Bảy cái là đủ rồi, ta không ăn." Nhà Nguyên đại bá có tổng cộng bảy người, bảy cái là đủ rồi, vẫn còn nhiều đồ ăn đây, hắn cũng không ăn trứng vịt.
"Hảo! Vậy ta đưa cho Tiểu Thụy, nó thích nhất là trứng muối."
"Nó thích chia sẻ với Nguyên Lâm thì đúng hơn."
Thời điểm Nguyên An Bình mang cơm đến, cả nhà Nguyên Căn Thịnh cũng đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
"Ta đến thật đúng lúc." Nguyên An Bình cầm rổ đi vào: "Mang thêm hai món ăn."
Nguyên Đại Hà vội vàng nhường ra một vị trí: "An Bình ca! Đến đây ngồi đi."
Nguyên An Bình đi tới ngồi xuống, sau đó liền bưng đồ ăn ra, một tô cải xanh xào thịt, một tô miến lợn, trứng vịt muối được cắt ra cũng xếp chung một tô, mùi đồ ăn toả ra thơm lừng.
Nguyên Căn Thịnh liếc nhìn thịt mỡ dày trong tô đồ ăn: "An Bình! Thịt trong mấy món này cũng thật nhiều."
"Không phải nói ngày mùa nên ăn nhiều dầu một chút sao? Làm việc nặng cũng không sợ mất sức." Nguyên An Bình cầm một cái bánh màn thầu, cắn một cái: "Mọi người ăn nhiều một chút, ăn rất ngon."
Thạch Đầu nhìn hai tô đồ ăn, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hắn gắp một miếng trứng gà xào, cùng một miếng thịt xào, đồ ăn hiện tại so với lúc trước ăn ngon hơn, nhưng vẫn không bằng hai món ăn của Nguyên An Bình. Còn có trứng vịt muối, béo ngậy, thực sự là quá dụ người. Lần trước, Nguyên An Bình cũng có mang qua cho bọn họ một ít, sau khi nếm qua mùi vị của trứng vịt muối, tất nhiên hắn cũng biết mùi vị của trứng muối ngon đến cỡ nào.
Thấy Nguyên An Bình chỉ lo ăn rau, Nguyên Căn Thịnh liền gắp một miếng trứng gà cho hắn: "Đừng chỉ lo ăn rau, ăn một miếng trứng đi."
"Cũng nên ăn nhiều thịt một chút." Đại Trụ gắp cho hắn một miếng thịt mỡ dày.
"Đại Trụ ca! Ta không thích ăn thịt mỡ." Nguyên An Bình đem thịt mỡ trả lại cho hắn.
Bọn họ không tin, có ai mà không thích ăn thịt mỡ? Thơm ngon như vậy a. Bất quá, đồ ăn ở đây vẫn còn rất nhiều, bọn họ cũng không nhún nhường cho nhau nữa.
...
Ngày mùa, Nguyên Căn Thịnh bọn họ chỉ cho Nguyên An Bình tham dự ba ngày, mà ba ngày này, Nguyên An Bình cũng đã đen hơn một chút.
Sau khi viết chữ xong, Nguyên An Bình liền chậm rãi xoay người: "Không có việc gì làm, đi xem nhà mới vậy."
Trước khi đến ngày mùa, nhà mới đã được xây xong, vẫn đang trong thời gian phơi nắng, chờ đến ngày đám hài tử đi học trở lại, là có thể chính thức sử dụng.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ra ngoài sân quẹo phải, nhìn căn nhà cũ kỹ của mình ở bên cạnh căn nhà lớn gạch xanh mái ngói, dựa theo lời nói của những người tới hỗ trợ, đây tuyệt đối là căn nhà tốt nhất trong thôn.
Đem đại môn mở ra, Nguyên An Bình đi vào trong sân, sau khi xây xong căn nhà này, bọn họ liền thuận tiện giúp hắn quét dọn một chút, cho nên trong phòng rất sạch sẽ. Sân rất lớn, vừa bước vào sân, liền nhìn thấy mỗi bên có năm cái gian phòng.
Bởi vì hiện tại chỉ có ba lớp, gian phòng cũng đủ dùng, hắn quyết định dùng hai gian đông sương phòng làm phòng học. Còn năm gian tây sương phòng, một gian dùng làm phòng làm việc của hắn và đám Lý Tự, những phòng khác tạm thời không sử dụng, theo tốc độ phát triển hiện tại, các gian phòng sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết.
Trong lúc hắn đang ở trong phòng bố trí kế hoạch, Lý thợ mộc bỗng tới cửa tìm hắn.
Nghe thấy có người gọi mình, Nguyên An Bình liền đáp lại: "Lý thúc! Ta ở bên này."
Nghe tiếng liền biết Nguyên An Bình đang ở trong nhà mới, Lý thợ mộc nói: "Được! Ta tới đây." Đi vài bước là tới.
Lý thợ mộc tiến vào sân, thở dài nói: "Phòng này được xây thật là tốt a."
"Lý thúc đến là bởi vì chuyện bàn học sao?" Hắn đã sớm nhờ Lý thợ mộc làm riêng mấy cái bàn làm việc cùng mấy cái bàn học, hẳn cũng sắp làm xong rồi.
"Ta chính là muốn nói với ngươi chuyện này, mấy cái bàn gần như đều làm xong rồi, ngươi tới đó xem xem. Nghe nói đến khi bọn nhỏ đi học lại sẽ chuyển tới nơi này, nếu như mấy cái bàn không có vấn đề gì, sớm chuyển tới một chút cũng tốt."
"Được! Ta cũng có dự định như vậy."
Cùng Lý thợ mộc đến nhà ông, nhìn mấy cái bàn học, lại nhìn đến cái bàn trước mặt, loại bàn mà hắn đặt chính là loại bàn dài, một cái có thể ngồi được ba hài tử, còn có hộc bàn để đựng đồ. Bàn được làm rất khá, hắn sờ một cái, mặt bàn đã đặc biệt đánh bóng qua, rất bóng loáng, Nguyên An Bình rất hài lòng.
Nguyên An Bình tán dương: "Lý thúc làm việc khiến người khác rất yên tâm."
Lý thợ mộc nghe hắn nói như vậy trong lòng liền cao hứng: "An Bình! Nhiều bàn như vậy, ta tìm người giúp ngươi chuyển đi."
Nguyên An Bình đặt tổng cộng năm mươi bộ bàn, bốn cái bàn làm việc, ghế tựa, cộng thêm một ít gia cụ. Nhiều như vậy, cũng không hoàn toàn là do ông làm, vì muốn sớm làm xong toàn bộ bàn ghế, tất nhiên ông đã tìm thêm thợ mộc đến hỗ trợ.
"Vậy thì đa tạ Lý thúc." Nguyên An Bình đem số tiền còn lại thanh toán: "Còn làm phiền Lý thúc nhờ người chuyển tới, nếu tất cả bọn họ đều bận việc, chờ đến khi bọn nhỏ đi học, ta nhờ bọn chúng chuyển tới cũng được."
"Không có việc gì, hiện tại bọn họ cũng không bận gì nhiều, chuyển bàn ghế không thành vấn đề."
Sau khi sự tình được làm thỏa đáng, Nguyên An Bình liền đi tới chỗ của Hoắc Tiểu Hàn: "Nhà mới đã có thể ở, mấy cái bàn cũng đã làm xong, các ngươi cũng nên chuẩn bị việc chuyển nhà đi."
Trọng Tôn Thụy hoan hô: "Quá tuyệt vời! Sắp được ở nhà mới rồi!"
Bọn họ đều đã xem qua nhà mới, được xây rất tốt, sau này chính là chỗ ở mới của bọn họ, phòng mới cũng rất rộng rãi.
Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Khi nào thì chuyển được?" Nhà mới rất đẹp, hơn nữa, cách nhà Nguyên An Bình cũng rất gần. Sau này không cần phiền Nguyên An Bình đặc biệt chạy qua bên này, rất tốn thời gian, mà chỉ cần ra ngoài đi vài bước là có thể đến nơi.
"Ngày mai đi, phải nhờ Đại Trụ ca bọn họ giúp khuân giường." Nguyên An Bình cười nói với Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Từ giờ ngươi sẽ có gian phòng của riêng mình, cao hứng chứ?"
Trọng Tôn Thụy hé miệng cười, có gian phòng của mình, bé đương nhiên rất cao hứng, sẽ có chỗ cho bé cất mấy món đồ chơi nhỏ của mình a.
Hoắc Tiểu Hàn làm cơm xong liền hỏi Nguyên An Bình: "An Bình ca! Cơm làm xong rồi, hiện tại có thể đưa qua cho đại bá bọn họ."
Khí trời đã trở nên mát mẻ, Nguyên An Bình thay xong bộ y phục cũ rồi đi vào nhà bếp: "Chừa ra một ít, để ta đưa qua. Các ngươi ở nhà ăn cơm đi, ta sẽ ăn cùng với bọn họ."
"Chiều nay ngươi thật sự muốn đi làm việc?" Thấy Nguyên An Bình như vậy, y liền biết hắn lại muốn hỗ trợ gặt lúa: "Ta cũng nên đi cùng ngươi."
"Ngươi không cần đi." Nguyên An Bình nhìn đồ ăn, vừa nhìn đã biết rất ngon a, hắn cười hì hì nói: "Ta là cháu trai của đại bá, hỗ trợ là việc nên làm, ngươi còn chưa gả cho ta, hiện tại muốn đi làm việc, không sợ người khác nói gì ngươi sao?"
Hoắc Tiểu Hàn lườm hắn một cái: "Ngươi nói bậy, lại nói, mỗi lần đến thời điểm làm việc nhà nông, những nhà có quan hệ tốt cùng làm việc với nhau là rất bình thường."
"Không bình thường cũng không được, ngươi không cần đi, trong nhà còn phải nhờ ngươi chăm sóc đây. Ta chỉ đi đưa cơm một lát, ngươi xem Tiểu Vũ tỷ, thời điểm mọi người bận rộn, không phải tỷ ấy cũng ở nhà sao?" Nguyên An Bình thấy có trứng vịt muối, liền hỏi: "Tổng cộng có mấy cái?"
"Tiểu Vũ tỷ là bởi vì năm nay phải nói chuyện hôn sự, nên phải ở trong nhà dưỡng da dẻ, nắng ăn đen da sẽ rất khó coi, những năm qua tỷ ấy cũng cực khổ rồi." Hoắc Tiểu Hàn đem thức ăn đặt vào trong rổ: "Ta làm mười cái, đợi lát nữa ta cắt ra, lấy cho ngươi tám cái đủ không?"
"Bảy cái là đủ rồi, ta không ăn." Nhà Nguyên đại bá có tổng cộng bảy người, bảy cái là đủ rồi, vẫn còn nhiều đồ ăn đây, hắn cũng không ăn trứng vịt.
"Hảo! Vậy ta đưa cho Tiểu Thụy, nó thích nhất là trứng muối."
"Nó thích chia sẻ với Nguyên Lâm thì đúng hơn."
Thời điểm Nguyên An Bình mang cơm đến, cả nhà Nguyên Căn Thịnh cũng đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
"Ta đến thật đúng lúc." Nguyên An Bình cầm rổ đi vào: "Mang thêm hai món ăn."
Nguyên Đại Hà vội vàng nhường ra một vị trí: "An Bình ca! Đến đây ngồi đi."
Nguyên An Bình đi tới ngồi xuống, sau đó liền bưng đồ ăn ra, một tô cải xanh xào thịt, một tô miến lợn, trứng vịt muối được cắt ra cũng xếp chung một tô, mùi đồ ăn toả ra thơm lừng.
Nguyên Căn Thịnh liếc nhìn thịt mỡ dày trong tô đồ ăn: "An Bình! Thịt trong mấy món này cũng thật nhiều."
"Không phải nói ngày mùa nên ăn nhiều dầu một chút sao? Làm việc nặng cũng không sợ mất sức." Nguyên An Bình cầm một cái bánh màn thầu, cắn một cái: "Mọi người ăn nhiều một chút, ăn rất ngon."
Thạch Đầu nhìn hai tô đồ ăn, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hắn gắp một miếng trứng gà xào, cùng một miếng thịt xào, đồ ăn hiện tại so với lúc trước ăn ngon hơn, nhưng vẫn không bằng hai món ăn của Nguyên An Bình. Còn có trứng vịt muối, béo ngậy, thực sự là quá dụ người. Lần trước, Nguyên An Bình cũng có mang qua cho bọn họ một ít, sau khi nếm qua mùi vị của trứng vịt muối, tất nhiên hắn cũng biết mùi vị của trứng muối ngon đến cỡ nào.
Thấy Nguyên An Bình chỉ lo ăn rau, Nguyên Căn Thịnh liền gắp một miếng trứng gà cho hắn: "Đừng chỉ lo ăn rau, ăn một miếng trứng đi."
"Cũng nên ăn nhiều thịt một chút." Đại Trụ gắp cho hắn một miếng thịt mỡ dày.
"Đại Trụ ca! Ta không thích ăn thịt mỡ." Nguyên An Bình đem thịt mỡ trả lại cho hắn.
Bọn họ không tin, có ai mà không thích ăn thịt mỡ? Thơm ngon như vậy a. Bất quá, đồ ăn ở đây vẫn còn rất nhiều, bọn họ cũng không nhún nhường cho nhau nữa.
...
Ngày mùa, Nguyên Căn Thịnh bọn họ chỉ cho Nguyên An Bình tham dự ba ngày, mà ba ngày này, Nguyên An Bình cũng đã đen hơn một chút.
Sau khi viết chữ xong, Nguyên An Bình liền chậm rãi xoay người: "Không có việc gì làm, đi xem nhà mới vậy."
Trước khi đến ngày mùa, nhà mới đã được xây xong, vẫn đang trong thời gian phơi nắng, chờ đến ngày đám hài tử đi học trở lại, là có thể chính thức sử dụng.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ra ngoài sân quẹo phải, nhìn căn nhà cũ kỹ của mình ở bên cạnh căn nhà lớn gạch xanh mái ngói, dựa theo lời nói của những người tới hỗ trợ, đây tuyệt đối là căn nhà tốt nhất trong thôn.
Đem đại môn mở ra, Nguyên An Bình đi vào trong sân, sau khi xây xong căn nhà này, bọn họ liền thuận tiện giúp hắn quét dọn một chút, cho nên trong phòng rất sạch sẽ. Sân rất lớn, vừa bước vào sân, liền nhìn thấy mỗi bên có năm cái gian phòng.
Bởi vì hiện tại chỉ có ba lớp, gian phòng cũng đủ dùng, hắn quyết định dùng hai gian đông sương phòng làm phòng học. Còn năm gian tây sương phòng, một gian dùng làm phòng làm việc của hắn và đám Lý Tự, những phòng khác tạm thời không sử dụng, theo tốc độ phát triển hiện tại, các gian phòng sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết.
Trong lúc hắn đang ở trong phòng bố trí kế hoạch, Lý thợ mộc bỗng tới cửa tìm hắn.
Nghe thấy có người gọi mình, Nguyên An Bình liền đáp lại: "Lý thúc! Ta ở bên này."
Nghe tiếng liền biết Nguyên An Bình đang ở trong nhà mới, Lý thợ mộc nói: "Được! Ta tới đây." Đi vài bước là tới.
Lý thợ mộc tiến vào sân, thở dài nói: "Phòng này được xây thật là tốt a."
"Lý thúc đến là bởi vì chuyện bàn học sao?" Hắn đã sớm nhờ Lý thợ mộc làm riêng mấy cái bàn làm việc cùng mấy cái bàn học, hẳn cũng sắp làm xong rồi.
"Ta chính là muốn nói với ngươi chuyện này, mấy cái bàn gần như đều làm xong rồi, ngươi tới đó xem xem. Nghe nói đến khi bọn nhỏ đi học lại sẽ chuyển tới nơi này, nếu như mấy cái bàn không có vấn đề gì, sớm chuyển tới một chút cũng tốt."
"Được! Ta cũng có dự định như vậy."
Cùng Lý thợ mộc đến nhà ông, nhìn mấy cái bàn học, lại nhìn đến cái bàn trước mặt, loại bàn mà hắn đặt chính là loại bàn dài, một cái có thể ngồi được ba hài tử, còn có hộc bàn để đựng đồ. Bàn được làm rất khá, hắn sờ một cái, mặt bàn đã đặc biệt đánh bóng qua, rất bóng loáng, Nguyên An Bình rất hài lòng.
Nguyên An Bình tán dương: "Lý thúc làm việc khiến người khác rất yên tâm."
Lý thợ mộc nghe hắn nói như vậy trong lòng liền cao hứng: "An Bình! Nhiều bàn như vậy, ta tìm người giúp ngươi chuyển đi."
Nguyên An Bình đặt tổng cộng năm mươi bộ bàn, bốn cái bàn làm việc, ghế tựa, cộng thêm một ít gia cụ. Nhiều như vậy, cũng không hoàn toàn là do ông làm, vì muốn sớm làm xong toàn bộ bàn ghế, tất nhiên ông đã tìm thêm thợ mộc đến hỗ trợ.
"Vậy thì đa tạ Lý thúc." Nguyên An Bình đem số tiền còn lại thanh toán: "Còn làm phiền Lý thúc nhờ người chuyển tới, nếu tất cả bọn họ đều bận việc, chờ đến khi bọn nhỏ đi học, ta nhờ bọn chúng chuyển tới cũng được."
"Không có việc gì, hiện tại bọn họ cũng không bận gì nhiều, chuyển bàn ghế không thành vấn đề."
Sau khi sự tình được làm thỏa đáng, Nguyên An Bình liền đi tới chỗ của Hoắc Tiểu Hàn: "Nhà mới đã có thể ở, mấy cái bàn cũng đã làm xong, các ngươi cũng nên chuẩn bị việc chuyển nhà đi."
Trọng Tôn Thụy hoan hô: "Quá tuyệt vời! Sắp được ở nhà mới rồi!"
Bọn họ đều đã xem qua nhà mới, được xây rất tốt, sau này chính là chỗ ở mới của bọn họ, phòng mới cũng rất rộng rãi.
Hoắc Tiểu Hàn hỏi: "Khi nào thì chuyển được?" Nhà mới rất đẹp, hơn nữa, cách nhà Nguyên An Bình cũng rất gần. Sau này không cần phiền Nguyên An Bình đặc biệt chạy qua bên này, rất tốn thời gian, mà chỉ cần ra ngoài đi vài bước là có thể đến nơi.
"Ngày mai đi, phải nhờ Đại Trụ ca bọn họ giúp khuân giường." Nguyên An Bình cười nói với Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy! Từ giờ ngươi sẽ có gian phòng của riêng mình, cao hứng chứ?"
Trọng Tôn Thụy hé miệng cười, có gian phòng của mình, bé đương nhiên rất cao hứng, sẽ có chỗ cho bé cất mấy món đồ chơi nhỏ của mình a.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức