Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 108: Không công bằng
Editor: Aubrey.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến tháng sáu, cũng là thời điểm Nguyên An Bình thu nhận thêm học sinh mới. Đến giữa trưa, Nguyên An Bình vẫn bận bịu phát sách cho những hài tử đến ghi danh, sau đó hắn liền nói với bọn họ ba ngày sau sẽ chính thức nhập học.
Sở dĩ hắn dời ngày học sang ba ngày sau, một là để cho những hài tử này có thời gian chuẩn bị, hai là hắn muốn dùng ba ngày này để tuyển thêm phụ tá dạy học cho mình.
Hiện tại Nguyên An Bình dạy ba lớp, theo thứ tự là ban nhất, ban nhị, ban tam. Trong đó có một lớp là được hắn dạy học sớm nhất, hiện tại lớp học đó cũng chỉ có thể hoàn toàn do hắn đảm nhiệm, nên hắn mới bố trí cho lớp học đó học vào buổi chiều.
Còn ban nhị và ban tam là hai lớp sau này, ban nhị được thành lập sớm hơn ban tam một chút, do hai người Lý Tự và Lý Đông Phong cùng nhau hỗ trợ dạy học. Còn ban tam, do Nguyên Lâm và Phương Chính Hoa cùng nhau phụ trách.
Bận rộn đến giữa trưa, thừa dịp được rảnh tay, Nguyên An Bình tranh thủ uống một miếng nước, đến khi tiễn xong học sinh cuối cùng. Hắn mới trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, đem danh sách đặt trên bàn, sau đó mới nói với những phụ tá dạy học tập hợp trong phòng làm việc: “Xem ra là sẽ có hai lớp mới, ta dự định tiếp tục tuyển thêm hai phụ tá dạy học."
Trưa hôm nay náo nhiệt như vậy, đối với việc sắp có thêm hai lớp mới, bọn họ cũng không có bao nhiêu bất ngờ. Đồng thời, bọn họ cũng tin tưởng, trong tương lai học sinh sẽ tăng lên càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, trong tương lai, bọn họ còn được làm tiểu tiên sinh.
Lý Tự thắc mắt: “An Bình ca! Chỉ tuyển thêm hai phụ tá dạy học có phải là hơi ít không? Không phải cứ mỗi một lớp là cần phải có hai phụ tá dạy học sao? Hiện tại có hai lớp mới, không phải ngươi nên tuyển thêm bốn phụ tá dạy học sao?"
“Không cần tuyển nhiều như vậy." Nguyên An Bình giải thích với bọn họ: “Lý Tự! Lý Đông Phong! Hiện tại các ngươi đã dạy rất tốt rồi, Nguyên Lâm cùng Phương Chính Hoa cũng vậy, hiện tại cũng đã quen thuộc với công việc làm phụ tá dạy học. Cho nên, ta dự định bố trí lại nhiệm vụ một lần nữa, các phụ tá dạy học mới không có cách nào lập tức dạy học, nên cần các ngươi hỗ trợ. Lý Tự! Ta dự định cho ngươi hợp tác với một phụ tá dạy học mới dạy cho một lớp mới, Chính Hoa cũng giống như vậy, cùng phụ tá dạy học mới phụ trách một lớp mới. Đông Phong cùng Nguyên Lâm, mỗi người các ngươi phụ trách một lớp, sau này hãy cố gắng giúp đỡ lẫn nhau."
Hắn nói xong, bọn họ liền không ngừng đáp ứng. Dù sao, công việc mọi lần bọn họ đã sớm thành thói quen, mặc dù bị bố trí lại một lần nữa, nhưng bọn họ vẫn có thể ứng phó.
Lý Tự hỏi hắn: “Phụ tá dạy học mới tuyển từ đâu? Vẫn từ trong ban nhất sao?"
Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: “Từ cả ba lớp, ai cũng được phép tham gia khảo thí. Ban tam cũng được, dạy học cho học sinh mới, kiến thức hiện tại của bọn họ vẫn có thể ứng phó."
Lý Đông Phong nghe xong liền hỏi: “Nội dung khảo thí của ba lớp cũng không giống nhau đi? Dù sao kiến thức của ban nhất so với hai ban còn lại cũng nhiều hơn."
“Ân! Không giống nhau, đến lúc khảo thí, còn cần các ngươi hỗ trợ giám thị." Ba lớp khảo thí, cánh cửa quan trọng nhất cần vượt qua chính là lúc giảng bài, người nào được tuyển chọn, đều dựa vào sự lựa chọn của các học sinh mới. Dưới tình huống này, người nào am hiểu cách giảng bài sẽ càng có ưu thế nhiều hơn.
Phương Chính Hoa nghe xong liền cười cười, nói với Lý Tự: “Lần này Hà Văn Tùng nhất định sẽ tham gia khảo thí, Lý Tự ngươi cũng nên cẩn thận."
Bọn họ đều biết chuyện cá cược của Lý Tự và Hà Văn Tùng, mà Hà Văn Tùng hiện tại đang học trong lớp của bé, một học sinh suốt ngày gây phiền toái như vậy, thật sự làm cho bé rất đau đầu. Nếu không có Nguyên An Bình trấn áp, bọn họ cũng không biết nên ứng phó như thế nào với một nhân vật như Hà Văn Tùng. Dù sao thân phận của đối phương cũng rất đặc thù, mỗi lần muốn dạy dỗ, bọn họ cũng rất đắn đo không dám làm gì nhóc.
Lý Tự không cảm thấy lo lắng một chút nào: “Ta không cho rằng hắn có thể được làm phụ tá dạy học."
Dưới cái nhìn của nhóc, muốn thắng nhiều đối thủ cạnh tranh làm phụ tá dạy học như vậy, là một chuyện rất không dễ dàng, lấy chút thực lực của Hà Văn Tùng, vẫn chưa đủ để leo lên bục giảng giảng bài cho người khác.
Lý Đông Phong giội nước lạnh: “Ngươi cũng đừng quá khinh địch, lỡ như hắn có thể làm được thì sao? Ta cảm thấy ngươi nên chuẩn bị trước, nếu như hắn thành công, sau này ngươi nên làm như thế nào đứng trước mặt mọi người xin chịu thua mà không mất mặt."
Lý Tự trợn mắt phản bác: “Ngươi không trù ẻo ta thì chết hả?"
Lý Đông Phong không để ý tới nhóc: “Ta thấy ngược lại, vụ cá cược này ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thua, thua sớm hay thua muộn không phải đều là thua sao? Còn không bằng hiện tại chịu thua đi, đợi đến khi ngươi trưởng thành mới xin chịu thua, đến lúc đó không phải ngươi sẽ càng mất mặt hơn sao?"
Lý Tự ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, nhưng không ai thấy vui khi xin thua trước mặt người khác. Nhóc suy nghĩ kỹ một chút, thấy vụ cá cược này thật sự quá tuỳ ý, cần phải gia tăng thêm thời hạn mới được. Nếu không, đợi tên kia phấn đấu mười mấy hai mươi năm, sớm muộn gì cũng được lên làm phụ tá dạy học, vậy mình chẳng phải là thua chắc rồi sao?
Tính cách của Lý Tự vốn không thích chịu thiệt thòi, nhóc lập tức đáp: “Ta cảm thấy ta phải đến nói chuyện với hắn một chút về vụ cá cược, gia tăng thời hạn mới công bằng."
Sau khi biết được tin cuộc khảo thí tuyển chọn phụ tá dạy học sắp sửa bắt đầu, Hà Văn Tùng thật cao hứng: “Cuối cùng, cuộc thi tuyển chọn phụ tá dạy học chết tiệt kia sắp sửa bắt đầu rồi, chờ ta thi đậu, sau đó lại bắt Lý Tự đứng trước mặt mọi người xin chịu thua với ta, vậy là ta có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi! Ha ha! Thật sự là quá tốt, ta không muốn ở lại chỗ này chờ đợi thêm một giây phút nào nữa!"
Hà Phúc vội vàng phụ họa: “Nơi này thật sự không phải là nơi xứng đáng cho một người cao quý như thiếu gia ở, chờ sau khi thiếu gia thi đậu, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Thời điểm đó, Chương lão gia sẽ tìm một tiên sinh tốt hơn đến dạy học cho thiếu gia. Nếu như Chương lão gia không rảnh, chúng ta cũng có thể nhờ Nhị quản gia trong quý phủ đến làm việc này, nhất định có thể tìm được một tiên sinh hợp ý với thiếu gia."
Hà Văn Tùng rất đồng ý với lời giải thích của Hà Phúc: “Ngươi nói đúng, Nhị quản gia phục vụ từ trước đến giờ rất hợp ý của ta."
Trong mắt của nhóc, có thể nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Nguyên An Bình là tốt nhất. Nhóc từng được nhiều tiên sinh dạy học như vậy, nhưng vẫn chưa có một ai dám đánh nhóc, còn Nguyên An Bình thì lại không hề nương tay một chút nào.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hà Phúc vẫn thừa biết phân lượng của Hà Văn Tùng, cũng biết cơ hội Hà Văn Tùng được làm phụ tá dạy học không lớn. Vì để cho Hà Văn Tùng mau chóng rời khỏi nơi này, nên Hà Phúc liền cố ý nhắc nhở Hà Văn Tùng: “Thiếu gia! Nghe nói còn có không ít người tham gia khảo thí, muốn tham gia còn phải chờ hai ngày. Nếu ngài muốn so đo với từng người bọn chúng, sẽ rất phiền phức a."
Hà Văn Tùng cũng nghĩ nhất định sẽ có không ít người tham gia: “Ta biết, thiếu gia ta đây không thèm để ý năm văn tiền rách nát kia, vậy mà những hài tử nông gia kia lại nhìn lọt mắt. Không phải tên Lý Tử kia cũng chỉ vì năm văn tiền mà lên mặt với ta sao?"
Tuy nhiên, trong lòng Hà Văn Tùng có chút không chắc chắn, nhiều người cũng giống như nhóc tham gia khảo thí. Nếu như mình thi không đậu, bại dưới tay đám hài tử nông gia kia, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Hà Phúc nhận ra nét mặt lo lắng của Hà Văn Tùng, liền nhân cơ hội đề nghị: “Thiếu gia! Hay là, chúng ta bỏ tiền ra để những hài tử kia bỏ cuộc đi?"
“Bỏ tiền?" Hà Văn Tùng có chút do dự, mặc dù nhóc không có nhiều niềm tin, nhưng sự tự tin thì vẫn có. Nhóc không cho rằng mình nhất định sẽ thua, chỉ là, nhóc có hơi sợ một chút, nếu như thua sẽ rất mất mặt.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hà Phúc hiểu rất rõ tính cách của Hà Văn Tùng, tất nhiên cũng biết nói như thế nào để dễ dàng thuyết phục nhóc: “Không phải ai chúng ta cũng cho tiền, chỉ đưa cho những học sinh khá thôi. Để cho bọn họ bỏ cuộc, như vậy, cơ hội thắng của thiếu gia cũng lớn. Thiếu gia! Ta biết ngài chắc chắn lợi hại hơn so với những hài tử nông gia kia, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhì, lỡ như đến lúc thi, cơ thể của thiếu gia không thoải mái, không cẩn thận để thua thì sẽ rất mất mặt. Cho nên, bất kể là dùng phương pháp gì, chỉ cần ngài có thể đánh bại tên nhóc Lý Tự kia, khiến cho nó mất mặt, cũng là để cho tên Nguyên An Bình kia biết, bản lĩnh của thiếu gia lợi hại hơn những hài tử mà hắn dạy."
Hà Văn Tùng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Hà Phúc cũng rất có lý: “Ân! Cứ làm như lời ngươi nói đi."
Nguyên An Bình không biết Hà Văn Tùng bọn họ định dùng tiền mua chuộc người khác, hiện tại, hắn đang nói với Trọng Tôn Thụy về chuyện thu nhận phụ tá dạy học, hắn hỏi bé: “Thế nào? Lần này có muốn thi thử không?"
“Ân! Ta tham gia." Trọng Tôn Thụy không chút do dự đáp ứng, cho dù lần này thi không đậu cũng không sao, coi như tăng thêm kinh nghiệm, lần sau tiếp tục cố gắng.
Nguyên An Bình cổ vũ: “Nếu muốn tham gia thì hãy chuẩn bị thật cẩn thận, ngươi có thể xin Nguyên Lâm bọn họ lãnh giáo một chút kinh nghiệm, biết đâu lần này thi đậu thì sao?"
Hoắc Tiểu Hàn cũng cổ vũ bé: “Tiểu Thụy chuẩn bị cẩn thận a, ngày hôm nay ta làm cá cho ngươi ăn. An Bình ca nói ăn đầu cá rất bổ não, có thể khiến cho người khác thông minh, đầu cá cho ngươi ăn."
Trọng Tôn Thụy cao hứng: “Tiểu Hàn ca ca! Ăn cay đi, ta thích ăn cay."
Nguyên An Bình nói với bé: “Tiểu hài tử nên ăn ít cay thôi."
Hà Văn Tùng ở ngoài cửa nghe đoạn đối thoại của bọn họ, khiến cho nhóc khó chịu vô cùng, nhóc lập tức đi vào trong, chỉ trích: “Thật không công bằng! Tại sao hắn muốn tham gia khảo thí còn có thể học hỏi người khác, còn được làm đồ ăn riêng cho hắn ăn?"
Nguyên An Bình trực tiếp nói thẳng: “Ai biểu ngươi không được nhiều người yêu mến như Tiểu Thụy."
“Tại sao ta lại phải cầu xin sự yêu mến của người khác?" Hà Văn Tùng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Các ngươi cũng phải làm cá cho ta ăn, ta muốn ăn đầu cá. Chương thúc cho ngươi không ít tiền đâu, ngươi không thể chỉ làm cho hắn mà không làm cho ta."
Thân là người làm cơm, Hoắc Tiểu Hàn biểu thị mình sẽ không bên trọng bên khinh: “Vậy đầu cá chia cho mỗi người các ngươi một nửa nhé?"
Hà Văn Tùng đang muốn cự tuyệt, nhóc không muốn chia đồ ăn với người khác, nhưng khi nhìn thấy Nguyên An Bình bắn ánh mắt tới, nhóc chỉ có thể phẫn nộ đáp: “Ta không muốn ăn cay."
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy khó xử, một con cá, một hài tử thì muốn ăn cay, hài tử còn lại thì không muốn, y biết nên làm như thế nào đây?
Thấy Hoắc Tiểu Hàn bị làm khó dễ, Nguyên An Bình liền nói: “Đừng để ý đến nó, cứ làm cay đi."
Sau đó, hắn lại nói với Hà Văn Tùng: “Đừng nói với ta ngươi không thể ăn cay, mọi lần làm cay ta thấy ngươi ăn không ít đâu."
Hà Văn Tùng không phục: “Tại sao phải làm theo khẩu vị của hắn? Mà không làm theo khẩu vị của ta?"
“Rất đơn giản, Tiểu Thụy là hài tử nhà ta, còn ngươi…" Nguyên An Bình nhìn nhóc, thẳng thắn nói: “Là con nhà người khác, cho nên, chuyện bọn ta ưu tiên cho hài tử nhà mình là chuyện đương nhiên. Huống hồ, ngươi còn không được ai yêu mến."
Hà Văn Tùng sinh khí: “Ngươi… Ngươi dám đối xử như thế với ta, ta muốn cáo trạng với Chương thúc!"
Trọng Tôn Thụy thấy Hà Văn Tùng bởi vì chuyện khẩu vị mà làm ầm làm ĩ, còn gây khó dễ cho Hoắc Tiểu Hàn. Bé vốn là một đứa trẻ ngoan, nên liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn ca ca! Hay là kho cá đi?" Miễn cho đến lúc ăn cơm, Hà Văn Tùng lại tiếp tục nháo.
Nguyên An Bình nói với bé: “Tiểu Thụy! Ngươi đừng nhường nó, tên nhóc này thích được voi đòi tiên, ngày hôm nay cứ làm cay đi."
Dù sao, khi làm cá, bọn họ cũng phải để ý đến khẩu vị của hài tử, nên mặc dù nói là làm cay, kỳ thực cũng không cay bao nhiêu, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị Hà Văn Tùng. Với lại, Hà Văn Tùng vốn thích ăn cay, chỉ vì muốn cố tình gây sự phân cao thấp nên mới nói không muốn ăn cay.
“Ngươi mới là kẻ được voi đòi tiên!" Hà Văn Tùng tức giận trừng Trọng Tôn Thụy một cái, sinh khí đi ra ngoài.
Trọng Tôn Thụy vô tội bị trừng, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bé cảm thấy Hà Văn Tùng quá khó sống chung. Nhưng dù sao hiện tại bọn họ cũng đang sống cùng dưới một mái hiên, Trọng Tôn Thụy luôn mong muốn được trở thành bằng hữu với Hà Văn Tùng, cũng muốn Hà Văn Tùng đừng gây khó khăn cho Nguyên An Bình nữa.
Hoắc Tiểu Hàn thấy Hà Văn Tùng bị chọc tức rời đi, y có chút bất đắc dĩ cười nói: “An Bình ca! Tại sao lần nào ngươi cũng chọc cho nó tức giận đến như vậy?"
Y cảm thấy Hà Văn Tùng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, bọn họ thân là người lớn, vẫn nên nhường nhịn hài tử một chút.
“Ai bảo tính khí nó lớn như vậy?" Nguyên An Bình biểu thị hắn không có làm gì sai: “Đừng nhắc đến nó nữa, đi thôi, chúng ta đi làm cơm."
Thường ngày, hắn luôn là người phụ trách nhóm lửa. Vào mùa hè, nhà bếp không phải là một địa phương tốt để vào, nhưng hắn không muốn để cho Hoắc Tiểu Hàn một mình chịu cực khổ, nên vẫn luôn là người gánh trách nhiệm nhóm lửa.
Dù sao cũng chỉ là thường xuyên thay quần áo hơn thôi, mỗi lần làm cơm xong, cả người hắn đều ra một thân mồ hôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến tháng sáu, cũng là thời điểm Nguyên An Bình thu nhận thêm học sinh mới. Đến giữa trưa, Nguyên An Bình vẫn bận bịu phát sách cho những hài tử đến ghi danh, sau đó hắn liền nói với bọn họ ba ngày sau sẽ chính thức nhập học.
Sở dĩ hắn dời ngày học sang ba ngày sau, một là để cho những hài tử này có thời gian chuẩn bị, hai là hắn muốn dùng ba ngày này để tuyển thêm phụ tá dạy học cho mình.
Hiện tại Nguyên An Bình dạy ba lớp, theo thứ tự là ban nhất, ban nhị, ban tam. Trong đó có một lớp là được hắn dạy học sớm nhất, hiện tại lớp học đó cũng chỉ có thể hoàn toàn do hắn đảm nhiệm, nên hắn mới bố trí cho lớp học đó học vào buổi chiều.
Còn ban nhị và ban tam là hai lớp sau này, ban nhị được thành lập sớm hơn ban tam một chút, do hai người Lý Tự và Lý Đông Phong cùng nhau hỗ trợ dạy học. Còn ban tam, do Nguyên Lâm và Phương Chính Hoa cùng nhau phụ trách.
Bận rộn đến giữa trưa, thừa dịp được rảnh tay, Nguyên An Bình tranh thủ uống một miếng nước, đến khi tiễn xong học sinh cuối cùng. Hắn mới trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, đem danh sách đặt trên bàn, sau đó mới nói với những phụ tá dạy học tập hợp trong phòng làm việc: “Xem ra là sẽ có hai lớp mới, ta dự định tiếp tục tuyển thêm hai phụ tá dạy học."
Trưa hôm nay náo nhiệt như vậy, đối với việc sắp có thêm hai lớp mới, bọn họ cũng không có bao nhiêu bất ngờ. Đồng thời, bọn họ cũng tin tưởng, trong tương lai học sinh sẽ tăng lên càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, trong tương lai, bọn họ còn được làm tiểu tiên sinh.
Lý Tự thắc mắt: “An Bình ca! Chỉ tuyển thêm hai phụ tá dạy học có phải là hơi ít không? Không phải cứ mỗi một lớp là cần phải có hai phụ tá dạy học sao? Hiện tại có hai lớp mới, không phải ngươi nên tuyển thêm bốn phụ tá dạy học sao?"
“Không cần tuyển nhiều như vậy." Nguyên An Bình giải thích với bọn họ: “Lý Tự! Lý Đông Phong! Hiện tại các ngươi đã dạy rất tốt rồi, Nguyên Lâm cùng Phương Chính Hoa cũng vậy, hiện tại cũng đã quen thuộc với công việc làm phụ tá dạy học. Cho nên, ta dự định bố trí lại nhiệm vụ một lần nữa, các phụ tá dạy học mới không có cách nào lập tức dạy học, nên cần các ngươi hỗ trợ. Lý Tự! Ta dự định cho ngươi hợp tác với một phụ tá dạy học mới dạy cho một lớp mới, Chính Hoa cũng giống như vậy, cùng phụ tá dạy học mới phụ trách một lớp mới. Đông Phong cùng Nguyên Lâm, mỗi người các ngươi phụ trách một lớp, sau này hãy cố gắng giúp đỡ lẫn nhau."
Hắn nói xong, bọn họ liền không ngừng đáp ứng. Dù sao, công việc mọi lần bọn họ đã sớm thành thói quen, mặc dù bị bố trí lại một lần nữa, nhưng bọn họ vẫn có thể ứng phó.
Lý Tự hỏi hắn: “Phụ tá dạy học mới tuyển từ đâu? Vẫn từ trong ban nhất sao?"
Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: “Từ cả ba lớp, ai cũng được phép tham gia khảo thí. Ban tam cũng được, dạy học cho học sinh mới, kiến thức hiện tại của bọn họ vẫn có thể ứng phó."
Lý Đông Phong nghe xong liền hỏi: “Nội dung khảo thí của ba lớp cũng không giống nhau đi? Dù sao kiến thức của ban nhất so với hai ban còn lại cũng nhiều hơn."
“Ân! Không giống nhau, đến lúc khảo thí, còn cần các ngươi hỗ trợ giám thị." Ba lớp khảo thí, cánh cửa quan trọng nhất cần vượt qua chính là lúc giảng bài, người nào được tuyển chọn, đều dựa vào sự lựa chọn của các học sinh mới. Dưới tình huống này, người nào am hiểu cách giảng bài sẽ càng có ưu thế nhiều hơn.
Phương Chính Hoa nghe xong liền cười cười, nói với Lý Tự: “Lần này Hà Văn Tùng nhất định sẽ tham gia khảo thí, Lý Tự ngươi cũng nên cẩn thận."
Bọn họ đều biết chuyện cá cược của Lý Tự và Hà Văn Tùng, mà Hà Văn Tùng hiện tại đang học trong lớp của bé, một học sinh suốt ngày gây phiền toái như vậy, thật sự làm cho bé rất đau đầu. Nếu không có Nguyên An Bình trấn áp, bọn họ cũng không biết nên ứng phó như thế nào với một nhân vật như Hà Văn Tùng. Dù sao thân phận của đối phương cũng rất đặc thù, mỗi lần muốn dạy dỗ, bọn họ cũng rất đắn đo không dám làm gì nhóc.
Lý Tự không cảm thấy lo lắng một chút nào: “Ta không cho rằng hắn có thể được làm phụ tá dạy học."
Dưới cái nhìn của nhóc, muốn thắng nhiều đối thủ cạnh tranh làm phụ tá dạy học như vậy, là một chuyện rất không dễ dàng, lấy chút thực lực của Hà Văn Tùng, vẫn chưa đủ để leo lên bục giảng giảng bài cho người khác.
Lý Đông Phong giội nước lạnh: “Ngươi cũng đừng quá khinh địch, lỡ như hắn có thể làm được thì sao? Ta cảm thấy ngươi nên chuẩn bị trước, nếu như hắn thành công, sau này ngươi nên làm như thế nào đứng trước mặt mọi người xin chịu thua mà không mất mặt."
Lý Tự trợn mắt phản bác: “Ngươi không trù ẻo ta thì chết hả?"
Lý Đông Phong không để ý tới nhóc: “Ta thấy ngược lại, vụ cá cược này ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thua, thua sớm hay thua muộn không phải đều là thua sao? Còn không bằng hiện tại chịu thua đi, đợi đến khi ngươi trưởng thành mới xin chịu thua, đến lúc đó không phải ngươi sẽ càng mất mặt hơn sao?"
Lý Tự ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, nhưng không ai thấy vui khi xin thua trước mặt người khác. Nhóc suy nghĩ kỹ một chút, thấy vụ cá cược này thật sự quá tuỳ ý, cần phải gia tăng thêm thời hạn mới được. Nếu không, đợi tên kia phấn đấu mười mấy hai mươi năm, sớm muộn gì cũng được lên làm phụ tá dạy học, vậy mình chẳng phải là thua chắc rồi sao?
Tính cách của Lý Tự vốn không thích chịu thiệt thòi, nhóc lập tức đáp: “Ta cảm thấy ta phải đến nói chuyện với hắn một chút về vụ cá cược, gia tăng thời hạn mới công bằng."
Sau khi biết được tin cuộc khảo thí tuyển chọn phụ tá dạy học sắp sửa bắt đầu, Hà Văn Tùng thật cao hứng: “Cuối cùng, cuộc thi tuyển chọn phụ tá dạy học chết tiệt kia sắp sửa bắt đầu rồi, chờ ta thi đậu, sau đó lại bắt Lý Tự đứng trước mặt mọi người xin chịu thua với ta, vậy là ta có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi! Ha ha! Thật sự là quá tốt, ta không muốn ở lại chỗ này chờ đợi thêm một giây phút nào nữa!"
Hà Phúc vội vàng phụ họa: “Nơi này thật sự không phải là nơi xứng đáng cho một người cao quý như thiếu gia ở, chờ sau khi thiếu gia thi đậu, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Thời điểm đó, Chương lão gia sẽ tìm một tiên sinh tốt hơn đến dạy học cho thiếu gia. Nếu như Chương lão gia không rảnh, chúng ta cũng có thể nhờ Nhị quản gia trong quý phủ đến làm việc này, nhất định có thể tìm được một tiên sinh hợp ý với thiếu gia."
Hà Văn Tùng rất đồng ý với lời giải thích của Hà Phúc: “Ngươi nói đúng, Nhị quản gia phục vụ từ trước đến giờ rất hợp ý của ta."
Trong mắt của nhóc, có thể nhanh chóng rời khỏi nơi ở của Nguyên An Bình là tốt nhất. Nhóc từng được nhiều tiên sinh dạy học như vậy, nhưng vẫn chưa có một ai dám đánh nhóc, còn Nguyên An Bình thì lại không hề nương tay một chút nào.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hà Phúc vẫn thừa biết phân lượng của Hà Văn Tùng, cũng biết cơ hội Hà Văn Tùng được làm phụ tá dạy học không lớn. Vì để cho Hà Văn Tùng mau chóng rời khỏi nơi này, nên Hà Phúc liền cố ý nhắc nhở Hà Văn Tùng: “Thiếu gia! Nghe nói còn có không ít người tham gia khảo thí, muốn tham gia còn phải chờ hai ngày. Nếu ngài muốn so đo với từng người bọn chúng, sẽ rất phiền phức a."
Hà Văn Tùng cũng nghĩ nhất định sẽ có không ít người tham gia: “Ta biết, thiếu gia ta đây không thèm để ý năm văn tiền rách nát kia, vậy mà những hài tử nông gia kia lại nhìn lọt mắt. Không phải tên Lý Tử kia cũng chỉ vì năm văn tiền mà lên mặt với ta sao?"
Tuy nhiên, trong lòng Hà Văn Tùng có chút không chắc chắn, nhiều người cũng giống như nhóc tham gia khảo thí. Nếu như mình thi không đậu, bại dưới tay đám hài tử nông gia kia, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Hà Phúc nhận ra nét mặt lo lắng của Hà Văn Tùng, liền nhân cơ hội đề nghị: “Thiếu gia! Hay là, chúng ta bỏ tiền ra để những hài tử kia bỏ cuộc đi?"
“Bỏ tiền?" Hà Văn Tùng có chút do dự, mặc dù nhóc không có nhiều niềm tin, nhưng sự tự tin thì vẫn có. Nhóc không cho rằng mình nhất định sẽ thua, chỉ là, nhóc có hơi sợ một chút, nếu như thua sẽ rất mất mặt.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hà Phúc hiểu rất rõ tính cách của Hà Văn Tùng, tất nhiên cũng biết nói như thế nào để dễ dàng thuyết phục nhóc: “Không phải ai chúng ta cũng cho tiền, chỉ đưa cho những học sinh khá thôi. Để cho bọn họ bỏ cuộc, như vậy, cơ hội thắng của thiếu gia cũng lớn. Thiếu gia! Ta biết ngài chắc chắn lợi hại hơn so với những hài tử nông gia kia, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhì, lỡ như đến lúc thi, cơ thể của thiếu gia không thoải mái, không cẩn thận để thua thì sẽ rất mất mặt. Cho nên, bất kể là dùng phương pháp gì, chỉ cần ngài có thể đánh bại tên nhóc Lý Tự kia, khiến cho nó mất mặt, cũng là để cho tên Nguyên An Bình kia biết, bản lĩnh của thiếu gia lợi hại hơn những hài tử mà hắn dạy."
Hà Văn Tùng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Hà Phúc cũng rất có lý: “Ân! Cứ làm như lời ngươi nói đi."
Nguyên An Bình không biết Hà Văn Tùng bọn họ định dùng tiền mua chuộc người khác, hiện tại, hắn đang nói với Trọng Tôn Thụy về chuyện thu nhận phụ tá dạy học, hắn hỏi bé: “Thế nào? Lần này có muốn thi thử không?"
“Ân! Ta tham gia." Trọng Tôn Thụy không chút do dự đáp ứng, cho dù lần này thi không đậu cũng không sao, coi như tăng thêm kinh nghiệm, lần sau tiếp tục cố gắng.
Nguyên An Bình cổ vũ: “Nếu muốn tham gia thì hãy chuẩn bị thật cẩn thận, ngươi có thể xin Nguyên Lâm bọn họ lãnh giáo một chút kinh nghiệm, biết đâu lần này thi đậu thì sao?"
Hoắc Tiểu Hàn cũng cổ vũ bé: “Tiểu Thụy chuẩn bị cẩn thận a, ngày hôm nay ta làm cá cho ngươi ăn. An Bình ca nói ăn đầu cá rất bổ não, có thể khiến cho người khác thông minh, đầu cá cho ngươi ăn."
Trọng Tôn Thụy cao hứng: “Tiểu Hàn ca ca! Ăn cay đi, ta thích ăn cay."
Nguyên An Bình nói với bé: “Tiểu hài tử nên ăn ít cay thôi."
Hà Văn Tùng ở ngoài cửa nghe đoạn đối thoại của bọn họ, khiến cho nhóc khó chịu vô cùng, nhóc lập tức đi vào trong, chỉ trích: “Thật không công bằng! Tại sao hắn muốn tham gia khảo thí còn có thể học hỏi người khác, còn được làm đồ ăn riêng cho hắn ăn?"
Nguyên An Bình trực tiếp nói thẳng: “Ai biểu ngươi không được nhiều người yêu mến như Tiểu Thụy."
“Tại sao ta lại phải cầu xin sự yêu mến của người khác?" Hà Văn Tùng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Các ngươi cũng phải làm cá cho ta ăn, ta muốn ăn đầu cá. Chương thúc cho ngươi không ít tiền đâu, ngươi không thể chỉ làm cho hắn mà không làm cho ta."
Thân là người làm cơm, Hoắc Tiểu Hàn biểu thị mình sẽ không bên trọng bên khinh: “Vậy đầu cá chia cho mỗi người các ngươi một nửa nhé?"
Hà Văn Tùng đang muốn cự tuyệt, nhóc không muốn chia đồ ăn với người khác, nhưng khi nhìn thấy Nguyên An Bình bắn ánh mắt tới, nhóc chỉ có thể phẫn nộ đáp: “Ta không muốn ăn cay."
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy khó xử, một con cá, một hài tử thì muốn ăn cay, hài tử còn lại thì không muốn, y biết nên làm như thế nào đây?
Thấy Hoắc Tiểu Hàn bị làm khó dễ, Nguyên An Bình liền nói: “Đừng để ý đến nó, cứ làm cay đi."
Sau đó, hắn lại nói với Hà Văn Tùng: “Đừng nói với ta ngươi không thể ăn cay, mọi lần làm cay ta thấy ngươi ăn không ít đâu."
Hà Văn Tùng không phục: “Tại sao phải làm theo khẩu vị của hắn? Mà không làm theo khẩu vị của ta?"
“Rất đơn giản, Tiểu Thụy là hài tử nhà ta, còn ngươi…" Nguyên An Bình nhìn nhóc, thẳng thắn nói: “Là con nhà người khác, cho nên, chuyện bọn ta ưu tiên cho hài tử nhà mình là chuyện đương nhiên. Huống hồ, ngươi còn không được ai yêu mến."
Hà Văn Tùng sinh khí: “Ngươi… Ngươi dám đối xử như thế với ta, ta muốn cáo trạng với Chương thúc!"
Trọng Tôn Thụy thấy Hà Văn Tùng bởi vì chuyện khẩu vị mà làm ầm làm ĩ, còn gây khó dễ cho Hoắc Tiểu Hàn. Bé vốn là một đứa trẻ ngoan, nên liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Tiểu Hàn ca ca! Hay là kho cá đi?" Miễn cho đến lúc ăn cơm, Hà Văn Tùng lại tiếp tục nháo.
Nguyên An Bình nói với bé: “Tiểu Thụy! Ngươi đừng nhường nó, tên nhóc này thích được voi đòi tiên, ngày hôm nay cứ làm cay đi."
Dù sao, khi làm cá, bọn họ cũng phải để ý đến khẩu vị của hài tử, nên mặc dù nói là làm cay, kỳ thực cũng không cay bao nhiêu, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị Hà Văn Tùng. Với lại, Hà Văn Tùng vốn thích ăn cay, chỉ vì muốn cố tình gây sự phân cao thấp nên mới nói không muốn ăn cay.
“Ngươi mới là kẻ được voi đòi tiên!" Hà Văn Tùng tức giận trừng Trọng Tôn Thụy một cái, sinh khí đi ra ngoài.
Trọng Tôn Thụy vô tội bị trừng, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bé cảm thấy Hà Văn Tùng quá khó sống chung. Nhưng dù sao hiện tại bọn họ cũng đang sống cùng dưới một mái hiên, Trọng Tôn Thụy luôn mong muốn được trở thành bằng hữu với Hà Văn Tùng, cũng muốn Hà Văn Tùng đừng gây khó khăn cho Nguyên An Bình nữa.
Hoắc Tiểu Hàn thấy Hà Văn Tùng bị chọc tức rời đi, y có chút bất đắc dĩ cười nói: “An Bình ca! Tại sao lần nào ngươi cũng chọc cho nó tức giận đến như vậy?"
Y cảm thấy Hà Văn Tùng dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, bọn họ thân là người lớn, vẫn nên nhường nhịn hài tử một chút.
“Ai bảo tính khí nó lớn như vậy?" Nguyên An Bình biểu thị hắn không có làm gì sai: “Đừng nhắc đến nó nữa, đi thôi, chúng ta đi làm cơm."
Thường ngày, hắn luôn là người phụ trách nhóm lửa. Vào mùa hè, nhà bếp không phải là một địa phương tốt để vào, nhưng hắn không muốn để cho Hoắc Tiểu Hàn một mình chịu cực khổ, nên vẫn luôn là người gánh trách nhiệm nhóm lửa.
Dù sao cũng chỉ là thường xuyên thay quần áo hơn thôi, mỗi lần làm cơm xong, cả người hắn đều ra một thân mồ hôi.
Tác giả :
Tử Sắc Kinh Cức