Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 83: Tuần trăng mật

Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 83: Tuần trăng mật

Có lẽ là do mới nếm được mỹ vị, hoặc là bởi vì bao nhiêu áp lực từ trước đến giờ rốt cục bạo phát? Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, kết quả là hai vị này không biết tiết chế, vài ngày sau nghi thức, tất cả mọi người đều không thấy được thân ảnh của bọn họ, phỏng chừng hiện tại hai người bọn họ đã biến thành những kẻ “yêu giường" đi. Đến khi Lục Văn Thụy phát hiện lương thực trong trù phòng tựa hồ không đủ, y mới phản ứng lại, mấy ngày qua chính mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy? y quay  đầu nhìn Mễ Lai Khắc, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng biết trước đó đối phương đã nhẫn nại thật lâu, nhưng không thể đến mức mỗi ngày đều đem tinh lực phát huy ở trên giường đi. Có một số việc cần làm vừa phải đi, nghĩ như vậy, y trước hết là nhu nhu thắt lưng có chút bủn rủn của mình, tiếp theo đẩy kẻ đầu xỏ gây ra mấy dấu vết trên người mình qua một bên, y kiên định nhìn ánh mắt có chút nghi và bất mãn của đối phương, mở miệng nói:

"Đại Thước, lương thực nhà chúng ta sắp không đủ, gần đến mùa đông rồi, còn như vậy thì không thể được."

Nói xong y chỉ chỉ mấy cái sọt trúc trên tường nhà, lúc này đồ vật cất bên trong không còn có bao nhiêu, Mễ Lai Khắc thấy thế cũng biết gần nhất mình quá mức phóng túng, ai bảo tư vị của Thụy quá mức tốt đẹp như vậy chứ? Cứ làm cho hắn luôn muốn cùng đối phương triền miên.  Nhưng lương thực quả thật là một vấn đề, uy bạn lữ ăn no là chức trách của thú nhân, mà gần nhất mình hình như có chút thất trách. Nghĩ như vậy, hắn nghiêng đầu nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của bạn lữ nhà mình, ngượng ngùng gãi đầu, lo lắng nói:

"Thụy, ta đã biết, về sau ta sẽ tận lực khắc chế chính mình, ngươi chờ, ta đi ra ngoài săn thú."

Vừa dứt lời, hắn lấy chiếc ba lô một bên, chạy ra ngoài cửa, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc tựa hồ chạy trối chết, nhịn không được bật cười ra tiếng. Kỳ thật gần đây việc hai người vẫn ở nhà, y cũng có trách nhiệm, tuy rằng ngày đó y có lợi dụng việc đối phương say rượu mà phản công thành công một lần, hơn nữa buổi sáng hôm đó còn bị lấy song lần, thậm chí là mấy lần hoàn trả.  Nhưng lo lắng cho Đại Thước vẫn là một người trẻ tuổi, lại vừa mới thành thân, khó được phóng túng, y cũng liền yên lặng phối hợp, hơn nữa được người yêu của mình âu yếm,  cảm giác kỳ thật cũng không sai, có đôi khi y cũng muốn ngừng mà không được.

Cho nên vừa rồi y cũng không phải muốn chỉ trích Mễ Lai Khắc, mà là muốn cùng với đối phương đi săn thú, thuận tiện trữ một ít lương thực cho qua mùa đông mà thôi, không nghĩ tới mình nói chưa có nói xong, đối phương cũng đã chạy mất, xem ra Đại Thước đồng học nhà mình là một thú nhân thực “Sợ vợ" đâu, ha ha!

Tuy rằng không thể cùng đối phương đi săn thú, nhưng y vẫn quyết định đi đến ngọn núi cùng rừng cây ở  phụ cận tìm một ít lương thực trở về, ở thế giới thú nhân không có nhà ấm, muốn thoải mái qua mùa đông, trữ lương vẫn là thực tất yếu.

Nghĩ như vậy, y lấy một cái ba lô thật to, sau đó  để vào một vài  công cụ thường dùng cùng lưới đánh cá, lại thuận tay đổ một ống nước, lúc này mới mang cái sọt lên lưng rồi đi ra cửa.

Nhìn trời xanh mây trắng, tâm tình của y rất tốt, bước chân y thong thả, chậm rãi tiêu sái dọc theo bờ sông, khi y từ nhà đi ra, đột nhiên phát hiện thú nhân cùng giống cái bốn phía tựa hồ đều có ý vô tình nhìn chằm chằm mình, không biết có phải bị ảo giác hay không, y cảm giác trong ánh mắt của mọi người tựa hồ bao hàm chút ái muội cùng… khâm phục? Ân? Vì cái gì sẽ là khâm phục đâu? Gần nhất mình có làm chuyện gì lợi hại sao? Không có đi! Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc lắc lắc đầu, cảm thụ được tầm mắt càng ngày càng nóng của thú nhân cùng giống cái chung quanh,  da mặt của y luôn luôn cũng rất dầy rốt cục có chút chịu không được, y nhịn không được đẩy nhanh hơn cước bộ của mình, hơn nữa trong lúc đó lại vô ý sử dụng khinh công, bất quá một lát y liền như nguyện ly khai đám người, chạy về phía sau núi.

Mọi người còn lại nhìn thấy Lục Văn Thụy đã chạy rất xa, nét khâm phục trong mắt ngày càng phát ra dày đặc, thật không hổ là giống cái đặc biệt nhất và cường hãn nhất ở trong bộ lạc, cư nhiên có thể sau khi cùng thú nhân triền miên liên tục vài ngày mà vẫn có thể hoàn hảo như cũ,  bò xuống giường mà không tổn hao gì. (^_^).  Nhìn động tác sạch sẽ lưu loát vừa rồi của y thật sự làm cho người ta bội phục năng lực cường hãn hắn của y, nhớ lại lúc ấy sau khi cùng bạn lữ  nhà mình thì vài ngày sau mới có thể rời giường, hơn nữa cho dù là thật sự xuống giường, động tác vẫn sẽ có chút bủn rủn vô lực. Nếu lúc này Lục Văn Thụy biết tiếng lòng của mọi người, phỏng chừng sắc mặt của y nhất định sẽ phi thường phấn khích, hoàn hảo y không có thuật đọc tâm.

Lúc này y chạy tới phía sau núi, sau vài cái bật người, y đứng ở giữa một chỗ có rất nhiều nấm và rau dại, nhìn một đám nấm trắng trắng mập mạp, y  hơi hơi cười cười, tiếp theo cúi người bắt đầu công tác thu thập hôm nay. Cuối thu bắt đầu vào mùa đông,  rau dại và mấy thứ linh tinh khác kỳ thật rất nhiều, sau hơn một giờ,  ba lô của y  cũng đã đầy.

Nhìn một cái sọt tràn đầy các loại rau dại, Lục Văn Thụy xoay người đi đến bờ sông, chuẩn bị tốt mấy con cá để làm cơm, *đương nhiên nếu có thể lao đến giờ này hắn tôm cá tươi trong lời nói, kia cũng là không sai* . Đến khi y rốt cục thỏa mãn kéo một lưới đánh cá cuối cùng để về nhà thì cũng đã qua 3 giờ, như vậy xem ra đem võ công vận dụng cho cuộc sống vẫn là không tệ,  ít nhất hiệu suất cũng đề cao hơn vài lần.

Có lẽ là Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc rất ăn ý, khi y mang theo lưới đánh cá cùng cái sọt về đến nhà thời thì gặp được  Đại Thước đồng học cũng đang từ bên ngoài trở về, hai người nhìn nhau cười, tiếp theo tiện tay nắm lấy tay đối phương đi vào trong nhà.

Lúc này gần chạng vạng, hai người có thể trực tiếp chuẩn bị bữa tối, sau  khi nhìn thành quả lao động của hai người mang về,  Lục Văn Thụy làm đầu bếp, Mễ Lai Khắc làm trợ thủ, hai người cùng nhau làm bốn món ăn một món canh, trong đó thịt bò, chay mặn đều có.

Hai người vừa nấu ăn vừa liếc mắt đưa tình, quả nhiên tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt thật đúng là rất ngọt ngào, hiện tượng như thế này tựa hồ không có hạn chế về mặt địa thế. Đến khi hai người cùng nhau hưởng dụng xong bữa tối phong phú này, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc nhanh chóng dựa vào mình, nhịn không được khẽ lắc đầu, lần đầu tiên cự tuyệt yêu cầu của người nào đó, kỳ thật vận động trên giường cũng nên vừa phải đi, thắt lưng của mình gần đây nhất vẫn luôn thực bủn rủn đâu, y cũng cũng không muốn tuổi còn trẻ mà bị thận hư. Vì thế 10 ngày sau khi hai người cử hành nghi thức kết bạn, Đại Thước đồng học rốt cục lại cảm nhận được cảm giác bi ai khi mà nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng chính mình lại chỉ có thể nhìn không thể động, có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy, *hắn có thể trở thành thú nhân thế giới cái thứ nhất tự động dưỡng thành “Ninja" Cũng không nhất định đâu*.[Yamiryu: ninja = nhẫn giả = người giỏi nhịn, đây là chơi chữ =)))))] 

Cứ như vậy, ban đêm đối với Mễ Lai Khắc rất là gian nan, nhưng đối với Lục Văn Thụy mà nói thì rất là thả lỏng. Sáng sớm ngày hôm sau, đối mặt biểu tình ai oán của đối phương, Lục Văn Thụy cũng chỉ nhíu mày, không nói thêm gì, có một số việc vẫn không thể quá mức dung túng, nếu có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai cùng vô số lần về sau.

Nhìn Lục Văn Thụy rất là kiên định, Mễ Lai Khắc cũng không có tiếp tục yêu cầu, hắn cũng biết gần nhất chính mình là quá mức không thể khống chế bản thân, mỗi lần Thụy rời giường đều phải nhu thắt lưng, loại tư vị này buổi tối đêm tân hôn hắn cũng đã từng nếm trãi qua, cái địa phương kia thật sự có chút vất vả, đặc biệt vào buổi sáng ngày hôm sau,  xương sống thắt lưng đều rất là đau.

Bởi vậy hai người cũng rất nhanh đạt thành nhận thức chung, tư vị vận động trên giường tất nhiên là tốt đẹp, nhưng phải có chừng có mực. Bắt đầu từ hôm nay, vào ban ngày hai người khôi phục lại cuộc sống trước kia, buổi sáng săn thú, buổi chiều *nị oai* hoặc là cùng ba năm bạn tốt tụ tập. Đến buổi tối, hai người ôm lẫn nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, có khi triền miên có khi chỉ là đơn thuần ôm nhau mà ngủ.

Ngày cứ như vậy lại qua 2 tháng, một ngày kia khi mấy người Ngải Tư Đặc đến trong nhà liên hoan, Lý Na vừa lúc mang thú nhân bảo bảo của mình theo, hiện tại bảo bảo đã được 2 tuổi, hắn bình thường đều vẫn duy trì hình thú, chỉ có vào thời điểm nhìn thấy Lục Văn Thụy, mới có thể biến thành hình người, nằm ở trong lòng đối phương lăn lộn làm nũng. Tư Nặc cùng Lý Na mỗi lần thấy được đều nói là bảo bảo có vẻ thân cận Lục Văn Thụy, bởi vì khi ở nhà, tiểu hoàng đế thực ngạo kiều, mặc kệ hai phụ thân nhà mình khuyên bảo như thế nào, cưỡng bức hay  dụ dỗ, hắn đều trực tiếp súy cái đuôi không thèm nhìn đến, vẫn luôn khoác một thân da hổ màu đen rêu rao khắp nơi, có khi bị ép buộc đến nóng nảy còn có thể trên bay dưới nhảy, thật sự là chơi đến vui vẻ. Tự hồ đối với thú nhân bảo bảo mà nói, bọn họ thường thích duy trì hình thái nguyên thủy, cũng chính là thú hình, như vậy hành động của bọn họ cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với khi dùng hình người. Tuy nhiên Lục Văn Thụy rõ ràng là thích hình người của bảo bảo, cho nên mỗi lần đều đã hống bảo bảo biến thành hình người, có lẽ y đúng là có duên với tiểu hài tử, mỗi lần như thế, bảo bảo đều không đợi y nói hai lời liền thỏa mãn yêu cầu của y, điều này thật đúng là làm cho mấy người Ngải Tư Đặc ghen tị.

Pháp Lan nhìn bảo bảo ngoan ngoãn đứng ở trong lòng Lục Văn Thụy, nhìn đối phương híp lại ánh mắt, yên lặng hưởng thụ Lục Văn Thụy vuốt ve, trong lòng rất là hâm mộ, hắn cũng rất muốn có một bảo bảo của hắn cùng Ngải Tư Đặc, mặc kệ là thú nhân hay là thư tính, đều thực đáng yêu đi.

Có lẽ  nét hâm mộ trong mắt hắn quá mức rõ ràng, mấy người Lục Văn Thụy đều phát hiện, Ngải Tư Đặc đem đối phương ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:

"Pháp Lan, về sau chúng ta cũng sẽ có bảo bảo của chính mình, ngươi không cần quá hâm mộ, ngươi nói chúng ta sinh một  thú nhân bảo bảo hay là thư tính bảo bảo thì tốt hơn? Ngươi thích người như thế nào? Hay là lsinh cả hai?"

Nghe lời nói của Ngải Tư Đặc, Pháp Lan nhịn không được mỉm cười ngọt ngào, hắn biết đối phương là muốn chọc cho  mình vui vẻ, hơn nữa hai người bọn họ mới cử hành nghi thức được hơn một năm, thật sự là không nên gấp như vậy. Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên cũng liên tục phụ họa,

"Pháp Lan, chúng ta từ khi cử hành nghi thức đến giờ là 5 năm mới có bảo bảo, các ngươi mới có 1 năm thôi, không cần gấp như thế!"

Mễ Lai Khắc nghe vậy cũng gật gật đầu theo, ở thế giới thú nhân, đặc biệt là trong 1000 năm gần đây, tỷ lệ giống cái mang thai càng ngày càng thấp, như Lý Na cùng Tư Nặc đã xem như thực may mắn, bất quá hắn tin tưởng ca ca nhà mình cùng Pháp Lan nhất định cũng sẽ rất nhanh có bảo bảo, hắn và Thụy cũng thế. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nở nụ cười, Lục Văn Thụy thấy thế có chút nghi hoặc nhíu mày, tiếp theo nghiêng đầu nói với Pháp Lan:

"Kỳ thật ta cảm thấy ngươi có thể thử dùng ẩn tình quả, không phải nói trái cây kia có thể nâng cao tỷ lệ mang thai sao?"

Mấy người Ngải Tư Đặc nghe vậy cũng lập tức bừng tỉnh, trước đó bọn họ đúng là không nghĩ tới, có lẽ bọn họ có thể đi đến Ốc Nhĩ Phu bộ lạc đổi một ít, Tư Nặc cũng cười nói:

"Ta vốn chuẩn bị tháng sau đi thăm Thụy Lạp, đến lúc đó vừa lúc có thể đổi một ít ẩn tình quả, ta sẽ mang một ít trở về cho các ngươi. Thụy, Mễ Lai Khắc, các ngươi cũng muốn sao?"
Tác giả : Thanh Sa Ti Lũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại