Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 14: Tiến hành hồi bộ lạc [ nhị ]…
Nhìn Hắc Chiểu rừng rậm chậm rãi khuất khỏi tầm nhìn, Mễ Lai Khắc cảm thụ được cảm xúc của Lục Văn Thụy đang ngồi trên lưng hắn có chút đau thương có chút chờ mong, tuy rằng cảm xúc của y dao động rất nhỏ hắn vẫn nhận ra, xem ra hiện tại việc Thụy cùng hắn hồi bộ lạc vẫn duy trì thái độ lạc quan đã là tốt rồi.
Tuy rằng không tính là di chuyển cực nhanh, nhưng tốc độ phi hành của Mễ Lai Khắc vẫn là rất nhanh, cho nên hai người cũng không trao đổi gì. Một im lặng phi tường, một lẳng lặng nằm úp sấp ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Hình ảnh rất hòa hợp cũng rất xinh đẹp.
Lục Văn Thụy nhìn rừng rậm dưới thân xẹt qua rất nhanh, con sông, động vật, trong lòng không khỏi cảm khái, thật sự là một địa phương tốt, xanh rờn không ô nhiễm a. Nhìn xem non nước cùng một ít động vật lớn nhỏ ở nơi này đều thật đặc biệt đáng yêu. Có lẽ hiện tại,tâm tình của hắn là bất đồng, Lục Văn Thụy cảm giác toàn bộ thế giới của hắn tựa hồ đều sáng ngời lên, dù sao tại một khắc này, hắn nhìn cái gì cũng đều đặc biệt thuận mắt.
Lục Văn Thụy đột nhiên hưng trí, hắn xoay người, đem trúc lâu sau lưng ra trước, lấy thịt, khoai lang cùng một cái trúc quán [Y-H: mình nghĩ là một ống trúc đựng nước], một bên thưởng thức phong cảnh, một bên chậm rãi ăn uống. Trước nhắm nháp một mảnh thịt, ân, ngon, sau đến một miếng khoai lang, ngọt ngào, cũng không tệ, sau đó chính là uống một ngụm nước trái cây tự chế trong trúc quán. Bộ dáng thực vui vẻ tự tại. Đương nhiên một mình vui vẻ không bằng cùng nhau vui vẻ. Hắn tất nhiên không quên Đại Thước đồng học. Chỉ thấy hắn một tay ôm lông xù trên cổ bạch mao lão hổ, một tay hướng miệng lão hổ không ngừng mốm các loại đồ ăn, thỉnh thoảng uy nước trái cây.[ Thanh: Này có tính là gián tiếp hôn môi không?]
Lục Văn Thụy vừa ăn, vừa uy, lại còn nhân cơ hội vỗ vỗ đầu lão hổ, ân, xúc cảm mềm mại thuận hoạt này thật sự là không tệ a!
Mễ Lai Khắc được đối phương tận tay uy thức ăn cùng nước trái cây đến miệng, trong lòng cực kỳ vui thích. Thụy tự tay uy ta ăn nga, đây là lần đầu tiên, ha ha ha. Nếu không phải hắn hiện tại là thú hình thì sẽ dễ dàng nhận ra hắn đang cười trộm, bất quá hiện tại, phi lão hổ chính là liệt liệt cái miệng, nheo lại mắt hổ, vẻ mặt giống miêu, chỉ có thể vụng trộm vui sướng ở trong lòng.
Đại Thước đồng học trong lòng mừng thầm, nhân lúc Lục Văn Thụy vỗ vỗ đầu hắn liền thuận tiện cọ cọ trên tay đối phương, ý tứ là “Thụy, ta còn muốn!". Rõ ràng tại phương diện này, hai người có chút tâm ý tương thông, có thể thấy sau đó Lục Văn Thụy không ngừng đem này nọ hướng miệng đối phương uy đến.
Vì thế xuất hiện hình ảnh, ta uy ta, sau uy ngươi, tái lại uy ta. Một loạt động tác cứ lập lại như thế cho nên rất nhanh một người một hổ liền ăn uống no đủ. Lục Văn Thụy lại vỗ vỗ đầu hổ, đem ba lô bối hảo, bán ghé vào trên lưng đối phương tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên dưới.
Qua thật lâu sau, ít nhất Lục Văn Thụy cảm giác hắn đã có chút mệt và buồn ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể có xu thế đi xuống phía dưới, điều này làm cho hắn có chút khẩn trương, theo bản năng rất nhanh nắm lấy da lông, vốn đối mắt muốn híp lại liền lập tức trợn to. Hắn cúi người nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là một hồ nước xanh biếc. Nguyên lai Mễ Lai Khắc tìm được địa phương ngủ qua đêm cho nên đang ở chuẩn bị đáp xuống.
Đợi cho Mễ Lai Khắc sắp chạm đất, Lục Văn Thụy cũng đề khí từ trên lưng y nhảy xuống. Tuy rằng lúc này cách mặt đất khoản mười thước, nhưng động tác của hắn thật lưu sướng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tiêu sái tự nhiên, tiêu sái không kềm chế được.
Chỗ ăn ngủ của hai người đêm nay là ngay tại bên hồ vừa mới thấy. Lục Văn Thụy nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn, trong lòng nghĩ buổi tối hôm nay hắn không cần lo lắng không có chỗ tắm rửa, dù sao hiện tại mùa xuân mới qua một nửa mà thôi, hai người cả ngày lại chạy trên đường nên tắm rửa một cái coi như là cần thiết.
Vì thế sau khi hai người ngay tại bên hồ thu xếp xong, Lục Văn Thụy từ trong hành lý tùy thân lấy ra oa bát biều bồn, chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối, Mễ Lai Khắc thì đi xung quanh thu thập nhánh cây, chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa. Nhóm lửa xong, Mễ Lai Khắc thuận tay bắt mấy con cá trong hồ, lại đi bắt hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang ở khu rừng bên cạnh để làm thêm đồ ăn.
Tiếp nhận con mồi từ Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy như cũ chuẩn bị bốn món đồ ăn một món canh cho bữa tối. Trong bụng hai con gà rừng, hắn dồn rất nhiều nấm cùng gia vị liêu làm món *hoa gà*, con thỏ hoang to mọng thì làm món thịt thỏ đôn khoai tây, còn có khoai sọ sao thịt phiến, vừa mới hảo. Hai con cá lớn thì dùng để hấp, hai con cá thì thêm vài cái nấm ngao thành canh. Về phần món chính vẫn là bánh bột ngô, hôm nay là nhân rau dại trư thịt, đặt ở bên trong thạch nồi chưng một chút, liền nóng hầm hập.
Nếm qua bữa tối, hai người nhìn bốn phía thấy hoàn cảnh thật sự là tuyệt đẹp cùng yên tĩnh nên cảm thấy mỹ mãn, vì thế quyết định sau khi ăn xong liền tản bộ tại khu vực phụ cận Đương nhiên Mễ Lai Khắc không hiểu tản bộ sau khi ăn xong là cái gì, nhưng hắn thầm nghĩ có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ thì tốt rồi, cái khác thì có cái gì quan hệ đâu?
Hai người vòng quanh bờ sông làm vận động tiêu thực, Lục Văn Thụy nhìn hồ nước trong suốt kia, thật sự là nhịn không được nghĩ cần hảo hảo tắm rửa một cái.
“Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa một chút. Ngươi thì sao? Ta tẩy trước hay là ngươi tẩy trước? hay là chúng ta cùng nhau tẩy?" Hắn đối với bên cạnh Mễ Lai Khắc hỏi.
Khi nghe được Lục Văn Thụy mời hắn cùng y tắm rửa, Mễ Lai Khắc cảm thấy chính hắn nhất định là sinh ra ảo giác, bất quá nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Thụy cùng vẻ mặt thiên chân, Mễ Lai Khắc cảm thấy hắn hoặc là hắn nghe lầm hoặc là vì Thụy một người sống ở rừng rậm quá lâu cho nên không biết ý tứ chân chính của việc giống cái mời thú nhân tắm cùng là gì. Cho nên, hắn tuy rằng trong lòng thực khát vọng, nhưng vẫn là cảm thấy hắn cần tôn trọng Thụy, chỉ có thể trả lời:
“Thụy, ngươi tẩy trước đi, ta ở bên cạnh giúp ngươi canh chừng, hoàn cảnh ở đây dù sao chúng ta còn không quen thuộc, đề cao cảnh giác luôn tốt. Ngươi nếu có chuyện gì thì kêu ta."
Nói xong Mễ Lai Khắc xoay người hướng cách đó không xa đi đến. Khi cách bờ sông khoản ba, bốn mễ thì hắn liền xoay người, tựa vào thân cây yên lặng chờ đợi .[ thanh: Mễ Lai Khắc hảo có phong độ quân tử ]
Nghe được câu trả lời của Mễ Lai Khắc lại nhìn động tác kế tiếp của y, Lục Văn Thụy mới nhớ tới nơi này không phải địa cầu. Ở địa cầu, hai nam nhân cùng nhau tắm rửa là không có vấn đề gì, nhưng đây là Lạc Vân đại lục, đây là thế giới thú nhân, giống cái mời thú nhân cộng dục là giống như ở trên địa cầu là nữ mời nam tắm chung vậy, có vẻ hơi có chút mờ ám. Hoàn hảo Đại Thước đủ phong độ, ha ha, cảm giác được người quý trọng thật không tệ!
Vì thế, được Mễ Lai Khắc canh chừng, Lục Văn Thụy nhanh nhẹn cởi hết quần áo đi xuống hồ. Nước hồ mát mẻ chảy ở trên người, cảm giác làn da truyền đến từng trận lạnh lạnh cùng với cảnh giới nhập hóa nội công làm hắn cảm thấy cả người thư thái.
Ở trong hồ bơi vài vòng, Lục Văn Thụy hơi bán đứng lên, ngẩng cao đầu, tùy tính lắc lắc toàn bộ mái tóc dài rối tung ở sau lưng. Bọt nước thuận thế theo mái tóc trắng mềm mại của hắn mà chảy xuống, trước tiên ở trên đôi mi rất dài của hắn mà rung động một chút, sau đó lại chậm rãi xẹt đôi mắt màu lam tím, xuống chiếc mũi cao đẹp, rồi hạ dần đến cánh môi khéo léo tinh xảo màu hồng nhạt, trải qua đường cong duyên dáng của chiếc cằm, chậm rãi lướt xuống chiếc cổ trắng nõn tao nhã, tiếp theo đi vào xương quai xanh khêu gợi của hắn, cuối cùng lướt qua hai điểm phấn hồng trước ngực rồi chảy vào trong hồ. [Y-H: cái giọt nước này đi hay thiệt]
Hình ảnh mê người như vậy lạc vào một đôi mắt màu vàng. Chủ nhân ánh mắt này đem tầm mắt đi theo giọt nước kia chậm rãi xuống phía dưới, tái xuống phía dưới, ồ ồ tiếng hít thở đột nhiên vang lên, tuy rằng rất nhẹ, hơn nữa chỉ chợt lướt qua, nhưng vẫn bị Lục Văn Thụy phát hiện.
Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh, một đôi mắt màu lam tím còn mang theo hơi nước đột nhiên chống lại một đôi mắt màu vàng cách đó không xa.
Ở dưới ánh trăng, chủ nhân đồng tử màu vàng kia chậm rãi hiện thân, sau một lát, một cự lang màu bạc xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy . Lúc này trong ánh mắt màu vàng của nó lóe lên ánh sáng mang theo xâm chiếm cùng nồng đậm dục vọng. Mà ngay khi bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú, Lục Văn Thụy thầm nghĩ hỏi trước một câu:
“Ngân lang này là làm sao đến a?"
Tuy rằng không tính là di chuyển cực nhanh, nhưng tốc độ phi hành của Mễ Lai Khắc vẫn là rất nhanh, cho nên hai người cũng không trao đổi gì. Một im lặng phi tường, một lẳng lặng nằm úp sấp ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Hình ảnh rất hòa hợp cũng rất xinh đẹp.
Lục Văn Thụy nhìn rừng rậm dưới thân xẹt qua rất nhanh, con sông, động vật, trong lòng không khỏi cảm khái, thật sự là một địa phương tốt, xanh rờn không ô nhiễm a. Nhìn xem non nước cùng một ít động vật lớn nhỏ ở nơi này đều thật đặc biệt đáng yêu. Có lẽ hiện tại,tâm tình của hắn là bất đồng, Lục Văn Thụy cảm giác toàn bộ thế giới của hắn tựa hồ đều sáng ngời lên, dù sao tại một khắc này, hắn nhìn cái gì cũng đều đặc biệt thuận mắt.
Lục Văn Thụy đột nhiên hưng trí, hắn xoay người, đem trúc lâu sau lưng ra trước, lấy thịt, khoai lang cùng một cái trúc quán [Y-H: mình nghĩ là một ống trúc đựng nước], một bên thưởng thức phong cảnh, một bên chậm rãi ăn uống. Trước nhắm nháp một mảnh thịt, ân, ngon, sau đến một miếng khoai lang, ngọt ngào, cũng không tệ, sau đó chính là uống một ngụm nước trái cây tự chế trong trúc quán. Bộ dáng thực vui vẻ tự tại. Đương nhiên một mình vui vẻ không bằng cùng nhau vui vẻ. Hắn tất nhiên không quên Đại Thước đồng học. Chỉ thấy hắn một tay ôm lông xù trên cổ bạch mao lão hổ, một tay hướng miệng lão hổ không ngừng mốm các loại đồ ăn, thỉnh thoảng uy nước trái cây.[ Thanh: Này có tính là gián tiếp hôn môi không?]
Lục Văn Thụy vừa ăn, vừa uy, lại còn nhân cơ hội vỗ vỗ đầu lão hổ, ân, xúc cảm mềm mại thuận hoạt này thật sự là không tệ a!
Mễ Lai Khắc được đối phương tận tay uy thức ăn cùng nước trái cây đến miệng, trong lòng cực kỳ vui thích. Thụy tự tay uy ta ăn nga, đây là lần đầu tiên, ha ha ha. Nếu không phải hắn hiện tại là thú hình thì sẽ dễ dàng nhận ra hắn đang cười trộm, bất quá hiện tại, phi lão hổ chính là liệt liệt cái miệng, nheo lại mắt hổ, vẻ mặt giống miêu, chỉ có thể vụng trộm vui sướng ở trong lòng.
Đại Thước đồng học trong lòng mừng thầm, nhân lúc Lục Văn Thụy vỗ vỗ đầu hắn liền thuận tiện cọ cọ trên tay đối phương, ý tứ là “Thụy, ta còn muốn!". Rõ ràng tại phương diện này, hai người có chút tâm ý tương thông, có thể thấy sau đó Lục Văn Thụy không ngừng đem này nọ hướng miệng đối phương uy đến.
Vì thế xuất hiện hình ảnh, ta uy ta, sau uy ngươi, tái lại uy ta. Một loạt động tác cứ lập lại như thế cho nên rất nhanh một người một hổ liền ăn uống no đủ. Lục Văn Thụy lại vỗ vỗ đầu hổ, đem ba lô bối hảo, bán ghé vào trên lưng đối phương tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên dưới.
Qua thật lâu sau, ít nhất Lục Văn Thụy cảm giác hắn đã có chút mệt và buồn ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể có xu thế đi xuống phía dưới, điều này làm cho hắn có chút khẩn trương, theo bản năng rất nhanh nắm lấy da lông, vốn đối mắt muốn híp lại liền lập tức trợn to. Hắn cúi người nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là một hồ nước xanh biếc. Nguyên lai Mễ Lai Khắc tìm được địa phương ngủ qua đêm cho nên đang ở chuẩn bị đáp xuống.
Đợi cho Mễ Lai Khắc sắp chạm đất, Lục Văn Thụy cũng đề khí từ trên lưng y nhảy xuống. Tuy rằng lúc này cách mặt đất khoản mười thước, nhưng động tác của hắn thật lưu sướng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tiêu sái tự nhiên, tiêu sái không kềm chế được.
Chỗ ăn ngủ của hai người đêm nay là ngay tại bên hồ vừa mới thấy. Lục Văn Thụy nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn, trong lòng nghĩ buổi tối hôm nay hắn không cần lo lắng không có chỗ tắm rửa, dù sao hiện tại mùa xuân mới qua một nửa mà thôi, hai người cả ngày lại chạy trên đường nên tắm rửa một cái coi như là cần thiết.
Vì thế sau khi hai người ngay tại bên hồ thu xếp xong, Lục Văn Thụy từ trong hành lý tùy thân lấy ra oa bát biều bồn, chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối, Mễ Lai Khắc thì đi xung quanh thu thập nhánh cây, chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa. Nhóm lửa xong, Mễ Lai Khắc thuận tay bắt mấy con cá trong hồ, lại đi bắt hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang ở khu rừng bên cạnh để làm thêm đồ ăn.
Tiếp nhận con mồi từ Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy như cũ chuẩn bị bốn món đồ ăn một món canh cho bữa tối. Trong bụng hai con gà rừng, hắn dồn rất nhiều nấm cùng gia vị liêu làm món *hoa gà*, con thỏ hoang to mọng thì làm món thịt thỏ đôn khoai tây, còn có khoai sọ sao thịt phiến, vừa mới hảo. Hai con cá lớn thì dùng để hấp, hai con cá thì thêm vài cái nấm ngao thành canh. Về phần món chính vẫn là bánh bột ngô, hôm nay là nhân rau dại trư thịt, đặt ở bên trong thạch nồi chưng một chút, liền nóng hầm hập.
Nếm qua bữa tối, hai người nhìn bốn phía thấy hoàn cảnh thật sự là tuyệt đẹp cùng yên tĩnh nên cảm thấy mỹ mãn, vì thế quyết định sau khi ăn xong liền tản bộ tại khu vực phụ cận Đương nhiên Mễ Lai Khắc không hiểu tản bộ sau khi ăn xong là cái gì, nhưng hắn thầm nghĩ có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ thì tốt rồi, cái khác thì có cái gì quan hệ đâu?
Hai người vòng quanh bờ sông làm vận động tiêu thực, Lục Văn Thụy nhìn hồ nước trong suốt kia, thật sự là nhịn không được nghĩ cần hảo hảo tắm rửa một cái.
“Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa một chút. Ngươi thì sao? Ta tẩy trước hay là ngươi tẩy trước? hay là chúng ta cùng nhau tẩy?" Hắn đối với bên cạnh Mễ Lai Khắc hỏi.
Khi nghe được Lục Văn Thụy mời hắn cùng y tắm rửa, Mễ Lai Khắc cảm thấy chính hắn nhất định là sinh ra ảo giác, bất quá nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Thụy cùng vẻ mặt thiên chân, Mễ Lai Khắc cảm thấy hắn hoặc là hắn nghe lầm hoặc là vì Thụy một người sống ở rừng rậm quá lâu cho nên không biết ý tứ chân chính của việc giống cái mời thú nhân tắm cùng là gì. Cho nên, hắn tuy rằng trong lòng thực khát vọng, nhưng vẫn là cảm thấy hắn cần tôn trọng Thụy, chỉ có thể trả lời:
“Thụy, ngươi tẩy trước đi, ta ở bên cạnh giúp ngươi canh chừng, hoàn cảnh ở đây dù sao chúng ta còn không quen thuộc, đề cao cảnh giác luôn tốt. Ngươi nếu có chuyện gì thì kêu ta."
Nói xong Mễ Lai Khắc xoay người hướng cách đó không xa đi đến. Khi cách bờ sông khoản ba, bốn mễ thì hắn liền xoay người, tựa vào thân cây yên lặng chờ đợi .[ thanh: Mễ Lai Khắc hảo có phong độ quân tử ]
Nghe được câu trả lời của Mễ Lai Khắc lại nhìn động tác kế tiếp của y, Lục Văn Thụy mới nhớ tới nơi này không phải địa cầu. Ở địa cầu, hai nam nhân cùng nhau tắm rửa là không có vấn đề gì, nhưng đây là Lạc Vân đại lục, đây là thế giới thú nhân, giống cái mời thú nhân cộng dục là giống như ở trên địa cầu là nữ mời nam tắm chung vậy, có vẻ hơi có chút mờ ám. Hoàn hảo Đại Thước đủ phong độ, ha ha, cảm giác được người quý trọng thật không tệ!
Vì thế, được Mễ Lai Khắc canh chừng, Lục Văn Thụy nhanh nhẹn cởi hết quần áo đi xuống hồ. Nước hồ mát mẻ chảy ở trên người, cảm giác làn da truyền đến từng trận lạnh lạnh cùng với cảnh giới nhập hóa nội công làm hắn cảm thấy cả người thư thái.
Ở trong hồ bơi vài vòng, Lục Văn Thụy hơi bán đứng lên, ngẩng cao đầu, tùy tính lắc lắc toàn bộ mái tóc dài rối tung ở sau lưng. Bọt nước thuận thế theo mái tóc trắng mềm mại của hắn mà chảy xuống, trước tiên ở trên đôi mi rất dài của hắn mà rung động một chút, sau đó lại chậm rãi xẹt đôi mắt màu lam tím, xuống chiếc mũi cao đẹp, rồi hạ dần đến cánh môi khéo léo tinh xảo màu hồng nhạt, trải qua đường cong duyên dáng của chiếc cằm, chậm rãi lướt xuống chiếc cổ trắng nõn tao nhã, tiếp theo đi vào xương quai xanh khêu gợi của hắn, cuối cùng lướt qua hai điểm phấn hồng trước ngực rồi chảy vào trong hồ. [Y-H: cái giọt nước này đi hay thiệt]
Hình ảnh mê người như vậy lạc vào một đôi mắt màu vàng. Chủ nhân ánh mắt này đem tầm mắt đi theo giọt nước kia chậm rãi xuống phía dưới, tái xuống phía dưới, ồ ồ tiếng hít thở đột nhiên vang lên, tuy rằng rất nhẹ, hơn nữa chỉ chợt lướt qua, nhưng vẫn bị Lục Văn Thụy phát hiện.
Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh, một đôi mắt màu lam tím còn mang theo hơi nước đột nhiên chống lại một đôi mắt màu vàng cách đó không xa.
Ở dưới ánh trăng, chủ nhân đồng tử màu vàng kia chậm rãi hiện thân, sau một lát, một cự lang màu bạc xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy . Lúc này trong ánh mắt màu vàng của nó lóe lên ánh sáng mang theo xâm chiếm cùng nồng đậm dục vọng. Mà ngay khi bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú, Lục Văn Thụy thầm nghĩ hỏi trước một câu:
“Ngân lang này là làm sao đến a?"
Tác giả :
Thanh Sa Ti Lũ