Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 11: Trước khi về bộ lạc [ nhất ]…
Hằng ngày, lúc Lục Văn Thụy ra ngoài săn thú, Mễ Lai Khắc ở trong sơn động làm chút việc vặt. Chậm rãi đã qua mười ngày. Hôm nay là ngày mở “Thạch cao" bó chân cho Mễ Lai Khắc. Lục Văn Thụy cẩn thận bóc trúc phiến ở trên đùi phải của Đại Thước, dùng da thú ướt nước, chậm rãi lau bỏ lớp thảo dược phía trên.
Đợi cho mọi thứ đều lộng xong rồi, Lục Văn Thụy bảo Mễ Lai Khắc nâng lên đùi phải, sau đó duỗi thẳng, quả nhiên là sản phẩm của Lục gia, phẩm chất bảo đảm a. Chỉ thấy Đại Thước giơ chân đá ra lùi về hoàn toàn không có chút ngưng trệ, động tác lưu sướng, hoàn toàn nhìn không ra tại 10 ngày trước, cái chân này từng bị gãy xương nghiêm trọng.
Mễ Lai Khắc vừa lòng buông chân, xoay người hưng phấn ôm lấy Lục Văn Thụy xoay vòng: “Thụy, ta hiện tại cảm thấy chân sau đã hoàn toàn bình phục, không hề có một chút cảm giác được trước đây đã từng bị gãy xương, hoạt động thật thông thuận, không hề cứng ngắc, ngươi thật lợi hại. Về sau nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ có thể trở thành một y sư rất giỏi."
Bởi vì Mễ Lai Khắc đột nhiên bày ra một loạt động tác, cho nên chờ khi Lục Văn Thụy phản ứng lại, hắn đã được đặt trở về, nhìn Đại Thước ở đối diện hưng phấn không thôi, trong lòng hắn cũng thực vì đối phương mà cao hứng.
Bất quá nói về việc đi đến bộ lạc của Đại Thước, chính hắn trước kia cũng không có nghĩ qua. Hiện tại ngẫm lại thấy Đại Thước và hắn bất đồng, y có thân nhân cùng bộ lạc, tuy rằng không biết trước kia y vì cái gì xuất hiện tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhưng hiện tại thương thế của y đã tốt lắm, hẳn là sẽ về bộ lạc đi, y là không có khả năng luôn ở tại nơi này cùng hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Văn Thụy liền dâng lên một trận mất mát.
“Thụy, ngươi nguyện ý cùng ta hồi bộ lạc không?" Nhìn Lục Văn Thụy trước mắt đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc thật cẩn thận hỏi.
Suy nghĩ bị đánh gãy, Lục Văn Thụy ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt chờ mong lại mang theo điểm bất an của Mễ Lai Khắc, trong nháy mắt, hắn liền thu hồi mất mát vừa rồi, trong lòng nghĩ nếu Đại Thước không thể lưu lại cùng hắn vậy thì hắn chỉ có thể đi tới bộ lạc cùng y thôi. Người dù sao cũng là động vật quần cư, chính hắn cũng không thể cả đời đều cô đơn sống ở trong rừng rậm. Nếu trước đây chưa gặp được Đại Thước, có lẽ chính hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sau hơn 10 ngày ở chung giờ muốn cho hắn trở lại cuộc sống cô đơn một người thật sự cảm thấy rất khó.
Bất quá chính hắn nếu thật sự cùng Mễ Lai Khắc đi về bộ lạc, không biết người trong bộ lạc có xem hắn là quái thai hay không, vạn nhất sau khi hắn đến đó rồi thì lại bị đuổi ra thì làm sao bây giờ? Việt này cần phải hỏi cho rõ ràng.
Trong lòng trăm chuyển nhưng thật ra chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi, Lục Văn Thụy sau đó liền hỏi Mễ Lai Khắc:"Đại Thước, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu khi ngươi thấy ta, ngươi không thấy phát sắc cùng đồng sắc của ta thực……kỳ quái sao?" Nghĩ nghĩ vẫn là nói không nên lời hai chữ “quái dị" , dù sao chính hắn cũng không có cảm thấy bộ dáng của An có cái gì kỳ quái.
“Kỳ quái? Không có a. Thụy, ta vẫn cảm thấy của tóc cùng ánh mắt của ngươi đều thật khá a, tuy rằng ta cũng có tóc trắng và mắt xanh, nhưng mắt và tóc của ngươi lại làm cho ta cảm thấy thực bất đồng, ngươi xem, ánh mắt của ta là màu thâm lam, của ngươi là màu lam có chút tím. Mà tóc của ngươi cũng không phải toàn màu bạc, giống như so với màu bạc càng gần giống tuyết sắc hơn một chút, nhìn đẹp lắm." Nói xong, Đại Thước đồng học còn sợ đối phương không tin nên đem một lọn tóc màu bạc của mình ra so sánh để gia tăng tính thuyết phục.
Lục Văn Thụy nghe đối phương nói liên tục, ngẫm lại dường như màu mắt cùng màu tóc của hắn quả thật có chút bất đồng, cũng không là một màu thuần túy, chính là lúc trước khi hắn tiếp nhận bộ dáng ngân phát lam mâu của An nhưng sau đó cũng không có cẩn thận đánh giá lại chính hắn, dù sao thì tại đây ngay cả gương đều không có thì dù muốn nhìn bộ dáng của mình cũng không thể. Bất quá nghe Đại Thước nói như vậy, hắn vẫn chưa có được đáp án hắn muốn, vì thế tiếp tục hỏi:
"Đại Thước, ý của ta là, giống cái trong bộ lạc các ngươi không phải có màu tóc cùng màu mắt đồng nhất sao? Ngươi không thấy là ta không giống với bọn họ sao?"
Nghe xong lời nói của Lục Văn Thụy , Mễ Lai Khắc mới phản ứng lại, nguyên lai Thụy hỏi là điều này a.
“Thụy, bình thường giống cái quả thật tựa như như ngươi nói vậy, phát sắc cùng đồng sắc là giống nhau, nhưng là cũng có ngoại lệ a, giống như cha ta chính là có tóc màu tím cùng ánh mắt màu đen, rất đẹp nga! giống cái như thế mỗi một trăm năm chỉ xuất hiện một người, bản thân bọn họ đều được thần thú cho một năng lực đặc biệt, cho nên bọn họ ở trong bộ lạc là thực trân quý, là một sự tồn tại rất trọng yếu! Cha ta chính là bởi vì có được năng lực chữa bệnh cho nên hắn mới làm y sư của bộ lạc."
Sợ Lục Văn Thụy không rõ ràng tình huống lắm, Mễ Lai Khắc thực kể lại một chút, có lẽ nguyên nhân là do Thụy sống một mình ở trong rừng rậm, kỳ thật thú nhân phu phu lưu lạc là không tồn tại, Thụy kỳ thật là vì phát sắc cùng đồng sắc bất đồng mới……
Lời nói của Mễ Lai Khắc gây cho Lục Văn Thụy một ngạc nhiên rất lớn, nguyên lai An không phải là quái thai, mà là tồn tại thực trân quý, hiện tại chính hắn cũng không biết nên cười cho cha mẹ bé An hay là vì bé An mà tiếc hận.
Bất quá nói đến thần thú ban cho năng lực, chính hắn giống như vẫn không có phát hiện ra, năng lực giống như của cha Đại Thước hẳn là tương đương với quang hệ ma pháp đi, vậy năng lực của hắn là cái gì?
“Đại Thước, thần thú ban cho năng lực là làm sao thấy được vậy? Sao ta cảm thấy giống như mình không có a? Hơn nữa giống cái có đồng sắc cùng phát sắc bất đồng được thần thú ban cho năng lực là ở các bộ lạc đều có sao?"
Lục Văn Thụy nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng vì cái gì lúc trước người trong bộ lạc của bé An lại không biết đâu? Hay là có người biết nhưng không nói? Hay là……
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ có không ít nghi vấn, nhất thời cũng nói không xong, nghĩ như vậy, hắn liền kéo tay đối phương, đi vào bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, thuận tay còn rót một chén nước cấp đối phương, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
“Thụy, kỳ thật chuyện này là ở trong lịch sử của bộ lạc ghi lại, mỗi bộ lạc đều có một cuốn da thú truyền thừa, trong đó có ghi lại lịch sử của bộ lạc, trương da thú này là do tộc trưởng bảo quản. Mà lịch sử của từng bộ lạc đều dài ngắn khác nhau, đây là do thời gian từng bộ lạc thành lập khác nhau, như là bộ lạc Thái Cách của chúng ta cũng đã có ba ngàn năm lịch sử, mà bộ lạc phía đông hải là hai ngàn ba trăm năm, bộ lạc xà tộc ở phía nam là một ngàn tám trăm năm, bộ lạc vũ tộc ở phía tây là hai ngàn năm trăm năm, bộ lạc Ốc Nhĩ phu ở phương bắc là hai ngàn năm. Tính ra bộ lạc của chúng ta xem như lâu đời nhất."
Nghe xong một trận, phát hiện trong đó không có bộ lạc Lý Âu, Lục Văn Thụy đành đánh gãy lời nói của Mễ Lai Khắc:
"Như vậy bộ lạc Lý Âu bên cạnh Hắc Chiểu rừng rậm đâu? Như thế nào ngươi không nói đến?"
Tuy rằng Lục Văn Thụy tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn là không khó nghe ra trong đó có chút vội vàng.
Đợi cho mọi thứ đều lộng xong rồi, Lục Văn Thụy bảo Mễ Lai Khắc nâng lên đùi phải, sau đó duỗi thẳng, quả nhiên là sản phẩm của Lục gia, phẩm chất bảo đảm a. Chỉ thấy Đại Thước giơ chân đá ra lùi về hoàn toàn không có chút ngưng trệ, động tác lưu sướng, hoàn toàn nhìn không ra tại 10 ngày trước, cái chân này từng bị gãy xương nghiêm trọng.
Mễ Lai Khắc vừa lòng buông chân, xoay người hưng phấn ôm lấy Lục Văn Thụy xoay vòng: “Thụy, ta hiện tại cảm thấy chân sau đã hoàn toàn bình phục, không hề có một chút cảm giác được trước đây đã từng bị gãy xương, hoạt động thật thông thuận, không hề cứng ngắc, ngươi thật lợi hại. Về sau nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ có thể trở thành một y sư rất giỏi."
Bởi vì Mễ Lai Khắc đột nhiên bày ra một loạt động tác, cho nên chờ khi Lục Văn Thụy phản ứng lại, hắn đã được đặt trở về, nhìn Đại Thước ở đối diện hưng phấn không thôi, trong lòng hắn cũng thực vì đối phương mà cao hứng.
Bất quá nói về việc đi đến bộ lạc của Đại Thước, chính hắn trước kia cũng không có nghĩ qua. Hiện tại ngẫm lại thấy Đại Thước và hắn bất đồng, y có thân nhân cùng bộ lạc, tuy rằng không biết trước kia y vì cái gì xuất hiện tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhưng hiện tại thương thế của y đã tốt lắm, hẳn là sẽ về bộ lạc đi, y là không có khả năng luôn ở tại nơi này cùng hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Văn Thụy liền dâng lên một trận mất mát.
“Thụy, ngươi nguyện ý cùng ta hồi bộ lạc không?" Nhìn Lục Văn Thụy trước mắt đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc thật cẩn thận hỏi.
Suy nghĩ bị đánh gãy, Lục Văn Thụy ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt chờ mong lại mang theo điểm bất an của Mễ Lai Khắc, trong nháy mắt, hắn liền thu hồi mất mát vừa rồi, trong lòng nghĩ nếu Đại Thước không thể lưu lại cùng hắn vậy thì hắn chỉ có thể đi tới bộ lạc cùng y thôi. Người dù sao cũng là động vật quần cư, chính hắn cũng không thể cả đời đều cô đơn sống ở trong rừng rậm. Nếu trước đây chưa gặp được Đại Thước, có lẽ chính hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sau hơn 10 ngày ở chung giờ muốn cho hắn trở lại cuộc sống cô đơn một người thật sự cảm thấy rất khó.
Bất quá chính hắn nếu thật sự cùng Mễ Lai Khắc đi về bộ lạc, không biết người trong bộ lạc có xem hắn là quái thai hay không, vạn nhất sau khi hắn đến đó rồi thì lại bị đuổi ra thì làm sao bây giờ? Việt này cần phải hỏi cho rõ ràng.
Trong lòng trăm chuyển nhưng thật ra chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi, Lục Văn Thụy sau đó liền hỏi Mễ Lai Khắc:"Đại Thước, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu khi ngươi thấy ta, ngươi không thấy phát sắc cùng đồng sắc của ta thực……kỳ quái sao?" Nghĩ nghĩ vẫn là nói không nên lời hai chữ “quái dị" , dù sao chính hắn cũng không có cảm thấy bộ dáng của An có cái gì kỳ quái.
“Kỳ quái? Không có a. Thụy, ta vẫn cảm thấy của tóc cùng ánh mắt của ngươi đều thật khá a, tuy rằng ta cũng có tóc trắng và mắt xanh, nhưng mắt và tóc của ngươi lại làm cho ta cảm thấy thực bất đồng, ngươi xem, ánh mắt của ta là màu thâm lam, của ngươi là màu lam có chút tím. Mà tóc của ngươi cũng không phải toàn màu bạc, giống như so với màu bạc càng gần giống tuyết sắc hơn một chút, nhìn đẹp lắm." Nói xong, Đại Thước đồng học còn sợ đối phương không tin nên đem một lọn tóc màu bạc của mình ra so sánh để gia tăng tính thuyết phục.
Lục Văn Thụy nghe đối phương nói liên tục, ngẫm lại dường như màu mắt cùng màu tóc của hắn quả thật có chút bất đồng, cũng không là một màu thuần túy, chính là lúc trước khi hắn tiếp nhận bộ dáng ngân phát lam mâu của An nhưng sau đó cũng không có cẩn thận đánh giá lại chính hắn, dù sao thì tại đây ngay cả gương đều không có thì dù muốn nhìn bộ dáng của mình cũng không thể. Bất quá nghe Đại Thước nói như vậy, hắn vẫn chưa có được đáp án hắn muốn, vì thế tiếp tục hỏi:
"Đại Thước, ý của ta là, giống cái trong bộ lạc các ngươi không phải có màu tóc cùng màu mắt đồng nhất sao? Ngươi không thấy là ta không giống với bọn họ sao?"
Nghe xong lời nói của Lục Văn Thụy , Mễ Lai Khắc mới phản ứng lại, nguyên lai Thụy hỏi là điều này a.
“Thụy, bình thường giống cái quả thật tựa như như ngươi nói vậy, phát sắc cùng đồng sắc là giống nhau, nhưng là cũng có ngoại lệ a, giống như cha ta chính là có tóc màu tím cùng ánh mắt màu đen, rất đẹp nga! giống cái như thế mỗi một trăm năm chỉ xuất hiện một người, bản thân bọn họ đều được thần thú cho một năng lực đặc biệt, cho nên bọn họ ở trong bộ lạc là thực trân quý, là một sự tồn tại rất trọng yếu! Cha ta chính là bởi vì có được năng lực chữa bệnh cho nên hắn mới làm y sư của bộ lạc."
Sợ Lục Văn Thụy không rõ ràng tình huống lắm, Mễ Lai Khắc thực kể lại một chút, có lẽ nguyên nhân là do Thụy sống một mình ở trong rừng rậm, kỳ thật thú nhân phu phu lưu lạc là không tồn tại, Thụy kỳ thật là vì phát sắc cùng đồng sắc bất đồng mới……
Lời nói của Mễ Lai Khắc gây cho Lục Văn Thụy một ngạc nhiên rất lớn, nguyên lai An không phải là quái thai, mà là tồn tại thực trân quý, hiện tại chính hắn cũng không biết nên cười cho cha mẹ bé An hay là vì bé An mà tiếc hận.
Bất quá nói đến thần thú ban cho năng lực, chính hắn giống như vẫn không có phát hiện ra, năng lực giống như của cha Đại Thước hẳn là tương đương với quang hệ ma pháp đi, vậy năng lực của hắn là cái gì?
“Đại Thước, thần thú ban cho năng lực là làm sao thấy được vậy? Sao ta cảm thấy giống như mình không có a? Hơn nữa giống cái có đồng sắc cùng phát sắc bất đồng được thần thú ban cho năng lực là ở các bộ lạc đều có sao?"
Lục Văn Thụy nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng vì cái gì lúc trước người trong bộ lạc của bé An lại không biết đâu? Hay là có người biết nhưng không nói? Hay là……
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ có không ít nghi vấn, nhất thời cũng nói không xong, nghĩ như vậy, hắn liền kéo tay đối phương, đi vào bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, thuận tay còn rót một chén nước cấp đối phương, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
“Thụy, kỳ thật chuyện này là ở trong lịch sử của bộ lạc ghi lại, mỗi bộ lạc đều có một cuốn da thú truyền thừa, trong đó có ghi lại lịch sử của bộ lạc, trương da thú này là do tộc trưởng bảo quản. Mà lịch sử của từng bộ lạc đều dài ngắn khác nhau, đây là do thời gian từng bộ lạc thành lập khác nhau, như là bộ lạc Thái Cách của chúng ta cũng đã có ba ngàn năm lịch sử, mà bộ lạc phía đông hải là hai ngàn ba trăm năm, bộ lạc xà tộc ở phía nam là một ngàn tám trăm năm, bộ lạc vũ tộc ở phía tây là hai ngàn năm trăm năm, bộ lạc Ốc Nhĩ phu ở phương bắc là hai ngàn năm. Tính ra bộ lạc của chúng ta xem như lâu đời nhất."
Nghe xong một trận, phát hiện trong đó không có bộ lạc Lý Âu, Lục Văn Thụy đành đánh gãy lời nói của Mễ Lai Khắc:
"Như vậy bộ lạc Lý Âu bên cạnh Hắc Chiểu rừng rậm đâu? Như thế nào ngươi không nói đến?"
Tuy rằng Lục Văn Thụy tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn là không khó nghe ra trong đó có chút vội vàng.
Tác giả :
Thanh Sa Ti Lũ