Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 10: Thản nhiên ái muội…
Còn tại ngay cửa động, bạch mao lão hổ vốn đang nhìn chung quanh rốt cục thấy được Lục Văn Thụy đã muốn đến gần, bạch mao lão hổ phát hiện mục tiêu, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, miệng phát ra thanh âm hồng hộc, cái đuôi cũng lắc hăng say, xem ra rất có khí thế [ Thanh: Ta cảm thấy Đại Thước càng ngày càng không giống lão hổ mà giống con chó nhỏ, điều này tuyệt đối không phải là lỗi của ta nga.]
Bạch mao lão hổ đi đến bên người Lục Văn Thụy , không ngừng đảo quanh bên người hắn, mở miệng nói:"Thụy, ngươi đã trở lại a!" Dứt lời còn nheo lại hổ mâu, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn bạch mao lão hổ bên chân, tay phải không tự chủ được vươn ra nhẹ nhàng nhu nhu đầu hổ, tiếp theo vỗ vỗ vài cái, mới lên tiếng:"Đại Thước, ta đã trở về." Trong thanh âm mang theo ý cười nồng đậm.
Đây đại khái là lần đầu tiên Lục Văn Thụy tại trước mặt Mễ Lai Khắc lộ ra nụ cười thật tâm như vậy đi, Đại Thước nâng đầu hổ lên, có chút sững sờ, trong hổ mâu màu thâm màu lam không chút nào che dấu si mê.
Một người một hổ cứ đối diện như vậy tại phía trước sơn động, một người trên mặt mỉm cười, một kẻ trong mắt mang theo si mê cùng thản nhiên sủng nịch.
Đột nhiên truyền đến một tiếng “Ba", thanh âm này lập tức phá vỡ hình ảnh một người một hổ đối diện, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện ra là Lục Văn Thụy hôm nay trảo về một con cá trắm cỏ nặng khoản hai ba cân từ trong lưới đánh cá bên cạnh rớt ra.
Lục Văn Thụy thế này mới phát hiện hắn đang đứng ngay cửa động, trên lưng khiêng một con đạt đạt thú, trong tay mang theo một lưới đánh cá, vừa mới rồi chính hắn còn cùng bạch mao lão hổ đối diện ngoạn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thật sự ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ, hắn xoay người cùng Mễ Lai Khắc đi vào sơn động.
Lúc đi ngang qua đất trồng rau, nhìn thấy đã được tưới tiêu xong, còn có nhóm tiểu động vật đối diện hiện tại rõ ràng là được cho ăn uống no đủ, trong mắt Lục Văn Thụy xẹt qua ý cười, xem ra Đại Thước đồng học bỏ ra không ít lực đâu!
Sau khi bạch mao lão hổ đi theo Lục Văn Thụy vào sơn động liền biến thành người, thấy đối phương đang xử lý cá vừa mang về, hắn liền giúp đỡ tẩy đồ ăn, xử lý con mồi, đợi cho nguyên liệu nấu ăn đều xử lý tốt, liền tự giác giúp đỡ Thụy nhóm lửa bên dưới táo đài.
Nhìn Lục Văn Thụy bắt đầu lấy nồi nấu cơm, hắn ngay tại một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hai người tuy rằng là lần đầu tiên phối hợp, nhưng cũng rất ăn ý, cảm giác không có nửa điểm trúc trắc, cảm giác làm việc không phiền lụy.
Tại đây một người làm một người phụ nên bốn món ăn một món canh rất nhanh được nấu tốt lắm, Mễ Lai Khắc vội vàng bày chén bát trên thạch bàn, sau đó mang đồ ăn đã làm xong trên táo đài từng món từng món bày lên bàn, tiếp theo hắn liền đứng ở một bên nhìn Lục Văn Thụy đang đảo cái gì đó trong thạch oa.
Đợi cho Lục Văn Thụy xử lý xong canh xương, bớt lửa, đậy nắp, vừa mới xoay người liền phát hiện Mễ Lai Khắc cũng không có ngồi ở bên cạnh thạch bàn, mà là đứng ở phía sau hắn, bình tĩnh nhìn hắn, bộ dáng hình như là đang chờ hắn cùng nhau ăn cơm.
Nghĩ đến vừa rồi Đại Thước giúp đỡ hắn cùng nhau xử lý con mồi, chuẩn bị đồ ăn, một bộ dáng rất là hiền lành, hiện tại lại nhìn bộ dáng đối phương yên lặng chờ đợi hắn ăn cơm, đáy lòng của hắn lại xẹt qua một dòng nước ấm nhè nhẹ. Cảm giác tựa hồ chỉ cần có Đại Thước ở bên người hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp, mềm, không thể phủ nhận, đối với một người cô độc lâu như vậy mà nói thì loại cảm giác này thật sự tốt lắm, thực làm người ta khó có thể kháng cự. Có lẽ đây là nguyên nhân lúc trước khiến hắn không chút do dự lưu lại đối phương đi.
Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên cùng Mễ Lai Khắc trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn cơm, bởi vì khẩu vị của Đại Thước đồng học rất lớn, cho nên hôm nay vẫn là bốn món đồ ăn một món canh, đương nhiên món chính là thịt bánh bột ngô hôm nay đổi thành rau dại bánh bột ngô, ngẫu nhiên chỉ là muốn thay đổi khẩu vị một chút.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện im lặng ăn cơm, vốn là muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hai người cùng nhau ăn vài bữa cơm làm cho Đại Thước đồng học phát hiện tựa hồ lúc Thụy ăn cơm thì không thích nói chuyện, cho nên hắn cũng liền yên lặng cùng ăn cơm, làm cho Thụy phản cảm là việc mà hắn sẽ tuyệt đối không làm.
Ăn cơm xong, Lục Văn Thụy xem xét miệng vết thương ở chân của Mễ Lai Khắc, phát hiện tình huống khép lại đều tốt lắm, nên thoáng an tâm, tiếp theo hắn nói với Mễ Lai Khắc:
"Đại Thước, thương thế của ngươi đều khôi phục tốt lắm, xem ra thể chất của ngươi thật là tốt lắm, như thế xem ra, phỏng chừng không đến mười ngày, chân của ngươi có thể khôi phục nguyên dạng."
Mễ Lai Khắc nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cũng thật cao hứng, dù sao với thói quen của một thú nhân thì việc cả ngày đứng ở trong phòng để cho giống cái đi ra ngoài săn thú đến uy hắn ăn no thật sự là rất khó chịu. Huống chi, Thụy là giống cái mà hắn tính đặt ở trong lòng đâu.
Ngẫm lại từ lúc hai người gặp nhau tới nay, vẫn đều là Thụy chiếu cố hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ngọt ngào, lại có chút ảo não, vốn hẳn là hắn nên chiếu cố Thụy, hắn không nghĩ nhìn Thụy một người mệt như vậy, tuy rằng Thụy tựa hồ đã quen với cuộc sống tự cấp tự túc này, nhưng là hắn mỗi khi nhớ tới Thụy còn không có trưởng thành mà đã sống trong rừng rậm một mình, vẫn là không kìm được đau lòng.Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lại mang theo tươi cười ôn hòa trả lời Lục Văn Thụy :
"Thụy, cám ơn ngươi, nếu ngươi không giúp ta xử lý miệng vết thương, chính cốt, ta là nhất định không có hết nhanh như vậy."
Nói xong, hắn thực tự nhiên dọn dẹp bát đem đi rửa.
Nhìn tươi cười ôn hòa trên mặt Mễ Lai Khắc cùng động tác y thuần thục sửa sang lại bát, thật đúng là nhìn không ra y mới đến đến sơn động của hắn hai ngày đâu. Nhìn y tự giác giúp đỡ hắn làm “Gia sự" như vậy, Lục Văn Thụy cũng không nói cái gì nữa. Chính là lại đi vào trước táo đài, nhìn nồi canh xương, ngao canh, chú ý lủa.
Đợi cho Đại Thước theo thứ tự đem nồi cùng bát khoái đều tẩy trừ tốt lắm, sau đó xếp trên táo đài xong, canh xương trong nồi cũng ngao không sai biệt lắm. Lục Văn Thụy múc ra một chén lớn, để vào một cái cái thìa giản dị, lại để lửa nhỏ chút, đem canh còn thừa đặt trên bếp giử ấm.
Mễ Lai Khắc nhìn một loạt động tác của Lục Văn Thụy , chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy một chén lớn canh thịt lại có chút mùi thảo dược xuất hiện trước mặt mình. Hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, mở miệng hỏi:
"Thụy, này bát canh là cho ta à?, nhưng chúng ta không phải vừa mới ăn cơm xong sao?"
“Đúng vậy, nhanh lên, thừa dịp còn nóng nên uống đi."
Tuy rằng trong lòng Đại Thước đồng học còn nghi hoặc, nhưng hắn vẫn thuận theo tiếp nhận bát canh, chậm rãi uống, đợi khi một chén canh đã thấy đáy, bên tai mới truyền đến âm thanh trong sáng của Lục Văn Thụy :
"Đây là canh xương cốt dùng xương đùi của đạt đạt thú vừa rồi cùng một chút thảo dược bổ khí huyết nấu, hẳn là đối với thương thế của ngươi mới có lợi."
Nghe Lục Văn Thụy trả lời xong, đôi mắt màu thâm lam của Mễ Lai Khắc càng trở nên sáng, khóe mắt hơi hơi nheo lại cùng khóe miệng không tự chủ mà cong lên, đều có thể nhìn ra hiện tại tâm tình của hắn thật sự tốt lắm. Thụy thế nhưng còn ngao canh cấp riêng cho hắn nga, ân, nguyên lai Thụy quan tâm hắn như vậy, ha ha, thật tốt!
Mễ Lai Khắc trong lòng say mê nên không chú ý đến việc Lục Văn Thụy khi nhìn thấy hắn tươi cười cũng liền nở lên một nụ cười sủng nịch.
Lục Văn Thụy ôn hòa nhìn đôi mắt sáng trông suốt của Mễ Lai Khắc, trong lòng cũng cảm thấy thoả mãn, tựa như hắn vì đối phương làm một chuyện gì đó mà đối phương thật cao hứng tiếp nhận hảo ý của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy tốt lắm. Nguyên lai cảm giác vì người khác làm việc và được người khác thừa nhận thật là hạnh phúc.
Chờ một người âm thầm say mê, một người trong lòng thoả mãn từ từ lấy lại tinh thần thì đã qua thật lâu. Sau đó hai người đối với tình trạng mới vừa rồi của bản thân đều không hề đề cập tới. Cả hai phối hợp ăn ý, một người đi rửa bát canh vừa mới ăn , một người đem nguyên liệu nấu ăn còn lại đi xử lý.
Cả hai đều tự làm xong phần việc của mình, lại chống lại ánh mắt lẫn nhau, nhất xúc tức phân, giống như hai người đều có loại cảm giác không được tự nhiên lắm. Thản nhiên ái muội ở trong không khí chậm rãi phiêu đãng.
Hai nam nhân có gương mặt đỏ hồng đối đứng, đầu đều phiết đến một bên. Hai nam nhân như vậy, một người dương cương một người tuấn dật, một cao một thắp, một có dáng người cường tráng, một có dáng người thon dài, bình thường không có việc gì thì một người luôn có vẻ mặt bí hiểm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, người còn lại là vân đạm phong khinh, tiêu sái phiêu dật. Hiện tại hai người lại đều mang một bộ dáng ngượng ngùng, làm cho người ta nhìn có cảm giác thật là có chút đáng yêu.
Bạch mao lão hổ đi đến bên người Lục Văn Thụy , không ngừng đảo quanh bên người hắn, mở miệng nói:"Thụy, ngươi đã trở lại a!" Dứt lời còn nheo lại hổ mâu, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn bạch mao lão hổ bên chân, tay phải không tự chủ được vươn ra nhẹ nhàng nhu nhu đầu hổ, tiếp theo vỗ vỗ vài cái, mới lên tiếng:"Đại Thước, ta đã trở về." Trong thanh âm mang theo ý cười nồng đậm.
Đây đại khái là lần đầu tiên Lục Văn Thụy tại trước mặt Mễ Lai Khắc lộ ra nụ cười thật tâm như vậy đi, Đại Thước nâng đầu hổ lên, có chút sững sờ, trong hổ mâu màu thâm màu lam không chút nào che dấu si mê.
Một người một hổ cứ đối diện như vậy tại phía trước sơn động, một người trên mặt mỉm cười, một kẻ trong mắt mang theo si mê cùng thản nhiên sủng nịch.
Đột nhiên truyền đến một tiếng “Ba", thanh âm này lập tức phá vỡ hình ảnh một người một hổ đối diện, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện ra là Lục Văn Thụy hôm nay trảo về một con cá trắm cỏ nặng khoản hai ba cân từ trong lưới đánh cá bên cạnh rớt ra.
Lục Văn Thụy thế này mới phát hiện hắn đang đứng ngay cửa động, trên lưng khiêng một con đạt đạt thú, trong tay mang theo một lưới đánh cá, vừa mới rồi chính hắn còn cùng bạch mao lão hổ đối diện ngoạn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thật sự ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ, hắn xoay người cùng Mễ Lai Khắc đi vào sơn động.
Lúc đi ngang qua đất trồng rau, nhìn thấy đã được tưới tiêu xong, còn có nhóm tiểu động vật đối diện hiện tại rõ ràng là được cho ăn uống no đủ, trong mắt Lục Văn Thụy xẹt qua ý cười, xem ra Đại Thước đồng học bỏ ra không ít lực đâu!
Sau khi bạch mao lão hổ đi theo Lục Văn Thụy vào sơn động liền biến thành người, thấy đối phương đang xử lý cá vừa mang về, hắn liền giúp đỡ tẩy đồ ăn, xử lý con mồi, đợi cho nguyên liệu nấu ăn đều xử lý tốt, liền tự giác giúp đỡ Thụy nhóm lửa bên dưới táo đài.
Nhìn Lục Văn Thụy bắt đầu lấy nồi nấu cơm, hắn ngay tại một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hai người tuy rằng là lần đầu tiên phối hợp, nhưng cũng rất ăn ý, cảm giác không có nửa điểm trúc trắc, cảm giác làm việc không phiền lụy.
Tại đây một người làm một người phụ nên bốn món ăn một món canh rất nhanh được nấu tốt lắm, Mễ Lai Khắc vội vàng bày chén bát trên thạch bàn, sau đó mang đồ ăn đã làm xong trên táo đài từng món từng món bày lên bàn, tiếp theo hắn liền đứng ở một bên nhìn Lục Văn Thụy đang đảo cái gì đó trong thạch oa.
Đợi cho Lục Văn Thụy xử lý xong canh xương, bớt lửa, đậy nắp, vừa mới xoay người liền phát hiện Mễ Lai Khắc cũng không có ngồi ở bên cạnh thạch bàn, mà là đứng ở phía sau hắn, bình tĩnh nhìn hắn, bộ dáng hình như là đang chờ hắn cùng nhau ăn cơm.
Nghĩ đến vừa rồi Đại Thước giúp đỡ hắn cùng nhau xử lý con mồi, chuẩn bị đồ ăn, một bộ dáng rất là hiền lành, hiện tại lại nhìn bộ dáng đối phương yên lặng chờ đợi hắn ăn cơm, đáy lòng của hắn lại xẹt qua một dòng nước ấm nhè nhẹ. Cảm giác tựa hồ chỉ cần có Đại Thước ở bên người hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp, mềm, không thể phủ nhận, đối với một người cô độc lâu như vậy mà nói thì loại cảm giác này thật sự tốt lắm, thực làm người ta khó có thể kháng cự. Có lẽ đây là nguyên nhân lúc trước khiến hắn không chút do dự lưu lại đối phương đi.
Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên cùng Mễ Lai Khắc trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn cơm, bởi vì khẩu vị của Đại Thước đồng học rất lớn, cho nên hôm nay vẫn là bốn món đồ ăn một món canh, đương nhiên món chính là thịt bánh bột ngô hôm nay đổi thành rau dại bánh bột ngô, ngẫu nhiên chỉ là muốn thay đổi khẩu vị một chút.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện im lặng ăn cơm, vốn là muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hai người cùng nhau ăn vài bữa cơm làm cho Đại Thước đồng học phát hiện tựa hồ lúc Thụy ăn cơm thì không thích nói chuyện, cho nên hắn cũng liền yên lặng cùng ăn cơm, làm cho Thụy phản cảm là việc mà hắn sẽ tuyệt đối không làm.
Ăn cơm xong, Lục Văn Thụy xem xét miệng vết thương ở chân của Mễ Lai Khắc, phát hiện tình huống khép lại đều tốt lắm, nên thoáng an tâm, tiếp theo hắn nói với Mễ Lai Khắc:
"Đại Thước, thương thế của ngươi đều khôi phục tốt lắm, xem ra thể chất của ngươi thật là tốt lắm, như thế xem ra, phỏng chừng không đến mười ngày, chân của ngươi có thể khôi phục nguyên dạng."
Mễ Lai Khắc nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cũng thật cao hứng, dù sao với thói quen của một thú nhân thì việc cả ngày đứng ở trong phòng để cho giống cái đi ra ngoài săn thú đến uy hắn ăn no thật sự là rất khó chịu. Huống chi, Thụy là giống cái mà hắn tính đặt ở trong lòng đâu.
Ngẫm lại từ lúc hai người gặp nhau tới nay, vẫn đều là Thụy chiếu cố hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ngọt ngào, lại có chút ảo não, vốn hẳn là hắn nên chiếu cố Thụy, hắn không nghĩ nhìn Thụy một người mệt như vậy, tuy rằng Thụy tựa hồ đã quen với cuộc sống tự cấp tự túc này, nhưng là hắn mỗi khi nhớ tới Thụy còn không có trưởng thành mà đã sống trong rừng rậm một mình, vẫn là không kìm được đau lòng.Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lại mang theo tươi cười ôn hòa trả lời Lục Văn Thụy :
"Thụy, cám ơn ngươi, nếu ngươi không giúp ta xử lý miệng vết thương, chính cốt, ta là nhất định không có hết nhanh như vậy."
Nói xong, hắn thực tự nhiên dọn dẹp bát đem đi rửa.
Nhìn tươi cười ôn hòa trên mặt Mễ Lai Khắc cùng động tác y thuần thục sửa sang lại bát, thật đúng là nhìn không ra y mới đến đến sơn động của hắn hai ngày đâu. Nhìn y tự giác giúp đỡ hắn làm “Gia sự" như vậy, Lục Văn Thụy cũng không nói cái gì nữa. Chính là lại đi vào trước táo đài, nhìn nồi canh xương, ngao canh, chú ý lủa.
Đợi cho Đại Thước theo thứ tự đem nồi cùng bát khoái đều tẩy trừ tốt lắm, sau đó xếp trên táo đài xong, canh xương trong nồi cũng ngao không sai biệt lắm. Lục Văn Thụy múc ra một chén lớn, để vào một cái cái thìa giản dị, lại để lửa nhỏ chút, đem canh còn thừa đặt trên bếp giử ấm.
Mễ Lai Khắc nhìn một loạt động tác của Lục Văn Thụy , chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy một chén lớn canh thịt lại có chút mùi thảo dược xuất hiện trước mặt mình. Hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, mở miệng hỏi:
"Thụy, này bát canh là cho ta à?, nhưng chúng ta không phải vừa mới ăn cơm xong sao?"
“Đúng vậy, nhanh lên, thừa dịp còn nóng nên uống đi."
Tuy rằng trong lòng Đại Thước đồng học còn nghi hoặc, nhưng hắn vẫn thuận theo tiếp nhận bát canh, chậm rãi uống, đợi khi một chén canh đã thấy đáy, bên tai mới truyền đến âm thanh trong sáng của Lục Văn Thụy :
"Đây là canh xương cốt dùng xương đùi của đạt đạt thú vừa rồi cùng một chút thảo dược bổ khí huyết nấu, hẳn là đối với thương thế của ngươi mới có lợi."
Nghe Lục Văn Thụy trả lời xong, đôi mắt màu thâm lam của Mễ Lai Khắc càng trở nên sáng, khóe mắt hơi hơi nheo lại cùng khóe miệng không tự chủ mà cong lên, đều có thể nhìn ra hiện tại tâm tình của hắn thật sự tốt lắm. Thụy thế nhưng còn ngao canh cấp riêng cho hắn nga, ân, nguyên lai Thụy quan tâm hắn như vậy, ha ha, thật tốt!
Mễ Lai Khắc trong lòng say mê nên không chú ý đến việc Lục Văn Thụy khi nhìn thấy hắn tươi cười cũng liền nở lên một nụ cười sủng nịch.
Lục Văn Thụy ôn hòa nhìn đôi mắt sáng trông suốt của Mễ Lai Khắc, trong lòng cũng cảm thấy thoả mãn, tựa như hắn vì đối phương làm một chuyện gì đó mà đối phương thật cao hứng tiếp nhận hảo ý của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy tốt lắm. Nguyên lai cảm giác vì người khác làm việc và được người khác thừa nhận thật là hạnh phúc.
Chờ một người âm thầm say mê, một người trong lòng thoả mãn từ từ lấy lại tinh thần thì đã qua thật lâu. Sau đó hai người đối với tình trạng mới vừa rồi của bản thân đều không hề đề cập tới. Cả hai phối hợp ăn ý, một người đi rửa bát canh vừa mới ăn , một người đem nguyên liệu nấu ăn còn lại đi xử lý.
Cả hai đều tự làm xong phần việc của mình, lại chống lại ánh mắt lẫn nhau, nhất xúc tức phân, giống như hai người đều có loại cảm giác không được tự nhiên lắm. Thản nhiên ái muội ở trong không khí chậm rãi phiêu đãng.
Hai nam nhân có gương mặt đỏ hồng đối đứng, đầu đều phiết đến một bên. Hai nam nhân như vậy, một người dương cương một người tuấn dật, một cao một thắp, một có dáng người cường tráng, một có dáng người thon dài, bình thường không có việc gì thì một người luôn có vẻ mặt bí hiểm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, người còn lại là vân đạm phong khinh, tiêu sái phiêu dật. Hiện tại hai người lại đều mang một bộ dáng ngượng ngùng, làm cho người ta nhìn có cảm giác thật là có chút đáng yêu.
Tác giả :
Thanh Sa Ti Lũ