Xuyên Việt Chi Quy Đồ
Chương 99
Sáng sớm, Phượng Thần Anh cảm thấy mỹ mãn lười biếng xoay thắt lưng theo Đường Phi ra khỏi phòng. Nhị Bách Ngũ bị khóa ở ngoài cửa một đêm hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, sau đó nhảy lấy đà đánh về phía hắn –cùng đấu võ!
Đường Phi từ phía sau đi theo ra,bình tĩnh ngang qua bên người bọn họ, tùy ý một người một cẩu đang bồi dưỡng tình cảm.
Uống một chén trà nóng, Đường Phi tính tính canh giờ, biết Tử Quân lúc này cũng không kém nhiều lắm sắptới đây. Mới cảnh cáo Phượng Thần Anh không được phépra khỏi viện, bên ngoài liền truyền đến tiếng Tử Quân kêu cửa.
Đem chủ ốc đóng kỹ, Đường Phi mở hàng rào cho Tử Quân vào sân, tiếp nhận thực hạphắn đưa tới.
Bởi vì Phượng Thần Anh xuất hiện, Đường Phi căn bản không có biện pháp đến quán ăn, chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, Phượng Thần Anh nhất định dán trên lưng hắn cùng đi ra, kéoluôn cả Nhị Bách Ngũnhư hổ rình mồi bên cạnh. Hiện tại Phượng Thần Anh một đầu tóc bạc thật sự là quákhiếnngười chú ý, nếu đưa tới người lắm chuyện, phát hiện Phượng Thần Anh hút Ô Hương hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi! Không còn biện pháp, Đường Phi chỉ có thể ủy thác hàng xóm đếnquán ăngọi Tử Quân đến một chuyến, dặn dò mọi việc.
Ở trong sân cùng Tử Quân phân phó xong mọi công việc, trước để cho hắn đi trở về. Đường Phi lúc này mới lộ ra mỏi mệt, ở dưới hắc sa ngáp một cái, trong ánh mắt tràn đầy ảo não. Tối hôm qua rõ ràng Phượng Thần Anh ngủ ở khách gian cư nhiên vụng trộm chạy vào phònghắn, may mắn lúc ấy mình còn chưa ngủ, nếu không......
Nhớ tới tối hôm qua, Đường Phi lại bắt đầu hối hận, hắn không nên bị cặp mắt đáng thương của Phượng Thần Anh nhìn hai cái liền đầu hàng, cư nhiên ngầm đồng ý hắn ngủ ở dưới chângiường của mình, hơn nữa nhìn hắn bởi vì ngủ ở mặt đất lạnh như băng mà bị lạnh cuộn mình thành một khối,liền ném thêm cái chăn cho hắn. Tối hôm qua Phượng Thần Anh thế nhưng thật ra ngủ tốt lắm, ngược lạibản thân bởi vì trong phòng nhiều hơn một người mà mất ngủ cả đêm! Về sau, khẳng định chính mình tuyệt đối sẽ tiếp tục mất ngủ, bởi vì người kia dùng bất luận thủ đoạn gì cũng đều đuổi không đi!
Lại ngáp một cái, Đường Phi xoay người vào nhà. Bên dưới hắc sa xoay đầu, Đường Phi liền thấy Phượng Thần Anh đang tinh thần hưng phấn ngồi xổm trên đất chơi đùa với Nhị Bách Ngũ, cầm xương gà tối hôm qua còn thừa dụ dỗ nó.
Nhị Bách Ngũ chảy nước miếng nhìn xương gà trong tay Phượng Thần Anh, mỗi khi nó sắp cắn được, Phượng Thần Anh liền giơ tay lên cao, làm cho nó chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Nhị Bách Ngũtức giận nhe răng, muốn cắn Phượng Thần Anh một ngụm.
Đường Phi đi vào phòng nhìn ra ý đồ củanó, bước qua bên người nhẹ nhàng gõ một chút cái đầu nhỏ, nói: “Không được cắn người." Nhị Bách Ngũ đành phải không cam lòng gầm gừ một tiếng, sau đó không để ý tới Phượng Thần Anh, đi theo sau mông Đường Phi rời đi.
Phượng Thần Anh thấy thế, nhanh chóng vứt bỏ xương trong tay cũng đi theo lên, đừng nhìn Nhị Bách Ngũchỉ là một con cẩu, nó nhưng so với người còn biết tranh thủ tình cảm hơn!
Vội chen lên phía trước, đem Nhị Bách Ngũđẩy xuống phía saumông mình, Phượng Thần Anh ân cần cấp Đường Phi ngồi xuống rót một tách trà nóng, thuận tiện dâng lên một khuôn mặt tươi cườilấy lòng sáng lạn vô cùng. Nhị Bách Ngũphi thường khinh bỉ nhìn Phượng Thần Anh một cái, cũng không chịu thua nửa bước, vươn đầu lưỡi ở trên mu bàn tay Đường Phi liếm liếmlấy lòng, sau đó dùng đầu chó ở bên chân hắn cọ cọ.
Đường Phi bưng chén trà vươn một bàn tay khẽ mỉm cười sờ sờ đầuNhị Bách Ngũ, đại ý sủng nịch. Nhị Bách Ngũ xả cao khí ngang ngẩng đầu, phi thường kiêu ngạo nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt, bày ra bộ dáng oai hùng củangười thắng! Phượng Thần Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, cũng học Nhị Bách Ngũ cọ cọ vào Đường Phi,có điều Đường Phi người nọ, con mắt cũng chưa nhìn hắn một lần!
Suy sụp cúi mặt, Phượng Thần Anh hung hăng trừng mắt nhìn Nhị Bách Ngũcòn đang thị uy, sau đó trực tiếp cầm lấy tay Đường Phi đặt lên trên đầu mình sờ sờ, cuối cùng đối Nhị Bách Ngũ kiêu ngạo mà “Hừ" một tiếng, Phi nhi cũng sờ hắn!
Cái này khiếnNhị Bách Ngũ dựng lông, nó từ khi sinh ra đến bây giờ cũngchưa gặp qua con người nào da mặt dày như vậy! Nhe ra răng nanhsắc nhọn, Nhị Bách Ngũ dựng thẳng lông mao toàn thân, hung ác trừng mắt Phượng Thần Anh, chuẩn bị khởi xướng công kích. Phượng Thần Anh cũng không chịu ngồi không, triệt khởi tay áo nắm chặt đầuquyền, chuẩn bị tấn công!
“Phanh! Phanh!" Hai tiếng, một người một cẩu ôm đầuchính mình, khóe mắt lóe ra nước mắtthống khổ.
Đường Phi dị thường bình tĩnh thu hồi tay, thản nhiên uống một ngụm trà, mới đứng dậy nói: “Ta muốn đi vào nghỉ ngơi một hồi, ai dám đánh thức ta, đêm nay không có cơm ăn!" Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi.
Một người một cẩu ôm đầu trông mong nhìn Đường Phi rời đi, sau đó đồng thời quay lại cho đối phương một cái ánh mắt oán hận “đều tại ngươi".
Thoáng chốc đã tới thời giancơm chiều, Đường Phi một bên dùng chiếc đũa gõ bát một bên kêu: “Ăn cơm, đều lại đây." Nhị Bách Ngũnghe tiếng mà đến hưng phấn ở dưới chân Đường Phi đảo quanh, mùigà nướngmê người làm cho nó vươn hai chân trước mạnh mẽ hướng bàn chồm lên, vươn đầu lưỡi đối với mỹ vị chảy nước miếng. Đường Phi buồn cười đem Nhị Bách Ngũđẩy khỏi bàn, bỗng nhiên nhớ tới Chung Như Thủyba ngày trước ở trong này, mỗi lần thời điểmăn cơm, bộ dáng của hắn cùng Nhị Bách Ngũ không sai biệt lắm.
“Ngoan ngoãn ở dưới bàn chờ." Đường Phi ngữ khí dẫn theo chút tiếu ý, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thiếu một người, liền cúi đầu đối diệnNhị Bách Ngũ nói: “Ngũ Bách ca ca của ngươi đâu?"
Nhị Bách Ngũ bả đầu chuyển hướng khách gian “gâu" một tiếng, tỏ vẻ nó không biết như thế nào thông báo ca ca đang ở bên trong.
Đường Phi nhíu mày, bình thường tới giờ cơm, Phượng Thần Anh thế nhưng cùng Nhị Bách Ngũ tích cực giống nhau, đêm nay lại làm sao vậy?
“Không cho phép ngươi chồm đến trên bàn, nếu không đêm nay không được ăn cơm!" Đường Phi nghiêm khắc cảnh cáo Nhị Bách Ngũ một tiếng, liền đi tìm Phượng Thần Anh .
Cửa khách gian khép hờ, Đường Phi nghi hoặc đẩy cửa ra, Phượng Thần Anh chính là đang ngồi dưới đất, cả người phát run,mồ hôi chảy đầy khắp mặt và đầu cổ, sắc mặt tái nhợt, tay run run đang mở ra cái hộp nhỏđựng đầy Ô Hươngkia, bên người còn để một cái cẩm thạch yên can (tẩu thuốc bằng cẩm thạch, đại khái là dùng để bỏ thuốc phiện vào, sau đó đốt lên hút)-- đó là lúc Đường Phi thay hắn sửa sang kiện quần áo ban đầu tìm ra.
“Ngươi đang làm cái gì?!" Đường Phi lớn tiếng quát, vài bước đi qua đem hộpÔ Hươngkai đoạt lại.
Phượng Thần Anh một chút té ngã trên đất, suy yếu ngẩng đầu,hay tay run rẩyhướng về phía Đường Phi, miệng cầu xin nói: “Phi nhi, cho ta đi, ta muốn......"
Phượng Thần Anh bị độc tra tấn, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, trên mặt đã phân không rõ là nước mắt hay là mồ hôi, một đầu tóc bạc chói mắt hỗn độn không chịu nổi.
Quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ cầu xin.
Đường Phi biết Phượng Thần Anh phát tác cơn nghiện, tay ôm hòm thoáng run nhè nhẹ. Người này còn là Phượng Thần Anh sao? Đánh mất tôn nghiêm cùng khí thếcao cao tại thượng, hắn hiện tại thậm chí ngay cả một con cẩu lưu lạc ven đường cũng không bằng!
“Phi nhi...... Phi nhi giúp ta, đem hòm trả lại cho ta......" Cà người đều run run rốt cục bắt được vạt áoĐường Phi, Phượng Thần Anh thống khổ thở gấp cầu xin.
Nhìn Phượng Thần Anhxa lạ như thế, tâm Đường Phi thống khổgiống như bị vạn trùng phệ cắn, chậm rãi nhắm mắt lại, Đường Phi tay cầm hòm đưa xuống dưới.
“Cầm đi......" Đường Phi đem Ô Hương cho Phượng Thần Anh, liền xoay người rời đi. Hắn có thể để cho Phượng Thần Anh đọa lạc, cũng không muốn tận mắt nhìn thấy.
Phượng Thần Anh như được đại xá,một bên khóc một bên cười đoạt lấy hòm, thuần thục móc ra một chút Ô Hươngbôi lên yên can, đang muốn vươn tayđoạt lấy ngọn đèn, thoáng nhìn Đường Phi xoay người rời đi, bóng dáng hào sảng, cước bộ thong thả mà trầm trọng.
Yên can đã đặt ở bên miệng, Phượng Thần Anh môi run rẩy, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn Đường Phicách hắn ngày càng xa, tay đang giơ ngọn đèn chậm chạp không có điểm Ô Hương.
“Đừng......" Phượng Thần Anh mơ hồ không rõ lẩm bẩm, Đường Phi không có nghe thấy, cũng không dừng lại cước bộ.
“Đừng đi!" Phượng Thần Anh vứt bỏ mấy thứ trong tay, khóc hô lảo đảo đuổi theo, mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy Đường Phi. Sườn mặt kề sát hai máĐường Phi, nước mắt ấm áp rơi xuống trên cổ hắn.
“Đừng đi, ta không hút...... Ngươi không cần đi, đừng ly khai ta. Ngươi là Phi nhithật sự, ta không cần người giả, từ bỏ...... Ngươi đừng bỏ lại ta, ta cái gì cũng không muốn ......." Môi tái nhợt hồ ngôn loạn ngữ, thanh âm run run một chút lại một chút trọng kích trái timĐường Phi, đau đớn mà rung động.
Phượng Thần Anh đối hắn nói qua, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy Phi nhi...... Nước mắt dâng lên đã khiến mọi thứ mơ hồ, Đường Phi rốt cục hiểu được ngày hôm qua lời Phượng Thần Anh nói với hắn là ý tứgì. Hút Ô Hương sẽ đắm chìm trong ảo cảnh, lâng lâng mơ mơ màng màng, chính mình đã xuất hiện ở trong ảo cảnh của Phượng Thần Anh. Cho nên hắn mới nói, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy mình, cho nên mới vừa nói,có người thậtrồi sẽ không muốn người giả. Phượng Thần Anh nghĩ mình vừa rồi rời đi là vì không thích hắn hút Ô Hương, cho nên mới tình nguyện chịu đựng độc tra tấn, chỉ vì muốn mình lưu lại.
Giờ khắc này, trong lòng yêu cùng hận sớm đã mơ hồ giới tuyến, Đường Phi xoay người ôm lấy Phượng Thần Anh.
Đường Phi dựa vào cửa ngồi xuống, ôm Phượng Thần Anhcả người lạnh run lại không ngừng ra mồ hôi, thanh âm thống khổ gầm gừ theo môi dưới cắn chặt phát ra, mà trên môi, đã sớm vết máu loang lổ.
“A!" Phượng Thần Anh bị độc tra tấn, thần trí không rõ,như con thú mới sinh bị thương phát ra tiếng gầm nhẹthống khổ tuyệt vọng. Vì giảm bớt khó chịu do độc phát tác, Phượng Thần Anh dùng móng tay trảo phá song chưởng, lại vẫn không biết đau đớn lung tung gãi khắp nơi trên cánh tay.
“Thần Anh! Thần Anh, không cần như vậy......" Đường Phi gắt gao bắt được hai tay Phượng Thần Anh đang tự ngược, quần áo hắn đã sớm bị mồ hôi Phượng Thần Anh làm ướt, trên người từng đợt rét run. Nhìn hai bàn tay Phượng Thần Anh đã chảy máu tươi, Đường Phi cố nén cay cay trong mắt, hắn nghĩ muốn buông tha, muốn đem Ô Hương đưa cho Phượng Thần Anh. Nhưng mà, nếu thật sự tiếp tục để mặc Phượng Thần Anh như vậy, hắn liền thật sự không thể cứu vãn được nữa!
Đường Phi bắt buộc chính mình ngoan tâm, gắt gao cầm lấy tay Phượng Thần Anh đem người ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thần Anh, ngươi muốn Đường Phi, phải buông tha Ô Hương. Nếu ngươi không bỏ đượcÔ Hương, đời này sẽ không nhìn thấy Đường Phi, hiểu không?"
Phượng Thần Anh thống khổ lắc đầu, lại gật gật đầu, cắn răng quát: “Ta muốn Phi nhi! Ta muốn Phi nhi !" Nói xong, mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, làm cho đau nhức đến giảm bớt khát vọngđối với Ô Hương.
Đường Phi nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, ở bên tai Phượng Thần Anh thấp giọng khóc: “Cắn ta đi, không cần tái thương tổn chính ngươi, cắn ta đi......"
“Không......" Phượng Thần Anh giữ lại một tia thanh tỉnhcuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn Đường Phi!“Phi nhi, đánh ngất ta, sau đó đem ta trói lại đi, ta không muốn thương tổn ngươi!"
“Trói lại......" Đường Phi mờ mịt lập lại lời Phượng Thần Anh, bỗng nhiên trong mắt xẹt qua một tia thanh minh, lão đại phu có cho hắn Ma Phí Tán !
Nhanh chóng buông ra Phượng Thần Anh, Đường Phi luống cuống tay chân từ trong lòng lấy ra một bao Ma Phí Tán, không quan tâm liền bắt lấy cằm Phượng Thần Anh đem thuốc bột hướng miệng trút xuống.
Phượng Thần Anh không hề phản kháng bị bột thuốc làm sặc ho khan, Đường Phi đem hắn đặt ở trên đất, sau vọt tới bàn lấy quamột ấm nướccho Phượng Thần Anh uống.
Dược rốt cục uy vào, Đường Phi ôm Phượng Thần Anh nhìn hắn dần dần an tĩnh lại, tuy rằng hơi thở trầm trọng nhưng cuối cùng đã ngủ.
Rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, Đường Phi hư thoát vô lực tựa vào trên cửa, nghỉ ngơi một hồi lâu mới đem Phượng Thần Anh đã mê man nửa bếnửa ôm đặt lên giường. Sau lại đi đun nước ấm cấp Phượng Thần Anh lau khô thân thể, vì hắn thay đổi một bộ quần áo khác, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở bên giường, nhìn Phượng Thần Anhsắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thủ một bên vỗ về một đầu tuyết trắng của hắn, một bên ngẩn người.
Phượng Thần Anh hút thuốc phiện là vì hắn, đây là điều Đường Phi căn bản không có nghĩ đến. Trải qua ba năm, đây là lần đầu tiên Đường Phi bắt đầu hồi tưởng về chuyện của hắn cùng Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh đến tột cùng có hay không yêu hắn? Ba năm trước đây đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phượng Thần Anh là thật sự để mặc Tần Nhan đối mình hạ sát thủ sao? Vì cái gì ba năm sau Phượng Thần Anh lại biến thành như vậy? Hắn đến tột cùng còn nhận ra mình hay không?
Đường Phi thống khổ nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn độn khiến đầu hắn đau muốn nứt.
Lúc này, Nhị Bách Ngũđợi thật lâu cũng chưa thấy người đi ra, một bên dùng mũi đánh hơi, một bên đi đến. Giống như biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị Bách Ngũ không có kêu lên, ngược lại tới bên chânĐường Phi, liếm liếm chânhắn, đối Phượng Thần Anh đangmê man phát ra một tiếng gầm gừ lo lắng, sau đó nhu thuận nằm ở dưới giường.
Đường Phi mệt mỏi đối Nhị Bách Ngũ cười cười, vỗ vỗ đầu của nó nói: “Thật có lỗi, ngày mai cho ngươi ăn ngon một trận."
“Ân ô ~" Nhị Bách Ngũ liếm liếm tay Đường Phi, tỏ vẻ đồng ý.
Đường Phi cười cười, lại thay Phượng Thần Anh dịch dịch góc chăn, dựa ở đầu giường mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
----------------
Đường Phi từ phía sau đi theo ra,bình tĩnh ngang qua bên người bọn họ, tùy ý một người một cẩu đang bồi dưỡng tình cảm.
Uống một chén trà nóng, Đường Phi tính tính canh giờ, biết Tử Quân lúc này cũng không kém nhiều lắm sắptới đây. Mới cảnh cáo Phượng Thần Anh không được phépra khỏi viện, bên ngoài liền truyền đến tiếng Tử Quân kêu cửa.
Đem chủ ốc đóng kỹ, Đường Phi mở hàng rào cho Tử Quân vào sân, tiếp nhận thực hạphắn đưa tới.
Bởi vì Phượng Thần Anh xuất hiện, Đường Phi căn bản không có biện pháp đến quán ăn, chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, Phượng Thần Anh nhất định dán trên lưng hắn cùng đi ra, kéoluôn cả Nhị Bách Ngũnhư hổ rình mồi bên cạnh. Hiện tại Phượng Thần Anh một đầu tóc bạc thật sự là quákhiếnngười chú ý, nếu đưa tới người lắm chuyện, phát hiện Phượng Thần Anh hút Ô Hương hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi! Không còn biện pháp, Đường Phi chỉ có thể ủy thác hàng xóm đếnquán ăngọi Tử Quân đến một chuyến, dặn dò mọi việc.
Ở trong sân cùng Tử Quân phân phó xong mọi công việc, trước để cho hắn đi trở về. Đường Phi lúc này mới lộ ra mỏi mệt, ở dưới hắc sa ngáp một cái, trong ánh mắt tràn đầy ảo não. Tối hôm qua rõ ràng Phượng Thần Anh ngủ ở khách gian cư nhiên vụng trộm chạy vào phònghắn, may mắn lúc ấy mình còn chưa ngủ, nếu không......
Nhớ tới tối hôm qua, Đường Phi lại bắt đầu hối hận, hắn không nên bị cặp mắt đáng thương của Phượng Thần Anh nhìn hai cái liền đầu hàng, cư nhiên ngầm đồng ý hắn ngủ ở dưới chângiường của mình, hơn nữa nhìn hắn bởi vì ngủ ở mặt đất lạnh như băng mà bị lạnh cuộn mình thành một khối,liền ném thêm cái chăn cho hắn. Tối hôm qua Phượng Thần Anh thế nhưng thật ra ngủ tốt lắm, ngược lạibản thân bởi vì trong phòng nhiều hơn một người mà mất ngủ cả đêm! Về sau, khẳng định chính mình tuyệt đối sẽ tiếp tục mất ngủ, bởi vì người kia dùng bất luận thủ đoạn gì cũng đều đuổi không đi!
Lại ngáp một cái, Đường Phi xoay người vào nhà. Bên dưới hắc sa xoay đầu, Đường Phi liền thấy Phượng Thần Anh đang tinh thần hưng phấn ngồi xổm trên đất chơi đùa với Nhị Bách Ngũ, cầm xương gà tối hôm qua còn thừa dụ dỗ nó.
Nhị Bách Ngũ chảy nước miếng nhìn xương gà trong tay Phượng Thần Anh, mỗi khi nó sắp cắn được, Phượng Thần Anh liền giơ tay lên cao, làm cho nó chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Nhị Bách Ngũtức giận nhe răng, muốn cắn Phượng Thần Anh một ngụm.
Đường Phi đi vào phòng nhìn ra ý đồ củanó, bước qua bên người nhẹ nhàng gõ một chút cái đầu nhỏ, nói: “Không được cắn người." Nhị Bách Ngũ đành phải không cam lòng gầm gừ một tiếng, sau đó không để ý tới Phượng Thần Anh, đi theo sau mông Đường Phi rời đi.
Phượng Thần Anh thấy thế, nhanh chóng vứt bỏ xương trong tay cũng đi theo lên, đừng nhìn Nhị Bách Ngũchỉ là một con cẩu, nó nhưng so với người còn biết tranh thủ tình cảm hơn!
Vội chen lên phía trước, đem Nhị Bách Ngũđẩy xuống phía saumông mình, Phượng Thần Anh ân cần cấp Đường Phi ngồi xuống rót một tách trà nóng, thuận tiện dâng lên một khuôn mặt tươi cườilấy lòng sáng lạn vô cùng. Nhị Bách Ngũphi thường khinh bỉ nhìn Phượng Thần Anh một cái, cũng không chịu thua nửa bước, vươn đầu lưỡi ở trên mu bàn tay Đường Phi liếm liếmlấy lòng, sau đó dùng đầu chó ở bên chân hắn cọ cọ.
Đường Phi bưng chén trà vươn một bàn tay khẽ mỉm cười sờ sờ đầuNhị Bách Ngũ, đại ý sủng nịch. Nhị Bách Ngũ xả cao khí ngang ngẩng đầu, phi thường kiêu ngạo nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt, bày ra bộ dáng oai hùng củangười thắng! Phượng Thần Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, cũng học Nhị Bách Ngũ cọ cọ vào Đường Phi,có điều Đường Phi người nọ, con mắt cũng chưa nhìn hắn một lần!
Suy sụp cúi mặt, Phượng Thần Anh hung hăng trừng mắt nhìn Nhị Bách Ngũcòn đang thị uy, sau đó trực tiếp cầm lấy tay Đường Phi đặt lên trên đầu mình sờ sờ, cuối cùng đối Nhị Bách Ngũ kiêu ngạo mà “Hừ" một tiếng, Phi nhi cũng sờ hắn!
Cái này khiếnNhị Bách Ngũ dựng lông, nó từ khi sinh ra đến bây giờ cũngchưa gặp qua con người nào da mặt dày như vậy! Nhe ra răng nanhsắc nhọn, Nhị Bách Ngũ dựng thẳng lông mao toàn thân, hung ác trừng mắt Phượng Thần Anh, chuẩn bị khởi xướng công kích. Phượng Thần Anh cũng không chịu ngồi không, triệt khởi tay áo nắm chặt đầuquyền, chuẩn bị tấn công!
“Phanh! Phanh!" Hai tiếng, một người một cẩu ôm đầuchính mình, khóe mắt lóe ra nước mắtthống khổ.
Đường Phi dị thường bình tĩnh thu hồi tay, thản nhiên uống một ngụm trà, mới đứng dậy nói: “Ta muốn đi vào nghỉ ngơi một hồi, ai dám đánh thức ta, đêm nay không có cơm ăn!" Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi.
Một người một cẩu ôm đầu trông mong nhìn Đường Phi rời đi, sau đó đồng thời quay lại cho đối phương một cái ánh mắt oán hận “đều tại ngươi".
Thoáng chốc đã tới thời giancơm chiều, Đường Phi một bên dùng chiếc đũa gõ bát một bên kêu: “Ăn cơm, đều lại đây." Nhị Bách Ngũnghe tiếng mà đến hưng phấn ở dưới chân Đường Phi đảo quanh, mùigà nướngmê người làm cho nó vươn hai chân trước mạnh mẽ hướng bàn chồm lên, vươn đầu lưỡi đối với mỹ vị chảy nước miếng. Đường Phi buồn cười đem Nhị Bách Ngũđẩy khỏi bàn, bỗng nhiên nhớ tới Chung Như Thủyba ngày trước ở trong này, mỗi lần thời điểmăn cơm, bộ dáng của hắn cùng Nhị Bách Ngũ không sai biệt lắm.
“Ngoan ngoãn ở dưới bàn chờ." Đường Phi ngữ khí dẫn theo chút tiếu ý, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thiếu một người, liền cúi đầu đối diệnNhị Bách Ngũ nói: “Ngũ Bách ca ca của ngươi đâu?"
Nhị Bách Ngũ bả đầu chuyển hướng khách gian “gâu" một tiếng, tỏ vẻ nó không biết như thế nào thông báo ca ca đang ở bên trong.
Đường Phi nhíu mày, bình thường tới giờ cơm, Phượng Thần Anh thế nhưng cùng Nhị Bách Ngũ tích cực giống nhau, đêm nay lại làm sao vậy?
“Không cho phép ngươi chồm đến trên bàn, nếu không đêm nay không được ăn cơm!" Đường Phi nghiêm khắc cảnh cáo Nhị Bách Ngũ một tiếng, liền đi tìm Phượng Thần Anh .
Cửa khách gian khép hờ, Đường Phi nghi hoặc đẩy cửa ra, Phượng Thần Anh chính là đang ngồi dưới đất, cả người phát run,mồ hôi chảy đầy khắp mặt và đầu cổ, sắc mặt tái nhợt, tay run run đang mở ra cái hộp nhỏđựng đầy Ô Hươngkia, bên người còn để một cái cẩm thạch yên can (tẩu thuốc bằng cẩm thạch, đại khái là dùng để bỏ thuốc phiện vào, sau đó đốt lên hút)-- đó là lúc Đường Phi thay hắn sửa sang kiện quần áo ban đầu tìm ra.
“Ngươi đang làm cái gì?!" Đường Phi lớn tiếng quát, vài bước đi qua đem hộpÔ Hươngkai đoạt lại.
Phượng Thần Anh một chút té ngã trên đất, suy yếu ngẩng đầu,hay tay run rẩyhướng về phía Đường Phi, miệng cầu xin nói: “Phi nhi, cho ta đi, ta muốn......"
Phượng Thần Anh bị độc tra tấn, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, trên mặt đã phân không rõ là nước mắt hay là mồ hôi, một đầu tóc bạc chói mắt hỗn độn không chịu nổi.
Quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ cầu xin.
Đường Phi biết Phượng Thần Anh phát tác cơn nghiện, tay ôm hòm thoáng run nhè nhẹ. Người này còn là Phượng Thần Anh sao? Đánh mất tôn nghiêm cùng khí thếcao cao tại thượng, hắn hiện tại thậm chí ngay cả một con cẩu lưu lạc ven đường cũng không bằng!
“Phi nhi...... Phi nhi giúp ta, đem hòm trả lại cho ta......" Cà người đều run run rốt cục bắt được vạt áoĐường Phi, Phượng Thần Anh thống khổ thở gấp cầu xin.
Nhìn Phượng Thần Anhxa lạ như thế, tâm Đường Phi thống khổgiống như bị vạn trùng phệ cắn, chậm rãi nhắm mắt lại, Đường Phi tay cầm hòm đưa xuống dưới.
“Cầm đi......" Đường Phi đem Ô Hương cho Phượng Thần Anh, liền xoay người rời đi. Hắn có thể để cho Phượng Thần Anh đọa lạc, cũng không muốn tận mắt nhìn thấy.
Phượng Thần Anh như được đại xá,một bên khóc một bên cười đoạt lấy hòm, thuần thục móc ra một chút Ô Hươngbôi lên yên can, đang muốn vươn tayđoạt lấy ngọn đèn, thoáng nhìn Đường Phi xoay người rời đi, bóng dáng hào sảng, cước bộ thong thả mà trầm trọng.
Yên can đã đặt ở bên miệng, Phượng Thần Anh môi run rẩy, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn Đường Phicách hắn ngày càng xa, tay đang giơ ngọn đèn chậm chạp không có điểm Ô Hương.
“Đừng......" Phượng Thần Anh mơ hồ không rõ lẩm bẩm, Đường Phi không có nghe thấy, cũng không dừng lại cước bộ.
“Đừng đi!" Phượng Thần Anh vứt bỏ mấy thứ trong tay, khóc hô lảo đảo đuổi theo, mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy Đường Phi. Sườn mặt kề sát hai máĐường Phi, nước mắt ấm áp rơi xuống trên cổ hắn.
“Đừng đi, ta không hút...... Ngươi không cần đi, đừng ly khai ta. Ngươi là Phi nhithật sự, ta không cần người giả, từ bỏ...... Ngươi đừng bỏ lại ta, ta cái gì cũng không muốn ......." Môi tái nhợt hồ ngôn loạn ngữ, thanh âm run run một chút lại một chút trọng kích trái timĐường Phi, đau đớn mà rung động.
Phượng Thần Anh đối hắn nói qua, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy Phi nhi...... Nước mắt dâng lên đã khiến mọi thứ mơ hồ, Đường Phi rốt cục hiểu được ngày hôm qua lời Phượng Thần Anh nói với hắn là ý tứgì. Hút Ô Hương sẽ đắm chìm trong ảo cảnh, lâng lâng mơ mơ màng màng, chính mình đã xuất hiện ở trong ảo cảnh của Phượng Thần Anh. Cho nên hắn mới nói, dùng Ô Hương có thể nhìn thấy mình, cho nên mới vừa nói,có người thậtrồi sẽ không muốn người giả. Phượng Thần Anh nghĩ mình vừa rồi rời đi là vì không thích hắn hút Ô Hương, cho nên mới tình nguyện chịu đựng độc tra tấn, chỉ vì muốn mình lưu lại.
Giờ khắc này, trong lòng yêu cùng hận sớm đã mơ hồ giới tuyến, Đường Phi xoay người ôm lấy Phượng Thần Anh.
Đường Phi dựa vào cửa ngồi xuống, ôm Phượng Thần Anhcả người lạnh run lại không ngừng ra mồ hôi, thanh âm thống khổ gầm gừ theo môi dưới cắn chặt phát ra, mà trên môi, đã sớm vết máu loang lổ.
“A!" Phượng Thần Anh bị độc tra tấn, thần trí không rõ,như con thú mới sinh bị thương phát ra tiếng gầm nhẹthống khổ tuyệt vọng. Vì giảm bớt khó chịu do độc phát tác, Phượng Thần Anh dùng móng tay trảo phá song chưởng, lại vẫn không biết đau đớn lung tung gãi khắp nơi trên cánh tay.
“Thần Anh! Thần Anh, không cần như vậy......" Đường Phi gắt gao bắt được hai tay Phượng Thần Anh đang tự ngược, quần áo hắn đã sớm bị mồ hôi Phượng Thần Anh làm ướt, trên người từng đợt rét run. Nhìn hai bàn tay Phượng Thần Anh đã chảy máu tươi, Đường Phi cố nén cay cay trong mắt, hắn nghĩ muốn buông tha, muốn đem Ô Hương đưa cho Phượng Thần Anh. Nhưng mà, nếu thật sự tiếp tục để mặc Phượng Thần Anh như vậy, hắn liền thật sự không thể cứu vãn được nữa!
Đường Phi bắt buộc chính mình ngoan tâm, gắt gao cầm lấy tay Phượng Thần Anh đem người ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thần Anh, ngươi muốn Đường Phi, phải buông tha Ô Hương. Nếu ngươi không bỏ đượcÔ Hương, đời này sẽ không nhìn thấy Đường Phi, hiểu không?"
Phượng Thần Anh thống khổ lắc đầu, lại gật gật đầu, cắn răng quát: “Ta muốn Phi nhi! Ta muốn Phi nhi !" Nói xong, mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, làm cho đau nhức đến giảm bớt khát vọngđối với Ô Hương.
Đường Phi nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, ở bên tai Phượng Thần Anh thấp giọng khóc: “Cắn ta đi, không cần tái thương tổn chính ngươi, cắn ta đi......"
“Không......" Phượng Thần Anh giữ lại một tia thanh tỉnhcuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn Đường Phi!“Phi nhi, đánh ngất ta, sau đó đem ta trói lại đi, ta không muốn thương tổn ngươi!"
“Trói lại......" Đường Phi mờ mịt lập lại lời Phượng Thần Anh, bỗng nhiên trong mắt xẹt qua một tia thanh minh, lão đại phu có cho hắn Ma Phí Tán !
Nhanh chóng buông ra Phượng Thần Anh, Đường Phi luống cuống tay chân từ trong lòng lấy ra một bao Ma Phí Tán, không quan tâm liền bắt lấy cằm Phượng Thần Anh đem thuốc bột hướng miệng trút xuống.
Phượng Thần Anh không hề phản kháng bị bột thuốc làm sặc ho khan, Đường Phi đem hắn đặt ở trên đất, sau vọt tới bàn lấy quamột ấm nướccho Phượng Thần Anh uống.
Dược rốt cục uy vào, Đường Phi ôm Phượng Thần Anh nhìn hắn dần dần an tĩnh lại, tuy rằng hơi thở trầm trọng nhưng cuối cùng đã ngủ.
Rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, Đường Phi hư thoát vô lực tựa vào trên cửa, nghỉ ngơi một hồi lâu mới đem Phượng Thần Anh đã mê man nửa bếnửa ôm đặt lên giường. Sau lại đi đun nước ấm cấp Phượng Thần Anh lau khô thân thể, vì hắn thay đổi một bộ quần áo khác, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở bên giường, nhìn Phượng Thần Anhsắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thủ một bên vỗ về một đầu tuyết trắng của hắn, một bên ngẩn người.
Phượng Thần Anh hút thuốc phiện là vì hắn, đây là điều Đường Phi căn bản không có nghĩ đến. Trải qua ba năm, đây là lần đầu tiên Đường Phi bắt đầu hồi tưởng về chuyện của hắn cùng Phượng Thần Anh. Phượng Thần Anh đến tột cùng có hay không yêu hắn? Ba năm trước đây đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phượng Thần Anh là thật sự để mặc Tần Nhan đối mình hạ sát thủ sao? Vì cái gì ba năm sau Phượng Thần Anh lại biến thành như vậy? Hắn đến tột cùng còn nhận ra mình hay không?
Đường Phi thống khổ nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn độn khiến đầu hắn đau muốn nứt.
Lúc này, Nhị Bách Ngũđợi thật lâu cũng chưa thấy người đi ra, một bên dùng mũi đánh hơi, một bên đi đến. Giống như biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị Bách Ngũ không có kêu lên, ngược lại tới bên chânĐường Phi, liếm liếm chânhắn, đối Phượng Thần Anh đangmê man phát ra một tiếng gầm gừ lo lắng, sau đó nhu thuận nằm ở dưới giường.
Đường Phi mệt mỏi đối Nhị Bách Ngũ cười cười, vỗ vỗ đầu của nó nói: “Thật có lỗi, ngày mai cho ngươi ăn ngon một trận."
“Ân ô ~" Nhị Bách Ngũ liếm liếm tay Đường Phi, tỏ vẻ đồng ý.
Đường Phi cười cười, lại thay Phượng Thần Anh dịch dịch góc chăn, dựa ở đầu giường mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
----------------
Tác giả :
Bích Thủy Mai Lạc