Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 8: Diệp Thạch
“À, ta nghe nói con đã trả lại Bích Thủy Kiếm kia. Sao vậy? Gần đây thiếu tiền sao?" Mộ Viễn Phong vừa định ra khỏi cửa, lại nhớ ra cái gì quay đầu hỏi.
Mộ Thần xấu hổ cười, bối rối nói: “Gần đây có chút thiếu tiền, hơn nữa, con cảm thấy thanh kiếm đó không đáng cái giá kia."
Mộ Viễn Phong vui mừng cười, “Con có thể cảm thấy thế, đã thuyết minh rằng con đã bắt đầu trưởng thành rồi."
Mộ Thần cúi đầu, khuôn mặt hiện lên vài phần thẹn thùng.
“Đây là năm trăm nguyên thạch, dành nhiều chút thời gian trên chuyện tu luyện, đừng có cả ngày không có việc gì thì đi lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu." Mộ Viễn Phong răn dạy.
Mộ Thần vâng dạ gật đầu, “Phụ thân giáo huấn đúng."
Mộ Viễn Phong thật sâu nhìn Mộ Thần rồi ly khai.
Thấy Mộ Viễn Phong đã rời đi, đáy lòng Mộ Thần thở ra một hơi.
Mộ Thần cầm gói to nguyên thạch trên tay, trên miệng hiện lên nét tươi cười, Mộ Viễn Phong này đúng là hào phóng!
“Mộ Thần" có một phụ thân hào phóng như thế lại không biết quý trọng, thật sự là thân tại trong phúc mà không biết phúc.
Mộ Thần híp mắt thầm nghĩ, mình quả thật nên tu luyện thật tốt, “Mộ Thần" hiện tại mới mười ba tuổi, dựa theo tiểu thuyết ghi lại, hắn sống không qua mười sáu tuổi. Mộ Thần hắn đã chết qua một lần, đời này không muốn lại tráng niên mất sớm, nhiều thêm một phần thực lực, liền nhiều thêm một phần bảo đảm. Huống chi, thân thể này của hắn mới chỉ là võ đồ bảy sao, mà vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia của hắn, đã là võ giả hai sao.
… …
“Thiếu gia, đây là Mặc Thành, Mộ gia là một trong tam đại gia tộc ở Mặc Thành, vị hôn phu của ngài là Mộ gia Mộ Thần thiếu gia, ngài tới Mộ gia, về sau coi như là có một chỗ để dựa vào." Trần Đạt nói.
Diệp Thạch thiếu hưng phấn nói: “Hôn ước của con và Mộ Thần là do ông nội định ra, hiện tại ông nội đã mất, con hiện tại lại bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, giờ Mộ gia có thể nhận con hay không cũng rất khó nói."
Sắc mặt Trần Đạt trầm xuống, “Diệp Tầm đúng là gia hỏa vong ân phụ nghĩa, chủ mẫu lúc trước trả giá vì gã nhiều như vậy, gã lại vì mấy thứ hồ li tinh kia mà đối đãi với thiếu gia như thế."
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Được rồi Trần thúc, đừng nói cái này nữa."
“Thiếu gia, Mộ gia cũng là một gia tộc có uy tín, sẽ không dễ dàng bội ước đâu." Trần Đạt an ủi.
“Cho dù người cầm quyền của Mộ gia hiện tại là Mộ Kha không tính bội ước, nhưng Mộ Thần cũng chưa chắc sẽ đồng ý cửa hôn sự này. Dưa hái xanh không ngọt, con có tay có chân, cũng có thể tự nuôi sống chính mình, không cần phải cố sống cố chết muốn người khác cưới con. Nếu Mộ Thần chướng mắt con, cửa hôn sự này bỏ đi!" Diệp Thạch cắn môi nói.
Trần Đạt khuyên bảo Diệp Thạch, “Thiếu gia, ngài đừng nói vậy, ngài là một song nhi, nếu không có chỗ nương tựa mà cứ xuất đầu lộ diện thì thật quá nguy hiểm."
Diệp Thạch không cho là đúng, "Sợ cái gì chứ, bộ dáng của con cũng không có người nhìn trúng!"
Trần Đạt bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy…" Diện mạo của Diệp Thạch cũng không xấu, chỉ là quá mức kiên cường, mà nam nhân thì đều thích song nhi ốm ốm mềm mềm, Diệp Thạch sinh ra lại là mày kiếm mắt sáng, quá mức anh tuấn.
“Trần thúc, nếu đã đến rồi thì chúng ta vẫn nên hỏi thăm trước về Mộ Thần là người như thế nào, sau đó hãy tính tiếp đi." Diệp Thạch đảo mắt, đưa ra đề nghị.
Trần Đạt gật đầu, “Được rồi, ánh mắt của lão gia tử chắc là không tồi."
Trên mặt Diệp Thạch nhiễm vài phần hồng nhạt, Trần Đạt chỉ thản nhiên cười, tuy rằng tính tình Diệp Thạch như ông cụ non, nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi mà thôi, vẫn phải có vài phần chờ mong đối với đối tượng hôn ước của mình.
Mộ Thần xấu hổ cười, bối rối nói: “Gần đây có chút thiếu tiền, hơn nữa, con cảm thấy thanh kiếm đó không đáng cái giá kia."
Mộ Viễn Phong vui mừng cười, “Con có thể cảm thấy thế, đã thuyết minh rằng con đã bắt đầu trưởng thành rồi."
Mộ Thần cúi đầu, khuôn mặt hiện lên vài phần thẹn thùng.
“Đây là năm trăm nguyên thạch, dành nhiều chút thời gian trên chuyện tu luyện, đừng có cả ngày không có việc gì thì đi lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu." Mộ Viễn Phong răn dạy.
Mộ Thần vâng dạ gật đầu, “Phụ thân giáo huấn đúng."
Mộ Viễn Phong thật sâu nhìn Mộ Thần rồi ly khai.
Thấy Mộ Viễn Phong đã rời đi, đáy lòng Mộ Thần thở ra một hơi.
Mộ Thần cầm gói to nguyên thạch trên tay, trên miệng hiện lên nét tươi cười, Mộ Viễn Phong này đúng là hào phóng!
“Mộ Thần" có một phụ thân hào phóng như thế lại không biết quý trọng, thật sự là thân tại trong phúc mà không biết phúc.
Mộ Thần híp mắt thầm nghĩ, mình quả thật nên tu luyện thật tốt, “Mộ Thần" hiện tại mới mười ba tuổi, dựa theo tiểu thuyết ghi lại, hắn sống không qua mười sáu tuổi. Mộ Thần hắn đã chết qua một lần, đời này không muốn lại tráng niên mất sớm, nhiều thêm một phần thực lực, liền nhiều thêm một phần bảo đảm. Huống chi, thân thể này của hắn mới chỉ là võ đồ bảy sao, mà vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia của hắn, đã là võ giả hai sao.
… …
“Thiếu gia, đây là Mặc Thành, Mộ gia là một trong tam đại gia tộc ở Mặc Thành, vị hôn phu của ngài là Mộ gia Mộ Thần thiếu gia, ngài tới Mộ gia, về sau coi như là có một chỗ để dựa vào." Trần Đạt nói.
Diệp Thạch thiếu hưng phấn nói: “Hôn ước của con và Mộ Thần là do ông nội định ra, hiện tại ông nội đã mất, con hiện tại lại bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, giờ Mộ gia có thể nhận con hay không cũng rất khó nói."
Sắc mặt Trần Đạt trầm xuống, “Diệp Tầm đúng là gia hỏa vong ân phụ nghĩa, chủ mẫu lúc trước trả giá vì gã nhiều như vậy, gã lại vì mấy thứ hồ li tinh kia mà đối đãi với thiếu gia như thế."
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Được rồi Trần thúc, đừng nói cái này nữa."
“Thiếu gia, Mộ gia cũng là một gia tộc có uy tín, sẽ không dễ dàng bội ước đâu." Trần Đạt an ủi.
“Cho dù người cầm quyền của Mộ gia hiện tại là Mộ Kha không tính bội ước, nhưng Mộ Thần cũng chưa chắc sẽ đồng ý cửa hôn sự này. Dưa hái xanh không ngọt, con có tay có chân, cũng có thể tự nuôi sống chính mình, không cần phải cố sống cố chết muốn người khác cưới con. Nếu Mộ Thần chướng mắt con, cửa hôn sự này bỏ đi!" Diệp Thạch cắn môi nói.
Trần Đạt khuyên bảo Diệp Thạch, “Thiếu gia, ngài đừng nói vậy, ngài là một song nhi, nếu không có chỗ nương tựa mà cứ xuất đầu lộ diện thì thật quá nguy hiểm."
Diệp Thạch không cho là đúng, "Sợ cái gì chứ, bộ dáng của con cũng không có người nhìn trúng!"
Trần Đạt bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy…" Diện mạo của Diệp Thạch cũng không xấu, chỉ là quá mức kiên cường, mà nam nhân thì đều thích song nhi ốm ốm mềm mềm, Diệp Thạch sinh ra lại là mày kiếm mắt sáng, quá mức anh tuấn.
“Trần thúc, nếu đã đến rồi thì chúng ta vẫn nên hỏi thăm trước về Mộ Thần là người như thế nào, sau đó hãy tính tiếp đi." Diệp Thạch đảo mắt, đưa ra đề nghị.
Trần Đạt gật đầu, “Được rồi, ánh mắt của lão gia tử chắc là không tồi."
Trên mặt Diệp Thạch nhiễm vài phần hồng nhạt, Trần Đạt chỉ thản nhiên cười, tuy rằng tính tình Diệp Thạch như ông cụ non, nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi mà thôi, vẫn phải có vài phần chờ mong đối với đối tượng hôn ước của mình.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc