Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 70: Nữ pháo hôi
“Vì sao? Ngươi hẳn là biết phân chia càng có lợi hơn." Tạ Khung hơi không hiểu nhìn Mộ Thần, hỏi.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng mà ta hiện tại rất thiếu tiền, cần gấp nguyên thạch, tuy rằng phân chia có lợi, nhưng mà đến tay quá chậm."
Diệp Thạch vẻ mặt đau khổ, Mộ Thần gia hỏa không kiên nhẫn này, thật sự là… Không thể nói lý!
Tạ Khung cười, có chút hiểu rõ: “Một khi đã như vậy, kia…"
“Chờ một chút." Diệp Thạch vội vàng giương giọng nói.
Tạ Khung nhìn biểu tình xót ruột của Diệp Thạch, mỉm cười hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không?"
Diệp Thạch đánh gãy hai người là do tâm huyết dâng trào, bị đại nhân vật như Tạ Khung nhìn chằm chằm, nhất thời có chút xẹp xuống.
“Năm mươi vạn quá ít, ít nhất sáu mươi vạn, giá hàng ở Hoàng đô quá mắc, căn bản không đủ xài." Diệp Thạch thấp thỏm nhìn Tạ Khung, dồn dập nói.
“Được, sáu mươi vạn." Tạ Khung cười cười, không để bụng.
Diệp Thạch nghe được lời của Tạ Khung, tâm tình hậm hực một trận, sáu mươi vạn hình như vẫn hơi ít! Y nên ra giá bảy mươi vạn mới đúng.
Thỏa thuận xong điều kiện, hai người tiến hành giao dịch, trong tay Mộ Thần lập tức nhiều thêm sáu mươi vạn nguyên thạch, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch, đi ra ngoài, “Thạch Đầu, em thật lợi hại, em vừa mở miệng, chúng ta liền có thêm mười vạn nguyên thạch."
Diệp Thạch không cho là đúng mà tặng cái xem thường, nói: “Mới mười vạn nguyên thạch mà thôi, nhìn hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, em nên thêm nhiều hơn mười vạn, a không, hai mươi vạn, cho dù là hai mươi vạn, hắn cũng có thể sẽ đáp ứng."
Mộ Thần bất đắc dĩ cười, trấn an: “Được rồi, có thể nhiều hơn mười vạn đã rất tốt, đừng tham quá."
“Anh không tức giận sao?" Diệp Thạch đánh giá Mộ Thần hỏi.
“Tức giận? Sao lại tức giận?" Mộ Thần không hiểu hỏi.
Diệp Thạch đương nhiên nói: “Người của công hội luyện dược sư cấp thấp chiếm lấy phương thuốc của anh! Nếu phương thuốc kia ở trên tay anh, chúng ta đây…"
“Kể cả hiện tại phương thuốc ở trên tay ta, cũng sớm hay muộn cũngphải giao ra, lấy năng lực hiện tại của ta, cũng không đủ để bảo vệ nó, huống hồ, phương thuốc nằm trong tay ta, cũng phát không huy tác dụng lắm, còn kiếm không nhiều được như vậy, kỳ thật, công hội luyện dược sư cấp thấp nói ra cái giá này, đã là thập phần phúc hậu." Mộ Thần vân đạm phong khinh nói.
Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Nói cũng đúng!"
… …
Ngày hôm sau, tại công hội luyện dược sư cấp thấp.
“Nhược Phong, ngươi thật lợi hại, không ngờ lại có thể nghĩ đến việc dùng Khổ Mộc Diệp đi trung hoà độc tính của cây mun." Tạ Đan Yên sùng bái nhìn Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong thản nhiên cười, nói: “Này cũng không có gì, ta chỉ là đột nhiên linh quang chợt lóe, ngẫu nhiên mà thôi."
“Nhược Phong, ngươi rất khiêm tốn, trên tay ta còn có mấy đơn thuốc cổ truyền bị thiếu hụt, vài trưởng lão trong công hội đều đang nghĩ biện pháp phục hồi như cũ, không biết, ngươi có hứng thú không?" Tạ Đan Yên chờ đợi nhìn Lam Nhược Phong, xấu hổ hỏi.
“Đương nhiên." Lam Nhược Phong không nghĩ ngợi nói, danh môn quý nữ lại ân cần với hắn như vậy, tuy rằng Lam Nhược Phong đối Tạ Đan Yên vô ý, nhưng mà vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Trang Du đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, trong con ngươi lộ ra vài phần chua chua.
Tạ Đan Yên trên mặt tươi cười như hoa cùng Lam Nhược Phong chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng thị uy nhìn Trang Du.
Trang Du bị Tạ Đan Yên thị uy như vậy, có chút thương xuân bi thu.
“Mộ Thần?" Nhìn thấy Mộ Thần đi tới, trong con ngươi Trang Du nhịn không được hiện lên vài phần kinh hỉ cùng kinh ngạc.
Lam Nhược Phong nhíu mày, theo ánh mắt Trang Du nhìn ra ngoài, không hiểu hỏi: “Mộ Thần sao lạiở đây?"
“Hắn là khách khanh của công hội chúng ta, cho nên mới ở đây." Nghe được câu hỏi của Lam Nhược Phong, Tạ Đan Yên không nghĩ ngợi mà trả lời.
“Hắn là khách khanh của công hội các ngươi?" Công hội các ngươi lúc nào đã lựa chọn tiêu chuẩn khách khanh thấp như vậy, “Mộ Thần hắn chỉ là mộtluyện dược sư cấp một thôi! Hắn sao lại trở thành khách khanh của công hội các ngươi?" Gương mặt Lam Nhược Phong bình tĩnh, không hiểu hỏi.
“Luyện dược sư cấp một? Không phải đâu. Mộ Thần là luyện dược sư cấp hai." Tạ Đan Yên nói.
Lam Nhược Phong cau mày, không dám tin mà hỏi: “Hắn là luyện dược sư cấp hai?"
Tạ Đan Yên gật đầu, “Đúng vậy."
Lam Nhược Phong nhíu lại mày, nói: “Kể cả hắn có là luyện dược sư cấp hai, nhưng cũng không thể trở thành khách khanh củacông hội các ngươi đi."
“Đúng là không sai, nhưng mà lúc trước hắn ở công hội trong Bích Thành, trong vòng một ngày trả lời hơn hai trăm đề được treo giải thưởng hơn một trăm nguyên thạch, hơn một trăm đề được chứng minh là đúng, Phó gia gia cảm thấy hắn là nhân tài, cho nên mới ngoại lệ để hắn làm khách khanh của công hội." Tạ Đan Yên tùy tiện nói.
Thời điểm Mộ Thần tại Bích Thành chọn giải đề nặc danh, cho nên có rất ít người biết Mộ Thần là người giải đề kia, sợ Mộ Thần bị thế lực khác chú ý, việc này Phó Tổ Toàn cùng Tạ Khung đều ăn ý giấu diếm.
Tạ Khung cũng đã cảnh cáo Tạ Đan Yên đừng nói lung tung khắp nơi, nhưng mà Lam Nhược Phong vừa hỏi, Tạ Đan Yên lập tức đem dặn dò của Tạ Khung vứt lên chín tầng mây.
“Không có khả năng! Lúc ta gặp được hắn ở Mặc Thành, hắn chỉ mới vừa trở thành luyện dược sư cấp một, dù sao mới có mấy tháng, làm sao hắn có thể trở nên lợi hại như vậy? Những cái đề đó, không phải nói là một luyện dược sư cao cấp đi ngang qua, tâm huyết dâng trào giải đáp sao?" Lam Nhược Phong không cho là đúng nói.
Tạ Đan Yên cau mày, phối hợp Lam Nhược Phong nói: “Những cái đề đó đều là trả lời nặc danh, nguyên thạch đều chảy vào trongthẻ nguyên thạch của Mộ Thần, kỳ thật ta cũng hoài nghi rằng những cái đề đó không phải là do Mộ Thần giải, có thể là Mộ Thần nghe được người khác nói đáp án, sau đó tại công hội chúng ta viết ra mà thôi."
Lam Nhược Phong gật đầu: “Ta cảm thấy khả năng này khá lớn."
Lam Nhược Phong híp mắt, Mộ Thần có thể trả lời ra nhiều đề như vậy, chắc không có liên quan gì với Diệp Thạch đi, không nghe nói Khúc Khôn biết dược tề!
Tạ Đan Yên gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, Mộ Thần kia chỉ mới vừa thăng luyện dược sư cấp hai, nhưng mà trong các đề mà hắn trả lời, có rất nhiều đều là tri thức của luyện dược sư cao cấp, hơn nữa, sau khi hắn trả lời qua một lần, không còn xuất thủ nữa."
“Như vậy xem ra, đích xác rất khả nghi!" Lam Nhược Phong nhăn mày nói.
Trang Du thở dài, ai oán nói: “Mộ Thần hắn chung quy đều thích đi một ít đường tắt, nhưng mà làm như vậy, tóm lại không phải là chính đạo!"
Tạ Đan Yên nhíu mày hỏi: “Ngươi quen biết Mộ Thần?"
Trang Du gật đầu, “Đúng vậy!"
“Hắn rất thích lừa gạt… sao?" Tạ Đan Yên khẩn cấp hỏi tiếp.
Trang Du nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng không phải… Chỉ là, còn chưa chịu trưởng thành."
Tạ Đan Yên híp mắt, tràn đầy chán ghét nói: “Thì ra hắn thật là một kẻ lừa đảo."
… … ôkìaôkìa
Mộ Thần cùng Diệp Thạch tâm huyết dâng trào đi vào Hoàng đô công hội luyện dược sư cấp thấp, thật trùng hợp lại gặp được Lam Nhược Phong cùng Trang Du.
Lam Nhược Phong nhìn thấy Diệp Thạch, cười nhạt hướng phía Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi tới, “Mộ thiếu, thật trùng hợp, lại gặp được các ngươi, các ngươi tìm được chỗ ở rồi sao?" đừngreupchứ
Mộ Thần gật đầu: “Tìm được."
“Công hội luyện dược sư cung cấp cho chúng ta chỗ ở, miễn phí." Diệp Thạch có chút đắc ý nói.
Lam Nhược Phong hướng phía Tạ Đan Yên nhìn thoáng qua, Tạ Đan Yên khinh thường nhìn Mộ Thần, nói: “Mộ Thần, không quản ngươi là dùng biện pháp gì để lừa gạt ông nội của ta, làm cho hắn coi trọngngươi như vậy, nhưng mà, ngươi phải biết, giả không thể thành thật được!"
Mộ Thần: “…?"
Diệp Thạch: “…?"
“Ông nội của ngươi là ai?!" Diệp Thạch nhăn mày hỏi.
Tạ Đan Yên đen mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi không cần giả bộ hồ đồ, ông nội của ta là hội trưởng công hội, Tạ Khung."
Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, thì ra chính là vị cáo già đưa cái giá cải trắng mua phương thuốc của Mộ Thần, y vốn đang suy nghĩ, lão nhân kia đến tột cùng là người tốt hay không, nhìn bộ dáng của nha đầu Tạ Đan Yên kia, chỉ biết lão nhân kia hơn phân nửa không phải là mặt hàng tốt đẹp gì.
“Mộ Thần, đi đường ngang ngõ tắt tuy rằng nhất thời có thể đạt được một chút chỗ tốt, nhưng là hậu hoạn vô cùng." Trang Du nhìn Mộ Thần, thâm thúy nói.
Mộ Thần: “…?"
Diệp Thạch nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Trang Du, hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy?"
Trang Du không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, đối với đám người Tạ Đan Yên nói: “Thực xin lỗi, chúng ta còn có việc, đi trước."
Tạ Đan Yên lập tức che trước mặt Mộ Thần, hất cằm nói: “Mộ Thần, ngươi hiện tại vội vã như vậy đi là chột dạ sao?"
Mộ Thần cười cười, tính tình tốt nói: “Phải đó, ta chột dạ, rất chột dạ."
Tạ Đan Yên cắn chặt răng: “Ta biết ngươi chỉ biết lừa gạt mà…"
“Tiểu thư quả nhiên thấu đáo." Mộ Thần mỉm cười khen ngợi.
“Ngươi…" Tạ Đan Yên tức đến khó thở nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần không để ý tới Tạ Đan Yên, kéo Diệp Thạch đi ra ngoài.
Mộ Thần đen mặt, lôi kéo Diệp Thạch đi tới phía trước, nghĩ, công hội luyện dược sư cấp thấp đã không thể ở lại, không ngờ cháu gái của Tạ Khung lại là Tạ Đan Yên, trong truyện Tạ Đan Yên là một nữ pháo hôi khác, nàng vẫn luôn luyến mộ Lam Nhược Phong, làm rất nhiều việc vì Lam Nhược Phong, chỉ là, Lam Nhược Phong thủy chung đối nàng vô ý.
Tạ Đan Yên là cháu gái của Tạ Khung, hiện giờ nàng vì Lam Nhược Phong mà ghi hận mình, hắn vẫn nên tránh đi thì hơn, Tạ Khung rất yêu cháu gái kia.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, chúng ta dọn ra ngoài."
Diệp Thạch có chút không muốn: “Đó là hàng miễn phí đó! Chẳng lẽ anh sợ nữ nhân kia?"
Mộ Thần lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là nha đầu kia rất thân cận với Lam Nhược Phong và Trang Du, ta không muốn cùng hai người kia dây dưa không rõ, hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng không thiếu tiền, huống hồ Thánh Tinh học viện sắp chiêu sinh."
“Nói đúng, nói đúng, không thể thân cận cùng bọn họ, Lam Nhược Phong cùng Trang Du cho em cảm giác thật không tốt." Nhắc tới hai người, trong lòng Diệp Thạch nhất thời có một cỗ chán ghét nói không nên lời.
Mộ Thần gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng mà ta hiện tại rất thiếu tiền, cần gấp nguyên thạch, tuy rằng phân chia có lợi, nhưng mà đến tay quá chậm."
Diệp Thạch vẻ mặt đau khổ, Mộ Thần gia hỏa không kiên nhẫn này, thật sự là… Không thể nói lý!
Tạ Khung cười, có chút hiểu rõ: “Một khi đã như vậy, kia…"
“Chờ một chút." Diệp Thạch vội vàng giương giọng nói.
Tạ Khung nhìn biểu tình xót ruột của Diệp Thạch, mỉm cười hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không?"
Diệp Thạch đánh gãy hai người là do tâm huyết dâng trào, bị đại nhân vật như Tạ Khung nhìn chằm chằm, nhất thời có chút xẹp xuống.
“Năm mươi vạn quá ít, ít nhất sáu mươi vạn, giá hàng ở Hoàng đô quá mắc, căn bản không đủ xài." Diệp Thạch thấp thỏm nhìn Tạ Khung, dồn dập nói.
“Được, sáu mươi vạn." Tạ Khung cười cười, không để bụng.
Diệp Thạch nghe được lời của Tạ Khung, tâm tình hậm hực một trận, sáu mươi vạn hình như vẫn hơi ít! Y nên ra giá bảy mươi vạn mới đúng.
Thỏa thuận xong điều kiện, hai người tiến hành giao dịch, trong tay Mộ Thần lập tức nhiều thêm sáu mươi vạn nguyên thạch, bỗng cảm thấy thần thanh khí sảng.
Mộ Thần lôi kéo Diệp Thạch, đi ra ngoài, “Thạch Đầu, em thật lợi hại, em vừa mở miệng, chúng ta liền có thêm mười vạn nguyên thạch."
Diệp Thạch không cho là đúng mà tặng cái xem thường, nói: “Mới mười vạn nguyên thạch mà thôi, nhìn hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, em nên thêm nhiều hơn mười vạn, a không, hai mươi vạn, cho dù là hai mươi vạn, hắn cũng có thể sẽ đáp ứng."
Mộ Thần bất đắc dĩ cười, trấn an: “Được rồi, có thể nhiều hơn mười vạn đã rất tốt, đừng tham quá."
“Anh không tức giận sao?" Diệp Thạch đánh giá Mộ Thần hỏi.
“Tức giận? Sao lại tức giận?" Mộ Thần không hiểu hỏi.
Diệp Thạch đương nhiên nói: “Người của công hội luyện dược sư cấp thấp chiếm lấy phương thuốc của anh! Nếu phương thuốc kia ở trên tay anh, chúng ta đây…"
“Kể cả hiện tại phương thuốc ở trên tay ta, cũng sớm hay muộn cũngphải giao ra, lấy năng lực hiện tại của ta, cũng không đủ để bảo vệ nó, huống hồ, phương thuốc nằm trong tay ta, cũng phát không huy tác dụng lắm, còn kiếm không nhiều được như vậy, kỳ thật, công hội luyện dược sư cấp thấp nói ra cái giá này, đã là thập phần phúc hậu." Mộ Thần vân đạm phong khinh nói.
Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Nói cũng đúng!"
… …
Ngày hôm sau, tại công hội luyện dược sư cấp thấp.
“Nhược Phong, ngươi thật lợi hại, không ngờ lại có thể nghĩ đến việc dùng Khổ Mộc Diệp đi trung hoà độc tính của cây mun." Tạ Đan Yên sùng bái nhìn Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong thản nhiên cười, nói: “Này cũng không có gì, ta chỉ là đột nhiên linh quang chợt lóe, ngẫu nhiên mà thôi."
“Nhược Phong, ngươi rất khiêm tốn, trên tay ta còn có mấy đơn thuốc cổ truyền bị thiếu hụt, vài trưởng lão trong công hội đều đang nghĩ biện pháp phục hồi như cũ, không biết, ngươi có hứng thú không?" Tạ Đan Yên chờ đợi nhìn Lam Nhược Phong, xấu hổ hỏi.
“Đương nhiên." Lam Nhược Phong không nghĩ ngợi nói, danh môn quý nữ lại ân cần với hắn như vậy, tuy rằng Lam Nhược Phong đối Tạ Đan Yên vô ý, nhưng mà vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Trang Du đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, trong con ngươi lộ ra vài phần chua chua.
Tạ Đan Yên trên mặt tươi cười như hoa cùng Lam Nhược Phong chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng thị uy nhìn Trang Du.
Trang Du bị Tạ Đan Yên thị uy như vậy, có chút thương xuân bi thu.
“Mộ Thần?" Nhìn thấy Mộ Thần đi tới, trong con ngươi Trang Du nhịn không được hiện lên vài phần kinh hỉ cùng kinh ngạc.
Lam Nhược Phong nhíu mày, theo ánh mắt Trang Du nhìn ra ngoài, không hiểu hỏi: “Mộ Thần sao lạiở đây?"
“Hắn là khách khanh của công hội chúng ta, cho nên mới ở đây." Nghe được câu hỏi của Lam Nhược Phong, Tạ Đan Yên không nghĩ ngợi mà trả lời.
“Hắn là khách khanh của công hội các ngươi?" Công hội các ngươi lúc nào đã lựa chọn tiêu chuẩn khách khanh thấp như vậy, “Mộ Thần hắn chỉ là mộtluyện dược sư cấp một thôi! Hắn sao lại trở thành khách khanh của công hội các ngươi?" Gương mặt Lam Nhược Phong bình tĩnh, không hiểu hỏi.
“Luyện dược sư cấp một? Không phải đâu. Mộ Thần là luyện dược sư cấp hai." Tạ Đan Yên nói.
Lam Nhược Phong cau mày, không dám tin mà hỏi: “Hắn là luyện dược sư cấp hai?"
Tạ Đan Yên gật đầu, “Đúng vậy."
Lam Nhược Phong nhíu lại mày, nói: “Kể cả hắn có là luyện dược sư cấp hai, nhưng cũng không thể trở thành khách khanh củacông hội các ngươi đi."
“Đúng là không sai, nhưng mà lúc trước hắn ở công hội trong Bích Thành, trong vòng một ngày trả lời hơn hai trăm đề được treo giải thưởng hơn một trăm nguyên thạch, hơn một trăm đề được chứng minh là đúng, Phó gia gia cảm thấy hắn là nhân tài, cho nên mới ngoại lệ để hắn làm khách khanh của công hội." Tạ Đan Yên tùy tiện nói.
Thời điểm Mộ Thần tại Bích Thành chọn giải đề nặc danh, cho nên có rất ít người biết Mộ Thần là người giải đề kia, sợ Mộ Thần bị thế lực khác chú ý, việc này Phó Tổ Toàn cùng Tạ Khung đều ăn ý giấu diếm.
Tạ Khung cũng đã cảnh cáo Tạ Đan Yên đừng nói lung tung khắp nơi, nhưng mà Lam Nhược Phong vừa hỏi, Tạ Đan Yên lập tức đem dặn dò của Tạ Khung vứt lên chín tầng mây.
“Không có khả năng! Lúc ta gặp được hắn ở Mặc Thành, hắn chỉ mới vừa trở thành luyện dược sư cấp một, dù sao mới có mấy tháng, làm sao hắn có thể trở nên lợi hại như vậy? Những cái đề đó, không phải nói là một luyện dược sư cao cấp đi ngang qua, tâm huyết dâng trào giải đáp sao?" Lam Nhược Phong không cho là đúng nói.
Tạ Đan Yên cau mày, phối hợp Lam Nhược Phong nói: “Những cái đề đó đều là trả lời nặc danh, nguyên thạch đều chảy vào trongthẻ nguyên thạch của Mộ Thần, kỳ thật ta cũng hoài nghi rằng những cái đề đó không phải là do Mộ Thần giải, có thể là Mộ Thần nghe được người khác nói đáp án, sau đó tại công hội chúng ta viết ra mà thôi."
Lam Nhược Phong gật đầu: “Ta cảm thấy khả năng này khá lớn."
Lam Nhược Phong híp mắt, Mộ Thần có thể trả lời ra nhiều đề như vậy, chắc không có liên quan gì với Diệp Thạch đi, không nghe nói Khúc Khôn biết dược tề!
Tạ Đan Yên gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, Mộ Thần kia chỉ mới vừa thăng luyện dược sư cấp hai, nhưng mà trong các đề mà hắn trả lời, có rất nhiều đều là tri thức của luyện dược sư cao cấp, hơn nữa, sau khi hắn trả lời qua một lần, không còn xuất thủ nữa."
“Như vậy xem ra, đích xác rất khả nghi!" Lam Nhược Phong nhăn mày nói.
Trang Du thở dài, ai oán nói: “Mộ Thần hắn chung quy đều thích đi một ít đường tắt, nhưng mà làm như vậy, tóm lại không phải là chính đạo!"
Tạ Đan Yên nhíu mày hỏi: “Ngươi quen biết Mộ Thần?"
Trang Du gật đầu, “Đúng vậy!"
“Hắn rất thích lừa gạt… sao?" Tạ Đan Yên khẩn cấp hỏi tiếp.
Trang Du nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Hắn cũng không phải… Chỉ là, còn chưa chịu trưởng thành."
Tạ Đan Yên híp mắt, tràn đầy chán ghét nói: “Thì ra hắn thật là một kẻ lừa đảo."
… … ôkìaôkìa
Mộ Thần cùng Diệp Thạch tâm huyết dâng trào đi vào Hoàng đô công hội luyện dược sư cấp thấp, thật trùng hợp lại gặp được Lam Nhược Phong cùng Trang Du.
Lam Nhược Phong nhìn thấy Diệp Thạch, cười nhạt hướng phía Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi tới, “Mộ thiếu, thật trùng hợp, lại gặp được các ngươi, các ngươi tìm được chỗ ở rồi sao?" đừngreupchứ
Mộ Thần gật đầu: “Tìm được."
“Công hội luyện dược sư cung cấp cho chúng ta chỗ ở, miễn phí." Diệp Thạch có chút đắc ý nói.
Lam Nhược Phong hướng phía Tạ Đan Yên nhìn thoáng qua, Tạ Đan Yên khinh thường nhìn Mộ Thần, nói: “Mộ Thần, không quản ngươi là dùng biện pháp gì để lừa gạt ông nội của ta, làm cho hắn coi trọngngươi như vậy, nhưng mà, ngươi phải biết, giả không thể thành thật được!"
Mộ Thần: “…?"
Diệp Thạch: “…?"
“Ông nội của ngươi là ai?!" Diệp Thạch nhăn mày hỏi.
Tạ Đan Yên đen mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi không cần giả bộ hồ đồ, ông nội của ta là hội trưởng công hội, Tạ Khung."
Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, thì ra chính là vị cáo già đưa cái giá cải trắng mua phương thuốc của Mộ Thần, y vốn đang suy nghĩ, lão nhân kia đến tột cùng là người tốt hay không, nhìn bộ dáng của nha đầu Tạ Đan Yên kia, chỉ biết lão nhân kia hơn phân nửa không phải là mặt hàng tốt đẹp gì.
“Mộ Thần, đi đường ngang ngõ tắt tuy rằng nhất thời có thể đạt được một chút chỗ tốt, nhưng là hậu hoạn vô cùng." Trang Du nhìn Mộ Thần, thâm thúy nói.
Mộ Thần: “…?"
Diệp Thạch nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Trang Du, hỏi: “Ngươi đang nói gì đấy?"
Trang Du không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, đối với đám người Tạ Đan Yên nói: “Thực xin lỗi, chúng ta còn có việc, đi trước."
Tạ Đan Yên lập tức che trước mặt Mộ Thần, hất cằm nói: “Mộ Thần, ngươi hiện tại vội vã như vậy đi là chột dạ sao?"
Mộ Thần cười cười, tính tình tốt nói: “Phải đó, ta chột dạ, rất chột dạ."
Tạ Đan Yên cắn chặt răng: “Ta biết ngươi chỉ biết lừa gạt mà…"
“Tiểu thư quả nhiên thấu đáo." Mộ Thần mỉm cười khen ngợi.
“Ngươi…" Tạ Đan Yên tức đến khó thở nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần không để ý tới Tạ Đan Yên, kéo Diệp Thạch đi ra ngoài.
Mộ Thần đen mặt, lôi kéo Diệp Thạch đi tới phía trước, nghĩ, công hội luyện dược sư cấp thấp đã không thể ở lại, không ngờ cháu gái của Tạ Khung lại là Tạ Đan Yên, trong truyện Tạ Đan Yên là một nữ pháo hôi khác, nàng vẫn luôn luyến mộ Lam Nhược Phong, làm rất nhiều việc vì Lam Nhược Phong, chỉ là, Lam Nhược Phong thủy chung đối nàng vô ý.
Tạ Đan Yên là cháu gái của Tạ Khung, hiện giờ nàng vì Lam Nhược Phong mà ghi hận mình, hắn vẫn nên tránh đi thì hơn, Tạ Khung rất yêu cháu gái kia.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, chúng ta dọn ra ngoài."
Diệp Thạch có chút không muốn: “Đó là hàng miễn phí đó! Chẳng lẽ anh sợ nữ nhân kia?"
Mộ Thần lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là nha đầu kia rất thân cận với Lam Nhược Phong và Trang Du, ta không muốn cùng hai người kia dây dưa không rõ, hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng không thiếu tiền, huống hồ Thánh Tinh học viện sắp chiêu sinh."
“Nói đúng, nói đúng, không thể thân cận cùng bọn họ, Lam Nhược Phong cùng Trang Du cho em cảm giác thật không tốt." Nhắc tới hai người, trong lòng Diệp Thạch nhất thời có một cỗ chán ghét nói không nên lời.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc