Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 45: Bán đấu giá đan dược
Mộ Viễn Phong chân trước vừa rời khỏi khu đấu giá, sau lưng khu bán đấu giá liền mạnh mẽ tuyên truyền.
Trong lúc nhất thời sự tình khu đấu giá Tế Nguyệt sắp bán đấu giá Phá Linh Đan nháo ồn ào huyên náo.
Khu đấu giá Tế Nguyệt vừa mới cử hành qua đại đấu giá hội, rất nhiều người tới tham gia đấu giá hội vẫn còn nghỉ lại tại Mặc Thành mà chưa có rời đi, tin tức khu đấu giá có bán đấu giá Phá Linh Đan, nhất thời hấp dẫn vô số tầm mắt.
Võ sư bị ngưng tại cảnh giới chín sao đỉnh này vài năm, vài thập niên, cũng không phải là việc lạ. Một viên Phá Linh Đan, đủ để cho các võ sư nằm mộng cũng muốn đột phá đó đoạt phá đầu.
Lam Nhược Phong đen mặt, gia tộc cho hắn năm mươi vạn nguyên thạch làm cho hắn thu mua đan dược trên tay Mộ Viễn Phong, nhưng mà năm mươi vạn nguyên thạch này hắn đã xài hết năm vạn.
Lam Nhược Phong nguyên bản tưởng rằng hắn ra giá ba mươi lăm vạn, lại cho Mộ Viễn Phong một chút áp lực, sau đó lại tăng giá cả lên bốn mươi lăm vạn, vậy thì hơn phân nửa có thể lấy được đan dược trên tay Mộ Viễn Phong, nào biết, Mộ Viễn Phong vậy mà giao đan dược cho khu bán đấu giá.
“Nhược Phong, tâm tình chàng không tốt sao?" Trang Du hỏi.
Lam Nhược Phong miễn cưỡng cười, nói: “Không có!"
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, nói: “Nhược Phong, nếu chàng có việc gì không vui cũng có thể nói với em, em có thể chia sẻ giúp chàng."
Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Ta biết."
Lam Nhược Phong cau mày, lần này đến Mặc Thành, hắn đã cam đoan với phụ thân, nói sẽ đem Phá Linh Đan mang về. Hiện giờ, Phá Linh Đan đã bị đưa vào khu bán đấu giá, nghĩ muốn lấy bốn mươi lăm vạn nguyên thạch thu đan dược vào, quả thực là việc không có khả năng.
Trang Du nhìn biểu tình Lam Nhược Phong rầu rĩ không vui, âm thầm nghĩ, Lam Nhược Phong đại khái là vì việc đan dược mà phát sầu, cũng không biết tại sao Mộ Viễn Phong tình nguyện giao đan dược cho khu đấu giá, cũng không nguyện ý bán cho Nhược Phong, Nhược Phong là người của đại gia tộc Lam gia ở Cảnh Thành a.
Mộ Viễn Phong nếu như bán đan dược cho Lam Nhược Phong, Lam gia tất nhiên sẽ thiếu Mộ Viễn Phong phần nhân tình này. Cơ hội làm cho Lam gia thiếu nhân tình cũng không phải thường có, nếu mình gặp được Mộ Thần, nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ hắn.
Nếu mà Mộ Thần vẫn là nguyên chủ, nói không chừng sẽ bị Trang Du mê muội, thật sự có khả năng đi khuyên nhủ Mộ Viễn Phong, nhưng mà, hiện tại là Mộ Thần này, vậy, một chút khả năng cũng không có!
… …
“Thạch Đầu, về việc Phá Linh Đan, con có biết hay không?" Trần Đạt nâng mi hỏi.
Diệp Thạch nhíu mày thầm nghĩ, ngày đó chuyện Lam Nhược Phong và Mộ Viễn Phong nói có vẻ chính là về Phá Linh Đan, lúc ấy sắc mặt Mộ Viễn Phong thật sự rất không tốt.
“Con cũng không rõ lắm." Diệp Thạch trả lời.
Trần Đạt nhăn chặt mày, nói: “Việc này thật sự có chút kỳ quái, Mộ gia hiện tại sợ là không quá thái bình."
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Trần Đạt, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?"
Trần Đạt híp mắt, trả lời: “Mộ Viễn Phong giao đan dược cho khu đấu giá, nhưng mà, hiện tại Mộ gia lại giống như đang gom góp nguyên thạch, muốn mua lại viên đan dược kia."
Diệp Thạch trừng lớn mắt, không dám tin, “Làm sao lại như vậy?" Khu đấu giá cũng không phải là chỗ từ thiện, nó giống nhau ở chỗ sẽ lấy ra tiền thuê từ tiền đồ vật bán ra trong lúc bán đấu giá. Bây giờ Mộ Viễn Phong bán đan dược, Mộ gia lại đi mua đan dược.
Trần Đạt nhún vai, nói: “Cho nên ta mới nói là Mộ gia hiện tại không yên ổn. Mộ gia mua đan dược hình như là muốn đưa cho Mộ Viễn Hàng dùng, quan hệ hiện tại của hai huynh đệ này có chút vi diệu!"
Diệp Thạch gãi đầu, Mộ Viễn Phong đã giao đan dược cho khu đấu giá, hẳn là Mộ gia đang rất bất mãn, không biết tình huống hiện tại là thế nào, Mộ Thần có thể bị liên lụy hay không.
“Trần thúc, Phá Linh Đan rất đáng giá sao?" Diệp Thạch tò mò hỏi.
Trần Đạt gật đầu, trả lời: “Phá Linh Đan đương nhiên là đáng giá, Phá Linh Đan trên thị trường có giá trị ba mươi vạn nguyên thạch, vào khu đấu giá, sợ là không có một trăm vạn nguyên thạch thì không mua được."
Diệp Thạch trừng lớn mắt ngạc nhiên: “Nhiều như vậy?"
Trần Đạt gật đầu, nói: “Đương nhiên, nếu không thì con nghĩ như thế nào."
Diệp Thạch lóe lóe ánh mắt, nói: “Con cả đời cũng kiếm không ra nhiều tiền như vậy."
Trần Đạt lắc đầu, nói: “Việc đau đầu này là của cao tầng Mộ gia, không liên quan tới chúng ta, chúng ta trước dọn vào lại nói sau."
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Cũng đúng."
“Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia đến đây!" A Mộc đi tới thông báo.
Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, hỏi: “Hắn đến? Hắn tại sao lại đến?"
Mộ Thần tùy tiện đi đến, nhìn Diệp Thạch, nói: “Thu thập xong rồi sao? Xong rồi thì cùng ta đi thôi."
“Thu thập xong rồi, ta cũng không có bao nhiêu đồ vật." Diệp Thạch thản nhiên nói.
Mộ Thần vươn tay, nói: “Mấy thứ đó đưa cho ta đi."
“Ngươi xách nổi sao?" Diệp Thạch hoài nghi nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần lấy hành lý trên tay Diệp Thạch ném vào trong nhẫn không gian, có chút đắc ý hướng Diệp Thạch lắc lắc tay.
Diệp Thạch nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộ Thần, đầy hâm mộ nói: “Thật tốt, thật tiện lợi."
Mộ Thần nhẹ vỗ nhẫn trên tay, nói: “Cái nhẫn này chỉ có một thước vuông, chứa không được bao nhiêu đồ, chờ ta kiếm tiền, ta mua cho em cái lớn hơn."
Diệp Thạch bĩu môi, có chút hồ nghi nhìn Mộ Thần, nói: “Chờ ngươi kiếm tiền? Vậy phải chờ tới khi nào đây?" Một cái nhẫn không gian có giá tới mấy vạn nguyên thạch đó, Mộ Thần người này chỉ biết dỗ y.
Mộ Thần: “…"
“Thạch Đầu, em không nên khinh thường ta như vậy. Ta hiện tại đang học luyện đan, là luyện-đan đó em biết không? Đây chính là việc có thể kiếm tiền nhiều nhất đó." Mộ Thần có chút đắc ý nói.
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng là vậy, có thể kiếm tiền nhiều nhất, cũng rất đốt tiền. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm hỏng thiệt nhiều linh thảo tốt, nhưng một viên đan dược cũng không luyện chế ra, mất không ít tiền phải không."
“Thạch Đầu, kỳ thật ta đã có thể luyện chế ra đan dược, phụ thân nói ta có thiên phú mà." Mộ Thần vẻ mặt đau khổ nói.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, bĩu môi, “Phải không? Thật sự là làm khó phụ thân ngươi, ngươi biểu hiện kém như vậy, hắn còn trái lương tâm đi an ủi ngươi."
Mộ Thần: “…"
Trần Đạt đứng ở một bên, không tiếng động nháy mắt ra dấu cho Diệp Thạch, bất quá, Diệp Thạch chỉ lo đả kích Mộ Thần, một chút cũng không chú ý tới Trần Đạt đang ở một bên gấp đến giơ chân.
“Chúng ta đi thôi." Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch ngoan ngoãn đưa tay cho Mộ Thần nắm, Mộ Thần âm thầm nghĩ, Diệp Thạch người này, nắm tay một cái liền thành thật.
Lam Nhược Phong cùng Trang Du đang trên đường đi tới, vừa lúc nhìn thấy Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch đi ra.
Trang Du thấy một màn như vậy, không tự chủ được nheo nheo đôi mắt, thoạt nhìn có vẻ Diệp Thạch và Mộ Thần càng ngày càng gần gũi. Mộ Thần người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, diễn trò có cần nghiêm túc như vậy không?
Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du, trong lòng nhất thời có một cỗ cảm giác chán ghét nói không nên lời, nhìn thấy Lam Nhược Phong, trong lòng lại có cỗ cảm giác kỳ lạ.
“Thần thiếu!" Trang Du theo bản năng mở miệng gọi lại Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Trang Du, không kiên nhẫn hỏi: “Trang thiếu có chuyện gì sao?"
Trang Du mím môi, thời gian đã dài như vậy, Mộ Thần đối với hắn vẫn luôn xa cách, Trang Du có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà nếu kêu hắn buông tay, hắn lại luyến tiếc.
“Không có gì. Chàng có chuyện gì gấp sao?" Trang Du hỏi.
“Cũng không có việc gì, Thạch Đầu đáp ứng ở lại Mộ gia, ta dẫn em ấy trở về." Mộ Thần thản nhiên nói.
Trang Du nhăn nhăn mày, không khỏi có chút trách cứ nhìn Diệp Thạch.
Những hộ hoa sứ giả đó của Trang Du sẽ không chọc cho Trang Du tức giận, sẽ cho Trang Du mặt mũi, nhưng mà Diệp Thạch thì không, Diệp Thạch đối với Trang Du rất là… Chán ghét.
“Mộ Thần, chúng ta đi thôi, không phải anh đã nói rồi sao? Lúc trở về vừa vặn là thời điểm ăn cơm, chúng ta vừa lúc có thể ăn một bữa cơm trưa. Anh nói anh đã cố ý dặn phòng bếp làm cho ema lợn sữa nướng rồi phải không." Diệp Thạch ôm cánh tay Mộ Thần, thân mật nói.
Mộ Thần nhìn đôi mắt đầy mong đợi của Diệp Thạch, thầm nghĩ Thạch Đầu đây là đang làm nũng sao? Thật đáng yêu nha.
“Trang thiếu, chúng ta còn có việc, đi trước." Mộ Thần thản nhiên nói với Trang Du.
Trang Du nhìn Mộ Thần, nhịn không được nói: “Mộ Thần, chàng nếu muốn được ông nội của chàng chú ý, có rất nhiều biện pháp, không cần phải ủy khuất chính mình như vậy."
Mộ Thần nhăn chặt mày, đầy khó hiểu nhìn Trang Du, “Ngươi đang nói gì vậy?"
Diệp Thạch nhìn bộ dáng Mộ Thần, không muốn Mộ Thần liên lụy nhiều với Trang Du, kéo tay Mộ Thần nói: “Chúng ta đi thôi, ta đói bụng."
Mộ Thần nghe được lời nói của Diệp Thạch, lập tức vứt lời nói của Trang Du ra sau đầu, “Ngại quá, chúng ta đi trước."
Diệp Thạch ôm cánh tay Mộ Thần, thân mật tựa vào vai Mộ Thần, quay đầu lại, hướng phía Trang Du làm cái mặt quỷ.
Trang Du nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Thạch, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Diệp Thạch đây là thị uy với hắn sao?
Một người quái dị như vậy thế mà cũng dám thị uy với hắn. Nhưng mà, Mộ Thần người này trước kia đối với mình cũng không có dụng tâm nhiều như vậy..
Lam Nhược Phong nhìn bóng dáng Diệp Thạch, trong lòng có một cỗ chua xót, cảm giác giống như đồ đạc của mình bị người khác đoạt đi rồi.
Thoát ly khỏi tầm mắt Trang Du, Diệp Thạch lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm tay Mộ Thần.
Mộ Thần bị Diệp Thạch buông ra như vậy, có loại cảm giác bị dùng qua liền ném.
“ ‘Mộ Thần, chàng nếu muốn được ông nội của chàng chú ý, có rất nhiều biện pháp, không cần phải ủy khuất chính mình như vậy.’ Thạch Đầu, em nghĩ Trang Du nói như vậy, đến tột cùng là có ý gì?" Mộ Thần đầy không hiểu hướng phía Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch chọt chọt ngón tay, nói: “Không biết! Ta làm sao lại biết hắn có ý gì?"
Mộ Thần lắc đầu, nói: “Được rồi, không nghĩ tới hắn nữa." Trang Du chính là nhân vật chính, tư duy nhân vật chính luôn không giống người bình thường.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần không hỏi, nhất thời thở ra một hơi, trong lòng lại như trước có chút bất an.
Trong lúc nhất thời sự tình khu đấu giá Tế Nguyệt sắp bán đấu giá Phá Linh Đan nháo ồn ào huyên náo.
Khu đấu giá Tế Nguyệt vừa mới cử hành qua đại đấu giá hội, rất nhiều người tới tham gia đấu giá hội vẫn còn nghỉ lại tại Mặc Thành mà chưa có rời đi, tin tức khu đấu giá có bán đấu giá Phá Linh Đan, nhất thời hấp dẫn vô số tầm mắt.
Võ sư bị ngưng tại cảnh giới chín sao đỉnh này vài năm, vài thập niên, cũng không phải là việc lạ. Một viên Phá Linh Đan, đủ để cho các võ sư nằm mộng cũng muốn đột phá đó đoạt phá đầu.
Lam Nhược Phong đen mặt, gia tộc cho hắn năm mươi vạn nguyên thạch làm cho hắn thu mua đan dược trên tay Mộ Viễn Phong, nhưng mà năm mươi vạn nguyên thạch này hắn đã xài hết năm vạn.
Lam Nhược Phong nguyên bản tưởng rằng hắn ra giá ba mươi lăm vạn, lại cho Mộ Viễn Phong một chút áp lực, sau đó lại tăng giá cả lên bốn mươi lăm vạn, vậy thì hơn phân nửa có thể lấy được đan dược trên tay Mộ Viễn Phong, nào biết, Mộ Viễn Phong vậy mà giao đan dược cho khu bán đấu giá.
“Nhược Phong, tâm tình chàng không tốt sao?" Trang Du hỏi.
Lam Nhược Phong miễn cưỡng cười, nói: “Không có!"
Trang Du nhìn Lam Nhược Phong, nói: “Nhược Phong, nếu chàng có việc gì không vui cũng có thể nói với em, em có thể chia sẻ giúp chàng."
Lam Nhược Phong gật đầu, nói: “Ta biết."
Lam Nhược Phong cau mày, lần này đến Mặc Thành, hắn đã cam đoan với phụ thân, nói sẽ đem Phá Linh Đan mang về. Hiện giờ, Phá Linh Đan đã bị đưa vào khu bán đấu giá, nghĩ muốn lấy bốn mươi lăm vạn nguyên thạch thu đan dược vào, quả thực là việc không có khả năng.
Trang Du nhìn biểu tình Lam Nhược Phong rầu rĩ không vui, âm thầm nghĩ, Lam Nhược Phong đại khái là vì việc đan dược mà phát sầu, cũng không biết tại sao Mộ Viễn Phong tình nguyện giao đan dược cho khu đấu giá, cũng không nguyện ý bán cho Nhược Phong, Nhược Phong là người của đại gia tộc Lam gia ở Cảnh Thành a.
Mộ Viễn Phong nếu như bán đan dược cho Lam Nhược Phong, Lam gia tất nhiên sẽ thiếu Mộ Viễn Phong phần nhân tình này. Cơ hội làm cho Lam gia thiếu nhân tình cũng không phải thường có, nếu mình gặp được Mộ Thần, nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ hắn.
Nếu mà Mộ Thần vẫn là nguyên chủ, nói không chừng sẽ bị Trang Du mê muội, thật sự có khả năng đi khuyên nhủ Mộ Viễn Phong, nhưng mà, hiện tại là Mộ Thần này, vậy, một chút khả năng cũng không có!
… …
“Thạch Đầu, về việc Phá Linh Đan, con có biết hay không?" Trần Đạt nâng mi hỏi.
Diệp Thạch nhíu mày thầm nghĩ, ngày đó chuyện Lam Nhược Phong và Mộ Viễn Phong nói có vẻ chính là về Phá Linh Đan, lúc ấy sắc mặt Mộ Viễn Phong thật sự rất không tốt.
“Con cũng không rõ lắm." Diệp Thạch trả lời.
Trần Đạt nhăn chặt mày, nói: “Việc này thật sự có chút kỳ quái, Mộ gia hiện tại sợ là không quá thái bình."
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Trần Đạt, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?"
Trần Đạt híp mắt, trả lời: “Mộ Viễn Phong giao đan dược cho khu đấu giá, nhưng mà, hiện tại Mộ gia lại giống như đang gom góp nguyên thạch, muốn mua lại viên đan dược kia."
Diệp Thạch trừng lớn mắt, không dám tin, “Làm sao lại như vậy?" Khu đấu giá cũng không phải là chỗ từ thiện, nó giống nhau ở chỗ sẽ lấy ra tiền thuê từ tiền đồ vật bán ra trong lúc bán đấu giá. Bây giờ Mộ Viễn Phong bán đan dược, Mộ gia lại đi mua đan dược.
Trần Đạt nhún vai, nói: “Cho nên ta mới nói là Mộ gia hiện tại không yên ổn. Mộ gia mua đan dược hình như là muốn đưa cho Mộ Viễn Hàng dùng, quan hệ hiện tại của hai huynh đệ này có chút vi diệu!"
Diệp Thạch gãi đầu, Mộ Viễn Phong đã giao đan dược cho khu đấu giá, hẳn là Mộ gia đang rất bất mãn, không biết tình huống hiện tại là thế nào, Mộ Thần có thể bị liên lụy hay không.
“Trần thúc, Phá Linh Đan rất đáng giá sao?" Diệp Thạch tò mò hỏi.
Trần Đạt gật đầu, trả lời: “Phá Linh Đan đương nhiên là đáng giá, Phá Linh Đan trên thị trường có giá trị ba mươi vạn nguyên thạch, vào khu đấu giá, sợ là không có một trăm vạn nguyên thạch thì không mua được."
Diệp Thạch trừng lớn mắt ngạc nhiên: “Nhiều như vậy?"
Trần Đạt gật đầu, nói: “Đương nhiên, nếu không thì con nghĩ như thế nào."
Diệp Thạch lóe lóe ánh mắt, nói: “Con cả đời cũng kiếm không ra nhiều tiền như vậy."
Trần Đạt lắc đầu, nói: “Việc đau đầu này là của cao tầng Mộ gia, không liên quan tới chúng ta, chúng ta trước dọn vào lại nói sau."
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Cũng đúng."
“Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia đến đây!" A Mộc đi tới thông báo.
Diệp Thạch chuyển chuyển mắt, hỏi: “Hắn đến? Hắn tại sao lại đến?"
Mộ Thần tùy tiện đi đến, nhìn Diệp Thạch, nói: “Thu thập xong rồi sao? Xong rồi thì cùng ta đi thôi."
“Thu thập xong rồi, ta cũng không có bao nhiêu đồ vật." Diệp Thạch thản nhiên nói.
Mộ Thần vươn tay, nói: “Mấy thứ đó đưa cho ta đi."
“Ngươi xách nổi sao?" Diệp Thạch hoài nghi nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần lấy hành lý trên tay Diệp Thạch ném vào trong nhẫn không gian, có chút đắc ý hướng Diệp Thạch lắc lắc tay.
Diệp Thạch nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộ Thần, đầy hâm mộ nói: “Thật tốt, thật tiện lợi."
Mộ Thần nhẹ vỗ nhẫn trên tay, nói: “Cái nhẫn này chỉ có một thước vuông, chứa không được bao nhiêu đồ, chờ ta kiếm tiền, ta mua cho em cái lớn hơn."
Diệp Thạch bĩu môi, có chút hồ nghi nhìn Mộ Thần, nói: “Chờ ngươi kiếm tiền? Vậy phải chờ tới khi nào đây?" Một cái nhẫn không gian có giá tới mấy vạn nguyên thạch đó, Mộ Thần người này chỉ biết dỗ y.
Mộ Thần: “…"
“Thạch Đầu, em không nên khinh thường ta như vậy. Ta hiện tại đang học luyện đan, là luyện-đan đó em biết không? Đây chính là việc có thể kiếm tiền nhiều nhất đó." Mộ Thần có chút đắc ý nói.
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng là vậy, có thể kiếm tiền nhiều nhất, cũng rất đốt tiền. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm hỏng thiệt nhiều linh thảo tốt, nhưng một viên đan dược cũng không luyện chế ra, mất không ít tiền phải không."
“Thạch Đầu, kỳ thật ta đã có thể luyện chế ra đan dược, phụ thân nói ta có thiên phú mà." Mộ Thần vẻ mặt đau khổ nói.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, bĩu môi, “Phải không? Thật sự là làm khó phụ thân ngươi, ngươi biểu hiện kém như vậy, hắn còn trái lương tâm đi an ủi ngươi."
Mộ Thần: “…"
Trần Đạt đứng ở một bên, không tiếng động nháy mắt ra dấu cho Diệp Thạch, bất quá, Diệp Thạch chỉ lo đả kích Mộ Thần, một chút cũng không chú ý tới Trần Đạt đang ở một bên gấp đến giơ chân.
“Chúng ta đi thôi." Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch ngoan ngoãn đưa tay cho Mộ Thần nắm, Mộ Thần âm thầm nghĩ, Diệp Thạch người này, nắm tay một cái liền thành thật.
Lam Nhược Phong cùng Trang Du đang trên đường đi tới, vừa lúc nhìn thấy Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch đi ra.
Trang Du thấy một màn như vậy, không tự chủ được nheo nheo đôi mắt, thoạt nhìn có vẻ Diệp Thạch và Mộ Thần càng ngày càng gần gũi. Mộ Thần người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, diễn trò có cần nghiêm túc như vậy không?
Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du, trong lòng nhất thời có một cỗ cảm giác chán ghét nói không nên lời, nhìn thấy Lam Nhược Phong, trong lòng lại có cỗ cảm giác kỳ lạ.
“Thần thiếu!" Trang Du theo bản năng mở miệng gọi lại Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn Trang Du, không kiên nhẫn hỏi: “Trang thiếu có chuyện gì sao?"
Trang Du mím môi, thời gian đã dài như vậy, Mộ Thần đối với hắn vẫn luôn xa cách, Trang Du có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà nếu kêu hắn buông tay, hắn lại luyến tiếc.
“Không có gì. Chàng có chuyện gì gấp sao?" Trang Du hỏi.
“Cũng không có việc gì, Thạch Đầu đáp ứng ở lại Mộ gia, ta dẫn em ấy trở về." Mộ Thần thản nhiên nói.
Trang Du nhăn nhăn mày, không khỏi có chút trách cứ nhìn Diệp Thạch.
Những hộ hoa sứ giả đó của Trang Du sẽ không chọc cho Trang Du tức giận, sẽ cho Trang Du mặt mũi, nhưng mà Diệp Thạch thì không, Diệp Thạch đối với Trang Du rất là… Chán ghét.
“Mộ Thần, chúng ta đi thôi, không phải anh đã nói rồi sao? Lúc trở về vừa vặn là thời điểm ăn cơm, chúng ta vừa lúc có thể ăn một bữa cơm trưa. Anh nói anh đã cố ý dặn phòng bếp làm cho ema lợn sữa nướng rồi phải không." Diệp Thạch ôm cánh tay Mộ Thần, thân mật nói.
Mộ Thần nhìn đôi mắt đầy mong đợi của Diệp Thạch, thầm nghĩ Thạch Đầu đây là đang làm nũng sao? Thật đáng yêu nha.
“Trang thiếu, chúng ta còn có việc, đi trước." Mộ Thần thản nhiên nói với Trang Du.
Trang Du nhìn Mộ Thần, nhịn không được nói: “Mộ Thần, chàng nếu muốn được ông nội của chàng chú ý, có rất nhiều biện pháp, không cần phải ủy khuất chính mình như vậy."
Mộ Thần nhăn chặt mày, đầy khó hiểu nhìn Trang Du, “Ngươi đang nói gì vậy?"
Diệp Thạch nhìn bộ dáng Mộ Thần, không muốn Mộ Thần liên lụy nhiều với Trang Du, kéo tay Mộ Thần nói: “Chúng ta đi thôi, ta đói bụng."
Mộ Thần nghe được lời nói của Diệp Thạch, lập tức vứt lời nói của Trang Du ra sau đầu, “Ngại quá, chúng ta đi trước."
Diệp Thạch ôm cánh tay Mộ Thần, thân mật tựa vào vai Mộ Thần, quay đầu lại, hướng phía Trang Du làm cái mặt quỷ.
Trang Du nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Thạch, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Diệp Thạch đây là thị uy với hắn sao?
Một người quái dị như vậy thế mà cũng dám thị uy với hắn. Nhưng mà, Mộ Thần người này trước kia đối với mình cũng không có dụng tâm nhiều như vậy..
Lam Nhược Phong nhìn bóng dáng Diệp Thạch, trong lòng có một cỗ chua xót, cảm giác giống như đồ đạc của mình bị người khác đoạt đi rồi.
Thoát ly khỏi tầm mắt Trang Du, Diệp Thạch lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm tay Mộ Thần.
Mộ Thần bị Diệp Thạch buông ra như vậy, có loại cảm giác bị dùng qua liền ném.
“ ‘Mộ Thần, chàng nếu muốn được ông nội của chàng chú ý, có rất nhiều biện pháp, không cần phải ủy khuất chính mình như vậy.’ Thạch Đầu, em nghĩ Trang Du nói như vậy, đến tột cùng là có ý gì?" Mộ Thần đầy không hiểu hướng phía Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch chọt chọt ngón tay, nói: “Không biết! Ta làm sao lại biết hắn có ý gì?"
Mộ Thần lắc đầu, nói: “Được rồi, không nghĩ tới hắn nữa." Trang Du chính là nhân vật chính, tư duy nhân vật chính luôn không giống người bình thường.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần không hỏi, nhất thời thở ra một hơi, trong lòng lại như trước có chút bất an.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc