Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 343
Chuyện trong thân thể Khúc Tâm Dương lưu lại Tuyệt Mệnh Xà Độc cuối cùng vẫn truyền vào trong tai Khúc Khôn.
Khúc Khôn hết sức phẫn uất mà đi vòng vòng, tức giận nói: “Ta nói tên Lăng Xuyên kia gần đây yên tĩnh không ít, cũng trở nên…" thanh tâm quả dục, “Ta còn tưởng rằng hắn đổi tính, thì ra là có tật giật mình, cái tên này đáng đem đi chém ngàn đao."
Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ mà nhìn Khúc Khôn: “Kỳ thật phụ thân cũng không cố ý."
“Không cố ý, đây là một câu không cố ý là có thể bỏ qua sao? Đại Bảo, Tiểu Bảo, về sau nhìn thấy tên khốn kiếp Lăng Xuyên kia, các ngươi liền đi lên cắn hắn, cắn chết hắn." Khúc Khôn tức giận nói.
Diệp Thạch nhíu mày có chút không đồng ý: “Ông ngoại, thịt Lăng ông ngoại rất cứng, Đại Bảo, Tiểu Bảo gặm không được." Nói không chừng còn sẽ gãy răng.
Khúc Khôn chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa mà nói: “Đây chính là thịt võ thánh, tấtnhiên là không dễcắn, nhưng nếuthật sự cắn được mộtmiếng, đây tuyệt đối là nguyên khí nồng đậm, so đại bổ đan còn bổ hơn."
Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Khá là đúng." Máu võ thánh! Thịt! Xương cốt! Tất cả đều là thứ tốt hết.
Khúc Tâm Dương: “…"
Đại Bảo, Tiểu Bảo ngửa đầu, ánh mắt lóe sáng, có chút mờ mịt mà nghe hai người nói chuyện.
Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu phụ, ngài không cần như vậy."
Khúc Khôn không cao hứng liếc mắt trừng Khúc Tâm Dương: “Ngươi trước kia gọi talà phụ thân." Mẫu phụ là cái quỷ gì?
Khúc Tâm Dương vô tội nhìn Khúc Khôn: “Khi đó ngài nói cho ta biết, ngài là phụ thânta, mẫu thân chạy theo người khác, nhưng rõ ràng không phải như thế…" Phụ thân Lăng Xuyên nhiều năm như vậy vẫn luôn cô độc tìm mẫu phụ cơ mà.
Kỳ thật lúc trước Khúc Tâm Dương đã cảm thấy có chút kỳ quái, Khúc Khôn ở nước ngoài cũng được coi là cao thủ số một, mẫu thân của mình sao lại không mọc mắt mà chạy theo người khác?
Khúc Khôn nhìn sắc mặt cổ quái của Khúc Tâm Dương, cảnh giác hỏi: “Tên cầm thúkia nói vớingươi cái gì? Hắn miệng đầy lời nói dối, không thể tin."
Khúc Tâm Dương xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: “Phụ thân nói ngài bội tình bạc nghĩa…" Vừa xuống giường liền không nhận người. Khúc Tâm Dương nhìn sắc mặt Khúc Khôn khá là khó coi, nửa câu sau liền không nói ra khỏi miệng.
“Hắn sao không đi chết đi." Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Khúc Tâm Dương: “…" Chuyện năm đó, sự thật là phụ thân Lăng Xuyên dục hỏa đốt người liền đè mẫu phụ Khúc Khôn, sau khi mẫu phụ ngủ với phụ thân, một câu cũng chưa nói liền chuồn mất.
Cái câu ‘bội tình bạc nghĩa’ này dùng có chút quá, nhưng quả thật là mẫu phụ bỏ chạy, thế nên cũng coi như liên quan một chút.
“Ngươi cách phụ thân ngươi xa một chút, hắn chính là tên cầm thú, bại hoại." Khúc Khôn tức giận nhìn Khúc Tâm Dương mà nói.
Khúc Tâm Dương trầm mặc một hồi, nói: “Kỳ thật phụ thân rất tốt."
Khúc Khôn: “…" Sao hắn lại sinh ra một đứa con không có mắt như vậy.
“Hắn có chỗ nào tốt? Ra vẻ đạo mạo, trong ngoài không đồng nhất, ti bỉ vô sỉ, ỷ thế hiếp người…" Khúc Khôn càng nói càng kích động.
Khúc Tâm Dương xấu hổ cười: “Phụ thân nói, hắn đối mặt với những người khác đều có thể lãnh tĩnh đối đãi, nhưng ngài là ngoại lệ, vừa gặp được ngài, hắn liền khó có thể tự điều khiển."
Khúc Khôn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hung quang."Ta đây là tạo bao nhiêu đại nghiệt mới để cho hắn ngoại lệ đối đãi như thế."
Khúc Tâm Dương: “…"
… …
Bạch Thần Tinh từ hành lang đi ra, nói với Khúc Khôn: “Nhạc phụ, Tâm Dương nên ngâm dược dục rồi."
Khúc Khôn gật đầu, nhìn Khúc Tâm Dương, “Đi thôi."
Khúc Tâm Dương gật đầu, đứng lên.
Bạch Thần Tinh vươn tay bắt lấy tay Khúc Tâm Dương, Khúc Tâm Dương dịu ngoan nhẹ nhàng nắm lại. Diệp Thạch nhìn theo hai người, cảm thấy bóng dáng hai người vô cùng hài hòa.
Khúc Khôn nhìn theo bóng dáng Khúc Tâm Dương cùng Bạch Thần Tinh, sắc mặt dịu đi một chút.
“Mộ Thần xứng dược tề rất hữu dụng, mẫu phụ nói tốc độ hấp thu nguyên khí sovới trước nhanh hơn rất nhiều lần." Diệp Thạch bảo.
Mộ Thần nói thân thể mẫu phụ yếu, một phần nguyên nhân lớn là bởi vì trong cơ thể chứa độc tố trầm tích gây nên, một khi độc giải thì thân thể mẫu phụ cũng có thể theo đó mà tốt lên, dù sao tư chất của mẫu phụ vốn là vô cùng tốt.
Chỉ cần thân thể mẫu phụ chuyển biến tốt đẹp, Mộ Thần tuy không chắc có thể đưa luôn mẫu phụ lên võ tôn, nhưng lên võ tông thì vẫn dư dả.
“Cái tên hại người Lăng Xuyên kia chẳng những hại mẫu phụ ngươi, còn hại cả ngươi." Khúc Khôn hết sức chán ghét nói.
Trên thực tế, chẳng những trong cơ thể Khúc Tâm Dương có độc tố trầm tích, cả trong cơ thể Diệp Thạch cũng tồn tại độc tố biến dị của Tuyệt Mệnh Xà Độc, nhưng may mà phân lượng độc tề trong cơ thể Diệp Thạch cực ít, ảnh hưởng cũng không lớn.
Diệp Thạch cúi đầu âm thầm nghĩ, tuy rằng thân thể mẫu phụ có vấn đề đúng là không thoát khỏi liên quan tới Lăng ông ngoại, nhưng Lăng ông ngoại cũng là người bị hại nha,.Hơn nữa, không có Lăng ông ngoại, sẽ không có mẫu phụ.
Khúc Khôn nhìn Diệp Thạch: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"
Diệp Thạch sợ run, nhe răng cười với Khúc Khôn: “Ta đang suy nghĩ, ông ngoại, ngài nói quả thực có đạo lý, Lăng ông ngoại chính là cặn bã, bại hoại."
Đại Bảo, Tiểu Bảo bình tĩnh ngồi dưới đất, nghe Khúc Khôn cùng Diệp Thạch nói chuyện.
Khúc Khôn gật đầu đồng ý: “Mẫu phụ ngươi có hơi ngu ngốc một tí, bất quá cuối cùng cũng còn ngươi là đầu óc thanh tỉnh."
Cách đó không xa, Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, có chút đồng tình: “Thập Thất đệ, Khúc Khôn đối với ngươi có oán niệm thực sâu nha!"
Sắc mặt Lăng Xuyên có chút tối tăm, “Là do ta không tốt."
Phát hiện thân thể Khúc Tâm Dương có vấn đề, lại có liên qua tới hắn, Lăng Xuyên liền có chút áp lực, đối với Khúc Khôn cũng thu liễm vài phần.
Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên sắc mặt ảm đạm, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, năm đó người kê đơn cho Lăng Xuyên đã sớm bị giết, hiện giờ lại đi tranh luận khi đó ai đúng ai sai, dĩ nhiên đã có chút chậm.
Lăng Xuyên, Lăng Trầm đi ra, Khúc Khôn nhìn thấy hai người, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
… …
“Diên Tinh, mẫu phụ ngươi tốt hơn nhiều rồi chứ?" Lăng Xuyên đối với Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Mộ Thần nói ngâm thêm vài lần nữa là được, độc tố trong thân thể mẫu phụ cũng gần thanh lọchết rồi."
Lăng Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì tốt, vậy thìtốt."
Khúc Khôn hung ác nhìn Lăng Xuyên, mở miệng quở trách: “Đều là ngươi tạo nghiệt."
Lăng Xuyên cô đơn cười: “Là ta không tốt."
Khúc Khôn nhìn vẻ mặt Lăng Xuyên đều là ‘lỗi của ta’, giận run cả người.
Lúc Lăng Xuyên vô sỉ, Khúc Khôn chán ghét; lúc Lăng Xuyên chân thành nhận sai, Khúc Khôn vẫn là chán ghét. Khúc Khôn thầm nghĩ, Lăng Xuyên quả nhiên là cái tên đáng ghét.
Lăng Xuyên thấy Khúc Khôn vẻ mặt phiền chán, cũng không để ý, quay qua hỏi Diệp Thạch: “Thạch Đầu, Tử Mẫu Hoàn dùng có tốt không?"
Diệp Thạch nói: “Dùng rất tốt, cám ơn Lăng ông ngoại."
Lăng Xuyên bế Đại Bảo lên, kiểm tra một chút, “Rấttốt, không có bị thương tớiđầu." Lăng Xuyên thầm nghĩ, thân thể tôn tử nhà mình thật đúng là cường tráng.
Nghe nói Đại Bảo lấy đầu đụng nát bàn bếp, lông tóc vô thương, lúc ấy linh đầu bếp nhìn thấy Đại Bảo đụng đầu, liền dọa tới mức chân mềm nhũn, có một người còn lập tức ngã bệnh, lá gan thật nhỏ.
“Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu tất cả đều là ngươi làm hại." Khúc Khôn hung tợn nhìn Lăng Xuyên nói.
Lăng Xuyên: “…" Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu, đó đều là do Thạch Đầu dạy, liên quan gì tới hắn?!
“Lăng gia các ngươi đều có bệnh, thích đem mình phóng tới trong lò luyện, Đại Bảo Tiểu Bảo chính là bởi vì di truyền Lăng gia các ngươi mới như vậy." Khúc Khôn giọng căm hận.
Lăng Trầm nhíu mày, nhịn không được mở miệng, nói: “Thập Thất đệ muội, có thểlà ngươi hiểu lầm đối với Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chúng ta …"
Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi mới là đệ muội!!!!"
Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, miễn cưỡng cười, tiếp tục nói: “Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không phải là ai cũng có thể tu luyện, chỉ có dòng chính Lăng gia mới có thể học, nhưng cũng không phải tất cả dòng chính đều có thể học, phải thông qua Lăng gia kiểm tra thân thể, thân thể phải đạt tiêu chuẩn mới có thể tu luyện được."
Khúc Khôn như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tràn đầy châm chọc mà nói: “Ha,người Lăng gia các ngươi muốn tìm chết, còn phải xem trước coi có đủ tư cách đi chếtkhông, Lăng gia các ngươi thật đúng là biến thái."
Lăng Trầm vô tội trừng mắt nhìn, thầm nghĩ Lăng gia bọn họ sao lại thành biến thái rồi? Luyện Trận Nhập Thể của Bạch gia cùng Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không kém bao nhiêu mà sao không nói?
“Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chính là thứ tốt, sau khi tu luyện chẳng những tu vi tiến cảnh nhanh chóng hơn những người khác, lại không cần lo lắng căn cơ bất ổn, còn có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến, nghênh đón lôi kiếp cũng là hoàn toàn không cần sầu nha." Lăng Trầm đặc biệt kiêu ngạo nói.
Khúc Khôn khoanh tay, từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Trầm một phen, nói: “Nhìn ngươi trông cũng như một nhân tài, thực lực cũng không tồi, ngươi hẳn là cũng học Luyện Thân Vi Khí?"
Lăng Trầm gật đầu, vô cùng khiêm tốn nói: “Đúng thế, ta may mắn đạt tới tiêu chuẩn học tập Luyện Thân Vi Khí, nhưng lại học không tốt lắm."
“Thật không biết xấu hổ, ta biết ngay mà, mèo khen mèo dài đuôi ha!" Khúc Khôn nói.
Lăng Trầm: “…" Hắn chỉ luận chuyện thôi mà!
Khúc Khôn liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, mắng: “Quảnhiên không phải người một nhà thì không tiến chung cửa, không biết xấu hổ giống nhau."
Lăng Xuyên: “…"
Lăng Trầm: “…"
Khúc Khôn hết sức phẫn uất mà đi vòng vòng, tức giận nói: “Ta nói tên Lăng Xuyên kia gần đây yên tĩnh không ít, cũng trở nên…" thanh tâm quả dục, “Ta còn tưởng rằng hắn đổi tính, thì ra là có tật giật mình, cái tên này đáng đem đi chém ngàn đao."
Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ mà nhìn Khúc Khôn: “Kỳ thật phụ thân cũng không cố ý."
“Không cố ý, đây là một câu không cố ý là có thể bỏ qua sao? Đại Bảo, Tiểu Bảo, về sau nhìn thấy tên khốn kiếp Lăng Xuyên kia, các ngươi liền đi lên cắn hắn, cắn chết hắn." Khúc Khôn tức giận nói.
Diệp Thạch nhíu mày có chút không đồng ý: “Ông ngoại, thịt Lăng ông ngoại rất cứng, Đại Bảo, Tiểu Bảo gặm không được." Nói không chừng còn sẽ gãy răng.
Khúc Khôn chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa mà nói: “Đây chính là thịt võ thánh, tấtnhiên là không dễcắn, nhưng nếuthật sự cắn được mộtmiếng, đây tuyệt đối là nguyên khí nồng đậm, so đại bổ đan còn bổ hơn."
Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Khá là đúng." Máu võ thánh! Thịt! Xương cốt! Tất cả đều là thứ tốt hết.
Khúc Tâm Dương: “…"
Đại Bảo, Tiểu Bảo ngửa đầu, ánh mắt lóe sáng, có chút mờ mịt mà nghe hai người nói chuyện.
Khúc Tâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Mẫu phụ, ngài không cần như vậy."
Khúc Khôn không cao hứng liếc mắt trừng Khúc Tâm Dương: “Ngươi trước kia gọi talà phụ thân." Mẫu phụ là cái quỷ gì?
Khúc Tâm Dương vô tội nhìn Khúc Khôn: “Khi đó ngài nói cho ta biết, ngài là phụ thânta, mẫu thân chạy theo người khác, nhưng rõ ràng không phải như thế…" Phụ thân Lăng Xuyên nhiều năm như vậy vẫn luôn cô độc tìm mẫu phụ cơ mà.
Kỳ thật lúc trước Khúc Tâm Dương đã cảm thấy có chút kỳ quái, Khúc Khôn ở nước ngoài cũng được coi là cao thủ số một, mẫu thân của mình sao lại không mọc mắt mà chạy theo người khác?
Khúc Khôn nhìn sắc mặt cổ quái của Khúc Tâm Dương, cảnh giác hỏi: “Tên cầm thúkia nói vớingươi cái gì? Hắn miệng đầy lời nói dối, không thể tin."
Khúc Tâm Dương xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: “Phụ thân nói ngài bội tình bạc nghĩa…" Vừa xuống giường liền không nhận người. Khúc Tâm Dương nhìn sắc mặt Khúc Khôn khá là khó coi, nửa câu sau liền không nói ra khỏi miệng.
“Hắn sao không đi chết đi." Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Khúc Tâm Dương: “…" Chuyện năm đó, sự thật là phụ thân Lăng Xuyên dục hỏa đốt người liền đè mẫu phụ Khúc Khôn, sau khi mẫu phụ ngủ với phụ thân, một câu cũng chưa nói liền chuồn mất.
Cái câu ‘bội tình bạc nghĩa’ này dùng có chút quá, nhưng quả thật là mẫu phụ bỏ chạy, thế nên cũng coi như liên quan một chút.
“Ngươi cách phụ thân ngươi xa một chút, hắn chính là tên cầm thú, bại hoại." Khúc Khôn tức giận nhìn Khúc Tâm Dương mà nói.
Khúc Tâm Dương trầm mặc một hồi, nói: “Kỳ thật phụ thân rất tốt."
Khúc Khôn: “…" Sao hắn lại sinh ra một đứa con không có mắt như vậy.
“Hắn có chỗ nào tốt? Ra vẻ đạo mạo, trong ngoài không đồng nhất, ti bỉ vô sỉ, ỷ thế hiếp người…" Khúc Khôn càng nói càng kích động.
Khúc Tâm Dương xấu hổ cười: “Phụ thân nói, hắn đối mặt với những người khác đều có thể lãnh tĩnh đối đãi, nhưng ngài là ngoại lệ, vừa gặp được ngài, hắn liền khó có thể tự điều khiển."
Khúc Khôn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, khi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hung quang."Ta đây là tạo bao nhiêu đại nghiệt mới để cho hắn ngoại lệ đối đãi như thế."
Khúc Tâm Dương: “…"
… …
Bạch Thần Tinh từ hành lang đi ra, nói với Khúc Khôn: “Nhạc phụ, Tâm Dương nên ngâm dược dục rồi."
Khúc Khôn gật đầu, nhìn Khúc Tâm Dương, “Đi thôi."
Khúc Tâm Dương gật đầu, đứng lên.
Bạch Thần Tinh vươn tay bắt lấy tay Khúc Tâm Dương, Khúc Tâm Dương dịu ngoan nhẹ nhàng nắm lại. Diệp Thạch nhìn theo hai người, cảm thấy bóng dáng hai người vô cùng hài hòa.
Khúc Khôn nhìn theo bóng dáng Khúc Tâm Dương cùng Bạch Thần Tinh, sắc mặt dịu đi một chút.
“Mộ Thần xứng dược tề rất hữu dụng, mẫu phụ nói tốc độ hấp thu nguyên khí sovới trước nhanh hơn rất nhiều lần." Diệp Thạch bảo.
Mộ Thần nói thân thể mẫu phụ yếu, một phần nguyên nhân lớn là bởi vì trong cơ thể chứa độc tố trầm tích gây nên, một khi độc giải thì thân thể mẫu phụ cũng có thể theo đó mà tốt lên, dù sao tư chất của mẫu phụ vốn là vô cùng tốt.
Chỉ cần thân thể mẫu phụ chuyển biến tốt đẹp, Mộ Thần tuy không chắc có thể đưa luôn mẫu phụ lên võ tôn, nhưng lên võ tông thì vẫn dư dả.
“Cái tên hại người Lăng Xuyên kia chẳng những hại mẫu phụ ngươi, còn hại cả ngươi." Khúc Khôn hết sức chán ghét nói.
Trên thực tế, chẳng những trong cơ thể Khúc Tâm Dương có độc tố trầm tích, cả trong cơ thể Diệp Thạch cũng tồn tại độc tố biến dị của Tuyệt Mệnh Xà Độc, nhưng may mà phân lượng độc tề trong cơ thể Diệp Thạch cực ít, ảnh hưởng cũng không lớn.
Diệp Thạch cúi đầu âm thầm nghĩ, tuy rằng thân thể mẫu phụ có vấn đề đúng là không thoát khỏi liên quan tới Lăng ông ngoại, nhưng Lăng ông ngoại cũng là người bị hại nha,.Hơn nữa, không có Lăng ông ngoại, sẽ không có mẫu phụ.
Khúc Khôn nhìn Diệp Thạch: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"
Diệp Thạch sợ run, nhe răng cười với Khúc Khôn: “Ta đang suy nghĩ, ông ngoại, ngài nói quả thực có đạo lý, Lăng ông ngoại chính là cặn bã, bại hoại."
Đại Bảo, Tiểu Bảo bình tĩnh ngồi dưới đất, nghe Khúc Khôn cùng Diệp Thạch nói chuyện.
Khúc Khôn gật đầu đồng ý: “Mẫu phụ ngươi có hơi ngu ngốc một tí, bất quá cuối cùng cũng còn ngươi là đầu óc thanh tỉnh."
Cách đó không xa, Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, có chút đồng tình: “Thập Thất đệ, Khúc Khôn đối với ngươi có oán niệm thực sâu nha!"
Sắc mặt Lăng Xuyên có chút tối tăm, “Là do ta không tốt."
Phát hiện thân thể Khúc Tâm Dương có vấn đề, lại có liên qua tới hắn, Lăng Xuyên liền có chút áp lực, đối với Khúc Khôn cũng thu liễm vài phần.
Lăng Trầm nhìn Lăng Xuyên sắc mặt ảm đạm, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, năm đó người kê đơn cho Lăng Xuyên đã sớm bị giết, hiện giờ lại đi tranh luận khi đó ai đúng ai sai, dĩ nhiên đã có chút chậm.
Lăng Xuyên, Lăng Trầm đi ra, Khúc Khôn nhìn thấy hai người, lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
… …
“Diên Tinh, mẫu phụ ngươi tốt hơn nhiều rồi chứ?" Lăng Xuyên đối với Diệp Thạch hỏi.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Mộ Thần nói ngâm thêm vài lần nữa là được, độc tố trong thân thể mẫu phụ cũng gần thanh lọchết rồi."
Lăng Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì tốt, vậy thìtốt."
Khúc Khôn hung ác nhìn Lăng Xuyên, mở miệng quở trách: “Đều là ngươi tạo nghiệt."
Lăng Xuyên cô đơn cười: “Là ta không tốt."
Khúc Khôn nhìn vẻ mặt Lăng Xuyên đều là ‘lỗi của ta’, giận run cả người.
Lúc Lăng Xuyên vô sỉ, Khúc Khôn chán ghét; lúc Lăng Xuyên chân thành nhận sai, Khúc Khôn vẫn là chán ghét. Khúc Khôn thầm nghĩ, Lăng Xuyên quả nhiên là cái tên đáng ghét.
Lăng Xuyên thấy Khúc Khôn vẻ mặt phiền chán, cũng không để ý, quay qua hỏi Diệp Thạch: “Thạch Đầu, Tử Mẫu Hoàn dùng có tốt không?"
Diệp Thạch nói: “Dùng rất tốt, cám ơn Lăng ông ngoại."
Lăng Xuyên bế Đại Bảo lên, kiểm tra một chút, “Rấttốt, không có bị thương tớiđầu." Lăng Xuyên thầm nghĩ, thân thể tôn tử nhà mình thật đúng là cường tráng.
Nghe nói Đại Bảo lấy đầu đụng nát bàn bếp, lông tóc vô thương, lúc ấy linh đầu bếp nhìn thấy Đại Bảo đụng đầu, liền dọa tới mức chân mềm nhũn, có một người còn lập tức ngã bệnh, lá gan thật nhỏ.
“Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu tất cả đều là ngươi làm hại." Khúc Khôn hung tợn nhìn Lăng Xuyên nói.
Lăng Xuyên: “…" Đại Bảo Tiểu Bảo thích đụng đầu, đó đều là do Thạch Đầu dạy, liên quan gì tới hắn?!
“Lăng gia các ngươi đều có bệnh, thích đem mình phóng tới trong lò luyện, Đại Bảo Tiểu Bảo chính là bởi vì di truyền Lăng gia các ngươi mới như vậy." Khúc Khôn giọng căm hận.
Lăng Trầm nhíu mày, nhịn không được mở miệng, nói: “Thập Thất đệ muội, có thểlà ngươi hiểu lầm đối với Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chúng ta …"
Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi mới là đệ muội!!!!"
Lăng Trầm liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, miễn cưỡng cười, tiếp tục nói: “Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không phải là ai cũng có thể tu luyện, chỉ có dòng chính Lăng gia mới có thể học, nhưng cũng không phải tất cả dòng chính đều có thể học, phải thông qua Lăng gia kiểm tra thân thể, thân thể phải đạt tiêu chuẩn mới có thể tu luyện được."
Khúc Khôn như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tràn đầy châm chọc mà nói: “Ha,người Lăng gia các ngươi muốn tìm chết, còn phải xem trước coi có đủ tư cách đi chếtkhông, Lăng gia các ngươi thật đúng là biến thái."
Lăng Trầm vô tội trừng mắt nhìn, thầm nghĩ Lăng gia bọn họ sao lại thành biến thái rồi? Luyện Trận Nhập Thể của Bạch gia cùng Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia cũng không kém bao nhiêu mà sao không nói?
“Luyện Thân Vi Khí của Lăng gia chính là thứ tốt, sau khi tu luyện chẳng những tu vi tiến cảnh nhanh chóng hơn những người khác, lại không cần lo lắng căn cơ bất ổn, còn có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến, nghênh đón lôi kiếp cũng là hoàn toàn không cần sầu nha." Lăng Trầm đặc biệt kiêu ngạo nói.
Khúc Khôn khoanh tay, từ trên xuống dưới đánh giá Lăng Trầm một phen, nói: “Nhìn ngươi trông cũng như một nhân tài, thực lực cũng không tồi, ngươi hẳn là cũng học Luyện Thân Vi Khí?"
Lăng Trầm gật đầu, vô cùng khiêm tốn nói: “Đúng thế, ta may mắn đạt tới tiêu chuẩn học tập Luyện Thân Vi Khí, nhưng lại học không tốt lắm."
“Thật không biết xấu hổ, ta biết ngay mà, mèo khen mèo dài đuôi ha!" Khúc Khôn nói.
Lăng Trầm: “…" Hắn chỉ luận chuyện thôi mà!
Khúc Khôn liếc mắt nhìn Lăng Xuyên một cái, mắng: “Quảnhiên không phải người một nhà thì không tiến chung cửa, không biết xấu hổ giống nhau."
Lăng Xuyên: “…"
Lăng Trầm: “…"
Tác giả :
Diệp Ức Lạc