Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 322
Luyện khí tháp.
“Ông nội, Lăng Xuyên tiền bối đến." Hà Tĩnh Nguyệt nói với Hà Hiền.
Hà Hiền gật gật đầu, “Ta biết rồi, Lăng Xuyên đến vào giờ này thì đúng là kì lạ."
Thế lực Lăng gia không thua kém gì Bạch gia, dù cho hiện tại Mộ Thần chạm tay vào cũng có thể bỏng, thì hắn cũng chỉ là một luyện dược sư bát cấp cấp thấp mà thôi, Mệnh Tộc lại như hổ rình mồi, Mộ Thần sau này sẽ như thế nào còn thật không dễ nói.
Thời gian này Lăng Xuyên có vẻ tốt với Bạch gia, cũng dần đi lên vị trí đối đầu với Mệnh tộc.
Lăng gia luôn luôn bo bo giữ mình, tại trước mặt thế cục không rõ ràng này, có thể sẽ không tỏ ý đối lập ngay.
“Nghe nói Lăng Xuyên tặng cho nhạc phụ của Bạch Thần Tinh một thanh pháp khí bát cấp thượng phẩm?" Hà Hiền hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Khúc Khôn thực lực không cao nhưng ánh mắt thật sự rất lợi hại, pháp khí bát cấp nào cũng không vừa ý, đến cả Lăng tiền bối xuất ra pháp khí bát cấp thượng phẩm mà vẻ mặt của Khúc Khôn vẫn rất miễn cưỡng."
“Lăng tiền bối nói luyện khí thuật của hắn thô thiển cũng chỉ là thuyết pháp khiêm tốn mà thôi, không ngờ Khúc Khôn cư nhiên tưởng thật, còn muốn Lăng tiền bối bế quan, nghiên cứu tốt luyện khí, thật là…" không thể nói lý a!
Lúc ấy, trong Đỉnh Khí Các còn có mặt khác tu luyện giả, Khúc Khôn quả thực là không nể nang ai, trong lúc nhất thời, cái gì Mộ Thần, Bạch Diên Tinh đều tránh qua một bên, Khúc Khôn đương nhiên trở thành đề tài bàn tán nổi tiếng toàn Trung Châu.
Cơ hồ trong giây lát, hầu hết toàn bộ Trung Châu cũng đều biết Bạch Thần Tinh có một vị nhạc phụ không tốt chút nào.
Người này tu vi không cao không thấp, là một võ tông, nhãn giới lại cao kinh người, Lăng Xuyên – luyện khí sư bát cấp cao cấp của Trung Châu, ở trong mắt hắn lại chỉ là một luyện khí sư bất nhập lưu thôi.
Hà Hiền bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thật không hổ là gia tôn, ngược lại tính tình của Khúc Khôn và Bạch Diên Tinh cũng có chút tương đồng."
Hà Tĩnh Nguyệt có chút buồn bã cười, “Đúng vậy."
Hà Hiền có chút quái dị nói: “Khúc Khôn nói như vậy, Lăng Xuyên một chút cũng không tức giận?"
Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: “Vâng, Lăng tiền bối thật sự không hề tức giận!" Cao nhân chính là cao nhân, Tể tướng trong bụng cũng có thể chống thuyền a!
Hà Hiền cười nhạo một tiếng, “Ngươi nghĩ tính tình của Lăng Xuyên sẽ tốt như vậy sao?"
Hà Tĩnh Nguyệt có chút hồ nghi: “Không phải sao ạ?"
Hà Hiền nói: “Đã từng có một võ tôn đến ám toán hắn, kết quả là hắn đuổi theo võ tôn kia đến tận gia tộc, giết toàn bộ không chừa một ai cả."
Hà Tĩnh Nguyệt mãnh liệt mở to mắt, ấp úng không biết nói gì, nàng cư nhiên lại cho rằng một người như vậy có tính tình rất tốt.
Hà Tĩnh Nguyệt có chút hoang mang: “Nhưng mà ta nghe nói, Lăng Xuyên tính tình tốt bụng, Khúc Khôn sỉ nhục hắn nhưng hắn một chút cũng không tức giận."
Hà Tĩnh Nguyệt suy tư một chút: “Khúc Khôn là một song nhi, chẳng lẽ là Lăng Xuyên coi trọng Khúc Khôn?"
“Không đúng! Khúc Khôn tuy rằng trông cũng không tồi, còn có chút… đáng yêu, nhưng ở Trung Châu có nhiều song nhi xinh đẹp như vậy, người như Lăng Xuyên có bao nhiêu kẻ nhung nhớ, nhiều không kể xiết, có lẽ đã quen nhìn mỹ nhân rồi, loại chuyện nhất kiến chung tình này chắc sẽ không xảy ra đâu." Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Mộ Thần si tâm không thay đổi mà coi trọng Diệp Thạch, Hà Tĩnh Nguyệt đã cảm thấy rất quỷ dị rồi. Nếu, Lăng Xuyên lại nhìn trúng Khúc Khôn, Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy thế giới này quả thực đã loạn.
“Có lẽ có nguyên nhân khác." Hà Hiền nói.
……
Bởi vì Khúc Khôn nghĩ muốn mua vài thứ, nhưng bởi vì Diệp Thạch quá mức rêu rao thân phận của Khúc Khôn, nên cả hai người phải dịch dung mới có thể rời khỏi Bạch gia.
Khúc Khôn vừa đi khỏi Bạch gia, chợt nghe đến đủ loại bàn tán về hắn.
“Ngươi có nghe nói gì chưa? Nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, cũng là ông ngoại của Bạch Diên Tinh, cả gan dám nói luyện khí thuật của Lăng tiền bối thô thiển, cần phải bế quan, dụng tâm nghiên cứu mới có thể sớm ngày tăng đến cửu cấp, không được tùy tiện đi ra, lãng phí quang âm, ha ha ha…"
“Không phải rất ngu ngốc sao? Lăng Xuyên tiền bối nói luyện khí thuật của bản thân thô thiển, hắn cư nhiên liền thật sự cảm thấy Lăng Xuyên tiền bối luyện khí thuật thô thiển, ha ha ha…"
“Nghe nói người nọ là tới từ nước ngoài, một chút kiến thức đều không có, căn bản không biết trời cao đất rộng."
“Lăng Xuyên tiền bối tính tình thật tốt, nếu như không phải Khúc Khôn mà là một tên võ tôn cửu tinh khác, nói không chừng, một bàn tay giơ lên cũng khiến hắn nửa chết nửa sống."
“Chính là như vậy a, Lăng Xuyên tiền bối thật sự là rất ôn hòa."
“Nghe nói, năm đó Lăng Xuyên tiền bối cũng là một người tâm ngoan thủ lạt, mấy năm nay đã tu tâm dưỡng tính. Khúc Khôn vận khí thật tốt, biết nói vào lúc tâm tình Lăng tiền bối đang tốt, nếu không phải như vậy, hắn đã sớm mất nửa cái mạng rồi."
……
Khúc Khôn mím môi, những lời bàn tán xung quanh hết thảy đều được hắn thu vào tai, khiến sắc mặt hắn càng ngày càng thâm trầm.
Diệp Thạch đứng bên cạnh cũng không khỏi có chút phức tạp.
“Bát cấp thượng phẩm luyện khí sư rất lợi hại à? Ta nói luyện khí thuật của hắn thô thiển thì liền trở thành trò cười, trở thành không biết trời cao đất rộng là gì?" Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Một chút cũng không phải là trò cười, đều là những người không có kiến thức, bát cấp thượng phẩm luyện khí sư cũng không phải là thứ gì to tát." Luyện khí sư bát cấp thượng phẩm cũng chỉ là… luyện khí sư cao nhất Trung Châu mà thôi. “Mộ Thần sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn!"
Khúc Khôn tức giận nói: “Mộ Thần, Mộ Thần… lúc nào Mộ Thần cũng lợi hại nhất."
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Khúc Khôn: “…"
“Cái tên Lăng Xuyên kia ôn hòa? Thật là buồn cười chết ta." Khúc Khôn nghiến răng.
Diệp Thạch có chút hồ nghi: “Ông ngoại, hắn rất thô bạo sao?" Giống như cầm thú vậy, chắc phải rất thô bạo.
Khúc Khôn hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái, Diệp Thạch ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Diệp Thạch nhìn trộm Khúc Khôn, trước kia ông ngoại bộ dáng chính là chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, rất có khí chất khiến người khác có cảm giác như không thể trèo cao, Diệp Thạch đối với Khúc Khôn là sùng bái có thừa, thân cận không đủ. Nhưng là từ khi thân phận Khúc Khôn bị bại lộ, Diệp Thạch đột nhiên phát hiện, thì ra bộ dáng không thể trèo cao của ông ngoại trước kia cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
…
“Bạch Thần Tinh cư nhiên lại có một người nhạc phụ như vậy, thật thương thay cho hắn."
“Nghe nói, Bạch tiền bối bị Khúc Khôn mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không lên tiếng đáp trả, đúng là tính tình tốt a!"
“Khúc Khôn là nhạc phụ của Bạch tiền bối, Bạch tiền bối quyền cao chức trọng, thực lực to lớn, vậy mà lại bị một võ tông mắng, đúng là không tưởng tượng nổi."
“Đúng vậy! Bạch tiền bối phải cực kỳ yêu Khúc Tâm Dương nên mới có thể chịu đựng được tài hay gây sự của Khúc Khôn."
“… "
Nghe lời bàn tán lại chuyển tới trên đầu Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn càng thêm tức giận, “Hừ! Bạch Thần Tinh là gì cơ chứ? Quyền cao chức trọng? Thực lực to lớn? Ta phi! Người ta chính là yêu con trai của ta đó!"
Diệp Thạch gật gật đầu: “Quá chuẩn, mấy người kia thật ngu xuẩn, cái gì cũng không biết, chỉ biết ngồi nói lung tung."
…
“Nghe nói, dù Khúc Khôn sỉ nhục Lăng tiền bối như thế nhưng Lăng tiền bối một chút cũng không tức giận, còn vội vàng đưa pháp khí cực phẩm sang đấy."
“Lăng tiền bối, không phải là coi trọng Khúc Khôn đấy chứ?"
“Ta cũng đã từng gặp qua Khúc Khôn kia, nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính là tuyệt sắc. Người như Lăng tiền bối loại người nào chẳng từng thấy qua? Hẳn là không phải coi trọng Khúc Khôn đâu."
“Cũng chưa chắc a! Có thể Lăng tiền bối thích người mắng hắn thì sao?"
“Nói như vậy, nói không chừng Khúc Khôn sẽ được coi trọng thật."
“Tên kia vận khí thật tốt, nếu như thật là như thế, hắn liền gặp được đại vận."
…
Khúc Khôn hít một hơi sâu, “Người Trung Châu đúng là chỉ biết nói lung tung!" Bị cầm thú kia coi trọng chính là gặp đại vận? Vui đùa cái gì vậy, hắn cũng không thích cầm thú a.
Diệp Thạch: “… "
“Các ngươi ra ngoài chơi sao?" Một thanh âm thản nhiên truyền tới.
Lăng Xuyên một thân thường phục, cũng sử dụng một chút ngụy trang, nhưng vẫn bị Diệp Thạch nhìn ra.
“Lăng tiền bối." Diệp Thạch ấp úng gọi một tiếng.
Nghe được xưng hô của Diệp Thạch, Lăng Xuyên sắc mặt có thay đổi, nhưng cũng không nói thêm gì, sắc mặt Khúc Khôn không tốt nhìn Lăng Xuyên.
“Ta cùng ông ngoại đi ra mua một chút đồ." Diệp Thạch không biết nói gì nên tìm đề tài nói.
“Còn thiếu cái gì sao?" Lăng Xuyên hỏi.
“Không có, chỉ là tùy tiện ngao du mà thôi." Diệp Thạch nói.
Lăng Xuyên đem ánh mắt chuyển đến trên người Khúc Khôn, miệng cong lên thành một nụ cười thật câu nhân: “Từ biệt đã vài trăm năm, từ khi gặp mộng xuân, ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, không biết ngươi có khi nào nhớ tới ta không?"
Diệp Thạch nhìn ánh mắt sáng lên của Lăng xuyên, chỉ cảm thấy Lăng Xuyên giờ phút này biểu tình nhu tình như nước.
Nghe được lời nói của Lăng Xuyên, Khúc Khôn toàn thân nổi da gà.
Khúc Khôn nhíu mày, nói: “Ta không biết ngươi, chưa thấy qua ngươi, ngươi nhận sai người rồi."
Lăng Xuyên thản nhiên cười cười, chứa đầy tình ý nhìn Khúc Khôn, ôn nhu lưu luyến mà nói: “Năm đó là ta quá thô lỗ, đều là mị lực của ngươi quá lớn, cho nên ta khó có thể kiềm chế, quên hết tất cả. Sau khi ngươi vừa đi, ta vẫn luôn luôn hối hận, lúc ấy quá mức vong tình, không ôn nhu với ngươi một chút…"
“Mấy năm nay, vật nghiệp mộng hồi, ta cuối cùng suy nghĩ, nếu, ta lúc trước có thể giữ chặt tay ngươi, ngươi như trước ở bên cạnh ta, thật là tốt biết bao nhiêu…"
“Tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình."
Lăng Xuyên càng nói sắc mặt càng ôn nhu, Khúc Khôn chỉ cảm thấy toàn thân lại nổi gai ốc.
Diệp Thạch: “…" Ông ngoại cũng thật lãng mạn.
“Đủ rồi, ngươi không nên nói lung tung!!" Khúc Khôn mặt đỏ lên, quát Lăng Xuyên một tiếng.
Người này chẳng những là một tên cầm thú, mà còn là một tên cầm thú miệng lưỡi trơn tru.
Năm đó người này thiếu chút nữa đè chết hắn, kết quả, hiện tại đều là hắn sai?
Cái gì gọi là “tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình"? hắn bị người này cường, chẳng lẽ còn phải lưu lạitìm người chịu trách nhiệm sao? Khúc Khôn hắn cũng không mặt dày như vậy.
Lăng Xuyên cười cười, có chút sung sướng nói: “Ta nghe nói, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn đeo nhẫn đính ước của chúng ta, ta thật cảm động."
“Nhẫn đính ước?" Diệp Thạch nhịn không được trừng mắt nhìn, đây không phải là tang vật sao? Sao lại thành nhẫn đính ước rồi???
Khúc Khôn: “… "
Lăng Xuyên giải thích với Diệp Thạch, “Chiếc nhẫn kia do Lăng gia tổ thượng truyền xuống, trưởng bối trong tộc nói ta lưu lại cho người thương."
Khúc Khôn cười nhạo một tiếng: “Cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi! Lăng gia của ngươi từ khi nào lại lụi bại thảm hại như vậy? Đến một chiếc nhẫn hỏng cũng có thể đưa cho ngươi?"
Lăng Xuyên cười cười, bị vạch trần nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Là như vầy, quy củ được tổ tiên lưu truyền tới nay là phải tự tay luyện chế một cái nhẫn cho người yêu."
Diệp Thạch: “…" Nhẫn như thế mà bảo là nhẫn do tổ thượng truyền xuống.
Khúc Khôn bĩu môi khinh thường, đem nhẫn tháo ra đưa cho Lăng Xuyên, “Trả lại cho ngươi, ngươi cho người khác đi thôi."
Lăng Xuyên có chút ảm đạm thần thương: “Tống xuất đi đồ vật, phải có lý do."
“Ta từ bỏ." Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên trên tay nhẫn, trước kia hắn cảm thấy thứ này dùng rất tốt, không gian lớn, hiện tại chỉ cảm thấy là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Lăng Xuyên sầu bi nhìn Khúc Khôn, “Năm đó ngươi kiên quyết lấy chiếc nhẫn này từ tay ta mà, sao bây giờ lại nói là từ bỏ?"
Khúc Khôn: “…" người này lại đang chỉ trích hắn “bạc tình" sao?
Người âm thầm nhìn chằm chằm Khúc Khôn có rất nhiều, Lăng Xuyên vừa tới gần Khúc Khôn liền ngay tại chung quanh thiết hạ một cái chắn ngăn cách, vì thế người ở chỗ tối nhìn chằm chằm chỉ có thể nhìn thấy Lăng Xuyên và Khúc Khôn Diệp Thạch nói chuyện, lại nghe không được ba người nói chuyện gì.
“Ông nội, Lăng Xuyên tiền bối đến." Hà Tĩnh Nguyệt nói với Hà Hiền.
Hà Hiền gật gật đầu, “Ta biết rồi, Lăng Xuyên đến vào giờ này thì đúng là kì lạ."
Thế lực Lăng gia không thua kém gì Bạch gia, dù cho hiện tại Mộ Thần chạm tay vào cũng có thể bỏng, thì hắn cũng chỉ là một luyện dược sư bát cấp cấp thấp mà thôi, Mệnh Tộc lại như hổ rình mồi, Mộ Thần sau này sẽ như thế nào còn thật không dễ nói.
Thời gian này Lăng Xuyên có vẻ tốt với Bạch gia, cũng dần đi lên vị trí đối đầu với Mệnh tộc.
Lăng gia luôn luôn bo bo giữ mình, tại trước mặt thế cục không rõ ràng này, có thể sẽ không tỏ ý đối lập ngay.
“Nghe nói Lăng Xuyên tặng cho nhạc phụ của Bạch Thần Tinh một thanh pháp khí bát cấp thượng phẩm?" Hà Hiền hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Khúc Khôn thực lực không cao nhưng ánh mắt thật sự rất lợi hại, pháp khí bát cấp nào cũng không vừa ý, đến cả Lăng tiền bối xuất ra pháp khí bát cấp thượng phẩm mà vẻ mặt của Khúc Khôn vẫn rất miễn cưỡng."
“Lăng tiền bối nói luyện khí thuật của hắn thô thiển cũng chỉ là thuyết pháp khiêm tốn mà thôi, không ngờ Khúc Khôn cư nhiên tưởng thật, còn muốn Lăng tiền bối bế quan, nghiên cứu tốt luyện khí, thật là…" không thể nói lý a!
Lúc ấy, trong Đỉnh Khí Các còn có mặt khác tu luyện giả, Khúc Khôn quả thực là không nể nang ai, trong lúc nhất thời, cái gì Mộ Thần, Bạch Diên Tinh đều tránh qua một bên, Khúc Khôn đương nhiên trở thành đề tài bàn tán nổi tiếng toàn Trung Châu.
Cơ hồ trong giây lát, hầu hết toàn bộ Trung Châu cũng đều biết Bạch Thần Tinh có một vị nhạc phụ không tốt chút nào.
Người này tu vi không cao không thấp, là một võ tông, nhãn giới lại cao kinh người, Lăng Xuyên – luyện khí sư bát cấp cao cấp của Trung Châu, ở trong mắt hắn lại chỉ là một luyện khí sư bất nhập lưu thôi.
Hà Hiền bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thật không hổ là gia tôn, ngược lại tính tình của Khúc Khôn và Bạch Diên Tinh cũng có chút tương đồng."
Hà Tĩnh Nguyệt có chút buồn bã cười, “Đúng vậy."
Hà Hiền có chút quái dị nói: “Khúc Khôn nói như vậy, Lăng Xuyên một chút cũng không tức giận?"
Hà Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: “Vâng, Lăng tiền bối thật sự không hề tức giận!" Cao nhân chính là cao nhân, Tể tướng trong bụng cũng có thể chống thuyền a!
Hà Hiền cười nhạo một tiếng, “Ngươi nghĩ tính tình của Lăng Xuyên sẽ tốt như vậy sao?"
Hà Tĩnh Nguyệt có chút hồ nghi: “Không phải sao ạ?"
Hà Hiền nói: “Đã từng có một võ tôn đến ám toán hắn, kết quả là hắn đuổi theo võ tôn kia đến tận gia tộc, giết toàn bộ không chừa một ai cả."
Hà Tĩnh Nguyệt mãnh liệt mở to mắt, ấp úng không biết nói gì, nàng cư nhiên lại cho rằng một người như vậy có tính tình rất tốt.
Hà Tĩnh Nguyệt có chút hoang mang: “Nhưng mà ta nghe nói, Lăng Xuyên tính tình tốt bụng, Khúc Khôn sỉ nhục hắn nhưng hắn một chút cũng không tức giận."
Hà Tĩnh Nguyệt suy tư một chút: “Khúc Khôn là một song nhi, chẳng lẽ là Lăng Xuyên coi trọng Khúc Khôn?"
“Không đúng! Khúc Khôn tuy rằng trông cũng không tồi, còn có chút… đáng yêu, nhưng ở Trung Châu có nhiều song nhi xinh đẹp như vậy, người như Lăng Xuyên có bao nhiêu kẻ nhung nhớ, nhiều không kể xiết, có lẽ đã quen nhìn mỹ nhân rồi, loại chuyện nhất kiến chung tình này chắc sẽ không xảy ra đâu." Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Mộ Thần si tâm không thay đổi mà coi trọng Diệp Thạch, Hà Tĩnh Nguyệt đã cảm thấy rất quỷ dị rồi. Nếu, Lăng Xuyên lại nhìn trúng Khúc Khôn, Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy thế giới này quả thực đã loạn.
“Có lẽ có nguyên nhân khác." Hà Hiền nói.
……
Bởi vì Khúc Khôn nghĩ muốn mua vài thứ, nhưng bởi vì Diệp Thạch quá mức rêu rao thân phận của Khúc Khôn, nên cả hai người phải dịch dung mới có thể rời khỏi Bạch gia.
Khúc Khôn vừa đi khỏi Bạch gia, chợt nghe đến đủ loại bàn tán về hắn.
“Ngươi có nghe nói gì chưa? Nhạc phụ của Bạch Thần Tinh, cũng là ông ngoại của Bạch Diên Tinh, cả gan dám nói luyện khí thuật của Lăng tiền bối thô thiển, cần phải bế quan, dụng tâm nghiên cứu mới có thể sớm ngày tăng đến cửu cấp, không được tùy tiện đi ra, lãng phí quang âm, ha ha ha…"
“Không phải rất ngu ngốc sao? Lăng Xuyên tiền bối nói luyện khí thuật của bản thân thô thiển, hắn cư nhiên liền thật sự cảm thấy Lăng Xuyên tiền bối luyện khí thuật thô thiển, ha ha ha…"
“Nghe nói người nọ là tới từ nước ngoài, một chút kiến thức đều không có, căn bản không biết trời cao đất rộng."
“Lăng Xuyên tiền bối tính tình thật tốt, nếu như không phải Khúc Khôn mà là một tên võ tôn cửu tinh khác, nói không chừng, một bàn tay giơ lên cũng khiến hắn nửa chết nửa sống."
“Chính là như vậy a, Lăng Xuyên tiền bối thật sự là rất ôn hòa."
“Nghe nói, năm đó Lăng Xuyên tiền bối cũng là một người tâm ngoan thủ lạt, mấy năm nay đã tu tâm dưỡng tính. Khúc Khôn vận khí thật tốt, biết nói vào lúc tâm tình Lăng tiền bối đang tốt, nếu không phải như vậy, hắn đã sớm mất nửa cái mạng rồi."
……
Khúc Khôn mím môi, những lời bàn tán xung quanh hết thảy đều được hắn thu vào tai, khiến sắc mặt hắn càng ngày càng thâm trầm.
Diệp Thạch đứng bên cạnh cũng không khỏi có chút phức tạp.
“Bát cấp thượng phẩm luyện khí sư rất lợi hại à? Ta nói luyện khí thuật của hắn thô thiển thì liền trở thành trò cười, trở thành không biết trời cao đất rộng là gì?" Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Một chút cũng không phải là trò cười, đều là những người không có kiến thức, bát cấp thượng phẩm luyện khí sư cũng không phải là thứ gì to tát." Luyện khí sư bát cấp thượng phẩm cũng chỉ là… luyện khí sư cao nhất Trung Châu mà thôi. “Mộ Thần sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua hắn!"
Khúc Khôn tức giận nói: “Mộ Thần, Mộ Thần… lúc nào Mộ Thần cũng lợi hại nhất."
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Khúc Khôn: “…"
“Cái tên Lăng Xuyên kia ôn hòa? Thật là buồn cười chết ta." Khúc Khôn nghiến răng.
Diệp Thạch có chút hồ nghi: “Ông ngoại, hắn rất thô bạo sao?" Giống như cầm thú vậy, chắc phải rất thô bạo.
Khúc Khôn hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái, Diệp Thạch ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Diệp Thạch nhìn trộm Khúc Khôn, trước kia ông ngoại bộ dáng chính là chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, rất có khí chất khiến người khác có cảm giác như không thể trèo cao, Diệp Thạch đối với Khúc Khôn là sùng bái có thừa, thân cận không đủ. Nhưng là từ khi thân phận Khúc Khôn bị bại lộ, Diệp Thạch đột nhiên phát hiện, thì ra bộ dáng không thể trèo cao của ông ngoại trước kia cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
…
“Bạch Thần Tinh cư nhiên lại có một người nhạc phụ như vậy, thật thương thay cho hắn."
“Nghe nói, Bạch tiền bối bị Khúc Khôn mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không lên tiếng đáp trả, đúng là tính tình tốt a!"
“Khúc Khôn là nhạc phụ của Bạch tiền bối, Bạch tiền bối quyền cao chức trọng, thực lực to lớn, vậy mà lại bị một võ tông mắng, đúng là không tưởng tượng nổi."
“Đúng vậy! Bạch tiền bối phải cực kỳ yêu Khúc Tâm Dương nên mới có thể chịu đựng được tài hay gây sự của Khúc Khôn."
“… "
Nghe lời bàn tán lại chuyển tới trên đầu Bạch Thần Tinh, Khúc Khôn càng thêm tức giận, “Hừ! Bạch Thần Tinh là gì cơ chứ? Quyền cao chức trọng? Thực lực to lớn? Ta phi! Người ta chính là yêu con trai của ta đó!"
Diệp Thạch gật gật đầu: “Quá chuẩn, mấy người kia thật ngu xuẩn, cái gì cũng không biết, chỉ biết ngồi nói lung tung."
…
“Nghe nói, dù Khúc Khôn sỉ nhục Lăng tiền bối như thế nhưng Lăng tiền bối một chút cũng không tức giận, còn vội vàng đưa pháp khí cực phẩm sang đấy."
“Lăng tiền bối, không phải là coi trọng Khúc Khôn đấy chứ?"
“Ta cũng đã từng gặp qua Khúc Khôn kia, nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng không tính là tuyệt sắc. Người như Lăng tiền bối loại người nào chẳng từng thấy qua? Hẳn là không phải coi trọng Khúc Khôn đâu."
“Cũng chưa chắc a! Có thể Lăng tiền bối thích người mắng hắn thì sao?"
“Nói như vậy, nói không chừng Khúc Khôn sẽ được coi trọng thật."
“Tên kia vận khí thật tốt, nếu như thật là như thế, hắn liền gặp được đại vận."
…
Khúc Khôn hít một hơi sâu, “Người Trung Châu đúng là chỉ biết nói lung tung!" Bị cầm thú kia coi trọng chính là gặp đại vận? Vui đùa cái gì vậy, hắn cũng không thích cầm thú a.
Diệp Thạch: “… "
“Các ngươi ra ngoài chơi sao?" Một thanh âm thản nhiên truyền tới.
Lăng Xuyên một thân thường phục, cũng sử dụng một chút ngụy trang, nhưng vẫn bị Diệp Thạch nhìn ra.
“Lăng tiền bối." Diệp Thạch ấp úng gọi một tiếng.
Nghe được xưng hô của Diệp Thạch, Lăng Xuyên sắc mặt có thay đổi, nhưng cũng không nói thêm gì, sắc mặt Khúc Khôn không tốt nhìn Lăng Xuyên.
“Ta cùng ông ngoại đi ra mua một chút đồ." Diệp Thạch không biết nói gì nên tìm đề tài nói.
“Còn thiếu cái gì sao?" Lăng Xuyên hỏi.
“Không có, chỉ là tùy tiện ngao du mà thôi." Diệp Thạch nói.
Lăng Xuyên đem ánh mắt chuyển đến trên người Khúc Khôn, miệng cong lên thành một nụ cười thật câu nhân: “Từ biệt đã vài trăm năm, từ khi gặp mộng xuân, ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, không biết ngươi có khi nào nhớ tới ta không?"
Diệp Thạch nhìn ánh mắt sáng lên của Lăng xuyên, chỉ cảm thấy Lăng Xuyên giờ phút này biểu tình nhu tình như nước.
Nghe được lời nói của Lăng Xuyên, Khúc Khôn toàn thân nổi da gà.
Khúc Khôn nhíu mày, nói: “Ta không biết ngươi, chưa thấy qua ngươi, ngươi nhận sai người rồi."
Lăng Xuyên thản nhiên cười cười, chứa đầy tình ý nhìn Khúc Khôn, ôn nhu lưu luyến mà nói: “Năm đó là ta quá thô lỗ, đều là mị lực của ngươi quá lớn, cho nên ta khó có thể kiềm chế, quên hết tất cả. Sau khi ngươi vừa đi, ta vẫn luôn luôn hối hận, lúc ấy quá mức vong tình, không ôn nhu với ngươi một chút…"
“Mấy năm nay, vật nghiệp mộng hồi, ta cuối cùng suy nghĩ, nếu, ta lúc trước có thể giữ chặt tay ngươi, ngươi như trước ở bên cạnh ta, thật là tốt biết bao nhiêu…"
“Tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình."
Lăng Xuyên càng nói sắc mặt càng ôn nhu, Khúc Khôn chỉ cảm thấy toàn thân lại nổi gai ốc.
Diệp Thạch: “…" Ông ngoại cũng thật lãng mạn.
“Đủ rồi, ngươi không nên nói lung tung!!" Khúc Khôn mặt đỏ lên, quát Lăng Xuyên một tiếng.
Người này chẳng những là một tên cầm thú, mà còn là một tên cầm thú miệng lưỡi trơn tru.
Năm đó người này thiếu chút nữa đè chết hắn, kết quả, hiện tại đều là hắn sai?
Cái gì gọi là “tuy là ta sai, nhưng ngươi cứ vậy phất tay áo rời đi, vứt bỏ ta như vứt một đôi giày rách, không hề để lại đôi câu vài lời, cũng thật là đủ bạc tình"? hắn bị người này cường, chẳng lẽ còn phải lưu lạitìm người chịu trách nhiệm sao? Khúc Khôn hắn cũng không mặt dày như vậy.
Lăng Xuyên cười cười, có chút sung sướng nói: “Ta nghe nói, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn đeo nhẫn đính ước của chúng ta, ta thật cảm động."
“Nhẫn đính ước?" Diệp Thạch nhịn không được trừng mắt nhìn, đây không phải là tang vật sao? Sao lại thành nhẫn đính ước rồi???
Khúc Khôn: “… "
Lăng Xuyên giải thích với Diệp Thạch, “Chiếc nhẫn kia do Lăng gia tổ thượng truyền xuống, trưởng bối trong tộc nói ta lưu lại cho người thương."
Khúc Khôn cười nhạo một tiếng: “Cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi! Lăng gia của ngươi từ khi nào lại lụi bại thảm hại như vậy? Đến một chiếc nhẫn hỏng cũng có thể đưa cho ngươi?"
Lăng Xuyên cười cười, bị vạch trần nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Là như vầy, quy củ được tổ tiên lưu truyền tới nay là phải tự tay luyện chế một cái nhẫn cho người yêu."
Diệp Thạch: “…" Nhẫn như thế mà bảo là nhẫn do tổ thượng truyền xuống.
Khúc Khôn bĩu môi khinh thường, đem nhẫn tháo ra đưa cho Lăng Xuyên, “Trả lại cho ngươi, ngươi cho người khác đi thôi."
Lăng Xuyên có chút ảm đạm thần thương: “Tống xuất đi đồ vật, phải có lý do."
“Ta từ bỏ." Khúc Khôn nhìn Lăng Xuyên trên tay nhẫn, trước kia hắn cảm thấy thứ này dùng rất tốt, không gian lớn, hiện tại chỉ cảm thấy là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Lăng Xuyên sầu bi nhìn Khúc Khôn, “Năm đó ngươi kiên quyết lấy chiếc nhẫn này từ tay ta mà, sao bây giờ lại nói là từ bỏ?"
Khúc Khôn: “…" người này lại đang chỉ trích hắn “bạc tình" sao?
Người âm thầm nhìn chằm chằm Khúc Khôn có rất nhiều, Lăng Xuyên vừa tới gần Khúc Khôn liền ngay tại chung quanh thiết hạ một cái chắn ngăn cách, vì thế người ở chỗ tối nhìn chằm chằm chỉ có thể nhìn thấy Lăng Xuyên và Khúc Khôn Diệp Thạch nói chuyện, lại nghe không được ba người nói chuyện gì.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc