Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 20: Tạt nước lạnh
Diệp Thạch nhìn Tam Hoa Kê trong lồng sắt, đôi mắt hơi lóe lên.
Diệp Thạch rất thích ăn gà, lúc mẫu phụ của Diệp Thạch còn sống, Diệp Thạch cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặm một cái đùi gà tươi ngon nhiều mỡ, đoạn thời gian đó là đoạn thời gian mà Diệp Thạch hạnh phúc nhất, Diệp Thạch mỗi lần hồi tưởng về những ngày đó thì đều nhịn không được mà cong khóe miệng.
“Em thích con Tam Hoa Kê này sao? Ta mua cho em ha?" Mộ Thần đứng bên cạnh Diệp Thạch, ân cần hỏi.
Diệp Thạch đang lâm vào hồi ức lại bị Mộ Thần làm thất kinh một chút, Mộ Thần mỉm cười nhìn Diệp Thạch, hỏi lại lần nữa: “Thích không? Ta tặng cho em."
Nghe thấy lời nói của Mộ Thần, trên mặt Diệp Thạch hiện lên sự phẫn nộ.
“Thủ đoạn này của ngươi nên lưu lại để dỗ dành người trong lòng ngươi đi, ta không có thích bộ dáng này của ngươi đâu!" Diệp Thạch hùng hổ nói với Mộ Thần.
Mộ Thần có chút vô tội nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch hung hăng trừng Mộ Thần, sau đó xoay người rời đi.
Mộ Thần có chút đau đầu, gãi gãi đầu, lúc còn trên địa cầu, đồng tính luyến ái không được đại đa số người tiếp thu, Mộ Thần chỉ có thể lén lút mơ mộng với mấy soái ca trên tạp chí. Đến dị giới, phát hiện thế giới này dân phong cởi mở, tình yêu của nam nam cũng rất bình thường, Mộ Thần nhất thời mừng rỡ như điên.
Đáng thương Mộ Thần kiếp trước chưa từng yêu đương, đời này lại học bộ dáng của nguyên chủ lôi kéo làm quen với người ta, lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.
Mộ Thần nhìn Tam Hoa Kê trong lồng sắt, bóp bóp trán, nói chuyện yêu đương thật khó!
Uông Luân tò mò hỏi Diệp Thạch: “Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia nói với ngươi cái gì vậy?"
Diệp Thạch lắc lắc đầu, “Không có gì."
Tên Mộ Thần hỗn đản này, một con Tam Hoa Kê mới chỉ có một nguyên thạch, Mộ Thần vì những người khác vung tiền như rác, đến phiên y lại chỉ muốn tốn một nguyên thạch? Một nguyên thạch đã muốn thu Diệp Thạch y? Nằm mơ nhá!
Nhâm Tam nhìn bóng dáng Diệp Thạch, hỏi: “Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Mộ Thần lắc đầu, “Song nhi kia không tồi, chỉ là có hơi hung dữ. Ta vừa rồi muốn tặng cho em ấy một con Tam Hoa Kê, nhưng em ấy lại cự tuyệt, rõ ràng lúc em ấy nhìn nó thì rất thích mà?"
Nhâm Tam bất đắc dĩ nhìn Mộ Thần, “Thiếu gia, nô tài chưa từng nghe nói qua người nào lại tặng lễ vật cho song nhi là một con gà cả."
Mộ Thần: “…" Tại không có kinh nghiệm mà!
Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, nghĩ thầm, từ khi nào mà khẩu vị của Mộ Thần lại biến đổi rồi?
… …
“Thần đệ, đệ về rồi sao?" Mộ Hồng đi tới hỏi.
Mộ Thần gật đầu, “Ừm."
“Thần đệ, gần đây Hồng ca có hơi thiếu tiền, đệ có thể cho ta mượn một chút không?" Mộ Hồng hỏi.
Mộ Thần thản nhiên nói: “Ca nói đùa sao? Đệ nào có tiền cho ca mượn."
Mộ Hồng không cho là đúng, “Thần đệ, lời này của đệ quá không thành thật rồi! Đệ nếu không có nhiều tiền, vậy sao có thể tốn hai trăm nguyên thạch mua nhiều máu yêu thú như thế?!"
“Hồng ca, làm sao ca biết chút máu yêu thú của đệ tốn hai trăm nguyên thạch?" Mộ Thần ra vẻ khờ dại hỏi.
Mộ Hồng chột dạ cười nói: “Ta đoán mà thôi."
Mộ Thần sùng bái nhìn Mộ Hồng, “Ca đúng là liệu sự như thần."
Sắc mặt Mộ Hồng có chút không nhịn được, “Thần đệ, đệ cho ta mượn một ít đi, ta gỡ vốn xong liền trả lại cho đệ."
Mộ Thần lắc đầu nói với Mộ Hồng, “Hồng ca, mười lần đánh cuộc thì chín lần thua, ca vẫn nên kiềm chế chút đi."
Mộ Hồng yêu thích đánh bạc, còn thường xuyên lôi kéo “Mộ Thần" đánh chung, “Mộ Thần" thua không ít nguyên thạch, dần dần không có hứng thú đối với việc đánh bạc nữa.
Sắc mặt Mộ Hồng đen xuống, “Thần đệ, đệ sao có thể nói như vậy, đệ đây không phải là đang nguyền rủa ta sao?"
“Thần nhi!" Mộ Viễn Phong đi tới gọi một tiếng. j.u.n.v.u.2.4.1.2
Mộ Hồng nhìn thấy Mộ Viễn Phong thì sắc mặt liền biến đổi, khách sáo vài câu liền ly khai.
Mộ Viễn Phong nhìn bóng dáng Mộ Hồng, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, Mộ Viễn Hàng làm việc càng ngày càng ghê gớm, may mắn Thần nhi của hắn lạc đường biết quay đầu lại.
Diệp Thạch rất thích ăn gà, lúc mẫu phụ của Diệp Thạch còn sống, Diệp Thạch cơ hồ mỗi ngày đều có thể gặm một cái đùi gà tươi ngon nhiều mỡ, đoạn thời gian đó là đoạn thời gian mà Diệp Thạch hạnh phúc nhất, Diệp Thạch mỗi lần hồi tưởng về những ngày đó thì đều nhịn không được mà cong khóe miệng.
“Em thích con Tam Hoa Kê này sao? Ta mua cho em ha?" Mộ Thần đứng bên cạnh Diệp Thạch, ân cần hỏi.
Diệp Thạch đang lâm vào hồi ức lại bị Mộ Thần làm thất kinh một chút, Mộ Thần mỉm cười nhìn Diệp Thạch, hỏi lại lần nữa: “Thích không? Ta tặng cho em."
Nghe thấy lời nói của Mộ Thần, trên mặt Diệp Thạch hiện lên sự phẫn nộ.
“Thủ đoạn này của ngươi nên lưu lại để dỗ dành người trong lòng ngươi đi, ta không có thích bộ dáng này của ngươi đâu!" Diệp Thạch hùng hổ nói với Mộ Thần.
Mộ Thần có chút vô tội nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch hung hăng trừng Mộ Thần, sau đó xoay người rời đi.
Mộ Thần có chút đau đầu, gãi gãi đầu, lúc còn trên địa cầu, đồng tính luyến ái không được đại đa số người tiếp thu, Mộ Thần chỉ có thể lén lút mơ mộng với mấy soái ca trên tạp chí. Đến dị giới, phát hiện thế giới này dân phong cởi mở, tình yêu của nam nam cũng rất bình thường, Mộ Thần nhất thời mừng rỡ như điên.
Đáng thương Mộ Thần kiếp trước chưa từng yêu đương, đời này lại học bộ dáng của nguyên chủ lôi kéo làm quen với người ta, lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.
Mộ Thần nhìn Tam Hoa Kê trong lồng sắt, bóp bóp trán, nói chuyện yêu đương thật khó!
Uông Luân tò mò hỏi Diệp Thạch: “Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia nói với ngươi cái gì vậy?"
Diệp Thạch lắc lắc đầu, “Không có gì."
Tên Mộ Thần hỗn đản này, một con Tam Hoa Kê mới chỉ có một nguyên thạch, Mộ Thần vì những người khác vung tiền như rác, đến phiên y lại chỉ muốn tốn một nguyên thạch? Một nguyên thạch đã muốn thu Diệp Thạch y? Nằm mơ nhá!
Nhâm Tam nhìn bóng dáng Diệp Thạch, hỏi: “Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Mộ Thần lắc đầu, “Song nhi kia không tồi, chỉ là có hơi hung dữ. Ta vừa rồi muốn tặng cho em ấy một con Tam Hoa Kê, nhưng em ấy lại cự tuyệt, rõ ràng lúc em ấy nhìn nó thì rất thích mà?"
Nhâm Tam bất đắc dĩ nhìn Mộ Thần, “Thiếu gia, nô tài chưa từng nghe nói qua người nào lại tặng lễ vật cho song nhi là một con gà cả."
Mộ Thần: “…" Tại không có kinh nghiệm mà!
Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, nghĩ thầm, từ khi nào mà khẩu vị của Mộ Thần lại biến đổi rồi?
… …
“Thần đệ, đệ về rồi sao?" Mộ Hồng đi tới hỏi.
Mộ Thần gật đầu, “Ừm."
“Thần đệ, gần đây Hồng ca có hơi thiếu tiền, đệ có thể cho ta mượn một chút không?" Mộ Hồng hỏi.
Mộ Thần thản nhiên nói: “Ca nói đùa sao? Đệ nào có tiền cho ca mượn."
Mộ Hồng không cho là đúng, “Thần đệ, lời này của đệ quá không thành thật rồi! Đệ nếu không có nhiều tiền, vậy sao có thể tốn hai trăm nguyên thạch mua nhiều máu yêu thú như thế?!"
“Hồng ca, làm sao ca biết chút máu yêu thú của đệ tốn hai trăm nguyên thạch?" Mộ Thần ra vẻ khờ dại hỏi.
Mộ Hồng chột dạ cười nói: “Ta đoán mà thôi."
Mộ Thần sùng bái nhìn Mộ Hồng, “Ca đúng là liệu sự như thần."
Sắc mặt Mộ Hồng có chút không nhịn được, “Thần đệ, đệ cho ta mượn một ít đi, ta gỡ vốn xong liền trả lại cho đệ."
Mộ Thần lắc đầu nói với Mộ Hồng, “Hồng ca, mười lần đánh cuộc thì chín lần thua, ca vẫn nên kiềm chế chút đi."
Mộ Hồng yêu thích đánh bạc, còn thường xuyên lôi kéo “Mộ Thần" đánh chung, “Mộ Thần" thua không ít nguyên thạch, dần dần không có hứng thú đối với việc đánh bạc nữa.
Sắc mặt Mộ Hồng đen xuống, “Thần đệ, đệ sao có thể nói như vậy, đệ đây không phải là đang nguyền rủa ta sao?"
“Thần nhi!" Mộ Viễn Phong đi tới gọi một tiếng. j.u.n.v.u.2.4.1.2
Mộ Hồng nhìn thấy Mộ Viễn Phong thì sắc mặt liền biến đổi, khách sáo vài câu liền ly khai.
Mộ Viễn Phong nhìn bóng dáng Mộ Hồng, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, Mộ Viễn Hàng làm việc càng ngày càng ghê gớm, may mắn Thần nhi của hắn lạc đường biết quay đầu lại.
Tác giả :
Diệp Ức Lạc