Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 162

“Sư phụ, chỉ có năm triệu thì sợ rằng mua không được đồ vật mà ngươi muốn rồi." Mộ Thần ôm hai tay.

Hùng Uy gật đầu, nói: “Chỉ năm triệu thì đích thật là mua không được." Hàn băng ngọc tủy có giá thấp nhất là ba triệu, trong túi phải có mười mấy triệu mới nắm chắc có được nó.

“Nhưng không phải là còn có ngươi sao? Đồ đệ, ngươi cho ta mượn trước một ít, ha?" Đôi mắt Hùng Uy tỏa sáng nhìn chằm chằm Mộ Thần.

Tên đồ đệ này của mình rất biết kiếm tiền nha. Người Thánh Tinh học viện đều biết, Mộ Thần có rất nhiều tiền!

Diệp Thạch vội vàng ngăn trước mặt Mộ Thần, vội vàng nói: “Không được, không được, Mộ Thần không còn tiền, hơn nữa Mộ Thần… cònphải nuôi gia đình."

Hùng Uy bất đắc dĩ xem thường nhìn Diệp Thạch, tên Diệp Thạch này thật đúng là thần giữ của.

Mộ Thần thản nhiên cười, “Sư phụ, nguyên thạch trên người ta đã xài không còn bao nhiêu cả."

Lời Mộ Thần nói chính là sự thật, phần lớn nguyên thạch trên người hắn đã dùng mua tài liệu luyện chế phù trước khi tiến vào bí cảnh, tài liệu phù tứ cấp đúng là rất mắc, còn phải trả tiền thù lao cho Quý Đông Thành, đó cũng phải xài một số lớn.

Hiện tại nguyên thạch trên người hắn có rất ít, nhưng ngược lại có hơn mười bình đan dược, tất cả đều là dùng linh thảo ngàn năm tìm kiếm được trong bí cảnh luyện chế, tổng cộng có hơn ba mươi viên, nhiều đan dược như vậy, nếu như đều đem đi bán, bán một viên một triệu cũng dư dả, nhưng đám đan dược này đều là dùng để lúc cần thì ăn.

Hùng Uy liếc mắt với Diệp Thạch và Mộ Thần, tức giận nói: “Ta chỉ đùa một chút mà thôi, biết hai người các ngươi không đáng tin cậy, ta cũng không dám trông cậy vào các ngươi."

“Khoảng cách tới lúc bán đấu giá còn ba tháng, chúng ta nên sớm đi tới Thiên Tâm thành, cách Thiên Tâm thành không xa chính là rừng rậm yêu thú, đến lúc đó, ta ra ngoài thành giết vài con yêu thú vương cấp, nó có thể trợ cấp một chút." Hùng Uy thản nhiên chắp tay sau lưng.

Mộ Thần híp mắt, yêu thú vương cấp? Một thi thể yêu thú vương cấp có phẩm chất tốt thì bán được khoảng năm, sáu ngàn vạn. Tiền bạc đúng là không thành vấn đề.

Tính toán như vậy, Hùng Uy ra tay một lần liền có thể thu được hơn mấy tháng mình tân tân khổ khổ kinh doanh, xem ra, vẫn cần có thực lực! Có thực lực, kiếm nguyên thạch mới nhanh.

Diệp Thạch nhất thời vui vẻ, “Ngươi muốn đi giết yêu thú vương cấp sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, tiền bối, ngươi béo như vậy, nên sớm hoạt động một chút mới đúng."

Hùng Uy: “…" Tên nhóc Diệp Thạch này đang ngại mình béo sao, xú tiểu tử này sao lại luôn xen vào việc của người khác vậy! Tên nhóc đó chỉ cần nhìn chằm chằm Mộ Thần, không cho Mộ Thần béo là đươc rồi!

Diệp Thạch tràn đầy vui sướng mà nghĩ, hiện tại tu luyện Bách Quyết Luyện Thể đã bắt đầu cần máu của vương cấp yêu thú để luyện thể, hắn vốn đang rầu rĩ, máu vương cấp yêu thú rất mắc, rất tốn nguyên thạch, còn khó mua nữa, nên làm sao bây giờ?

Không nghĩ tới, mới vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu qua, Hùng Uy đi giết yêu thú, hắn vừa lúc đi theo thuận tay lấy chút máu yêu thú.

Hùng Uy nhíu mày nhìn biểu tình trên mặt Diệp Thạch, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, đang đánh chủ ý gì với ta hả?"

Diệp Thạch lắc đầu xua tay nói: “Không có! Không có đánh chủ ý gì hết, ta là một người rất chính trực đó."

Hùng Uy híp mắt nhìn Diệp Thạch, vẫn nghi ngờ nói: “Nhìn bộ dáng lấm la lấm lét kia của ngươi liền biết là ngươi đang tính kế ta rồi."

Diệp Thạch không cho là đúng: “Tiền bối, mắt ngươi có vấn đề rồi, ta sao có thể có bộ dáng lấm la lấm lét đâu?"

“Hai người các ngươi còn chưa có giết qua yêu thú đi? Vừa lúc đi theo ta ra ngoài học tập, thuận tiện luyện tay, đỡ phải tới lúc gặp được yêu thú liền mềm chân hay bị dọa tè ra quần." Hùng Uy bỏ qua đề tài kia, khí phách nói.

“Tiền bối, ngươi quá coi thường chúng ta rồi." Diệp Thạch không cho là đúng. “Tiền bối, ngươi dẫn chúng ta ra ngoài, một hồi nếu gặp được yêu thú khó giải quyết, chúng ta sẽ giúp ngươi áp trận, có lẽ vào thời điểm quan trọng, hai người chúng ta còn có thể cứu ngươi một mạng đó nha."

Hùng Uy xuy xuy nở nụ cười, “Chờ các ngươi tới cứu mạng, vậy ta lúc đó chắc cũng chết ngắc rồi."

Diệp Thạch không vui trừng mắt nhìn Hùng Uy, “Tiền bối à, ngươi không cần khinh thường chúng ta như vậy nha!"

Mộ Thần suy nghĩ, có Hùng Uy dẫn bọn hắn ra ngoài lịch lãm đích thực là không tồi, có một cao thủ như vậy ở bên, lúc đánh nhau thì bọn họ cũng có thể buông tay chân ra, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.



Mộ Thần đi tìm Hạ Thanh Nghiên cáo biệt, Hạ Thanh Nghiên không có ngăn cản, cho Mộ Thần một ít minh văn tâm đắc, dặn dò Mộ Thần hảo hảo học tập minh văn.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch ngồi trong chiếc phi thuyền của Hùng Uy, bước lên lữ trình tới Thiên Tâm thành.

“Tiền bối, tốc độ của chiếcphi thuyền nàyquá chậm, như là hàng sắp hỏng vậy." Kết thúc một ngày tu luyện, Diệp Thạch làm biếng duỗi thắt lưng một cái, phàn nàn nói.

Hùng Uy đang lười biếng nằm trên võng, nghe vậy thì khinh thường nói: “Có thứ để ngồilà được rồi, mà ngươi cũng không nên xem thường chiếcphi thuyền này, đây chính là phi thuyền ngũ cấp, cỡ hai ngàn vạn đấy."

Diệp Thạch ném qua cái nhìn xem thường, Hùng Uy người này rõ ràng là đã mua hàng rẻ tiền, chiếc phi thuyền này đúng là ngũ cấp, nhưng phi thuyền ngũ cấp phổ thông ít nhất cũng đã năm nghìn vạn. Còn mấy chiếc phi thuyền bởi vì có niên đại lớn, có rất nhiều nơi xảy ra vấn đề, vốn là phải nên bị đào thải, nhưng lại bị Hùng Uy mua về tu tu bổ bổ, lại đầu nhập sử dụng lần nữa.

Vừa gặp phi thuyền liền có thể nhìn thấy mấy chỗ đắp vá, thoạt nhìn rất nghèo túng.

Nếu không phải nhờ Mộ Thần lợi dụng thời gian còn dư mà đem phi thuyền tu bổ một phen, tốc độ của phi thuyền sẽ càng chậm.

“Tiền bối, ngươi chính là cao thủ hoàng cấp nha, ngồi trên cái phá thuyền này sẽ tổn hại giá trị con người ngươi đó!" Diệp Thạch nói.

“Ta đây là phong phạm cao nhân, cao nhân chính là phải thâm tàng bất lộ giống như ta này, ngươi không hiểu đâu." Hùng Uy một bộ chính khí mà nói.

Diệp Thạch xem thường, không hiểu á? Hắn sao lại không hiểu, nói trắng ra thì Hùng Uy chính là một tên keo kiệt đến cả phi thuyền mới cũng không chịu mua.

“Tiền bối, có một chiếc phi thuyền đuổi tới đây." Diệp Thạch đứng sát mép thuyền ngắm nhìn phương xa, chán chết thông báo cho Hùng Uy.

Hùng Uy không chút để ý uống một hớp rượu, “Đuổi tới thì đuổi tới thôi, bọn họ phi nhanh như vậy là vội vàng đi đầu thai sao?"

“Chiếc phi thuyền kia thật xinh đẹp! Tiền bối, phi thuyền của đối phương thoạt nhìn giống quý tộc, còn phi thuyền của ngươi lại thoạt nhìn giống khất cái vậy." Diệp Thạch rầu rĩ nói thầm.

“Phi thuyền xinh đẹp thì có ích lợi gì, xinh đẹp như vậy thì trước sau gì cũng đưa đến một đám cướp mà thôi, mấy tên cướpthích nhất chính là mấy phi thuyền như vậy." Hùng Uy chua chua nói.

“Liên Diễm phi thuyền thật xinh đẹp!"

“Phanh!" Hùng Uy bỗng dưng từ trên võng lăn xuống.

Diệp Thạch nhìn Hùng Uy, trong mắt hiện lên vài phần dị sắc, “Tiền bối, ngươi bịsao vậy?"

“Ngươi nói cái gì, ngươi nói phi thuyền kia gọi làLiên Diễm phi thuyền?" Hùng Uy không trả lời, chỉ thất kinh hỏi.

Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy! Trên phi thuyền người ta viết như vậy đấy."

“Đi mau, đi mau!" Sắc mặt Hùng Uy trắng bệch, hét lên như lâm đại địch.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn, không hiểu nên hỏi: “Đi?Đi đến chỗ nào?"

“Đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần tránh đi chiếc phi thuyền kia." Hùng Uy gấp gáp nói.

Diệp Thạch không hiểu: “Tránh đi chiếc phi thuyền kia?Vì sao cơ?"

Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, “Kêu ngươi tránh thì ngươi liền tránh đi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Diệp Thạch cổ quái nói: “Tránh không nổi, tốc độ của người ta nhanh hơn chúng ta.Ai kêu phi thuyền của ngươi chậm như vậy làm gì."

Hùng Uy: “…" Không có biện pháp nha! Không phải là do hắn không có tiền sao?

“Tiền bối, ngươi đang sợ hãi sao?" Diệp Thạch không hiểu nhìn Hùng Uy, hỏi một câu.

Hùng Uy tức giận trả lời: “Sợ hãi?Nói giỡn sao!Ta sao phải sợ?"

“Ngươi vì sao phải sợ thìlàm sao ta biết được, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi." Diệp Thạch vô tội nói thầm.

Hùng Uy xem thường, thầm nghĩ: Tên Kinh Sí Diễm có một tên đồ đệ biết chọc giận người khác như vậy, vậy mà tên kia cư nhiên không bị tức chết, thật sự là kỳ tích.



“A! Trên thuyền đối phương có một mỹ nữđi ra, tiền bối, là một đại mỹ nhân đó nha." Diệp Thạch nói.

Hùng Uy cong thắt lưng, dịch đến mấy nơi có thể che giấu thân hình hắn.

Diệp Thạch nhìn bộ dáng Hùng Uy lén la lén lút, nhịn không được mà nghi ngờ.

“Tiền bối, mỹ nữ đang nhìn qua bên chúng ta này, ngươi có muốn tới đây xem thửkhông?" Diệp Thạch có chút trêu tức nhìn Hùng Uy.

“Thạch Đầu, ngươi nhanh câm miệng đi!" Hùng Uy tức giận mắng.

Diệp Thạch bất mãn trừng mắt nhìn Hùng Uy. Câm miệng? Vì sao hắn phải câm miệng?

Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, thản nhiên đánh giá nữ tử phía trên Liên Diễm phi thuyền.

Nữ tử một thân hồng y, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà, trong sự xinh đẹp lại lộ ra một cỗ anh khí bừng bừng, thoạt nhìn mị lực kinh người.

“Phi thuyền đối phương đang hướng tới phía này, hình như là hướng về phía chúng ta." Diệp Thạch quay đầu lại, phát hiện Hùng Uy đã không thấy bóng dáng.

Diệp Thạch không hiểu mà nhíu mày, đây là Hùng Uy tiền bối đang… chạy trốn sao?

Hai chiếc thuyền chạy song song với nhau, dựa vào quá gần.

“Tiểu ca, lớn lên rất soái nha!" Cơ Phi Diễm đứng đối diện Diệp Thạch, cười như không cười mà nói.

“Chỗ nào chứ! Tiền bối quá khen." Diệp Thạch đỏ mặt nói.

Đối phương tuy là một nữ tử thiên kiều bá mị, nhưng uy áp trên người rất nặng, so với sư phụ của mình còn nặng hơn, làm cho Diệp Thạch cảm nhận được một cỗ áp lực.

“Ngươi là Mộ Thần, đồ đệ Hùng Uy?" Cơ Phi Diễm hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu, “Không phải, ta là Diệp Thạch."

Cơ Phi Diễm gật đầu, lên tiếng, “A."

Mộ Thần từ trong khoang thuyền đi ra, Diệp Thạch chỉ vào Mộ Thần nói: “Đây mới là Mộ Thần."

Cơ Phi Diễm híp mắt đánh giá Mộ Thần, “Không tồi, không tồi, nhan sắc của ngươi tốt hơn sư phụ ngươi nhiều."

Mộ Thần: “…"

“Sư phụ ngươi đâu?" Cơ Phi Diễm hỏi.

“Trốn đi rồi." Diệp Thạch chớp chớp mắt nói.

Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, “Trốn đi sao? Nghe nói hắn mới thăng cấp thành cường giả võ hoàng mà, làm sao mà thực lực của hắn càng cao, lá gan lại càng nhỏvậy, nhớ năm đó, thực lực của hắn yếu hơn ta, nhưng lại dám nhìn lén ta tắm rửa."

Diệp Thạch: “…"

Mộ Thần: “…"

Diệp Thạch mở to mắt nhìn Cơ Phi Diễm, âm thầm nghĩ: Hùng Uy tiền bối đúng là diễm phúc không cạn nha! Cư nhiên là một nữ nhân xinh đẹp như này.

Cơ Phi Diễm ôm hai tay, như có điều suy nghĩ đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch.

“Không tồi, không tồi, tuổi còn trẻ, nhưng đều là tứ tinhvõ linh, tiền đồ không thể đo đếm!" Cơ Phi Diễm cười nhạt nói.

“Tiền bối quá khen." Mộ Thần cung kính nói.

“Nghe nói Ân Tung chết trên tay các ngươi, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Cơ Phi Diễm khích lệ.

Mộ Thần cau mày, nghĩ: Người nọ là người Fred đế quốc, chẳng lẽ là đến đây trả thù.

“Đừng lo lắng, Ân Tung từng giết một tiểu bối tư chất không tồi của Cơ gia chúng ta, khi biết hắn chết trên tay các ngươi, ta rất vui vẻ." Cơ Phi Diễm cười nói.

Diệp Thạch nghe vậy, không khỏi có thêm vài phần cảm tình đối với Cơ Phi Diễm, “Chúng ta là nhờ vận khí tốtmới giết được hắn thôi.Tiền bối, ngươi tới đây tìm Hùng Uy tiền bối sao?"

Cơ Phi Diễm gật đầu, “Đúng vậy! Ta ngàn dặm xa xôi tìm gặp hắn, chỉ là hình như hắn không muốn gặp lại ta."

Diệp Thạch đầy tức giận nói: “Hùng Uy tiền bối không nên như vậy chứ."

“Đúng là không nên." Cơ Phi Diễm gật đầu.

“Hùng Uy, ngươi mau ra đây! Ta tới gặp ngươi này, chớ tránh nữa." Cơ Phi Diễm giương giọng nói.

“Hùng Uy tiền bối đang tránh trong khoang thuyền." Diệp Thạch nói thầm.

Cơ Phi Diễm nghiêng đầu, tà tà mỉm cười, “Cứ trốn đi, người này đúng là càng ngày càng thẹn thùng. Thật là, đều đã đến tuổi này rồi mà còn e lệ nữa."

Cơ Phi Diễm thả người nhảy qua phi thuyền đám người Mộ Thần.
Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại