Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 146: Hùng Uy xảo trá
Mỏ đá.
Hùng Uy phun ra một ngụm rượu, thiếu chút nữa phun lên trên mặt Diệp Thạch, “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn lấy phòng thân pháp khí của ta?!"
Diệp Thạch lui về phía sau hai bước, thấy y phục trên người mình không có bị Hùng Uy phun lên mới yên lòng, “Đúng vậy! Ngươi chắc chắn phải có cái gì thiên tài địa bảo! Bùa bảo vật gì đó cũng có thể lấy ra, ta sẽ không chê!"
Hùng Uy tươi cười nói: “Không có! Cái gì cũng không có!"
Hùng Uy đánh giá Diệp Thạch từ trên xuống dưới, cư nhiên cũng dám đến đòi đồ trên đầu lão nhân ta, tiểu tử Diệp Thạch này lá gan rất lớn!
Diệp Thạch bất mãn nhìn chằm chằm Hùng Uy, “Không có? Sao lại không có? Ngươi chính là võ hoàng đấy!"
Hùng Uy xoa xoa cái mũi, thâm trầm nói: “Thạch Đầu à! Võ hoàng thì cũng có phân chia sống tốt cùng sống không tốt. Sống tốt thì tỷ như hiệu trưởng, tiền nhiều tới mức không đếm nổi. Còn sống không tốt thì tỷ như ta, nghèo tới mức không có cơm ăn. Tuy rằng đều là võ hoàng, nhưng mà chênh lệch cũng rất lớn."
“Hiệu trưởng người ta gầy như vậy, còn ‘tiền nhiều tới mức không đếm nổi’? Ngươi béo như vậy, lại ‘nghèo tới mức không có cơm ăn’? Ngươi không cảm thấy mình rất vô lý à?!" Diệp Thạch ghét bỏ hỏi Hùng Uy.
Hùng Uy: “…" Thân hình người ta gầy hay béo thì có quan hệ gì?
“Có cái gì mà vô lý? Ta nghèo, đó là bởi vì ta lưỡng tụ thanh phong, giữ mình trong sạch!" Hùng Uy nâng bụng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói ra.
“Nói bậy! Sư phụ ta nói ngươi cứ hai ba ngày lại lấy danh nghĩa của Mộ Thần nơi nơi tống tiền!" Diệp Thạch tức giận.
Hùng Uy: “…" Tên khốn Kinh Sí Diễm kia thật là..! Loại chuyện này, hắn trong lòng tự biết thì được rồi, nói cho Diệp Thạch làm gì?
“Tiền bối, Mộ Thần hắn chuẩn bị đi tới địa phương nguy hiểm như vậy, ngươi không phải nên tỏ vẻ một chút sao?" Diệp Thạch giả bộ tội nghiệp nói.
“Bí cảnh có cái gì mà nguy hiểm? Người tiến vào bí cảnh sẽ có thể đi ra một phần ba, ngươi yên tâm đi, ngươi và Mộ Thần khẳng định tại trong một phần ba kia." Hùng Uy thề son thề sắt nói.
Diệp Thạch cắn chặt răng, một phần ba? Một phần ba còn chưa nguy hiểm sao? “Hùng tiền bối à, lần này không giống nha! Minh Nguyệt học viện có một cường giả cửu tinh võ linh xen lẫn vào đấy."
Diệp Thạch cũng không biết thực lực của tên võ giả kia đến tột cùng là cái gì, đơn giản nói thành cửu tinh võ linh.
Hùng Uy bị sặc một cái, lập tức ha ha nở nụ cười, “Cửu tinh võ linh? Ha ha, Thạch Đầu, ngươi sao lại không nói luôn là có một cường giả võ vương xen lẫn vào?"
Diệp Thạch nhíu mày, suy nghĩ nói: “Võ vương cũng không phải là không thể."
Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, “Ngươi cũng thật biết tưởng tượng."
Diệp Thạch không cho là đúng, “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Tiền bối à, Mộ Thần chính là đồ đệ của ngươi đó! Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
“Thạch Đầu, ngươi có biết ta vì sao lại muốn thu đồ đệ không?" Hùng Uy chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc đầu, “Không biết."
Hùng Uy cười cười, “Để cho ta nói cho ngươi biết đi, ta sở dĩ muốn thu đồ đệ, chính là muốn ăn không của đồ đệ, uống không của đồ đệ. Đồ đệ dùng để làm gì, đồ đệ thì phải dùng để lừa gạt! Bằng không thì muốn thu đồ đệ để làm gì đây? Thạch Đầu, ngươi nói đúng không?"
“Ngươi quá đáng! Ta muốn kêu Mộ Thần phản sư!" Diệp Thạch bất mãn nói.
Hùng Uy phiên cái xem thường, tính tình của tiểu tử này còn rất lớn nha! Chỉ đùa một chút thôi mà! “Rồi rồi, ngươi đã thành tâm thành ý cầu khẩn như vậy thì ta đây không tỏ vẻ một chút cũng không được, cái này cho ngươi!"
Hùng Uy ném ra một đôi Cương quyết giày và một kiện Cương quyết dực.
Hùng Uy nhìn như là nhẹ nhàng đem thứ kia ném ra, kì thực đã dùng xảo kình, Diệp Thạch vươn tay tiếp lấy lại không nhận được, hai kiện đồ vật đều nện vào trên mặt Diệp Thạch, Diệp Thạch bị đẩy một cái lảo đảo.
“Một đôi giày thối, một cái phá diều!" Sắc mặt Diệp Thạch tối đen, bất mãn nghiến răng.
Hùng Uy phiên cái xem thường, tức giận mắng: “Ánh mắt ngươi bị sao vậy! Đây đều là ngũ cấp pháp khí đó."
“Đôi giày này có thể đem tốc độ của ngươi tăng lên mười lần, thích hợp nhất để chạy thoát thân, còn có, cái này không phải là diều, mà là Cương quyết dực, đồng dạng có thể đề cao tốc độ mười lần."
Diệp Thạch đoạt lấy đồ vật Hùng Uy đưa cho, trong đầu linh quang chợt lóe, “A a a! Ta biết rồi, nghe nói lúc trước ngươi bị một nữ nhân đuổi trên trời không đường dưới đất không cửa, lúc ấy ngươi chính là dựa vào hai kiện đồ vật này mới tìm ra lối thoát đi?"
Hùng Uy: “…" Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng chỗ yếu! Kinh Sí Diễm này thật không biết làm sư phụ! Không ngờ lại dạy dỗ ra một tên đồ đệ bát quái như thế!
“Đồ vật cho ngươi rồi, mau cút, mau cút!" Hùng Uy tức giận nói.
Diệp Thạch bất mãn nhìn Hùng Uy, “Vội vã như vậy làm gì?" Hùng Uy người này, đưa hai kiện hàng rách nát đã muốn đuổi hắn?
“Còn có thứ khác hay không? Linh đan, linh dịch, phù chú, pháp khí… Ta cái gì cũng không chê!" Diệp Thạch nói.
Hùng Uy hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cái gì cũng lấy? Ngươi đang nhặt rác sao?"
“Tiền bối, ngươi sao lại có thể nói như vậy chứ, ta nếu như là nhặt rác, vậy không phải liền nói là đồ vật của ngươi đều là rác sao?" Diệp Thạch không cho là đúng, phản bác lại.
“Ngươi có lăn hay không, nếu không lăn thì coi chừng ta đánh ngươi!" Hùng Uy hung dữ trừng Diệp Thạch, thầm nghĩ: Mộ Thần là tên đồ đệ bất hiếu, tìm một tên tình nhân vô liêm sỉ như vậy đến tức chết hắn.
Diệp Thạch liếc nhìn Hùng Uy một cái, hơi có chút không cam lòng mà ly khai.
… …
“Ngươi chạy đi đâu?" Mộ Thần đã chạy đi tìm Diệp Thạch khấp nơi, tìm được rồi thì hơi bất mãn hỏi.
Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta đi tìm sư phụ ngươi đòi đồ. Sư phụ ngươi có chút keo kiệt, chỉ cho một đôi thối giày và một cái phá diều."
Mộ Thần nhìn đồ vật trên tay Diệp Thạch, gõ gõ trán hắn, ngũ cấp Cương quyết giày, ngũ cấp Cương quyết dực, đây tuyệt đối là thứ tốt!
“Hùng Uy ra tay đã rất hào phóng rồi, Huyền Phong đế quốc chỉ có vài ngũ cấp luyện khí sư thôi đấy, hai kiện đồ vật này tuyệt đối là vô giá! Thật không nghĩ tới, trên tay cái vị sư phụ tiện nghi kia của ta cư nhiên lại có hai kiện ngũ cấp pháp khí, ngươi cũng thật đúng là có bản lĩnh, Hùng Uy người này chính là nổi danh vắt chày ra nước đấy!" Mộ Thần hơi quái dị nói.
Diệp Thạch đảo mắt, ôm cánh tay Mộ Thần, nói: “Ta nghe nói lúc Hùng Uy còn trẻ thì bị một nữ nhân truy tên trời không đường dưới đất không cửa, lúc ấy để thoát khỏi nữ nhân kia mà Hùng Uy đã dùng toàn bộ thân gia thay đổi hai kiện pháp khí chạy thoát thân, ngươi coi coi có phải là hai kiện này hay không…"
Mộ Thần cười cười, “Có khả năng này."
“Không biết nữ nhân kia là ai, thật muốn kiến thức một chút nha!" Diệp Thạch thật nóng lòng muốn biết.
“Được rồi, ngươi không còn thời gian để bát quái đâu, vẫn nên nhanh chóng đem đan dược phục dụng đi, chuyện thăng cấp võ linh rất quan trọng đấy." Mộ Thần cảnh cáo.
Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc mà nói: “Ta biết rồi, một hồi ta trở về liền dùng Phá Linh Đan."
Mộ Thần gật đầu, “Ừ."
… …
Sau khi Mộ Thần thăng cấp võ linh vài ngày thì Diệp Thạch cũng dẫn động dị tượng thăng cấp võ linh, hấp dẫn không ít ánh mắt trong Thánh Tinh.
Không Sát nhìn dị tượng trên bầu trời, sắc mặt đông lạnh lại, “Lần này Thánh Tinh học viện thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!"
Nhân tài cấp bậc như Mộ Thần và Diệp Thạch, ở Minh Nguyệt học viện cũng rất hiếm thấy, hai người này cư nhiên xuất hiện ở tại cái học viện rác rưỡi này.
“Sư phụ yên tâm đi, những người này nhảy nhót không được bao lâu." Ân Tung không để bụng nói.
Không Sát nhăn chặt mày, “Khinh địch là tối kỵ trong binh gia, liền tính thực lực của ngươi mạnh hơn bọn hắn thì cũng không thể phớt lờ."
Ân Tung gật đầu, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Sư phụ, ta biết rồi."
Ân Tung nhìn phương xa, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, tư chất của Diệp Thạch cùng Mộ Thần tựa hồ tốt hơn mình nhiều, đáng tiếc lại sống không được lâu, tư chất tốt hơn cũng vô dụng.
Trang Du nhìn về hướng biệt viện của Diệp Thạch, lẩm bẩm: “Dị tượng này… Diệp Thạch thăng cấp võ linh sao?"
Mộ Dung Diễm gật đầu nói: “Đúng thế."
Trang Du cắn môi, trong mắt hiện lên nồng đậm không cam, Lục Nghiêu hôm trước đưa hắn một bình linh dịch, sau khi hắn ăn vào liền thăng cấp thành cửu tinh võ linh, vốn tưởng rằng rốt cục đã có thể đuổi kịp Diệp Thạch.
Nào biết, Diệp Thạch cư nhiên đột phá thành võ linh, rõ ràng hắn cùng Diệp Thạch đều là bát cấp tư chất, nhưng tiến độ tu luyện của Diệp Thạch lại vẫn luôn nhanh hơn một bước so với hắn.
“Diệp Thạch sao có thể dễ dàng trở thành võ linh như vậy?" Trang Du bất mãn nói thầm.
“Mộ Thần đưa cho Diệp Thạch một viên cực phẩm linh đan, Diệp Thạch ăn đan dược kia mới có thể nhanh chóng thăng cấp thành võ linh như thế." Tạ Đan Yên đi tới nói.
Trang Du nhíu mày, vừa hâm mộ, vừa u oán hỏi: “Cực phẩm Phá Linh Đan? Có phải rấtquý hay không?"
“Không chỉ quý, còn rất khó mua!Thượng phẩm Phá Linh Đan cũng rất hiếm có, lại càng không nói tới cực phẩm." Tạ Đan Yên nhẹ hít một hơi nói.
Võ giả đã tới cửu tinh đỉnh phong nếu dùng cực phẩm Phá Linh Đan thăng cấp, chỉ cần tư chất không phải là rất kém cỏi thì đều có thể nắm chắc thăng cấp, tư chất Diệp Thạch tốt như vậy, chuyện thăng cấp hoàn toàn là như nước chảy thành sông.
Trang Du cúi đầu nhẹ hít một hơi, “Ta nếu như có thể cũng có một viên cực phẩm Phá Linh Đan thì tốt rồi..."
Mộ Dung Diễm nắm chặt bàn tay sau lưng, trong mắt xẹt qua vài phần phức tạp, lúc trước Phú Nguyên Bảo không biết từ chỗ nào có được ba viên thượng phẩm Phá Linh Đan, hắn đã mua hai viên, vốn định phân một viên cho Trang Du, đáng tiếc Trang Du yêu cầu quá cao, lại muốn phẩm chất cực phẩm.
Trang Du ngẩng đầu, thấy người chung quanh không có phụ họa hắn thì không khỏi buồn bã thất vọng.
Tạ Đan Yên nhìn Trang Du, âm thầm khinh thường, cực phẩm Phá Linh Đan đương nhiên là tốt, nàng cũng rất muốn có một viên, chỉ là không có người đưa cho nàng.
“Mộ Thần từ đâu có viên đan dược này?" Trang Du có chút không hiểu.
“Hẳn là tự bản thân hắn luyện ra đi." Tạ Đan Yên cắn răng nói, cực phẩm đan dược rất khó luyện chế, nhưng Mộ Thần này là quái thai cái gì cũng có thể làm được, luyện chế mấy khối cực phẩm đan dược tất nhiên là không thành vấn đề.
“Là hắn tự mình luyện chế?" Trang Du kinh ngạc hỏi.
Tạ Đan Yên gật đầu, “Hẳn là vậy! Luyện chế cực phẩm đan dược có xác xuất thành công cực thấp, bất quá, tại thời điểm Mộ Thần tỷ thí, có mấy khối hắn luyện chế ra chính là tứ cấp cực phẩm đan dược."
Trình độ luyện đan của Mộ Thần đã vượt xa ông nội nàng, thời điểm trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ bởi chuyện Mộ Thần là tứ cấp luyện dược sư, ngược lại phẩm chất đan dược mà hắn luyện chế ra lại bị xem nhẹ.
“Mộ Thần thật là lợi hại! Diệp Thạch đúng là hạnh phúc!" Trang Du nhịn không được nói thầm.
“Còn không phải sao, có một vị hôn phu biết luyện đan như Mộ Thần này thì cao cấp đan dược cũng có thể cho là kẹo mà ăn!Trình độ luyện đan của Mộ Thần rất cao, luyện ra được đều là thượng phẩm, cực phẩm đan dược. Diệp Thạch cũng không cần lo lắng về tác dụng phụ." Tạ Đan Yên ghen tị nói.
Trang Du nghe được lời nói của Tạ Đan Yên, trên mặt hiện lên vài phần thương tâm muốn chết.
Tạ Đan Yên thấy sắc mặt này của Trang Du thì âm thầm khinh thường.
Đáng thương Lam Nhược Phong người này thất hồn lạc phách vì Trang Du, kết quả tên Trang Du này chỉ lo ảm đạm thần thương, chỗ nào để ý đến Lam Nhược Phong?
Hùng Uy phun ra một ngụm rượu, thiếu chút nữa phun lên trên mặt Diệp Thạch, “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn lấy phòng thân pháp khí của ta?!"
Diệp Thạch lui về phía sau hai bước, thấy y phục trên người mình không có bị Hùng Uy phun lên mới yên lòng, “Đúng vậy! Ngươi chắc chắn phải có cái gì thiên tài địa bảo! Bùa bảo vật gì đó cũng có thể lấy ra, ta sẽ không chê!"
Hùng Uy tươi cười nói: “Không có! Cái gì cũng không có!"
Hùng Uy đánh giá Diệp Thạch từ trên xuống dưới, cư nhiên cũng dám đến đòi đồ trên đầu lão nhân ta, tiểu tử Diệp Thạch này lá gan rất lớn!
Diệp Thạch bất mãn nhìn chằm chằm Hùng Uy, “Không có? Sao lại không có? Ngươi chính là võ hoàng đấy!"
Hùng Uy xoa xoa cái mũi, thâm trầm nói: “Thạch Đầu à! Võ hoàng thì cũng có phân chia sống tốt cùng sống không tốt. Sống tốt thì tỷ như hiệu trưởng, tiền nhiều tới mức không đếm nổi. Còn sống không tốt thì tỷ như ta, nghèo tới mức không có cơm ăn. Tuy rằng đều là võ hoàng, nhưng mà chênh lệch cũng rất lớn."
“Hiệu trưởng người ta gầy như vậy, còn ‘tiền nhiều tới mức không đếm nổi’? Ngươi béo như vậy, lại ‘nghèo tới mức không có cơm ăn’? Ngươi không cảm thấy mình rất vô lý à?!" Diệp Thạch ghét bỏ hỏi Hùng Uy.
Hùng Uy: “…" Thân hình người ta gầy hay béo thì có quan hệ gì?
“Có cái gì mà vô lý? Ta nghèo, đó là bởi vì ta lưỡng tụ thanh phong, giữ mình trong sạch!" Hùng Uy nâng bụng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói ra.
“Nói bậy! Sư phụ ta nói ngươi cứ hai ba ngày lại lấy danh nghĩa của Mộ Thần nơi nơi tống tiền!" Diệp Thạch tức giận.
Hùng Uy: “…" Tên khốn Kinh Sí Diễm kia thật là..! Loại chuyện này, hắn trong lòng tự biết thì được rồi, nói cho Diệp Thạch làm gì?
“Tiền bối, Mộ Thần hắn chuẩn bị đi tới địa phương nguy hiểm như vậy, ngươi không phải nên tỏ vẻ một chút sao?" Diệp Thạch giả bộ tội nghiệp nói.
“Bí cảnh có cái gì mà nguy hiểm? Người tiến vào bí cảnh sẽ có thể đi ra một phần ba, ngươi yên tâm đi, ngươi và Mộ Thần khẳng định tại trong một phần ba kia." Hùng Uy thề son thề sắt nói.
Diệp Thạch cắn chặt răng, một phần ba? Một phần ba còn chưa nguy hiểm sao? “Hùng tiền bối à, lần này không giống nha! Minh Nguyệt học viện có một cường giả cửu tinh võ linh xen lẫn vào đấy."
Diệp Thạch cũng không biết thực lực của tên võ giả kia đến tột cùng là cái gì, đơn giản nói thành cửu tinh võ linh.
Hùng Uy bị sặc một cái, lập tức ha ha nở nụ cười, “Cửu tinh võ linh? Ha ha, Thạch Đầu, ngươi sao lại không nói luôn là có một cường giả võ vương xen lẫn vào?"
Diệp Thạch nhíu mày, suy nghĩ nói: “Võ vương cũng không phải là không thể."
Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, “Ngươi cũng thật biết tưởng tượng."
Diệp Thạch không cho là đúng, “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Tiền bối à, Mộ Thần chính là đồ đệ của ngươi đó! Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
“Thạch Đầu, ngươi có biết ta vì sao lại muốn thu đồ đệ không?" Hùng Uy chắp tay sau lưng, ý vị sâu sa hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch lắc đầu, “Không biết."
Hùng Uy cười cười, “Để cho ta nói cho ngươi biết đi, ta sở dĩ muốn thu đồ đệ, chính là muốn ăn không của đồ đệ, uống không của đồ đệ. Đồ đệ dùng để làm gì, đồ đệ thì phải dùng để lừa gạt! Bằng không thì muốn thu đồ đệ để làm gì đây? Thạch Đầu, ngươi nói đúng không?"
“Ngươi quá đáng! Ta muốn kêu Mộ Thần phản sư!" Diệp Thạch bất mãn nói.
Hùng Uy phiên cái xem thường, tính tình của tiểu tử này còn rất lớn nha! Chỉ đùa một chút thôi mà! “Rồi rồi, ngươi đã thành tâm thành ý cầu khẩn như vậy thì ta đây không tỏ vẻ một chút cũng không được, cái này cho ngươi!"
Hùng Uy ném ra một đôi Cương quyết giày và một kiện Cương quyết dực.
Hùng Uy nhìn như là nhẹ nhàng đem thứ kia ném ra, kì thực đã dùng xảo kình, Diệp Thạch vươn tay tiếp lấy lại không nhận được, hai kiện đồ vật đều nện vào trên mặt Diệp Thạch, Diệp Thạch bị đẩy một cái lảo đảo.
“Một đôi giày thối, một cái phá diều!" Sắc mặt Diệp Thạch tối đen, bất mãn nghiến răng.
Hùng Uy phiên cái xem thường, tức giận mắng: “Ánh mắt ngươi bị sao vậy! Đây đều là ngũ cấp pháp khí đó."
“Đôi giày này có thể đem tốc độ của ngươi tăng lên mười lần, thích hợp nhất để chạy thoát thân, còn có, cái này không phải là diều, mà là Cương quyết dực, đồng dạng có thể đề cao tốc độ mười lần."
Diệp Thạch đoạt lấy đồ vật Hùng Uy đưa cho, trong đầu linh quang chợt lóe, “A a a! Ta biết rồi, nghe nói lúc trước ngươi bị một nữ nhân đuổi trên trời không đường dưới đất không cửa, lúc ấy ngươi chính là dựa vào hai kiện đồ vật này mới tìm ra lối thoát đi?"
Hùng Uy: “…" Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng chỗ yếu! Kinh Sí Diễm này thật không biết làm sư phụ! Không ngờ lại dạy dỗ ra một tên đồ đệ bát quái như thế!
“Đồ vật cho ngươi rồi, mau cút, mau cút!" Hùng Uy tức giận nói.
Diệp Thạch bất mãn nhìn Hùng Uy, “Vội vã như vậy làm gì?" Hùng Uy người này, đưa hai kiện hàng rách nát đã muốn đuổi hắn?
“Còn có thứ khác hay không? Linh đan, linh dịch, phù chú, pháp khí… Ta cái gì cũng không chê!" Diệp Thạch nói.
Hùng Uy hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cái gì cũng lấy? Ngươi đang nhặt rác sao?"
“Tiền bối, ngươi sao lại có thể nói như vậy chứ, ta nếu như là nhặt rác, vậy không phải liền nói là đồ vật của ngươi đều là rác sao?" Diệp Thạch không cho là đúng, phản bác lại.
“Ngươi có lăn hay không, nếu không lăn thì coi chừng ta đánh ngươi!" Hùng Uy hung dữ trừng Diệp Thạch, thầm nghĩ: Mộ Thần là tên đồ đệ bất hiếu, tìm một tên tình nhân vô liêm sỉ như vậy đến tức chết hắn.
Diệp Thạch liếc nhìn Hùng Uy một cái, hơi có chút không cam lòng mà ly khai.
… …
“Ngươi chạy đi đâu?" Mộ Thần đã chạy đi tìm Diệp Thạch khấp nơi, tìm được rồi thì hơi bất mãn hỏi.
Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta đi tìm sư phụ ngươi đòi đồ. Sư phụ ngươi có chút keo kiệt, chỉ cho một đôi thối giày và một cái phá diều."
Mộ Thần nhìn đồ vật trên tay Diệp Thạch, gõ gõ trán hắn, ngũ cấp Cương quyết giày, ngũ cấp Cương quyết dực, đây tuyệt đối là thứ tốt!
“Hùng Uy ra tay đã rất hào phóng rồi, Huyền Phong đế quốc chỉ có vài ngũ cấp luyện khí sư thôi đấy, hai kiện đồ vật này tuyệt đối là vô giá! Thật không nghĩ tới, trên tay cái vị sư phụ tiện nghi kia của ta cư nhiên lại có hai kiện ngũ cấp pháp khí, ngươi cũng thật đúng là có bản lĩnh, Hùng Uy người này chính là nổi danh vắt chày ra nước đấy!" Mộ Thần hơi quái dị nói.
Diệp Thạch đảo mắt, ôm cánh tay Mộ Thần, nói: “Ta nghe nói lúc Hùng Uy còn trẻ thì bị một nữ nhân truy tên trời không đường dưới đất không cửa, lúc ấy để thoát khỏi nữ nhân kia mà Hùng Uy đã dùng toàn bộ thân gia thay đổi hai kiện pháp khí chạy thoát thân, ngươi coi coi có phải là hai kiện này hay không…"
Mộ Thần cười cười, “Có khả năng này."
“Không biết nữ nhân kia là ai, thật muốn kiến thức một chút nha!" Diệp Thạch thật nóng lòng muốn biết.
“Được rồi, ngươi không còn thời gian để bát quái đâu, vẫn nên nhanh chóng đem đan dược phục dụng đi, chuyện thăng cấp võ linh rất quan trọng đấy." Mộ Thần cảnh cáo.
Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc mà nói: “Ta biết rồi, một hồi ta trở về liền dùng Phá Linh Đan."
Mộ Thần gật đầu, “Ừ."
… …
Sau khi Mộ Thần thăng cấp võ linh vài ngày thì Diệp Thạch cũng dẫn động dị tượng thăng cấp võ linh, hấp dẫn không ít ánh mắt trong Thánh Tinh.
Không Sát nhìn dị tượng trên bầu trời, sắc mặt đông lạnh lại, “Lần này Thánh Tinh học viện thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp!"
Nhân tài cấp bậc như Mộ Thần và Diệp Thạch, ở Minh Nguyệt học viện cũng rất hiếm thấy, hai người này cư nhiên xuất hiện ở tại cái học viện rác rưỡi này.
“Sư phụ yên tâm đi, những người này nhảy nhót không được bao lâu." Ân Tung không để bụng nói.
Không Sát nhăn chặt mày, “Khinh địch là tối kỵ trong binh gia, liền tính thực lực của ngươi mạnh hơn bọn hắn thì cũng không thể phớt lờ."
Ân Tung gật đầu, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Sư phụ, ta biết rồi."
Ân Tung nhìn phương xa, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, tư chất của Diệp Thạch cùng Mộ Thần tựa hồ tốt hơn mình nhiều, đáng tiếc lại sống không được lâu, tư chất tốt hơn cũng vô dụng.
Trang Du nhìn về hướng biệt viện của Diệp Thạch, lẩm bẩm: “Dị tượng này… Diệp Thạch thăng cấp võ linh sao?"
Mộ Dung Diễm gật đầu nói: “Đúng thế."
Trang Du cắn môi, trong mắt hiện lên nồng đậm không cam, Lục Nghiêu hôm trước đưa hắn một bình linh dịch, sau khi hắn ăn vào liền thăng cấp thành cửu tinh võ linh, vốn tưởng rằng rốt cục đã có thể đuổi kịp Diệp Thạch.
Nào biết, Diệp Thạch cư nhiên đột phá thành võ linh, rõ ràng hắn cùng Diệp Thạch đều là bát cấp tư chất, nhưng tiến độ tu luyện của Diệp Thạch lại vẫn luôn nhanh hơn một bước so với hắn.
“Diệp Thạch sao có thể dễ dàng trở thành võ linh như vậy?" Trang Du bất mãn nói thầm.
“Mộ Thần đưa cho Diệp Thạch một viên cực phẩm linh đan, Diệp Thạch ăn đan dược kia mới có thể nhanh chóng thăng cấp thành võ linh như thế." Tạ Đan Yên đi tới nói.
Trang Du nhíu mày, vừa hâm mộ, vừa u oán hỏi: “Cực phẩm Phá Linh Đan? Có phải rấtquý hay không?"
“Không chỉ quý, còn rất khó mua!Thượng phẩm Phá Linh Đan cũng rất hiếm có, lại càng không nói tới cực phẩm." Tạ Đan Yên nhẹ hít một hơi nói.
Võ giả đã tới cửu tinh đỉnh phong nếu dùng cực phẩm Phá Linh Đan thăng cấp, chỉ cần tư chất không phải là rất kém cỏi thì đều có thể nắm chắc thăng cấp, tư chất Diệp Thạch tốt như vậy, chuyện thăng cấp hoàn toàn là như nước chảy thành sông.
Trang Du cúi đầu nhẹ hít một hơi, “Ta nếu như có thể cũng có một viên cực phẩm Phá Linh Đan thì tốt rồi..."
Mộ Dung Diễm nắm chặt bàn tay sau lưng, trong mắt xẹt qua vài phần phức tạp, lúc trước Phú Nguyên Bảo không biết từ chỗ nào có được ba viên thượng phẩm Phá Linh Đan, hắn đã mua hai viên, vốn định phân một viên cho Trang Du, đáng tiếc Trang Du yêu cầu quá cao, lại muốn phẩm chất cực phẩm.
Trang Du ngẩng đầu, thấy người chung quanh không có phụ họa hắn thì không khỏi buồn bã thất vọng.
Tạ Đan Yên nhìn Trang Du, âm thầm khinh thường, cực phẩm Phá Linh Đan đương nhiên là tốt, nàng cũng rất muốn có một viên, chỉ là không có người đưa cho nàng.
“Mộ Thần từ đâu có viên đan dược này?" Trang Du có chút không hiểu.
“Hẳn là tự bản thân hắn luyện ra đi." Tạ Đan Yên cắn răng nói, cực phẩm đan dược rất khó luyện chế, nhưng Mộ Thần này là quái thai cái gì cũng có thể làm được, luyện chế mấy khối cực phẩm đan dược tất nhiên là không thành vấn đề.
“Là hắn tự mình luyện chế?" Trang Du kinh ngạc hỏi.
Tạ Đan Yên gật đầu, “Hẳn là vậy! Luyện chế cực phẩm đan dược có xác xuất thành công cực thấp, bất quá, tại thời điểm Mộ Thần tỷ thí, có mấy khối hắn luyện chế ra chính là tứ cấp cực phẩm đan dược."
Trình độ luyện đan của Mộ Thần đã vượt xa ông nội nàng, thời điểm trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ bởi chuyện Mộ Thần là tứ cấp luyện dược sư, ngược lại phẩm chất đan dược mà hắn luyện chế ra lại bị xem nhẹ.
“Mộ Thần thật là lợi hại! Diệp Thạch đúng là hạnh phúc!" Trang Du nhịn không được nói thầm.
“Còn không phải sao, có một vị hôn phu biết luyện đan như Mộ Thần này thì cao cấp đan dược cũng có thể cho là kẹo mà ăn!Trình độ luyện đan của Mộ Thần rất cao, luyện ra được đều là thượng phẩm, cực phẩm đan dược. Diệp Thạch cũng không cần lo lắng về tác dụng phụ." Tạ Đan Yên ghen tị nói.
Trang Du nghe được lời nói của Tạ Đan Yên, trên mặt hiện lên vài phần thương tâm muốn chết.
Tạ Đan Yên thấy sắc mặt này của Trang Du thì âm thầm khinh thường.
Đáng thương Lam Nhược Phong người này thất hồn lạc phách vì Trang Du, kết quả tên Trang Du này chỉ lo ảm đạm thần thương, chỗ nào để ý đến Lam Nhược Phong?
Tác giả :
Diệp Ức Lạc