Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 113: Lợi thế của Diệp Tầm

Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 113: Lợi thế của Diệp Tầm

Kết thúc một ngày học, Mộ Thần từ trong minh văn viện đi ra.

Một bóng người quen thuộc lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt Mộ Thần.

Mộ Thần thật sự rất không rõ, Diệp Dung có dũng khí từ đâu mà cứ một lần lại một lần xuất hiện trước mặt mình.

Mộ Thần không biết, Diệp Dung đã ghen tị phá hủy tâm trí, chỉ nghĩ rằng nếu thay thế được vị trí của Diệp Thạch, vậy người hưởng thụ hàng vạn hàng nghìn sủng ái của Mộ Thần chính là nàng, còn những chuyện khác nàng không nghĩ tới.

Ở trong mắt rất nhiều đệ tử, Mộ Thần đối với Diệp Thạch thật sự là quá tốt, nếu những người khác có cơ hội như Diệp Dung, hẳn rất nhiều người cũng sẽ nguyện ý như thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Chuyện ngươi nói Diệp Thạch không phải là người của Diệp gia, ta đã sớm biết." Mộ Thần đánh gãy lời của Diệp Dung.

Diệp Dung vội vàng nói: “Diệp Thạch không phải là người Diệp gia, hôn ước của ngươi và hắn căn bản không thể thành."

Mộ Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đè nén tức giận, lại mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Diệp Dung, “Ta thích Diệp Thạch, rất thích, tanhận định hắn, không phải bởi vì hắn là người Diệp gia, cũng không phải vì ta cùng hắn có hôn ước, chỉ đơn thuần bởi vì hắn là Diệp Thạch nên ta mới thích hắn."

“Nếu, người Diệp gia cùng ta đính hôn không phải là Diệp Thạch, ta đây sẽ không chút do dự từ hôn, ngươi hiểu chưa? Diệp tiểu thư."

Diệp Dung nghe thấy lời Mộ Thần nói, sắc mặt xoát cái tái nhợt, Diệp Dung cắn chặt răng, ủy khuất thấp giọng nói: “Ta có thể làm tiểu thiếpcủa ngươi, ta sẽ không cùng Diệp Thạch tranh giành, ngươi cũng không nguyện ý sao?"

“Ta không nguyện ý! Cho dù ngươi hỏi bao nhiêu lần đi nữa thìvẫnnhư vậy, Diệp Dung, ta không thích ngươi, ngươi không cần uổng phí tâm cơ." Mộ Thần phiền chán nói.

Diệp Dung cắn môi, tràn đầy oán giận nhìn Mộ Thần, chạy đi.

Mộ Thần híp mắt, mắt lạnh nhìn Diệp Dung thương tâm muốn chết chạy đi, biểu tình trên mặt lạnh như băng.

“Mộ đồng học, ngươi thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc a!" Tạ Đan Yên từ chỗ tối đi ra.

Mộ Thần không cho là đúng, nói: “Ta sao lại phải thương hương tiếc ngọc, ta nêncùng nàng nói rõ ràng, miễn cho nàng cả ngày miên man suy nghĩ, biến thành bệnh thần kinh."

Tạ Đan Yên cười cười, nói: “Thì ra là thế a! Mộ thiếu, ngươi thật sự là người tốt."

“Ta đương nhiên là người tốt." Mộ Thần đương nhiên mà nói.

Tạ Đan Yên mỉm cười, hai tay tạo thành hình chữ thập, hướng phía Mộ Thần bái bái, nói: “Vậy Mộ Thần người tốt à, Viêm Hỏa Phù kia, có thể bán rẻ mấy tờ cho ta không?"

“Không được." Mộ Thần không nghĩ ngợi mà nói.

“Vì sao?" Tạ Đan Yên không hiểu.

Mộ Thần kề sát vào tai Tạ Đan Yên, cười cười, nói: “Bởi vì ta là người tốt, cho nên sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, không thể đãi ngộ khác biệt."

Tạ Đan Yên nhìn mê huyễn mỉm cười trên mặt Mộ Thần, nhịn không được sửng sốt một chút.

Không đợi Tạ Đan Yên lấy lại tinh thần, Mộ Thần đã thu liễm mỉm cười trên mặt, xoay người ly khai.

Nhìn thấy Mộ Thần xoay người rời đi, Tạ Đan Yên hung hăng cắn chặt răng, thầm nghĩ: Mộ Thần hỗn đản này, còn không dễ nói chuyện bằng tên Diệp Thạch kia đâu, nàng thật sự là đã nhìn lầm hắn, hoàn toàn là một bại hoại.

Tạ Đan Yên nhìn Mộ Thần đi xa, căm giận dậm chân, xoay người ly khai.

Sau khi Tạ Đan Yên rời khỏi, trong rừng cây truyền đến một trận nguyên lực, Diệp Thạch bóc ra ẩn thân phù trên người, ly khai tại chỗ, Diệp Thạch như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn theo dõi Diệp Dung lại nghe được cuộc đối thoại giữa Mộ Thần cùng Diệp Dung.

Diệp Thạch cắn môi, trong lòng truyền đến cảm giác ngọt ngào.

… …

“Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?"

Diệp Thạch hướng về nơi ở của Mộ Thần đi tới, thình lình bị người chặn đường đi.

Diệp Thạch nhìn thấy người phía trước, nhịn không được nhíu mày.

“Chào tiền bối." Diệp Thạch tuy rằng lòng mang bất mãn với Hùng Uy, nhưng nghĩ lại người này bây giờ là sư phụ của Mộ Thần, vẫn thực nể tình gọi một tiếng.

“Tiểu tử, không tồi a! Là bát tinh võ sư rồi." Hùng Uy tràn đầy thưởng thức nói.

“Đa tạ tiền bối khích lệ." Diệp Thạch ngại ngùng nói.

Hùng Uy liếc mắt phiêu Diệp Thạch một cái, nói: “Tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng mà, so với Mộ Thần thì vẫn kém xa, tiểu tử kia cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết nghiên cứu vàiđồ vật loạn thất bát tao, nếu không phải như thế thì hắn sớm đã thăng cấp võ linh, tiểu tử, ngươi còn cần cố gắng nhiều a!"

Diệp Thạch cười cười, nói: “Đa tạ tiền bối khích lệ."

Hùng Uy nhìn bộ dạng Diệp Thạch vui tươi hớn hở, ném cái xem thường, không rõ Diệp Thạch người này đến tột cùng vui vẻ cái gì.

Hùng Uy không biết, đối với Diệp Thạch mà nói, nghe người khác khen Mộ Thần so với nghe người khác khen hắn càng làm cho hắn cao hứng.

“Tiền bối, sao ngươi không ngốc trong mỏ đá mà lại đi ra?" Diệp Thạch không hiểu.

“Ta tới thăm ngươi một chút a!" Hùng Uy bĩu môi nói.

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Gặp ta?Ta cũng không có gì xinh đẹp."

Hùng Uy không cho là đúng, nói: “Ngươi sao lại không đẹp đâu, ngươi rất đẹp trai."

“Thật không?" Mặt Diệp Thạch tràn đầy không tin tưởng.

“Đúng vậy! Ngươi rất đẹp trai a! Đẹp đến nổi màcái vị đồ đệ vô liêm sỉ kia của tavì ngươi, hạ thuốc sổ cho ta, tên hỗn đản đó, hắn cư nhiên hạ thuốc sổ cho ta!" Hùng Uy cất cao thanh âm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Thần rất đáng giận, Hoa Xu tên khốn kia càng đáng giận, tên kia nói thật thúi, trước mặt nói sẽ giữ bí mật, sẽ không để cho người thứ ba biết, sau lưng hắn lại đem chuyện Mộ Thần hạ thuốc sổ cho hắn, nói cho người thứ bốn, thứ năm, thứ sáu, thứ một ngàn, một vạn, làm cho hắn đã trở thành trò cười cho toàn bộ học viện.

Diệp Thạch khóe miệng câu lên, hắn vừa xuất quan, chợt nghe nói chuyện Mộ Thần kê đơn cho Hùng Uy, lúc đó vui vẻ không kìm hãm được, kỳ thật, hắn lúc ấy chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Mộ Thần lại để ở trong lòng.

Diệp Thạch ho nhẹ hai tiếng, chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Cái này, tiền bối à, kỳ thật Mộ Thần là vì tốt cho ngươi."

Hùng Uy ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “A, hắn hạ thuốc sổ, là vìtốt cho ta?"

Diệp Thạch gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Tiền bối, ngươi không biết sao, đây không phải là thuốc xổ phổ thông."

Hùng Uy ném cái xem thường, nói: “Vậy à?" Quả thật không phải là hàng phổ thông, làm cho hắn đều nhanh hư thoát, Mộ Thần kia tên thật đáng chết, làm ra chuyện như vậy cũng không biết giải thích.

Diệp Thạch ho nhẹ hai tiếng, trịnh trọng nói: “Đó là thuốc xổ làm gầy thân, ăn một lần liền gầy, ở bên ngoài bán rất mắca."

Hùng Uy nhìn vẻ mặt tiện nghi cho ngươi của Diệp Thạch, căm giận nghiến răng.

“Mau cút." Hùng Uy tức giận mắng.

Diệp Thạch nhún vai, xoay người rời đi.

Hùng Uy nhìn Diệp Thạch không chút do dự rời đi, trong lòng lại nghẹn khuất một trận.

… …

“Diệp Thạch." Diệp Dung có chút tiều tụy ngăn cản Diệp Thạch.

Diệp Thạch vừa nhìn thấy Diệp Dung, đã nghĩ đến phí dụng tám vạn nguyên thạch phá hư của công, trong lòng nhất thời bực mình.

“Diệp Dung, ngươi lại có chuyện gì nữa?!" Diệp Thạch không kiên nhẫn nói.

Diệp Dung vươn tay, nói: “Phụ thân đưa cho ngươi."

Diệp Thạch nhìn bức thư trên tay Diệp Dung, lắc lắc đầu, nói: “Ta không cần." Mỗi lần đọc thư của Diệp Tầm, Diệp Thạch đều nghẹn một bụng hỏa, bởi vậy, gần đây nhận được thư, Diệp Thạch đơn giản không nhìn.

“Thư lần này cùng mấy lần trước không giống, ngươi không xem sẽ hối hận." Diệp Dung cười lạnh một tiếng nói.

Diệp Thạch nhăn mày, có chút hồ nghi nhìn Diệp Dung.

Diệp Dung nhìn biểu tình của Diệp Thạch, tràn đầy tự tin nói: “Ngươi không cần thì ta sẽ ném, bất quá, ngươi đừng hối hận."

Diệp Thạch nhìn vẻ mặt của Diệp Dung, chần chờ một chút, vươn tay, nói: “Đưa cho ta."

Diệp Dung đem thư trên tay đưa cho Diệp Thạch, xoay người liền ly khai.

Diệp Thạch mở ra phong thư nhìn nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.

… …

Biệt viện Mộ Thần.

“Ngươi nói, Diệp Tầm viết thư cho ngươi, nói trên tay hắn có đồ vật của sinh phụ ngươi?" Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!"

Mộ Thần híp mắt, sinh phụ của Diệp Thạch hẳn là đệ tử của đại gia tộc, đồ vật của hắn cũng không biết đến tột cùng là cái gì.

“Diệp Tầm ra điều kiện gì?" Mộ Thần hỏi.

“Sáu ngàn vạn nguyên thạch." Diệp Thạch nhíu mày nói.

Mộ Thần mày nhảy dựng, nói: “Khẩu vị thật không nhỏ a!"

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!"

“Chỉ cần hắn chịu tuân theo lời hứa, sáu ngàn vạn thìsáu ngàn vạn đi." Mộ Thần suy tư một chút nói.

Diệp Thạch nhăn chặt mày, có chút không cam lòng nói: “Đây chính là sáu ngàn vạn a!"

Mộ Thần híp mắt, nói: “Nguyên thạch có thể kiếm lại, nhưng mà đó là đồ vật của sinh phụ ngươi, là manh mối để ngươi tìm kiếm sinh phụ ngươi, nếu mất đi, ngươi sẽ tiếc nuối cả đời."

“Có cái gì phải tiếc nuối chứ, hắn đã từ bỏ mẫu phụ ta." Diệp Thạch không cho là đúng, nói.

Mộ Thần nhìn biểu tình của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng Diệp Thạch ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà, trong lòng hẳn là ôm vài phần chờ mong với sinh phụ, dù sao liền tính Diệp Tầm đối xử với hắn như vậy, tại trước khi biết chân tướng thì Diệp Thạch vẫn luôn ôm một phần tôn kính với Diệp Tầm.

“Có lẽ hắn có cái gì bất đắc dĩ." Mộ Thần nói.

Diệp Thạch cúi đầu, buồn rầu nói: “Sáu ngàn vạn cũng quá nhiều đi, trên tay ta chỉ còn ba nghìn vạn." Nếu không phải là hộp bảo hiểm của Khúc Khôn có một cái thẻ nguyên thạch hai ngàn vạn, hắn ngay cả ba nghìn vạn cũng không có.

“Mộ Thần, ngươi còn bao nhiêu nguyên thạch?" Diệp Thạch ngẩng đầu, tò mò hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần xấu hổ cười cười, nói: “Cái này…" Hắn còn dư ba trăm vạn.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nhướng mày, có chút chần chờ hỏi: “Ngươi không phải làđã xài hết rồi đi?"

Mộ Thần kiếm tiền rất lợi hại, nhưng mà tiêu tiền cũng lợi hại, một khi có nguyên thạch, hắn liền đi mua đan thư, mua phù thư, mua minh công văn, mua trận pháp thư, mua đồ loạn thất bát tao.

“Làm sao có thể?" Mộ Thần không cho là đúng, nói.

“Có một ngàn vạn sao?" Diệp Thạch hỏi.

“Cái này… À không phải là còn thời gian bốn ngày mới đến ngày nghỉ sao, nguyên thạch có thể chậm rãi kiếm mà." Mộ Thần xấu hổ cười.

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Chỉ có thời gian bốn ngày."

“Không thành vấn đề, đi theo ta." Mộ Thần vươn tay ra nói.

Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, đi theo Mộ Thần ra ngoài.

Diệp Thạch đi theo Mộ Thần, đi qua một cái lại một cái cửa hàng trong học viện, xài hơn bảy trăm vạn nguyên thạch, mua xuống mấy chục binh khí tam cấp.

Diệp Thạch cầm binh khí đi sau Mộ Thần, “Đây là biện pháp của ngươi?Tiêu tiền mua binh khí?"

Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mấy binh khí này cũng không phải là binh khí phổ thông, rất tiện nghi."

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Tiện nghi hả, không cảm thấy." Năm sáu chục vạn nguyên thạch một cái, rất mắc a! Bọn họ căn bản không dùng nhiều như vậy.

Tam cấp binh khí phổ thông có giá trị khoảng một trăm vạn nguyên thạch, khắc thêm tam cấp minh văn binh khí thì giá trị khoảng hai ba trăm vạn nguyên thạch, nếu binh khí khắc minh văn thất bại, giá trị chỉ còn nguyên lai một nửa, trên dưới năm mươi vạn nguyên thạch.

Mộ Thần mua xuống binh khí đều là binh khí khắc tam cấp minh văn thất bại, Diệp Thạch thật sự không hiểu, mua nhiều binh khí như vậy thì có ích lợi gì.

“Một nhà cuối cùng, mua xong nhà này liền kết thúc." Mộ Thần nhìn cửa hàng trước mặt nói.

Diệp Thạch sắc mặt nhăn nhó một chút, giãy dụa nói: “Còn muốn mua hảa?!"

Mộ Thần cười cười, nói: “Đi thôi."
Tác giả : Diệp Ức Lạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại