Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 34: Báo thẳng
Hôm sau, hai người ăn xong cơm trưa, Hàn Liệt tiếp tục vội vàng vẽ sơ đồ, Trì Tu thì lấy một cái cớ rồi ra ngoài.
Y nhớ kiếp trước nghe nói rằng ở phủ thành có một dược phường mang tên "Hề Triệu" chuyên bán cao bôi trơn, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt, giúp cho bên thừa nhận khi làm lần đầu sẽ không phải chịu cảm giác xé rách đau đớn nào.
Dọc theo đường đi hỏi qua vài người, một lúc lâu sau y mới tìm được dược phường gia đình kia ở một ngã tư đường khá vắng vẻ trong phủ thành, hiện tại dược phường vẫn chưa nổi tiếng nên rất vắng khách, đợi hai năm nữa sau khi trong cung có một quý nhân sử dụng thuốc mỡ nào đó ở đây, thanh danh của dược phường sẽ dần dần được truyền bá rộng rãi, hơn nữa chủ nhân của dược phường này vô cùng thần bí, nghe đồn bối cảnh sau lưng vô cùng cường đại, cho nên người bình thường cũng không dám đụng vào.
Lúc Trì Tu bước vào dược phường, bên trong không có một người khách nào khác, chỉ có một tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật, y tiến tới nhẹ gõ lên mặt bàn, tiểu nhị mở to mắt giật mình tỉnh dậy, trên mặt lập tức trưng ra một nụ cười chuyên nghiệp.
"Khách quan muốn mua loại thuốc mỡ gì?"
"Ta muốn mua cao bôi trơn, ở đây các ngươi có bán không?" Trì Tu hỏi.
Vẻ mặt tiểu nhị kiêu ngạo hẳn lên, cười nói: "Ngươi tìm đúng nơi để mua cao bôi trơn rồi đó, cao bôi trơn ở dược phường Hề Triệu của chúng ta vô cùng nổi danh, chất lượng cũng thuộc hạng tốt nhất, theo đó mà giá cả của từng loại thuốc mỡ cũng khác nhau, xin hỏi khách quan muốn mua loại nào?"
"Loại tốt nhất bán thế nào?" Vì hạnh phúc của y cùng Hàn Liệt, y vẫn nên mua loại tốt nhất đi, Trì Tu nghĩ thầm.
Hai mắt tiểu nhị tỏa sáng, cười trả lời: "Loại cao bôi trơn tốt nhất có giá mười lượng bạc một chai, nhưng công hiệu tuyệt đối đảm bảo, nếu không có hiệu quả ngươi có thể trực tiếp mang đến đây ném vào mặt ta."
Trì Tu gật gật đầu, lấy ra mười lượng bạc mua một chai cao bôi trơn loại tốt nhất, tuy hơi đắt, nhưng chất lượng tốt thì cũng đáng tiền.
Sau khi Trì Tu rời đi, một người đột nhiên đi ra từ phòng bên của dược phường, tiểu nhị vội vàng tiến lên đón, cung kính cười nói: "Chủ tử."
Từ Sơ Ngôn thâm thúy nhìn bóng dáng rời đi của Trì Tu, cười hỏi: "Hắn mua gì vậy?"
"Một chai cao bôi trơn mười lượng bạc." Tiểu nhị cười trả lời.
"Sau này nếu hắn có đến mua cao bôi trơn mười lượng bạc, cứ đem thuốc mỡ bí chế kia bán đồng giá cho hắn đi." Từ Sơ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hắn hỏi thì nói đã sửa lại phương pháp phối chế."
"Vâng, thưa chủ tử." Tiểu nhị gật đầu đáp.
Trong lòng hắn tuy tò mò vì sao chủ tử lại muốn đem chai cao bôi trơn bí chế bán cho quý nhân đến tận hai trăm lượng bạc đổi thành mười lượng để bán cho người nọ, nhưng những thứ không nên hỏi hắn tuyệt đối sẽ giả như không biết gì.
Sau khi Trì Tu trở về phòng thấy Hàn Liệt vẫn còn đang vẽ mới cười nói: "Vẽ sắp xong rồi sao?"
"Vẫn chưa đâu, ngày mai nếu có thể vẽ xong thì tốt, vườn lớn nên có nhiều thứ để vẽ lắm." Hàn Liệt đặt bút trong tay xuống, tự nắn bóp bả vai của mình rồi nói.
Trì Tu tự giác ra sau lưng giúp cậu xoa bóp cổ cùng bả vai, "Lát nữa ra ngoài ăn được không?"
"Được đó!" Hàn Liệt mắt sáng lấp lánh trả lời.
Hai ngày này phu phu hai người không đi dạo phố mua đồ ăn vặt với mua sắm đủ thứ đồ khác thì cũng ở trong phòng vẽ tranh và nói chuyện phiếm với nhau.
Lại thêm một ngày qua đi, phu phu hai người vừa mới dùng xong điểm tâm, Ám Tam đã vội đánh xe ngựa tới đón.
Địa điểm tiếp đãi vẫn là biệt viện lúc trước, Nguyên Cẩm Diệp đang ngồi nói chuyện phiếm với Nguyên Cảnh Diệu, bên cạnh còn có thêm Từ Sơ Ngôn.
Hàn Liệt lúc tiến vào trông thấy Từ Sơ Ngôn thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng sắc mặt lại rất nhanh bình tĩnh lại, Trì Tu đã từng nói thân phận của Từ Sơ Ngôn là thứ tử của Trấn Nam Vương, có quen biết với hai người này cũng là chuyện bình thường.
Mà Trì Tu khi trông thấy Từ Sơ Ngôn lại hoàn toàn không có phản ứng gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bộ dáng tỏ vẻ đương nhiên.
Phản ứng của hai người khiến cho ba người đang ngồi nổi lên ý muốn thưởng thức, đặc biệt là đối với người tâm tư trong sáng nhưng lại biết cách không để lộ cảm xúc ra mặt ngoài như Trì Tu.
Trì Tu đang định quỳ xuống hành lễ, Nguyên Cẩm Diệp ngay lập tức dùng lời nói miễn lễ như đã từng dùng với Hàn Liệt, tỏ vẻ đối xử bình đẳng với phu phu hai người.
Hai người vừa ngồi xuống theo lệnh, một nha hoàn liền xuất hiện tiến lên dâng trà, Từ Sơ Ngôn cười hỏi Trì Tu: "Ngươi khảo thi Hương như thế nào?"
"Cũng khá tốt." Trì Tu cười nhạt đáp.
"Có nắm chắc là đậu không?" Từ Sơ Ngôn nhướng mày hỏi.
Trì Tu thản nhiên nhìn hắn, trả lời: "Trúng cử thì không thành vấn đề, chỉ là thứ tự có thể sẽ không cao."
"Còn đường làm quan thì sao? Nếu đậu được cử nhân thì có định đi theo con đường đó không?" Từ Sơ Ngôn hứng thú hỏi, nếu Trì Tu muốn lên làm quan, bọn họ ngược lại có thể giúp đỡ một phần.
Trì Tu cười lắc đầu: "Không định làm quan, trúng được cử nhân thôi là đủ rồi."
"Ngươi lại không có chí lớn như vậy à? Ta nghĩ ngươi nếu muốn làm quan thì chỉ cần đảm bảo thân mình là được, chắc chắn sẽ không thua kém người khác." Từ Sơ Ngôn thật sự xem trọng Trì Tu.
"Phu lang của ta không thích mấy thứ lục đục trong quan trường cùng với lối sinh hoạt luôn phải lo lắng đề phòng như vậy, cậu ấy chỉ muốn ta làm một người rảnh rỗi giàu có thôi." Trì Tu cười nói một cách thản nhiên, lời vừa nói ra nháy mắt đã tỏ rõ lập trường của mình, rằng y sẽ không trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị của bọn họ.
Hàn Liệt ngồi bên cạnh run rẩy khóe miệng, cậu thật sự muốn quay đầu sang hỏi Trì Tu: đại ca, từ lúc nào mà ta thành món canh gà cho tâm hồn của ngươi rồi?
"Làm một người rảnh rỗi giàu có ư?" Nguyên Cảnh Diệu nhìn sang Hàn Liệt, hỏi: "Theo ngươi thì như thế nào mới gọi là một người rảnh rỗi giàu có?"
"Ăn no, uống tốt, sinh sống tốt, chơi cũng tốt luôn." Nói xong Hàn Liệt mới nhớ tới câu nói ở hiện đại mà mình đã từng nói với Trì Tu, thuận miệng bổ sung thêm: "Có thể ngủ thẳng rồi tự nhiên tỉnh, kiếm tiền đếm tới tay rút gân."
"Phụt, ha ha..." Nguyên Cảnh Diệu cười ha hả, hắn cũng muốn làm một người rảnh rỗi giàu có như thế, chỉ là số phận sinh ra phải nằm trên ván cờ nên mới không được a!
"Nói như ngươi thì là cả ngày sống phóng túng mặc kệ tất cả mọi thứ à?" Nguyên Cẩm Diệp mang nụ cười trên môi hỏi.
Hàn Liệt lắc đầu: "Cũng không phải, nếu muốn sống phóng túng thì đầu tiên phải tạo ra tiền đề để mình có thể sống phóng túng được đã, ví dụ như chúng ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để biến cuộc sống nghèo khó hiện tại trở nên thật giàu sang sung sướng." Dừng một chút, cậu lại nói thêm: "Làm việc mình thích làm cũng coi như là một niềm vui, như ta thích tạo vườn, tuy quá trình tạo vườn vô cùng vất vả, nhưng ta thích làm thế, hơn nữa nếu khi vườn được xây dựng xong, chủ nhân của nó hài lòng thì sẽ trả thù lao cho ta, lúc đó ta lại thu được tiền tài, có thể cải thiện sinh hoạt của ta cùng người nhà tốt hơn nữa, đơn giản mà thoải mái, đây là yêu cầu ta đặt ra cho bản thân."
Vô luận là ở hiện đại hay cổ đại, cậu đều không có quá nhiều dã tâm, nói ra những lời này đồng thời cũng tỏ rõ luôn lập trường của mình cùng Trì Tu.
"Đơn giản mà thoải mái, a, mấy lời này nghe thì hay đấy, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể thành công làm được?" Ánh mắt Nguyên Cẩm Diệp có chút sâu xa, trong lời nói tựa như mang theo một chút tự giễu.
"Mỗi người một chí hướng, lập trường theo đó mà cũng bất đồng, thân phận bất đồng, lí tưởng đặt ra trong lòng đương nhiên cũng bất đồng theo." Hàn Liệt lạnh nhạt cười nói.
Lời cậu nói ra, ba người ở đây đều có ba cái nhìn khác nhau, lập trường của bọn họ bất đồng, do đó lí tưởng trong lòng cũng không giống nhau, vì vậy mục tiêu sinh hoạt của Hàn Liệt đời này bọn họ chắc chắn không thể thành công mà làm theo được, bất quá lại ưa thích tính tình thẳng thắn phóng khoáng của cậu thêm vài phần, ở chung với người như vậy không cần phải suy nghĩ gì cả, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, khó trách Trì Tu kia nguyện ý vì tiểu phu lang thú vị này của mình mà buông tha tiền đồ làm quan.
"Ngươi phác thảo xong sơ đồ chưa vậy?" Nguyên Cảnh Diệu sau khi cười xong thì hỏi.
Hàn Liệt lấy bản phác thảo sơ đồ thiết kế từ trong ngực ra đưa cho hắn: "Đã vẽ xong rồi, mời Nhị gia xem thử."
Nguyên Cảnh Diệu nhìn bản phác thảo sơ đồ thiết kế qua một lần, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, rồi đưa sơ đồ phác thảo qua cho hai người Nguyên Cẩm Diệp.
"Bản phác thảo sơ đồ này của ngươi cũng không tệ lắm, có thể tiếp tục vẽ bản vẽ mặt phẳng thiết kế gì gì đó mà ngươi nói được rồi."
Trong mắt Hàn Liệt ánh lên nét vui vẻ, tính tình của vị Vương gia này cũng không khó hầu hạ cho lắm, "Được, sau khi về ta sẽ lập tức vẽ ngay, Nhị gia muốn bắt đầu khởi công tu kiến biệt viện khi nào?"
"Tốt nhất là vào tháng sau." Nguyên Cảnh Diệu suy nghĩ rồi nói.
"À, vậy ta vẽ xong bản vẽ thiết kế mặt phẳng rồi sẽ đem cho ngươi xem thử, chỉ cần thông qua thôi là có thể khởi công liền." Hàn Liệt tự tin nói.
"Kiểu thiết kế vườn này quả thật không tồi, đợi sau khi biệt viện của Cảnh Diệu sửa chữa xong, Hàn Liệt cũng tạo vườn giúp ta đi, đúng lúc ta đang định xây một tòa tư trạch ở kinh thành." Từ Sơ Ngôn nhìn xong sơ đồ phác thảo trong tay rồi cười tiếp lời.
"Có thể thi triển sở trường, ta cầu còn không được." Hàn Liệt cao hứng cười nho nhã một phen.
Mọi người nói chuyện phiếm thêm một phát, Nguyên Cẩm Diệp giữ hai người lại ăn trưa, đường đi đến chỗ ăn trùng hợp băng qua hồ nước nọ.
Hàn Liệt không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người, đành để sau khi ăn xong mới tỏ vẻ bàng hoàng hỏi Nguyên Cẩm Diệp: "Thất công tử, ta có thể đi xem hồ nước trong biệt viện kia của ngươi không?"
Lần này không chỉ Nguyên Cẩm Diệp cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Nguyên Cảnh Diệu cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao Hàn Liệt lại thích cái hồ nước kia dữ vậy? Chẳng lẽ là muốn dính chút phong thủy vượng thế chỗ nước hồ?
Từ Sơ Ngôn đã từng trò chuyện với Hàn Liệt vài lần, liền nhìn thoáng qua Trì Tu, biết hai người này sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc về hồ nước này mãi, mới cười hỏi: "Hồ nước kia có gì không ổn sao?"
Hàn Liệt liếc nhìn Trì Tu một cái, thấy trong mắt y ngầm tỏ ý cổ vũ, liền hít một hơi rồi trả lời: "Qủa thật có chỗ không ổn."
Việc ánh mắt hai người trao đổi với nhau đương nhiên là để cho ba vị quyền quý này nhìn, như vậy có thể giải thích được tại sao vào ngày đi xem biệt viện lần đầu tiên Hàn Liệt không nói ra ngay lập tức. Hơn nữa việc nói ra mục tiêu làm người rảnh rỗi giàu có cũng là cố ý, nhằm cho thấy bọn họ đều là người không có dã tâm, không có ý định lợi dụng điều này để Trì Tu thăng quan phát tài, cậu cũng đã về bàn trước với Trì Tu rồi mới quyết định nói.
"Chỗ nào không ổn?" Nguyên Cẩm Diệp hơi nhíu mày, hỏi.
Hàn Liệt chớp mắt vài cái rồi lớn mật nói: "Phong thủy quá vượng, vật cực tất phản."
Sau khi nghe xong, sắc mặt của ba người đều không tốt lắm, không ngờ Hàn Liệt này lại dám nói ra những lời như vậy, sắc mặt của Nguyên Cẩm Diệp vẫn chưa biến đổi, chỉ cười lạnh một tiếng: "Ý ngươi là phong thủy ở biệt viện của ta không nên mang vượng thế à?"
Trong lòng Hàn Liệt trợn mắt xem thường, thấy chưa, ở chung với mấy người quyền quý đúng là mệt mà, nói có vài câu thôi đã đổi giọng nhanh như vậy. Đương nhiên dưới góc nhìn của người muốn lên làm hoàng đế, y chắc chắn sẽ không vui khi nghe mình nói ra những lời nói mang điềm xấu đó, cậu cũng hiểu, nhưng dù vậy vẫn thật sự không thích bầu không khí như này.
"Không phải không tốt, mà nguyên nhân khiến cho biệt viện của Thất công tử trở nên vượng quá mức là do người khác cố tình sắp đặt bố cục phong thủy tạo nên." Hàn Liệt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói, chỗ bọn họ dùng bữa đúng lúc đối diện với hồ nước kia.
Cậu chỉ vào hòn núi giả lúc trước tình cờ phát hiện ra, tiếp tục nói: "Hòn núi giả kia đặt đúng ngay chỗ dẫn vượng thế do suối nguồn mang đến ra ngoài, phong thủy của suối nguồn này đúng là rất tốt, nhưng vị trí của núi giả này quá đặc biệt, ngăn trở cỗ vượng khí kia, đem vượng khí bốn phía suối nguồn tập trung lại một chỗ, tạo nên thế vượng khí quá mức, theo quy luật phong thủy thì loại vượng thế kiểu này không thể tập trung như vậy, chỉ có bốn phía mở ra mới có thể nhận được tám phương tăng thế, ngược lại thì sẽ ngăn chặn tiếp viện của tám phương."
Nhìn vẻ ngưng trọng trong mắt ba người, cậu lại bổ sung thêm: "Bố cục phong thủy bị động tay động chân như thế này, mấy năm đầu quả thật sẽ cho chủ nhân sở hữu không ít tăng thế, nhưng sau này do quá vượng mà không được khơi thông chắc chắn sẽ dần dần xuất hiện bại thế, chủ vườn gần như chỉ có thể dựa vào mảnh đất một mẫu rưỡi của mình, bỏ lỡ tiếp viện tám phương mà vượng thế bốn phía đưa lại, nếu tình huống trở nên xấu hơn, có thể ngay cả tăng thế tự có ở trên người cũng sẽ vì biến cố bố cục phong thủy này mà biến mất."
"Ngươi có dám khẳng định như thế không?" Trên mặt Nguyên Cẩm Diệp tuy vẫn mang vẻ ôn nhuận như lúc trước, nhưng vẻ lo lắng trong mắt lại không thể giấu được.
Hàn Liệt gật gật đầu: "Lần trước đến xem qua một lần ta đã cảm thấy phong thủy chỗ này có gì đó không đúng lắm, sau khi trở về ngẫm nghĩ lại mới phát hiện sơ hở của núi giả này, hôm nay đi ngang qua nhìn lại thì quả thật là như thế, chỉ cần Thất công tử mời một phong thủy sư huyền học có tay nghề cao là chắc chắn có thể nhìn ra được vấn đề."
"Tuy chúng ta không muốn dính dáng đến việc của hoàng gia, nhưng Thất công tử đã từng cứu tại hạ, cho nên phu phu hai người chúng ta sau khi thương lượng xong mới dám cả gan nói ra, chủ yếu là không hy vọng về sau Thất công tử sẽ bị bố cục phong thủy này ảnh hưởng." Nghĩa là chúng ta chỉ đang báo ân thôi, đừng có hắc hóa người ta như thế, đương nhiên sau này có thể cho phép chúng ta ôm đùi thì càng tốt.
Nghe thấy Hàn Liệt nói vậy, sắc mặt của Nguyên Cẩm Diệp cũng dịu đi rất nhiều, hỏi: "Bố cục này có phương pháp hóa giải nào hay không?"
"Có phương pháp hóa giải, bất quá dù sao ta cũng trẻ người non dạ, kinh nghiệm không nhiều, chỉ từng trùng hợp nghe người ta nói qua bố cục phong thủy như vậy thôi, cũng không nghiên cứu quá chuyên sâu, còn phải nhờ Thất công tử mời một đại sư phong thủy tinh thông huyền học đến xem lại một lần." Hàn Liệt cười mỉm đề nghị.
Tuy cậu nắm được cách giải quyết vụ hồ nước này, nhưng bảo lưu vài phần hiểu biết sẽ khiến người ta bớt kiêng kị mình hơn, hơn nữa cậu biết rằng ba người này không hoàn toàn tin vào những gì cậu vừa nói hồi nãy, chắc chắn sẽ tìm dịp mời một đại sư phong thủy đến xem qua, không bằng cứ cho bọn họ bậc thang bước xuống trước vậy.
Nguyên Cẩm Diệp ôn hòa cười, gật đầu nói: "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo."
Sau khi tiễn phu phu hai người rời đi, khuôn mặt của Nguyên Cẩm Diệp mới hoàn toàn trầm xuống, "Các ngươi tin lời cậu ta nói không?"
"Trông cậu ta không giống như đang nói dối, chúng ta đi mời một đại sư phong thủy đến xem là biết thật giả ra sao liền mà, nếu là thật thì đây quả là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng." Nguyên Cảnh Diệu thu lại bộ dạng hoàn khố bừa bãi thường ngày lại, cẩn thận nói.
Từ Sơ Ngôn trầm ngâm: "Mười phần thì có đến tám, chín phần là thật, Thanh Diểu đạo nhân đúng lúc đang giảng đạo trong một tòa đạo quan ở ngoại ô phủ thành Thanh Châu, ông ấy từng thiếu tổ phụ của ta một cái nhân tình, để ta viết thư mời ông ấy đến đây xem vậy."
Ba ngày sau, Hàn Liệt cùng Trì Tu được Ám Tam do Nguyên Cẩm Diệp phái tới lần thứ hai mời đến biệt viện.
Hết chương 34
Y nhớ kiếp trước nghe nói rằng ở phủ thành có một dược phường mang tên "Hề Triệu" chuyên bán cao bôi trơn, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt, giúp cho bên thừa nhận khi làm lần đầu sẽ không phải chịu cảm giác xé rách đau đớn nào.
Dọc theo đường đi hỏi qua vài người, một lúc lâu sau y mới tìm được dược phường gia đình kia ở một ngã tư đường khá vắng vẻ trong phủ thành, hiện tại dược phường vẫn chưa nổi tiếng nên rất vắng khách, đợi hai năm nữa sau khi trong cung có một quý nhân sử dụng thuốc mỡ nào đó ở đây, thanh danh của dược phường sẽ dần dần được truyền bá rộng rãi, hơn nữa chủ nhân của dược phường này vô cùng thần bí, nghe đồn bối cảnh sau lưng vô cùng cường đại, cho nên người bình thường cũng không dám đụng vào.
Lúc Trì Tu bước vào dược phường, bên trong không có một người khách nào khác, chỉ có một tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật, y tiến tới nhẹ gõ lên mặt bàn, tiểu nhị mở to mắt giật mình tỉnh dậy, trên mặt lập tức trưng ra một nụ cười chuyên nghiệp.
"Khách quan muốn mua loại thuốc mỡ gì?"
"Ta muốn mua cao bôi trơn, ở đây các ngươi có bán không?" Trì Tu hỏi.
Vẻ mặt tiểu nhị kiêu ngạo hẳn lên, cười nói: "Ngươi tìm đúng nơi để mua cao bôi trơn rồi đó, cao bôi trơn ở dược phường Hề Triệu của chúng ta vô cùng nổi danh, chất lượng cũng thuộc hạng tốt nhất, theo đó mà giá cả của từng loại thuốc mỡ cũng khác nhau, xin hỏi khách quan muốn mua loại nào?"
"Loại tốt nhất bán thế nào?" Vì hạnh phúc của y cùng Hàn Liệt, y vẫn nên mua loại tốt nhất đi, Trì Tu nghĩ thầm.
Hai mắt tiểu nhị tỏa sáng, cười trả lời: "Loại cao bôi trơn tốt nhất có giá mười lượng bạc một chai, nhưng công hiệu tuyệt đối đảm bảo, nếu không có hiệu quả ngươi có thể trực tiếp mang đến đây ném vào mặt ta."
Trì Tu gật gật đầu, lấy ra mười lượng bạc mua một chai cao bôi trơn loại tốt nhất, tuy hơi đắt, nhưng chất lượng tốt thì cũng đáng tiền.
Sau khi Trì Tu rời đi, một người đột nhiên đi ra từ phòng bên của dược phường, tiểu nhị vội vàng tiến lên đón, cung kính cười nói: "Chủ tử."
Từ Sơ Ngôn thâm thúy nhìn bóng dáng rời đi của Trì Tu, cười hỏi: "Hắn mua gì vậy?"
"Một chai cao bôi trơn mười lượng bạc." Tiểu nhị cười trả lời.
"Sau này nếu hắn có đến mua cao bôi trơn mười lượng bạc, cứ đem thuốc mỡ bí chế kia bán đồng giá cho hắn đi." Từ Sơ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu hắn hỏi thì nói đã sửa lại phương pháp phối chế."
"Vâng, thưa chủ tử." Tiểu nhị gật đầu đáp.
Trong lòng hắn tuy tò mò vì sao chủ tử lại muốn đem chai cao bôi trơn bí chế bán cho quý nhân đến tận hai trăm lượng bạc đổi thành mười lượng để bán cho người nọ, nhưng những thứ không nên hỏi hắn tuyệt đối sẽ giả như không biết gì.
Sau khi Trì Tu trở về phòng thấy Hàn Liệt vẫn còn đang vẽ mới cười nói: "Vẽ sắp xong rồi sao?"
"Vẫn chưa đâu, ngày mai nếu có thể vẽ xong thì tốt, vườn lớn nên có nhiều thứ để vẽ lắm." Hàn Liệt đặt bút trong tay xuống, tự nắn bóp bả vai của mình rồi nói.
Trì Tu tự giác ra sau lưng giúp cậu xoa bóp cổ cùng bả vai, "Lát nữa ra ngoài ăn được không?"
"Được đó!" Hàn Liệt mắt sáng lấp lánh trả lời.
Hai ngày này phu phu hai người không đi dạo phố mua đồ ăn vặt với mua sắm đủ thứ đồ khác thì cũng ở trong phòng vẽ tranh và nói chuyện phiếm với nhau.
Lại thêm một ngày qua đi, phu phu hai người vừa mới dùng xong điểm tâm, Ám Tam đã vội đánh xe ngựa tới đón.
Địa điểm tiếp đãi vẫn là biệt viện lúc trước, Nguyên Cẩm Diệp đang ngồi nói chuyện phiếm với Nguyên Cảnh Diệu, bên cạnh còn có thêm Từ Sơ Ngôn.
Hàn Liệt lúc tiến vào trông thấy Từ Sơ Ngôn thì cảm thấy khá bất ngờ, nhưng sắc mặt lại rất nhanh bình tĩnh lại, Trì Tu đã từng nói thân phận của Từ Sơ Ngôn là thứ tử của Trấn Nam Vương, có quen biết với hai người này cũng là chuyện bình thường.
Mà Trì Tu khi trông thấy Từ Sơ Ngôn lại hoàn toàn không có phản ứng gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bộ dáng tỏ vẻ đương nhiên.
Phản ứng của hai người khiến cho ba người đang ngồi nổi lên ý muốn thưởng thức, đặc biệt là đối với người tâm tư trong sáng nhưng lại biết cách không để lộ cảm xúc ra mặt ngoài như Trì Tu.
Trì Tu đang định quỳ xuống hành lễ, Nguyên Cẩm Diệp ngay lập tức dùng lời nói miễn lễ như đã từng dùng với Hàn Liệt, tỏ vẻ đối xử bình đẳng với phu phu hai người.
Hai người vừa ngồi xuống theo lệnh, một nha hoàn liền xuất hiện tiến lên dâng trà, Từ Sơ Ngôn cười hỏi Trì Tu: "Ngươi khảo thi Hương như thế nào?"
"Cũng khá tốt." Trì Tu cười nhạt đáp.
"Có nắm chắc là đậu không?" Từ Sơ Ngôn nhướng mày hỏi.
Trì Tu thản nhiên nhìn hắn, trả lời: "Trúng cử thì không thành vấn đề, chỉ là thứ tự có thể sẽ không cao."
"Còn đường làm quan thì sao? Nếu đậu được cử nhân thì có định đi theo con đường đó không?" Từ Sơ Ngôn hứng thú hỏi, nếu Trì Tu muốn lên làm quan, bọn họ ngược lại có thể giúp đỡ một phần.
Trì Tu cười lắc đầu: "Không định làm quan, trúng được cử nhân thôi là đủ rồi."
"Ngươi lại không có chí lớn như vậy à? Ta nghĩ ngươi nếu muốn làm quan thì chỉ cần đảm bảo thân mình là được, chắc chắn sẽ không thua kém người khác." Từ Sơ Ngôn thật sự xem trọng Trì Tu.
"Phu lang của ta không thích mấy thứ lục đục trong quan trường cùng với lối sinh hoạt luôn phải lo lắng đề phòng như vậy, cậu ấy chỉ muốn ta làm một người rảnh rỗi giàu có thôi." Trì Tu cười nói một cách thản nhiên, lời vừa nói ra nháy mắt đã tỏ rõ lập trường của mình, rằng y sẽ không trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị của bọn họ.
Hàn Liệt ngồi bên cạnh run rẩy khóe miệng, cậu thật sự muốn quay đầu sang hỏi Trì Tu: đại ca, từ lúc nào mà ta thành món canh gà cho tâm hồn của ngươi rồi?
"Làm một người rảnh rỗi giàu có ư?" Nguyên Cảnh Diệu nhìn sang Hàn Liệt, hỏi: "Theo ngươi thì như thế nào mới gọi là một người rảnh rỗi giàu có?"
"Ăn no, uống tốt, sinh sống tốt, chơi cũng tốt luôn." Nói xong Hàn Liệt mới nhớ tới câu nói ở hiện đại mà mình đã từng nói với Trì Tu, thuận miệng bổ sung thêm: "Có thể ngủ thẳng rồi tự nhiên tỉnh, kiếm tiền đếm tới tay rút gân."
"Phụt, ha ha..." Nguyên Cảnh Diệu cười ha hả, hắn cũng muốn làm một người rảnh rỗi giàu có như thế, chỉ là số phận sinh ra phải nằm trên ván cờ nên mới không được a!
"Nói như ngươi thì là cả ngày sống phóng túng mặc kệ tất cả mọi thứ à?" Nguyên Cẩm Diệp mang nụ cười trên môi hỏi.
Hàn Liệt lắc đầu: "Cũng không phải, nếu muốn sống phóng túng thì đầu tiên phải tạo ra tiền đề để mình có thể sống phóng túng được đã, ví dụ như chúng ta sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để biến cuộc sống nghèo khó hiện tại trở nên thật giàu sang sung sướng." Dừng một chút, cậu lại nói thêm: "Làm việc mình thích làm cũng coi như là một niềm vui, như ta thích tạo vườn, tuy quá trình tạo vườn vô cùng vất vả, nhưng ta thích làm thế, hơn nữa nếu khi vườn được xây dựng xong, chủ nhân của nó hài lòng thì sẽ trả thù lao cho ta, lúc đó ta lại thu được tiền tài, có thể cải thiện sinh hoạt của ta cùng người nhà tốt hơn nữa, đơn giản mà thoải mái, đây là yêu cầu ta đặt ra cho bản thân."
Vô luận là ở hiện đại hay cổ đại, cậu đều không có quá nhiều dã tâm, nói ra những lời này đồng thời cũng tỏ rõ luôn lập trường của mình cùng Trì Tu.
"Đơn giản mà thoải mái, a, mấy lời này nghe thì hay đấy, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể thành công làm được?" Ánh mắt Nguyên Cẩm Diệp có chút sâu xa, trong lời nói tựa như mang theo một chút tự giễu.
"Mỗi người một chí hướng, lập trường theo đó mà cũng bất đồng, thân phận bất đồng, lí tưởng đặt ra trong lòng đương nhiên cũng bất đồng theo." Hàn Liệt lạnh nhạt cười nói.
Lời cậu nói ra, ba người ở đây đều có ba cái nhìn khác nhau, lập trường của bọn họ bất đồng, do đó lí tưởng trong lòng cũng không giống nhau, vì vậy mục tiêu sinh hoạt của Hàn Liệt đời này bọn họ chắc chắn không thể thành công mà làm theo được, bất quá lại ưa thích tính tình thẳng thắn phóng khoáng của cậu thêm vài phần, ở chung với người như vậy không cần phải suy nghĩ gì cả, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, khó trách Trì Tu kia nguyện ý vì tiểu phu lang thú vị này của mình mà buông tha tiền đồ làm quan.
"Ngươi phác thảo xong sơ đồ chưa vậy?" Nguyên Cảnh Diệu sau khi cười xong thì hỏi.
Hàn Liệt lấy bản phác thảo sơ đồ thiết kế từ trong ngực ra đưa cho hắn: "Đã vẽ xong rồi, mời Nhị gia xem thử."
Nguyên Cảnh Diệu nhìn bản phác thảo sơ đồ thiết kế qua một lần, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, rồi đưa sơ đồ phác thảo qua cho hai người Nguyên Cẩm Diệp.
"Bản phác thảo sơ đồ này của ngươi cũng không tệ lắm, có thể tiếp tục vẽ bản vẽ mặt phẳng thiết kế gì gì đó mà ngươi nói được rồi."
Trong mắt Hàn Liệt ánh lên nét vui vẻ, tính tình của vị Vương gia này cũng không khó hầu hạ cho lắm, "Được, sau khi về ta sẽ lập tức vẽ ngay, Nhị gia muốn bắt đầu khởi công tu kiến biệt viện khi nào?"
"Tốt nhất là vào tháng sau." Nguyên Cảnh Diệu suy nghĩ rồi nói.
"À, vậy ta vẽ xong bản vẽ thiết kế mặt phẳng rồi sẽ đem cho ngươi xem thử, chỉ cần thông qua thôi là có thể khởi công liền." Hàn Liệt tự tin nói.
"Kiểu thiết kế vườn này quả thật không tồi, đợi sau khi biệt viện của Cảnh Diệu sửa chữa xong, Hàn Liệt cũng tạo vườn giúp ta đi, đúng lúc ta đang định xây một tòa tư trạch ở kinh thành." Từ Sơ Ngôn nhìn xong sơ đồ phác thảo trong tay rồi cười tiếp lời.
"Có thể thi triển sở trường, ta cầu còn không được." Hàn Liệt cao hứng cười nho nhã một phen.
Mọi người nói chuyện phiếm thêm một phát, Nguyên Cẩm Diệp giữ hai người lại ăn trưa, đường đi đến chỗ ăn trùng hợp băng qua hồ nước nọ.
Hàn Liệt không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người, đành để sau khi ăn xong mới tỏ vẻ bàng hoàng hỏi Nguyên Cẩm Diệp: "Thất công tử, ta có thể đi xem hồ nước trong biệt viện kia của ngươi không?"
Lần này không chỉ Nguyên Cẩm Diệp cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Nguyên Cảnh Diệu cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao Hàn Liệt lại thích cái hồ nước kia dữ vậy? Chẳng lẽ là muốn dính chút phong thủy vượng thế chỗ nước hồ?
Từ Sơ Ngôn đã từng trò chuyện với Hàn Liệt vài lần, liền nhìn thoáng qua Trì Tu, biết hai người này sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc về hồ nước này mãi, mới cười hỏi: "Hồ nước kia có gì không ổn sao?"
Hàn Liệt liếc nhìn Trì Tu một cái, thấy trong mắt y ngầm tỏ ý cổ vũ, liền hít một hơi rồi trả lời: "Qủa thật có chỗ không ổn."
Việc ánh mắt hai người trao đổi với nhau đương nhiên là để cho ba vị quyền quý này nhìn, như vậy có thể giải thích được tại sao vào ngày đi xem biệt viện lần đầu tiên Hàn Liệt không nói ra ngay lập tức. Hơn nữa việc nói ra mục tiêu làm người rảnh rỗi giàu có cũng là cố ý, nhằm cho thấy bọn họ đều là người không có dã tâm, không có ý định lợi dụng điều này để Trì Tu thăng quan phát tài, cậu cũng đã về bàn trước với Trì Tu rồi mới quyết định nói.
"Chỗ nào không ổn?" Nguyên Cẩm Diệp hơi nhíu mày, hỏi.
Hàn Liệt chớp mắt vài cái rồi lớn mật nói: "Phong thủy quá vượng, vật cực tất phản."
Sau khi nghe xong, sắc mặt của ba người đều không tốt lắm, không ngờ Hàn Liệt này lại dám nói ra những lời như vậy, sắc mặt của Nguyên Cẩm Diệp vẫn chưa biến đổi, chỉ cười lạnh một tiếng: "Ý ngươi là phong thủy ở biệt viện của ta không nên mang vượng thế à?"
Trong lòng Hàn Liệt trợn mắt xem thường, thấy chưa, ở chung với mấy người quyền quý đúng là mệt mà, nói có vài câu thôi đã đổi giọng nhanh như vậy. Đương nhiên dưới góc nhìn của người muốn lên làm hoàng đế, y chắc chắn sẽ không vui khi nghe mình nói ra những lời nói mang điềm xấu đó, cậu cũng hiểu, nhưng dù vậy vẫn thật sự không thích bầu không khí như này.
"Không phải không tốt, mà nguyên nhân khiến cho biệt viện của Thất công tử trở nên vượng quá mức là do người khác cố tình sắp đặt bố cục phong thủy tạo nên." Hàn Liệt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói, chỗ bọn họ dùng bữa đúng lúc đối diện với hồ nước kia.
Cậu chỉ vào hòn núi giả lúc trước tình cờ phát hiện ra, tiếp tục nói: "Hòn núi giả kia đặt đúng ngay chỗ dẫn vượng thế do suối nguồn mang đến ra ngoài, phong thủy của suối nguồn này đúng là rất tốt, nhưng vị trí của núi giả này quá đặc biệt, ngăn trở cỗ vượng khí kia, đem vượng khí bốn phía suối nguồn tập trung lại một chỗ, tạo nên thế vượng khí quá mức, theo quy luật phong thủy thì loại vượng thế kiểu này không thể tập trung như vậy, chỉ có bốn phía mở ra mới có thể nhận được tám phương tăng thế, ngược lại thì sẽ ngăn chặn tiếp viện của tám phương."
Nhìn vẻ ngưng trọng trong mắt ba người, cậu lại bổ sung thêm: "Bố cục phong thủy bị động tay động chân như thế này, mấy năm đầu quả thật sẽ cho chủ nhân sở hữu không ít tăng thế, nhưng sau này do quá vượng mà không được khơi thông chắc chắn sẽ dần dần xuất hiện bại thế, chủ vườn gần như chỉ có thể dựa vào mảnh đất một mẫu rưỡi của mình, bỏ lỡ tiếp viện tám phương mà vượng thế bốn phía đưa lại, nếu tình huống trở nên xấu hơn, có thể ngay cả tăng thế tự có ở trên người cũng sẽ vì biến cố bố cục phong thủy này mà biến mất."
"Ngươi có dám khẳng định như thế không?" Trên mặt Nguyên Cẩm Diệp tuy vẫn mang vẻ ôn nhuận như lúc trước, nhưng vẻ lo lắng trong mắt lại không thể giấu được.
Hàn Liệt gật gật đầu: "Lần trước đến xem qua một lần ta đã cảm thấy phong thủy chỗ này có gì đó không đúng lắm, sau khi trở về ngẫm nghĩ lại mới phát hiện sơ hở của núi giả này, hôm nay đi ngang qua nhìn lại thì quả thật là như thế, chỉ cần Thất công tử mời một phong thủy sư huyền học có tay nghề cao là chắc chắn có thể nhìn ra được vấn đề."
"Tuy chúng ta không muốn dính dáng đến việc của hoàng gia, nhưng Thất công tử đã từng cứu tại hạ, cho nên phu phu hai người chúng ta sau khi thương lượng xong mới dám cả gan nói ra, chủ yếu là không hy vọng về sau Thất công tử sẽ bị bố cục phong thủy này ảnh hưởng." Nghĩa là chúng ta chỉ đang báo ân thôi, đừng có hắc hóa người ta như thế, đương nhiên sau này có thể cho phép chúng ta ôm đùi thì càng tốt.
Nghe thấy Hàn Liệt nói vậy, sắc mặt của Nguyên Cẩm Diệp cũng dịu đi rất nhiều, hỏi: "Bố cục này có phương pháp hóa giải nào hay không?"
"Có phương pháp hóa giải, bất quá dù sao ta cũng trẻ người non dạ, kinh nghiệm không nhiều, chỉ từng trùng hợp nghe người ta nói qua bố cục phong thủy như vậy thôi, cũng không nghiên cứu quá chuyên sâu, còn phải nhờ Thất công tử mời một đại sư phong thủy tinh thông huyền học đến xem lại một lần." Hàn Liệt cười mỉm đề nghị.
Tuy cậu nắm được cách giải quyết vụ hồ nước này, nhưng bảo lưu vài phần hiểu biết sẽ khiến người ta bớt kiêng kị mình hơn, hơn nữa cậu biết rằng ba người này không hoàn toàn tin vào những gì cậu vừa nói hồi nãy, chắc chắn sẽ tìm dịp mời một đại sư phong thủy đến xem qua, không bằng cứ cho bọn họ bậc thang bước xuống trước vậy.
Nguyên Cẩm Diệp ôn hòa cười, gật đầu nói: "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo."
Sau khi tiễn phu phu hai người rời đi, khuôn mặt của Nguyên Cẩm Diệp mới hoàn toàn trầm xuống, "Các ngươi tin lời cậu ta nói không?"
"Trông cậu ta không giống như đang nói dối, chúng ta đi mời một đại sư phong thủy đến xem là biết thật giả ra sao liền mà, nếu là thật thì đây quả là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng." Nguyên Cảnh Diệu thu lại bộ dạng hoàn khố bừa bãi thường ngày lại, cẩn thận nói.
Từ Sơ Ngôn trầm ngâm: "Mười phần thì có đến tám, chín phần là thật, Thanh Diểu đạo nhân đúng lúc đang giảng đạo trong một tòa đạo quan ở ngoại ô phủ thành Thanh Châu, ông ấy từng thiếu tổ phụ của ta một cái nhân tình, để ta viết thư mời ông ấy đến đây xem vậy."
Ba ngày sau, Hàn Liệt cùng Trì Tu được Ám Tam do Nguyên Cẩm Diệp phái tới lần thứ hai mời đến biệt viện.
Hết chương 34
Tác giả :
Thanh Y Họa Mặc