Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang
Chương 17: Cùng ăn cơm trưa

Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 17: Cùng ăn cơm trưa

Lục Duy quay đầu nhìn lại, người bên kia không phải là tiểu phu lang nhà hắn hay sao? Trên tay cầm theo giỏ, tay kia cầm ấm nước, một thân thanh bố sam, tóc được bới gọn cố định bởi dây buộc màu lam nhạt, thời điểm thấy hắn y vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt nhấp nha nhấp nháy.

"Phu quân." Lưu Hi thấy phu quân nhìn qua, lại cười gọi một tiếng.

Lục Duy vội vàng buông bắp trên tay, đẩy ra từng cây bắp mở đường đi qua chỗ phu lang, tiểu phu lang đứng ở phía trên ruộng, cười nhìn hắn.

Lục Duy mỉm cười hỏi: "Hi Nhi, sao ngươi lại đến đây? Thân thể còn khó chịu không?"

Lưu Hi nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Phu quân, Hi Nhi làm cơm trưa, phu quân ăn trước đi, thân thể Hi nhi không sao, đi chậm chút là được."

Lục Duy cười khẽ gật đầu, có một người lo lắng hắn có ăn cơm hay không, cảm giác thật là tốt, hắn duỗi tay qua, cười nói: "Hi Nhi có muốn xuống nhìn thử bắp nhà chúng ta hay không, sinh trưởng không tồi, ta còn chưa có hái xong đâu."

Lưu Hi có chút kinh hỉ gật đầu, y cũng muốn nhìn một chút loại bắp của phu quân trồng, y ngượng ngùng bắt đầu phóng xuống.

"Từ từ, phu quân nắm ngươi, chậm rãi xuống dưới." Lục Duy cẩn thận đem người ôm xuống dưới, hắn sợ sẽ tăng thêm khốn khổ cho y.

Lưu Hi gật đầu, từng bước đi xuống, chỉ là thời điểm cất bước bước xuống liền làm liên lụy đến chỗ kia, y có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày, lại bỗng nhiên bị ôm lên.

"Phu quân?" Lưu Hi vội vàng duỗi tay ôm phu quân, thẳng đến y được đem xuống mặt đất an ổn mà đứng.

Lục Duy thấy nhân nhi nhíu mày, biết là chỗ kia còn đau, liền dùng cách đơn giản nhất, đem người trực tiếp chặn ngang bế lên, rồi mới mới phóng tới trong ruộng bắp.

"Đi, phu quân ôm ngươi, đi qua nhìn xem." Lục Duy mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ của phu lang, hướng ruộng bắp đi đến, Lưu Hi lẽo đẽo theo sau, một mảng lớn trồng bắp, xanh mượt, một cây có đến vài trái bắp, đều sinh trưởng rất tốt.

Sau khi hai người đi dạo trong vườn bắp xong, lúc này mới trở lại điền ăn cơm, Lục Duy ôm y, đem người an ổn đặt ở điền biên, chính mình mới xoay người đi lên.

Lục Duy nắm tay tiểu phu lang dắt đến dưới bóng cây, ở đây đã có rất nhiều hán tử đang dùng cơm, Lục Duy chọn chỗ ít người nhất, cũng sẽ không bị ánh mặt trời chiếu đến, lúc này mới cùng tiểu phu lang ngồi xuống.

Những ca nhi bên cạnh đều an tĩnh mà ăn cơm, thỉnh thoảng phu quân nói chuyện sẽ cùng họ đáp hai câu, mà bọn họ đều thấy thái độ của Lục Duy đối với phu lang của hắn, ôm y xuống đất, còn nắm y lại, còn có sẽ cùng y nói nói cười cười.

Lưu Hi đón ánh mắt của nhiều người như vậy, có chút e lệ, chỉ biết ngoan ngoãn mà đi sau lưng phu quân, ở bên cạnh ngồi xuống.

Lục Duy nhìn giỏ cơm cười nói: "Hi Nhi hôm nay làm món gi thế?"

Lưu Hi đem đồ ăn mang ra, cười khẽ nói: "Làm một ít thịt muối, xào một dĩa rau xanh."

Lục Duy bên này ấm áp mà ăn cơm, thỉnh thoảng gắp vào bát phu lang chút đồ ăn, chính là thân thể tiểu phu lang còn chưa thể ăn thịt, bằng không chỗ kia khi đại tiện nhất định sẽ đau.

Lục Duy cầm chén rau xanh đưa cho y, một bên có chút bất mãn nói: "Tại sao không làm trứng gà cho chính mình ăn? Trong nhà có sẵn trứng, thân thể ngươi hiện tại tạm thời không thể ăn thịt, muốn thanh đạm chút, trứng gà bổ thân mình, lần sau nhớ rõ chưng cái trứng."

Lưu Hi cười nói: "Hi Nhi lần sau nhớ kỹ."

Ăn cơm xong sau, hán tử sôi nổi xuống đất làm việc, các huynh đệ ca nhi cũng thu thập đồ ăn tại chỗ, sôi nổi làm bạn về nhà, nhà bọn họ đều có đất trồng rau, hoặc là dưỡng gà vịt, cũng không thể trễ thời gian, có mấy ca nhi lại đây gọi Lưu Hi: "Hi ca nhi, ngươi phải đi về sao? Chúng ta cùng nhau đi thôi."

Lưu Hi quay đầu nhìn nhìn phu quân, có chút lo lắng, kỳ thật y muốn ở lại bên cạnh phu quân thêm chút nữa, lại sợ người khác nói y cậy sủng mà kiêu,ở đây chỉ cần là nước miếng đều có thể phun đến chết người.

Lục Duy nhìn đến ánh mắt tiểu phu lang, lại nhanh hiểu ý tứ của y, khẽ cười nói: "Hi Nhi,? Làm việc trong nhà làm xong hết rồi chứ? Nếu xong rồi thì chờ ta về chung."

Lưu Hi nghe hắn hỏi vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu: "Phu quân, Hi Nhi đều làm xong hết rồi."

Lục Duy mỉm cười, nhìn mấy ca nhi bên cạnh cười nói: "Xin lỗi, Hi ca nhi còn muốn ở lại hỗ trợ trích chút bắp, các ngươi có thể đi cùng y lần sau được không?"

Nếu muốn cùng ở một chỗ sinh hoạt lâu dài, cần thiết nhất là giữ mối hòa hảo với người trong thôn, tiểu phu lang cũng không có khả năng thường xuyên ở nhà, khẳng định sẽ có lúc muốn ra ngoài, cũng có thể kết bằng hữu với nhiều ca nhi khác, nếu là thường xuyên tránh né, tất cả mọi người lâu ngày sẽ không gọi y cùng đi nữa, ngược lại sẽ bị cô lập, đây không phải điều Lục Duy muốn thấy, cái hắn muốn là được nhìn thấy tiểu phu lang luôn vui vẻ.

Bên cạnh kia mấy cái ca nhi nghe xong cũng đều cười đáp ứng, nếu như công việc trong ruộng quá nhiều, rất nhiều ca nhi làm xong công việc trong nhà, cũng đều muốn ở tại trong đất hỗ trợ, hơn nữa phu quân Hi ca nhi giữ thái độ hòa hảo như thế, bọn họ tự nhiên sẽ đáp ứng, liền nhanh chóng từ biệt trở về nhà trước.

Lưu Hi cười nhẹ, có chút ngượng ngùng, phu quân vì y suy nghĩ chu đáo đến như vậy, làm y thật cảm động: "Hi Nhi tạ phu quân thương tiếc."

Lục Duy cười khẽ, duỗi tay nhéo một cái trên khuôn mặt của y, nói: "Vậy Hi Nhi có muốn tiếp tục xuống ruộng không? Hái một ít bắp, rổ đầy chúng ta liền trở về."

Lưu Hi gật đầu, theo thường lệ bị phu quân ôm xuống đất, động tác thuần thục mà hái bắp, trong chốc lát, sọt bắp liền đầy.

Lục Duy đem sọt quải lên vai, trên tay nắm tiểu phu lang, hai người một đường về nhà.

"Hi Nhi, đem tiền lấy ra, chúng ta đi đến nhà Lục Thất thúc" Lục Duy đang ở đình viênlột bắp, nhân tiện hướng phu lang đang ở trong phòng hô lớn. Hắn tính đêm nay đem bắp hầm canh xương cấp tiểu phu lang bồi bổ, lần trước mua xương còn thừa, hắn bỏ xuống giếng ướp lạnh, để đến mấy ngày cũng không sợ bị hư.

"Hi Nhi đã biết." Lưu Hi cầm một cái túi tiền bên trong có đúng một trăm đồng, phần còn dư đều cất trong bình.

Nơi này chỉ với một đồng tiền đã có thể mua được rất nhiều đồ ăn, nhưng giá thấp nhất cũng là một đồng tiền, tỷ như dây cột tóc, kim chỉ những cái đó, rẻ nhất cũng là một đồng tiền, chỉ là theo lý một đồng ở đây là đơn vị tiền tệ thấp nhất cũng như tiền giấy thời hiện đại, Lục Duy tự mình suy luận ra điều này.

Chính là một đồng tiền nói nhiều thì có nhiều, nó có thể mua được rất nhiều đồ ăn, nếu nói ít thì là ít, nó cũng chỉ có thể mua một sợi dây cột tóc, khác nhau ở chỗ ngươi dùng nó như thế nào, cho nên rất nhiều người sẽ dùng một đồng tiền mua rất nhiều ăn, ai lại giống như Lục Duy hắn đi mua mấy thứ như dây buộc tóc.

Lưu Hi cầm túi tiền đi đến bên cạnh phu quân, ôn thanh nói: "Phu quân, Hi Nhi lấy một trăm đồng tiền, còn lưu lại bốn mươi sáu đồng tiền ở lon sắt tử, như vậy có đủ không?"

Lục Duy nghe xong gật gật đầu, nói: "Đủ rồi, tủ quần áo không đắt như vậy, một hồi còn phải mua một ít ấm sành, nếu không đủ nói phu quân đưa thêm. Ngày khác ta đem một phần bắp đem lên trấn trên bán, không cần giữ ở nhà nhiều, đủ ăn liền là tốt rồi, không đủ trong ruộng còn rất nhiều, muốn ăn liền hái là được."

Lưu Hi ngoan ngoãn gật đầu, duỗi tay giúp phu quân sửa sang lại quần áo một chút, hai người cùng nhau ra cửa.

"Lục Thất thúc, bây giờ thúc có rảnh không, giúp ta làm một cái tủ quần áo." Lục Duy nắm tay tiểu phu lang đi vào trong nhà Lục Thất thúc, vừa lúc nhìn người kia đang cưa đầu gỗ, cười nói.

Lưu Hi cũng uốn gối hành lễ: "Lục thất thúc hảo, Hi Nhi thất lễ."

Lục Thất thúc nghe thấy tiếng nói chuyện, ngửa đầu nhìn thoáng qua, thấy người đến là phu phu Lục Duy, sang sảng mà cười nói: "Là các ngươi a, có thể, chờ ta đem tủ bát cách vách thôn làm tốt, lập tức làm cho ngươi, thế ngươi muốn kiểu dáng thế nào?"

Lục Duy suy nghĩ, hắn rất thích kiểu dáng tủ quần áo của hiện đại, thời điểm xuyên qua còn có thể thi đấu, đáng tiếc hiện tại điều kiện không được, nghĩ như vậy cũng mở miệng nói: "Muốn hai tầng, trái phải đều có cửa tủ, tầng dưới lớn chút, có thể cất một ít vải vóc cùng áo bông, mặt trên có thể để quần áo của hai người chúng ta, bên trong thêm hai cái ngăn kéo, để đựng mấy vật gia dụng, kiểu dáng như vậy có thể làm ra không?"

Lục Thất thúc suy nghĩ một chút, cũng không khó, giống tủ quần áo bình thường, khác ở chỗ có thêm hai cái ngăn kéo, hắn cười gật đầu: "Có thể, mười ngày sau liền có thể đem qua cho ngươi."

Lục Duy cười ứng: "Vậy đa tạ Lục Thất thúc, tủ quần áo bao nhiêu tiền?"

"Tủ quần áo bình thường là hai mươi đồng tiền, cái của ngươi làm hơi lao lực chút, hai mươi lăm đồng tiền là được." Lục Thất thúc đáp. Bọn họ làm thợ mộc, gỗ đều là từ trên núi mang tới, không cần tiền, chỉ tính phí gia công, cho nên cũng không quý.

Lục Duy mỉm cười gật đầu, gọi tiểu phu lang bên cạnh: "Hi Nhi, đưa tiền."

Lưu Hi nghe thấy được, từ túi tiền lấy ra hai mươi lăm đồng tiền đưa cho hắn, cười nói: "Đa tạ Lục Thất thúc."

Lục Thất thúc thu hồi tiền, lại hàn huyên vài câu, đem phu phu Lục Duy tiễn đi, xoay người tiếp tục làm tủ bát.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại