Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 57: Mẹ nhỏ vào cửa
Đảo mắt một cái đã tới ngày Lôi Đại Cường thú Vệ Vi vào cửa.
Trước đó, Tần Miễn và Lôi Thiết đã đánh tiếng với Nhạc Đông mấy ngày nay sẽ không tới tiệm. Từ buổi tối mạnh tay giáo huấn hai tên côn đồ thì không có người đến gây sự với tiệm ăn nữa. Họ không tới tiệm vài ngày cũng không phải lo.
Ăn xong bữa sáng, hai người diện bộ đồ mới, cùng nhau đến lão trạch. Lão trạch so với mấy hôm trước có chút biến đổi, dưới mái hiên cổng sân treo hai chiếc đèn ***g màu đỏ, ở cổng sân, cửa nhà chính và vài chỗ trên tường ngoài dán chữ ‘Hỷ’ đỏ thật to, phủ lên hân hoan cho ngày lành hôm nay.
Tần Miễn giống như tản bộ đi tới, đánh giá phòng ốc, trong lòng tò mò sau khi Vệ cô nương vào cửa thì cả đám người phân phòng thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần Lôi Đại Cường muốn cùng Vệ thị gì kia gì kia thì đuổi Đỗ thị tới phòng Lôi Xuân Đào, hoặc là dùng tấm vải làm mành chia giường ông ta thành hai khu?
Nghĩ đến tình cảnh buồn cười này, Tần Miễn im lặng cười rộ lên, càng nghĩ càng vui. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Cười cái gì?" Lôi Thiết vỗ đầu hắn.
Tần Miễn vội nói: “Không có gì, không có gì." Mặt vẫn cười không ngừng.
Lôi Thiết không truy hỏi, kéo hắn vào sân.
Vì giờ lành rơi vào lúc hoàng hôn, hiện trong sân vẫn khá im ắng. Cha già cưới vợ, mấy vãn bối Lôi Hướng Nhân đều thấy xấu hổ, trầm mặc làm việc của mình. “Đại ca, đại tẩu, các huynh đến rồi." Lôi Hướng Lễ đi tới.
Lôi Thiết phất tay “Làm việc của ngươi đi."
Lôi Hướng Lễ thở dài, đi ra ngoài “Đệ đi mượn bàn ghế."
Tần Miễn và Lôi Thiết dạo một vòng, thấy không có chỗ cần bọn hắn phụ, cũng không muốn nhìn vẻ mặt ‘mỗi người đều nợ bà năm trăm lượng’ của Đỗ thị, lại xoay người đi về.
Tần Miễn đề nghị “Đi mua chút đậu hủ và cá tươi đi." Thôn Thanh Sơn mặc dù cách trấn Lưu Thủy hơi xa, nhưng trong thôn có tửu phường, lò đậu hủ và hộ nuôi cá, bình thường muốn mua rượu, đậu hủ hay cá đều tiện. Dựa vào điểm này hắn mới cảm thấy xuyên việt đến thôn Thanh Sơn cũng không quá hỏng bét.
Lôi Thiết đi trên lối nhỏ lồi ra bên trái, để hắn đi đường bên kia.
“Thiết ca, đang tản bộ cùng tẩu tử à?" Ngô Địch từ phía trước đi ngược hướng với họ, trêu ghẹo.
Lôi Thiết khẽ gật đầu.
Tần Miễn khách sáo gật đầu với Ngô Địch và ba thôn dân khác đi cùng hắn ta.
“Chúng ta tới đầu kia thôn mua đậu hủ. Các ngươi đi đâu vậy?"
Ngô Địch nói: “Nghe nói lão Triệu và tức phụ đánh nhau. Chúng ta đi ‘khuyên can’. Ha ha ha…"
Tần Miễn nói: “Lão Triệu và tức phụ cứ cách hai ngày một trận nhỏ ba ngày một trận lớn, có còn là chuyện mới mẻ gì trong thôn ta đâu chứ?" Cặp phu thê này là một đôi cực phẩm ở thôn họ, ngày nào không đánh nhau thì bữa đó không thoải mái, nhưng mỗi lần đánh xong, sáng ngày hôm sau lại tay nắm tay cùng đi ra ngoài, cử chỉ thân mật có thể so với người hiện đại. Người trong thôn đều hiểu tình cảm họ rất rốt, đánh nhau càng là một phương thức đặc thù biểu đạt tình cảm lẫn nhau.
“Lần này không giống đâu." Người trẻ tuổi đứng cạnh Ngô Địch vừa nói vừa cười “Nghe nói lần này là vì đêm qua lão Triệu không về nhà, sáng nay trở về trên áo quần có dấu son môi đỏ mọng! Ha ha ha…"
Người khác thúc giục: “Đi, mau đi xem thôi!"
“Thiết ca, tẩu tử, chúng ta đi trước!" Ngô Địch vẫy tay, bị người lôi đi.
Tần Miễn lắc đầu. Ngô Địch này thật không giống người đã thành gia lập thất.
Hai người không nhanh không chậm lắc lư về phía trước, mua cá và đậu hủ về nhà.
Giữa trưa, Tần Miễn làm ba món, đậu hủ sốt tương, cá kho và một đĩa thịt heo xào cải.
Giống nhau mọi khi, đợi Tần Miễn ăn no trước, Lôi Thiết mới tiêu diệt sạch sẽ số cơm và đồ ăn còn lại.
Sao ăn nhiều mà không thấy y mập lên nhỉ? Tần Miễn không khỏi ghen tị.
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo bộ cho tiêu thực rồi lên giường chợp mắt, loáng thoáng nghe được tiếng kèn Xô-na hoan hỉ tới gần, vội chỉnh trang một chút, chạy đến lão trạch.
Quả nhiên đội ngũ đón dâu đã trở lại, tiếng pháo nổ ngoài cửa thôn vang lên ‘bộp bộp’ thật lâu.
Tiếng pháo nổ là có ý báo mọi người tân nương tử sắp tới, là nhắc nhở người nhà chuẩn bị nghênh đón tân nương, cũng là nhắc nhở khách nhân có thể tới nhà.
Đến lão trạch, mấy người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Triệu thị và Tiền thị đang đứng ở cửa nghênh đón khách khứa. Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân phụ trách khách nam Triệu thị, Tiền thị phụ trách khách nữ Lôi Xuân Đào phụ trách chiêu đãi tiểu hài tử, mấy người bận đến chân không chạm đất. Lôi Hướng Trí còn ở học đường. Không thấy Đỗ thị, nghe nói là bị bệnh.
Tần Miễn, Lôi Thiết vội vàng tiến lên hỗ trợ, thu lễ vật, cũng mời khách khứa vào trong.
Đội ngũ đón dâu ngày càng gần, đi đằng trước là sáu hán tử mặc đồ đỏ chói, có gõ la, có đánh trống, có thổi kèn Xona đến phồng má, dấy lên không khí vui mừng. Phía sau họ là Lôi Đại Cường trên người buộc dây hoa đỏ lớn, cười đến không khép miệng như trẻ đi mười tuổi. Bên cạnh Lôi Đại Cường là kiệu nhỏ bốn người khiêng, trong kiệu hoa dĩ nhiên là tân nương.
Theo sau kiệu nhỏ có năm sáu nam nữ, đều bưng sọt mới toanh dán chữ ‘Hỷ’. Không cần phải nói, trong sọt chính là đồ cưới của tân nương, có gạo, mì, vải dệt, vật dụng nhỏ mới ***.
Đội ngũ đến trước cửa, lại một trận pháo vang lên “Bộp bộp bộp -"
“Tân nương tử đến rồi -" Nhóm hài đồng hưng phấn kêu lên, vui đùa ầm ĩ ngăn cỗ kiệu không để kiệu tới gần cổng nhà.
Lôi Đại Cường đã có chuẩn bị, cầm vài cái kẹo ngọt trong rổ ném về phía xa xa.
Bọn nhỏ hoan hô chạy đi nhặt kẹo, cỗ kiệu thuận lợi dừng trước cửa.
Sau khi tân nương xuống kiệu, cùng Lôi Đại Cường nắm dải đỏ bước vào cửa.
Nhóm khách nhóm đều chen lên xem náo nhiệt, khắp sân toàn là người, nhao nhao nói chuyện, lớn tiếng reo hò.
Tần Miễn cũng muốn đến gần coi nhưng không giành được chỗ, nhón mũi chân thì thấy tân nương bước qua chậu than, rồi cùng Lôi Đại Cường hoàn thành nghi thức ‘Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái’ theo chỉ thị, sau đó được đưa vào động phòng.
Bái cao đường chính là bái bài vị phụ mẫu Lôi Đại Cường.
Sau khi tân nương được đưa vào động phòng, chuẩn tân lang Lôi Đại Cường bị các thôn dân kéo ra ngoài uống rượu.
Nguyên nhân Đỗ thị vắng mặt, mặc kệ là chủ hay khách đều ăn ý không nhắc đến.
Lúc này là thời điểm bận rộn nhất, nhóm đầu bếp mời tới đã nấu thức ăn đâu ra đấy. Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết mời các khách nhân vào chỗ thì hỗ trợ bưng đồ ăn lên.
Tần Miễn thỉnh thoảng nhìn ra cổng, nhỏ giọng nói với Lôi Thiết: “Không có nói sai thời gian chứ?"
“Yên tâm, đã sắp xếp xong." Lôi Thiết trấn an.
Gần như là vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, rồi nghe một người cao giọng hô: “Cửa tiệm ’Món ăn ngon’ kính tặng mười phần lẩu!"
Trong sân nhất thời an tĩnh, mấy ánh mắt hoặc kinh hỉ hoặc bất ngờ hoặc hâm mộ đồng thời chiếu vào Tần Miễn và Lôi Thiết.
Lôi Thiết mặt không đổi sắc, Tần Miễn vẫn luôn mỉm cười, bảo trì cấp bậc lễ nghĩa cơ bản.
Vài giây sau, mười thanh niên hăng hái nhanh nhẹn theo thứ tự đi vào sân, hai người dẫn đầu mỗi người ôm năm cái bếp than còn chưa đốt hai người tiếp theo cùng nhau nâng một bao than hai người kế mỗi người ôm năm cái nồi có tay cầm hai người sau đó mỗi người ôm bốn giỏ trúc, trong giỏ trúc bày đủ loại thức ăn khác nhau, theo thứ tự là thịt viên, khoanh cá, lát gà, trứng cút, nấm, rau xanh, khoai tây và đậu hủ hai người đi cuối cùng nhau nâng nồi lớn to như cái lu. Mười người này đều do Tần Miễn mướn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó nén vẻ kích động, nhỏ giọng bàn tán.
“Đại nhi tử và đại nhi tức của lão Lôi có tiền đồ a, đây đúng là một danh tác!"
“Ta thấy đống đồ ăn kia phải bảy tám trăm văn tiền lận!"
“Hai người Lôi Thiết đủ tình nghĩa, cha và mẹ kế bắt họ phân gia mà vẫn không quên ơn dưỡng dục."
Nghe mấy lời này, khoé miệng Tần Miễn cong lên một nụ cười nhẹ.
Mười hỏa kế buông đồ này nọ xuống rồi làm việc đâu vào đấy, đặt lên mỗi bàn một lò than, đốt than bỏ vào đáy lò, đổ canh đã nấu xong vào nồi, rồi thuần thục chia đồ ăn các loại thành mười phần đều nhau, phân phối đến từng bàn.
“Lão Lôi sinh được nhi tử tốt a!" Có người hâm mộ nói.
Lôi Đại Cường nghe vào tai, cảm thấy rất nở mày nở mặt, cười ha ha, vỗ vai Lôi Thiết, nói liền ba tiếng tốt.
Ông ta lại không biết Đỗ thị cáo ốm trốn trong phòng hai mắt đỏ bừng, nhìn người ngồi đầy sân tươi cười chúc mừng, lại thấy Tần Miễn mỉm cười đắc ý, chỉ cảm thấy tất cả đều đang chế nhạo bà, hai tay nắm chặt thành quyền, ngực quặn đau từng đợt, đau đến gần như muốn phun máu, nghiến răng nghiến lợi rít ra vài chữ “Lôi Đại Cường –"
Tẩu tử Tiêu thị bên nhà mẹ đẻ ngồi với bà, vội an ủi: “Tiểu cô, chuyện tới nước này đã không thể tránh được, ngươi nên nghĩ thoáng một chút. Ta ra ngoài xem sao." Nghe nói lẩu kia mỹ vị vô cùng, bà cũng thèm ăn lắm, nếu chậm một bước chắc sẽ không còn phần cho bà.
Mà Vệ Vi ngồi trong tân phòng cũng nghe thấy người bên ngoài hô “Cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ kính tặng mười phần lẩu", khuôn mặt dưới mạng che nở nụ cười.
Trương Đại Xuyên đi đến cạnh Lôi Thiết, cười trêu chọc “Hôm nay chảy nhiều máu nha."
Tần Miễn khẽ cười gian, nhìn về phía phòng ốc với ý vị không rõ “Chắc là vậy."
“Trương ca, mời qua bên kia ngồi." Lôi Thiết mời Trương Đại Xuyên nhập tiệc.
Sau khi mười tiểu tử bố trí món ăn xong, Tần Miễn thuận tay lấy một xâu tiền trong túi tay áo ra đưa họ “Vất vả rồi, các ngươi cầm lấy uống rượu. Sáng mai lại đến chuyển các thứ đi."
“Đa tạ tiểu lão bản." Mấy hoả kế hớn hở nói cảm tạ rồi rời đi.
Lúc này, than trong lò cháy rừng rực, hương vị lẩu lập tức trở nên nồng đậm mê người. Bầu không khí trong sân như bị mùi thơm lôi kéo, cũng trở nên sôi nổi náo nhiệt. Các thôn dân càng không ngừng kính rượu Lôi Đại Cường, to giọng chúc ông ta đại hôn chi hỉ.
Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân cũng không tránh được đợt kính rượu mãnh liệt của mọi người.
Tần Miễn viện lý do không uống rượu tránh thoát một kiếp, Lôi Thiết bày gương mặt lạnh, không người nào dám lôi kéo y. Vậy là hai người có thể thảnh thơi dùng bữa, thỉnh thoảng mời Trương Đại Xuyên, Ngô Địch, đám trẻ tuổi cùng bàn uống rượu, dùng bữa.
“Trương ca" Một thôn dân ngồi cùng bàn uống hơi nhiều, mặt mày đỏ ửng, dùng sức vỗ lưng Trương Đại Xuyên “Nghe nói tăm trúc trong quán lẩu của Lôi Thiết đều là ngươi làm, một ngày có thể kiếm không ít nhỉ?"
Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, cúi đầu ăn cơm, xem như không nghe thấy.
Đôi đũa trong tay Trương Đại Xuyên dừng một chút, rồi gắp đồ ăn trong lẩu, cười ha ha “Đó là Lôi huynh đệ và tức phụ y để mắt ta, dùng bữa, dùng bữa nào!"
-Hết chương 57-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Trước đó, Tần Miễn và Lôi Thiết đã đánh tiếng với Nhạc Đông mấy ngày nay sẽ không tới tiệm. Từ buổi tối mạnh tay giáo huấn hai tên côn đồ thì không có người đến gây sự với tiệm ăn nữa. Họ không tới tiệm vài ngày cũng không phải lo.
Ăn xong bữa sáng, hai người diện bộ đồ mới, cùng nhau đến lão trạch. Lão trạch so với mấy hôm trước có chút biến đổi, dưới mái hiên cổng sân treo hai chiếc đèn ***g màu đỏ, ở cổng sân, cửa nhà chính và vài chỗ trên tường ngoài dán chữ ‘Hỷ’ đỏ thật to, phủ lên hân hoan cho ngày lành hôm nay.
Tần Miễn giống như tản bộ đi tới, đánh giá phòng ốc, trong lòng tò mò sau khi Vệ cô nương vào cửa thì cả đám người phân phòng thế nào? Chẳng lẽ mỗi lần Lôi Đại Cường muốn cùng Vệ thị gì kia gì kia thì đuổi Đỗ thị tới phòng Lôi Xuân Đào, hoặc là dùng tấm vải làm mành chia giường ông ta thành hai khu?
Nghĩ đến tình cảnh buồn cười này, Tần Miễn im lặng cười rộ lên, càng nghĩ càng vui. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Cười cái gì?" Lôi Thiết vỗ đầu hắn.
Tần Miễn vội nói: “Không có gì, không có gì." Mặt vẫn cười không ngừng.
Lôi Thiết không truy hỏi, kéo hắn vào sân.
Vì giờ lành rơi vào lúc hoàng hôn, hiện trong sân vẫn khá im ắng. Cha già cưới vợ, mấy vãn bối Lôi Hướng Nhân đều thấy xấu hổ, trầm mặc làm việc của mình. “Đại ca, đại tẩu, các huynh đến rồi." Lôi Hướng Lễ đi tới.
Lôi Thiết phất tay “Làm việc của ngươi đi."
Lôi Hướng Lễ thở dài, đi ra ngoài “Đệ đi mượn bàn ghế."
Tần Miễn và Lôi Thiết dạo một vòng, thấy không có chỗ cần bọn hắn phụ, cũng không muốn nhìn vẻ mặt ‘mỗi người đều nợ bà năm trăm lượng’ của Đỗ thị, lại xoay người đi về.
Tần Miễn đề nghị “Đi mua chút đậu hủ và cá tươi đi." Thôn Thanh Sơn mặc dù cách trấn Lưu Thủy hơi xa, nhưng trong thôn có tửu phường, lò đậu hủ và hộ nuôi cá, bình thường muốn mua rượu, đậu hủ hay cá đều tiện. Dựa vào điểm này hắn mới cảm thấy xuyên việt đến thôn Thanh Sơn cũng không quá hỏng bét.
Lôi Thiết đi trên lối nhỏ lồi ra bên trái, để hắn đi đường bên kia.
“Thiết ca, đang tản bộ cùng tẩu tử à?" Ngô Địch từ phía trước đi ngược hướng với họ, trêu ghẹo.
Lôi Thiết khẽ gật đầu.
Tần Miễn khách sáo gật đầu với Ngô Địch và ba thôn dân khác đi cùng hắn ta.
“Chúng ta tới đầu kia thôn mua đậu hủ. Các ngươi đi đâu vậy?"
Ngô Địch nói: “Nghe nói lão Triệu và tức phụ đánh nhau. Chúng ta đi ‘khuyên can’. Ha ha ha…"
Tần Miễn nói: “Lão Triệu và tức phụ cứ cách hai ngày một trận nhỏ ba ngày một trận lớn, có còn là chuyện mới mẻ gì trong thôn ta đâu chứ?" Cặp phu thê này là một đôi cực phẩm ở thôn họ, ngày nào không đánh nhau thì bữa đó không thoải mái, nhưng mỗi lần đánh xong, sáng ngày hôm sau lại tay nắm tay cùng đi ra ngoài, cử chỉ thân mật có thể so với người hiện đại. Người trong thôn đều hiểu tình cảm họ rất rốt, đánh nhau càng là một phương thức đặc thù biểu đạt tình cảm lẫn nhau.
“Lần này không giống đâu." Người trẻ tuổi đứng cạnh Ngô Địch vừa nói vừa cười “Nghe nói lần này là vì đêm qua lão Triệu không về nhà, sáng nay trở về trên áo quần có dấu son môi đỏ mọng! Ha ha ha…"
Người khác thúc giục: “Đi, mau đi xem thôi!"
“Thiết ca, tẩu tử, chúng ta đi trước!" Ngô Địch vẫy tay, bị người lôi đi.
Tần Miễn lắc đầu. Ngô Địch này thật không giống người đã thành gia lập thất.
Hai người không nhanh không chậm lắc lư về phía trước, mua cá và đậu hủ về nhà.
Giữa trưa, Tần Miễn làm ba món, đậu hủ sốt tương, cá kho và một đĩa thịt heo xào cải.
Giống nhau mọi khi, đợi Tần Miễn ăn no trước, Lôi Thiết mới tiêu diệt sạch sẽ số cơm và đồ ăn còn lại.
Sao ăn nhiều mà không thấy y mập lên nhỉ? Tần Miễn không khỏi ghen tị.
Ăn cơm trưa xong, hai người đi dạo bộ cho tiêu thực rồi lên giường chợp mắt, loáng thoáng nghe được tiếng kèn Xô-na hoan hỉ tới gần, vội chỉnh trang một chút, chạy đến lão trạch.
Quả nhiên đội ngũ đón dâu đã trở lại, tiếng pháo nổ ngoài cửa thôn vang lên ‘bộp bộp’ thật lâu.
Tiếng pháo nổ là có ý báo mọi người tân nương tử sắp tới, là nhắc nhở người nhà chuẩn bị nghênh đón tân nương, cũng là nhắc nhở khách nhân có thể tới nhà.
Đến lão trạch, mấy người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Triệu thị và Tiền thị đang đứng ở cửa nghênh đón khách khứa. Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân phụ trách khách nam Triệu thị, Tiền thị phụ trách khách nữ Lôi Xuân Đào phụ trách chiêu đãi tiểu hài tử, mấy người bận đến chân không chạm đất. Lôi Hướng Trí còn ở học đường. Không thấy Đỗ thị, nghe nói là bị bệnh.
Tần Miễn, Lôi Thiết vội vàng tiến lên hỗ trợ, thu lễ vật, cũng mời khách khứa vào trong.
Đội ngũ đón dâu ngày càng gần, đi đằng trước là sáu hán tử mặc đồ đỏ chói, có gõ la, có đánh trống, có thổi kèn Xona đến phồng má, dấy lên không khí vui mừng. Phía sau họ là Lôi Đại Cường trên người buộc dây hoa đỏ lớn, cười đến không khép miệng như trẻ đi mười tuổi. Bên cạnh Lôi Đại Cường là kiệu nhỏ bốn người khiêng, trong kiệu hoa dĩ nhiên là tân nương.
Theo sau kiệu nhỏ có năm sáu nam nữ, đều bưng sọt mới toanh dán chữ ‘Hỷ’. Không cần phải nói, trong sọt chính là đồ cưới của tân nương, có gạo, mì, vải dệt, vật dụng nhỏ mới ***.
Đội ngũ đến trước cửa, lại một trận pháo vang lên “Bộp bộp bộp -"
“Tân nương tử đến rồi -" Nhóm hài đồng hưng phấn kêu lên, vui đùa ầm ĩ ngăn cỗ kiệu không để kiệu tới gần cổng nhà.
Lôi Đại Cường đã có chuẩn bị, cầm vài cái kẹo ngọt trong rổ ném về phía xa xa.
Bọn nhỏ hoan hô chạy đi nhặt kẹo, cỗ kiệu thuận lợi dừng trước cửa.
Sau khi tân nương xuống kiệu, cùng Lôi Đại Cường nắm dải đỏ bước vào cửa.
Nhóm khách nhóm đều chen lên xem náo nhiệt, khắp sân toàn là người, nhao nhao nói chuyện, lớn tiếng reo hò.
Tần Miễn cũng muốn đến gần coi nhưng không giành được chỗ, nhón mũi chân thì thấy tân nương bước qua chậu than, rồi cùng Lôi Đại Cường hoàn thành nghi thức ‘Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái’ theo chỉ thị, sau đó được đưa vào động phòng.
Bái cao đường chính là bái bài vị phụ mẫu Lôi Đại Cường.
Sau khi tân nương được đưa vào động phòng, chuẩn tân lang Lôi Đại Cường bị các thôn dân kéo ra ngoài uống rượu.
Nguyên nhân Đỗ thị vắng mặt, mặc kệ là chủ hay khách đều ăn ý không nhắc đến.
Lúc này là thời điểm bận rộn nhất, nhóm đầu bếp mời tới đã nấu thức ăn đâu ra đấy. Sau khi Tần Miễn, Lôi Thiết mời các khách nhân vào chỗ thì hỗ trợ bưng đồ ăn lên.
Tần Miễn thỉnh thoảng nhìn ra cổng, nhỏ giọng nói với Lôi Thiết: “Không có nói sai thời gian chứ?"
“Yên tâm, đã sắp xếp xong." Lôi Thiết trấn an.
Gần như là vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, rồi nghe một người cao giọng hô: “Cửa tiệm ’Món ăn ngon’ kính tặng mười phần lẩu!"
Trong sân nhất thời an tĩnh, mấy ánh mắt hoặc kinh hỉ hoặc bất ngờ hoặc hâm mộ đồng thời chiếu vào Tần Miễn và Lôi Thiết.
Lôi Thiết mặt không đổi sắc, Tần Miễn vẫn luôn mỉm cười, bảo trì cấp bậc lễ nghĩa cơ bản.
Vài giây sau, mười thanh niên hăng hái nhanh nhẹn theo thứ tự đi vào sân, hai người dẫn đầu mỗi người ôm năm cái bếp than còn chưa đốt hai người tiếp theo cùng nhau nâng một bao than hai người kế mỗi người ôm năm cái nồi có tay cầm hai người sau đó mỗi người ôm bốn giỏ trúc, trong giỏ trúc bày đủ loại thức ăn khác nhau, theo thứ tự là thịt viên, khoanh cá, lát gà, trứng cút, nấm, rau xanh, khoai tây và đậu hủ hai người đi cuối cùng nhau nâng nồi lớn to như cái lu. Mười người này đều do Tần Miễn mướn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó nén vẻ kích động, nhỏ giọng bàn tán.
“Đại nhi tử và đại nhi tức của lão Lôi có tiền đồ a, đây đúng là một danh tác!"
“Ta thấy đống đồ ăn kia phải bảy tám trăm văn tiền lận!"
“Hai người Lôi Thiết đủ tình nghĩa, cha và mẹ kế bắt họ phân gia mà vẫn không quên ơn dưỡng dục."
Nghe mấy lời này, khoé miệng Tần Miễn cong lên một nụ cười nhẹ.
Mười hỏa kế buông đồ này nọ xuống rồi làm việc đâu vào đấy, đặt lên mỗi bàn một lò than, đốt than bỏ vào đáy lò, đổ canh đã nấu xong vào nồi, rồi thuần thục chia đồ ăn các loại thành mười phần đều nhau, phân phối đến từng bàn.
“Lão Lôi sinh được nhi tử tốt a!" Có người hâm mộ nói.
Lôi Đại Cường nghe vào tai, cảm thấy rất nở mày nở mặt, cười ha ha, vỗ vai Lôi Thiết, nói liền ba tiếng tốt.
Ông ta lại không biết Đỗ thị cáo ốm trốn trong phòng hai mắt đỏ bừng, nhìn người ngồi đầy sân tươi cười chúc mừng, lại thấy Tần Miễn mỉm cười đắc ý, chỉ cảm thấy tất cả đều đang chế nhạo bà, hai tay nắm chặt thành quyền, ngực quặn đau từng đợt, đau đến gần như muốn phun máu, nghiến răng nghiến lợi rít ra vài chữ “Lôi Đại Cường –"
Tẩu tử Tiêu thị bên nhà mẹ đẻ ngồi với bà, vội an ủi: “Tiểu cô, chuyện tới nước này đã không thể tránh được, ngươi nên nghĩ thoáng một chút. Ta ra ngoài xem sao." Nghe nói lẩu kia mỹ vị vô cùng, bà cũng thèm ăn lắm, nếu chậm một bước chắc sẽ không còn phần cho bà.
Mà Vệ Vi ngồi trong tân phòng cũng nghe thấy người bên ngoài hô “Cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ kính tặng mười phần lẩu", khuôn mặt dưới mạng che nở nụ cười.
Trương Đại Xuyên đi đến cạnh Lôi Thiết, cười trêu chọc “Hôm nay chảy nhiều máu nha."
Tần Miễn khẽ cười gian, nhìn về phía phòng ốc với ý vị không rõ “Chắc là vậy."
“Trương ca, mời qua bên kia ngồi." Lôi Thiết mời Trương Đại Xuyên nhập tiệc.
Sau khi mười tiểu tử bố trí món ăn xong, Tần Miễn thuận tay lấy một xâu tiền trong túi tay áo ra đưa họ “Vất vả rồi, các ngươi cầm lấy uống rượu. Sáng mai lại đến chuyển các thứ đi."
“Đa tạ tiểu lão bản." Mấy hoả kế hớn hở nói cảm tạ rồi rời đi.
Lúc này, than trong lò cháy rừng rực, hương vị lẩu lập tức trở nên nồng đậm mê người. Bầu không khí trong sân như bị mùi thơm lôi kéo, cũng trở nên sôi nổi náo nhiệt. Các thôn dân càng không ngừng kính rượu Lôi Đại Cường, to giọng chúc ông ta đại hôn chi hỉ.
Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân cũng không tránh được đợt kính rượu mãnh liệt của mọi người.
Tần Miễn viện lý do không uống rượu tránh thoát một kiếp, Lôi Thiết bày gương mặt lạnh, không người nào dám lôi kéo y. Vậy là hai người có thể thảnh thơi dùng bữa, thỉnh thoảng mời Trương Đại Xuyên, Ngô Địch, đám trẻ tuổi cùng bàn uống rượu, dùng bữa.
“Trương ca" Một thôn dân ngồi cùng bàn uống hơi nhiều, mặt mày đỏ ửng, dùng sức vỗ lưng Trương Đại Xuyên “Nghe nói tăm trúc trong quán lẩu của Lôi Thiết đều là ngươi làm, một ngày có thể kiếm không ít nhỉ?"
Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, cúi đầu ăn cơm, xem như không nghe thấy.
Đôi đũa trong tay Trương Đại Xuyên dừng một chút, rồi gắp đồ ăn trong lẩu, cười ha ha “Đó là Lôi huynh đệ và tức phụ y để mắt ta, dùng bữa, dùng bữa nào!"
-Hết chương 57-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Tác giả :
Liên Tích Ngưng Mâu