Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 9: Cấp bậc
Ngay tại thời điểm Diên Thiệu Bách cùng Cư Chính xuyên qua màn lửa đạn, Đạt Mã trong tay hai người liền tiến hóa thành một thanh kiếm lớn va chạm vào nhau.
Khán đài tràn đầy tiếng vỗ tay, hò hét không ngừng.
Đối với hầu hết chiến sĩ mà nói, loại vật lộn dã man nhất, nguyên thủy nhất mới là phương thức chiến đấu bọn họ yêu thích nhất.
Mạc Hoài Song làm thường dân, lúc hai thanh cự kiếm kia chạm vào nhau liền nhìn ra được thạch giáp của Diên Thiệu Bách có tính năng tốt hơn một chút, bởi vì tốc độ biến hình của cự kiếm trong tay hắn nhanh hơn Cư Chính một chút.
Cư Chính hiển nhiên chú ý tới điểm này, sau khi hai thanh cự kiếm va chạm vào nhau liền nhảy ra, Diên Thiệu Bách thừa thế truy kích, cự kiếm lại lao xuống, động tác linh hoạt hoàn toàn không giống như người mới đạt được cấp bảy.
Cư Chính giơ kiếm đỡ lấy, Diên Thiệu Bách đánh một chiêu giả, cự kiếm hướng về ngực hắn, Cư chính nhanh chóng chuyển sang phòng ngự, sử dụng thân kiếm ngăn cản công kích của Diên Thiệu Bách.
Sau đó công kích của Diên Thiệu Bách cũng không đơn giản như người ngoài vẫn nhìn thấy, ngay tại thời điểm mũi kiếm chạm vào tay kiếm của Cư Chính, thân kiếm lấy tốc độ cực nhanh xoay lại.
Cư Chính hiển nhiên thật không ngờ thực lực của Diên Thiệu Bách đã cường hãn đến mức độ này, sắc mặt của hắn đột nhiên trắng bệch. Chiêu này của Diên Thiệu Bách được giới chiến sĩ mệnh danh là “Cao tần “, đơn giản là vì một chiêu này được dùng với tần suất rất nhanh lặp lại nhiều lần, một chiêu này nhìn tưởng như vô cùng đơn giản nhưng lại rất khó học.
Dưới tình huống không có thạch giáp, muốn tập trung dùng cao tần một cách chính xác là chuyện không dễ dàng, huống chi dưới tình huống có thạch giáp, phải biết rằng dù cho thạch giáp tăng gấp đôi lực công kích cùng phòng ngự của chiến sĩ, nhưng gắng nặng đối với thân thể cũng vô cùng biến thái.
Động tác “Cao tần" đã trở thành một ước định chung, chỉ khi cường độ của thân thể hoàn toàn có thể khống chế đươc thạch giáp cùng cấp mới có thể sử dụng, nói cách khác, “Cao tần" xuất hiện chính là dấu hiện cho việc chiến sẽ đã đạt tới đỉnh cao của cấp bậc!
Chỉ cần bản thân có đủ thiên phú, chỉ cần có linh năng thủy cấp tám, muốn tiến thêm một bước căn bản không phải giấc mộng!
Cư Chính bước vào cấp bảy suốt năm năm, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể thuần thục không chế thạch giáp cấp bảy, hoàn thành “Cao tần" này chỉ có thể xuất hiện trong mộng.
Diên Thiệu Bách cũng mặc kệ tâm tình của Cư Chính, sau khi thực hiện “Cao tần", một đường kiếm mạnh mẽ hướng về phía cự kiếm của Cư Chính.
Ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, cự kiếm trong tay Cư Chính đột nhiên gãy đôi. Hiện trường ồ lên một tiếng, vài giây sau mới có người phản ứng được là có chuyện gì, hưng phấn kêu lên, “Cao tần! Cao tần!"
Tiếp theo toàn trường đều thét chói tai, “Cao tần–!"
Hai mươi lăm tuổi, cấp bảy đỉnh cao, những người ở đây không ai hoài nghi sẽ có ngày Diên Thiệu Bách có thể tiến vào cấp tám!
Thậm chí Cửu Bác còn hô lên khẩu hiệu “Thất cấp đệ nhất nhân" (người giỏi nhất của cấp bảy)
Đúng vậy, tại thời đại mà cấp tám đã ngừng phát triển, hiển nhiên trong lòng mọi người Diên Thiệu Bách đã trở thành cấp tám chỉ dưới một người!
Từ trước đến nay lính đánh thuê luôn sùng bái cường giả, sau khi gào thét “Cao tần", xưng hô rất nhanh đều được mọi người đơn giản hóa thành “Đệ nhất nhân" (người đứng đầu) vang vọng khắp lôi đài.
Dưới sự hô hào của mọi người, kiếm của Diên Thiệu Bách không chậm chút nào hướng về phía Cư Chính, lúc này tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Cư Chính cũng không chậm, cự kiếm bị gãy trong tay nháy mắt hóa thành trường côn hướng vào kiếm của Diên Thiệu Bách.
Trên khán đài, Mạc Hoài Song không hoan hô cùng mọi người, hắn bỉnh ổn hô hấp của mình, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc nhìn về phía Diên Thiệu Bách đang ở trên lôi đài lấy tư thế của cường giả mà chiến đấu, hắn không biết “Cao tần" là cái gì, nhưng cái này cũng không ngăn cản chuyện hắn biết được Diên Thiệu Bách rất mạnh mẽ.
Động tác vô cùng mạnh mà nhanh chóng kia đều ghi tạc trong đầu hắn, chấn động tâm linh của hắn.
Đây chính là chiến sĩ của thế giới này, đây chính là Diên Thiệu Bách, kiên nghị, cường đại, hữu lực thậm chí còn — mê người.
Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của “Cao tần" của Diên Thiệu Bách, rất nhanh Cư Chính liền hiển lộ ra bại thế, trong mắt người qua đường, cho dù Diên Thiệu Bách không dùng “Cao tần" Cư Chính cũng không phải đối thủ, dưới tốc độ cùng lực lượng kia, hắn vẫn kém Diên Thiệu Bách một đoạn.
Cư Chính có thể đem đoàn đội của mình tiến vào top 10 cũng được coi là người cầm được thì buông được, thấy tình thế không tốt, hắn quyết định lắc mình ra khỏi vòng chiến đấu, nhận thua.
Diên Thiệu Bách dừng bước cầm kiếm nhìn hắn, thân hình ngạo nghễ đứng thẳng, chỉ đứng lẳng lặng ở kia, sự cường thế sau trận chiến vẫn chưa kịp biến mất khiến cho mọi người vẫn chịu áp bức, ấn tượng không ngừng.
Thời điểm Cư Chính chấp nhận thua kia, thạch giáp trên người hắn rút đi như thủy triều, một lần nữa hóa thành một miếng đá, “Ta đại biểu Hắc Duệ hướng Cửu Bác tạ lỗi, lần xung đột này là do ta cùng Hắc Duệ không điều tra chu đáo, ta đại biểu Hắc Duệ nguyện ý bồi thường gấp ba tổn thất của Cửu Bác."
Lời này của Cư Chính thông qua hệ thống khuếch đại của lôi đài lan đến mỗi góc của khán đài, đoàn viên của Hắc Duệ nhất thời uể oải xuống dưới, lần giải thích này của Cư Chính làm cho lòng người của Hắc Duệ cũng không tốt gì. Đặc biệt có một chút người không biết thâm ý của đội trưởng, cho là tai họa này là bởi vì Cư thiếu, không khỏi sinh ra chút bất mãn với Cư Chính.
Diên Thiệu Bách vào thời điểm Cư Chính phát ra âm thanh kia cũng cởi thạch giáp ra, khuôn mặt của hắn cương nghị mà bình tĩnh, thần sắc cũng không có một tia đắc í cùng tự mãn, giống như cũng không có để thành tích đánh bại đội trưởng của binh đoàn top 10 vào trong lòng.
Trên khán đài, Nạp Nhân cao hứng bổ nhào vào người Mạc Hoài Song, ôm hắn lớn tiếng kêu lên vui mừng, “Lão tử phát tài, gấp ba! Gấp ba!"
Khóe miệng Mạc Hoài Song khẽ nhếch lên vỗ vỗ vai hắn, tâm tình vô cùng tốt.
Trên thực tế, một trận chiến này người phát tài không chỉ có Nạp Nhân, trừ bỏ Mạc Hoài Song, toàn bộ đoàn viên của Cửu Bác đều giàu lên nhanh chóng.
Sau khi kết thúc, Diên Thiệu Bách đi qua tìm Mạc Hoài Song.
“Chúc mừng, ngươi rất lợi hại." Mạc Hoài Song vừa vào cửa liền thành tâm chúc mừng.
Lúc nói chuyện, khóe mắt hắn hơi giương lên, mắt phượng vốn đã đa tình lại càng hiện lên một tia phong tình trong sáng, dù cho ứ đọng trên mặt vẫn chưa tan, nhưng đôi mắt phát sáng kia làm cho người ta dễ dàng không để ý đến tì vết nho nhỏ này, làm cho người ta không tự giác cảm nhận được thành ý của hắn, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn.
Diên Thiệu Bách vốn đang ngồi sau khi Mạc Hoài Song nói xong đột nhiên đúng lên, chân dài liền bước, ba bước liền tới phụ cận.
Dáng người hắn cao lớn, Mạc Hoài Song cũng chỉ cao đến hơn nửa hắn, nhất thời làm cho hắn có một loại cảm giác áp bách, có thể là dưới đáy lòng nổi lên ý tưởng mới với người này, loại cảm giác áp bách này cũng không làm cho Mạc Hoài Song cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, mà sinh ra một loại cảm xúc xấu hổ.
Hắn liền bước về phía sau một bước.
Diên Thiệu Bách làm như không thấy động tác đấy liền đưa qua một miếng kim loại, “Cư Chính bồi thường, đây là phần của ngươi."
“Không cần. Ta cái gì cũng chưa làm, vô công bất chịu lộc." Đôi mắt của Mạc Hoài Song chăm chú nhìn cái trán của của Diên Thiệu Bách nói.
Theo như học thuyết xã gia, nhìn chằm chằm vị trí này có thể tránh việc xấu hổ do nhìn chằm chằm vào mắt người khác, cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy vô lễ.
“Ta không nói lần thứ hai." Diên Thiệu Bách đem miếng kim loại kia đưa đến trước mặt Mạc Hoài Song,biểu tình trên mặt giống như nếu như Mạc Hoài Song không lấy, liền sẽ không cho hắn biết bước tiếp theo sẽ làm cái gì.
Mạc Hoài Song cũng không phải người lằng nhằng, tình huống kinh tế của hắn không tốt, hiện tại có người nhất quyết trả thù lao, đương nhiên không có chuyện không lấy.
“Cám ơn." Mạc Hoài Song nhận lấy từ tay Diên Thiệu Bách, đầu ngón tay của hai người ơ đãng chạm vào nhau, không biết xuất phát từ tâm tính gì, Mạc Hoài Song liền nhanh chóng rút về.
“Huấn luyện có thành quả gì?" Diên Thiệu Bách sau khi buông miếng kim loại ra, hai tay nhét vào túi quần.
Tầm mắt của Mạc Hoài Song theo tay hắn rơi xuống phần hạ thân của Diên Thiệu Bách. Người hắn mặc khác với những người ở nơi này, theo như lần đầu tiên Mạc Hoài Song thấy hắn, người này đều mặc khố da dài, giống như căn bản không sợ nhiệt.
Khố da dán lên đôi chân thon dài hoàn mỹ, hiện ra kiều mông rắn chắc, đem tỉ lệ hoàn kim thể hiện vô cùng rõ ràng.
Mạc Hoài Song nuốt nuốt nước miếng, nâng mí mắt lên, tiếp tục nhìn chằm chằm trán Diên Thiệu Bách, “Cũng tốt, xem như lợi hại hơn trước kia."
Diên Thiệu Bách từ chối cho ý kiến, “Đi ra ngoài đi."
Mạc Hoài Song gật đầu, xoay người rời đi phòng đội trưởng. Ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nạp Nhân cùng Sư Gia cách đó không xa đang đợi hắn, ánh mắt kia thật sự làm cho Mạc Hoài Song cảm thấy mình giống như phần tử hay gây chuyện bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng vậy.
Bất quá lại quan tâm giống như bạn bè thân thiết này làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp, vung tay lên, “Ta mời khách."
Nạp Nhân từ trước đến giờ luôn là người hòa đồng, nghe thấy Mạc Hoài Song nói mời khách liền hưng phấn nhào vào người hắn, hận không thể dán cả người lên người hắn. Sư Gia đứng một bên nhìn Mạc Hoài Song cười cười.
Quyên thấu qua thủy tinh, một màn này đều được Diên Thiệu Bách nhìn vào trong mắt, không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên phiền toái, tâm tình tốt khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Hoài Song vừa này bị giảm đi hơn nửa.
Diên Thiệu Bách rất đủ hào phóng, trong miếng kim loại có một vạn điểm, sau khi mời bạn đi ăn cơm ở căn tin xong, quan hệ của ba người rõ ràng thân cận hơn.
Nạp Nhân ăn uống no đủ, vỗ ngực bảo Mạc Hoài Song lần sau có chuyện thì tìm hắn, Mạc Hoài Song cũng không khách khí, lập tức hỏi luôn chuyện về thạch giáp.
“Oa kháo! Bạn hữu, ngươi không phải luyện thạch giả sao?" Nạp Nhân vừa nghe nhất thời ánh mắt trừng lớn nhìn Mạc Hoài Song, giống như nhìn thấy quỷ.
Mạc Hoài Song bình tĩnh sờ sờ mũi, “Chỉ có cấp một."
Nạp Nhân học theo bộ dáng của hắn sờ sờ mũi, sau đó vẻ mặt bội phục đem tay phải nắm thành quyền đặt ở trên trán, “Xem như ngươi lợi hại, thật sự là phi thường độc giác thú!"
Mạc Hoài Song ngượng ngùng cười, cũng không không biết xấu hổ hỏi “Phi thường độc giác thú" là có ý tứ gì, hắn thấy thế nào cũng là nói mát. Đương nhiên hắn càng không không biết xấu hổ hỏi xem độc giác thú rốt cuộc là cái gì, nhưng loại vô tri này vẫ là nên có điểm dừng.
“Luyện thạch giả của chúng ta chia làm năm cấp bậc, học đồ cấp một, hai, nhưng mà trong mắt luyện thạch giả chân chính hai cái cấp bậc này chỉ mạnh hơn một chút so với độc giác thú cùng cấp, không tính là luyện thạch giả."
“Cấp ba, bốn là một loại cảnh giới, gọi là nhập môn, ta hiện tại đã là luyện thạch giả cấp bốn." Nói đến đây Nạp Nhân ưỡn ưỡn bộ ngực, một bộ dáng mau khen ngợi ta.
Mạc Hoài Song biết nghe lời phải liền dựng ngón cái lên.
Nạp Nhân cũng bất mãn trừng hắn, “Động tác của ngươi là thế nào?"
“Khen ngợi ngươi." Mạc Hoài Song ý thức được giơ ngón tay cái ở thế giới này cũng không phổ biến, thần sắc trấn định thu hồi tay, “Ở quê hương của ta khen ngợi người khác chính là dùng tư thế này."
“…" Ánh mắt Nạp Nhân có chút thương hại nhìn Mạc Hoài Song, tư thế này thật sự là ngốc.
Vì không để bạn mình sau này khi khen ngợi người khác không để người ta coi thường, Nạp Nhân lúc này rất nóng lòng dạy Mạc Hoài Song tư thế khen ngợi người khác.
Hắn giơ nắm tay phải lên đặt ở trên trán, “Đây mới là tư thế khen ngợi đang lưu hành. Thoạt nhìn giống như cái sừng dài, phi thường độc giác thú đúng không?"
Sau khi hưng trí bừng bừng biểu thị như thế nào là khen ngợi, tay trái của hắn nắm lại đặt dưới cằm, “Như vậy tỏ vẻ nhục mạ, ngươi khẳng định cũng không biết đúng không?"
Nạp Nhân giới thiệu xong liền ninh mi hướng về phía Mạc Hoài Song, vẻ mặt đắc ý khi được làm gương cho người khác. Về phần vấn đề Mạc Hoài Song muốn biết về chuyện luyện thạch giả đã bị ném sau đầu!
Khán đài tràn đầy tiếng vỗ tay, hò hét không ngừng.
Đối với hầu hết chiến sĩ mà nói, loại vật lộn dã man nhất, nguyên thủy nhất mới là phương thức chiến đấu bọn họ yêu thích nhất.
Mạc Hoài Song làm thường dân, lúc hai thanh cự kiếm kia chạm vào nhau liền nhìn ra được thạch giáp của Diên Thiệu Bách có tính năng tốt hơn một chút, bởi vì tốc độ biến hình của cự kiếm trong tay hắn nhanh hơn Cư Chính một chút.
Cư Chính hiển nhiên chú ý tới điểm này, sau khi hai thanh cự kiếm va chạm vào nhau liền nhảy ra, Diên Thiệu Bách thừa thế truy kích, cự kiếm lại lao xuống, động tác linh hoạt hoàn toàn không giống như người mới đạt được cấp bảy.
Cư Chính giơ kiếm đỡ lấy, Diên Thiệu Bách đánh một chiêu giả, cự kiếm hướng về ngực hắn, Cư chính nhanh chóng chuyển sang phòng ngự, sử dụng thân kiếm ngăn cản công kích của Diên Thiệu Bách.
Sau đó công kích của Diên Thiệu Bách cũng không đơn giản như người ngoài vẫn nhìn thấy, ngay tại thời điểm mũi kiếm chạm vào tay kiếm của Cư Chính, thân kiếm lấy tốc độ cực nhanh xoay lại.
Cư Chính hiển nhiên thật không ngờ thực lực của Diên Thiệu Bách đã cường hãn đến mức độ này, sắc mặt của hắn đột nhiên trắng bệch. Chiêu này của Diên Thiệu Bách được giới chiến sĩ mệnh danh là “Cao tần “, đơn giản là vì một chiêu này được dùng với tần suất rất nhanh lặp lại nhiều lần, một chiêu này nhìn tưởng như vô cùng đơn giản nhưng lại rất khó học.
Dưới tình huống không có thạch giáp, muốn tập trung dùng cao tần một cách chính xác là chuyện không dễ dàng, huống chi dưới tình huống có thạch giáp, phải biết rằng dù cho thạch giáp tăng gấp đôi lực công kích cùng phòng ngự của chiến sĩ, nhưng gắng nặng đối với thân thể cũng vô cùng biến thái.
Động tác “Cao tần" đã trở thành một ước định chung, chỉ khi cường độ của thân thể hoàn toàn có thể khống chế đươc thạch giáp cùng cấp mới có thể sử dụng, nói cách khác, “Cao tần" xuất hiện chính là dấu hiện cho việc chiến sẽ đã đạt tới đỉnh cao của cấp bậc!
Chỉ cần bản thân có đủ thiên phú, chỉ cần có linh năng thủy cấp tám, muốn tiến thêm một bước căn bản không phải giấc mộng!
Cư Chính bước vào cấp bảy suốt năm năm, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể thuần thục không chế thạch giáp cấp bảy, hoàn thành “Cao tần" này chỉ có thể xuất hiện trong mộng.
Diên Thiệu Bách cũng mặc kệ tâm tình của Cư Chính, sau khi thực hiện “Cao tần", một đường kiếm mạnh mẽ hướng về phía cự kiếm của Cư Chính.
Ở thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, cự kiếm trong tay Cư Chính đột nhiên gãy đôi. Hiện trường ồ lên một tiếng, vài giây sau mới có người phản ứng được là có chuyện gì, hưng phấn kêu lên, “Cao tần! Cao tần!"
Tiếp theo toàn trường đều thét chói tai, “Cao tần–!"
Hai mươi lăm tuổi, cấp bảy đỉnh cao, những người ở đây không ai hoài nghi sẽ có ngày Diên Thiệu Bách có thể tiến vào cấp tám!
Thậm chí Cửu Bác còn hô lên khẩu hiệu “Thất cấp đệ nhất nhân" (người giỏi nhất của cấp bảy)
Đúng vậy, tại thời đại mà cấp tám đã ngừng phát triển, hiển nhiên trong lòng mọi người Diên Thiệu Bách đã trở thành cấp tám chỉ dưới một người!
Từ trước đến nay lính đánh thuê luôn sùng bái cường giả, sau khi gào thét “Cao tần", xưng hô rất nhanh đều được mọi người đơn giản hóa thành “Đệ nhất nhân" (người đứng đầu) vang vọng khắp lôi đài.
Dưới sự hô hào của mọi người, kiếm của Diên Thiệu Bách không chậm chút nào hướng về phía Cư Chính, lúc này tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Cư Chính cũng không chậm, cự kiếm bị gãy trong tay nháy mắt hóa thành trường côn hướng vào kiếm của Diên Thiệu Bách.
Trên khán đài, Mạc Hoài Song không hoan hô cùng mọi người, hắn bỉnh ổn hô hấp của mình, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc nhìn về phía Diên Thiệu Bách đang ở trên lôi đài lấy tư thế của cường giả mà chiến đấu, hắn không biết “Cao tần" là cái gì, nhưng cái này cũng không ngăn cản chuyện hắn biết được Diên Thiệu Bách rất mạnh mẽ.
Động tác vô cùng mạnh mà nhanh chóng kia đều ghi tạc trong đầu hắn, chấn động tâm linh của hắn.
Đây chính là chiến sĩ của thế giới này, đây chính là Diên Thiệu Bách, kiên nghị, cường đại, hữu lực thậm chí còn — mê người.
Dưới sự công kích không ngừng nghỉ của “Cao tần" của Diên Thiệu Bách, rất nhanh Cư Chính liền hiển lộ ra bại thế, trong mắt người qua đường, cho dù Diên Thiệu Bách không dùng “Cao tần" Cư Chính cũng không phải đối thủ, dưới tốc độ cùng lực lượng kia, hắn vẫn kém Diên Thiệu Bách một đoạn.
Cư Chính có thể đem đoàn đội của mình tiến vào top 10 cũng được coi là người cầm được thì buông được, thấy tình thế không tốt, hắn quyết định lắc mình ra khỏi vòng chiến đấu, nhận thua.
Diên Thiệu Bách dừng bước cầm kiếm nhìn hắn, thân hình ngạo nghễ đứng thẳng, chỉ đứng lẳng lặng ở kia, sự cường thế sau trận chiến vẫn chưa kịp biến mất khiến cho mọi người vẫn chịu áp bức, ấn tượng không ngừng.
Thời điểm Cư Chính chấp nhận thua kia, thạch giáp trên người hắn rút đi như thủy triều, một lần nữa hóa thành một miếng đá, “Ta đại biểu Hắc Duệ hướng Cửu Bác tạ lỗi, lần xung đột này là do ta cùng Hắc Duệ không điều tra chu đáo, ta đại biểu Hắc Duệ nguyện ý bồi thường gấp ba tổn thất của Cửu Bác."
Lời này của Cư Chính thông qua hệ thống khuếch đại của lôi đài lan đến mỗi góc của khán đài, đoàn viên của Hắc Duệ nhất thời uể oải xuống dưới, lần giải thích này của Cư Chính làm cho lòng người của Hắc Duệ cũng không tốt gì. Đặc biệt có một chút người không biết thâm ý của đội trưởng, cho là tai họa này là bởi vì Cư thiếu, không khỏi sinh ra chút bất mãn với Cư Chính.
Diên Thiệu Bách vào thời điểm Cư Chính phát ra âm thanh kia cũng cởi thạch giáp ra, khuôn mặt của hắn cương nghị mà bình tĩnh, thần sắc cũng không có một tia đắc í cùng tự mãn, giống như cũng không có để thành tích đánh bại đội trưởng của binh đoàn top 10 vào trong lòng.
Trên khán đài, Nạp Nhân cao hứng bổ nhào vào người Mạc Hoài Song, ôm hắn lớn tiếng kêu lên vui mừng, “Lão tử phát tài, gấp ba! Gấp ba!"
Khóe miệng Mạc Hoài Song khẽ nhếch lên vỗ vỗ vai hắn, tâm tình vô cùng tốt.
Trên thực tế, một trận chiến này người phát tài không chỉ có Nạp Nhân, trừ bỏ Mạc Hoài Song, toàn bộ đoàn viên của Cửu Bác đều giàu lên nhanh chóng.
Sau khi kết thúc, Diên Thiệu Bách đi qua tìm Mạc Hoài Song.
“Chúc mừng, ngươi rất lợi hại." Mạc Hoài Song vừa vào cửa liền thành tâm chúc mừng.
Lúc nói chuyện, khóe mắt hắn hơi giương lên, mắt phượng vốn đã đa tình lại càng hiện lên một tia phong tình trong sáng, dù cho ứ đọng trên mặt vẫn chưa tan, nhưng đôi mắt phát sáng kia làm cho người ta dễ dàng không để ý đến tì vết nho nhỏ này, làm cho người ta không tự giác cảm nhận được thành ý của hắn, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn.
Diên Thiệu Bách vốn đang ngồi sau khi Mạc Hoài Song nói xong đột nhiên đúng lên, chân dài liền bước, ba bước liền tới phụ cận.
Dáng người hắn cao lớn, Mạc Hoài Song cũng chỉ cao đến hơn nửa hắn, nhất thời làm cho hắn có một loại cảm giác áp bách, có thể là dưới đáy lòng nổi lên ý tưởng mới với người này, loại cảm giác áp bách này cũng không làm cho Mạc Hoài Song cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, mà sinh ra một loại cảm xúc xấu hổ.
Hắn liền bước về phía sau một bước.
Diên Thiệu Bách làm như không thấy động tác đấy liền đưa qua một miếng kim loại, “Cư Chính bồi thường, đây là phần của ngươi."
“Không cần. Ta cái gì cũng chưa làm, vô công bất chịu lộc." Đôi mắt của Mạc Hoài Song chăm chú nhìn cái trán của của Diên Thiệu Bách nói.
Theo như học thuyết xã gia, nhìn chằm chằm vị trí này có thể tránh việc xấu hổ do nhìn chằm chằm vào mắt người khác, cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy vô lễ.
“Ta không nói lần thứ hai." Diên Thiệu Bách đem miếng kim loại kia đưa đến trước mặt Mạc Hoài Song,biểu tình trên mặt giống như nếu như Mạc Hoài Song không lấy, liền sẽ không cho hắn biết bước tiếp theo sẽ làm cái gì.
Mạc Hoài Song cũng không phải người lằng nhằng, tình huống kinh tế của hắn không tốt, hiện tại có người nhất quyết trả thù lao, đương nhiên không có chuyện không lấy.
“Cám ơn." Mạc Hoài Song nhận lấy từ tay Diên Thiệu Bách, đầu ngón tay của hai người ơ đãng chạm vào nhau, không biết xuất phát từ tâm tính gì, Mạc Hoài Song liền nhanh chóng rút về.
“Huấn luyện có thành quả gì?" Diên Thiệu Bách sau khi buông miếng kim loại ra, hai tay nhét vào túi quần.
Tầm mắt của Mạc Hoài Song theo tay hắn rơi xuống phần hạ thân của Diên Thiệu Bách. Người hắn mặc khác với những người ở nơi này, theo như lần đầu tiên Mạc Hoài Song thấy hắn, người này đều mặc khố da dài, giống như căn bản không sợ nhiệt.
Khố da dán lên đôi chân thon dài hoàn mỹ, hiện ra kiều mông rắn chắc, đem tỉ lệ hoàn kim thể hiện vô cùng rõ ràng.
Mạc Hoài Song nuốt nuốt nước miếng, nâng mí mắt lên, tiếp tục nhìn chằm chằm trán Diên Thiệu Bách, “Cũng tốt, xem như lợi hại hơn trước kia."
Diên Thiệu Bách từ chối cho ý kiến, “Đi ra ngoài đi."
Mạc Hoài Song gật đầu, xoay người rời đi phòng đội trưởng. Ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nạp Nhân cùng Sư Gia cách đó không xa đang đợi hắn, ánh mắt kia thật sự làm cho Mạc Hoài Song cảm thấy mình giống như phần tử hay gây chuyện bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng vậy.
Bất quá lại quan tâm giống như bạn bè thân thiết này làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp, vung tay lên, “Ta mời khách."
Nạp Nhân từ trước đến giờ luôn là người hòa đồng, nghe thấy Mạc Hoài Song nói mời khách liền hưng phấn nhào vào người hắn, hận không thể dán cả người lên người hắn. Sư Gia đứng một bên nhìn Mạc Hoài Song cười cười.
Quyên thấu qua thủy tinh, một màn này đều được Diên Thiệu Bách nhìn vào trong mắt, không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên phiền toái, tâm tình tốt khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạc Hoài Song vừa này bị giảm đi hơn nửa.
Diên Thiệu Bách rất đủ hào phóng, trong miếng kim loại có một vạn điểm, sau khi mời bạn đi ăn cơm ở căn tin xong, quan hệ của ba người rõ ràng thân cận hơn.
Nạp Nhân ăn uống no đủ, vỗ ngực bảo Mạc Hoài Song lần sau có chuyện thì tìm hắn, Mạc Hoài Song cũng không khách khí, lập tức hỏi luôn chuyện về thạch giáp.
“Oa kháo! Bạn hữu, ngươi không phải luyện thạch giả sao?" Nạp Nhân vừa nghe nhất thời ánh mắt trừng lớn nhìn Mạc Hoài Song, giống như nhìn thấy quỷ.
Mạc Hoài Song bình tĩnh sờ sờ mũi, “Chỉ có cấp một."
Nạp Nhân học theo bộ dáng của hắn sờ sờ mũi, sau đó vẻ mặt bội phục đem tay phải nắm thành quyền đặt ở trên trán, “Xem như ngươi lợi hại, thật sự là phi thường độc giác thú!"
Mạc Hoài Song ngượng ngùng cười, cũng không không biết xấu hổ hỏi “Phi thường độc giác thú" là có ý tứ gì, hắn thấy thế nào cũng là nói mát. Đương nhiên hắn càng không không biết xấu hổ hỏi xem độc giác thú rốt cuộc là cái gì, nhưng loại vô tri này vẫ là nên có điểm dừng.
“Luyện thạch giả của chúng ta chia làm năm cấp bậc, học đồ cấp một, hai, nhưng mà trong mắt luyện thạch giả chân chính hai cái cấp bậc này chỉ mạnh hơn một chút so với độc giác thú cùng cấp, không tính là luyện thạch giả."
“Cấp ba, bốn là một loại cảnh giới, gọi là nhập môn, ta hiện tại đã là luyện thạch giả cấp bốn." Nói đến đây Nạp Nhân ưỡn ưỡn bộ ngực, một bộ dáng mau khen ngợi ta.
Mạc Hoài Song biết nghe lời phải liền dựng ngón cái lên.
Nạp Nhân cũng bất mãn trừng hắn, “Động tác của ngươi là thế nào?"
“Khen ngợi ngươi." Mạc Hoài Song ý thức được giơ ngón tay cái ở thế giới này cũng không phổ biến, thần sắc trấn định thu hồi tay, “Ở quê hương của ta khen ngợi người khác chính là dùng tư thế này."
“…" Ánh mắt Nạp Nhân có chút thương hại nhìn Mạc Hoài Song, tư thế này thật sự là ngốc.
Vì không để bạn mình sau này khi khen ngợi người khác không để người ta coi thường, Nạp Nhân lúc này rất nóng lòng dạy Mạc Hoài Song tư thế khen ngợi người khác.
Hắn giơ nắm tay phải lên đặt ở trên trán, “Đây mới là tư thế khen ngợi đang lưu hành. Thoạt nhìn giống như cái sừng dài, phi thường độc giác thú đúng không?"
Sau khi hưng trí bừng bừng biểu thị như thế nào là khen ngợi, tay trái của hắn nắm lại đặt dưới cằm, “Như vậy tỏ vẻ nhục mạ, ngươi khẳng định cũng không biết đúng không?"
Nạp Nhân giới thiệu xong liền ninh mi hướng về phía Mạc Hoài Song, vẻ mặt đắc ý khi được làm gương cho người khác. Về phần vấn đề Mạc Hoài Song muốn biết về chuyện luyện thạch giả đã bị ném sau đầu!
Tác giả :
Bắc Trần Trần