Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 67
Hiệu trưởng vừa dứt lời, Duyên Thiệu Bách ấn xuống nút, “Số 10, năm chiến sĩ cấp tám."
Trên sân liền là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Bên trong một gian phòng, Dư Kha nội tâm buồn bực nhìn một chút về phía vị trí của Mạc Hoài Song, trề miệng một cái, nhưng cối cùng lý trí chiến thắng dục vọng, nhắm mắt, ấn ấn mi tâm, không nói gì dựa vào ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần.
Quản gia tóc vàng khoanh tay đứng một bên,mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Số 10, năm chiến sĩ cấp tám, còn có người ra giá hay không?" Hiệu trưởng nói tiếp.
Không ai trả lời, xem tình huống này tựa hồ Cửu Bác cũng dễ dàng đem năm cái tiêu chuẩn này nhét vào trong túi.
Mạc Hoài Song kỳ quái: “Tại sao không ai quấy rối?"
Diên Thiệu Bách: “Vấn đề lễ phép. Ai cũng không muốn đắc tội tổ chức có thể ra giá năm chiến sĩ cấp tám. Ta dự tính trong lòng Nguyên Quân Đường có mười lăm tiêu chuẩn, sau khi nắm được năm cái, nàng không cần thiết giống như điên rồi mà đối chọi với thế lực nắm giữ năm chiến sĩ cấp tám, dù sao cuộc bán đấu giá này chỉ là khúc nhạc dạo, đem thực lực bảo tồn đến di tích số một mới là quan trọng nhất, cho nên dưới tình huống thực lực tương đương, tất cả mọi người sẽ né tránh một, hai. Nhưng ba cái cuối cùng cũng không tránh được tranh đấu."
Diên Thiệu Bách phân tích chính xác, trận thứ hai dưới tình huống không người tranh đoạt, dễ dàng rơi vào túi Cửu Bác.
Tiêu chuẩn của tổ thứ ba đương nhiên thuộc về lô ghế số 1, ai cũng biết số 1 là lô ghế riêng chuyên dụng của phủ thành chủ.
Thời điểm hiệu trưởng tuyên bố tổ tiêu chuẩn thứ tư bắt đầu bán đấu giá, lô ghế số 5 không kịp đợi mà ra giá, “Số 5, một chiến sĩ cấp tám."
“Số 3, một chiến sĩ cấp tám."
“Số 8, một chiến sĩ cấp tám."
Thần sắc Mạc Hoài Song nghiêm túc, xuất hiện loại ra giá này, rất có thể liền mang ý nghĩa sắp có hỗn chiến xảy ra.
Quả nhiên, như hắn dự cảm, thanh âm của Nguyên Quân Đường một lần nữa vang lên, “Số 12, năm chiến sĩ cấp tám."
Diên Thiệu Bách: “Số 10, năm chiến sĩ cấp tám."
Trong lòng Mạc Hoài Song vừa nhéo, Diên Thiệu Bách nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Thời điểm như thế này căn bản không có cơ hội lui lại, nếu không đến di tích số một cũng sẽ vị vây công tiêu diệt vì vấn đề nhân thủ.
“Số 1, năm chiến sĩ cấp tám." Quản gia tóc vàng thấy Dư Kha ra hiệu liền ra giá.
Hiệu trưởng, “Hiện tại có mười tám chiến sĩ cấp tám, còn có ai ra giá hay không?"
Toàn sân rơi vào yên tĩnh, cho dù có người vốn có tâm ra giá, nhưng trước mặt cường long liền nổi lên tâm tư thoái lui, đem hi vọng đặt ở cuộc chiến kế tiếp.
Hiệu trưởng ra giá ba tiếng, cũng chỉ có từng đó, mười tám vị chiến sĩ “Cấp tám" bước vào vị trí, chờ hiệu trưởng rút lui đến khi an toàn, không cần bất kì người nào hô bắt đâu, tất cả chiến sĩ đều cũng động thủ một lúc.
Chiến sĩ Cửu Bác đã sớm làm qua diễn luyện chiến thuật, dưới sự chỉ huy của Vu Thấu công phòng nhiều mặt đâu vào đấy. Xét thấy cùng ân oán với thánh giáo, hầu hết bọn họ đều công kích về phía thánh giáo.
Chiến sĩ phủ thành chủ đến trước đài, đem mục tiêu nhắm thẳng vào Cửu Bác.
Ba vị thế lực khác nhìn thấy Cửu Bác gặp rủi ro, nhất thời đánh kẻ sa cơ, tất cả công kích đều hướng về phía Cửu Bác.
Mười ba đánh năm, tay Diên Thiệu Bách không khỏi căng thẳng, Mạc Hoài Song bị đau, nhưng hắn cũng không biểu hiện gì để cho Diên Thiệu Bách tiếp tục nắm, ánh mắt nhìn về phía lôi đài không khỏi lộ ra lo lắng.
Vu Thấu làm tổng giáo luyện của Cửu Bác, đó là người lăn lộn trên mũi đao, khắp toàn thân chỗ nào cũng đều là lợi khí giết người, mấy chuyện lấy một địch ba căn bản không để vào mắt, trường đao của hắn loáng một cái liền sát nhập vào chiến quần. (*quần thể chiến đấu*).
Thạch giáp Mạc Hoài Song làm xong có sức chịu đựng của cơ thể gần như là bằng không, cái này đã định trước chiến sĩ Cửu Bác có động tác linh hoạt hơn những người khác, điểm này được Vu Thấu biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thân hình quỷ dị qua lại bên trong chiến sĩ thánh giáo, “Đa tần" được khai hỏa toàn bộ, làm một động tác quay về, trong nháy mắt giữa cổ hai tên chiến sĩ có một sợi dây nhỏ màu đỏ.
Chờ đến thời điểm hắn lần thứ hai bắt đầu tiếp tục giết địch thủ, thạch giáp hai người kia đột ngột hóa thành nguyên hạt, máu trào ra giữa cổ rồi ngã xuống.
Chiến sĩ phủ thành chủ vừa nhìn thấy, nghĩ đến chăm sóc của thành chủ, một người bước xa ngăn lại trước mặt Vu Thấu, còn những người còn lại bắt đầu đánh giết những chiến sĩ Cửu Bác yếu hơn khác.
Dù cho thời điểm đến đây, Diên Thiệu Bách đều chọn những người có sức chiến đấu hàng đầu của Cửu Bác, mặc dù bọn họ đã phối hợp diễn luyện vô số lần, nhưng cũng không phải mỗi người đều là Vu Thấu. Có lẽ bọn họ rất đáng gờm, thế những nhân ngoại hữu nhân.
Tại nơi Vu Thấu không thể quản được, hai chiến chĩ Cửu Bác đã đổ máu tại chỗ.
Vu Thấu rên rỉ một tiếng, đau xót truyền khắp toàn bộ võ đài.
Trong lòng Mạc Hoài Song nhói lên, sắc mặt tái nhợt, cả người một mảnh lạnh lẽo, nước mắt căn bản không thể khống chế được chảy xuống.
Không phải lần đầu tiên hắn biết được bản chất giết chóc của thế giới này, cũng làm xong chuẩn bị khi bị tổn hại nhân thủ, nhưng khi tất cả những thứ này thực sự phát sinh trước mặt hắn, hắn phát hiện mình căn bản không tiếp thu được.
Diên Thiệu Bách thần sắc nghiêm túc nhìn võ đài, cảm nhận được lãnh ý truyền tới trong tay, đột nhiên ý thức được tình huống của Mạc Hoài Song, liền đem người ôm vào trong ngực, săn sóc lau đi nước mắt trên mặt hắn, che đôi mắt Mạc Hoài Song lại, ôn nhu nói, “Bọn họ là anh hùng của Cửu Bác."
Mạc Hoài Song kéo tay hắn xuống, dừng hết sức để làm mình trông tốt hơn một chút, nhưng đau đớn trong lòng làm nụ cười của hắn còn khó coi hơn khóc, “Đúng, bọn họ là anh hùng của Cửu Bác."
Nhưng là, là anh hùng thì thế nào, sinh mệnh trẻ tuổi như vậy, tuổi đời tốt đẹp như vậy, liền biến mất không còn tăm hơi như vậy, loại đau xót này hai chữ anh hùng làm sao có thể thay thế được.
Càng làm cho hắn cảm thấy nghĩ mà sợ, sợ đến mức linh hồn đều sắp hỏng mất, nếu như hắn không có vì diêu linh mà đi đến thế giới này, như hiện người ở đây liều mạng nhất định là Diên Thiệu Bách, hắn phải đối mặt nhất định còn tàn khốc hơn so với tình cảnh hiện tại.
Diên Thiệu Bách rất lợi hai, thế nhưng đối mặt với vây công như vậy, lại có bao nhiêu người có thể sống sót mà đi xuống dưới đài, nghĩ đến nam nhân như vậy có thể sẽ chết, trong lòng Mạc Hoài Song như bị người nắm đến đau đớn, kết cục như vậy khẳng định hắn không thể chịu đựng được, hắn cho dù chính mình chết đi cũng không hy vọng Diên Thiệu Bách chịu một chút thương tổn nào!
Lúc này,Mạc Hoài Song mới ý thực được chính mình, trong lúc vô tình, mình đã yêu nam nhân này đến mức nào, đúng, yêu!
Yêu sự săn sóc của hắn, yêu sự ấm áp của hắn, thậm chí yêu cả sự trêu đùa của ắn, chỉ muốn đồng sinh đồng tử với hắn, cả đời không chia lìa.
Thời khắc này Mạc Hoài Song vô cùng vui mừng khi mình đã đến, càng may mắn hơn khi hắn là An tổ cấp chín!
Diên Thiệu Bách không hiểu được tâm tư của Mạc Hoài Song, thấy mặt hắn đột nhiên trắng đến dọa người, nước mắt ào ào càng chảy càng nhiều, trong lòng hắn Mạc Hoài Song luôn kiên cường, hiện tại bộ dáng này khiến cho cả người hắn đều phát hoảng, vội vàng đem người ôm chặt vào ngực, đem đầu tựa vào ngực mình, chốc chốc mà vỗ về lưng hắn, “Đừng sợ, Song Song đừng sợ, ta ở đây."
Trong lòng vạn phần hối hận vì đã đem người mang tới tham gia buổi đấu giá này, hắn nghe Mạc Hoài Song nói đến quá trình trưởng thành ở thế giới kia, đương nhiên biết được hắn lớn lên ở một nơi hòa bình đến mức nào, chuyện giết chóc như vậy, đối với hắn mà nói thực sự là quá tàn nhẫn!
Khí tức của Diên Thiệu Bách quanh quẩn tại chóp mũi Mạc Hoài Song, sự ấm áp của hắn sưởi ấm tâm Mạc Hoài Song, bị ôn nhu đối đãi như vậy khiến cho Mạc Hoài Song dần dần ổn định lại.
Hắn đứng dậy khỏi lồng ngực Diên Thiệu Bách, hung hăng lâu nước mắt, cũng không tiếp tục ngượng ngùng mà hướng về phía võ đài, cùng so với Diên Thiệu Bách hắn quả thật vẫn quá mềm yếu, không chịu nổi cảnh tượng hoành tráng.
Cao thủ giao chiến chỉ ở chớp mắt, chờ đến thời điểm hắn nhìn về phía lôi đài lần thứ hai, bụi bặm đã lắng xuống.
Phủ thành chủ ba cái tiêu chuẩn, Cửu Bác hai cái tiêu chuẩn.
Mạc Hoài Song hai tay che mặt, ở trên mặt lau một cái, không nói gì.
Diên Thiệu Bách đưa khăn mùi xoa ra.
Tiêu chuẩn đã định, kết thúc trận bán đấu giá tổ thứ tư, nhân viên công tác lên đài thu thập chiến trường.
Hiệu trưởng bước lên võ đài vẫ chưa kịp lau khô vết máu bắt đầu trận đấu giá thứ năm.
Vẫn là tàn khốc chém giết, lần này Nguyên Quân Đường như điên rồi thêm vào ba người trong trận tranh tài, Diên Thiệu Bách đi theo một người.
Cuối cùng thánh giáo thành công đoạt được ba cái tiêu chuẩn, Cửu Bác hai cái.
Trận cuối cùng phủ thành chủ trực tiếp ra giá tám chiến sĩ cấp ám, Nguyên Quân Đường đi theo, Diên Thiệu Bách bỏ thi đấu, cuối cùng phủ thành chủ cùng thánh giáo bốn một chia nhau tiêu chuẩn.
Buổi đấu giá tàn khốc lắng xuống, trên võ đài máu chảy thành sông.
Hiệu trưởng hơi nhíu lại lông mày, lấy lại bình tĩnh, bước lên võ đài bắt đầu tuyên bố kết quả cuối cùng thu được.
“Ghế lô số 1 thu được mười hai cái tiêu chuẩn, số 12 thu được mười cái tiêu chuẩn, số 10 thu được chín cái tiêu chuẩn. Mời ba vị khách quý sau khi buổi đấu giá kết thúc mang số thẻ đến lĩnh tư liệu của di tích."
Mạc Hoài Song đứng dậy về phía sau đài, trận chiến này Cửu Bác mất đi bảy chiến sĩ, có lẽ dùng thực lực của Cửu Bác bây giờ chịu được tổn thất như vậy, nhưng dù sao mạng người cũng không phải là con số.
Diên Thiệu Bách đi theo.
Trong phòng khách số một, Dư Kha chỉ cảm thấy được sự nhẫn nại của mình đã đến giới hạn,
Một hào trong phòng khách, Dư Kha chỉ cảm thấy được chính mình nhẫn nại đã đến phần cuối, cái gì đều không kìm nén được dục vọng đáy lòng của chính mình, cuối cùng, hắn hướng về phía Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn, quyết định không tái nhịn hạ lệnh: “Phái người bắt sống Mạc Hoài Song."
Hạ xong lệnh, hắn lại bổ sung: “Phái ra toàn bộ chiến sĩ cấp tám."
Mệnh lệnh này nhượng tóc vàng quản gia rùng mình, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi trung thực thi hành mệnh lệnh thành chủ.
Mạc Hoài Song thời điểm đến hậu đài, không ít chiến sĩ đôi mắt đều đỏ, bảy bộ thi thể quần áo chỉnh tề bị mang ở trên lưng, chỉ còn chờ trung đoàn trưởng hạ lệnh về nhà.
Mạc Hoài Song viền mắt một chút liền ướt.
“Chúng ta về nhà." Duyên Thiệu Bách âm điệu trầm thấp nói.
Liền tại mau rời khỏi thời điểm sàn đánh lộn, có nhân viên công tác cung kính thu nhãn hiệu, đưa lên một khối điện tử bảng cùng tiền đặt cọc.
Diên Thiệu Bách mặt không thay đổi nhận lấy, đi đầu bước ra sàn đánh lộn.
Thiên quang một mảnh sáng ngời, gió lạnh vẫn như cũ lạnh lẽo, sàn đánh lộn ở ngoài, năm mươi tên chiến sĩ lần lượt gạt ra, dùng tư thái tường đồng vách sắt mà ngăn cản đường mà Cửu Bác đi.
Hết chương 67.
Trên sân liền là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Bên trong một gian phòng, Dư Kha nội tâm buồn bực nhìn một chút về phía vị trí của Mạc Hoài Song, trề miệng một cái, nhưng cối cùng lý trí chiến thắng dục vọng, nhắm mắt, ấn ấn mi tâm, không nói gì dựa vào ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần.
Quản gia tóc vàng khoanh tay đứng một bên,mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Số 10, năm chiến sĩ cấp tám, còn có người ra giá hay không?" Hiệu trưởng nói tiếp.
Không ai trả lời, xem tình huống này tựa hồ Cửu Bác cũng dễ dàng đem năm cái tiêu chuẩn này nhét vào trong túi.
Mạc Hoài Song kỳ quái: “Tại sao không ai quấy rối?"
Diên Thiệu Bách: “Vấn đề lễ phép. Ai cũng không muốn đắc tội tổ chức có thể ra giá năm chiến sĩ cấp tám. Ta dự tính trong lòng Nguyên Quân Đường có mười lăm tiêu chuẩn, sau khi nắm được năm cái, nàng không cần thiết giống như điên rồi mà đối chọi với thế lực nắm giữ năm chiến sĩ cấp tám, dù sao cuộc bán đấu giá này chỉ là khúc nhạc dạo, đem thực lực bảo tồn đến di tích số một mới là quan trọng nhất, cho nên dưới tình huống thực lực tương đương, tất cả mọi người sẽ né tránh một, hai. Nhưng ba cái cuối cùng cũng không tránh được tranh đấu."
Diên Thiệu Bách phân tích chính xác, trận thứ hai dưới tình huống không người tranh đoạt, dễ dàng rơi vào túi Cửu Bác.
Tiêu chuẩn của tổ thứ ba đương nhiên thuộc về lô ghế số 1, ai cũng biết số 1 là lô ghế riêng chuyên dụng của phủ thành chủ.
Thời điểm hiệu trưởng tuyên bố tổ tiêu chuẩn thứ tư bắt đầu bán đấu giá, lô ghế số 5 không kịp đợi mà ra giá, “Số 5, một chiến sĩ cấp tám."
“Số 3, một chiến sĩ cấp tám."
“Số 8, một chiến sĩ cấp tám."
Thần sắc Mạc Hoài Song nghiêm túc, xuất hiện loại ra giá này, rất có thể liền mang ý nghĩa sắp có hỗn chiến xảy ra.
Quả nhiên, như hắn dự cảm, thanh âm của Nguyên Quân Đường một lần nữa vang lên, “Số 12, năm chiến sĩ cấp tám."
Diên Thiệu Bách: “Số 10, năm chiến sĩ cấp tám."
Trong lòng Mạc Hoài Song vừa nhéo, Diên Thiệu Bách nhanh chóng nắm lấy tay hắn. Thời điểm như thế này căn bản không có cơ hội lui lại, nếu không đến di tích số một cũng sẽ vị vây công tiêu diệt vì vấn đề nhân thủ.
“Số 1, năm chiến sĩ cấp tám." Quản gia tóc vàng thấy Dư Kha ra hiệu liền ra giá.
Hiệu trưởng, “Hiện tại có mười tám chiến sĩ cấp tám, còn có ai ra giá hay không?"
Toàn sân rơi vào yên tĩnh, cho dù có người vốn có tâm ra giá, nhưng trước mặt cường long liền nổi lên tâm tư thoái lui, đem hi vọng đặt ở cuộc chiến kế tiếp.
Hiệu trưởng ra giá ba tiếng, cũng chỉ có từng đó, mười tám vị chiến sĩ “Cấp tám" bước vào vị trí, chờ hiệu trưởng rút lui đến khi an toàn, không cần bất kì người nào hô bắt đâu, tất cả chiến sĩ đều cũng động thủ một lúc.
Chiến sĩ Cửu Bác đã sớm làm qua diễn luyện chiến thuật, dưới sự chỉ huy của Vu Thấu công phòng nhiều mặt đâu vào đấy. Xét thấy cùng ân oán với thánh giáo, hầu hết bọn họ đều công kích về phía thánh giáo.
Chiến sĩ phủ thành chủ đến trước đài, đem mục tiêu nhắm thẳng vào Cửu Bác.
Ba vị thế lực khác nhìn thấy Cửu Bác gặp rủi ro, nhất thời đánh kẻ sa cơ, tất cả công kích đều hướng về phía Cửu Bác.
Mười ba đánh năm, tay Diên Thiệu Bách không khỏi căng thẳng, Mạc Hoài Song bị đau, nhưng hắn cũng không biểu hiện gì để cho Diên Thiệu Bách tiếp tục nắm, ánh mắt nhìn về phía lôi đài không khỏi lộ ra lo lắng.
Vu Thấu làm tổng giáo luyện của Cửu Bác, đó là người lăn lộn trên mũi đao, khắp toàn thân chỗ nào cũng đều là lợi khí giết người, mấy chuyện lấy một địch ba căn bản không để vào mắt, trường đao của hắn loáng một cái liền sát nhập vào chiến quần. (*quần thể chiến đấu*).
Thạch giáp Mạc Hoài Song làm xong có sức chịu đựng của cơ thể gần như là bằng không, cái này đã định trước chiến sĩ Cửu Bác có động tác linh hoạt hơn những người khác, điểm này được Vu Thấu biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thân hình quỷ dị qua lại bên trong chiến sĩ thánh giáo, “Đa tần" được khai hỏa toàn bộ, làm một động tác quay về, trong nháy mắt giữa cổ hai tên chiến sĩ có một sợi dây nhỏ màu đỏ.
Chờ đến thời điểm hắn lần thứ hai bắt đầu tiếp tục giết địch thủ, thạch giáp hai người kia đột ngột hóa thành nguyên hạt, máu trào ra giữa cổ rồi ngã xuống.
Chiến sĩ phủ thành chủ vừa nhìn thấy, nghĩ đến chăm sóc của thành chủ, một người bước xa ngăn lại trước mặt Vu Thấu, còn những người còn lại bắt đầu đánh giết những chiến sĩ Cửu Bác yếu hơn khác.
Dù cho thời điểm đến đây, Diên Thiệu Bách đều chọn những người có sức chiến đấu hàng đầu của Cửu Bác, mặc dù bọn họ đã phối hợp diễn luyện vô số lần, nhưng cũng không phải mỗi người đều là Vu Thấu. Có lẽ bọn họ rất đáng gờm, thế những nhân ngoại hữu nhân.
Tại nơi Vu Thấu không thể quản được, hai chiến chĩ Cửu Bác đã đổ máu tại chỗ.
Vu Thấu rên rỉ một tiếng, đau xót truyền khắp toàn bộ võ đài.
Trong lòng Mạc Hoài Song nhói lên, sắc mặt tái nhợt, cả người một mảnh lạnh lẽo, nước mắt căn bản không thể khống chế được chảy xuống.
Không phải lần đầu tiên hắn biết được bản chất giết chóc của thế giới này, cũng làm xong chuẩn bị khi bị tổn hại nhân thủ, nhưng khi tất cả những thứ này thực sự phát sinh trước mặt hắn, hắn phát hiện mình căn bản không tiếp thu được.
Diên Thiệu Bách thần sắc nghiêm túc nhìn võ đài, cảm nhận được lãnh ý truyền tới trong tay, đột nhiên ý thức được tình huống của Mạc Hoài Song, liền đem người ôm vào trong ngực, săn sóc lau đi nước mắt trên mặt hắn, che đôi mắt Mạc Hoài Song lại, ôn nhu nói, “Bọn họ là anh hùng của Cửu Bác."
Mạc Hoài Song kéo tay hắn xuống, dừng hết sức để làm mình trông tốt hơn một chút, nhưng đau đớn trong lòng làm nụ cười của hắn còn khó coi hơn khóc, “Đúng, bọn họ là anh hùng của Cửu Bác."
Nhưng là, là anh hùng thì thế nào, sinh mệnh trẻ tuổi như vậy, tuổi đời tốt đẹp như vậy, liền biến mất không còn tăm hơi như vậy, loại đau xót này hai chữ anh hùng làm sao có thể thay thế được.
Càng làm cho hắn cảm thấy nghĩ mà sợ, sợ đến mức linh hồn đều sắp hỏng mất, nếu như hắn không có vì diêu linh mà đi đến thế giới này, như hiện người ở đây liều mạng nhất định là Diên Thiệu Bách, hắn phải đối mặt nhất định còn tàn khốc hơn so với tình cảnh hiện tại.
Diên Thiệu Bách rất lợi hai, thế nhưng đối mặt với vây công như vậy, lại có bao nhiêu người có thể sống sót mà đi xuống dưới đài, nghĩ đến nam nhân như vậy có thể sẽ chết, trong lòng Mạc Hoài Song như bị người nắm đến đau đớn, kết cục như vậy khẳng định hắn không thể chịu đựng được, hắn cho dù chính mình chết đi cũng không hy vọng Diên Thiệu Bách chịu một chút thương tổn nào!
Lúc này,Mạc Hoài Song mới ý thực được chính mình, trong lúc vô tình, mình đã yêu nam nhân này đến mức nào, đúng, yêu!
Yêu sự săn sóc của hắn, yêu sự ấm áp của hắn, thậm chí yêu cả sự trêu đùa của ắn, chỉ muốn đồng sinh đồng tử với hắn, cả đời không chia lìa.
Thời khắc này Mạc Hoài Song vô cùng vui mừng khi mình đã đến, càng may mắn hơn khi hắn là An tổ cấp chín!
Diên Thiệu Bách không hiểu được tâm tư của Mạc Hoài Song, thấy mặt hắn đột nhiên trắng đến dọa người, nước mắt ào ào càng chảy càng nhiều, trong lòng hắn Mạc Hoài Song luôn kiên cường, hiện tại bộ dáng này khiến cho cả người hắn đều phát hoảng, vội vàng đem người ôm chặt vào ngực, đem đầu tựa vào ngực mình, chốc chốc mà vỗ về lưng hắn, “Đừng sợ, Song Song đừng sợ, ta ở đây."
Trong lòng vạn phần hối hận vì đã đem người mang tới tham gia buổi đấu giá này, hắn nghe Mạc Hoài Song nói đến quá trình trưởng thành ở thế giới kia, đương nhiên biết được hắn lớn lên ở một nơi hòa bình đến mức nào, chuyện giết chóc như vậy, đối với hắn mà nói thực sự là quá tàn nhẫn!
Khí tức của Diên Thiệu Bách quanh quẩn tại chóp mũi Mạc Hoài Song, sự ấm áp của hắn sưởi ấm tâm Mạc Hoài Song, bị ôn nhu đối đãi như vậy khiến cho Mạc Hoài Song dần dần ổn định lại.
Hắn đứng dậy khỏi lồng ngực Diên Thiệu Bách, hung hăng lâu nước mắt, cũng không tiếp tục ngượng ngùng mà hướng về phía võ đài, cùng so với Diên Thiệu Bách hắn quả thật vẫn quá mềm yếu, không chịu nổi cảnh tượng hoành tráng.
Cao thủ giao chiến chỉ ở chớp mắt, chờ đến thời điểm hắn nhìn về phía lôi đài lần thứ hai, bụi bặm đã lắng xuống.
Phủ thành chủ ba cái tiêu chuẩn, Cửu Bác hai cái tiêu chuẩn.
Mạc Hoài Song hai tay che mặt, ở trên mặt lau một cái, không nói gì.
Diên Thiệu Bách đưa khăn mùi xoa ra.
Tiêu chuẩn đã định, kết thúc trận bán đấu giá tổ thứ tư, nhân viên công tác lên đài thu thập chiến trường.
Hiệu trưởng bước lên võ đài vẫ chưa kịp lau khô vết máu bắt đầu trận đấu giá thứ năm.
Vẫn là tàn khốc chém giết, lần này Nguyên Quân Đường như điên rồi thêm vào ba người trong trận tranh tài, Diên Thiệu Bách đi theo một người.
Cuối cùng thánh giáo thành công đoạt được ba cái tiêu chuẩn, Cửu Bác hai cái.
Trận cuối cùng phủ thành chủ trực tiếp ra giá tám chiến sĩ cấp ám, Nguyên Quân Đường đi theo, Diên Thiệu Bách bỏ thi đấu, cuối cùng phủ thành chủ cùng thánh giáo bốn một chia nhau tiêu chuẩn.
Buổi đấu giá tàn khốc lắng xuống, trên võ đài máu chảy thành sông.
Hiệu trưởng hơi nhíu lại lông mày, lấy lại bình tĩnh, bước lên võ đài bắt đầu tuyên bố kết quả cuối cùng thu được.
“Ghế lô số 1 thu được mười hai cái tiêu chuẩn, số 12 thu được mười cái tiêu chuẩn, số 10 thu được chín cái tiêu chuẩn. Mời ba vị khách quý sau khi buổi đấu giá kết thúc mang số thẻ đến lĩnh tư liệu của di tích."
Mạc Hoài Song đứng dậy về phía sau đài, trận chiến này Cửu Bác mất đi bảy chiến sĩ, có lẽ dùng thực lực của Cửu Bác bây giờ chịu được tổn thất như vậy, nhưng dù sao mạng người cũng không phải là con số.
Diên Thiệu Bách đi theo.
Trong phòng khách số một, Dư Kha chỉ cảm thấy được sự nhẫn nại của mình đã đến giới hạn,
Một hào trong phòng khách, Dư Kha chỉ cảm thấy được chính mình nhẫn nại đã đến phần cuối, cái gì đều không kìm nén được dục vọng đáy lòng của chính mình, cuối cùng, hắn hướng về phía Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn, quyết định không tái nhịn hạ lệnh: “Phái người bắt sống Mạc Hoài Song."
Hạ xong lệnh, hắn lại bổ sung: “Phái ra toàn bộ chiến sĩ cấp tám."
Mệnh lệnh này nhượng tóc vàng quản gia rùng mình, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi trung thực thi hành mệnh lệnh thành chủ.
Mạc Hoài Song thời điểm đến hậu đài, không ít chiến sĩ đôi mắt đều đỏ, bảy bộ thi thể quần áo chỉnh tề bị mang ở trên lưng, chỉ còn chờ trung đoàn trưởng hạ lệnh về nhà.
Mạc Hoài Song viền mắt một chút liền ướt.
“Chúng ta về nhà." Duyên Thiệu Bách âm điệu trầm thấp nói.
Liền tại mau rời khỏi thời điểm sàn đánh lộn, có nhân viên công tác cung kính thu nhãn hiệu, đưa lên một khối điện tử bảng cùng tiền đặt cọc.
Diên Thiệu Bách mặt không thay đổi nhận lấy, đi đầu bước ra sàn đánh lộn.
Thiên quang một mảnh sáng ngời, gió lạnh vẫn như cũ lạnh lẽo, sàn đánh lộn ở ngoài, năm mươi tên chiến sĩ lần lượt gạt ra, dùng tư thái tường đồng vách sắt mà ngăn cản đường mà Cửu Bác đi.
Hết chương 67.
Tác giả :
Bắc Trần Trần