Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 42
Diên Thiệu Bách liền xoay người trở vào phòng lấy hộp đựng bút luyện thạch đưa cho Mạc Hoài Song.
“Đây là bút luyện thạch Mạc Khúc Ngang chuẩn bị cho ngươi."
Mạc Hoài Song có chút không hiểu tiếp nhận, hắn không tin Mạc Khúc Ngang hận không thể giết chết hắn kia sẽ tốt bụng đến nỗi chuẩn bị bút luyện thạch cho hắn.
Chờ đến khi hắn mở hộp ra mới thấy bút luyện thạch màu xanh biếc, điều này nói rõ bút này là cấp sáu, không giống như Diên Thiệu Bách miêu tả.
“Chỉ là thoạt nhìn là cấp sáu." Diên Thiệu Bách nghiêm mặt đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, “Nếu như nói công dụng, đây là bút cấp bảy trăm phần trăm."
“Diên Thiệu Bách, cám ơn ngươi." Sau khi Mạc Hoài Song trầm mặc một hồi, trịnh trọng hướng Diên Thiệu Bách cám ơn. Tuy rằng Mạc Khúc Ngang nhầm cấp bậc của hắn, cái bút này coi như đặt trong ngăn kéo của hắn hắn sẽ không dùng, mà Diên Thiệu Bách lại vì bảo vệ hắn mà làm tất cả, khiến cho hắn cảm nhận được sự coi trọng của nam nhân này với mình.
“Thăng cấp đi, ta xem chừng ngươi." Diên Thiệu Bách thân mật nhéo nhéo mũi hắn, biết được hiện tại tâm tình hắn không tốt, không có “yêu cầu hắn báo ân".
“Ừm." Mạc Hoài Song dùng sức gật đầu, sau khi thấy Diên Thiệu Bách đã đeo xong găng tay liền hướng về phía bút ngụy trang.
Ngày đó, đưa bút chạm vào bút cấp bảy ngụy trang cũng không chỉ có Mạc Hoài Song.
Lương Ngu tại Mạc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạc gia đương nhiên cũng biểu thị thái độ. Bởi vậy Mạc Khúc Ngang liền cùng cha hắn bận rộn một buổi tối làm công tác khắc phục hậu quả, chờ đến lúc đem chuyện giải quyết xong đã là sáng sớm.
Theo lý hắn cần phải lập tức nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến quà cưới thánh giáo đưa cho mình, hắn liền quyết định đem lễ vật mở ra.
Người hầu theo mệnh lệnh kính cẩn đưa lên hộp quà của thánh giáo.
Mạc Khúc Ngang mở hộp quà, chỉ thấy trong lớp vải bông màu đen là một chiếc bút luyện thạch màu bạc, trên thân bút điêu khắc hình sừng nhọn tượng trưng cho thánh giáo, đẳng cấp 6.1 được điêu khắc sáng loán ở thân bút.
Trên mặt Mạc Khúc Ngang lộ ra nụ cười, tưởng tượng đến ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh khi mình dùng chiếc bút này, bút luyện thạch do thánh giáo xuất ra chính là tượng trưng cho thân phận, không phải ai cũng có thể có.
Nhưng thời điểm tay hắn chạm vào thân bút, một loại cuồng bạo trước nay chưa từng có mạnh mẽ dâng tới toàn thân hắn, xông vào đầu óc hắn, ngay tại thời điểm hắn muốn điều động linh trấn, cuồng bạo đã chiếm cả người hắn đột nhiên co rút lại, dùng tinh thần không sợ chết nhằm vào phía linh trấn.
Tại thời điểm Mạc Khúc Ngang còn chưa kịp nghĩ, máu cấp bảy cuồng bạo đã tiến hành lần công kích đầu tiên cũng là duy nhất đối với linh trấn, linh trấn vỡ vụn tan tác, cuồng bạo lần thứ hai công kích nội tạng của Mạc Khúc Ngang.
Một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài miệng của Mạc Khúc Ngang.
Người hầu bảo vệ mở một bên lập tức đeo lấy găng tay, vội lấy bút trong tay hắn ra, lúc này mời bình tĩnh rời khỏi cửa phòng còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chờ đến khi Lãng Liêm phụng mệnh đến mời hắn ăn cơm, thời điểm tiến vào cửa liền cảm thấy có gì đó không ổn, Mạc Khúc Ngang cũng không biết đã nằm ở trên ghế bao lâu, sắc mặt của hắn trắng bệch, không hề có sự sống, bên mép chảy ra vết máu đã khô từ lâu.
Lãng Liêm nhất thời sợ đến mất hết huyết sắc, vọt vào gian phòng tìm thuốc chữa trị cấp bảy cho hắn uống, sau khi xác định hắn còn sống, lúc này mới nhớ ra, tay run run báo cho Mạc Cát Hội cùng Mạc phu nhân.
Mạc phu nhân nhận được tin tức này sau khi chạy tới nhìn thấy thảm trạng của con trai hai mắt liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Mạc Cát Hội cũng mất uy nghiêm ngày thường, miệng hắn không ngừng run rẩy, “Điều tra, nhất định phải điều tra."
Lãng Liêm nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu kiểm tra hệ thống an ninh điều tra hung thủ. Người hầu cuối cùng tiến vào phòng Mạc Khúc Ngang kia rất nhanh liền tiến vào tầm mắt của Lãng Liêm, hắn liền biết ngay tình huống không đúng. Người hầu này có chứng cớ chứng minh lúc đó hắn căn bản chưa từng vào gian phòng của Mạc Khúc Ngang.
Mọi chuyện đều vô cùng sáng tỏ, có người giả trang hắn ám hại Mạc Khúc Ngang. Nhưng hung thủ này đã sớm không có tin tức, không biết tra từ đâu.
Bút trong tay Mạc Khúc Ngang hắn cũng đã điều tra, cấp 6.1, hoàn toàn không có vấn đề. Đương nhiên hắn cũng không tin thánh giáo lại dùng bút giả để hãm hại thiếu thành chủ, dù sao tại lập trường chính trị Mạc thị cùng thánh giáo không hề có xung đột lợi ích.
Chờ đến thời điểm Mạc Cát Hội rốt cuộc ổn định lại tâm thần tự hỏi chuyện này, đã là nửa giờ sau. Thanh âm hắn có chút run rẩy hỏi tình huống của Mạc Khúc Ngang.
“Thiếu gia không có nguy hiểm về tính mạng." Lãng Liêm kính cẩn báo cáo, đồng thời đem kết quả điều tra của mình nói ra.
“Không cần tra xét, nhất định là Mạc Hoài Song." Mạc Cát Hội không chút nghĩ ngợi mà kết luận, trong lòng hắn, nếu như Mạc Khúc Ngang xảy ra chuyện gì, vậy người được lợi đương nhiên là Mạc Hoài Song, cho nên việc này tất nhiên là do Mạc Hoài Song làm.
Lãng Liêm không hé răng.
Ngay tại lúc này, Mạc Khúc Ngang đang nằm trên giường liền phát ra một tiếng nhẹ nhàng, giống như muốn tỉnh lại.
Mạc Cát Hội lập tức đứng dậy từ ghế sa lông, ba bước cũng thành hai bước liền tiến tới đầu giường, “Tiểu Ngang, Tiểu Ngang?"
Mạc Khúc Ngang chậm rãi mở mắt, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn Mạc Cát Hội, 3 giây sau, đột nhiên rống giống như đã điên, “Linh trấn, linh trấn, linh trấn của ta!"
Tiếng rống tê tâm phế liệt giống như đã tiêu hao hết khí lực của hắn, sau khi rống xong, hai mắt hắn liền nhắm lại, ngã xuống lần thứ hai.
Mạc Cát Hội nghe được Mạc Khúc Ngang nói, tựa hồ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng bảo Lãng Liêm đem đá kiểm tra linh trấn đến, sau đó, Mạc Cát Hội nhất thời giống như cha chết mẹ chết, sắc mặt trắng bệch ngồi xuống giường.
Phản ứng của Mạc Khúc Ngang với linh trấn là không.
“Không cần tra xét, Phá linh tề, nhất định là phá linh tề." Mạc Cát Hội không ngừng lẩm bẩm, “Nhất định là tên súc sinh kia, súc sinh! Hắn thật là độc ác, thủ đoạn thật ác độc!"
Mạc Cát Hội không ngừng chửi bậy, cả người giống như già đi mười tuổi, cái lưng vốn thẳng tắp của hắn cũng còng xuống.
“Ngươi nói Mạc gia ta làm chuyện gì có lỗi với tiểu súc sinh kia mà hắn lại tàn nhẫn như vậy hại ca ca của mình? Chẳng lẽ hắn cho là không có Tiểu Ngang, có thể đến phiên hắn thượng vị hay sao? Đây là đang nằm mơ!" Mạc Cát Hội nói xong lóe lên dị quang, “Lãng Liêm, đi sàn đấu giá dưới lòng đất của thành Dư Kha mua phá linh tề. Ta phải khiến cho tiểu súc sinh kia ném thử tư vị của phá linh tề!"
Miệng Lãng Liêm giật giật, cuối cùng lĩnh mệnh đi.
Sau khi Mạc phu nhân tỉnh lại biết được kết quả, ngoài dự đoán của mọi người mà vô cùng yên tĩnh cầm lấy máy liên lạc gọi một cú điện thoại, nhưng mà sau khi đối phương truyền ra tin tức không tốt, nàng liền cười rộ lên, giống như kẻ điên.
Đồng sự bất đông mệnh (*cùng chuyện nhưng khác mệnh*), sau khi Mạc Hoài Song chạm vào bút luyện thạch cấp bảy, máu cấp bảy cuồng bạo giống như bão bao phủ toàn thân, vào đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại trong “Luyện thạch giả tu luyện" An Nhàn có viết cảnh hắn cũng cấp bảy đấu tranh.
Ngay tại thời khắc máu cấp bảy muốn tàn phá cơ thể hắn kia, linh trấn bất ngờ nổi lên, sau khi cuồng bạo gặp phải linh trấn, không có yên tĩnh lại, đương nhiên cũng không có ý đồ muốn đi thương tổn Mạc Hoài Song, nếu dùng cảm giác của Mạc Hoài Song để hình dung, chính là nó bắt đầu giống như khổng tước xòe đuôi biểu diễn sức mạnh của mình, ý đồ muốn được linh trấn thừa nhận.
Linh trấn vô cùng an tĩnh bao lấy nó, đối với hắn hờ hững, cho đến khi cuồng bạo của máu cấp bảy biến mất, lúc này mới thành công lui đi.
Mạc Hoài Song mở mắt ra, phát hiện Diên Thiệu Bách đang làm hết phận sự ngồi bên giường nhìn hắn, thần sắc không hề căng thẳng, giống như đã sớm dự đoán hắn nhất định có thể chinh phục máu cấp bảy vậy.
“Đói bụng rồi đúng không, dẫn ngươi đi ăn cơm." Diên Thiệu Bách cởi găng tay cách li ra.
Mạc Hoài Song xoa xoa bụng, thực sự rất đối, đứng dẩy ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã qua một ngày một đêm.
“Nếu không ngươi trước hết ngủ một lúc?" Mạc Hoài Song nghĩ đến người trước mắt này nhìn mình 24h, không khỏi đề nghị.
“Ta không sao." Diên Thiệu Bách thân mật nặn năn mũi Mạc Hoài Song, “Cơm nước xong cùng ngươi đi xem Lương Ngu."
“Không cần, ngươi bận rộn đúng không." Mạc Hoài Song nghĩ đến lần này mình tới xem Lương Ngu không biết muốn ngốc ở đó đến khi nào, cự tuyệt ý tốt của hắn.
Diên Thiệu Bách cũng không cưỡng cầu, mà là tri kỷ mà chăm sóc, “Vậy ngươi cẩn thận. Nếu như thấy người của thánh giáo, đừng bướng bỉnh, cũng đừng theo họ cứng đối cứng, làm như vậy không tốt với ngươi."
Hắn biết được tính xấu kia của Mạc Hoài Song, nếu như người này chịu cúi đầu trước kẻ địch, vậy trước đó sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng quản lí.
Mạc Hoài Song 囧, “Biết được, ta lần này nói cái gì cũng sẽ nhẫn nhịn."
Dù cho Mạc Hoài Song nói như vậy, nhưng khi đến phòng bệnh nhìn thấy Lương Ngu sắc mặt trắng bệch, tâm lý đối với thánh giáo chán ghét đến nỗi khó có thể miêu tả được. May mà không có người của thánh giáo ở đây, bằng không hắn thật sự không quản được nắm đấm của mình.
Lương Côn râu ria xồm xàm sau khi nhìn thấy Mạc Hoài Song thì hơi gật đầu, thần thái mệt mỏi.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm." Mạc Hoài Song áy náy nói, “Tình huống của Tiểu Ngu thế nào?"
“Không quá tốt, hiện tại dựa vào thuốc chữa trị cấp bảy để treo mệnh. Dược sư đã đến xem qua, không có thuốc chữa trị cấp tám chỉ có thể hi vọng xa vời." Nguyên văn của dược sư là cấp tám mới có hi vọng, cũng không phải nhất định có thể thành công.
“Ngày mai ta sẽ dẫn hắn trở về, không thể trông cậy vào thánh giáo." Lương Côn cười khổ một cái, vốn cũng không nên hi vọng vào cái giáo dối trá kia.
Mạc Hoài Song nghe xong cũng không nói gì, lấy bản điện tử ra nhìn chương trình học mà Diên Thiệu Bách đưa cho.
Hệ luyện thạch của Minh Giáp cũng không chỉ dạy chế tạo thạch giáp, cũng có cả chế dược. Như thuốc chữa trị trụ cột cũng có.
Hắn muốn đột phá cấp bảy gấp như vậy cũng là ôm tâm tư muốn chế tạo thuốc chữa trị cho Lương Ngu, hắn không biết hiệu quả vượt cấp của mình có hiệu quả với thuốc chữa trị hay không.
Sau khi nhìn kĩ lại nguyên đồ chữa trị, cuối cũng Mạc Hoài Song phát hiện ra một số dư thừa trong nguyên đồ. Mà trong lòng hắn cũng biết, chỉ những cái khác nhau này căn bản không thể cải thiện được thuốc chữa trị.
Dù cho vô cùng thất vọng, Mạc Hoài Song mặt không đổi sắc bắt đầu chế tạo thuốc chữa trị cấp bảy.
Hắn tạm thời không cứu được Lương Ngu, còn lại cũng chỉ có thể làm cái này cho hắn.
Lương Côn vạn phần kinh ngạc nhìn từng nguyền đồ huyền ảo chợt lóe trên nguền thạch, cuối cùng đá căn nguyên thạch liền biến thành thuốc chữa trị cấp bảy vạn kim khó cầu, trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ mặt phức tap, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sinh ra chút hi vọng.
Đệ đệ ngốc này của hắn chỉ sự đã giao lưu được một bằng hữu không bình thường.
Sau khi chế tác xong hai mười bình thuốc chữa trị, Mạc Hoài Song đem thuốc chữa trị đưa đến trước mặt Lương Côn, thần sắc mang theo vẻ áy náy, “Ta biết nhà ngươi không thiếu thuốc chữa trị cấp bảy, nhưng ta bây giờ chỉ có thể vì Tiểu Ngu làm những cái này."
Cho nên một tiêu chuẩn tiến vào di tích, vì Lương Ngu, hắn nhất định phải lấy được!
“Đây là bút luyện thạch Mạc Khúc Ngang chuẩn bị cho ngươi."
Mạc Hoài Song có chút không hiểu tiếp nhận, hắn không tin Mạc Khúc Ngang hận không thể giết chết hắn kia sẽ tốt bụng đến nỗi chuẩn bị bút luyện thạch cho hắn.
Chờ đến khi hắn mở hộp ra mới thấy bút luyện thạch màu xanh biếc, điều này nói rõ bút này là cấp sáu, không giống như Diên Thiệu Bách miêu tả.
“Chỉ là thoạt nhìn là cấp sáu." Diên Thiệu Bách nghiêm mặt đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần, “Nếu như nói công dụng, đây là bút cấp bảy trăm phần trăm."
“Diên Thiệu Bách, cám ơn ngươi." Sau khi Mạc Hoài Song trầm mặc một hồi, trịnh trọng hướng Diên Thiệu Bách cám ơn. Tuy rằng Mạc Khúc Ngang nhầm cấp bậc của hắn, cái bút này coi như đặt trong ngăn kéo của hắn hắn sẽ không dùng, mà Diên Thiệu Bách lại vì bảo vệ hắn mà làm tất cả, khiến cho hắn cảm nhận được sự coi trọng của nam nhân này với mình.
“Thăng cấp đi, ta xem chừng ngươi." Diên Thiệu Bách thân mật nhéo nhéo mũi hắn, biết được hiện tại tâm tình hắn không tốt, không có “yêu cầu hắn báo ân".
“Ừm." Mạc Hoài Song dùng sức gật đầu, sau khi thấy Diên Thiệu Bách đã đeo xong găng tay liền hướng về phía bút ngụy trang.
Ngày đó, đưa bút chạm vào bút cấp bảy ngụy trang cũng không chỉ có Mạc Hoài Song.
Lương Ngu tại Mạc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạc gia đương nhiên cũng biểu thị thái độ. Bởi vậy Mạc Khúc Ngang liền cùng cha hắn bận rộn một buổi tối làm công tác khắc phục hậu quả, chờ đến lúc đem chuyện giải quyết xong đã là sáng sớm.
Theo lý hắn cần phải lập tức nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến quà cưới thánh giáo đưa cho mình, hắn liền quyết định đem lễ vật mở ra.
Người hầu theo mệnh lệnh kính cẩn đưa lên hộp quà của thánh giáo.
Mạc Khúc Ngang mở hộp quà, chỉ thấy trong lớp vải bông màu đen là một chiếc bút luyện thạch màu bạc, trên thân bút điêu khắc hình sừng nhọn tượng trưng cho thánh giáo, đẳng cấp 6.1 được điêu khắc sáng loán ở thân bút.
Trên mặt Mạc Khúc Ngang lộ ra nụ cười, tưởng tượng đến ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh khi mình dùng chiếc bút này, bút luyện thạch do thánh giáo xuất ra chính là tượng trưng cho thân phận, không phải ai cũng có thể có.
Nhưng thời điểm tay hắn chạm vào thân bút, một loại cuồng bạo trước nay chưa từng có mạnh mẽ dâng tới toàn thân hắn, xông vào đầu óc hắn, ngay tại thời điểm hắn muốn điều động linh trấn, cuồng bạo đã chiếm cả người hắn đột nhiên co rút lại, dùng tinh thần không sợ chết nhằm vào phía linh trấn.
Tại thời điểm Mạc Khúc Ngang còn chưa kịp nghĩ, máu cấp bảy cuồng bạo đã tiến hành lần công kích đầu tiên cũng là duy nhất đối với linh trấn, linh trấn vỡ vụn tan tác, cuồng bạo lần thứ hai công kích nội tạng của Mạc Khúc Ngang.
Một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài miệng của Mạc Khúc Ngang.
Người hầu bảo vệ mở một bên lập tức đeo lấy găng tay, vội lấy bút trong tay hắn ra, lúc này mời bình tĩnh rời khỏi cửa phòng còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chờ đến khi Lãng Liêm phụng mệnh đến mời hắn ăn cơm, thời điểm tiến vào cửa liền cảm thấy có gì đó không ổn, Mạc Khúc Ngang cũng không biết đã nằm ở trên ghế bao lâu, sắc mặt của hắn trắng bệch, không hề có sự sống, bên mép chảy ra vết máu đã khô từ lâu.
Lãng Liêm nhất thời sợ đến mất hết huyết sắc, vọt vào gian phòng tìm thuốc chữa trị cấp bảy cho hắn uống, sau khi xác định hắn còn sống, lúc này mới nhớ ra, tay run run báo cho Mạc Cát Hội cùng Mạc phu nhân.
Mạc phu nhân nhận được tin tức này sau khi chạy tới nhìn thấy thảm trạng của con trai hai mắt liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Mạc Cát Hội cũng mất uy nghiêm ngày thường, miệng hắn không ngừng run rẩy, “Điều tra, nhất định phải điều tra."
Lãng Liêm nhận được mệnh lệnh liền bắt đầu kiểm tra hệ thống an ninh điều tra hung thủ. Người hầu cuối cùng tiến vào phòng Mạc Khúc Ngang kia rất nhanh liền tiến vào tầm mắt của Lãng Liêm, hắn liền biết ngay tình huống không đúng. Người hầu này có chứng cớ chứng minh lúc đó hắn căn bản chưa từng vào gian phòng của Mạc Khúc Ngang.
Mọi chuyện đều vô cùng sáng tỏ, có người giả trang hắn ám hại Mạc Khúc Ngang. Nhưng hung thủ này đã sớm không có tin tức, không biết tra từ đâu.
Bút trong tay Mạc Khúc Ngang hắn cũng đã điều tra, cấp 6.1, hoàn toàn không có vấn đề. Đương nhiên hắn cũng không tin thánh giáo lại dùng bút giả để hãm hại thiếu thành chủ, dù sao tại lập trường chính trị Mạc thị cùng thánh giáo không hề có xung đột lợi ích.
Chờ đến thời điểm Mạc Cát Hội rốt cuộc ổn định lại tâm thần tự hỏi chuyện này, đã là nửa giờ sau. Thanh âm hắn có chút run rẩy hỏi tình huống của Mạc Khúc Ngang.
“Thiếu gia không có nguy hiểm về tính mạng." Lãng Liêm kính cẩn báo cáo, đồng thời đem kết quả điều tra của mình nói ra.
“Không cần tra xét, nhất định là Mạc Hoài Song." Mạc Cát Hội không chút nghĩ ngợi mà kết luận, trong lòng hắn, nếu như Mạc Khúc Ngang xảy ra chuyện gì, vậy người được lợi đương nhiên là Mạc Hoài Song, cho nên việc này tất nhiên là do Mạc Hoài Song làm.
Lãng Liêm không hé răng.
Ngay tại lúc này, Mạc Khúc Ngang đang nằm trên giường liền phát ra một tiếng nhẹ nhàng, giống như muốn tỉnh lại.
Mạc Cát Hội lập tức đứng dậy từ ghế sa lông, ba bước cũng thành hai bước liền tiến tới đầu giường, “Tiểu Ngang, Tiểu Ngang?"
Mạc Khúc Ngang chậm rãi mở mắt, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn Mạc Cát Hội, 3 giây sau, đột nhiên rống giống như đã điên, “Linh trấn, linh trấn, linh trấn của ta!"
Tiếng rống tê tâm phế liệt giống như đã tiêu hao hết khí lực của hắn, sau khi rống xong, hai mắt hắn liền nhắm lại, ngã xuống lần thứ hai.
Mạc Cát Hội nghe được Mạc Khúc Ngang nói, tựa hồ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng bảo Lãng Liêm đem đá kiểm tra linh trấn đến, sau đó, Mạc Cát Hội nhất thời giống như cha chết mẹ chết, sắc mặt trắng bệch ngồi xuống giường.
Phản ứng của Mạc Khúc Ngang với linh trấn là không.
“Không cần tra xét, Phá linh tề, nhất định là phá linh tề." Mạc Cát Hội không ngừng lẩm bẩm, “Nhất định là tên súc sinh kia, súc sinh! Hắn thật là độc ác, thủ đoạn thật ác độc!"
Mạc Cát Hội không ngừng chửi bậy, cả người giống như già đi mười tuổi, cái lưng vốn thẳng tắp của hắn cũng còng xuống.
“Ngươi nói Mạc gia ta làm chuyện gì có lỗi với tiểu súc sinh kia mà hắn lại tàn nhẫn như vậy hại ca ca của mình? Chẳng lẽ hắn cho là không có Tiểu Ngang, có thể đến phiên hắn thượng vị hay sao? Đây là đang nằm mơ!" Mạc Cát Hội nói xong lóe lên dị quang, “Lãng Liêm, đi sàn đấu giá dưới lòng đất của thành Dư Kha mua phá linh tề. Ta phải khiến cho tiểu súc sinh kia ném thử tư vị của phá linh tề!"
Miệng Lãng Liêm giật giật, cuối cùng lĩnh mệnh đi.
Sau khi Mạc phu nhân tỉnh lại biết được kết quả, ngoài dự đoán của mọi người mà vô cùng yên tĩnh cầm lấy máy liên lạc gọi một cú điện thoại, nhưng mà sau khi đối phương truyền ra tin tức không tốt, nàng liền cười rộ lên, giống như kẻ điên.
Đồng sự bất đông mệnh (*cùng chuyện nhưng khác mệnh*), sau khi Mạc Hoài Song chạm vào bút luyện thạch cấp bảy, máu cấp bảy cuồng bạo giống như bão bao phủ toàn thân, vào đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại trong “Luyện thạch giả tu luyện" An Nhàn có viết cảnh hắn cũng cấp bảy đấu tranh.
Ngay tại thời khắc máu cấp bảy muốn tàn phá cơ thể hắn kia, linh trấn bất ngờ nổi lên, sau khi cuồng bạo gặp phải linh trấn, không có yên tĩnh lại, đương nhiên cũng không có ý đồ muốn đi thương tổn Mạc Hoài Song, nếu dùng cảm giác của Mạc Hoài Song để hình dung, chính là nó bắt đầu giống như khổng tước xòe đuôi biểu diễn sức mạnh của mình, ý đồ muốn được linh trấn thừa nhận.
Linh trấn vô cùng an tĩnh bao lấy nó, đối với hắn hờ hững, cho đến khi cuồng bạo của máu cấp bảy biến mất, lúc này mới thành công lui đi.
Mạc Hoài Song mở mắt ra, phát hiện Diên Thiệu Bách đang làm hết phận sự ngồi bên giường nhìn hắn, thần sắc không hề căng thẳng, giống như đã sớm dự đoán hắn nhất định có thể chinh phục máu cấp bảy vậy.
“Đói bụng rồi đúng không, dẫn ngươi đi ăn cơm." Diên Thiệu Bách cởi găng tay cách li ra.
Mạc Hoài Song xoa xoa bụng, thực sự rất đối, đứng dẩy ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện bây giờ đã qua một ngày một đêm.
“Nếu không ngươi trước hết ngủ một lúc?" Mạc Hoài Song nghĩ đến người trước mắt này nhìn mình 24h, không khỏi đề nghị.
“Ta không sao." Diên Thiệu Bách thân mật nặn năn mũi Mạc Hoài Song, “Cơm nước xong cùng ngươi đi xem Lương Ngu."
“Không cần, ngươi bận rộn đúng không." Mạc Hoài Song nghĩ đến lần này mình tới xem Lương Ngu không biết muốn ngốc ở đó đến khi nào, cự tuyệt ý tốt của hắn.
Diên Thiệu Bách cũng không cưỡng cầu, mà là tri kỷ mà chăm sóc, “Vậy ngươi cẩn thận. Nếu như thấy người của thánh giáo, đừng bướng bỉnh, cũng đừng theo họ cứng đối cứng, làm như vậy không tốt với ngươi."
Hắn biết được tính xấu kia của Mạc Hoài Song, nếu như người này chịu cúi đầu trước kẻ địch, vậy trước đó sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng quản lí.
Mạc Hoài Song 囧, “Biết được, ta lần này nói cái gì cũng sẽ nhẫn nhịn."
Dù cho Mạc Hoài Song nói như vậy, nhưng khi đến phòng bệnh nhìn thấy Lương Ngu sắc mặt trắng bệch, tâm lý đối với thánh giáo chán ghét đến nỗi khó có thể miêu tả được. May mà không có người của thánh giáo ở đây, bằng không hắn thật sự không quản được nắm đấm của mình.
Lương Côn râu ria xồm xàm sau khi nhìn thấy Mạc Hoài Song thì hơi gật đầu, thần thái mệt mỏi.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm." Mạc Hoài Song áy náy nói, “Tình huống của Tiểu Ngu thế nào?"
“Không quá tốt, hiện tại dựa vào thuốc chữa trị cấp bảy để treo mệnh. Dược sư đã đến xem qua, không có thuốc chữa trị cấp tám chỉ có thể hi vọng xa vời." Nguyên văn của dược sư là cấp tám mới có hi vọng, cũng không phải nhất định có thể thành công.
“Ngày mai ta sẽ dẫn hắn trở về, không thể trông cậy vào thánh giáo." Lương Côn cười khổ một cái, vốn cũng không nên hi vọng vào cái giáo dối trá kia.
Mạc Hoài Song nghe xong cũng không nói gì, lấy bản điện tử ra nhìn chương trình học mà Diên Thiệu Bách đưa cho.
Hệ luyện thạch của Minh Giáp cũng không chỉ dạy chế tạo thạch giáp, cũng có cả chế dược. Như thuốc chữa trị trụ cột cũng có.
Hắn muốn đột phá cấp bảy gấp như vậy cũng là ôm tâm tư muốn chế tạo thuốc chữa trị cho Lương Ngu, hắn không biết hiệu quả vượt cấp của mình có hiệu quả với thuốc chữa trị hay không.
Sau khi nhìn kĩ lại nguyên đồ chữa trị, cuối cũng Mạc Hoài Song phát hiện ra một số dư thừa trong nguyên đồ. Mà trong lòng hắn cũng biết, chỉ những cái khác nhau này căn bản không thể cải thiện được thuốc chữa trị.
Dù cho vô cùng thất vọng, Mạc Hoài Song mặt không đổi sắc bắt đầu chế tạo thuốc chữa trị cấp bảy.
Hắn tạm thời không cứu được Lương Ngu, còn lại cũng chỉ có thể làm cái này cho hắn.
Lương Côn vạn phần kinh ngạc nhìn từng nguyền đồ huyền ảo chợt lóe trên nguền thạch, cuối cùng đá căn nguyên thạch liền biến thành thuốc chữa trị cấp bảy vạn kim khó cầu, trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ mặt phức tap, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sinh ra chút hi vọng.
Đệ đệ ngốc này của hắn chỉ sự đã giao lưu được một bằng hữu không bình thường.
Sau khi chế tác xong hai mười bình thuốc chữa trị, Mạc Hoài Song đem thuốc chữa trị đưa đến trước mặt Lương Côn, thần sắc mang theo vẻ áy náy, “Ta biết nhà ngươi không thiếu thuốc chữa trị cấp bảy, nhưng ta bây giờ chỉ có thể vì Tiểu Ngu làm những cái này."
Cho nên một tiêu chuẩn tiến vào di tích, vì Lương Ngu, hắn nhất định phải lấy được!
Tác giả :
Bắc Trần Trần