Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 36: Trò khôi hài
Cẩm Mục người này đầu óc thực sự không được nhanh nhạy, nhưng lúc làm chuyện xấu lại không có một chút xấu hổ, hơn nữa hắn đã nói liền làm.
Ngày thứ hai sau khi quyết tâm muốn trả thù Mạc Ninh Tư, hắn liền một bộ lưu manh đem người chặn ở cửa phòng ăn.
“Ngươi muốn làm gì?" Mạc Ninh Tư thấy hắn liền tỏ vẻ buồn nôn nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Cẩm Mục căn bản bất chấp tất cả liền tiến lên một bước kéo người vào trong ngực giở trò.
“Tiểu nương tử, ngực thật lớn,đến cùng là đã bị bao nhiêu người sờ qua?"
Mạc Ninh Tư không hề chuẩn bị một màn này của Cẩm Mục khiến cho mặt trắng bệch, lời nói nhục nhã kia khiến nàng hận không thể đem người trước mặt này giết cho chó ăn.
Nàng như người điên muốn phản kích lại, nhưng một luyện thạch giả sao có thể là đối thủ của chiến sĩ, Cẩm Mục cũng có ý định làm cho nàng xấu mặt, càng không có chút thương hương tiếc ngọc.
Chỉ nghe “Roẹt ——" một tiếng, quần áo trên người Mạc Ninh Tư liền bị phá hỏng, lộ ra da thịt trắng như tuyết bên trong.
Mạc Ninh Tư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị sỉ nhục qua như vậy, “Oa ——" một tiếng, ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Người hâm mộ Mạc Ninh Tư vừa thấy, nhất thời đầu óc nóng lên tìm Cẩm Mục liều mạng, mà ngày hôm nay Cẩm Mục đến trả thù đương nhiên cũng có chuẩn bị, mấy tiểu đệ hắn mang đến thấy có người tới, liền lập tức ra sức cùng người đánh một trận.
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn, chờ đến khi Mạc Khúc Ngang biết tin tức chạy đến, Mạc Ninh Tư đang bất lực ôm quần áo đã bị tổn hại của mình nghẹn ngào, ánh mắt dại ra.
Mạc Khúc Ngang tuy rằng không thích Mạc Ninh Tư ngu ngốc, nhưng rốt cuộc vẫn là cùng nhau lớn lên, hiện tại thấy nàng bị bắt nạt như vậy, trong đầu “Vù——" một tiếng, cũng không quản thực lực chênh lệch hai bên liền giơ quyền hướng Cẩm Mục vung tới, “Đồ súc sinh nhà ngươi!"
Cẩm Mục cười khinh bỉ bắt được tay Mạc Khúc Ngang, “Muội muội ngươi đã làm chuyện gì, ngươi không thể không biết đúng không. Lão tử cũng chỉ là sờ nàng hai cái, nghĩ sao cũng là ta thiệt thòi!"
Khí huyết Mạc Khúc Ngang dâng lên, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ra sức muốn tránh thoát khống chế của Cẩm Mục, tiên súc sinh này, súc sinh!
“Ngươi muốn thay muội muội ngươi bù đắp cũng được, lần sau ta nhất định sẽ không động đến nàng." Cẩm Mục một bộ không muốn buông tha người.
Mạc Khúc Ngang vung một cánh tay khác lên muốn cho hắn một quyền, kết quả Cẩm Mục vô cùng dứt khoát bẻ bàn tay Mạc Khúc Ngang đang bị hắn nắm trong tay.
Mạc Khúc Ngang kêu thảm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Mục tràn đầy căm hận, hận không thể đem hắn lột da rút gân hắn.
Cẩm Mục không chút để ý thả lỏng tay, không hề có thành ý nói, “A, thật không tiện a, trong tay không tính."
Nói xong hắn ghét bỏ liếc nhìn Mạc Ninh Tư một bên khóc lóc, nhổ mấy bãi nước miếng, dưới con mắt của mọi người nghênh ngang rời đi, lưu lại một lượng khác giả đứng một chỗ trợn mắt há mồm.
Thời điểm Mạc Hoài Song biết được tin tức này, đầu óc có chút không tiếp nhận được nhìn Diên Thiệu Bách, “Này, đây là tình huống gì vậy?" Xoay chuyển quá thần kì có được hay không!
Diên Thiệu Bách véo véo cái mũi vểnh cao của Mạc Hoài Song, “Chắc là chuyện Mạc Ninh Tư tìm người gây xích mích đã bị người khác biết đến."
Mạc Hoài Song cười hì hì, “Hắn là người bất chấp hậu quả, có cừu tất báo."
“Hắn là con trai thành chủ thành Tấn Giá, ta đoán nếu việc này làm lớn, hoặc là hai thành triệt để trở mặt, hoặc là Cẩm gia dùng sính lễ giá cao để cưới Mạc Ninh Tư." Diên Thiệu Bách nói có chút không có ý tốt cười, “Ta đoán chắc tám, chín phần là hai nhà sẽ thành một nhà, ngày hôm nay hắn đã sờ Mạc Ninh Tư."
Mạc Hoài Song suy nghĩ chuyện này một chút. Tại hơn nửa năm ở Minh Giáp này, Cẩm Mục là người thế nào hắn thật không khó để biết, dính vào một chút cũng cảm thấy bẩn thỉu. Hiện tại Mạc Ninh Tư bị hắn đối xử như vậy, chỉ sợ đã thối đến nỗi không ai dám tiếp nhận.
Thế giới này không thiếu một con gái thành chủ như Mạc Ninh Tư, không ai dám chấp nhận nguy hiểm bị cười nhạo để tiếp nhận củ khoai lang nóng này, ngoại trừ Cẩm Mục, Mạc Ninh Tư thực sự không thể tìm được đối tượng thông gia tốt hơn.
Lấy cá tính trục lợi của Mạc gia, so với chuyện con gái bị lỗ, chẳng bằng thêm một cái thông gia.
Mạc gia cùng Cẩm gia coi như cũng môn đăng hộ đối, nhìn từ phương diện điều kiện, cũng không có bôi nhọ Mạc Ninh Tư.
Trên thực tế, suy đoán của Mạc Hoài Song hoàn toàn chính xác, sau khi Mạc Cát Hội đạp vỡ mấy bộ đồ gốm giá trị liên thành, không để ý đến Mạc Ninh Tư khóc lóc, vần đồng ý phụ thân Cẩm Mục chịu nhận lỗi sau đó cầu hôn.
Tại lợi ích tuyệt đối trước mắt, ý nguyện của Mạc Ninh Tư đều không được hai bên coi trọng. Ngay cả Mạc phu nhân cũng chỉ là trấn an vài câu, cũng không cảm thấy chuyện hôn sự này có cái gì không tốt.
Cẩm Mục là con trai độc nhất, bình thường cũng đều là chơi nam nhân, chuyện này có nghĩa là sẽ không xuất hiện tình huống giống như Mạc Hoài Song, chỉ cần Mạc Ninh Tư có thể sinh ra con trai, như vậy chính là người thừa kế của thành Tấn Giá, không phải lo nhiều.
Mạc Hoài Song cũng không quan tâm đến náo loạn của Mạc gia, bản thân ở lì trong phòng Diên Thiệu Bách trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ.
Hai tháng sau, giải thi đấu luyện thạch giả ba năm một lần ở thành Minh Giáp được kéo xuống màn che.
Trước khi giải thi đấu bắt đầu một tuần, toàn bộ Minh Giáp liền trở nên náo nhiệt, mỗi người của các truyền thừa khác nhau đều lục tục đến Minh Giáp.
Cái cây xiêu vẹo trước cửa học viện cũng được người đến chiêm ngưỡng ngày càng nhiều, có không ít người khi nhìn thấy cái cây này liền kích động vội quỳ lạy trên mặt đất, sau khi thành kính cúi đầu, liền đứng dậy lui lại một bước, lại quỳ gối xuống lạy… Những người này vòng quanh cây cúi đầu suốt một ngày, trong miệng còn không ngừng thì thầm lẩm bẩm.
Thời điểm Mạc Hoài Song ra vào học viện, nhìn thấy vóc dáng tiều tụy của những người này, trong đầu bất chợt nhớ đến hai chữ ——tín ngưỡng.
Hai đời hắn đều không phải là người theo tín ngưỡng, cho nên không quá hiểu tín ngưỡng của người khác, thế nhưng thời điểm nhìn thấy ánh sáng toát ra từ đôi mắt những người kia khi nhìn cái cây, hắn lại như cảm nhận được hàm nghĩa của hai từ tín ngưỡng này. Loại kính dâng toàn tâm toàn ý này, đối với một vị giáo đồ vóc dáng tiều tụy, không hẳn không phải là một loại hạnh phúc cực hạn.
“Bọn họ là giáo chúng của Vọng Mộc giáo, cây chính là tín ngưỡng của bọn họ." Diên Thiệu Bách nhìn thấy Mạc Hoài Song hiếu kì nhìn chằm chằm người của Vọng Mộc giáo liền nói, “Bình thường học viện Minh Giáp không mở cửa cho người ngoài, cho nên bọn họ mới thừa dịp luyện thạch giả tranh tài để đến đây kính bái thần của bọn họ.
“Rất thành kính." Mạc Hoài Song nói lên từ đáy lòng.
Nói đến đề tài này, Mạc Hoài Song lại bất giác nghĩ đến một màn hung tàn trên ti vi kia, có chút không tự nhiên nói, “Cái giáo này, không có giáo lí gì tương đối cực đoan đúng không, giống như sẽ cổ vũ người khác giết chết An Tổ và vân vân."
“Không có, bọn họ tín ngưỡng cây, tín ngưỡng sinh mệnh, kêu gọi tất cả sinh mệnh đều có quyền sinh tồn."
Mạc Hoài Song thở một hơi, “Nếu như mọi người đều tin giáo điều này thì tốt, có thể bớt một chút bệnh thần kinh." Hắn nhẹ giọng nói.
Diên Thiệu Bách liếc nhìn về phía hắn, “Lời này nói ở nhà mình thì được, đi ra bên ngoài đừng có nói lung tung, sẽ gây phiền toái."
“Ta biết, ta cũng chỉ nói thầm thôi mà, ta cũng không phải kẻ ngốc." Mạc Hoài Song nhớ đến câu chuyện có chút không nhịn được nói, “Ta cũng không biết người An Tổ chọc người thánh giáo chỗ nào, cứ nhìn chằm chằm không tha như vậy."
Diên Thiệu Bách nghe vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, ngữ khí trêu chọc, “Sao vậy, đồng tình họ?"
Mạc Hoài Song chỉ nghe nhưng cũng không có đáp lại, tâm lý là lạ, luôn cảm thấy Diên Thiệu Bách đang giấu cái gì, bất quá hắn vẫn nói ra chút quan điểm của mình, “Bản thân ta cho rằng điều này nhanh chóng có hại."
“Dù sao An Tổ là tiến hóa hoàn mỹ hơn so với nhân loại. Ngươi xem,tất cả bọn họ đều có thể kế thừa huyết thống hoàn mỹ, không có nguy hiểm khi thăng cấp, thấy thế nào cũng là ưu điểm. Cho nên chính là tiến hóa càng hoàn mỹ hơn."
Diên Thiệu Bách nghe xong nhất thời khẽ cười ra tiếng, nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, “Đi ra bên ngoài cũng không cho phép nói như vậy."
“Biết, lần sau không cho phép lại nắm mũi của ta." Mạc Hoài Song vỗ bỏ tay Diên Thiệu Bách, “Ta nói nhiều như vậy, ngươi không nói về cái nhìn của mình?"
“Một ngày nào đó, bọn họ sẽ nắm giữ một vị trí tại thế giới này." Diên Thiệu Bách cười cười, cũng không nói nhiều.
“Hy vọng vậy, nhưng đáng tiếc, chúng ta sức nhỏ, điều có thể làm quá ít." Mạc Hoài Song thuận miệng phù họa.
Ánh mắt Diên Thiệu Bách thâm trầm nhìn chăm chú vào Mạc Hoài Song, lại không có mở miệng.
Mạc Hoài Song cũng không để ý, nhanh chóng chuyển đề tài sang hướng khác, không lâu liền đem lần nói chuyện này ném ra sau đầu, tất cả lực chú ý đều bị cuộc thi đấu luyện thạch giá hấp dẫn.
Lần tranh tài này có 130 trường phái báo danh, tuyển thủ dự thi có 350 người. Theo như cấp bậc chia làm ba tổ, một tổ cấp năm 290 người, một tổ cấp sáu 55 người, một tổ cấp bảy chỉ 5 người.
Về phần cấp tám, người thế giới này chỉ biết có hai vị, một vị là gương sáng của giáo chủ thánh giáo, một vị khác chính là thánh nữ của thánh giáo Nguyên Quân Đường, cho nên thi đấu không có cấp tám.
Quy tắc thi đấu của giải thi đấu luyện thạch giả giống như lúc Mạc Hoài Song khiêu chiến Cổ Kiếm, bút luyện thạch cùng hai khối giáp nguyên thạch đều tự chuẩn bị, 24h, điểm tổng hợp cao hơn là thắng lợi.
Địa điểm thi đấu được đặt tại phòng luyện thạch của học viện Minh Giáp, địa điểm kiểm tra tại phòng kiểm tra, khác với cuộc khiêu chiến của Mạc Hoài Song chính là, toàn bộ quá trình của lần khảo nghiệm này đều được truyền hình trực tiếp. Địa điểm truyền tin chính là sân huấn luyện của học viện Minh Giáp.
Sau khi nhóm cấp năm đầu tiên hoàn thành chế tạo giao ra nguyên hạt thạch giáp, người dân thành Minh Giáp nhận được tin tức cùng với những người đã cố ý tới sớm quan sát đem sân huấn luyện chen lấn không còn một chỗ trống.
Trên biển người là màn hình theo dõi nhất cử nhất động của quá trình kiểm tra.
Đầu tiên là người dẫn chương trình của giải thi đấu giới thiệu tên, đẳng cấp, truyền thừa, thời gian sử dụng để chế thạch giáp, sau đó bắt đầu kiểm tra, tốc độ bao trùm thạch giáp, thời gian tiến hóa vũ khí, sức gánh chịu cơ thể cần thiết, lực công kích của thạch giáp, sức phòng ngự, những thứ này đều là nội dung kiểm tra, cuối cùng ban giám khảo sẽ phụ trách đưa ra điểm tổng hợp.
Dưới sự hoạt động của Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song làm học viên “Mũi nhọn" của học viện, lấy được đặc quyền tiến vào phòng quản lý cùng với cùng quan sát kết quả khảo nghiệm.
Diện tích phòng quản lý kiểm tra không coi là nhỏ, có bảy, tám chỗ ngồi, phần trước màn hình quản lý chính là vị trí nhận xét.
Mạc Hoài Song ngồi dựa vào tường trong góc tối, bên cạnh hắn còn có hai “Học sinh mũi nhọn" như hắn.
Trước khi bắt đầu kiểm tra năm phút đồng hồ, người phụ trách kiểm tra lần này đi vào.
Đi đầu là một vị thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, mi dài mắt hạnh, vóc người cao gầy, trong ánh mắt có phần kiêu căng, một thân váy làm nhạt thắt eo cao, tóc dài đến eo,mấy người ở trong phòng sau khi nàng bước vào liền vội tản ra, không khí bên trong vốn thoải mái liền trở nên có chút sốt sắng, hai vị “Học sinh mũi nhọn" khác cũng không tự chủ được đứng lên.
Sau khi vào cửa, tầm mắt nàng đảo qua Mạc Hoài Song vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thích, đến khi đảo mắt qua toàn bộ người trong phòng, cất bước tiến lên.
Sau khi nàng bước vào phòng, Mạc Hoài Song mới đứng lên vỗ tay hoanh nghênh giám khảo đi sau nàng.
Thiếu nữ hơi quay đầu nhàn nhạt quét mắt nhìn Mạc Hoài Song một cái, lúc này mới đi vào giữ bàn giám khảo ngồi ngay ngắn, sau khi nàng ngồi xuống, bốn vị khác đi sau nàng mới theo thứ tự ngồi xuống. Vị trí bên trái xa nhất là viện trưởng học viện Minh Giáp, sau khi hắn ngồi vào chỗ liền hung hăng trừng mắt Mạc Hoài Song một cái, ngầm trách hắn vô lễ.
Thần sắc Mạc Hoài Song thản nhiên, một mặt vô tội nhìn lại hắn, thật giống như không biết mình đã làm sai điều gì.
Kỳ thực hắn không ngốc, tại thời điểm sau khi thiếu nữ bước vào kia, hắn liền đoán được người này là ai, bất quá dưới tình huống không ai giới thiệu cho hắn, hắn mừng rỡ làm bộ như không biết.
Làm bạn tốt của Lương Ngu, cùng chung mối thù là điều quan trong nhất! Huống hồ hắn cũng không thích cái thánh giáo chuyên tạo ra người điên kia, đối với thánh nữ mắt hướng lên đỉnh đầu kia cũng không có hảo cảm.
Ngày thứ hai sau khi quyết tâm muốn trả thù Mạc Ninh Tư, hắn liền một bộ lưu manh đem người chặn ở cửa phòng ăn.
“Ngươi muốn làm gì?" Mạc Ninh Tư thấy hắn liền tỏ vẻ buồn nôn nhíu nhíu mày, lớn tiếng hỏi.
Cẩm Mục căn bản bất chấp tất cả liền tiến lên một bước kéo người vào trong ngực giở trò.
“Tiểu nương tử, ngực thật lớn,đến cùng là đã bị bao nhiêu người sờ qua?"
Mạc Ninh Tư không hề chuẩn bị một màn này của Cẩm Mục khiến cho mặt trắng bệch, lời nói nhục nhã kia khiến nàng hận không thể đem người trước mặt này giết cho chó ăn.
Nàng như người điên muốn phản kích lại, nhưng một luyện thạch giả sao có thể là đối thủ của chiến sĩ, Cẩm Mục cũng có ý định làm cho nàng xấu mặt, càng không có chút thương hương tiếc ngọc.
Chỉ nghe “Roẹt ——" một tiếng, quần áo trên người Mạc Ninh Tư liền bị phá hỏng, lộ ra da thịt trắng như tuyết bên trong.
Mạc Ninh Tư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị sỉ nhục qua như vậy, “Oa ——" một tiếng, ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Người hâm mộ Mạc Ninh Tư vừa thấy, nhất thời đầu óc nóng lên tìm Cẩm Mục liều mạng, mà ngày hôm nay Cẩm Mục đến trả thù đương nhiên cũng có chuẩn bị, mấy tiểu đệ hắn mang đến thấy có người tới, liền lập tức ra sức cùng người đánh một trận.
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn, chờ đến khi Mạc Khúc Ngang biết tin tức chạy đến, Mạc Ninh Tư đang bất lực ôm quần áo đã bị tổn hại của mình nghẹn ngào, ánh mắt dại ra.
Mạc Khúc Ngang tuy rằng không thích Mạc Ninh Tư ngu ngốc, nhưng rốt cuộc vẫn là cùng nhau lớn lên, hiện tại thấy nàng bị bắt nạt như vậy, trong đầu “Vù——" một tiếng, cũng không quản thực lực chênh lệch hai bên liền giơ quyền hướng Cẩm Mục vung tới, “Đồ súc sinh nhà ngươi!"
Cẩm Mục cười khinh bỉ bắt được tay Mạc Khúc Ngang, “Muội muội ngươi đã làm chuyện gì, ngươi không thể không biết đúng không. Lão tử cũng chỉ là sờ nàng hai cái, nghĩ sao cũng là ta thiệt thòi!"
Khí huyết Mạc Khúc Ngang dâng lên, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, ra sức muốn tránh thoát khống chế của Cẩm Mục, tiên súc sinh này, súc sinh!
“Ngươi muốn thay muội muội ngươi bù đắp cũng được, lần sau ta nhất định sẽ không động đến nàng." Cẩm Mục một bộ không muốn buông tha người.
Mạc Khúc Ngang vung một cánh tay khác lên muốn cho hắn một quyền, kết quả Cẩm Mục vô cùng dứt khoát bẻ bàn tay Mạc Khúc Ngang đang bị hắn nắm trong tay.
Mạc Khúc Ngang kêu thảm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Mục tràn đầy căm hận, hận không thể đem hắn lột da rút gân hắn.
Cẩm Mục không chút để ý thả lỏng tay, không hề có thành ý nói, “A, thật không tiện a, trong tay không tính."
Nói xong hắn ghét bỏ liếc nhìn Mạc Ninh Tư một bên khóc lóc, nhổ mấy bãi nước miếng, dưới con mắt của mọi người nghênh ngang rời đi, lưu lại một lượng khác giả đứng một chỗ trợn mắt há mồm.
Thời điểm Mạc Hoài Song biết được tin tức này, đầu óc có chút không tiếp nhận được nhìn Diên Thiệu Bách, “Này, đây là tình huống gì vậy?" Xoay chuyển quá thần kì có được hay không!
Diên Thiệu Bách véo véo cái mũi vểnh cao của Mạc Hoài Song, “Chắc là chuyện Mạc Ninh Tư tìm người gây xích mích đã bị người khác biết đến."
Mạc Hoài Song cười hì hì, “Hắn là người bất chấp hậu quả, có cừu tất báo."
“Hắn là con trai thành chủ thành Tấn Giá, ta đoán nếu việc này làm lớn, hoặc là hai thành triệt để trở mặt, hoặc là Cẩm gia dùng sính lễ giá cao để cưới Mạc Ninh Tư." Diên Thiệu Bách nói có chút không có ý tốt cười, “Ta đoán chắc tám, chín phần là hai nhà sẽ thành một nhà, ngày hôm nay hắn đã sờ Mạc Ninh Tư."
Mạc Hoài Song suy nghĩ chuyện này một chút. Tại hơn nửa năm ở Minh Giáp này, Cẩm Mục là người thế nào hắn thật không khó để biết, dính vào một chút cũng cảm thấy bẩn thỉu. Hiện tại Mạc Ninh Tư bị hắn đối xử như vậy, chỉ sợ đã thối đến nỗi không ai dám tiếp nhận.
Thế giới này không thiếu một con gái thành chủ như Mạc Ninh Tư, không ai dám chấp nhận nguy hiểm bị cười nhạo để tiếp nhận củ khoai lang nóng này, ngoại trừ Cẩm Mục, Mạc Ninh Tư thực sự không thể tìm được đối tượng thông gia tốt hơn.
Lấy cá tính trục lợi của Mạc gia, so với chuyện con gái bị lỗ, chẳng bằng thêm một cái thông gia.
Mạc gia cùng Cẩm gia coi như cũng môn đăng hộ đối, nhìn từ phương diện điều kiện, cũng không có bôi nhọ Mạc Ninh Tư.
Trên thực tế, suy đoán của Mạc Hoài Song hoàn toàn chính xác, sau khi Mạc Cát Hội đạp vỡ mấy bộ đồ gốm giá trị liên thành, không để ý đến Mạc Ninh Tư khóc lóc, vần đồng ý phụ thân Cẩm Mục chịu nhận lỗi sau đó cầu hôn.
Tại lợi ích tuyệt đối trước mắt, ý nguyện của Mạc Ninh Tư đều không được hai bên coi trọng. Ngay cả Mạc phu nhân cũng chỉ là trấn an vài câu, cũng không cảm thấy chuyện hôn sự này có cái gì không tốt.
Cẩm Mục là con trai độc nhất, bình thường cũng đều là chơi nam nhân, chuyện này có nghĩa là sẽ không xuất hiện tình huống giống như Mạc Hoài Song, chỉ cần Mạc Ninh Tư có thể sinh ra con trai, như vậy chính là người thừa kế của thành Tấn Giá, không phải lo nhiều.
Mạc Hoài Song cũng không quan tâm đến náo loạn của Mạc gia, bản thân ở lì trong phòng Diên Thiệu Bách trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ.
Hai tháng sau, giải thi đấu luyện thạch giả ba năm một lần ở thành Minh Giáp được kéo xuống màn che.
Trước khi giải thi đấu bắt đầu một tuần, toàn bộ Minh Giáp liền trở nên náo nhiệt, mỗi người của các truyền thừa khác nhau đều lục tục đến Minh Giáp.
Cái cây xiêu vẹo trước cửa học viện cũng được người đến chiêm ngưỡng ngày càng nhiều, có không ít người khi nhìn thấy cái cây này liền kích động vội quỳ lạy trên mặt đất, sau khi thành kính cúi đầu, liền đứng dậy lui lại một bước, lại quỳ gối xuống lạy… Những người này vòng quanh cây cúi đầu suốt một ngày, trong miệng còn không ngừng thì thầm lẩm bẩm.
Thời điểm Mạc Hoài Song ra vào học viện, nhìn thấy vóc dáng tiều tụy của những người này, trong đầu bất chợt nhớ đến hai chữ ——tín ngưỡng.
Hai đời hắn đều không phải là người theo tín ngưỡng, cho nên không quá hiểu tín ngưỡng của người khác, thế nhưng thời điểm nhìn thấy ánh sáng toát ra từ đôi mắt những người kia khi nhìn cái cây, hắn lại như cảm nhận được hàm nghĩa của hai từ tín ngưỡng này. Loại kính dâng toàn tâm toàn ý này, đối với một vị giáo đồ vóc dáng tiều tụy, không hẳn không phải là một loại hạnh phúc cực hạn.
“Bọn họ là giáo chúng của Vọng Mộc giáo, cây chính là tín ngưỡng của bọn họ." Diên Thiệu Bách nhìn thấy Mạc Hoài Song hiếu kì nhìn chằm chằm người của Vọng Mộc giáo liền nói, “Bình thường học viện Minh Giáp không mở cửa cho người ngoài, cho nên bọn họ mới thừa dịp luyện thạch giả tranh tài để đến đây kính bái thần của bọn họ.
“Rất thành kính." Mạc Hoài Song nói lên từ đáy lòng.
Nói đến đề tài này, Mạc Hoài Song lại bất giác nghĩ đến một màn hung tàn trên ti vi kia, có chút không tự nhiên nói, “Cái giáo này, không có giáo lí gì tương đối cực đoan đúng không, giống như sẽ cổ vũ người khác giết chết An Tổ và vân vân."
“Không có, bọn họ tín ngưỡng cây, tín ngưỡng sinh mệnh, kêu gọi tất cả sinh mệnh đều có quyền sinh tồn."
Mạc Hoài Song thở một hơi, “Nếu như mọi người đều tin giáo điều này thì tốt, có thể bớt một chút bệnh thần kinh." Hắn nhẹ giọng nói.
Diên Thiệu Bách liếc nhìn về phía hắn, “Lời này nói ở nhà mình thì được, đi ra bên ngoài đừng có nói lung tung, sẽ gây phiền toái."
“Ta biết, ta cũng chỉ nói thầm thôi mà, ta cũng không phải kẻ ngốc." Mạc Hoài Song nhớ đến câu chuyện có chút không nhịn được nói, “Ta cũng không biết người An Tổ chọc người thánh giáo chỗ nào, cứ nhìn chằm chằm không tha như vậy."
Diên Thiệu Bách nghe vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, ngữ khí trêu chọc, “Sao vậy, đồng tình họ?"
Mạc Hoài Song chỉ nghe nhưng cũng không có đáp lại, tâm lý là lạ, luôn cảm thấy Diên Thiệu Bách đang giấu cái gì, bất quá hắn vẫn nói ra chút quan điểm của mình, “Bản thân ta cho rằng điều này nhanh chóng có hại."
“Dù sao An Tổ là tiến hóa hoàn mỹ hơn so với nhân loại. Ngươi xem,tất cả bọn họ đều có thể kế thừa huyết thống hoàn mỹ, không có nguy hiểm khi thăng cấp, thấy thế nào cũng là ưu điểm. Cho nên chính là tiến hóa càng hoàn mỹ hơn."
Diên Thiệu Bách nghe xong nhất thời khẽ cười ra tiếng, nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, “Đi ra bên ngoài cũng không cho phép nói như vậy."
“Biết, lần sau không cho phép lại nắm mũi của ta." Mạc Hoài Song vỗ bỏ tay Diên Thiệu Bách, “Ta nói nhiều như vậy, ngươi không nói về cái nhìn của mình?"
“Một ngày nào đó, bọn họ sẽ nắm giữ một vị trí tại thế giới này." Diên Thiệu Bách cười cười, cũng không nói nhiều.
“Hy vọng vậy, nhưng đáng tiếc, chúng ta sức nhỏ, điều có thể làm quá ít." Mạc Hoài Song thuận miệng phù họa.
Ánh mắt Diên Thiệu Bách thâm trầm nhìn chăm chú vào Mạc Hoài Song, lại không có mở miệng.
Mạc Hoài Song cũng không để ý, nhanh chóng chuyển đề tài sang hướng khác, không lâu liền đem lần nói chuyện này ném ra sau đầu, tất cả lực chú ý đều bị cuộc thi đấu luyện thạch giá hấp dẫn.
Lần tranh tài này có 130 trường phái báo danh, tuyển thủ dự thi có 350 người. Theo như cấp bậc chia làm ba tổ, một tổ cấp năm 290 người, một tổ cấp sáu 55 người, một tổ cấp bảy chỉ 5 người.
Về phần cấp tám, người thế giới này chỉ biết có hai vị, một vị là gương sáng của giáo chủ thánh giáo, một vị khác chính là thánh nữ của thánh giáo Nguyên Quân Đường, cho nên thi đấu không có cấp tám.
Quy tắc thi đấu của giải thi đấu luyện thạch giả giống như lúc Mạc Hoài Song khiêu chiến Cổ Kiếm, bút luyện thạch cùng hai khối giáp nguyên thạch đều tự chuẩn bị, 24h, điểm tổng hợp cao hơn là thắng lợi.
Địa điểm thi đấu được đặt tại phòng luyện thạch của học viện Minh Giáp, địa điểm kiểm tra tại phòng kiểm tra, khác với cuộc khiêu chiến của Mạc Hoài Song chính là, toàn bộ quá trình của lần khảo nghiệm này đều được truyền hình trực tiếp. Địa điểm truyền tin chính là sân huấn luyện của học viện Minh Giáp.
Sau khi nhóm cấp năm đầu tiên hoàn thành chế tạo giao ra nguyên hạt thạch giáp, người dân thành Minh Giáp nhận được tin tức cùng với những người đã cố ý tới sớm quan sát đem sân huấn luyện chen lấn không còn một chỗ trống.
Trên biển người là màn hình theo dõi nhất cử nhất động của quá trình kiểm tra.
Đầu tiên là người dẫn chương trình của giải thi đấu giới thiệu tên, đẳng cấp, truyền thừa, thời gian sử dụng để chế thạch giáp, sau đó bắt đầu kiểm tra, tốc độ bao trùm thạch giáp, thời gian tiến hóa vũ khí, sức gánh chịu cơ thể cần thiết, lực công kích của thạch giáp, sức phòng ngự, những thứ này đều là nội dung kiểm tra, cuối cùng ban giám khảo sẽ phụ trách đưa ra điểm tổng hợp.
Dưới sự hoạt động của Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song làm học viên “Mũi nhọn" của học viện, lấy được đặc quyền tiến vào phòng quản lý cùng với cùng quan sát kết quả khảo nghiệm.
Diện tích phòng quản lý kiểm tra không coi là nhỏ, có bảy, tám chỗ ngồi, phần trước màn hình quản lý chính là vị trí nhận xét.
Mạc Hoài Song ngồi dựa vào tường trong góc tối, bên cạnh hắn còn có hai “Học sinh mũi nhọn" như hắn.
Trước khi bắt đầu kiểm tra năm phút đồng hồ, người phụ trách kiểm tra lần này đi vào.
Đi đầu là một vị thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, mi dài mắt hạnh, vóc người cao gầy, trong ánh mắt có phần kiêu căng, một thân váy làm nhạt thắt eo cao, tóc dài đến eo,mấy người ở trong phòng sau khi nàng bước vào liền vội tản ra, không khí bên trong vốn thoải mái liền trở nên có chút sốt sắng, hai vị “Học sinh mũi nhọn" khác cũng không tự chủ được đứng lên.
Sau khi vào cửa, tầm mắt nàng đảo qua Mạc Hoài Song vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thích, đến khi đảo mắt qua toàn bộ người trong phòng, cất bước tiến lên.
Sau khi nàng bước vào phòng, Mạc Hoài Song mới đứng lên vỗ tay hoanh nghênh giám khảo đi sau nàng.
Thiếu nữ hơi quay đầu nhàn nhạt quét mắt nhìn Mạc Hoài Song một cái, lúc này mới đi vào giữ bàn giám khảo ngồi ngay ngắn, sau khi nàng ngồi xuống, bốn vị khác đi sau nàng mới theo thứ tự ngồi xuống. Vị trí bên trái xa nhất là viện trưởng học viện Minh Giáp, sau khi hắn ngồi vào chỗ liền hung hăng trừng mắt Mạc Hoài Song một cái, ngầm trách hắn vô lễ.
Thần sắc Mạc Hoài Song thản nhiên, một mặt vô tội nhìn lại hắn, thật giống như không biết mình đã làm sai điều gì.
Kỳ thực hắn không ngốc, tại thời điểm sau khi thiếu nữ bước vào kia, hắn liền đoán được người này là ai, bất quá dưới tình huống không ai giới thiệu cho hắn, hắn mừng rỡ làm bộ như không biết.
Làm bạn tốt của Lương Ngu, cùng chung mối thù là điều quan trong nhất! Huống hồ hắn cũng không thích cái thánh giáo chuyên tạo ra người điên kia, đối với thánh nữ mắt hướng lên đỉnh đầu kia cũng không có hảo cảm.
Tác giả :
Bắc Trần Trần