Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 3: Đâm sau lưng
Mạc Hoài Song nhìn chằm chằm ao nước ít nhất phải hơn mười giây, lúc này mới dời tầm mắt nhìn lão nhân, từ từ đi xuống dưới.
“Ngày mai đến đây công tác." Lão nhân gật gật đầu với Mạc Hoài Song liền đi xuống dưới tầng.
Mạc Hoài Song đi theo xuống dưới tầng, trước khi đi, hắn vẫn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cái ao. Bên ngoài cái ao là một lớp đá, bên trong là một tầng da động vật màu đen được đắp lên một cách kín kẽ làm cho nước ánh lên màu đen giống như nước bẩn, cũng không biết vẽ rắn thêm chân như vậy để làm gì, có lẽ là có cách nói nào đó đặc biệt?
Lão nhân xuống tầng mở cửa hàng ý bảo Mạc Hoài Song đi cùng hắn, “Mang ngươi đến nơi ở."
Mạc Hoài Song không quen nơi này liền vội vàng đuổi kịp.
Qua hai con đường, lão nhân liền dừng trước một căn nhà đá hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa, “Ngươi về sau ở đây, trong phòng phía đông trên tầng kia có cái giường không, phòng bếp cùng phòng vệ sinh đều dùng chung, nhưng nước cùng năng lượng đều là tự mình lấy ra. Cơm tự ngươi giải quyết, ta mỗi ngày chỉ có thể trợ cấp 20 điểm thông dụng."
【 Một bữa ăn ở nơi này tốn bao nhiêu tiền? 】 Mạc Hoài Song nói bằng tiếng trung, nói xong lại ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lão nhân không nghe hiểu Mạc Hoài Song nói cái gì, nhưng nhin f biểu tình của hắn cũng có thể biết được hắn đang hỏi cái gì, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đủ ngươi ăn, nhìn tay chân ngươi bé vậy, có thể ăn được bao nhiêu?"
“Ngươi trước ở nơi này, buổi sáng ngày mai bảy giờ đến làm. Chờ đến khi ngươi làm thành thạo, phương diện tiền lương liền có thể thương lượng lại."
Mạc Hoài Song gật gật đầu. Trước mắt lão nhân đưa bao nhiêu tiền cũng không phải vấn đề, có thể có cơ hội hiểu biết thế giới này mới là quan trọng nhất.
“Ta thấy ngươi cũng vừa mới đến, đừng có quên những gì ta đã nói trước, quan hệ thuê mướn của chúng ta là theo ngày, nếu có một ngày ngươi vô cớ không đến, ta liền đi nơi khác tuyển ngời, phòng ở này cũng không thể ở, đây là quy định của nơi này."
Mạc Hoài Song liền gật gật đầu ghi nhớ.
Lão nhân thấy Mạc Hoài Song không có dị nghị gì, liền đem chìa khóa phòng gỡ xuống đưa qua.
Vừa vặn, trên tầng có người đi xuống.
Mạc Hoài Song nhận lấy chìa khóa, ngẩng đầu liền thấy người mới tới chỉ mười mấy tuổi, mặt chữ quốc, một đầu tóc hồng dựng đứng, giống như các thiếu niên bất lương trong truyện tranh, làn da hơi sạm, thể trạng thập phần cường tráng, quần áo da bó sát người có hình một bộ xương khô trên lưng.
Nhìn thấy lão nhân hắn liền chào hỏi, “Thủy lão nhân, đây là người mới thuê?"
“Không phải là do A Đồ đến chỗ cao hơn sao, ta cũng không thể không có ai." Lão nhân gật đầu, tùy ý giải thích một chút.
“Thật xinh đẹp a~" Tiểu gia hỏa đánh giá Mạc Hoài Song một chút, tiếp theo giống như nghĩ đến cái gì liền nhếch miệng, tiếp đó tiến lên khoác vai Mạc Hoài Song.
Nghe thấy giọng nói không có tôn trọng cùng với từ nhỏ liền không thích thiếu niên bất lương, Mạc Hoài Song liền lui về sau một bước.
Tóc hồng cũng không để ý, nhún nhún vai, ý bảo Mạc Hoài Song mình không có ác ý gì.
“Ngươi giúp ta nhìn hắn một chút, người này cũng không biết đi ra từ chỗ xó xỉnh nào tới đây, ngay cả từ ngữ thông dụng cũng không biết nói." Lão nhân nói là để cho tóc hồng chiếu cố Mạc Hoài Song, nhưng trong giọng nói lại không hề có thành ý, càng giống như cười nhạo Mạc Hoài Song.
“Biết biết." Tóc hồng tùy ý nói cho có lệ.
Lão nhân cũng không quan tâm đến cảm nhận của Mạc Hoài Song sau khi nghe xong những lời nói của mình, bỏ lại người liền rời đi.
Mạc Hoài Song lại lướt qua tóc hồng đi lên phòng trên.
Tóc hồng nhìn bóng dáng của Mạc Hoài Song, như có điều suy nghĩ gãi gãi cằm, không có hảo ý nở nụ cười.
Mạc Hoài Song lên lầu, trực tiếp hướng đến phòng phía đông kia, còn chưa vào cửa, một đợt mùi tất thối để mấy tháng xông vào mũi, Mạc Hoài Song nôn khan một chút liền nhanh chóng che lại mũi, nghĩ đến chuyện phải hít cái mùi khó chịu này vào phế quản, Mạc Hoài Song nhất thười cảm thấy cả người giống như là bị côn trùng cắn.
So với nơi này, kí túc xá nam của đại họa quả thực sạch sẽ giống như khách sạn vậy!
Ở ngoài thích ứng một hồi, Mạc Hoài Song do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đi vào.
Trong phòng có ba cái phòng bằng kim loại, trên giường có một tầng đẹm thật dày, bất quá thoạt nhìn giống như đều bẩn, nghĩ đến chuyện phải ngủ ở trên đấy, Mạc Hoài Song đã cảm thấy khó chịu. Cái mùi thối trong phòng này, hiển nhiên ba cái đẹm này cóng hiến không nhỏ, đương nhiên cống hiến nhiều hơn nữa chính là mấy đôi giày ở dưới giường!
Trong phòng có ba cái tủ kim loại, trong đó có môt cái đã mở ra, bên trong trống không. Mạc Hoài Song đánh giá cái đấy chính là địa bàn của mình, bất quá trước mắt mà nói, mình cũng không có cái gì dùng.
Quét dọn một vòng, Mạc Hoài Song nín thở tiến lại gần cửa sổ đem cửa mở ra cho bay mùi, hắn vô cùng bội phục hai vị khác có thể ở trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể sống được, độ bẩn này rõ ràng cách mấy con phố hắn cũng cảm nhận được!
Mở cửa sổ, Mạc Hoài Song bình ổn hô hấp đi xuống tầng, chỉ thấy tóc hồng mang theo hai cái hộp kim loại đi từ ngoài cửa vào.
Nhìn thấy Mạc Hoài Song, tóc hồng cười hì hì đưa đến một hộp, “Mời ngươi, cơm chiều."
Mạc Hoài Song nhìn hắn không nhận lấy, gật đầu, ý bảo cảm ơn ý tốt của hắn.
Tóc hồng cũng không để ý, đem hộp để lên cái tủ kim loại, nói, “Ta gọi Ô Hàng, lính đánh thuê tự do. Còn ngươi?"
Mạc Hoài Song không hé răng, tóc hồng cũng không thèm để ý chút nào bắt đầu tự lải nhải giới thiệu bản thân, vừa nói vừa lấy hai cái thìa từ phòng bếp, một cái để ở hộp của Mạc Hoài Song, một cái lau lau trên người mình vài cái, mở hộp ra múc thịt béo trong hộp bắt đầu ăn.
Mạc Hoài Song mặt không chút thay đổi nhìn từng cử động của hắn, trong lòng đối với thói quen vệ sinh kia càng ngày càng đánh sâu vào giới hạn cuối của mình, khóe mắt liếc nhìn cái hộp xa lạ chứa đầy mỡ kia…
Mạc Hoài Song ngẩng đầy hít một hơi dài, bắt buộc mình phải bảo trì trấn định, đồng thời an ủi mình, loại thói quen vệ sinh này có thể chịu được, thật sự! Không thấy nơi này có nơi chuyên môn bán nước sao? Cái này chứng tỏ nước ở đây vô cùng quý giá, che nên…Rửa chén linh tinh gì đó, cũng có thể bớt đi, cũng không biết cái thìa này có bao nhiêu người dùng qa, lại có bao lâu không rửa!
Tóc hồng đem hơn một nửa số thịt béo ngậy trong hộp ăn hết, thấy Mạc Hoài Song vẫn là bộ dáng “Thản nhiên" kia, liền nhanh chóng đẩy hộp cơm hướng hắn, “Ăn đi, đây chính là thịt độc giác thú cấp hai ta cố ý mua đó, so với cấp một ăn ngon hơn nhiều."
Mạc Hoài Song nhìn hộp thịt “Độc giác thú cấp hai" giống như thịt lợn mỡ kia, nhất thời cảm thấy mất hứng thú ăn.
Hắn từ nhỏ sợ ăn thịt mỡ, ngay cả thịt biên cũng là tồn tại cấm kị, hiện tại tình huống này…
Bất quá giáo dục tốt đẹp đã khiến cho Mạc Hoài Song cảm tạ nhiệt tình cùng hảo tâm của tóc hồng, 【 Cám ơn, ta không đói bụng. 】
Nói xong liền sờ sờ bụng, khoát tay áo ý bảo mình đã ăn no, sau đó nở nụ cười với tóc hồng một chút.
Nụ cười này của hắn khiến cho tóc hồng chuẩn bị đưa thìa đến miệng sửng sốt, thời điểm cúi đầu ăn liền hiện lên một tia tính kế trong mắt — mặt hàng giống như trước mắt này, ở thời điểm hội tụ mỹ nhân khắp nơi “Thủy u" đều là hàng thượng đẳng. Hắn cũng không tin có loại thực phẩm tươi sống này, Cư thiếu còn có thể coi trọng mặt hàng kém cỏi kia. Chờ đến khi Cư thiếu quăng mặt hàng kia, hắn liền có biện pháp giết hắn! Dám ở thời điểm hắn làm nhiệm vụ liền muốn mạng hắn, như vậy phải chuẩn bị tốt tinh thần bị trả thù.
Tóc hồng vừa đem Mạc Hoài Song mới quen biết tính kế, nhưng trên mặt vẫn luôn là bộ dáng nhiệt tình, đem một miếng thịt mỡ đưa đến miệng, cho vào miệng nhai nhai, rồi nuốt xuống, sau đó ánh mắt thèm muốn nhìn hộp cơm kia, “Ngươi không đói bụng ta liền ăn."
Mạc Hoài Song đẩy hộp qua, ý bảo hắn tự nhiên.
Tóc hồng nhìn như vô tâm vô phế đem hộp cơm của mình giải quyết sạch sẽ, sau đó mở hộp khác bắt đầu lang thôn hổ yết ăn.
Thấy bộ dáng đơn thuần hiếu khách này của hắn, phòng bị của Mạc Hoài Song đối với hắn cũng giảm bớt một chút, bất ngờ đến nơi này,tư suy của hắn vẫn còn thuần khiết như lúc ở Trái Đất.
Ở trong lòng hắn, đứa nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi, dù có xấu cũng chỉ cần bỏ trái theo phải là được, dù sao cũng mới chỉ là cấp hai thôi!
Ô Hàng ăn xong, cầm hộp cơm đi vào phòng bếp, lúc đi ra thì hai tay trống không. Mạc Hoài Song phán đoán, người này lại không rửa thìa!
Mặc kệ Mạc Hoài Song ngầm phun tào thói quen vệ sinh của Ô Hàng như thế nào, đến tột cùng cũng không biểu hiện ở trên mặt, Ô Hàng không biết, hắn ra phòng bếp liền nhiệt tình tiếp đón Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song cười cười, chỉ chỉ miệng mình, ý là không sử dụng ngôn ngữ thông dụng.
Ô Hàng bừng tỉnh đại ngộ, hắn liền chạy nhanh xuống dưới tầng, lúc xuống thì cầm theo một cái bản điện tử.
Điểm vài cái vào cái bản điện tử, một đạo quang bắn ra theo bản điện tử, đồng thời thanh âm vọng ra phòng khách.
“Theo tin tức mới nhất của hiệp hội liên hiệp lính đánh thuê, dong binh đoàn “Cửu Bác" lại tành công bắt được một dầu độc giác thú cấp bốn, trước mắt tích phân của dong binh đoàn đã đạt tới vị trí thứu mười một."
“Sát, thực mẹ nó độc giác thú." Ô Hàng than thở một tiếng, thuận tay đem bản điện tử đưa cho Mạc Hoài Song, “Ngươi học theo tin tức chậm rãi nói."
Mạc Hoài Song nhận lấy bản điện tử nhưng không có vội vàng học nói, mà suy nghĩ một hồi, chậm rãi đọc từng chữ, “Cửu, Bác, độc, giác, thú?"
Ô Hàng cười gật đầu, tỏ vẻ Mạc Hoài Song nói không sai, “Đương nhiên lợi hại, nơi này là thành lính đánh thuê, được xưng có năm vạn dong binh đoàn, đương nhiên dã đoàn không chỉ là con số này. Đứng thứ mười một, biết là khái niệm gì không?"
Mạc Hoài Song gật gật đầu, năm đó thười điểm hắn đi học thi vào trường cao đẳng thành tích đứng thứ mười ba toàn tỉnh đã được coi là thành tích không tồi rất đáng khích lệ, huống chi hiện tại có hơn năm vạn, có thành tích này quả thực rất giỏi.
“Đội trưởng của bọn họ Diên Thiệu Bách, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, chiến sĩ cấp bảy, biết chiến sĩ cấp bảy là khái niệm gì không? Nằm trong top hai mươi thế giới!" Thời điểm nói lời này, trên mặt Ô Hàng xuất hiện sùng bái cùng khao khát, “Cứ theo đà này bọn họ nhất định sẽ đứng trong top mười."
Mạc Hoài Song cũng gật đầu phụ họa theo, cũng không quan tâm đến những lời mình không hiểu, trước tiên lọc những thành phần quan trọng liền hỏi, hắn vươn một ngón tay vẻ mặt nghi vấn nhìn Ô Hàng, “Dong, binh, đoàn,xếp, thứ, nhất?"
Ngôn ngữ tứ chi phụ trợ làm cho Ô Hàng rất nhanh liền hiểu được nghi vấn của Mạc Hoài Song. Nghĩ đến Thủy lão nhân cố ý nói cho hắn, Ô Hàng liền khoái trá nở nụ cười, loại gà mờ không bối cảnh, không thưởng thức, thoạt nhìn cũng không có vũ lực chính là người dùng để báo thù mà không cần lo lắng hắn sẽ trả thù sau lưng tốt nhất.
Tâm tình tốt hơn, Ô Hàng cũng bắt đầu phổ cập khoa học, “Đứng đầu đương nhiên chính là dong binh đoàn Thánh Thú của thành chủ.Thành chủ ta đã liên tục mười lần đoạt được toàn thắng trong trận chiến đoạt thành."
Nói xong mặt Ô Hàng liền trở nên thần bí hơn, “Biết không? Nghe nói thành chủ là cấp chín trong truyền thuyết, cấp chín duy nhất trên thế giới! Ngươi không thấy được tư thế oai hùng của thành chủ khi miểu sát chiến sĩ cấp tám trong trận chiến đoạt thành năm trước a… Chậc chậc!" Ngữ khí kia giống như là hắn thực sự được nhìn thấy vậy.
Ô Hàng không biết lời nói của hắn lại làm cho lòng Mạc Hoài Song kinh hãi như thế nào: cấp chín duy nhất, chủ của dong binh đoàn đứng đầu, thành chủ thành lính đánh thuê, một nam nhân có thể nói là đứng ở đỉnh núi của thế giới, vì cái gì lại tiêm phá linh tề vào người hắn? Thân phận mình có bí mật gì mà không muốn để người khác biết sao?
“Ngày mai đến đây công tác." Lão nhân gật gật đầu với Mạc Hoài Song liền đi xuống dưới tầng.
Mạc Hoài Song đi theo xuống dưới tầng, trước khi đi, hắn vẫn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cái ao. Bên ngoài cái ao là một lớp đá, bên trong là một tầng da động vật màu đen được đắp lên một cách kín kẽ làm cho nước ánh lên màu đen giống như nước bẩn, cũng không biết vẽ rắn thêm chân như vậy để làm gì, có lẽ là có cách nói nào đó đặc biệt?
Lão nhân xuống tầng mở cửa hàng ý bảo Mạc Hoài Song đi cùng hắn, “Mang ngươi đến nơi ở."
Mạc Hoài Song không quen nơi này liền vội vàng đuổi kịp.
Qua hai con đường, lão nhân liền dừng trước một căn nhà đá hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa, “Ngươi về sau ở đây, trong phòng phía đông trên tầng kia có cái giường không, phòng bếp cùng phòng vệ sinh đều dùng chung, nhưng nước cùng năng lượng đều là tự mình lấy ra. Cơm tự ngươi giải quyết, ta mỗi ngày chỉ có thể trợ cấp 20 điểm thông dụng."
【 Một bữa ăn ở nơi này tốn bao nhiêu tiền? 】 Mạc Hoài Song nói bằng tiếng trung, nói xong lại ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lão nhân không nghe hiểu Mạc Hoài Song nói cái gì, nhưng nhin f biểu tình của hắn cũng có thể biết được hắn đang hỏi cái gì, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Đủ ngươi ăn, nhìn tay chân ngươi bé vậy, có thể ăn được bao nhiêu?"
“Ngươi trước ở nơi này, buổi sáng ngày mai bảy giờ đến làm. Chờ đến khi ngươi làm thành thạo, phương diện tiền lương liền có thể thương lượng lại."
Mạc Hoài Song gật gật đầu. Trước mắt lão nhân đưa bao nhiêu tiền cũng không phải vấn đề, có thể có cơ hội hiểu biết thế giới này mới là quan trọng nhất.
“Ta thấy ngươi cũng vừa mới đến, đừng có quên những gì ta đã nói trước, quan hệ thuê mướn của chúng ta là theo ngày, nếu có một ngày ngươi vô cớ không đến, ta liền đi nơi khác tuyển ngời, phòng ở này cũng không thể ở, đây là quy định của nơi này."
Mạc Hoài Song liền gật gật đầu ghi nhớ.
Lão nhân thấy Mạc Hoài Song không có dị nghị gì, liền đem chìa khóa phòng gỡ xuống đưa qua.
Vừa vặn, trên tầng có người đi xuống.
Mạc Hoài Song nhận lấy chìa khóa, ngẩng đầu liền thấy người mới tới chỉ mười mấy tuổi, mặt chữ quốc, một đầu tóc hồng dựng đứng, giống như các thiếu niên bất lương trong truyện tranh, làn da hơi sạm, thể trạng thập phần cường tráng, quần áo da bó sát người có hình một bộ xương khô trên lưng.
Nhìn thấy lão nhân hắn liền chào hỏi, “Thủy lão nhân, đây là người mới thuê?"
“Không phải là do A Đồ đến chỗ cao hơn sao, ta cũng không thể không có ai." Lão nhân gật đầu, tùy ý giải thích một chút.
“Thật xinh đẹp a~" Tiểu gia hỏa đánh giá Mạc Hoài Song một chút, tiếp theo giống như nghĩ đến cái gì liền nhếch miệng, tiếp đó tiến lên khoác vai Mạc Hoài Song.
Nghe thấy giọng nói không có tôn trọng cùng với từ nhỏ liền không thích thiếu niên bất lương, Mạc Hoài Song liền lui về sau một bước.
Tóc hồng cũng không để ý, nhún nhún vai, ý bảo Mạc Hoài Song mình không có ác ý gì.
“Ngươi giúp ta nhìn hắn một chút, người này cũng không biết đi ra từ chỗ xó xỉnh nào tới đây, ngay cả từ ngữ thông dụng cũng không biết nói." Lão nhân nói là để cho tóc hồng chiếu cố Mạc Hoài Song, nhưng trong giọng nói lại không hề có thành ý, càng giống như cười nhạo Mạc Hoài Song.
“Biết biết." Tóc hồng tùy ý nói cho có lệ.
Lão nhân cũng không quan tâm đến cảm nhận của Mạc Hoài Song sau khi nghe xong những lời nói của mình, bỏ lại người liền rời đi.
Mạc Hoài Song lại lướt qua tóc hồng đi lên phòng trên.
Tóc hồng nhìn bóng dáng của Mạc Hoài Song, như có điều suy nghĩ gãi gãi cằm, không có hảo ý nở nụ cười.
Mạc Hoài Song lên lầu, trực tiếp hướng đến phòng phía đông kia, còn chưa vào cửa, một đợt mùi tất thối để mấy tháng xông vào mũi, Mạc Hoài Song nôn khan một chút liền nhanh chóng che lại mũi, nghĩ đến chuyện phải hít cái mùi khó chịu này vào phế quản, Mạc Hoài Song nhất thười cảm thấy cả người giống như là bị côn trùng cắn.
So với nơi này, kí túc xá nam của đại họa quả thực sạch sẽ giống như khách sạn vậy!
Ở ngoài thích ứng một hồi, Mạc Hoài Song do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đi vào.
Trong phòng có ba cái phòng bằng kim loại, trên giường có một tầng đẹm thật dày, bất quá thoạt nhìn giống như đều bẩn, nghĩ đến chuyện phải ngủ ở trên đấy, Mạc Hoài Song đã cảm thấy khó chịu. Cái mùi thối trong phòng này, hiển nhiên ba cái đẹm này cóng hiến không nhỏ, đương nhiên cống hiến nhiều hơn nữa chính là mấy đôi giày ở dưới giường!
Trong phòng có ba cái tủ kim loại, trong đó có môt cái đã mở ra, bên trong trống không. Mạc Hoài Song đánh giá cái đấy chính là địa bàn của mình, bất quá trước mắt mà nói, mình cũng không có cái gì dùng.
Quét dọn một vòng, Mạc Hoài Song nín thở tiến lại gần cửa sổ đem cửa mở ra cho bay mùi, hắn vô cùng bội phục hai vị khác có thể ở trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể sống được, độ bẩn này rõ ràng cách mấy con phố hắn cũng cảm nhận được!
Mở cửa sổ, Mạc Hoài Song bình ổn hô hấp đi xuống tầng, chỉ thấy tóc hồng mang theo hai cái hộp kim loại đi từ ngoài cửa vào.
Nhìn thấy Mạc Hoài Song, tóc hồng cười hì hì đưa đến một hộp, “Mời ngươi, cơm chiều."
Mạc Hoài Song nhìn hắn không nhận lấy, gật đầu, ý bảo cảm ơn ý tốt của hắn.
Tóc hồng cũng không để ý, đem hộp để lên cái tủ kim loại, nói, “Ta gọi Ô Hàng, lính đánh thuê tự do. Còn ngươi?"
Mạc Hoài Song không hé răng, tóc hồng cũng không thèm để ý chút nào bắt đầu tự lải nhải giới thiệu bản thân, vừa nói vừa lấy hai cái thìa từ phòng bếp, một cái để ở hộp của Mạc Hoài Song, một cái lau lau trên người mình vài cái, mở hộp ra múc thịt béo trong hộp bắt đầu ăn.
Mạc Hoài Song mặt không chút thay đổi nhìn từng cử động của hắn, trong lòng đối với thói quen vệ sinh kia càng ngày càng đánh sâu vào giới hạn cuối của mình, khóe mắt liếc nhìn cái hộp xa lạ chứa đầy mỡ kia…
Mạc Hoài Song ngẩng đầy hít một hơi dài, bắt buộc mình phải bảo trì trấn định, đồng thời an ủi mình, loại thói quen vệ sinh này có thể chịu được, thật sự! Không thấy nơi này có nơi chuyên môn bán nước sao? Cái này chứng tỏ nước ở đây vô cùng quý giá, che nên…Rửa chén linh tinh gì đó, cũng có thể bớt đi, cũng không biết cái thìa này có bao nhiêu người dùng qa, lại có bao lâu không rửa!
Tóc hồng đem hơn một nửa số thịt béo ngậy trong hộp ăn hết, thấy Mạc Hoài Song vẫn là bộ dáng “Thản nhiên" kia, liền nhanh chóng đẩy hộp cơm hướng hắn, “Ăn đi, đây chính là thịt độc giác thú cấp hai ta cố ý mua đó, so với cấp một ăn ngon hơn nhiều."
Mạc Hoài Song nhìn hộp thịt “Độc giác thú cấp hai" giống như thịt lợn mỡ kia, nhất thời cảm thấy mất hứng thú ăn.
Hắn từ nhỏ sợ ăn thịt mỡ, ngay cả thịt biên cũng là tồn tại cấm kị, hiện tại tình huống này…
Bất quá giáo dục tốt đẹp đã khiến cho Mạc Hoài Song cảm tạ nhiệt tình cùng hảo tâm của tóc hồng, 【 Cám ơn, ta không đói bụng. 】
Nói xong liền sờ sờ bụng, khoát tay áo ý bảo mình đã ăn no, sau đó nở nụ cười với tóc hồng một chút.
Nụ cười này của hắn khiến cho tóc hồng chuẩn bị đưa thìa đến miệng sửng sốt, thời điểm cúi đầu ăn liền hiện lên một tia tính kế trong mắt — mặt hàng giống như trước mắt này, ở thời điểm hội tụ mỹ nhân khắp nơi “Thủy u" đều là hàng thượng đẳng. Hắn cũng không tin có loại thực phẩm tươi sống này, Cư thiếu còn có thể coi trọng mặt hàng kém cỏi kia. Chờ đến khi Cư thiếu quăng mặt hàng kia, hắn liền có biện pháp giết hắn! Dám ở thời điểm hắn làm nhiệm vụ liền muốn mạng hắn, như vậy phải chuẩn bị tốt tinh thần bị trả thù.
Tóc hồng vừa đem Mạc Hoài Song mới quen biết tính kế, nhưng trên mặt vẫn luôn là bộ dáng nhiệt tình, đem một miếng thịt mỡ đưa đến miệng, cho vào miệng nhai nhai, rồi nuốt xuống, sau đó ánh mắt thèm muốn nhìn hộp cơm kia, “Ngươi không đói bụng ta liền ăn."
Mạc Hoài Song đẩy hộp qua, ý bảo hắn tự nhiên.
Tóc hồng nhìn như vô tâm vô phế đem hộp cơm của mình giải quyết sạch sẽ, sau đó mở hộp khác bắt đầu lang thôn hổ yết ăn.
Thấy bộ dáng đơn thuần hiếu khách này của hắn, phòng bị của Mạc Hoài Song đối với hắn cũng giảm bớt một chút, bất ngờ đến nơi này,tư suy của hắn vẫn còn thuần khiết như lúc ở Trái Đất.
Ở trong lòng hắn, đứa nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi, dù có xấu cũng chỉ cần bỏ trái theo phải là được, dù sao cũng mới chỉ là cấp hai thôi!
Ô Hàng ăn xong, cầm hộp cơm đi vào phòng bếp, lúc đi ra thì hai tay trống không. Mạc Hoài Song phán đoán, người này lại không rửa thìa!
Mặc kệ Mạc Hoài Song ngầm phun tào thói quen vệ sinh của Ô Hàng như thế nào, đến tột cùng cũng không biểu hiện ở trên mặt, Ô Hàng không biết, hắn ra phòng bếp liền nhiệt tình tiếp đón Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song cười cười, chỉ chỉ miệng mình, ý là không sử dụng ngôn ngữ thông dụng.
Ô Hàng bừng tỉnh đại ngộ, hắn liền chạy nhanh xuống dưới tầng, lúc xuống thì cầm theo một cái bản điện tử.
Điểm vài cái vào cái bản điện tử, một đạo quang bắn ra theo bản điện tử, đồng thời thanh âm vọng ra phòng khách.
“Theo tin tức mới nhất của hiệp hội liên hiệp lính đánh thuê, dong binh đoàn “Cửu Bác" lại tành công bắt được một dầu độc giác thú cấp bốn, trước mắt tích phân của dong binh đoàn đã đạt tới vị trí thứu mười một."
“Sát, thực mẹ nó độc giác thú." Ô Hàng than thở một tiếng, thuận tay đem bản điện tử đưa cho Mạc Hoài Song, “Ngươi học theo tin tức chậm rãi nói."
Mạc Hoài Song nhận lấy bản điện tử nhưng không có vội vàng học nói, mà suy nghĩ một hồi, chậm rãi đọc từng chữ, “Cửu, Bác, độc, giác, thú?"
Ô Hàng cười gật đầu, tỏ vẻ Mạc Hoài Song nói không sai, “Đương nhiên lợi hại, nơi này là thành lính đánh thuê, được xưng có năm vạn dong binh đoàn, đương nhiên dã đoàn không chỉ là con số này. Đứng thứ mười một, biết là khái niệm gì không?"
Mạc Hoài Song gật gật đầu, năm đó thười điểm hắn đi học thi vào trường cao đẳng thành tích đứng thứ mười ba toàn tỉnh đã được coi là thành tích không tồi rất đáng khích lệ, huống chi hiện tại có hơn năm vạn, có thành tích này quả thực rất giỏi.
“Đội trưởng của bọn họ Diên Thiệu Bách, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, chiến sĩ cấp bảy, biết chiến sĩ cấp bảy là khái niệm gì không? Nằm trong top hai mươi thế giới!" Thời điểm nói lời này, trên mặt Ô Hàng xuất hiện sùng bái cùng khao khát, “Cứ theo đà này bọn họ nhất định sẽ đứng trong top mười."
Mạc Hoài Song cũng gật đầu phụ họa theo, cũng không quan tâm đến những lời mình không hiểu, trước tiên lọc những thành phần quan trọng liền hỏi, hắn vươn một ngón tay vẻ mặt nghi vấn nhìn Ô Hàng, “Dong, binh, đoàn,xếp, thứ, nhất?"
Ngôn ngữ tứ chi phụ trợ làm cho Ô Hàng rất nhanh liền hiểu được nghi vấn của Mạc Hoài Song. Nghĩ đến Thủy lão nhân cố ý nói cho hắn, Ô Hàng liền khoái trá nở nụ cười, loại gà mờ không bối cảnh, không thưởng thức, thoạt nhìn cũng không có vũ lực chính là người dùng để báo thù mà không cần lo lắng hắn sẽ trả thù sau lưng tốt nhất.
Tâm tình tốt hơn, Ô Hàng cũng bắt đầu phổ cập khoa học, “Đứng đầu đương nhiên chính là dong binh đoàn Thánh Thú của thành chủ.Thành chủ ta đã liên tục mười lần đoạt được toàn thắng trong trận chiến đoạt thành."
Nói xong mặt Ô Hàng liền trở nên thần bí hơn, “Biết không? Nghe nói thành chủ là cấp chín trong truyền thuyết, cấp chín duy nhất trên thế giới! Ngươi không thấy được tư thế oai hùng của thành chủ khi miểu sát chiến sĩ cấp tám trong trận chiến đoạt thành năm trước a… Chậc chậc!" Ngữ khí kia giống như là hắn thực sự được nhìn thấy vậy.
Ô Hàng không biết lời nói của hắn lại làm cho lòng Mạc Hoài Song kinh hãi như thế nào: cấp chín duy nhất, chủ của dong binh đoàn đứng đầu, thành chủ thành lính đánh thuê, một nam nhân có thể nói là đứng ở đỉnh núi của thế giới, vì cái gì lại tiêm phá linh tề vào người hắn? Thân phận mình có bí mật gì mà không muốn để người khác biết sao?
Tác giả :
Bắc Trần Trần