Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 29: Di tích
Ngay lúc tay hắn chuẩn bị chạm tới giá liền bị Diên Thiệu Bách ngăn lại, “Sẽ phát ra cảnh báo."
Mạc Hoài Song vội thu hồi lại tay lại, “Đây là một loại văn tự?"
“Văn tự tiền sử."
Bệnh nghề nghiệp của Mạc Hoài Song lại phát tác, xoa xoa tay, “Có phiên dịch không?"
Diên Thiệu Bách gật gật đầu, “Có, chưa xem qua chỉ có thể biết được đại thể, không phát âm được."
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, quyết định sau này rảnh rỗi nghiên cứu một chút, “Ngươi biết trên mặt viết cái gì không?"
“Nơi để của máu độc giác thú cấp tám cùng thạch giáp." Diên Thiệu Bách chỉ vào chữ phiên dịch, “Nơi này là trung tâm của toàn bộ di tích."
“Sao lại vậy?"
“Lấy thực lực hiện tại của thế giới này, chúng ta còn không bắt được độc giáp thú cấp tám, vì vậy đồ di tích tích trữ vô cùng quý giá." Diên Thiệu Bách vẫy vẫy tay.
Mạc Hoài Song cau mày, “Không phải có thạch giáp cấp tám sao?" Theo lý mà nói đây không phải là vòng tuần hoàn sao? Có thạch giáp cấp tám chứng tỏ có thể chiến đấu cùng độc giác thú cấp tám, bắt được độc giác thú cấp tám nghĩa là có máu cấp tám.
“Tuy rằng không có con số chuẩn xác, nhưng ta phỏng chừng toàn thế giới chiến sĩ cấp tám sống sót không vượt quá hai mươi người. Trừ đi những người già không thể ra được chiến trường, nhiều lắm chỉ có mười hai người, hơn nữa đều thuộc về thế lực không giống nhau." Diên Thiệu Bách hướng về phía Mạc Hoài Song nở nụ cười, giơ tay ra, “Đã quên nói, độc giác thú cấp tám không giống như cấp bảy, chúng thích yêu thích quần cư."
Mạc Hoài Song không còn gì để nói, trước đó hắn tra cứu tài liệu về độc giác thú không có thấy điểm này.
Diên Thiệu Bách cũng biết Mạc Hoài Song đang nghi ngờ cái gì, giống như lúc trước khi hắn biết được tin tức này cũng có nghi hoặc tương tự, “Có người nói phong tỏa tin tức này với người bình thường để phòng ngừa khủng hoảng không cần thiết."
Mạc Hoài Song khẽ nhíu mày, nhưng cũng có thể hiểu được cách làm của thượng tầng, chỉ là về căn bản, hắn cảm thấy làm như vậy là sai lầm.
“Ngươi đã xem bản đồ thế giới chưa?" Diên Thiệu Bách tiếp tục nói.
Mạc Hoài Song gật gật đầu. Bản đồ thế giới này không giống như Trái Đất, ngoại trừ cho thấy vị trí các thành thị, còn có phạm vi hoạt động của độc giác thú cùng mức độ nguy hiểm. Khiến hắn kỳ quái chính là tất cả các thành thị trên thế giới này đều được xây ở phía bắc của dòng sông duy nhất thế giới này.
“Trải qua nhiều năm như vậy, những người quan sát phát hiện độc giác thú cấp tám từ xưa đến nay vẫn chưa vượt qua sông, đương nhiên đối với nhân loại bước lên bờ phía nam cũng không khách khí. Vì vậy mà cuộc sống của mọi người vẫn tương đối an toàn."
Ý tứ đại khái là có biết tin tức này hay không cũng không có gì khác biệt.
Mạc Hoài Song gật đầu biểu thị đã hiểu rõ. Chỉ là ánh mắt lần thứ hai nhìn về chỗ trưng bày máu độc giác thú cấp tám cùng thạch giáp còn mang theo kính phục, hiển nhiên nền văn minh viễn cổ có thể bắt được độc giác thú cấp tám có rất nhiều nhân vật mạnh mẽ.
Tham quan xong phòng để đồ vật, Diên Thiệu Bách mang theo Mạc Hoài Song tiếp tục đi tham quan những bộ phận khác của di tích, khu điều khiển, khu làm việc, khu nghỉ ngơi….
Chờ đến khi hai người đi tham quan xong di tích trở lại xe đã là lúc xế chiều.
“Ta cảm thấy cái di tích này không quá giống như dành cho tham quan." Chủ yếu là di tích quá nhỏ, khu nghỉ ngơi xem ra nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được hơn một trăm người.
“Ừm, theo như tư liệu phiên dịch được, hiện nay những di tích này đều được sử dụng để cho nghiên cứu." Diên Thiệu Bách vừa nói vừa mở máy.
“Nghiên cứu cái gì?"
“Hiện nay cũng không rõ, tư liệu về kế hoạch này hiện nay cũng không có cách nào dịch được." Diên Thiệu Bách vừa lái xe, ở trong không khí vẽ một chữ “s" rồi sau đó vẽ một cái mũi tên lúc hướng lên trên, “Bất quá cũng sắp rồi."
Mạc Hoài Song chăm chú nghe.
“Theo như tài liệu phiên dịch, tất cả đáp án này đều ở trong di tích đánh số một. Mà nếu như tin tức đúng, vị trí tin tức kia đã được xác định, ngay bờ phía nam."
Mạc Hoài Song nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn hắn, theo như trực giác Diên Thiệu Bách đem sự tình nắm rõ ràng như vậy, bởi vì hắn muốn đi!
Nhưng mà bờ phía nam, là độc giác thú cấp tám, chuyện này quá nguy hiểm rồi!
Diên Thiệu Bách nhìn hắn, cười cợt, biểu hiện không sao cả tiếp tục lái xe, cũng không để ý Mạc Hoài Song đã đoán được dự định của mình.
“Ngươi ——“ Mạc Hoài Song không biết muốn nói gì, hắn không thể khuyên Diên Thiệu Bách không đi, ở thế giới cường giả vi tôn này, lạc hậu liền chịu đòn, Diên Thiệu Bách có thể có thành tựu hôm nay không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ cùng tử vong, hắn cũng không có lý do gì ngăn bản bước chân muốn trở nên mạnh mẽ của hắn, nhưng là nếu như muốn hắn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng Mạc Hoài Song có cảm giác rất khó chịu, rất căm hận chính mình vô năng.
“Ta sẽ đi!" Diên Thiệu Bách lái xe, ánh mắt nhìn phía trước thâm thúy mà phức tạp, cái di tích kia chứa đựng quá nhiều hi vọng của mọi người, “Một năm sau, mười danh ngạch tiến vào di tích sẽ được bán đấu giá công khai ở Dư Kha."
“Mất rất nhiều tiền đúng không?" Mạc Hoài Song vừa nghe đến hai chữ đấu giá liền bật thốt lên.
Khóe miệng Diên Thiệu Bách giương lên độ cung rõ ràng, quay đầu liếc nhìn áo bong trên người hắn, trong ánh mắt tràn đầy trêu chọc, “Yên tâm đi, ta vẫn có chút tài sản, đủ cho ngươi tiêu dùng."
“Nói chính sự! Nói bậy cái gì đó!" Mạc Hoài Song có chút thẹn quá hóa giận, bên tai ửng đỏ, lời này nghe kiểu gì cũng như đùa giỡn, hắn muốn nuôi hắn cái gì, là ngược lại mới đúng!
“Được rồi, nói chính sự." Trong giọng nói của Diên Thiệu Bách tràn đầy sủng nịnh, giống như đối xử với con mèo nhỏ đang cố tình gây sự, “Muốn tiến vào buổi đấu giá xác thực là phải nộp hai trăm triệu tiền chỗ, bất quá nếu như muốn lấy được tiêu chuẩn không có liên quan gì đến tiền."
“Cái kia vậy làm thế nào?" Mạc Hoài Song vì để cho bản thân quên đi biểu lộ sủng ái trong giọng nói của Diên Thiệu Bách, giữ vững bình tĩnh mở miệng.
“Thực lực. Năm người một tổ, mười đoàn có tổng thể mạnh nhất sẽ được tiêu chuẩn."
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, không nói gì nhìn Diên Thiệu Bách một chút, hắn nhớ trước đây không lâu, chính mồm người này nói, thế giới này có ít nhất mười hai chiến sĩ cấp tám."
Mạc Hoài Song ngửa đầu dựa vào ghế dựa, là một người nam nhân, có thể ở thời khắc mấu chốt giúp đỡ vợ mới coi như là người đàn ông thực sự! Bản lãnh khác hắn không có, nhưng hắn vẫn có bàn tay vàng.
Nghĩ đến trong hư không xuất hiện kim nguyên phù đại biểu vũ khí, Mạc Hoài Song sâu sắc cảm thấy mình nhất định phải càng thêm nỗ lực. Một năm này, hắn hi vọng mình có thể thấu hiểu rõ ý nghĩa của nguyên phù này.
Đương nhiên cũng không thể đều bỏ trứng gà vào trong một rổ, cái kim nguyên phù kia hiện nay vẫn rất đáng tin, nhưng thực sự lợi hại bao nhiêu hắn cũng không biết được, vì vậy mà chương trình học của thế giới này hắn không thể không bỏ được.
“Thiệu Bách, tiếp nhận ủy thác không." Mạc Hoài Song quyết định chủ ý, liền hướng vợ mình cầu viện.
“Nói chút xem, ta có tiêu chuẩn." Diên Thiệu Bách cười nói.
“Ta muốn toàn bộ chương trình học của hệ luyện thạch Minh Giáp, đặc biệt giáp nguyên đồ. Có không?" Con mắt Mạc Hoài Song tỏa sáng nhìn Diên Thiệu Bách, nếu theo chương trình học tiến độ hiệ tại thực sự quá chậm, hắn không muốn một năm sau mình cũng không học được cái gì.
Diên Thiệu Bách gãi gãi cằm, một bộ dạng gian thương, “Cái này —— cái giá là lấy thân báo đáp thì sao?"
Nghe được yêu cầu này của Diên Thiệu Bách, toàn bộ mặt Mạc Hoài Song liền đỏ lên, ánh mắt sắc liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diên Thiệu Bách, có chút không nhịn được quét về vùng tam giác giữa hai chân hắn —— căng phồng xem ra rất có tinh thần!
Nghĩ đến chuyện sau này có thể đặt nam nhân anh tuấn này dưới thân thích làm gì thì làm, Mạc Hoài Song liền cảm thấy cả đời này đều đáng giá. Bất quá nghĩ đến chênh lệch giữa thực lực hai người, lý trí Mạc Hoài Song liền trở về, ho nhẹ một chút, “Có thể, nhưng phải chờ đã."
Khóe miệng Diên Thiệu Bách giương lên, không đem hai chữ “Chờ đã" để ở trong lòng.
Sau khi hai người trở lại nơi của Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song phấn chấn tinh thần bắt đầu tinh luyện đá năng lượng.
Hắn đã có thể thành thạo dùng bút cấp 5.5, bất quá xem xét giá cả bút cấp 6 vô cùng cao lên tới ngàn vạn, coi như Diên Thiệu Bách đưa tới 4.600 ngàn bán độc giác thú cấp bảy, nhưng lấy thực lực kinh tế hiện tại của hắn không có tiền để mua bút thăng cấp.
Bất quá tiền mấy tháng này hắn luyện đá năng lượng cộng thêm tiền làm nhiệm vụ, hiện nay cũng coi như đủ tiền mua bút luyện thạch cấp sáu.
Dưới áp lực phải nuôi vợ, sau khi Mạc Hoài Song tinh luyện mười khối đá cuối cùng,rốt cuộc cũng tích góp được đủ ngàn vạn,lập tức nói với Diên Thiệu Bách rồi hào hứng đi mua bút cấp sáu.
Chờ đến khi hắn đến ký túc xá, Diên Thiệu Bách có năng lực hành động số một đã đem tất cả chương trình học chuyển đến bản điện tử của Mạc Hoài Song.
Sau khi Mạc Hoài Song cảm ơn hắn xong liền bắt đầu cẩn thận mở hộp bút cấp sáu ra, đồng thời đêm một bộ găng tay đã được xử lý cách ly đưa cho Diên Thiệu Bách, “Nếu có gì không đúng, giúp ta lấy bút ra."
Diên Thiệu Bách trịnh trọng gật đầu, đeo găng tay rồi ra hiệu cho Mạc Hoài Song có thể bắt đầu.
Mạc Hoài Song cùng gật gật đầu, từ từ kinh định mà chạm lấy thân bút.
Một loại cảm giác giống như bom nổ bạo phát trong đầu Mạc Hoài Song, đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, tiếp thoe một loại cảm giác huyền diệu mà không thể nói rõ được bắt đầu xuất hiện.
Không giống những lần trước dó, dòng máu lần này không chịu khuất phục, đương nhiên cũng không có phát triển thành tình huống bạo ngược, nhưng sau khi nó gặp phải linh trấn, lập tức nhu thuận đi, vô cùng yên tĩnh đi khắp kinh mạch của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song dựa vào “Luyện thạch giả tu hành" muốn điều động linh trấn định đánh lén với hắn, kết quả khiến cho hắn cảm giác thất vọng chính là, loại cảm giác huyền diệu kia căn bản không nghe theo hắn chỉ huy, mà tự mình bao vây lấy ý chí của dòng máu đi khắp nơi, giống như có ý muốn đi ngao du vậy.
Sau khi ý chí của máu đi được nửa vòng, đột ngột biến mất trong nhận thức của Mạc Hoài Song, cũng không biết là thuần phục hay ngủ đông.
Mạc Hoài Song nhẫn nại chờ đợi, mãi đến tận khi cảm giác huyền diệu kia cũng biến mất mới nhẹ nhõm thu tay về.
“Được chưa?" Ngữ khí Diên Thiệu Bách mang theo căng thẳng cùng không thể tin được, nếu như vậy mà coi là thăng cấp hoàn toàn cũng không khỏi quá nhanh đi.
“Hẳn là được đi." Mạc Hoài Song gật đầu một cái, lần này thăng cấp không giống như trước kia, hắn cũng không chắc chắn.
Mạc Hoài Song lần thứ hai động vào thân bút, sau khi xác định không có phản ứng, lúc này mới hướng về phía Diên Thiệu Bách thận trọng gật đầu một cái.
Các bắp thịt trên người Diên Thiệu Bách lúc này mới thả lỏng, lộ ra vẻ mặt kính phục, xem ra lần này hắn nhặt được bảo bối rồi!
Bỏ găng tay xuống, Diên Thiệu Bách đưa tay nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, “Chỉ dùng một canh giờ, tuyệt đối là tốc độ xưa nay chưa từng có."
“Cũng chưa chắc là chuyện tốt." Mạc Hoài Song có chút ủ rũ xoa xoa mũi, “Linh trấn của ta có khả năng có vấn đề."
Diên Thiệu Bách nhíu mày một cái, “Là thế nào?"
“Ta không chỉ huy được nó, một canh giờ này hoàn toàn là nó dựa vào ý của mình." Mạc Hoài Song suy nghĩ một chút, chính mình tìm một cái lý do, “Có thể dưới sự kích thích của phá linh tề nó đã biến dị."
Nói xong nhún vai một cái, cũng không lưu ý nữa bắt đầu mở bản điện tử học tập giáp nguyên đồ. Chuyện linh trấn này nhất thời hắn cũng không tìm ra được nguyên nhân, vì vậy mà trước hết chỉ có thể bỏ qua, hắn hiện tại nên tập trung toàn bộ tinh lực học tập giáp nguyên đồ, sau đó trước khi kết thúc năm học chế ra thạch giáp bán đi, tiếp theo thăng cấp đánh bại Cổ Kiếm, sau đó sẽ lên cấp chuẩn bị cho hành trình đi di tích của vợ.
Mạc Hoài Song tự mình nghiên cứu giáp nguyên đồ nên không chú ý tới Diên Thiệu Bách sau khi nghe những lời này của hắn, biểu tình trên mặt liền trở nên quái lạ.
Hết chương 29.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: con trai, đường não của ngươi thế nào lại ra được kết luận Diên Thiệu Bách là vợ của ngươi?
Mạc Hoài Song: … Vì ta chẳng phải đã bảo hắn chờ một thời gian sao?
Tác giả: … Tuy rằng ta rất muốn nói không tìm đường chết sẽ không phải chết, thế nhưng, quên đi, tình huống của ngươi dù không tìm đường chết cũng phải chết. Cứ như vậy đi!
Mạc Hoài Song vội thu hồi lại tay lại, “Đây là một loại văn tự?"
“Văn tự tiền sử."
Bệnh nghề nghiệp của Mạc Hoài Song lại phát tác, xoa xoa tay, “Có phiên dịch không?"
Diên Thiệu Bách gật gật đầu, “Có, chưa xem qua chỉ có thể biết được đại thể, không phát âm được."
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, quyết định sau này rảnh rỗi nghiên cứu một chút, “Ngươi biết trên mặt viết cái gì không?"
“Nơi để của máu độc giác thú cấp tám cùng thạch giáp." Diên Thiệu Bách chỉ vào chữ phiên dịch, “Nơi này là trung tâm của toàn bộ di tích."
“Sao lại vậy?"
“Lấy thực lực hiện tại của thế giới này, chúng ta còn không bắt được độc giáp thú cấp tám, vì vậy đồ di tích tích trữ vô cùng quý giá." Diên Thiệu Bách vẫy vẫy tay.
Mạc Hoài Song cau mày, “Không phải có thạch giáp cấp tám sao?" Theo lý mà nói đây không phải là vòng tuần hoàn sao? Có thạch giáp cấp tám chứng tỏ có thể chiến đấu cùng độc giác thú cấp tám, bắt được độc giác thú cấp tám nghĩa là có máu cấp tám.
“Tuy rằng không có con số chuẩn xác, nhưng ta phỏng chừng toàn thế giới chiến sĩ cấp tám sống sót không vượt quá hai mươi người. Trừ đi những người già không thể ra được chiến trường, nhiều lắm chỉ có mười hai người, hơn nữa đều thuộc về thế lực không giống nhau." Diên Thiệu Bách hướng về phía Mạc Hoài Song nở nụ cười, giơ tay ra, “Đã quên nói, độc giác thú cấp tám không giống như cấp bảy, chúng thích yêu thích quần cư."
Mạc Hoài Song không còn gì để nói, trước đó hắn tra cứu tài liệu về độc giác thú không có thấy điểm này.
Diên Thiệu Bách cũng biết Mạc Hoài Song đang nghi ngờ cái gì, giống như lúc trước khi hắn biết được tin tức này cũng có nghi hoặc tương tự, “Có người nói phong tỏa tin tức này với người bình thường để phòng ngừa khủng hoảng không cần thiết."
Mạc Hoài Song khẽ nhíu mày, nhưng cũng có thể hiểu được cách làm của thượng tầng, chỉ là về căn bản, hắn cảm thấy làm như vậy là sai lầm.
“Ngươi đã xem bản đồ thế giới chưa?" Diên Thiệu Bách tiếp tục nói.
Mạc Hoài Song gật gật đầu. Bản đồ thế giới này không giống như Trái Đất, ngoại trừ cho thấy vị trí các thành thị, còn có phạm vi hoạt động của độc giác thú cùng mức độ nguy hiểm. Khiến hắn kỳ quái chính là tất cả các thành thị trên thế giới này đều được xây ở phía bắc của dòng sông duy nhất thế giới này.
“Trải qua nhiều năm như vậy, những người quan sát phát hiện độc giác thú cấp tám từ xưa đến nay vẫn chưa vượt qua sông, đương nhiên đối với nhân loại bước lên bờ phía nam cũng không khách khí. Vì vậy mà cuộc sống của mọi người vẫn tương đối an toàn."
Ý tứ đại khái là có biết tin tức này hay không cũng không có gì khác biệt.
Mạc Hoài Song gật đầu biểu thị đã hiểu rõ. Chỉ là ánh mắt lần thứ hai nhìn về chỗ trưng bày máu độc giác thú cấp tám cùng thạch giáp còn mang theo kính phục, hiển nhiên nền văn minh viễn cổ có thể bắt được độc giác thú cấp tám có rất nhiều nhân vật mạnh mẽ.
Tham quan xong phòng để đồ vật, Diên Thiệu Bách mang theo Mạc Hoài Song tiếp tục đi tham quan những bộ phận khác của di tích, khu điều khiển, khu làm việc, khu nghỉ ngơi….
Chờ đến khi hai người đi tham quan xong di tích trở lại xe đã là lúc xế chiều.
“Ta cảm thấy cái di tích này không quá giống như dành cho tham quan." Chủ yếu là di tích quá nhỏ, khu nghỉ ngơi xem ra nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được hơn một trăm người.
“Ừm, theo như tư liệu phiên dịch được, hiện nay những di tích này đều được sử dụng để cho nghiên cứu." Diên Thiệu Bách vừa nói vừa mở máy.
“Nghiên cứu cái gì?"
“Hiện nay cũng không rõ, tư liệu về kế hoạch này hiện nay cũng không có cách nào dịch được." Diên Thiệu Bách vừa lái xe, ở trong không khí vẽ một chữ “s" rồi sau đó vẽ một cái mũi tên lúc hướng lên trên, “Bất quá cũng sắp rồi."
Mạc Hoài Song chăm chú nghe.
“Theo như tài liệu phiên dịch, tất cả đáp án này đều ở trong di tích đánh số một. Mà nếu như tin tức đúng, vị trí tin tức kia đã được xác định, ngay bờ phía nam."
Mạc Hoài Song nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn hắn, theo như trực giác Diên Thiệu Bách đem sự tình nắm rõ ràng như vậy, bởi vì hắn muốn đi!
Nhưng mà bờ phía nam, là độc giác thú cấp tám, chuyện này quá nguy hiểm rồi!
Diên Thiệu Bách nhìn hắn, cười cợt, biểu hiện không sao cả tiếp tục lái xe, cũng không để ý Mạc Hoài Song đã đoán được dự định của mình.
“Ngươi ——“ Mạc Hoài Song không biết muốn nói gì, hắn không thể khuyên Diên Thiệu Bách không đi, ở thế giới cường giả vi tôn này, lạc hậu liền chịu đòn, Diên Thiệu Bách có thể có thành tựu hôm nay không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ cùng tử vong, hắn cũng không có lý do gì ngăn bản bước chân muốn trở nên mạnh mẽ của hắn, nhưng là nếu như muốn hắn đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng Mạc Hoài Song có cảm giác rất khó chịu, rất căm hận chính mình vô năng.
“Ta sẽ đi!" Diên Thiệu Bách lái xe, ánh mắt nhìn phía trước thâm thúy mà phức tạp, cái di tích kia chứa đựng quá nhiều hi vọng của mọi người, “Một năm sau, mười danh ngạch tiến vào di tích sẽ được bán đấu giá công khai ở Dư Kha."
“Mất rất nhiều tiền đúng không?" Mạc Hoài Song vừa nghe đến hai chữ đấu giá liền bật thốt lên.
Khóe miệng Diên Thiệu Bách giương lên độ cung rõ ràng, quay đầu liếc nhìn áo bong trên người hắn, trong ánh mắt tràn đầy trêu chọc, “Yên tâm đi, ta vẫn có chút tài sản, đủ cho ngươi tiêu dùng."
“Nói chính sự! Nói bậy cái gì đó!" Mạc Hoài Song có chút thẹn quá hóa giận, bên tai ửng đỏ, lời này nghe kiểu gì cũng như đùa giỡn, hắn muốn nuôi hắn cái gì, là ngược lại mới đúng!
“Được rồi, nói chính sự." Trong giọng nói của Diên Thiệu Bách tràn đầy sủng nịnh, giống như đối xử với con mèo nhỏ đang cố tình gây sự, “Muốn tiến vào buổi đấu giá xác thực là phải nộp hai trăm triệu tiền chỗ, bất quá nếu như muốn lấy được tiêu chuẩn không có liên quan gì đến tiền."
“Cái kia vậy làm thế nào?" Mạc Hoài Song vì để cho bản thân quên đi biểu lộ sủng ái trong giọng nói của Diên Thiệu Bách, giữ vững bình tĩnh mở miệng.
“Thực lực. Năm người một tổ, mười đoàn có tổng thể mạnh nhất sẽ được tiêu chuẩn."
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, không nói gì nhìn Diên Thiệu Bách một chút, hắn nhớ trước đây không lâu, chính mồm người này nói, thế giới này có ít nhất mười hai chiến sĩ cấp tám."
Mạc Hoài Song ngửa đầu dựa vào ghế dựa, là một người nam nhân, có thể ở thời khắc mấu chốt giúp đỡ vợ mới coi như là người đàn ông thực sự! Bản lãnh khác hắn không có, nhưng hắn vẫn có bàn tay vàng.
Nghĩ đến trong hư không xuất hiện kim nguyên phù đại biểu vũ khí, Mạc Hoài Song sâu sắc cảm thấy mình nhất định phải càng thêm nỗ lực. Một năm này, hắn hi vọng mình có thể thấu hiểu rõ ý nghĩa của nguyên phù này.
Đương nhiên cũng không thể đều bỏ trứng gà vào trong một rổ, cái kim nguyên phù kia hiện nay vẫn rất đáng tin, nhưng thực sự lợi hại bao nhiêu hắn cũng không biết được, vì vậy mà chương trình học của thế giới này hắn không thể không bỏ được.
“Thiệu Bách, tiếp nhận ủy thác không." Mạc Hoài Song quyết định chủ ý, liền hướng vợ mình cầu viện.
“Nói chút xem, ta có tiêu chuẩn." Diên Thiệu Bách cười nói.
“Ta muốn toàn bộ chương trình học của hệ luyện thạch Minh Giáp, đặc biệt giáp nguyên đồ. Có không?" Con mắt Mạc Hoài Song tỏa sáng nhìn Diên Thiệu Bách, nếu theo chương trình học tiến độ hiệ tại thực sự quá chậm, hắn không muốn một năm sau mình cũng không học được cái gì.
Diên Thiệu Bách gãi gãi cằm, một bộ dạng gian thương, “Cái này —— cái giá là lấy thân báo đáp thì sao?"
Nghe được yêu cầu này của Diên Thiệu Bách, toàn bộ mặt Mạc Hoài Song liền đỏ lên, ánh mắt sắc liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diên Thiệu Bách, có chút không nhịn được quét về vùng tam giác giữa hai chân hắn —— căng phồng xem ra rất có tinh thần!
Nghĩ đến chuyện sau này có thể đặt nam nhân anh tuấn này dưới thân thích làm gì thì làm, Mạc Hoài Song liền cảm thấy cả đời này đều đáng giá. Bất quá nghĩ đến chênh lệch giữa thực lực hai người, lý trí Mạc Hoài Song liền trở về, ho nhẹ một chút, “Có thể, nhưng phải chờ đã."
Khóe miệng Diên Thiệu Bách giương lên, không đem hai chữ “Chờ đã" để ở trong lòng.
Sau khi hai người trở lại nơi của Diên Thiệu Bách, Mạc Hoài Song phấn chấn tinh thần bắt đầu tinh luyện đá năng lượng.
Hắn đã có thể thành thạo dùng bút cấp 5.5, bất quá xem xét giá cả bút cấp 6 vô cùng cao lên tới ngàn vạn, coi như Diên Thiệu Bách đưa tới 4.600 ngàn bán độc giác thú cấp bảy, nhưng lấy thực lực kinh tế hiện tại của hắn không có tiền để mua bút thăng cấp.
Bất quá tiền mấy tháng này hắn luyện đá năng lượng cộng thêm tiền làm nhiệm vụ, hiện nay cũng coi như đủ tiền mua bút luyện thạch cấp sáu.
Dưới áp lực phải nuôi vợ, sau khi Mạc Hoài Song tinh luyện mười khối đá cuối cùng,rốt cuộc cũng tích góp được đủ ngàn vạn,lập tức nói với Diên Thiệu Bách rồi hào hứng đi mua bút cấp sáu.
Chờ đến khi hắn đến ký túc xá, Diên Thiệu Bách có năng lực hành động số một đã đem tất cả chương trình học chuyển đến bản điện tử của Mạc Hoài Song.
Sau khi Mạc Hoài Song cảm ơn hắn xong liền bắt đầu cẩn thận mở hộp bút cấp sáu ra, đồng thời đêm một bộ găng tay đã được xử lý cách ly đưa cho Diên Thiệu Bách, “Nếu có gì không đúng, giúp ta lấy bút ra."
Diên Thiệu Bách trịnh trọng gật đầu, đeo găng tay rồi ra hiệu cho Mạc Hoài Song có thể bắt đầu.
Mạc Hoài Song cùng gật gật đầu, từ từ kinh định mà chạm lấy thân bút.
Một loại cảm giác giống như bom nổ bạo phát trong đầu Mạc Hoài Song, đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, tiếp thoe một loại cảm giác huyền diệu mà không thể nói rõ được bắt đầu xuất hiện.
Không giống những lần trước dó, dòng máu lần này không chịu khuất phục, đương nhiên cũng không có phát triển thành tình huống bạo ngược, nhưng sau khi nó gặp phải linh trấn, lập tức nhu thuận đi, vô cùng yên tĩnh đi khắp kinh mạch của Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song dựa vào “Luyện thạch giả tu hành" muốn điều động linh trấn định đánh lén với hắn, kết quả khiến cho hắn cảm giác thất vọng chính là, loại cảm giác huyền diệu kia căn bản không nghe theo hắn chỉ huy, mà tự mình bao vây lấy ý chí của dòng máu đi khắp nơi, giống như có ý muốn đi ngao du vậy.
Sau khi ý chí của máu đi được nửa vòng, đột ngột biến mất trong nhận thức của Mạc Hoài Song, cũng không biết là thuần phục hay ngủ đông.
Mạc Hoài Song nhẫn nại chờ đợi, mãi đến tận khi cảm giác huyền diệu kia cũng biến mất mới nhẹ nhõm thu tay về.
“Được chưa?" Ngữ khí Diên Thiệu Bách mang theo căng thẳng cùng không thể tin được, nếu như vậy mà coi là thăng cấp hoàn toàn cũng không khỏi quá nhanh đi.
“Hẳn là được đi." Mạc Hoài Song gật đầu một cái, lần này thăng cấp không giống như trước kia, hắn cũng không chắc chắn.
Mạc Hoài Song lần thứ hai động vào thân bút, sau khi xác định không có phản ứng, lúc này mới hướng về phía Diên Thiệu Bách thận trọng gật đầu một cái.
Các bắp thịt trên người Diên Thiệu Bách lúc này mới thả lỏng, lộ ra vẻ mặt kính phục, xem ra lần này hắn nhặt được bảo bối rồi!
Bỏ găng tay xuống, Diên Thiệu Bách đưa tay nhéo nhéo mũi Mạc Hoài Song, “Chỉ dùng một canh giờ, tuyệt đối là tốc độ xưa nay chưa từng có."
“Cũng chưa chắc là chuyện tốt." Mạc Hoài Song có chút ủ rũ xoa xoa mũi, “Linh trấn của ta có khả năng có vấn đề."
Diên Thiệu Bách nhíu mày một cái, “Là thế nào?"
“Ta không chỉ huy được nó, một canh giờ này hoàn toàn là nó dựa vào ý của mình." Mạc Hoài Song suy nghĩ một chút, chính mình tìm một cái lý do, “Có thể dưới sự kích thích của phá linh tề nó đã biến dị."
Nói xong nhún vai một cái, cũng không lưu ý nữa bắt đầu mở bản điện tử học tập giáp nguyên đồ. Chuyện linh trấn này nhất thời hắn cũng không tìm ra được nguyên nhân, vì vậy mà trước hết chỉ có thể bỏ qua, hắn hiện tại nên tập trung toàn bộ tinh lực học tập giáp nguyên đồ, sau đó trước khi kết thúc năm học chế ra thạch giáp bán đi, tiếp theo thăng cấp đánh bại Cổ Kiếm, sau đó sẽ lên cấp chuẩn bị cho hành trình đi di tích của vợ.
Mạc Hoài Song tự mình nghiên cứu giáp nguyên đồ nên không chú ý tới Diên Thiệu Bách sau khi nghe những lời này của hắn, biểu tình trên mặt liền trở nên quái lạ.
Hết chương 29.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: con trai, đường não của ngươi thế nào lại ra được kết luận Diên Thiệu Bách là vợ của ngươi?
Mạc Hoài Song: … Vì ta chẳng phải đã bảo hắn chờ một thời gian sao?
Tác giả: … Tuy rằng ta rất muốn nói không tìm đường chết sẽ không phải chết, thế nhưng, quên đi, tình huống của ngươi dù không tìm đường chết cũng phải chết. Cứ như vậy đi!
Tác giả :
Bắc Trần Trần