Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 16: Mạc gia
Cảnh sắc xung quanh dần dần trùng hợp với những mẩu kí ức vụn vặt, lúc xe taxi dừng lại trước một dãy nhà trệt, Mạc Hoài Song mím môi xuống xe.
Tòa nhà này cơ hồ đều xuất hiện bên trong mỗi đoạn kí ức ngắn, chỉ cần hắn đẩy cửa ra đi vào bên trong sẽ thấy một cái xích đu bằng kim loại lớn đặt trong sân, giữa sân là bàn ghế bằng đá lớn, lúc “Hắn" rời đi nơi này, những người thân cực phẩm kia rất thích ngồi chỗ này ăn cơm.
Mạc Hoài Song giễu cợt nở nụ cười, đẩy cửa ra vào trong nhà.
Mà hắn nhớ được vị “biểu ca" kia của hắn tên là Mãn Tu Linh, mà vị trùng tên trùng họ với hắn “Mạc Hoài Song" rốt cuộc hiện tại là ai đã không cần nói cũng biết.
Hắn thực sự muốn nói trên đời này không có chuyện gì là cẩu huyết nhất, chỉ có càng cẩu huyết hơn. Vòng vòng chuyển chuyển một vòng như vậy, nhân vật chính hắn phải đóng vai hóa ra lại là chính mình.
Xem ra lúc trước mợ “hắn" đem “hắn" đưa đến phủ thành cũ không phải chỉ là tham tài, nói không chừng còn có giao dịch không thể để người khác biết đến—— giống như ly miêu tráo thái tử! Trong kí ức của hắn, vị “biểu ca" kia của hắn cùng hắn trưởng thành rất giống nhau, lừa gạt vị phụ thân từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện trong kí ức không phải là vấn đề gì.
Đúng là mỉa mai, chỉ là không biết thời điểm vị phụ thân kia biết mình làm ra đánh đổi lớn như vậy, thậm chí không tiếc mời người làm bia đỡ đạn bảo vệ hài tử âu yếm lại là hàng nhái, sẽ có biểu tình như thế nào.
Mạc Hoài Song não bổ một chút “phụ thân" sau khi biết chân tướng thẹn quá hóa giận, khóe miệng không thể ức chế nổi giương lên, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Hắn xấu xa nghĩ, chờ đến khi vừa kết thúc nhiệm vụ, hắn lập tức đi chọc thủng bộ mặt kia của mẹ con bọn họ, không quản bọn họ muốn từ vị thành chủ kí đạt được cái gì, cũng làm cho bọn họ thấy được nhưng sờ không được, cuối cùng hàu tử mỏ nguyệt (khỉ mò mặt trăng) công dã tràng, trực tiếp làm bọn họ thống khổ đến chết.
Hơn nữa lửa giận của một vị thành chủ cấp một, cũng không biết hai vị cực phẩm kia có chịu nổi hay không.
Nghĩ như vậy, tâm tình mù mịt của Mạc Hoài Song nhất thời khá lên nhiều.
Về phần tiện nghi vị phụ thân là thành chủ cấp một kia, Mạc Hoài Song còn thật sự không để trong lòng. Trong lòng hắn, không quan vị này bây giờ yêu con riêng là hắn đến mức nào, có thể mặc mười mấy năm không quản, làm sao có thể xem là chịu trách nhiệm. Hắn kiếp trước ăn được khổ của một người cha không chịu trách nhiệm rồi, cho nên đời này đánh chết hắn hắn cũng không nhận thức người tra cha như thế này.
Sau khi quyết định xong, Mạc Hoài Song thu hồi nụ cười trào phúng trên mặt, thần sắc bình tĩnh của đi vào bên trong.
Đi qua sân, Mạc Hoài Song đẩy cửa bước vào,một nam nhân trung niên mái tóc chải bóng loáng, cái mũi hơi cong, mặc một cái áo sơ mi chất bông được là ủi thẳng tắp bằng đứng đó.
Sau khi hắn nhìn thấy dung mạo của Mạc Hoài Song, ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh dị, nhưng rất nhanh liền tuân thủ lễ tiết cúi chào Mạc Hoài Song, “Tiểu thiếu gia, ta là quản gia của Mạc gia Lăng Nghiêm, lão gia cho ta tới để đón ngài về nhà."
Mạc Hoài Song thần sắc lãnh đạm gật đầu một cái, lướt qua hắn đi vào ngôi nhà hắn sinh hoạt hơn mười năm.
Đồ đạc bằng kim loại rất đầy đủ, không khác gì so với kí ức của hắn, nhưng mà một cái đồ vật bằng gốm rất quý đặt trong tủ đã không thấy đâu.
Đi qua phòng khách, Mạc Hoài Song dựa vào kí ức đẩy cửa của mình ra, trong gian phòng của “hắn" ít đồ nhất, chỉ có một cái bàn cùng với một cái giường.
Nhưng mà bây giờ đều không có, bên trong là đống đồ vật tạp nham không dùng đến.
Mạc Hoài Song châm chọc giương giương khóe miệng, hai người kia thực sự làm đến triệt để, đem vết tích “hắn" từng sinh hoạt xóa đi không còn một mống, cũng không biết thời điểm bọn họ sử dụng một chiêu “ly miêu tráo thái tử" này, bọn họ làm sao dọa tên thành chủ ngu xuẩn kia.
Lãng Liêm theo sau Mạc Hoài Song, thấy hắn vào nhà không để ý gì liền trực tiếp đẩy cửa vào gian để đồ tạp vật cho là hắn có tam gấp nên tìm lộn chỗ, lập tức lễ phép giới thiệu toàn bộ phòng ở cho hắn.
Từ phòng khách đến mỗi gian phòng, đương nhiên tại thời điểm giới thiệu phòng vệ sinh còn cố ý nhấn mạnh một chút.
Sau khi Mạc Hoài Song chuyển một phòng, cuối cùng đứng lại tại phòng khách, “Đi thôi."
Lăng Liêm lấy từ trong va li da một bộ quần áo bằng vải bông cung kính đưa tới, “Tiểu thiếu gia, mời thay y phục."
Mạc Hoài Song nhận lấy quần áo liền vào nhà vệ sinh, thực sự là người dựa ăn mặc ngựa dựa yên, thời điểm hắn đi ra ngoài có thể cảm giác được mắt Lăng Liêm sáng lên.
Quần áo sơ mi trắng được là ủi thẳng tắp, da thịt trắng nõn khiến cho Mặc Hoài Song có một loại sạch sẽ tinh khiết. Bởi vì tuổi tác, cho nên càng thêm trầm ổn hơn so với người cùng tuổi, thần sắc nhẹ nhàng như mây gió, kết hợp với nhau khiến cho Mạc Hoài Song có một loại tao nhã không nói lên lời, trong khoảng khắc, Lăng Liễm còn sinh ra cảm khái nếu như người này thực sự là tiểu thiếu gia cũng không tồi.
Mạc Hoài Song đổi xong trang phục, trong tay xách túi của mình, “Đi thôi."
Lãng Liêm làm vô cùng hết phận sự tiếp nhận túi trong tay Mạc Hoài Song, hơi khom người, “Mời."
Ngoài cửa, một chiếc ô tô màu đen, tạo hình tao nhã, đường nét quý phái chờ ở cửa, Lăng Liêm tiến lên trước một bước mở cửa xe, “Mời."
Mạc Hoài Song dựa theo lễ tiết đời trước học được đi lên, động tác phóng khoáng mà khéo léo.
Trên mặt Lăng Liêm không biểu lộ cái gì, nhưng trong lòng âm thầm gật đầu một cái, kìm lòng không được so sánh vị lính đánh thuê này với tiểu thiếu gia chân chính.
Cuối cùng hắn đem kết quả không tốt như mong muốn vứt ra ngoài não, tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng ở nơi bình dân, từ nhỏ không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài không sánh được với lính đánh thuê kiến thức rộng rãi cũng là bình thường.
Lăng Liêm lái xe vô cùng vững vàng, nửa giờ sau xe đến trước một cái đường hầm, sau khi đưa cho thủ vệ một thẻ kim loại màu đen, vị thủ vệ kia hướng hắn chào một cái, mở cửa đường hầm ra.
Lãng Liêm lái xe tiến vào đường hầm.
Sau khi đi vào đường một chiều, đường hầm trở nên vô cùng rộng rãi, đèn năng lượng đem toàn bộ đường hầm chiếu sáng giống như ban ngày, từng chiếc từng chiếc xe lui tới, phồn hoa không thua kém gì so với đường xá của thành phố có kinh tế phát triển.
Cảnh tượng này đã phá vỡ quan niệm của Mạc Hoài Song về khoa học kĩ thuật của thế giới này, trình độ sinh hoạt của người dân cũng rất giống nhau.
Hắn đối với câu nói của Diên Thiệu Bách “Ở bề ngoài thì đúng?" vô cùng tán đồng, trước mắt xe chạy như nước thế này, ai dám nói thành phố này không phồn hoa.
Đại khái cũng chỉ có thành của dong binh đoàn, mọi người mới có thể không rõ phong tình đều dùng xe bọc thép.
Sau khi tiến vào đường hầm, Lăng Liềm liền gia tốc. Trong đường hầm thỉnh thoàng xuất hiện một lối ra, mặt trên kí hiệu chỗ hướng đi xx.
Sau khi Mạc Hoài Song quan sát mấy lần cùng tính toán thời gian liền có một phán đoán, giao thông giữa các thành phố nơi này đều áp dụng hình thức dưới lòng đường.
Cho nên Diên Thiệu Bách mới nói hầu hết người của thế giới này không có chân chính ra khỏi thành, hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc ngoài thành quả thật không thích hợp cho nhân loại mở đường.
Sau khi xe đi được gần chín tiếng, biển hiệu Minh Giáp thành xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song.
Lăng Liêm nhanh chóng lái xe ra khỏi đường hầm, xem ra là đến nơi rồi. Sau nửa giờ, một toàn thành phồn hoa xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song.
Nhà cao tầng liên tiếp nhau, đèn neon lấp lóe chói mắt, đủ loại xe cộ nối đuôi nhau trên đường, người đi lại mặc nhiều quần áo khác nhau, sắc thái sặc sỡ.
Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, năm màu nghê hồng lấp loé chói mắt, đủ loại xe cộ nối đuôi nhau trên đường, người đi đường vãng lai gian bằng da quần áo khác nhau, sắc thái sặc sỡ.
Nơi này và Dư Kha là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!
Cuối cùng xe dừng trước một tòa biệt thự ba tầng hùng vĩ nguy nga, cửa sắt được trạm trổ rất cầu kì. Mạc Hoài Song nhìn thấy trước tòa biệt thự có một cái đầm nước lớn, bên trong sóng nước lấp lánh.
Mạc Hoài Song không chắc lắm, cái này có lẽ là phương thức thể hiện của nhà giàu ở thế giới này.
Lăng Liêm xuống xe quét thẻ, cổng lớn được mở ra, hắn lái xe vào, sau khi dừng lại liền kính cần dẫn Mạc Hoài Song tiến vào.
Mạc Hoài Song không nhúc nhích, chỉ chỉ túi của mình.
Lăng Liêm liền hiểu được, thấp giọng nói, “Ta sẽ xử lý."
Mạc Hoài Song liếc nhìn hắn một lúc, từ trong túi lấy ra cái thẻ Diên Thiệu Bách đưa cho hắn rồi đem túi để lại trên xe.
Trong phòng ăn gồi một vị trung niên thần thái uy nghiêm, mặt chữ quốc, môi mỏng, mặc áo sơ mi trắng, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, trong ánh mắt mang theo sự soi xét khiến người khác không thoải mái.
Ngồi bên tay phải hắn là một vị nữ nhân được bảo dưỡng rất cẩn thận, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, mặt trái xoan, da trắng tuyết, mỹ nhân tiêu chuẩn. Thần thái của nàng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hoài Song mang theo một cảm giác cao cao tại thượng.
Ngồi bên trái trung niên là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lớn lên có bảy tám phần giống trung niên, nhưng lại thêm chút tinh xảo. Sau khi Mạc Hoài Song tiến vào, hắn cau mày, giống như nhìn thấy đồ vật gì buồn nôn.
Cạnh nữ nhân là một vị thiếu nữ xinh đẹp, dung mạo không sánh được với nữ nhân, nhưng cũng đạt đến thượng tần, chỉ là vẻ không cam lòng trên khuôn mặt kia đã phá hoại vẻ đẹp của nàng.
Sau khi Lăng Liêm đi vào liền trực tiếp kéo cái ghế cạnh thanh niên, cung kính mời Mạc Hoài Song vào chỗ.
Mạc Hoài Song cũng không khách khí, trực tiếp ngồi thẳng xuống.
“Chào hỏi." Sau khi Mạc Hoài Song ngồi xuống, trung niên ngồi đầu bất mãn lên tiếng.
Mạc Hoài Song vô cùng ngoan ngoãn đứng lên, đối với nam nhân trung niên cúi người vô cùng cung kính, “Phụ thân."
Hắn trên mặt thể hiện cung kính, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ bản thân dối trá gần chết.
Nam nhân trung niên hết sức hài lòng, chỉ chỉ vị phu nhân kia, “Đây là mẫu thân ngươi."
“Mẫu thân." Mạc Hoài Song thái độ cung kính hơi khom người một cái.
Mạc phu nhân không lên tiếng, ngược lại thị nữ đứng sau lưng nàng cung kính đưa lên một cái hộp kim loại vô cùng khéo léo.
Sau khi Mạc Hoài Song cầm cái hộp liền mở ra hướng về phía Mạc Hoài Song, bên trong là một cái lá cây vẫn còn mới.
“Lễ ra mắt." Mạc phu nhân nói xong khép lại hộp ra hiệu thị nữ đưa tới cho Mạc Hoài Song.
“Cảm tạ mẫu thân." Nói thật lễ vật này Mạc Hoài Song thật sự không lọt nổi vào mắt.
Nam nhân trung niên lại tiếp tục giới thiệt với Mạc Hoài Song “Ca ca" của hắn—— Mạc Khúc Ngang, cùng với tỷ tỷ của hắn —— Mạc Ninh Tư.
Mạc Hoài Song rất thỏa đáng chào hỏi từng người.
Thanh niên dưới con mắt của Mạc phu nhân lại ẩn nhẫn gật đầu một cái, còn cô gái kia trực tiếp quay đầu, nếu như không có ánh mắt của Mạc phu nhân ngăn lại, Mạc Hoài Song đoán vậy.
Đương nhiên, không quản người nhà này rốt cuộc có tâm lý như thế nào, cuối cùng bữa cơm này cả chủ và khách đều ăn được rất vui vẻ.
Khách đương nhiên là Mạc Hoài Song, hắn căn bản không lấy tiện nghi nhận lão tử Mạc Cát Hội này làm cha, đương nhiên sẽ không đem tất cả những thứ này để trong lòng. Thời điểm hắn nhìn thấy gạo cơm cùng rau dưa trên bàn sắc mặt đều tái đi, làm gì còn quan tâm đến thái độ của một nhà Mạc phu nhân.
Chủ đương nhiên là Mạc Cát Hội, hắn hết sức hài lòng tướng mạo cùng thái độ cung kính của Mạc Hoài Song, cảm thấy được Cửu Bác quả nhiên vô cùng đáng tin, tiền này không bỏ phí.
Sau bữa cơm chiều, Mạc phu nhân đem một nam một nữ của mình tiến vào phòng riêng.
“Mẫu thân, sao ngươi có thể để cho dã chủng kia được đà lấn tới?" Mạc Ninh Tư tức giận giậm chân.
Mạc phu nhân không để ý tới Mạc Ninh Tư, quay đầu nhìn về phía Mạc Khúc Ngang, thần sắc rất nhạt, “Hiện tại, ngươi định làm như thế nào?"
Tòa nhà này cơ hồ đều xuất hiện bên trong mỗi đoạn kí ức ngắn, chỉ cần hắn đẩy cửa ra đi vào bên trong sẽ thấy một cái xích đu bằng kim loại lớn đặt trong sân, giữa sân là bàn ghế bằng đá lớn, lúc “Hắn" rời đi nơi này, những người thân cực phẩm kia rất thích ngồi chỗ này ăn cơm.
Mạc Hoài Song giễu cợt nở nụ cười, đẩy cửa ra vào trong nhà.
Mà hắn nhớ được vị “biểu ca" kia của hắn tên là Mãn Tu Linh, mà vị trùng tên trùng họ với hắn “Mạc Hoài Song" rốt cuộc hiện tại là ai đã không cần nói cũng biết.
Hắn thực sự muốn nói trên đời này không có chuyện gì là cẩu huyết nhất, chỉ có càng cẩu huyết hơn. Vòng vòng chuyển chuyển một vòng như vậy, nhân vật chính hắn phải đóng vai hóa ra lại là chính mình.
Xem ra lúc trước mợ “hắn" đem “hắn" đưa đến phủ thành cũ không phải chỉ là tham tài, nói không chừng còn có giao dịch không thể để người khác biết đến—— giống như ly miêu tráo thái tử! Trong kí ức của hắn, vị “biểu ca" kia của hắn cùng hắn trưởng thành rất giống nhau, lừa gạt vị phụ thân từ trước đến nay vẫn chưa xuất hiện trong kí ức không phải là vấn đề gì.
Đúng là mỉa mai, chỉ là không biết thời điểm vị phụ thân kia biết mình làm ra đánh đổi lớn như vậy, thậm chí không tiếc mời người làm bia đỡ đạn bảo vệ hài tử âu yếm lại là hàng nhái, sẽ có biểu tình như thế nào.
Mạc Hoài Song não bổ một chút “phụ thân" sau khi biết chân tướng thẹn quá hóa giận, khóe miệng không thể ức chế nổi giương lên, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Hắn xấu xa nghĩ, chờ đến khi vừa kết thúc nhiệm vụ, hắn lập tức đi chọc thủng bộ mặt kia của mẹ con bọn họ, không quản bọn họ muốn từ vị thành chủ kí đạt được cái gì, cũng làm cho bọn họ thấy được nhưng sờ không được, cuối cùng hàu tử mỏ nguyệt (khỉ mò mặt trăng) công dã tràng, trực tiếp làm bọn họ thống khổ đến chết.
Hơn nữa lửa giận của một vị thành chủ cấp một, cũng không biết hai vị cực phẩm kia có chịu nổi hay không.
Nghĩ như vậy, tâm tình mù mịt của Mạc Hoài Song nhất thời khá lên nhiều.
Về phần tiện nghi vị phụ thân là thành chủ cấp một kia, Mạc Hoài Song còn thật sự không để trong lòng. Trong lòng hắn, không quan vị này bây giờ yêu con riêng là hắn đến mức nào, có thể mặc mười mấy năm không quản, làm sao có thể xem là chịu trách nhiệm. Hắn kiếp trước ăn được khổ của một người cha không chịu trách nhiệm rồi, cho nên đời này đánh chết hắn hắn cũng không nhận thức người tra cha như thế này.
Sau khi quyết định xong, Mạc Hoài Song thu hồi nụ cười trào phúng trên mặt, thần sắc bình tĩnh của đi vào bên trong.
Đi qua sân, Mạc Hoài Song đẩy cửa bước vào,một nam nhân trung niên mái tóc chải bóng loáng, cái mũi hơi cong, mặc một cái áo sơ mi chất bông được là ủi thẳng tắp bằng đứng đó.
Sau khi hắn nhìn thấy dung mạo của Mạc Hoài Song, ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh dị, nhưng rất nhanh liền tuân thủ lễ tiết cúi chào Mạc Hoài Song, “Tiểu thiếu gia, ta là quản gia của Mạc gia Lăng Nghiêm, lão gia cho ta tới để đón ngài về nhà."
Mạc Hoài Song thần sắc lãnh đạm gật đầu một cái, lướt qua hắn đi vào ngôi nhà hắn sinh hoạt hơn mười năm.
Đồ đạc bằng kim loại rất đầy đủ, không khác gì so với kí ức của hắn, nhưng mà một cái đồ vật bằng gốm rất quý đặt trong tủ đã không thấy đâu.
Đi qua phòng khách, Mạc Hoài Song dựa vào kí ức đẩy cửa của mình ra, trong gian phòng của “hắn" ít đồ nhất, chỉ có một cái bàn cùng với một cái giường.
Nhưng mà bây giờ đều không có, bên trong là đống đồ vật tạp nham không dùng đến.
Mạc Hoài Song châm chọc giương giương khóe miệng, hai người kia thực sự làm đến triệt để, đem vết tích “hắn" từng sinh hoạt xóa đi không còn một mống, cũng không biết thời điểm bọn họ sử dụng một chiêu “ly miêu tráo thái tử" này, bọn họ làm sao dọa tên thành chủ ngu xuẩn kia.
Lãng Liêm theo sau Mạc Hoài Song, thấy hắn vào nhà không để ý gì liền trực tiếp đẩy cửa vào gian để đồ tạp vật cho là hắn có tam gấp nên tìm lộn chỗ, lập tức lễ phép giới thiệu toàn bộ phòng ở cho hắn.
Từ phòng khách đến mỗi gian phòng, đương nhiên tại thời điểm giới thiệu phòng vệ sinh còn cố ý nhấn mạnh một chút.
Sau khi Mạc Hoài Song chuyển một phòng, cuối cùng đứng lại tại phòng khách, “Đi thôi."
Lăng Liêm lấy từ trong va li da một bộ quần áo bằng vải bông cung kính đưa tới, “Tiểu thiếu gia, mời thay y phục."
Mạc Hoài Song nhận lấy quần áo liền vào nhà vệ sinh, thực sự là người dựa ăn mặc ngựa dựa yên, thời điểm hắn đi ra ngoài có thể cảm giác được mắt Lăng Liêm sáng lên.
Quần áo sơ mi trắng được là ủi thẳng tắp, da thịt trắng nõn khiến cho Mặc Hoài Song có một loại sạch sẽ tinh khiết. Bởi vì tuổi tác, cho nên càng thêm trầm ổn hơn so với người cùng tuổi, thần sắc nhẹ nhàng như mây gió, kết hợp với nhau khiến cho Mạc Hoài Song có một loại tao nhã không nói lên lời, trong khoảng khắc, Lăng Liễm còn sinh ra cảm khái nếu như người này thực sự là tiểu thiếu gia cũng không tồi.
Mạc Hoài Song đổi xong trang phục, trong tay xách túi của mình, “Đi thôi."
Lãng Liêm làm vô cùng hết phận sự tiếp nhận túi trong tay Mạc Hoài Song, hơi khom người, “Mời."
Ngoài cửa, một chiếc ô tô màu đen, tạo hình tao nhã, đường nét quý phái chờ ở cửa, Lăng Liêm tiến lên trước một bước mở cửa xe, “Mời."
Mạc Hoài Song dựa theo lễ tiết đời trước học được đi lên, động tác phóng khoáng mà khéo léo.
Trên mặt Lăng Liêm không biểu lộ cái gì, nhưng trong lòng âm thầm gật đầu một cái, kìm lòng không được so sánh vị lính đánh thuê này với tiểu thiếu gia chân chính.
Cuối cùng hắn đem kết quả không tốt như mong muốn vứt ra ngoài não, tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng ở nơi bình dân, từ nhỏ không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài không sánh được với lính đánh thuê kiến thức rộng rãi cũng là bình thường.
Lăng Liêm lái xe vô cùng vững vàng, nửa giờ sau xe đến trước một cái đường hầm, sau khi đưa cho thủ vệ một thẻ kim loại màu đen, vị thủ vệ kia hướng hắn chào một cái, mở cửa đường hầm ra.
Lãng Liêm lái xe tiến vào đường hầm.
Sau khi đi vào đường một chiều, đường hầm trở nên vô cùng rộng rãi, đèn năng lượng đem toàn bộ đường hầm chiếu sáng giống như ban ngày, từng chiếc từng chiếc xe lui tới, phồn hoa không thua kém gì so với đường xá của thành phố có kinh tế phát triển.
Cảnh tượng này đã phá vỡ quan niệm của Mạc Hoài Song về khoa học kĩ thuật của thế giới này, trình độ sinh hoạt của người dân cũng rất giống nhau.
Hắn đối với câu nói của Diên Thiệu Bách “Ở bề ngoài thì đúng?" vô cùng tán đồng, trước mắt xe chạy như nước thế này, ai dám nói thành phố này không phồn hoa.
Đại khái cũng chỉ có thành của dong binh đoàn, mọi người mới có thể không rõ phong tình đều dùng xe bọc thép.
Sau khi tiến vào đường hầm, Lăng Liềm liền gia tốc. Trong đường hầm thỉnh thoàng xuất hiện một lối ra, mặt trên kí hiệu chỗ hướng đi xx.
Sau khi Mạc Hoài Song quan sát mấy lần cùng tính toán thời gian liền có một phán đoán, giao thông giữa các thành phố nơi này đều áp dụng hình thức dưới lòng đường.
Cho nên Diên Thiệu Bách mới nói hầu hết người của thế giới này không có chân chính ra khỏi thành, hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc ngoài thành quả thật không thích hợp cho nhân loại mở đường.
Sau khi xe đi được gần chín tiếng, biển hiệu Minh Giáp thành xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song.
Lăng Liêm nhanh chóng lái xe ra khỏi đường hầm, xem ra là đến nơi rồi. Sau nửa giờ, một toàn thành phồn hoa xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song.
Nhà cao tầng liên tiếp nhau, đèn neon lấp lóe chói mắt, đủ loại xe cộ nối đuôi nhau trên đường, người đi lại mặc nhiều quần áo khác nhau, sắc thái sặc sỡ.
Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, năm màu nghê hồng lấp loé chói mắt, đủ loại xe cộ nối đuôi nhau trên đường, người đi đường vãng lai gian bằng da quần áo khác nhau, sắc thái sặc sỡ.
Nơi này và Dư Kha là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!
Cuối cùng xe dừng trước một tòa biệt thự ba tầng hùng vĩ nguy nga, cửa sắt được trạm trổ rất cầu kì. Mạc Hoài Song nhìn thấy trước tòa biệt thự có một cái đầm nước lớn, bên trong sóng nước lấp lánh.
Mạc Hoài Song không chắc lắm, cái này có lẽ là phương thức thể hiện của nhà giàu ở thế giới này.
Lăng Liêm xuống xe quét thẻ, cổng lớn được mở ra, hắn lái xe vào, sau khi dừng lại liền kính cần dẫn Mạc Hoài Song tiến vào.
Mạc Hoài Song không nhúc nhích, chỉ chỉ túi của mình.
Lăng Liêm liền hiểu được, thấp giọng nói, “Ta sẽ xử lý."
Mạc Hoài Song liếc nhìn hắn một lúc, từ trong túi lấy ra cái thẻ Diên Thiệu Bách đưa cho hắn rồi đem túi để lại trên xe.
Trong phòng ăn gồi một vị trung niên thần thái uy nghiêm, mặt chữ quốc, môi mỏng, mặc áo sơ mi trắng, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, trong ánh mắt mang theo sự soi xét khiến người khác không thoải mái.
Ngồi bên tay phải hắn là một vị nữ nhân được bảo dưỡng rất cẩn thận, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, mặt trái xoan, da trắng tuyết, mỹ nhân tiêu chuẩn. Thần thái của nàng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hoài Song mang theo một cảm giác cao cao tại thượng.
Ngồi bên trái trung niên là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lớn lên có bảy tám phần giống trung niên, nhưng lại thêm chút tinh xảo. Sau khi Mạc Hoài Song tiến vào, hắn cau mày, giống như nhìn thấy đồ vật gì buồn nôn.
Cạnh nữ nhân là một vị thiếu nữ xinh đẹp, dung mạo không sánh được với nữ nhân, nhưng cũng đạt đến thượng tần, chỉ là vẻ không cam lòng trên khuôn mặt kia đã phá hoại vẻ đẹp của nàng.
Sau khi Lăng Liêm đi vào liền trực tiếp kéo cái ghế cạnh thanh niên, cung kính mời Mạc Hoài Song vào chỗ.
Mạc Hoài Song cũng không khách khí, trực tiếp ngồi thẳng xuống.
“Chào hỏi." Sau khi Mạc Hoài Song ngồi xuống, trung niên ngồi đầu bất mãn lên tiếng.
Mạc Hoài Song vô cùng ngoan ngoãn đứng lên, đối với nam nhân trung niên cúi người vô cùng cung kính, “Phụ thân."
Hắn trên mặt thể hiện cung kính, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ bản thân dối trá gần chết.
Nam nhân trung niên hết sức hài lòng, chỉ chỉ vị phu nhân kia, “Đây là mẫu thân ngươi."
“Mẫu thân." Mạc Hoài Song thái độ cung kính hơi khom người một cái.
Mạc phu nhân không lên tiếng, ngược lại thị nữ đứng sau lưng nàng cung kính đưa lên một cái hộp kim loại vô cùng khéo léo.
Sau khi Mạc Hoài Song cầm cái hộp liền mở ra hướng về phía Mạc Hoài Song, bên trong là một cái lá cây vẫn còn mới.
“Lễ ra mắt." Mạc phu nhân nói xong khép lại hộp ra hiệu thị nữ đưa tới cho Mạc Hoài Song.
“Cảm tạ mẫu thân." Nói thật lễ vật này Mạc Hoài Song thật sự không lọt nổi vào mắt.
Nam nhân trung niên lại tiếp tục giới thiệt với Mạc Hoài Song “Ca ca" của hắn—— Mạc Khúc Ngang, cùng với tỷ tỷ của hắn —— Mạc Ninh Tư.
Mạc Hoài Song rất thỏa đáng chào hỏi từng người.
Thanh niên dưới con mắt của Mạc phu nhân lại ẩn nhẫn gật đầu một cái, còn cô gái kia trực tiếp quay đầu, nếu như không có ánh mắt của Mạc phu nhân ngăn lại, Mạc Hoài Song đoán vậy.
Đương nhiên, không quản người nhà này rốt cuộc có tâm lý như thế nào, cuối cùng bữa cơm này cả chủ và khách đều ăn được rất vui vẻ.
Khách đương nhiên là Mạc Hoài Song, hắn căn bản không lấy tiện nghi nhận lão tử Mạc Cát Hội này làm cha, đương nhiên sẽ không đem tất cả những thứ này để trong lòng. Thời điểm hắn nhìn thấy gạo cơm cùng rau dưa trên bàn sắc mặt đều tái đi, làm gì còn quan tâm đến thái độ của một nhà Mạc phu nhân.
Chủ đương nhiên là Mạc Cát Hội, hắn hết sức hài lòng tướng mạo cùng thái độ cung kính của Mạc Hoài Song, cảm thấy được Cửu Bác quả nhiên vô cùng đáng tin, tiền này không bỏ phí.
Sau bữa cơm chiều, Mạc phu nhân đem một nam một nữ của mình tiến vào phòng riêng.
“Mẫu thân, sao ngươi có thể để cho dã chủng kia được đà lấn tới?" Mạc Ninh Tư tức giận giậm chân.
Mạc phu nhân không để ý tới Mạc Ninh Tư, quay đầu nhìn về phía Mạc Khúc Ngang, thần sắc rất nhạt, “Hiện tại, ngươi định làm như thế nào?"
Tác giả :
Bắc Trần Trần