Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
Chương 21: Đốt rẫy gieo hạt
“Tiều, sao ngươi không sốt ruột tí nào vậy?"
Cát Nhĩ thấy tất cả mọi người đều đang bắt đầu chuẩn bị, mà Giang Tiều không chút động tĩnh, không kiềm được chạy tới dò hỏi.
“Chuyện gì cơ?"
Hai ngày nay Giang Tiều chỉ lo suy tính hình dáng áo choàng để may cho Kết thật tốt, với cả chuẩn bị tiền mở cửa hiệu, nghe chuyện Cát Nhĩ nói tới cứ như Trượng nhị hòa thượng không lần ra manh mối.
“Không phải ngươi thân thỉnh đất ở chỗ tộc trưởng sao? Giờ đã là lúc gieo vụ mùa đông rồi đó."
Cát Nhĩ vô lực thốt lên, không ngờ cơ bản là hắn cũng chẳng biết a! Trước còn đòi lĩnh thẳng phần của hai người. Nhìn Giang Tiều còn chưa hiểu tình hình, hắn nhắc lại lần nữa tính nghiêm trọng của sự việc, “Nếu cứ để đất hoang như thế sẽ bị thu hồi lại."
“Thế nào ta lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy chứ…."
Giang Tiều ảo não vô cùng, mấy ngày nay thực sự nhiều việc quá. Nhớ hồi trước còn ở nhà bà nội, vào ngày đông thường trồng lúa mạch, không biết ở đây thì phải trồng gì.
“Nhà ta còn ít hạt giống có thể cho được, qua hỏi thêm Kết còn dư không, ở chợ lúc này không còn đâu."
Vừa nói đến đó, Giang Tiều có chút hồi hộp, vô luận thế nào cũng không thể để tộc trưởng thu hồi đất, hắn không muốn ngày nào cũng phải ăn thịt.
May thay, cuối cùng cũng gom đủ số hạt giống, theo như miêu tả của Cát Nhĩ, đây là một loại cây trồng tên gọi la la, quả kết trong lòng đất, mỗi gốc kết một quả, kích thước rất nhỏ, nhưng mùi vị thì không tồi.
* * *
Giang Tiều ra tới ruộng, chỉ thấy sót lại một hai nhà còn đang bận rộn, phần lớn ruộng đồng đều đã được gieo trồng tốt. Thấy hắn, hai giống cái kia cũng không chào hỏi, mải bận bịu lo việc của mình.
Chỉ là, Giang Tiều càng nhìn càng nhíu mày, lần trước đến đây hắn có thấy chỗ nào đó bất hợp lí, giờ mới hiểu ra. Nguyên lai, trước kia tử mục quá mức tươi tốt, che phủ hết mặt đất nên hắn không để ý, hiện tại tử mục đã được thu hoạch hết rồi, hắn mới chợt bừng tỉnh –phương thức trồng trọt ở đây quả thực có vấn đề.
“Đừng nói là các người cứ tùy ý rải hạt xuống đất vậy thôi á?"
Giang Tiều nuốt nước bọt, gian nan quay đầu hỏi Cát Nhĩ và Kết.
“Mọi người đều làm thế cả, có vấn đề gì sao?"
Cát Nhĩ khó hiểu, tại sao Giang Tiều lại có bộ dạng như bị kích thích vậy.
“Đương nhiên….không có, chỉ là ta muốn thử phương pháp mới."
Nói vậy nhưng trong lòng Giang Tiều điên cuồng gào thét –thế này thì quá nguyên thủy so với đốt rẫy gieo hạt đi! Xới đất đâu? Bón phân tưới nước đâu?
“Ngươi có chủ ý gì?"
Cát Nhĩ vừa nghe đến lập tức liền hưng phấn, hắn đã sớm phát hiện trong đầu Giang Tiều có rất nhiều ý tưởng li kì quái đản nhưng hết sức thú vị, đôi khi lại rất khả dụng.
Dưới ánh mắt tò mò của Cát Nhĩ và Kết, Giang Tiều bỏ cả ngày ra để làm nông cụ đơn giản, ví dụ như bay xẻng gì gì đó, nhưng mấy loại nông cụ lớn như cày thì tương đối phức tạp, chỉ có thể đợi sau này hẵng đẽo gọt thật tốt thôi.
Cát Nhĩ cầm nông cụ vừa đẽo xong lên sờ tới sờ lui, chỉ nói phải đi giúp một tay, ngay cả Y Ân mới đi săn về cũng không kìm lòng được liếc mắt nhìn hai cái.
“Ta thấy thịt trữ trong nhà cũng đủ nhiều rồi, ngày mai ngươi đi cùng chúng ta chứ?"
Không bỏ qua ánh mắt tò mò của Y Ân, Giang Tiều tít mắt cười ‘mời mọc’, bụng nhẩm tính, đất này cũng hơn mười mẫu, chỉ đựa vào ba người bọn hắn thì không biết phải làm tới khi nào.
Y Ân lướt nhìn Giang Tiều, không nói một lời gật đầu, trong lòng tên này nghĩ gì chỉ thiếu điều còn chưa viết lên mặt nữa thôi.
“Không phải chớ, ngươi cũng đi?"
Cát Nhĩ giật mình nhìn Y Ân, lại nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Giang Tiều, không lẽ mình quá đại kinh tiểu quái* rồi?
(*Đại kinh tiểu quái: kinh ngạc với sự tình không đáng ngạc nhiên)
Cũng khó trách Cát Nhĩ có loại phản ứng này, trồng trọt vốn là việc của giống cái, giống đực thường sẽ không tham dự, nói ra thì cũng giống chuyện ‘Quân tử cách xa nhà bếp’ vậy.
“Kì thực ngẫm lại cũng không hề gì, không có quy định nào giống đực không thể đi…"
Kết từ đầu có chút kinh ngạc, hơn nữa xét tính cách Y Ân, sao lại quan tâm đến những thứ này? Cũng may là Tiều gặp được Y Ân, hai người họ về nhiều mặt đôi lúc lại hết sức tương dung nha!
* * *
Ngày thứ hai không chỉ công cụ của Giang Tiều, mà còn thêm Y Ân xuất hiện ở đồng ruộng, đều dẫn tới sự hiếu kì của mọi người trong tộc, rất nhiều người dồn dập đổ đến xem.
“Các ngươi xem, không nên gieo quá dày, hạt không nảy mầm được, phân ra lũng và luống như thế này, giúp không dẫm hư mầm cây…"
Giang Tiều nhớ lại từng bước trình tự trồng cây, tỉ mỉ giải thích, đến cả người trong tộc vốn ôm tâm tư xem náo nhiệt cũng phải sửng sốt một hồi, ban đầu còn bán tín bán nghi, về sau đúng là có mấy phần đạo lý.
“Y Ân và ta dùng xẻng xới đất, Cát Nhĩ bọn ngươi lấy thuổng chôn hạt giống xuống đi, trước đây mọi người đều gieo quá nông…"
Ráng lờ đi tộc nhân vây xem ngày càng đông, Giang Tiều kiên trì phân công mỗi người một nhiệm vụ. Mặc kệ thế nào, đầu tiên là phải gieo hạt lên đất đã rồi hãy nói.
“Trước kia chúng ta chỉ biết gieo hạt xuống đất là được, sao cũng chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này…"
Một giống cái đứng xem cảm khái thốt lên, liền theo đó là những tầm mắt hướng về phía Giang Tiều đều có bất đồng lớn.
“Nói đúng, trách không được thu hoạch lúc nào cũng không tốt! Ách, Giang Tiều phải không, sao ngươi nghĩ ra được mấy ý tưởng này vậy?"
Một giống cái khác tán đồng, quay đầu nhìn về giống đực mọi người vẫn luôn cho là vừa nhát gan lại vô dụng nọ, cố gắng nhớ lại tên hắn mà tiếp lời.
Giang Tiều chột dạ sờ sờ sau ót mất tự nhiên giải thích, hắn nghĩ mấy ý tưởng này ở đâu ra? Coi như mình sống thêm một ngàn năm nữa đi, bất quá cũng đáng là kết tinh trí tuệ của lão tổ tông a!
“Vật này là bay? Dùng gỗ làm chuôi không bền đâu, đổi thành đá hay xương thú thì tốt hơn."
Một giống đực bị giống cái trong nhà kéo tới cũng hăng hái bừng bừng xen vào, cân nhắc nói với hắn về cái bay cực kì nhẹ này, đưa ra kiến nghị của mình.
“Anh nói cũng không sai, nhưng chuôi đá với giống cái thì quá nặng."
Giang Tiều mỉm cười giảng giải, lập tức chiếm được sự đồng tình nhất trí của hơn phân nửa giống cái đứng bên cạnh, ai cũng không nghĩ rằng một giống đực thô lỗ vầy lại tinh tế thế.
“Chờ hết bận rồi, ngươi có thể hảo hảo giảng lại cho mọi người những thứ này được không?"
Mọi người châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận một hồi, cử một giống cái đứng ra nói. Chẳng qua, nhớ đến thái độ không thân thiện hồi trước của bọn họ với Giang Tiều, có vài ý tứ không hay.
Nhưng mà, chuyện này mang ý nghĩa trọng đại đối với giống cái trong bộ lạc, thậm chí rất trọng yếu đối với toàn bộ gia đình thú nhân.
Với giống cái mà nói, trồng trọt chỉ là nghề phụ, bởi cơ bản thực phẩm thu được chẳng bao nhiêu, đa phần vẫn phải dựa vào thú nhân giống đực đi săn. Nhưng giờ đây Giang Tiều cho bọn họ tia hy vọng mới, phần lớn tất cả đều mong có thể gánh vác giúp gia đình hơn một chút – nếu cách hắn làm thật sự có hiệu quả, áp lực săn bắn của giống đực sẽ giảm bớt không ít.
Giang Tiều ngược lại không chối từ, sảng khoái đáp ứng. Hắn cũng hi vọng mọi người có thể bỏ qua phương pháp thô sơ nguyên thủy này, không nói đến đạo lý to tát gì mà kinh tế là cơ sở quyết định thượng tầng kiến trúc, chỉ mong là cuộc sống ngày càng dễ chịu thôi.
Hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy, không phải chỉ có lối thoát là nhờ giống đực săn bắn, bản thân mình cũng có thể tự sinh hoạt độc lập tốt.
“Ngươi khoan hẵng nói, Tiều làm được thế này, quả thực không tệ."
Khổ cực bận rộn hai ngày, cuối cùng cũng gieo xong hết miếng đất được cấp, Cát Nhĩ trông ra thành quả của cả nhóm, khẽ hài lòng gật đầu.
Miếng đất lớn được chia thành nhiều mẫu nhỏ có thứ tự, không lộn xộn tạp nham như của mọi người, riêng chuyện thu hoạch sang năm cũng đã giảm không ít việc.
Chỗ khiến người ta bất ngờ nữa là Y Ân, sức trâu cũng có lợi –phần lớn đất đều nhờ hắn lật lên, Giang Tiều với Cát Nhĩ chỉ một mực theo sau để ý gieo hạt.
Hai ngày lao động cường độ cao, trừ Y Ân, eo lưng cả ba người đều ê ẩm, Giang Tiều nhìn thứ tồn tại cường hãn nào đó hoàn toàn vô sự, trình độ vạn năng của Y Ân trong lòng hắn lại càng tăng thêm một bậc.
“Hai ngày nay vất vả rồi, bữa tối nay để ta nấu tiệc lớn đãi mọi người."
Giang Tiều vừa dứt lời, đã nghe Cát Nhĩ hoan hô, mới nãy vẫn còn nằm nhũn, mà nháy mắt đã phục hồi sức sống.
Về phần Y Ân, thoạt nhìn bình thản tự nhiên, nhưng quan sát kĩ, sẽ thấy ánh mắt hắn lấp lánh như tia nắng mặt trời rọi trên ngọc bích. Chỉ có Kết là hoàn hảo, bất quá cũng vì cậu ta chưa thử qua tay nghề Giang Tiều thôi.
“Tiều, ăn được chưa? Lúc nào mới được ăn?"
Trong bếp, Cát Nhĩ như con chó con vây quanh Giang Tiều, đỏ mắt nhìn mỹ vị được bày lên bàn, chỉ hận không thể lập tức nhào qua.
“Chờ chút đã, còn canh thịt nữa…." Giang Tiều vội thả miếng thịt vào nồi, dời mắt chợt thấy Kết lặng lẽ với về phía bàn, “Không được ăn vụng!"
Lại ngó Y Ân bên cạnh thoạt nhìn có vẻ thành thành thực thực chờ cơm, khóe miệng sao như có vệt bóng loáng?
Giang Tiều ngó mấy tên này, không còn gì để nói –thực đúng là một lũ hàng ăn hoặc trực tiếp hoặc ẩn hình mà!
Bận rộn suốt hai giờ, sửa soạn cả bàn ăn lớn, không kể Kết, chỉ vẻn vẹn sức ăn của Y Ân với Cát Nhĩ thôi mà lần nào nấu Giang Tiều luôn phải làm đủ phần.
“Ăn cơm!"
Lệnh vừa hạ xuống, ba đôi tay cấp tốc lia về phía đồ ăn.
Giang Tiều trợn mắt há mồm nhìn ba kẻ điên cuồng gió cuốn mây bay vơ hết thức ăn trên bàn, chén bát rất nhanh đã thấy đáy, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, thì mặt bàn đã sạch sẽ bóng loáng.
“Ê, cái đó của ta mà, không được giành!"
Cát Nhĩ thấy viên thịt cuối cùng sắp rơi vào tay Y Ân, tức tới giậm chân, vô phương, ai bảo hắn không nhanh bằng người ta.
“…"
Về phần Y Ân, không thèm phản ứng lại, tự tay cho viên thịt mới cướp được vào miệng. Hết lần này đến lần khác, bất kể là lúc giành miếng ngon hay lúc ăn, đều khiến người ta có một loại ảo giác ung dung không gì sánh được. (lạy anh, tới giành ăn cũng tiêu sái =__="")
“Ăn từ từ đi, không đủ ta làm thêm."
Xoa xoa cái bụng còn rỗng không, Giang Tiều tự giác đi vào bếp.
Sau một hồi ăn tiếp, mỗi người đều ngốn đến quanh mép đầy dầu, bụng no căng. Cát Nhĩ thỏa mãn ợ một tiếng khen: “Tiều, ngươi thật lợi hại, nếu là giống cái thì hay rồi… Ai lấy được bạn đời như người, đều là phúc khí nhà hắn."
“Sao cậu không dứt khoát lấy Tiều luôn đi?"
Kết buồn cười nhìn Cát Nhĩ “nghiêm trang", có chút thú vị thâm sâu.
“Chuyện ấy, thôi quên đi –“
Nghĩ tới Giang Tiều động chút là nhè, hơn nữa còn là khóc đến hi lý hoa lạp không còn tí xíu hình tượng nào, nhịn không được rùng mình. Hắn vẫn thích tìm một thú nhân cường tráng hơn, chí ít còn có cảm giác tương đối an toàn.
“Ừ, nếu Tiều là giống cái, phỏng chừng mọi người đã giành kiếm hắn làm bạn đời rồi." Tuy mặt mũi thường thường, nhưng được cái khéo tay, về các phương diện khác, có thể xem là đa công năng nha!
Nghĩ đến đây, Kết không khỏi nhìn về phía Y Ân vẫn trầm mặc nghe mọi người bàn chuyện. Từ nhỏ đến lớn không ít lần nghe Cát Nhĩ kể chuyện Y Ân, coi như cũng có chút hiểu biết về tính tình hắn –khó mà tưởng tượng được cảnh hắn và giống cái nào đó kết thành bạn đời.
Trước thấy Giang Tiều và Y Ân chung sống hòa thuận, cậu cũng có chút giật mình.
“Hì hì, nếu Tiều là giống cái, còn hơn cái kẻ đáng ghét mà khá…"
Dõi theo tầm mắt Kết, Cát Nhĩ nhiều năm ăn ý cũng hiểu ra ngay, ý thốt lên có phần ám chỉ.
Ánh mắt hai người qua lại trên người Giang Tiều và Y Ân, trong tâm tư có chút tiếc hận.
Tuy bộ lạc cũng có không ít giống đực kết đôi với nhau, nhưng chung quy vẫn rất đáng tiếc –việc truyền thừa huyết mạch, vô cùng trọng yếu dù ở bất cứ đâu, một giống đực vĩnh viễn không thể sinh con được.
“Ta đi rửa chén."
Bị hai người nhìn đến bụng dạ phát hoảng, Giang Tiều lập tức đứng dậy dọn chén bát, không dám nghĩ sâu hơn về lời của Cát Nhĩ và Kết, chẳng hiểu sao rốt cuộc lại không dám nhìn qua Y Ân kế bên nữa.
“Bọn ta no rồi, cũng nên về thôi."
Cảm nhận được bầu không khí bỗng chốc trở nên cổ quái, hai người cũng vội đứng dậy theo.
Y Ân nghe tiếng nước chảy rào rào vọng ra từ bếp, khẽ nhíu nhíu mày, câu nói của Cát Nhĩ và Kết vừa rồi rõ ràng có ảnh hưởng tới tâm tình Giang Tiều –chỉ có những khi tâm phiền ý loạn, hắn mới sờ chén động bát lạch cạch vang dội vậy.
“Không cần nghe họ nói, ngươi như vậy cũng tốt rồi."
Đứng cạnh cửa một lát lâu, Y Ân cũng chỉ tìm ra câu an ủi như vậy thôi.
“Ừ."
Tay Giang Tiều chợt ngừng lại, cúi đầu đáp lời, rồi tiếp tục rửa chén. Xây lưng về phía Y Ân, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khổ sở, thời niên thiếu hắn cũng từng nghĩ, nếu mình là con gái thì tốt rồi, mọi sự sẽ chẳng phiền phức đến thế.
Tiếc thay, hắn là một đại nam nhân! Nhưng cũng thích đàn ông…
“Ngươi làm khá lắm rồi, mọi người cũng bắt đầu thừa nhận –“
Y Ân suy nghĩ một chút nói thêm, chẳng biết vì sao, thấy Giang Tiều suy sụp vậy, sâu trong lòng cảm giác có đôi phần không thoải mái.
“Ta không sao."
Giang Tiều đột nhiên xoay người, nở nụ cười thật tươi với hắn.
“Vậy thì tốt."
Y Ân nhìn đăm đăm vào khuôn mặt to bè nọ, nụ cười ấy rất chân thực, xem ra xuất phát từ thật lòng, tuy không hiểu vì sao Giang Tiều thoáng chốc đã thông suốt, nhưng miễn cứ thế là ổn rồi.
Nghe sau lưng mình tiếng chân đi xa dần, Giang Tiều tiếp tục rửa chén, tâm tình thật đã bình tĩnh hơn. Lời Y Ân nói vừa nãy, rất có tác dụng an ủi, mặc kệ người khác thấy thế nào, không phải chính Y Ân đã thừa nhận mình sao?
Chỉ cần nghĩ vậy, ưu tư trong lòng như được quét sạch.
Còn những chuyện không dám, không nên nghĩ đến kia, để sau này hẵng nói.
Cát Nhĩ thấy tất cả mọi người đều đang bắt đầu chuẩn bị, mà Giang Tiều không chút động tĩnh, không kiềm được chạy tới dò hỏi.
“Chuyện gì cơ?"
Hai ngày nay Giang Tiều chỉ lo suy tính hình dáng áo choàng để may cho Kết thật tốt, với cả chuẩn bị tiền mở cửa hiệu, nghe chuyện Cát Nhĩ nói tới cứ như Trượng nhị hòa thượng không lần ra manh mối.
“Không phải ngươi thân thỉnh đất ở chỗ tộc trưởng sao? Giờ đã là lúc gieo vụ mùa đông rồi đó."
Cát Nhĩ vô lực thốt lên, không ngờ cơ bản là hắn cũng chẳng biết a! Trước còn đòi lĩnh thẳng phần của hai người. Nhìn Giang Tiều còn chưa hiểu tình hình, hắn nhắc lại lần nữa tính nghiêm trọng của sự việc, “Nếu cứ để đất hoang như thế sẽ bị thu hồi lại."
“Thế nào ta lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy chứ…."
Giang Tiều ảo não vô cùng, mấy ngày nay thực sự nhiều việc quá. Nhớ hồi trước còn ở nhà bà nội, vào ngày đông thường trồng lúa mạch, không biết ở đây thì phải trồng gì.
“Nhà ta còn ít hạt giống có thể cho được, qua hỏi thêm Kết còn dư không, ở chợ lúc này không còn đâu."
Vừa nói đến đó, Giang Tiều có chút hồi hộp, vô luận thế nào cũng không thể để tộc trưởng thu hồi đất, hắn không muốn ngày nào cũng phải ăn thịt.
May thay, cuối cùng cũng gom đủ số hạt giống, theo như miêu tả của Cát Nhĩ, đây là một loại cây trồng tên gọi la la, quả kết trong lòng đất, mỗi gốc kết một quả, kích thước rất nhỏ, nhưng mùi vị thì không tồi.
* * *
Giang Tiều ra tới ruộng, chỉ thấy sót lại một hai nhà còn đang bận rộn, phần lớn ruộng đồng đều đã được gieo trồng tốt. Thấy hắn, hai giống cái kia cũng không chào hỏi, mải bận bịu lo việc của mình.
Chỉ là, Giang Tiều càng nhìn càng nhíu mày, lần trước đến đây hắn có thấy chỗ nào đó bất hợp lí, giờ mới hiểu ra. Nguyên lai, trước kia tử mục quá mức tươi tốt, che phủ hết mặt đất nên hắn không để ý, hiện tại tử mục đã được thu hoạch hết rồi, hắn mới chợt bừng tỉnh –phương thức trồng trọt ở đây quả thực có vấn đề.
“Đừng nói là các người cứ tùy ý rải hạt xuống đất vậy thôi á?"
Giang Tiều nuốt nước bọt, gian nan quay đầu hỏi Cát Nhĩ và Kết.
“Mọi người đều làm thế cả, có vấn đề gì sao?"
Cát Nhĩ khó hiểu, tại sao Giang Tiều lại có bộ dạng như bị kích thích vậy.
“Đương nhiên….không có, chỉ là ta muốn thử phương pháp mới."
Nói vậy nhưng trong lòng Giang Tiều điên cuồng gào thét –thế này thì quá nguyên thủy so với đốt rẫy gieo hạt đi! Xới đất đâu? Bón phân tưới nước đâu?
“Ngươi có chủ ý gì?"
Cát Nhĩ vừa nghe đến lập tức liền hưng phấn, hắn đã sớm phát hiện trong đầu Giang Tiều có rất nhiều ý tưởng li kì quái đản nhưng hết sức thú vị, đôi khi lại rất khả dụng.
Dưới ánh mắt tò mò của Cát Nhĩ và Kết, Giang Tiều bỏ cả ngày ra để làm nông cụ đơn giản, ví dụ như bay xẻng gì gì đó, nhưng mấy loại nông cụ lớn như cày thì tương đối phức tạp, chỉ có thể đợi sau này hẵng đẽo gọt thật tốt thôi.
Cát Nhĩ cầm nông cụ vừa đẽo xong lên sờ tới sờ lui, chỉ nói phải đi giúp một tay, ngay cả Y Ân mới đi săn về cũng không kìm lòng được liếc mắt nhìn hai cái.
“Ta thấy thịt trữ trong nhà cũng đủ nhiều rồi, ngày mai ngươi đi cùng chúng ta chứ?"
Không bỏ qua ánh mắt tò mò của Y Ân, Giang Tiều tít mắt cười ‘mời mọc’, bụng nhẩm tính, đất này cũng hơn mười mẫu, chỉ đựa vào ba người bọn hắn thì không biết phải làm tới khi nào.
Y Ân lướt nhìn Giang Tiều, không nói một lời gật đầu, trong lòng tên này nghĩ gì chỉ thiếu điều còn chưa viết lên mặt nữa thôi.
“Không phải chớ, ngươi cũng đi?"
Cát Nhĩ giật mình nhìn Y Ân, lại nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Giang Tiều, không lẽ mình quá đại kinh tiểu quái* rồi?
(*Đại kinh tiểu quái: kinh ngạc với sự tình không đáng ngạc nhiên)
Cũng khó trách Cát Nhĩ có loại phản ứng này, trồng trọt vốn là việc của giống cái, giống đực thường sẽ không tham dự, nói ra thì cũng giống chuyện ‘Quân tử cách xa nhà bếp’ vậy.
“Kì thực ngẫm lại cũng không hề gì, không có quy định nào giống đực không thể đi…"
Kết từ đầu có chút kinh ngạc, hơn nữa xét tính cách Y Ân, sao lại quan tâm đến những thứ này? Cũng may là Tiều gặp được Y Ân, hai người họ về nhiều mặt đôi lúc lại hết sức tương dung nha!
* * *
Ngày thứ hai không chỉ công cụ của Giang Tiều, mà còn thêm Y Ân xuất hiện ở đồng ruộng, đều dẫn tới sự hiếu kì của mọi người trong tộc, rất nhiều người dồn dập đổ đến xem.
“Các ngươi xem, không nên gieo quá dày, hạt không nảy mầm được, phân ra lũng và luống như thế này, giúp không dẫm hư mầm cây…"
Giang Tiều nhớ lại từng bước trình tự trồng cây, tỉ mỉ giải thích, đến cả người trong tộc vốn ôm tâm tư xem náo nhiệt cũng phải sửng sốt một hồi, ban đầu còn bán tín bán nghi, về sau đúng là có mấy phần đạo lý.
“Y Ân và ta dùng xẻng xới đất, Cát Nhĩ bọn ngươi lấy thuổng chôn hạt giống xuống đi, trước đây mọi người đều gieo quá nông…"
Ráng lờ đi tộc nhân vây xem ngày càng đông, Giang Tiều kiên trì phân công mỗi người một nhiệm vụ. Mặc kệ thế nào, đầu tiên là phải gieo hạt lên đất đã rồi hãy nói.
“Trước kia chúng ta chỉ biết gieo hạt xuống đất là được, sao cũng chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này…"
Một giống cái đứng xem cảm khái thốt lên, liền theo đó là những tầm mắt hướng về phía Giang Tiều đều có bất đồng lớn.
“Nói đúng, trách không được thu hoạch lúc nào cũng không tốt! Ách, Giang Tiều phải không, sao ngươi nghĩ ra được mấy ý tưởng này vậy?"
Một giống cái khác tán đồng, quay đầu nhìn về giống đực mọi người vẫn luôn cho là vừa nhát gan lại vô dụng nọ, cố gắng nhớ lại tên hắn mà tiếp lời.
Giang Tiều chột dạ sờ sờ sau ót mất tự nhiên giải thích, hắn nghĩ mấy ý tưởng này ở đâu ra? Coi như mình sống thêm một ngàn năm nữa đi, bất quá cũng đáng là kết tinh trí tuệ của lão tổ tông a!
“Vật này là bay? Dùng gỗ làm chuôi không bền đâu, đổi thành đá hay xương thú thì tốt hơn."
Một giống đực bị giống cái trong nhà kéo tới cũng hăng hái bừng bừng xen vào, cân nhắc nói với hắn về cái bay cực kì nhẹ này, đưa ra kiến nghị của mình.
“Anh nói cũng không sai, nhưng chuôi đá với giống cái thì quá nặng."
Giang Tiều mỉm cười giảng giải, lập tức chiếm được sự đồng tình nhất trí của hơn phân nửa giống cái đứng bên cạnh, ai cũng không nghĩ rằng một giống đực thô lỗ vầy lại tinh tế thế.
“Chờ hết bận rồi, ngươi có thể hảo hảo giảng lại cho mọi người những thứ này được không?"
Mọi người châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận một hồi, cử một giống cái đứng ra nói. Chẳng qua, nhớ đến thái độ không thân thiện hồi trước của bọn họ với Giang Tiều, có vài ý tứ không hay.
Nhưng mà, chuyện này mang ý nghĩa trọng đại đối với giống cái trong bộ lạc, thậm chí rất trọng yếu đối với toàn bộ gia đình thú nhân.
Với giống cái mà nói, trồng trọt chỉ là nghề phụ, bởi cơ bản thực phẩm thu được chẳng bao nhiêu, đa phần vẫn phải dựa vào thú nhân giống đực đi săn. Nhưng giờ đây Giang Tiều cho bọn họ tia hy vọng mới, phần lớn tất cả đều mong có thể gánh vác giúp gia đình hơn một chút – nếu cách hắn làm thật sự có hiệu quả, áp lực săn bắn của giống đực sẽ giảm bớt không ít.
Giang Tiều ngược lại không chối từ, sảng khoái đáp ứng. Hắn cũng hi vọng mọi người có thể bỏ qua phương pháp thô sơ nguyên thủy này, không nói đến đạo lý to tát gì mà kinh tế là cơ sở quyết định thượng tầng kiến trúc, chỉ mong là cuộc sống ngày càng dễ chịu thôi.
Hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy, không phải chỉ có lối thoát là nhờ giống đực săn bắn, bản thân mình cũng có thể tự sinh hoạt độc lập tốt.
“Ngươi khoan hẵng nói, Tiều làm được thế này, quả thực không tệ."
Khổ cực bận rộn hai ngày, cuối cùng cũng gieo xong hết miếng đất được cấp, Cát Nhĩ trông ra thành quả của cả nhóm, khẽ hài lòng gật đầu.
Miếng đất lớn được chia thành nhiều mẫu nhỏ có thứ tự, không lộn xộn tạp nham như của mọi người, riêng chuyện thu hoạch sang năm cũng đã giảm không ít việc.
Chỗ khiến người ta bất ngờ nữa là Y Ân, sức trâu cũng có lợi –phần lớn đất đều nhờ hắn lật lên, Giang Tiều với Cát Nhĩ chỉ một mực theo sau để ý gieo hạt.
Hai ngày lao động cường độ cao, trừ Y Ân, eo lưng cả ba người đều ê ẩm, Giang Tiều nhìn thứ tồn tại cường hãn nào đó hoàn toàn vô sự, trình độ vạn năng của Y Ân trong lòng hắn lại càng tăng thêm một bậc.
“Hai ngày nay vất vả rồi, bữa tối nay để ta nấu tiệc lớn đãi mọi người."
Giang Tiều vừa dứt lời, đã nghe Cát Nhĩ hoan hô, mới nãy vẫn còn nằm nhũn, mà nháy mắt đã phục hồi sức sống.
Về phần Y Ân, thoạt nhìn bình thản tự nhiên, nhưng quan sát kĩ, sẽ thấy ánh mắt hắn lấp lánh như tia nắng mặt trời rọi trên ngọc bích. Chỉ có Kết là hoàn hảo, bất quá cũng vì cậu ta chưa thử qua tay nghề Giang Tiều thôi.
“Tiều, ăn được chưa? Lúc nào mới được ăn?"
Trong bếp, Cát Nhĩ như con chó con vây quanh Giang Tiều, đỏ mắt nhìn mỹ vị được bày lên bàn, chỉ hận không thể lập tức nhào qua.
“Chờ chút đã, còn canh thịt nữa…." Giang Tiều vội thả miếng thịt vào nồi, dời mắt chợt thấy Kết lặng lẽ với về phía bàn, “Không được ăn vụng!"
Lại ngó Y Ân bên cạnh thoạt nhìn có vẻ thành thành thực thực chờ cơm, khóe miệng sao như có vệt bóng loáng?
Giang Tiều ngó mấy tên này, không còn gì để nói –thực đúng là một lũ hàng ăn hoặc trực tiếp hoặc ẩn hình mà!
Bận rộn suốt hai giờ, sửa soạn cả bàn ăn lớn, không kể Kết, chỉ vẻn vẹn sức ăn của Y Ân với Cát Nhĩ thôi mà lần nào nấu Giang Tiều luôn phải làm đủ phần.
“Ăn cơm!"
Lệnh vừa hạ xuống, ba đôi tay cấp tốc lia về phía đồ ăn.
Giang Tiều trợn mắt há mồm nhìn ba kẻ điên cuồng gió cuốn mây bay vơ hết thức ăn trên bàn, chén bát rất nhanh đã thấy đáy, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, thì mặt bàn đã sạch sẽ bóng loáng.
“Ê, cái đó của ta mà, không được giành!"
Cát Nhĩ thấy viên thịt cuối cùng sắp rơi vào tay Y Ân, tức tới giậm chân, vô phương, ai bảo hắn không nhanh bằng người ta.
“…"
Về phần Y Ân, không thèm phản ứng lại, tự tay cho viên thịt mới cướp được vào miệng. Hết lần này đến lần khác, bất kể là lúc giành miếng ngon hay lúc ăn, đều khiến người ta có một loại ảo giác ung dung không gì sánh được. (lạy anh, tới giành ăn cũng tiêu sái =__="")
“Ăn từ từ đi, không đủ ta làm thêm."
Xoa xoa cái bụng còn rỗng không, Giang Tiều tự giác đi vào bếp.
Sau một hồi ăn tiếp, mỗi người đều ngốn đến quanh mép đầy dầu, bụng no căng. Cát Nhĩ thỏa mãn ợ một tiếng khen: “Tiều, ngươi thật lợi hại, nếu là giống cái thì hay rồi… Ai lấy được bạn đời như người, đều là phúc khí nhà hắn."
“Sao cậu không dứt khoát lấy Tiều luôn đi?"
Kết buồn cười nhìn Cát Nhĩ “nghiêm trang", có chút thú vị thâm sâu.
“Chuyện ấy, thôi quên đi –“
Nghĩ tới Giang Tiều động chút là nhè, hơn nữa còn là khóc đến hi lý hoa lạp không còn tí xíu hình tượng nào, nhịn không được rùng mình. Hắn vẫn thích tìm một thú nhân cường tráng hơn, chí ít còn có cảm giác tương đối an toàn.
“Ừ, nếu Tiều là giống cái, phỏng chừng mọi người đã giành kiếm hắn làm bạn đời rồi." Tuy mặt mũi thường thường, nhưng được cái khéo tay, về các phương diện khác, có thể xem là đa công năng nha!
Nghĩ đến đây, Kết không khỏi nhìn về phía Y Ân vẫn trầm mặc nghe mọi người bàn chuyện. Từ nhỏ đến lớn không ít lần nghe Cát Nhĩ kể chuyện Y Ân, coi như cũng có chút hiểu biết về tính tình hắn –khó mà tưởng tượng được cảnh hắn và giống cái nào đó kết thành bạn đời.
Trước thấy Giang Tiều và Y Ân chung sống hòa thuận, cậu cũng có chút giật mình.
“Hì hì, nếu Tiều là giống cái, còn hơn cái kẻ đáng ghét mà khá…"
Dõi theo tầm mắt Kết, Cát Nhĩ nhiều năm ăn ý cũng hiểu ra ngay, ý thốt lên có phần ám chỉ.
Ánh mắt hai người qua lại trên người Giang Tiều và Y Ân, trong tâm tư có chút tiếc hận.
Tuy bộ lạc cũng có không ít giống đực kết đôi với nhau, nhưng chung quy vẫn rất đáng tiếc –việc truyền thừa huyết mạch, vô cùng trọng yếu dù ở bất cứ đâu, một giống đực vĩnh viễn không thể sinh con được.
“Ta đi rửa chén."
Bị hai người nhìn đến bụng dạ phát hoảng, Giang Tiều lập tức đứng dậy dọn chén bát, không dám nghĩ sâu hơn về lời của Cát Nhĩ và Kết, chẳng hiểu sao rốt cuộc lại không dám nhìn qua Y Ân kế bên nữa.
“Bọn ta no rồi, cũng nên về thôi."
Cảm nhận được bầu không khí bỗng chốc trở nên cổ quái, hai người cũng vội đứng dậy theo.
Y Ân nghe tiếng nước chảy rào rào vọng ra từ bếp, khẽ nhíu nhíu mày, câu nói của Cát Nhĩ và Kết vừa rồi rõ ràng có ảnh hưởng tới tâm tình Giang Tiều –chỉ có những khi tâm phiền ý loạn, hắn mới sờ chén động bát lạch cạch vang dội vậy.
“Không cần nghe họ nói, ngươi như vậy cũng tốt rồi."
Đứng cạnh cửa một lát lâu, Y Ân cũng chỉ tìm ra câu an ủi như vậy thôi.
“Ừ."
Tay Giang Tiều chợt ngừng lại, cúi đầu đáp lời, rồi tiếp tục rửa chén. Xây lưng về phía Y Ân, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khổ sở, thời niên thiếu hắn cũng từng nghĩ, nếu mình là con gái thì tốt rồi, mọi sự sẽ chẳng phiền phức đến thế.
Tiếc thay, hắn là một đại nam nhân! Nhưng cũng thích đàn ông…
“Ngươi làm khá lắm rồi, mọi người cũng bắt đầu thừa nhận –“
Y Ân suy nghĩ một chút nói thêm, chẳng biết vì sao, thấy Giang Tiều suy sụp vậy, sâu trong lòng cảm giác có đôi phần không thoải mái.
“Ta không sao."
Giang Tiều đột nhiên xoay người, nở nụ cười thật tươi với hắn.
“Vậy thì tốt."
Y Ân nhìn đăm đăm vào khuôn mặt to bè nọ, nụ cười ấy rất chân thực, xem ra xuất phát từ thật lòng, tuy không hiểu vì sao Giang Tiều thoáng chốc đã thông suốt, nhưng miễn cứ thế là ổn rồi.
Nghe sau lưng mình tiếng chân đi xa dần, Giang Tiều tiếp tục rửa chén, tâm tình thật đã bình tĩnh hơn. Lời Y Ân nói vừa nãy, rất có tác dụng an ủi, mặc kệ người khác thấy thế nào, không phải chính Y Ân đã thừa nhận mình sao?
Chỉ cần nghĩ vậy, ưu tư trong lòng như được quét sạch.
Còn những chuyện không dám, không nên nghĩ đến kia, để sau này hẵng nói.
Tác giả :
Mộc Dương Tử