Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
Chương 39
Lúc đầu, quần chúng vây quanh chỉ là xem náo nhiệt, đến cuối lại phát hiện ngay cả chính mình đều bị liên lụy vào. Những người xuất hiện ở chỗ này đều là muốn đi tửu lâu Lục gia ăn cơm, nhưng hiện tại, đồ ăn trong tửu lâu Lục gia lại gây chết người,vậy nên cho dù bọn họ có thích ăn đồ ăn của Lục gia như thế nào thì cũng sẽ có chút lui bước. Nhưng vẫn còn một số ít người đã bị hoa anh túc làm cho thần hồn điên đảo, một ngày không ăn liền nhớ đến cồn cào, những dân chúng này vô cùng quan tâm đến tình huống của Lục gia, hiện tại, trong lòng họ chỉ lo lắng là khi nào thì tửu lâu Lục gia mới có thể buôn bán lại bình thường, khi nào thì bọn họ mới có thể được vào ăn lại. Lúc này, có một người thật sự chịu đựng không nổi, liền thay Lục gia nói chuyện:
“Ồn ào cái gì, ta còn chờ ăn cơm đâu, ầm ĩ!"
Lục viên ngoại vốn đang bị nước bọt của quần chúng bao quanh, lúc này như tìm được khe hở, hắn xoa qua cười với người vừa mới thay hắn nói chuyện kia, nhưng hắn lại không hề ngờ rằng, những lời của người kia mới chân chính khiến cho người bị hại bộc phát.
Đậu hủ Tây Thi nghe đến câu này, lập tức nghĩ ngay đến trượng phu đã mất của nàng, từ sớm đến tối đều nói cái gì mà nhất định phải ăn đồ ăn của tửu lâu Lục gia, dù nàng nói như thế nào cũng đều không nghe, hơn nữa vào thời gian ăn cơm thì biểu tình cũng hung mãnh giống như dã thú làm cho người khuyên không tự chủ được mà nhượng bộ lui binh. Hiện tại, nhìn người vừa mới nói, nàng phảng phất thấy được bóng dáng của trượng phu mình……Lần này, nàng mới xem như chân chính hiểu rõ vấn đề của tửu lâu Lục gia, nàng cũng càng tin tưởng rằng cái chết của trượng phu mình chắc chắc có quan hệ với Lục gia!
“Đương gia! ngươi chết oan uổng a!" Đậu hủ Tây Thi nhào vào thi thể trượng phu của nàng mà gào khóc, từng câu từng từ, lên án tội ác của Lục gia, người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.“Lúc trước ta đã khuyên ngươi ít đi ăn cơm ở Lục gia, nhưng ngươi không chịu nghe, một ngày ba lượt chạy đến Lục gia, ngươi xem xem người nọ, bộ dáng mê muội ngươi hệt với ngươi lúc đó, nếu ngươi ở trên trời có linh thiên thì hãy bắt Lục lão bản đến âm tào địa phủ đi, như vậy ngươi đi ở Hoàng Tuyền cũng không cô đơn a!"
Nghe được đậu hủ Tây Thi nói như vậy, Lục viên ngoại cũng nóng nảy. Người có tuổi kiêng kị nhất chính là tử vong, đậu hủ Tây Thi cư nhiên dám trù hắn chết, cho nên Lục viên ngoại làm sao có thể chịu đựng được.
Lục viên ngoại nổi giận đùng đùng tiến lên, muốn cho đậu hủ Tây Thi câm miệng, giơ lên bàn tay phải, nhưng bàn tay kia còn chưa kịp rơi xuống trên người đậu hủ Tây Thi, liền bị một người bắt được cổ tay.
“Ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch với ta!" Lục viên ngoại giận, sắc mặt đỏ bừng, tiếng rống giận giống như tiếng sét đánh nổ tung.
Cũng không trách vì sao Lục viên ngoại phẫn nộ như thế, bởi vì nhân vật ngăn cản bàn tay của hắn đại nhi tử của hắn — Lục Thanh.
Lục Thanh vốn đang xen trong đám người âm thầm quan sát, căn bản không tính lộ diện, ai ngờ Lục viên ngoại thế nhưng cả gan làm loạn như thế, rõ như ban ngày liền dám động thủ đánh người, hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều dân chúng như thế. Bởi vậy có thể thấy rằng, ở huyện Phương Lâm, Lục viên ngoại thật sự là quen thói tác uy tác phúc, tự cho mình chính là thổ hoàng đế. Nhưng mà, cho dù là Thiên Tử phạm pháp thì cũng phải bị trừng trị như thứ dân. Huống chi Lục viên ngoại, chẳng qua chỉ là một nhà giàu nho nhỏ ở nông thôn mà thôi.
Lục Thanh dùng lực thật lớn, niết tay Lục viên ngoại khiến cho xuất hiện vài đạo hồng ấn, sau đó vung mạnh, thân thể mập mạp của Lục viên ngoại thiếu chút nữa bị ngã xuống đất. Hiện tại, thể trạng của Lục Thanh rất cường tráng, đối phó với người sống an nhàn sung sướng giống như Lục viên ngoại vậy thật dư dật.
“Mọi người đều biết ta cùng với Lục gia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, gặp chuyện bất bình, ta đương nhiên muốn quản, chẳng những muốn quản, ta còn cáo ngươi." Lục Thanh không chút sợ hãi, từ ngữ từ trong miệng hắn nói ra càng thêm rung động, càng thêm kinh tâm.
Chưởng quầy của Thực Vi Thiên là đại thiếu gia từng không được Lục gia sủng, mọi người từ lâu đều biết đến chuyện này, đồn đãi Lục Thanh cùng Lục gia đối chọi gay gắt, hai nhà tửu lâu càng là thế đồng thủy hỏa. Nhưng cảnh tượng phụ tử hai người trực diện đối kháng nhau vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, Lục Thanh còn nói, hắn muốn đem cha ruột của mình tố cáo đến nha môn. Dân chúng xung quanh càng thêm kích động, đám người chen lấn ở phía trước, hận không thể đem lỗ tai dán ở kế bên Lục Thanh để có thể nghe rõ.
Hải Thiên cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn thẳng Lục Thanh nói:“Lục Thanh, chẳng lẽ ngươi muốn làm người bất hiếu sao! trăm thiện thì hiếu là làm đầu, cho dù Lục viên ngoại có làm gì sai trái thì ngươi làm con mà muốn kiện cha mình, đây chính là tội ác tày trời."
“Ta đã sớm bị Lục viên ngoại đuổi ra khỏi cửa thì còn nói đến hiếu đạo làm gì?" Lục Thanh liếc xéo Hải Thiên, tựa hồ không hề đem lời nói của Hải Thiên để ở trong lòng.
Đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một trận huyên náo. Có người nhận ra, người tới chính là chưởng quầy của các tửu lâu trong huyện Phương Lâm, nhiều chưởng quầy như vậy cư nhiên tề tụ lại cùng nhau, hơn nữa xem khí thế rào rạt kia tuyệt đối là không phải thiện ý.
“Quên nói cho ngươi, kiện ngươi không chỉ là chủ ý của ta, mà là của toàn bộ tửu lâu trong huyện Phương Lâm, tất cả đều muốn kiện ngươi." Lục Thanh lạnh nhạt nói.
Bước đầu tiên chính là tập hợp tất cả những gia đình mà người nhà có biểu hiện bất thường, bước thứ hia chính là liên hợp tất cả chưởng quầy ở các tửu lâu. Nếu như Lục viên ngoại quang minh chính đại mà tranh đấu với Thực Vi Thiên thì Lục Thanh cũng sẽ không làm cái gì, dù sao thì Lục viên ngoại cũng là cha ruột của cơ thể này. Nhưng Lục viên ngoại cư nhiên dám sử dụng hoa anh túc, tức là phạm điều tối kỵ trong nghành ẩm thực, thậm chí xúc phạm ngay cả vương pháp. Các lão bản trong những tửu lâu khác đều không phải là ngốc tử, tự nhiên cũng phát hiện chỗ kỳ quái của Lục gia, nhưng lại ngại với uy áp của Lục gia nên vẫn không lên tiếng mà thôi. Nhưng mà, khách hàng không đi đến Thực Vi Thiên thì lại đi Lục gia, khách hàng còn lại thì vô cùng ít ỏi, cho nên bọn họ bị buộc ngoan, sau đó họ được nói cho biết là nguyên lai Lục viên ngoại sử dụng hàng cấm nên mới thể buôn bán tốt như hôm nay, vì thế bọn họ làm sao không đỏ mắt ghen tị.
Hơn nữa thế hệ trước đều rõ ràng tác hại của hoa anh túc, nếu cứ để cho Lục gia cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ huyện Phương Lâm đều sẽ bị hủy trên tay Lục gia.
Lục Thanh cùng mấy chưởng quầy này vốn là cừu địch, nhưng mà kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, khi cần phải đối phó với Lục viên ngoại thì hai cổ lực lượng này liền triệt để dung hợp với nhau.
Lục viên ngoại thấy mọi người như hổ rình mồi, cười lạnh nói:“Một chiêu này ta đã từng dùng, ngươi còn tưởng hữu ích mà lấy dùng, thật sự là không chê dọa người, lúc trước đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, quả nhiên không sai." Hắn xem như thấy rõ ràng, Lục Thanh là triệt để không nghĩ nhận hắn làm cha, như vậy hắn cũng không cần ngụy trang làm gì, dù sao thì từ khi Lục Thanh vừa sinh ra thì hắn cũng đã chán ghét hài tử này.
Các chưởng quầy tập hợp cùng một chỗ thầm nghĩ: việc này làm sao có thể giống trước đây. Trước kia, bọn họ phụ thuộc vào tửu lâu Lục gia chỉ là vì thu lợi; Mà hiện tại bọn họ cùng nhau đối phó tửu lâu Lục gia lại là vì mạng sống.
Lão bản mới đổi của Túy Tiên Cư là một người trẻ tuổi, tính tình nôn nóng, lập tức chỉ vào mũi Lục viên ngoại mắng:
“Loại tửu lầu có thể mưu sát tính mạng của người khác như tửu lâu Lục gia nên triệt để bị phá bỏ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng không ai biết việc ngươi vụng trộm bỏ thêm xác hoa anh túc vào trong đồ ăn sao!"
Sắc mặt Lục viên ngoại lập tức trở nên xanh mét, nếu như nói, sự xuất hiện của Lục Thanh vừa rồi chỉ khiến cho tâm thần của hắn có chút lay động mà nói, nhưng khi người này nói xong thì đã triệt để nhiễu loạn tâm thần của hắn. Việc hắn thêm thứ này kia vào bên trong đồ ăn luôn là tuyệt mật, người biết đều đến trên đầu ngón tay, hắn không nghĩ tới các chưởng quầy lại biết nhanh như vậy. Lục viên ngoại kết luận, trong việc này nhất định có người đang tác quái! nói cách khác, cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, làm sao mà tất cả đều cố tình đến nháo sự vào sáng sớm ngày hôm nay. Xem ra, với tình thế ngày hôm nay, nếu hắn không đưa ra kết quả chỉ sợ là không tốt a!
“Vị chưởng quầy này không thể ngậm máu phun người, ai cũng đều biết hoa anh túc là hàng cấm, Lục gia ta làm sao có được thứ này mà đem bỏ vào trong đồ ăn chứ?"
Lục viên ngoại đa mưu túc trí, hắn biết mấy chưởng quầy này đều là chút đầu tường thảo [yami ryu: gió chiều nào theo chiều ấy], thầm nghĩ tạm thời trấn an xuống, sau đó lại dùng ích lợi mượn sức. Đến lúc đó tạo thành đồng minh, kiếm được bạc, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lắm miệng sao?
Lục viên ngoại khôn khéo nhất thế, thế nhưng vô luận hắn khôn khéo như thế nào cũng không thể nghĩ ra rằng chủ mưu của tất cả việc này chính là đứa con đang đứng trước mặt hắn, Lục Thanh. Trong ấn tượng của Lục viên ngoại, Lục Thanh chẳng qua là gặp được may mắn nào đó mà thôi, nhìn chung thì vẫn là thư sinh yếu đuối nhát gan kia, cho nên Lục viên ngoại căn bản không để Lục Thanh vào mắt. Hắn cẩn thận đánh giá các chưởng quầy, ý đồ tìm ra chủ mưu của vụ lần này, đợi đến khi chuyện hôm nay qua đi, hắn nhất định sẽ trả thù.
Lục Thanh thấy Lục viên ngoại đột nhiên tươi cười lên, lập tức biết hắn đánh chủ ý gì, mà Lục Thanh thì làm sao cho hắn cơ hội phiên thân. Quyết định thật nhanh, nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc— đây mới là thủ đoạn tốt nhất để đối phó với địch nhân. Vì thế hắn chỉ vào tửu lầu phía sau lưng Lục viên ngoại nói:
“Nếu đã như vậy, Lục viên ngoại có dám mở cửa để cho chúng ta đi vào điều tra không?"
Cho dù Lục viên ngoại có chuẩn bị trước, thế nhưng sự tình hôm nay là đột nhiên bộc phát, cho nên khẳng định có dấu vết để lại, không bị thanh lý sạch sẽ. Mỗi ngày trong tửu lâu đều phải sử dụng loại kia để nấu cơm, cho nên trong phòng bếp tuy rằng không có nhiều nhưng khẳng định cũng phải có chuẩn bị, chỉ cần phát hiện, thì đó chính là bằng chứng như núi, không chấp nhận được Lục viên ngoại nói xạo.
Lục viên ngoại còn chưa nói, Hải Thiên liền sốt ruột. Nếu là thật sự cho Lục Thanh và đám người này đi vào điều tra, thì mấy thứ đó trong phòng bếp nhất định sẽ bị phát hiện. Hải Thiên có chút khó thở hổn hển, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn hòa trước kia nữa,
“Lục Thanh, ngươi không cần khinh người quá đáng, ngươi cho rằng ngươi là ai, nghĩ điều tra liền điều tra, còn có vương pháp hay không!"
Lúc này xung quanh nhất thời im lặng xuống, Lục Thanh cùng Hải Thiên là hai người xuyên việt, ánh mắt giằng co, ai cũng không nhường ai. Đột nhiên, một giọng nam trầm ổn truyền đến, đánh vỡ yên lặng.
“Vậy bản quan thì sao? Bản quan chắc có quyền điều tra chứ?"
Lục viên ngoại quay đầu lại, ánh mắt âm ngoan nhìn người nam nhân từ xa xa đi vào,
“Lưu huyện lệnh!"
Đây là chuyện gì xảy ra, rõ ràng Lưu huyện lệnh là đứng ở bên bọn họ, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của hắn tuyệt đối là không phải đến giúp mình. Trong lòng Lục viên ngoại kinh hoảng, đột nhiên cảm giác chuyện hôm naythật sự không ổn. Chỉ cần có Huyện thái gia đứng ở bên này, thì cho dù là đen, hắn đều có thể nói thành trắng, nếu Huyện thái gia không giúp hắn, như vậy chỉ cần hắn có lý vậy thì không sợ nữa.
Lưu huyện lệnh vừa đến, dân chúng lần lược nhường đường, hắn mang theo nha dịch đi đến trước cửa tửu lâu Lục gia mới dừng lại.
“Lục viên ngoại, bản quan nhận được nhiều báo án, huống hồ chuyện hoa anh túc rất quan trọng, cho dù Lục viên ngoại ngươi đức cao vọng trọng, hôm nay cũng khó thoát khỏi điều tra."
Dứt lời, ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch ở huyện Phương Lâm liền phá cửa tửu lâu, đùng đùng tiến vào. Lục viên ngoại liền đứng tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô thần, rốt cuộc không nói được một câu. Mà Hải Thiên thấy thế không ổn, xoay người nghĩ chạy trốn, nhưng những quần chúng xung quanh làm sao sẽ để yên, tất cả mọi người đồng loạt vây quanh Lục viên ngoại cùng Hải Thiên.
Rất nhanh, Lưu huyện lệnh mang theo bọn nha dịch đi trở ra khỏi cửa tửu lâu Lục gia, mà lúc này, trên tay Lưu huyện lệnh là một túi vải tinh xảo, không cần nói thì ai cũng biết bên trong đó là thứ gì. Lưu huyện lệnh vung tay lên, quan uy tẫn hiển:
“Người tới a, bắt hai người này lại, để ta khai đường thẩm án."
Lục viên ngoại bị nha dịch thô lỗ đè lại, trong nháy mắt, chó cùng rứt giậu chỉ vào Lưu huyện lệnh nói:
“Ngươi dám bắt ta, chẳng lẽ ngươi quên ước định giữa ngươi và ta sao!"
Hắn cố ý cung phụng cho Lưu huyện lệnh thuốc phiện chính là vì muốn mượn sức Lưu huyện lệnh, mà Lưu huyện lệnh cũng như hắn mong muốn, trở thành một người nghiện, cho dù là vì chính mình thì cũng không dám bắt hắn! Nhưng mà Lưu viên ngoại không biết, đối với một người cha luôn hy vọng con mình thành tài mà nói, đứa con là vô cùng trọng yếu, trước khi Lục Nguyên ra tay với nhi tử của Lưu huyện lệnh thì quan hệ hợp tác giữa hai người cũng đã tràn ngập nguy cơ. Mà huống chi trong tay Lục Thanh lại có phương thuốc giải nghiện, đến lúc không còn nghiện nữa thì không sợ sẽ bị người khác quản chế. Ánh mắt Lưu huyện lệnh nheo lại, căn bản là không muốn nghe Lục viên ngoại nói chuyện.
Hiện nay bằng chứng như núi, Lục viên ngoại chắc chắn là vi phạm luật pháp của triều Tây Lưu vì đã sử dụng hoa anh túc, hơn nữa có rất nhiều nhân chứng lên công đường xác nhận. Một lúc lâu sau, Lục viên ngoại chỉ có thể đồng ý nhận tội.
Đến hiện tại, vì để giảm tội cho mình, cái gì hắn cũng chịu làm, lập tức thú nhận là Hải Thiên xui khiến hắn bỏ xác hoa anh túc vào trong đồ ăn, cho nên Hải Thiên cũng là tòng phạm nên bị giam giữ vào trong lao ngục. Đến tận đây, một gia tộc giàu có nhất ở huyện Phương Lâm bị sụp đỗ, quan phủ phái người xét nhà, từ Lục Phủ tìm ra trên trăm cân hoa anh túc, dưới sự chủ trì của Lưu huyện lệnh, toàn bộ hoa anh túc kia đều bị tiêu hủy.
Tuy rằng hoa anh túc đều đã bị tiêu hủy, thế nhưng rất nhiều người cũng đã quen với loại tư vị này, đột nhiên mất đi tửu lâu Lục gia, rất nhiều người đều xuất hiện phản ứng bất thường, Lúc này, dân chúng thế mới biết Lục viên ngoại kia đã làm chuyện táng tận lương tâm đến thế nào, cho nên vào ngày Lục viên ngoại bị đem đi dạo phố thị chúng, mọi người đều cầm trứng thối cải, cải hư từ trong nhà ra, toàn bộ ném vào trên đầu của Lục viên ngoại cùng Hải Thiên.
Lưu huyện lệnh cùng nhi tử của hắn có phản ứng cường liệt nhất, bởi vì bọn họ là trực tiếp hút thuốc, cho nên sau khi đã dùng xong tất cả trữ hàng thì cả hai đều phát cuồng, lăn lộn trong phòng. May mắn lúc này Lục Thanh lấy số dược liệu quý báo kia nấu thành canh mang đến, sau khi hai người uống xong thì thần trí cũng bắt đầu khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng mà có một chuyện khiến cho Lưu huyện lệnh phải ngậm bồ hòn là, Lục Thanh dùng dược liệu mà hắn mua, nấu thành một nồi lớn, pha loãng, sau đó phân phát cho dân chúng ở huyện Phương Lâm, khiến cho dân chúng cũng có thể khỏi bị cực khổ. Đây chung quy xem như việc thiện, cho dù trong lòng Lưu huyện lệnh không hài lòng, thì cũng chỉ có thể cắn rắng mà chịu đựng. Trong khi đó, Thực Vi Thiên cũng dựa vào việc phân phát thuốc giải, đã làm cho thanh danh của mình không ngừng phát triển trong lòng dân chúng. rất nhanh liền trở thành tửu lâu đệ nhất thay thế Lục gia.
Trận loạn lạc hoa anh túc này tới đây mới coi như kết thúc. Mà Lục Thanh cũng thông qua Lưu huyện lệnh giật dây, dùng giá thấp mua lại tửu lâu cùng trạch viện của Lục gia, những thứ này vốn nên thuộc về Lục Thanh, nhưng sau hai mươi lăm năm, vật mới trở về với nguyên chủ
“Ồn ào cái gì, ta còn chờ ăn cơm đâu, ầm ĩ!"
Lục viên ngoại vốn đang bị nước bọt của quần chúng bao quanh, lúc này như tìm được khe hở, hắn xoa qua cười với người vừa mới thay hắn nói chuyện kia, nhưng hắn lại không hề ngờ rằng, những lời của người kia mới chân chính khiến cho người bị hại bộc phát.
Đậu hủ Tây Thi nghe đến câu này, lập tức nghĩ ngay đến trượng phu đã mất của nàng, từ sớm đến tối đều nói cái gì mà nhất định phải ăn đồ ăn của tửu lâu Lục gia, dù nàng nói như thế nào cũng đều không nghe, hơn nữa vào thời gian ăn cơm thì biểu tình cũng hung mãnh giống như dã thú làm cho người khuyên không tự chủ được mà nhượng bộ lui binh. Hiện tại, nhìn người vừa mới nói, nàng phảng phất thấy được bóng dáng của trượng phu mình……Lần này, nàng mới xem như chân chính hiểu rõ vấn đề của tửu lâu Lục gia, nàng cũng càng tin tưởng rằng cái chết của trượng phu mình chắc chắc có quan hệ với Lục gia!
“Đương gia! ngươi chết oan uổng a!" Đậu hủ Tây Thi nhào vào thi thể trượng phu của nàng mà gào khóc, từng câu từng từ, lên án tội ác của Lục gia, người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.“Lúc trước ta đã khuyên ngươi ít đi ăn cơm ở Lục gia, nhưng ngươi không chịu nghe, một ngày ba lượt chạy đến Lục gia, ngươi xem xem người nọ, bộ dáng mê muội ngươi hệt với ngươi lúc đó, nếu ngươi ở trên trời có linh thiên thì hãy bắt Lục lão bản đến âm tào địa phủ đi, như vậy ngươi đi ở Hoàng Tuyền cũng không cô đơn a!"
Nghe được đậu hủ Tây Thi nói như vậy, Lục viên ngoại cũng nóng nảy. Người có tuổi kiêng kị nhất chính là tử vong, đậu hủ Tây Thi cư nhiên dám trù hắn chết, cho nên Lục viên ngoại làm sao có thể chịu đựng được.
Lục viên ngoại nổi giận đùng đùng tiến lên, muốn cho đậu hủ Tây Thi câm miệng, giơ lên bàn tay phải, nhưng bàn tay kia còn chưa kịp rơi xuống trên người đậu hủ Tây Thi, liền bị một người bắt được cổ tay.
“Ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch với ta!" Lục viên ngoại giận, sắc mặt đỏ bừng, tiếng rống giận giống như tiếng sét đánh nổ tung.
Cũng không trách vì sao Lục viên ngoại phẫn nộ như thế, bởi vì nhân vật ngăn cản bàn tay của hắn đại nhi tử của hắn — Lục Thanh.
Lục Thanh vốn đang xen trong đám người âm thầm quan sát, căn bản không tính lộ diện, ai ngờ Lục viên ngoại thế nhưng cả gan làm loạn như thế, rõ như ban ngày liền dám động thủ đánh người, hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều dân chúng như thế. Bởi vậy có thể thấy rằng, ở huyện Phương Lâm, Lục viên ngoại thật sự là quen thói tác uy tác phúc, tự cho mình chính là thổ hoàng đế. Nhưng mà, cho dù là Thiên Tử phạm pháp thì cũng phải bị trừng trị như thứ dân. Huống chi Lục viên ngoại, chẳng qua chỉ là một nhà giàu nho nhỏ ở nông thôn mà thôi.
Lục Thanh dùng lực thật lớn, niết tay Lục viên ngoại khiến cho xuất hiện vài đạo hồng ấn, sau đó vung mạnh, thân thể mập mạp của Lục viên ngoại thiếu chút nữa bị ngã xuống đất. Hiện tại, thể trạng của Lục Thanh rất cường tráng, đối phó với người sống an nhàn sung sướng giống như Lục viên ngoại vậy thật dư dật.
“Mọi người đều biết ta cùng với Lục gia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, gặp chuyện bất bình, ta đương nhiên muốn quản, chẳng những muốn quản, ta còn cáo ngươi." Lục Thanh không chút sợ hãi, từ ngữ từ trong miệng hắn nói ra càng thêm rung động, càng thêm kinh tâm.
Chưởng quầy của Thực Vi Thiên là đại thiếu gia từng không được Lục gia sủng, mọi người từ lâu đều biết đến chuyện này, đồn đãi Lục Thanh cùng Lục gia đối chọi gay gắt, hai nhà tửu lâu càng là thế đồng thủy hỏa. Nhưng cảnh tượng phụ tử hai người trực diện đối kháng nhau vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, Lục Thanh còn nói, hắn muốn đem cha ruột của mình tố cáo đến nha môn. Dân chúng xung quanh càng thêm kích động, đám người chen lấn ở phía trước, hận không thể đem lỗ tai dán ở kế bên Lục Thanh để có thể nghe rõ.
Hải Thiên cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn thẳng Lục Thanh nói:“Lục Thanh, chẳng lẽ ngươi muốn làm người bất hiếu sao! trăm thiện thì hiếu là làm đầu, cho dù Lục viên ngoại có làm gì sai trái thì ngươi làm con mà muốn kiện cha mình, đây chính là tội ác tày trời."
“Ta đã sớm bị Lục viên ngoại đuổi ra khỏi cửa thì còn nói đến hiếu đạo làm gì?" Lục Thanh liếc xéo Hải Thiên, tựa hồ không hề đem lời nói của Hải Thiên để ở trong lòng.
Đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một trận huyên náo. Có người nhận ra, người tới chính là chưởng quầy của các tửu lâu trong huyện Phương Lâm, nhiều chưởng quầy như vậy cư nhiên tề tụ lại cùng nhau, hơn nữa xem khí thế rào rạt kia tuyệt đối là không phải thiện ý.
“Quên nói cho ngươi, kiện ngươi không chỉ là chủ ý của ta, mà là của toàn bộ tửu lâu trong huyện Phương Lâm, tất cả đều muốn kiện ngươi." Lục Thanh lạnh nhạt nói.
Bước đầu tiên chính là tập hợp tất cả những gia đình mà người nhà có biểu hiện bất thường, bước thứ hia chính là liên hợp tất cả chưởng quầy ở các tửu lâu. Nếu như Lục viên ngoại quang minh chính đại mà tranh đấu với Thực Vi Thiên thì Lục Thanh cũng sẽ không làm cái gì, dù sao thì Lục viên ngoại cũng là cha ruột của cơ thể này. Nhưng Lục viên ngoại cư nhiên dám sử dụng hoa anh túc, tức là phạm điều tối kỵ trong nghành ẩm thực, thậm chí xúc phạm ngay cả vương pháp. Các lão bản trong những tửu lâu khác đều không phải là ngốc tử, tự nhiên cũng phát hiện chỗ kỳ quái của Lục gia, nhưng lại ngại với uy áp của Lục gia nên vẫn không lên tiếng mà thôi. Nhưng mà, khách hàng không đi đến Thực Vi Thiên thì lại đi Lục gia, khách hàng còn lại thì vô cùng ít ỏi, cho nên bọn họ bị buộc ngoan, sau đó họ được nói cho biết là nguyên lai Lục viên ngoại sử dụng hàng cấm nên mới thể buôn bán tốt như hôm nay, vì thế bọn họ làm sao không đỏ mắt ghen tị.
Hơn nữa thế hệ trước đều rõ ràng tác hại của hoa anh túc, nếu cứ để cho Lục gia cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ huyện Phương Lâm đều sẽ bị hủy trên tay Lục gia.
Lục Thanh cùng mấy chưởng quầy này vốn là cừu địch, nhưng mà kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, khi cần phải đối phó với Lục viên ngoại thì hai cổ lực lượng này liền triệt để dung hợp với nhau.
Lục viên ngoại thấy mọi người như hổ rình mồi, cười lạnh nói:“Một chiêu này ta đã từng dùng, ngươi còn tưởng hữu ích mà lấy dùng, thật sự là không chê dọa người, lúc trước đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, quả nhiên không sai." Hắn xem như thấy rõ ràng, Lục Thanh là triệt để không nghĩ nhận hắn làm cha, như vậy hắn cũng không cần ngụy trang làm gì, dù sao thì từ khi Lục Thanh vừa sinh ra thì hắn cũng đã chán ghét hài tử này.
Các chưởng quầy tập hợp cùng một chỗ thầm nghĩ: việc này làm sao có thể giống trước đây. Trước kia, bọn họ phụ thuộc vào tửu lâu Lục gia chỉ là vì thu lợi; Mà hiện tại bọn họ cùng nhau đối phó tửu lâu Lục gia lại là vì mạng sống.
Lão bản mới đổi của Túy Tiên Cư là một người trẻ tuổi, tính tình nôn nóng, lập tức chỉ vào mũi Lục viên ngoại mắng:
“Loại tửu lầu có thể mưu sát tính mạng của người khác như tửu lâu Lục gia nên triệt để bị phá bỏ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng không ai biết việc ngươi vụng trộm bỏ thêm xác hoa anh túc vào trong đồ ăn sao!"
Sắc mặt Lục viên ngoại lập tức trở nên xanh mét, nếu như nói, sự xuất hiện của Lục Thanh vừa rồi chỉ khiến cho tâm thần của hắn có chút lay động mà nói, nhưng khi người này nói xong thì đã triệt để nhiễu loạn tâm thần của hắn. Việc hắn thêm thứ này kia vào bên trong đồ ăn luôn là tuyệt mật, người biết đều đến trên đầu ngón tay, hắn không nghĩ tới các chưởng quầy lại biết nhanh như vậy. Lục viên ngoại kết luận, trong việc này nhất định có người đang tác quái! nói cách khác, cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, làm sao mà tất cả đều cố tình đến nháo sự vào sáng sớm ngày hôm nay. Xem ra, với tình thế ngày hôm nay, nếu hắn không đưa ra kết quả chỉ sợ là không tốt a!
“Vị chưởng quầy này không thể ngậm máu phun người, ai cũng đều biết hoa anh túc là hàng cấm, Lục gia ta làm sao có được thứ này mà đem bỏ vào trong đồ ăn chứ?"
Lục viên ngoại đa mưu túc trí, hắn biết mấy chưởng quầy này đều là chút đầu tường thảo [yami ryu: gió chiều nào theo chiều ấy], thầm nghĩ tạm thời trấn an xuống, sau đó lại dùng ích lợi mượn sức. Đến lúc đó tạo thành đồng minh, kiếm được bạc, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lắm miệng sao?
Lục viên ngoại khôn khéo nhất thế, thế nhưng vô luận hắn khôn khéo như thế nào cũng không thể nghĩ ra rằng chủ mưu của tất cả việc này chính là đứa con đang đứng trước mặt hắn, Lục Thanh. Trong ấn tượng của Lục viên ngoại, Lục Thanh chẳng qua là gặp được may mắn nào đó mà thôi, nhìn chung thì vẫn là thư sinh yếu đuối nhát gan kia, cho nên Lục viên ngoại căn bản không để Lục Thanh vào mắt. Hắn cẩn thận đánh giá các chưởng quầy, ý đồ tìm ra chủ mưu của vụ lần này, đợi đến khi chuyện hôm nay qua đi, hắn nhất định sẽ trả thù.
Lục Thanh thấy Lục viên ngoại đột nhiên tươi cười lên, lập tức biết hắn đánh chủ ý gì, mà Lục Thanh thì làm sao cho hắn cơ hội phiên thân. Quyết định thật nhanh, nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc— đây mới là thủ đoạn tốt nhất để đối phó với địch nhân. Vì thế hắn chỉ vào tửu lầu phía sau lưng Lục viên ngoại nói:
“Nếu đã như vậy, Lục viên ngoại có dám mở cửa để cho chúng ta đi vào điều tra không?"
Cho dù Lục viên ngoại có chuẩn bị trước, thế nhưng sự tình hôm nay là đột nhiên bộc phát, cho nên khẳng định có dấu vết để lại, không bị thanh lý sạch sẽ. Mỗi ngày trong tửu lâu đều phải sử dụng loại kia để nấu cơm, cho nên trong phòng bếp tuy rằng không có nhiều nhưng khẳng định cũng phải có chuẩn bị, chỉ cần phát hiện, thì đó chính là bằng chứng như núi, không chấp nhận được Lục viên ngoại nói xạo.
Lục viên ngoại còn chưa nói, Hải Thiên liền sốt ruột. Nếu là thật sự cho Lục Thanh và đám người này đi vào điều tra, thì mấy thứ đó trong phòng bếp nhất định sẽ bị phát hiện. Hải Thiên có chút khó thở hổn hển, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn hòa trước kia nữa,
“Lục Thanh, ngươi không cần khinh người quá đáng, ngươi cho rằng ngươi là ai, nghĩ điều tra liền điều tra, còn có vương pháp hay không!"
Lúc này xung quanh nhất thời im lặng xuống, Lục Thanh cùng Hải Thiên là hai người xuyên việt, ánh mắt giằng co, ai cũng không nhường ai. Đột nhiên, một giọng nam trầm ổn truyền đến, đánh vỡ yên lặng.
“Vậy bản quan thì sao? Bản quan chắc có quyền điều tra chứ?"
Lục viên ngoại quay đầu lại, ánh mắt âm ngoan nhìn người nam nhân từ xa xa đi vào,
“Lưu huyện lệnh!"
Đây là chuyện gì xảy ra, rõ ràng Lưu huyện lệnh là đứng ở bên bọn họ, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của hắn tuyệt đối là không phải đến giúp mình. Trong lòng Lục viên ngoại kinh hoảng, đột nhiên cảm giác chuyện hôm naythật sự không ổn. Chỉ cần có Huyện thái gia đứng ở bên này, thì cho dù là đen, hắn đều có thể nói thành trắng, nếu Huyện thái gia không giúp hắn, như vậy chỉ cần hắn có lý vậy thì không sợ nữa.
Lưu huyện lệnh vừa đến, dân chúng lần lược nhường đường, hắn mang theo nha dịch đi đến trước cửa tửu lâu Lục gia mới dừng lại.
“Lục viên ngoại, bản quan nhận được nhiều báo án, huống hồ chuyện hoa anh túc rất quan trọng, cho dù Lục viên ngoại ngươi đức cao vọng trọng, hôm nay cũng khó thoát khỏi điều tra."
Dứt lời, ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch ở huyện Phương Lâm liền phá cửa tửu lâu, đùng đùng tiến vào. Lục viên ngoại liền đứng tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô thần, rốt cuộc không nói được một câu. Mà Hải Thiên thấy thế không ổn, xoay người nghĩ chạy trốn, nhưng những quần chúng xung quanh làm sao sẽ để yên, tất cả mọi người đồng loạt vây quanh Lục viên ngoại cùng Hải Thiên.
Rất nhanh, Lưu huyện lệnh mang theo bọn nha dịch đi trở ra khỏi cửa tửu lâu Lục gia, mà lúc này, trên tay Lưu huyện lệnh là một túi vải tinh xảo, không cần nói thì ai cũng biết bên trong đó là thứ gì. Lưu huyện lệnh vung tay lên, quan uy tẫn hiển:
“Người tới a, bắt hai người này lại, để ta khai đường thẩm án."
Lục viên ngoại bị nha dịch thô lỗ đè lại, trong nháy mắt, chó cùng rứt giậu chỉ vào Lưu huyện lệnh nói:
“Ngươi dám bắt ta, chẳng lẽ ngươi quên ước định giữa ngươi và ta sao!"
Hắn cố ý cung phụng cho Lưu huyện lệnh thuốc phiện chính là vì muốn mượn sức Lưu huyện lệnh, mà Lưu huyện lệnh cũng như hắn mong muốn, trở thành một người nghiện, cho dù là vì chính mình thì cũng không dám bắt hắn! Nhưng mà Lưu viên ngoại không biết, đối với một người cha luôn hy vọng con mình thành tài mà nói, đứa con là vô cùng trọng yếu, trước khi Lục Nguyên ra tay với nhi tử của Lưu huyện lệnh thì quan hệ hợp tác giữa hai người cũng đã tràn ngập nguy cơ. Mà huống chi trong tay Lục Thanh lại có phương thuốc giải nghiện, đến lúc không còn nghiện nữa thì không sợ sẽ bị người khác quản chế. Ánh mắt Lưu huyện lệnh nheo lại, căn bản là không muốn nghe Lục viên ngoại nói chuyện.
Hiện nay bằng chứng như núi, Lục viên ngoại chắc chắn là vi phạm luật pháp của triều Tây Lưu vì đã sử dụng hoa anh túc, hơn nữa có rất nhiều nhân chứng lên công đường xác nhận. Một lúc lâu sau, Lục viên ngoại chỉ có thể đồng ý nhận tội.
Đến hiện tại, vì để giảm tội cho mình, cái gì hắn cũng chịu làm, lập tức thú nhận là Hải Thiên xui khiến hắn bỏ xác hoa anh túc vào trong đồ ăn, cho nên Hải Thiên cũng là tòng phạm nên bị giam giữ vào trong lao ngục. Đến tận đây, một gia tộc giàu có nhất ở huyện Phương Lâm bị sụp đỗ, quan phủ phái người xét nhà, từ Lục Phủ tìm ra trên trăm cân hoa anh túc, dưới sự chủ trì của Lưu huyện lệnh, toàn bộ hoa anh túc kia đều bị tiêu hủy.
Tuy rằng hoa anh túc đều đã bị tiêu hủy, thế nhưng rất nhiều người cũng đã quen với loại tư vị này, đột nhiên mất đi tửu lâu Lục gia, rất nhiều người đều xuất hiện phản ứng bất thường, Lúc này, dân chúng thế mới biết Lục viên ngoại kia đã làm chuyện táng tận lương tâm đến thế nào, cho nên vào ngày Lục viên ngoại bị đem đi dạo phố thị chúng, mọi người đều cầm trứng thối cải, cải hư từ trong nhà ra, toàn bộ ném vào trên đầu của Lục viên ngoại cùng Hải Thiên.
Lưu huyện lệnh cùng nhi tử của hắn có phản ứng cường liệt nhất, bởi vì bọn họ là trực tiếp hút thuốc, cho nên sau khi đã dùng xong tất cả trữ hàng thì cả hai đều phát cuồng, lăn lộn trong phòng. May mắn lúc này Lục Thanh lấy số dược liệu quý báo kia nấu thành canh mang đến, sau khi hai người uống xong thì thần trí cũng bắt đầu khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng mà có một chuyện khiến cho Lưu huyện lệnh phải ngậm bồ hòn là, Lục Thanh dùng dược liệu mà hắn mua, nấu thành một nồi lớn, pha loãng, sau đó phân phát cho dân chúng ở huyện Phương Lâm, khiến cho dân chúng cũng có thể khỏi bị cực khổ. Đây chung quy xem như việc thiện, cho dù trong lòng Lưu huyện lệnh không hài lòng, thì cũng chỉ có thể cắn rắng mà chịu đựng. Trong khi đó, Thực Vi Thiên cũng dựa vào việc phân phát thuốc giải, đã làm cho thanh danh của mình không ngừng phát triển trong lòng dân chúng. rất nhanh liền trở thành tửu lâu đệ nhất thay thế Lục gia.
Trận loạn lạc hoa anh túc này tới đây mới coi như kết thúc. Mà Lục Thanh cũng thông qua Lưu huyện lệnh giật dây, dùng giá thấp mua lại tửu lâu cùng trạch viện của Lục gia, những thứ này vốn nên thuộc về Lục Thanh, nhưng sau hai mươi lăm năm, vật mới trở về với nguyên chủ
Tác giả :
Bạch Dạ Vị Minh