Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
Chương 34
Đông chí qua đi, hừng đông càng ngày càng sớm.
Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử hai người song song nằm ở trên giường, liên động đều không nghĩ động. Bình thường vào giờ này, Lục Thanh đã rời giường rửa mặt chuẩn bị đi trong điếm, mà hôm nay, hắn thầm nghĩ ôm Tiểu Ngốc Tử của hắn mà ngủ nướng.
Hai người làm lần đầu tiên cho nên không thế kéo dài, nhưng lại tràn ngập tình yêu, cảm giác linh hồn và thể xác hợp nhất thật sự tốt đẹp đến độ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Lục Thanh nghĩ, lúc này Tiểu Ngốc Tử đã chân chính thuộc về hắn. Có lẽ Tiểu Ngốc Tử chính là người định mệnh của Lục Thanh ở kiếp này, cho nên hắn mới có thể vượt qua thời không để đến bên người Tiểu Ngốc Tử. Lục Thanh từng cho rằng đời này hắn đều sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, thẳng đến khi hắn gặp được Tiểu Ngốc Tử thiên chân lại đáng yêu, cả ngày kề cận hắn. Nhất cử nhất động của Tiểu Ngốc Tử đều chiếm trọn tim hắn, mỗi một ngày qua đi, Lục Thanh đều cảm thấy rằng hắn càng không ly khai Tiểu Ngốc Tử.
“Ân ~"
Tiểu Ngốc Tử ủy khuất “ân" một tiếng, lông mi thanh tú ninh lên, bộ dáng giống như là sắp thanh tỉnh. Lục Thanh vội vàng ôm eo Tiểu Ngốc Tử, nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, muốn làm cho y nghỉ ngơi trong chốc lát, lại không nghĩ rằng Tiểu Ngốc Tử cảm giác được hắn tồn tại, lập tức liền mở mắt to, ánh mắt mang theo ủy khuất nhìn Lục Thanh.
Đối mặt Tiểu Ngốc Tử ủy khuất cùng lên án, Lục Thanh xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, sau đó tìm cách lẫn tránh.
Đêm qua, hình ảnh Tiểu Ngốc Tử khóc cầu chính mình lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lục Thanh, mà lúc đó, hắn chẳng những không có buông tay, ngược lại càng thêm hung ác. [yuki-hana: bệnh nan y chung của mấy anh công]
Đột nhiên, Tiểu Ngốc Tử từ trong ổ chăn vươn ra cánh tay của mình, sau đó ôm đầu Lục Thanh, Lục Thanh kinh ngạc nhìn Tiểu Ngốc Tử, hắn cho rằng y đang muốn hôn mình một chút, lại không dự đoán được Tiểu Ngốc Tử đẩy tóc của hắn ra, sau đó cắn lỗ tai hắn một cái.[yuki-hana: vừa]
Lục Thanh cảm giác trong lòng mình đang tích huyết, không phải là bị đau, mà là bị thích ……
Tiểu Ngốc Tử một bên nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn nuốt, một bên mơ mơ hồ hồ nói:“Phu quân nói dối, mau biến thành thỏ con để cho Bảo Bảo ăn".
Lục Thanh buồn bực, cố gắng giải thích cho mình:“Ta nói dối chỗ nào?" Hắn tựa hồ vẫn đều ở bên cạnh Tiểu Ngốc Tử không có rời đi, như thế nào biến thành thỏ con được.
Rốt cuộc Tiểu Ngốc Tử cắn đủ, buông lỗ tai Lục Thanh ra, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói:“Đêm qua phu quân nói không đau."(^_^) Nhưng thật sự là đau quá, tuy rằng sau đó thực thoải mái, nhưng vẫn làm cho Tiểu Ngốc Tử đau đến khóc.
Lục Thanh có chút áy náy sờ sờ khuôn mặt tức giận của Tiểu Ngốc Tử,“Vậy bây giờ Bảo Bảo còn đau không?"
Tiểu Ngốc Tử nghĩ nghĩ nói:“Hiện tại không đau."
Lúc này Lục Thanh mới yên lòng. Hoàn hảo ngày hôm qua sau khi xong việc, Lục Thanh đã giúp Tiểu Ngốc Tử tắm bằng nước ấm, trong nước tắm hắn đã thêm vào thật nhiều linh tuyền, cho nên sáng nay Tiểu Ngốc Tử mới có thể không cảm thấy một chút ‘Di chứng’ nào. Nếu thật sự bởi vì dục niệm của mình mà khiến Tiểu Ngốc Tử không thể động, cả ngày nằm ở trên giường, chỉ sợ tâm Lục Thanh sẽ đau chết đi. Nhưng cho dù có linh tuyền, thể lực của Tiểu Ngốc Tử cũng bị tiêu hao đến không thể khinh thường, cho nên Lục Thanh tình nguyện để y nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn trong chốc lát. Tiểu Ngốc Tử trời sinh hiếu động, sau khi tỉnh lại liền nằm không trụ, ồn ào muốn mặc quần áo sau đó chơi cùng mễ mễ.
Lục Thanh bất đắc dĩ nói:“Bảo Bảo không mệt sao?"
Tiểu Ngốc Tử dùng sức lắc đầu:“ Không mệt chút nào."
Không biết vì sao, tối hôm qua khi y ngủ rõ ràng là thực vất vả mệt chết đi, buổi sáng thức dậy lại phát hiện cả người mình đều tràn ngập năng lượng.
Được rồi, nếu Tiểu Ngốc Tử không nguyện ý tiếp tục nằm, Lục Thanh cũng không thể cứ ở trên giường. Cho nên hai người rửa mặt, sau đó đi đến Thực Vi Thiên.
Thoáng thấy Hồ Điệp vẫn đang đánh đàn bên trong đại đường, Lục Thanh có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, Hồ Điệp sẽ không lưu lại Thực Vi Thiên, lại không nghĩ rằng hắn đã đoán sai.
Hồ Điệp là người luyện võ, cảm giác vô cùng sâu sắc, khi ánh mắt Lục Thanh chuyển đến trên thân thể của nàng, nàng liền đã nhận ra. Hồ Điệp lộ ra một nụ cười khổ, tiếng đàn ngưng bặt:
“Lục chưởng quầy không cần đa tâm, nay Hồ Điệp mưu sinh ở Thực Vi Thiên, tự nhiên sẽ không vọng tưởng nhiều hơn."
Lục Thanh nghĩ, vậy là hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Hồ Điệp cũng có thể nói là một hiệp nữ, dám yêu dám hận, cầm lên được bỏ xuống cũng được, điều này khiến cho Lục Thanh thập phần kính nể. Nếu là hắn thật sự vì tị hiềm mà đuổi Hồ Điệp, ngược lại cho thấy lòng dạ của hắn hẹp hòi.
Lục Thanh nói:“Ta cũng không ác ý."
Hồ Điệp khẽ gật đầu với Lục Thanh, ngón tay kích thích cầm huyền, một lần nữa nhập vào trong thế giới âm vận, giống như vạn vật thế gian đều không quan hệ với nàng.
Dùng ánh mắt nhìn khắp Thực Vi Thiên, sau khi xác nhận không có chuyện gì, Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử đi đến hậu viện, bắt đầu xử lý sổ sách ngày hôm qua.
Lục Thanh muốn thế lực của mình càng thêm lớn mạnh thì chỉ đơn thuần mà phát triển Thực Vi Thiên thôi là không đủ, một nơi như Thực Vi Thiên thì cũng chỉ có thể thu hút một lượng khách hàng nhất định, nhưng mở thêm chi nhánh thì lại phát sinh vấn đề, số lượng ớt và tiêu hái từ trong đất nhiều như vậy, nhưng với tộc độ hiện tại thì hàng trữ càng ngày càng ít, mấy ngày hôm trước Tần Hải nói cho hắn, dựa theo tình trạng hiện tại, chỉ sợ số ớt tồn trữ không kiên trì được bao lâu. Tin tức tốt là Lục Thanh có gieo trồng một ít mầm móng ớt trong đất nhà mình, tuy rằng hiện tại không là mùa cho trái, nhưng Lục Thanh lại có thể dựa vào linh tuyền làm cho ớt chín trong vòng một ngày. Hơn nữa sau khi dùng linh tuyền tưới, cây ớt kia liền phát sinh biến hóa, cho dù sau khi hái quả cũng sẽ không héo rũ, chỉ cần có linh tuyền là có thể cuồn cuộn không ngừng sinh trưởng.
Lục Thanh nắm giữ kỹ thuật tưới bằng linh tuyền, Thực Vi Thiên chẳng khác nào có được nguồn cung cấp vô tận. Chỉ cần linh tuyền trong hồ lô không khô kiệt, như vậy sinh ý sẽ không ngừng.
Về hồ lô thần kỳ này, Lục Thanh đã từng cẩn thận quan sát thật nhiều lần, mỗi một lần đều không thu được kết quả gì. Hắn hoàn toàn không thể giải thích những chuyện như thế này. Đối với Lục Thanh mà nói, hồ lô này quá mức thần kỳ, có lẽ có nào một ngày linh tuyền trong hồ lô sẽ khô kiệt, nhưng cho đến lúc đó thì hắn cũng đã tích lũy không ít tài phú, cho dù không có linh tuyền, cũng có thể tiếp tục sinh hoạt rất tốt tại cổ đại này.
Lục Thanh bắt đầu suy tư đến khả năng đem Thực Vi Thiên mở rộng đến thị trấn khác, hiện tại mỗi ngày đều có du khách mộ danh đến Thực Vi Thiên, thậm chí rất nhiều người đến từ những thành thị khác. Họ không ngại xa vạn dặm chỉ vì muốn nhấm nháp tư vị của lẩu, thực hiển nhiên, hương vị ớt đối với người ở triều đại này quả thực rất có mị lực. Lục Thanh thậm chí có thể khẳng định, cho dù đem Thực Vi Thiên mở ở kinh thành, cũng tuyệt đối sẽ không thua vài tửu lâu nổi tiếng lâu năm ở kinh thành. Sớm hay muộn gì thì hắn cũng phải đi kinh thành Tây Lưu một chuyến, bởi vì nhà của Tiểu Ngốc Tử ngay tại trong thành kia. Nhưng bây giờ còn không phải lúc, hiện tại hắn quá mức nhỏ yếu, nếu so sánh với Phong vương phủ thì hắn căn bản không đáng giá nhắc tới.
Đang suy tư, ngoài cửa lại truyền tiếng đập cửa. Lục Thanh điều chỉnh tốt tư thái, trầm giọng nói:“Mời vào."
Dát chi một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Hải mang một gương mặt già nua đầy nghiêm túc đi đến. Nhìn biểu hiện của đối phương chắc là có chuyện gì đó phát sinh, Lục Thanh thay Tần Hải châm trà, trong lòng âm thầm cân nhắc hết thảy khả năng phát sinh.
“Ai –" Tần Hải còn chưa ngồi xuống liền thở dài một tiếng, không khí không tự chủ được mà khẩn trương lên.
“Tần lão, chuyện gì khiến ngài lo lắng như thế." Lục Thanh nghi hoặc nói.
“Ngươi có chỗ không biết, vài ngày gần đây khách đến Thực Vi Thiên hơi ít hơn một chút, ta nghĩ là khách nhân ăn chán ghét lẩu, nhưng vừa rồi đi ngang qua tửu lâu của Lục gia, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?"
Vừa nghe chuyện này có liên quan với Lục gia, sắc mặt Lục Thanh liền chìm xuống.
Từ khi chuyện nhị tiểu thư Lục gia Lục San San được làm sáng tỏ cho tới nay, Lục gia đã an phận không ít, cũng không ai tìm đến hắn phiền toái. Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Lục gia bị tốn hại một trận như thế, nhưng tích lũy tài phú hùng hậu này cũng không thể khinh thường. Lục Thanh vẫn phòng bị bọn họ sẽ ra ám chiêu, lại không nghĩ rằng lần này tửu lâu Lục gia làm việc lại vô cùng cẩn thận.
“Người bên trong tửu lâu Lục gia cư nhiên nhiều hơn so với Thực Vi Thiên, ta còn nghe nói giá đồ ăn của Lục gia đều không có biến hóa gì."
Cái này kỳ quái, Lục Thanh còn tưởng rằng Lục gia sẽ dựa vào tài đại khí thô mà đánh vào giá cả để chiếm ưu thế, nhưng hiện tại xem ra sách lược của Lục gia hiển nhiên cũng không phải như thế.
“Nếu mọi thứ đều như trước, vậy vì sao khách hàng sẽ nhiều hơn so với trước kia?"
Trên thực tế thì không chỉ là Lục Thanh nghi hoặc, Tần Hải càng thêm nghi hoặc, mà những khách hàng vào tửu lâu Lục gia thì lại càng nghi hoặc. Rõ ràng cảm giác hương vị đồ ăn vẫn như trước kia, nhưng chỉ cần ngày nào đó không đến Lục gia ăn cơm, thì ngày đó trong lòng đều không thoải mái.
Tần Hải cùng Lục Thanh đều trầm mặc hồi lâu. Lục Thanh nhìn sổ sách trên tay, so sánh với trước thì mấy ngày nay quả thật khách ít hơn một chút, nhưng cứ theo xu thế này thì thực làm người ta lo lắng. Tích tiểu thành đại, không chừng đến một ngày nào đó sẽ làm cho Thực Vi Thiên trở về thảm trạng như trước.
Lục Thanh nhíu mày:“Không được, chúng ta phải cẩn thận nghiên cứu xem tửu lâu Lục gia đang làm cái quỷ gì."
“Có những lời này của ngươi thì ta an tâm, nhưng mà bọn họ làm việc rất cẩn thận, muốn biết được bí mật khẳng định không đơn giản." Tần Hải suy nghĩ sâu xa nói.
“Vô phương, chúng ta cũng không phải tính toán đi vào phòng bếp của bọn họ mà kiểm tra, chẳng qua phái người mua vài món ăn về, chắc sẽ không khó."
“Ta liền bảo hỏa kế mua một phân đưa lại đây."
Lục Thanh gật đầu:“Hảo, nhưng nhớ rõ tìm hỏa kế lạ mặt một chút."
Tần Hải đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, ngay cả trà mà hắn thích nhất cũng không có uống. Sau khi Tần Hải đi, chỉ để lại một mình Lục Thanh tiếp tục rơi vào trầm tư ở trong phòng.
Trước khi hắn xuyên đến, vị đại trù của tửu lâu Lục gia là đầu bếp giỏi nhất huyện Phương Lâm, hiện tại chỉ sợ vẫn là như vậy. Lục Thanh không chút nghi ngờ đồ ăn ở tửu lâu Lục gia là rất ngon, nhưng tình huống như hiện tại lại không thể tưởng tượng. Lục gia không có khả năng chỉ làm để cho một mình đại trù kia nấu cơm, như vậy sẽ mệt chết người, cho nên Lục Thanh nghĩ đến một khả năng duy nhất, đó là vị đầu bếp kia cũng tìm được một loại nguyên liệu độc đáo nào đó, giống như ớt ở Thực Vi Thiên vậy, vì chưa hề biết đến nên khi nếm thử thì mọi người đều lâm vào điên cuồng.
Đến tột cùng là thứ gì đâu?
Lục Thanh nghĩ có lẽ chờ đồ ăn của Lục gia đặt ở trước mặt mình, liền sẽ có đáp án.
Một lúc lâu sau, Tần Hải xách một hộp đồ ăn đi vào hậu viện. Tiểu Ngốc Tử đang chơi bổng ngữi được mùi thơm, y không tự chủ được liền đi theo phía sau Tần Hải.
“Ăn ngon!"
Lục Thanh nhéo nhéo mũi y, vô tình nói:“Mấy thứ này không cho ngươi ăn."
Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử hai người song song nằm ở trên giường, liên động đều không nghĩ động. Bình thường vào giờ này, Lục Thanh đã rời giường rửa mặt chuẩn bị đi trong điếm, mà hôm nay, hắn thầm nghĩ ôm Tiểu Ngốc Tử của hắn mà ngủ nướng.
Hai người làm lần đầu tiên cho nên không thế kéo dài, nhưng lại tràn ngập tình yêu, cảm giác linh hồn và thể xác hợp nhất thật sự tốt đẹp đến độ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Lục Thanh nghĩ, lúc này Tiểu Ngốc Tử đã chân chính thuộc về hắn. Có lẽ Tiểu Ngốc Tử chính là người định mệnh của Lục Thanh ở kiếp này, cho nên hắn mới có thể vượt qua thời không để đến bên người Tiểu Ngốc Tử. Lục Thanh từng cho rằng đời này hắn đều sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, thẳng đến khi hắn gặp được Tiểu Ngốc Tử thiên chân lại đáng yêu, cả ngày kề cận hắn. Nhất cử nhất động của Tiểu Ngốc Tử đều chiếm trọn tim hắn, mỗi một ngày qua đi, Lục Thanh đều cảm thấy rằng hắn càng không ly khai Tiểu Ngốc Tử.
“Ân ~"
Tiểu Ngốc Tử ủy khuất “ân" một tiếng, lông mi thanh tú ninh lên, bộ dáng giống như là sắp thanh tỉnh. Lục Thanh vội vàng ôm eo Tiểu Ngốc Tử, nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, muốn làm cho y nghỉ ngơi trong chốc lát, lại không nghĩ rằng Tiểu Ngốc Tử cảm giác được hắn tồn tại, lập tức liền mở mắt to, ánh mắt mang theo ủy khuất nhìn Lục Thanh.
Đối mặt Tiểu Ngốc Tử ủy khuất cùng lên án, Lục Thanh xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, sau đó tìm cách lẫn tránh.
Đêm qua, hình ảnh Tiểu Ngốc Tử khóc cầu chính mình lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lục Thanh, mà lúc đó, hắn chẳng những không có buông tay, ngược lại càng thêm hung ác. [yuki-hana: bệnh nan y chung của mấy anh công]
Đột nhiên, Tiểu Ngốc Tử từ trong ổ chăn vươn ra cánh tay của mình, sau đó ôm đầu Lục Thanh, Lục Thanh kinh ngạc nhìn Tiểu Ngốc Tử, hắn cho rằng y đang muốn hôn mình một chút, lại không dự đoán được Tiểu Ngốc Tử đẩy tóc của hắn ra, sau đó cắn lỗ tai hắn một cái.[yuki-hana: vừa]
Lục Thanh cảm giác trong lòng mình đang tích huyết, không phải là bị đau, mà là bị thích ……
Tiểu Ngốc Tử một bên nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn nuốt, một bên mơ mơ hồ hồ nói:“Phu quân nói dối, mau biến thành thỏ con để cho Bảo Bảo ăn".
Lục Thanh buồn bực, cố gắng giải thích cho mình:“Ta nói dối chỗ nào?" Hắn tựa hồ vẫn đều ở bên cạnh Tiểu Ngốc Tử không có rời đi, như thế nào biến thành thỏ con được.
Rốt cuộc Tiểu Ngốc Tử cắn đủ, buông lỗ tai Lục Thanh ra, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói:“Đêm qua phu quân nói không đau."(^_^) Nhưng thật sự là đau quá, tuy rằng sau đó thực thoải mái, nhưng vẫn làm cho Tiểu Ngốc Tử đau đến khóc.
Lục Thanh có chút áy náy sờ sờ khuôn mặt tức giận của Tiểu Ngốc Tử,“Vậy bây giờ Bảo Bảo còn đau không?"
Tiểu Ngốc Tử nghĩ nghĩ nói:“Hiện tại không đau."
Lúc này Lục Thanh mới yên lòng. Hoàn hảo ngày hôm qua sau khi xong việc, Lục Thanh đã giúp Tiểu Ngốc Tử tắm bằng nước ấm, trong nước tắm hắn đã thêm vào thật nhiều linh tuyền, cho nên sáng nay Tiểu Ngốc Tử mới có thể không cảm thấy một chút ‘Di chứng’ nào. Nếu thật sự bởi vì dục niệm của mình mà khiến Tiểu Ngốc Tử không thể động, cả ngày nằm ở trên giường, chỉ sợ tâm Lục Thanh sẽ đau chết đi. Nhưng cho dù có linh tuyền, thể lực của Tiểu Ngốc Tử cũng bị tiêu hao đến không thể khinh thường, cho nên Lục Thanh tình nguyện để y nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn trong chốc lát. Tiểu Ngốc Tử trời sinh hiếu động, sau khi tỉnh lại liền nằm không trụ, ồn ào muốn mặc quần áo sau đó chơi cùng mễ mễ.
Lục Thanh bất đắc dĩ nói:“Bảo Bảo không mệt sao?"
Tiểu Ngốc Tử dùng sức lắc đầu:“ Không mệt chút nào."
Không biết vì sao, tối hôm qua khi y ngủ rõ ràng là thực vất vả mệt chết đi, buổi sáng thức dậy lại phát hiện cả người mình đều tràn ngập năng lượng.
Được rồi, nếu Tiểu Ngốc Tử không nguyện ý tiếp tục nằm, Lục Thanh cũng không thể cứ ở trên giường. Cho nên hai người rửa mặt, sau đó đi đến Thực Vi Thiên.
Thoáng thấy Hồ Điệp vẫn đang đánh đàn bên trong đại đường, Lục Thanh có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện ngày hôm qua, Hồ Điệp sẽ không lưu lại Thực Vi Thiên, lại không nghĩ rằng hắn đã đoán sai.
Hồ Điệp là người luyện võ, cảm giác vô cùng sâu sắc, khi ánh mắt Lục Thanh chuyển đến trên thân thể của nàng, nàng liền đã nhận ra. Hồ Điệp lộ ra một nụ cười khổ, tiếng đàn ngưng bặt:
“Lục chưởng quầy không cần đa tâm, nay Hồ Điệp mưu sinh ở Thực Vi Thiên, tự nhiên sẽ không vọng tưởng nhiều hơn."
Lục Thanh nghĩ, vậy là hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Hồ Điệp cũng có thể nói là một hiệp nữ, dám yêu dám hận, cầm lên được bỏ xuống cũng được, điều này khiến cho Lục Thanh thập phần kính nể. Nếu là hắn thật sự vì tị hiềm mà đuổi Hồ Điệp, ngược lại cho thấy lòng dạ của hắn hẹp hòi.
Lục Thanh nói:“Ta cũng không ác ý."
Hồ Điệp khẽ gật đầu với Lục Thanh, ngón tay kích thích cầm huyền, một lần nữa nhập vào trong thế giới âm vận, giống như vạn vật thế gian đều không quan hệ với nàng.
Dùng ánh mắt nhìn khắp Thực Vi Thiên, sau khi xác nhận không có chuyện gì, Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử đi đến hậu viện, bắt đầu xử lý sổ sách ngày hôm qua.
Lục Thanh muốn thế lực của mình càng thêm lớn mạnh thì chỉ đơn thuần mà phát triển Thực Vi Thiên thôi là không đủ, một nơi như Thực Vi Thiên thì cũng chỉ có thể thu hút một lượng khách hàng nhất định, nhưng mở thêm chi nhánh thì lại phát sinh vấn đề, số lượng ớt và tiêu hái từ trong đất nhiều như vậy, nhưng với tộc độ hiện tại thì hàng trữ càng ngày càng ít, mấy ngày hôm trước Tần Hải nói cho hắn, dựa theo tình trạng hiện tại, chỉ sợ số ớt tồn trữ không kiên trì được bao lâu. Tin tức tốt là Lục Thanh có gieo trồng một ít mầm móng ớt trong đất nhà mình, tuy rằng hiện tại không là mùa cho trái, nhưng Lục Thanh lại có thể dựa vào linh tuyền làm cho ớt chín trong vòng một ngày. Hơn nữa sau khi dùng linh tuyền tưới, cây ớt kia liền phát sinh biến hóa, cho dù sau khi hái quả cũng sẽ không héo rũ, chỉ cần có linh tuyền là có thể cuồn cuộn không ngừng sinh trưởng.
Lục Thanh nắm giữ kỹ thuật tưới bằng linh tuyền, Thực Vi Thiên chẳng khác nào có được nguồn cung cấp vô tận. Chỉ cần linh tuyền trong hồ lô không khô kiệt, như vậy sinh ý sẽ không ngừng.
Về hồ lô thần kỳ này, Lục Thanh đã từng cẩn thận quan sát thật nhiều lần, mỗi một lần đều không thu được kết quả gì. Hắn hoàn toàn không thể giải thích những chuyện như thế này. Đối với Lục Thanh mà nói, hồ lô này quá mức thần kỳ, có lẽ có nào một ngày linh tuyền trong hồ lô sẽ khô kiệt, nhưng cho đến lúc đó thì hắn cũng đã tích lũy không ít tài phú, cho dù không có linh tuyền, cũng có thể tiếp tục sinh hoạt rất tốt tại cổ đại này.
Lục Thanh bắt đầu suy tư đến khả năng đem Thực Vi Thiên mở rộng đến thị trấn khác, hiện tại mỗi ngày đều có du khách mộ danh đến Thực Vi Thiên, thậm chí rất nhiều người đến từ những thành thị khác. Họ không ngại xa vạn dặm chỉ vì muốn nhấm nháp tư vị của lẩu, thực hiển nhiên, hương vị ớt đối với người ở triều đại này quả thực rất có mị lực. Lục Thanh thậm chí có thể khẳng định, cho dù đem Thực Vi Thiên mở ở kinh thành, cũng tuyệt đối sẽ không thua vài tửu lâu nổi tiếng lâu năm ở kinh thành. Sớm hay muộn gì thì hắn cũng phải đi kinh thành Tây Lưu một chuyến, bởi vì nhà của Tiểu Ngốc Tử ngay tại trong thành kia. Nhưng bây giờ còn không phải lúc, hiện tại hắn quá mức nhỏ yếu, nếu so sánh với Phong vương phủ thì hắn căn bản không đáng giá nhắc tới.
Đang suy tư, ngoài cửa lại truyền tiếng đập cửa. Lục Thanh điều chỉnh tốt tư thái, trầm giọng nói:“Mời vào."
Dát chi một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Hải mang một gương mặt già nua đầy nghiêm túc đi đến. Nhìn biểu hiện của đối phương chắc là có chuyện gì đó phát sinh, Lục Thanh thay Tần Hải châm trà, trong lòng âm thầm cân nhắc hết thảy khả năng phát sinh.
“Ai –" Tần Hải còn chưa ngồi xuống liền thở dài một tiếng, không khí không tự chủ được mà khẩn trương lên.
“Tần lão, chuyện gì khiến ngài lo lắng như thế." Lục Thanh nghi hoặc nói.
“Ngươi có chỗ không biết, vài ngày gần đây khách đến Thực Vi Thiên hơi ít hơn một chút, ta nghĩ là khách nhân ăn chán ghét lẩu, nhưng vừa rồi đi ngang qua tửu lâu của Lục gia, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?"
Vừa nghe chuyện này có liên quan với Lục gia, sắc mặt Lục Thanh liền chìm xuống.
Từ khi chuyện nhị tiểu thư Lục gia Lục San San được làm sáng tỏ cho tới nay, Lục gia đã an phận không ít, cũng không ai tìm đến hắn phiền toái. Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Lục gia bị tốn hại một trận như thế, nhưng tích lũy tài phú hùng hậu này cũng không thể khinh thường. Lục Thanh vẫn phòng bị bọn họ sẽ ra ám chiêu, lại không nghĩ rằng lần này tửu lâu Lục gia làm việc lại vô cùng cẩn thận.
“Người bên trong tửu lâu Lục gia cư nhiên nhiều hơn so với Thực Vi Thiên, ta còn nghe nói giá đồ ăn của Lục gia đều không có biến hóa gì."
Cái này kỳ quái, Lục Thanh còn tưởng rằng Lục gia sẽ dựa vào tài đại khí thô mà đánh vào giá cả để chiếm ưu thế, nhưng hiện tại xem ra sách lược của Lục gia hiển nhiên cũng không phải như thế.
“Nếu mọi thứ đều như trước, vậy vì sao khách hàng sẽ nhiều hơn so với trước kia?"
Trên thực tế thì không chỉ là Lục Thanh nghi hoặc, Tần Hải càng thêm nghi hoặc, mà những khách hàng vào tửu lâu Lục gia thì lại càng nghi hoặc. Rõ ràng cảm giác hương vị đồ ăn vẫn như trước kia, nhưng chỉ cần ngày nào đó không đến Lục gia ăn cơm, thì ngày đó trong lòng đều không thoải mái.
Tần Hải cùng Lục Thanh đều trầm mặc hồi lâu. Lục Thanh nhìn sổ sách trên tay, so sánh với trước thì mấy ngày nay quả thật khách ít hơn một chút, nhưng cứ theo xu thế này thì thực làm người ta lo lắng. Tích tiểu thành đại, không chừng đến một ngày nào đó sẽ làm cho Thực Vi Thiên trở về thảm trạng như trước.
Lục Thanh nhíu mày:“Không được, chúng ta phải cẩn thận nghiên cứu xem tửu lâu Lục gia đang làm cái quỷ gì."
“Có những lời này của ngươi thì ta an tâm, nhưng mà bọn họ làm việc rất cẩn thận, muốn biết được bí mật khẳng định không đơn giản." Tần Hải suy nghĩ sâu xa nói.
“Vô phương, chúng ta cũng không phải tính toán đi vào phòng bếp của bọn họ mà kiểm tra, chẳng qua phái người mua vài món ăn về, chắc sẽ không khó."
“Ta liền bảo hỏa kế mua một phân đưa lại đây."
Lục Thanh gật đầu:“Hảo, nhưng nhớ rõ tìm hỏa kế lạ mặt một chút."
Tần Hải đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, ngay cả trà mà hắn thích nhất cũng không có uống. Sau khi Tần Hải đi, chỉ để lại một mình Lục Thanh tiếp tục rơi vào trầm tư ở trong phòng.
Trước khi hắn xuyên đến, vị đại trù của tửu lâu Lục gia là đầu bếp giỏi nhất huyện Phương Lâm, hiện tại chỉ sợ vẫn là như vậy. Lục Thanh không chút nghi ngờ đồ ăn ở tửu lâu Lục gia là rất ngon, nhưng tình huống như hiện tại lại không thể tưởng tượng. Lục gia không có khả năng chỉ làm để cho một mình đại trù kia nấu cơm, như vậy sẽ mệt chết người, cho nên Lục Thanh nghĩ đến một khả năng duy nhất, đó là vị đầu bếp kia cũng tìm được một loại nguyên liệu độc đáo nào đó, giống như ớt ở Thực Vi Thiên vậy, vì chưa hề biết đến nên khi nếm thử thì mọi người đều lâm vào điên cuồng.
Đến tột cùng là thứ gì đâu?
Lục Thanh nghĩ có lẽ chờ đồ ăn của Lục gia đặt ở trước mặt mình, liền sẽ có đáp án.
Một lúc lâu sau, Tần Hải xách một hộp đồ ăn đi vào hậu viện. Tiểu Ngốc Tử đang chơi bổng ngữi được mùi thơm, y không tự chủ được liền đi theo phía sau Tần Hải.
“Ăn ngon!"
Lục Thanh nhéo nhéo mũi y, vô tình nói:“Mấy thứ này không cho ngươi ăn."
Tác giả :
Bạch Dạ Vị Minh