Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư
Chương 64
Chương 64
Phía đông bắc trong rừng rậm của rặng núi của biên thuỳ Bronte có một tuyệt cốc, nơi này là sào huyệt của dị thú độc vương hạt (hạt = bọ cạp) cấp sáu. Độc vương hạt ở trong khu rừng dị thú nguy hiểm nhất Qiner đế quốc, tuy rằng không tính là một tồn tại cao cấp, nhưng loài này số lượng đông đúc, thuộc loại dị thú quần cư, chỗ đầu đuôi lại đựng kịch độc, khi săn mồi đều tấn công bằng thứ này, thậm chí có thể nháy mắt vượt cấp giết chết một đầu dị thú cấp tám.
Lúc này bên trong tuyệt cốc tiếng sấm nổ vang, vạn đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, đây là sát chiêu mới “Vạn lôi “ Lăng Phong thông qua mấy ngày thực chiến cùng tu luyện mà học được, tuy rằng có thể nháy mắt tiêu hao đại lượng tinh thần lực, nhưng hiệu quả quần công cực kỳ tốt, uy lực mạnh, phạm vi lớn.
Ba dị năng võ giả đi theo anh vài ngày không ngừng chém giết trong tuyệt cốc, năng lực thực chiến cũng được đề cao trên diện rộng, từ ban đầu chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, đến bây giờ đã có thể thong dong đối mặt với công kích đàn bò cạp. Dị năng phóng ra ngoài ánh sáng chói lọi chiếu sáng sơn cốc âm u quanh năm, một đợt công kích qua đi, đầy đất chỉ còn thi thể độc vương hạt không trọn vẹn.
Đây là ngày thứ năm bọn anh ở dưới tuyệt cốc, trên cơ bản quét sạch hai phần ba độc vương hạt. Bọn họ ở trong phạm vi mấy trăm mét quanh vị trí Tề Vũ rơi xuống tìm kiếm nhiều lần, lại chỉ tìm thấy phần tay chân đã bị gặm cắn của thi thể Lăng Sâm cùng Ban, chỉ riêng không thấy Tề Vũ.
Ba dị năng võ giả động tác nhanh chóng lưu loát thu thập tinh hạch dị thú từ thi thể độc vương hạt, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn dư quang mặt trời lặn chiếu xuyên thấu qua đoạn nhai, “Chúng ta suốt đêm trở về Versailles."
Ba võ giả đang thu thập tinh hạch đều sửng sốt, trong đó một người do dự mở miệng nói, “Chủ nhân, thú triều chưa đến nửa tháng, nếu bây giờ trở về, chỉ sợ trong gia tộc sẽ đối với ngài đưa ra dị nghị."
Điểm ấy Lăng Phong đương nhiên biết, nói nghiêm trọng chút chính là chống lại mệnh lệnh gia tộc, nhưng anh nhất định phải trở về, anh muốn gặp Vân Hi. Lăng Phong trước khi đi đã gắn một loại máy truyền cảm định vị tiên tiến trên người Mặc Vân Hi, là đồ anh mua được ở buổi đấu giá, nhỏ như sợi tóc, yêu cầu cấy vào da đầu khi người đó ở trạng thái không có ý thức phòng bị, hơn nữa không hề đau đớn.
Loại máy truyền cảm này chỉ cần người còn sống, cho dù ở nơi không có tín hiệu thông tin, cũng sẽ có phản ứng mỏng manh, cho nên Lăng Phong biết chắc chắn, Vân Hi còn sống, nhưng này xa xa không đủ, bắt đầu từ ngày đó khi Tề Vũ xuất hiện, tâm anh vẫn luôn treo cao, Vân Hi có lọt vào công kích hay không, có bị thương không? Có phải đã bị người bắt đi hay không? Mấy vấn đề này vẫn luôn quấn quanh anh, khiến anh không một ngày có thể ngủ ngon.
“Mang theo thi thể Lăng Sâm, lấy danh nghĩa hộ tống, suốt đêm chạy tới trạm trung chuyển phi thuyền." Lăng Phong hạ lệnh rõ ràng, ánh mắt màu đen nhìn chăm chú phương hướng Versailles thành, nơi đó có sự tồn tại còn trọng yếu hơn cả tính mạng anh, anh nhất định phải trở về, lúc này Lăng Phong cũng âm thầm ở trong lòng hạ quyết định, anh sẽ không rời khỏi Vân Hi nửa bước nữa, không có gì quan trọng hơn Vân Hi.
Mấy ngày nay, nhóm nhân viên công tác trong sở nghiên cứu của Herman mỗi người đều cảm thấy bất an, ai cũng biết tính tình đại sư gần đây tương đối táo bạo, theo người biết rõ nội tình lộ ra, tiểu đồ đệ đại sư thương yêu nhất mất tích! Thậm chí ngay cả quân bộ cũng đều xuất động người đi tìm, tuy rằng Mặc Vân Hi trước mắt mà nói còn là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì, nhưng luyện đan đại sư cấp chín duy nhất của đế quốc, Herman đại sư bãi công, này chỉ có thể là chuyện lớn!
Đại sư còn gửi thông cáo tới cao tầng đế quốc, “Không nhìn thấy đồ đệ của tôi, tôi không có tâm tình luyện đan, muốn ăn đan của tôi, vậy phái nhóm dị năng võ giả đi tìm! Ai tìm được đồ đệ của tôi, đan hắn dùng để thăng cấp tôi bao hết!"
Cái này thế nhưng khó lường, những lời này người bình thường nói có thể không là gì, nhưng từ miệng một luyện đan đại sư cấp chín nói ra thì không thể giống như vậy, nhất thời một truyền mười mười truyền một trăm, nguyên bản không biết Herman đại sư có đồ đệ tên là Mặc Vân Hi, hiện tại cũng đều đã biết! Thế lực khắp nơi đều nhanh chóng hành động, thậm chí có một ít dị năng võ giả cao cấp nhận nhiệm vụ đi thú triều cũng đều chạy về Seterr thành, Herman đại sư bình thường chính là nhất đan khó cầu, Mặc Vân Hi này hiện tại chính là nước cờ đầu tốt nhất để thiết lập quan hệ ngoại giao với đại sư a.
Mà Mặc Vân Hi bị vây ở Mặc gia đại trạch, hoàn toàn không biết chuyện hiện tại mình đã hoàn toàn nổi danh, cậu đang nằm úp sấp trong ổ chăn nghiêm túc vạch ra kế hoạch chạy trốn!
Chỗ cậu hiện tại đang ở chính là nơi Sophie L’Oreal ở khi còn sống, từ khi cậu tỉnh lại đến giờ đã qua bốn ngày, trừ bỏ mỗi ngày Mặc Vân Thiên đưa hai lần cơm tới đây cho cậu, không có bất cứ người nào tới, máy thông tín của cậu cũng không thấy, như khoai tây nhỏ nói thì căn bản không phải bị hỏng khi cậu bị ngã như Mặc Vân Thiên nói, rõ ràng là thừa dịp cậu hôn mê, bị tên khốn kia tháo ra rồi.
Khoai tây nhỏ đối với nơi này tương đối quen thuộc, tuy rằng lúc ấy nó vẫn là hạt giống, nhưng dù sao cũng sống cùng Sophie L’Oreal ở trong này hơn mười năm. Mặc Vân Hi nhíu mày nhìn bản đồ dựa theo trí nhớ của khoai tây nhỏ vẽ ra, gạch chéo ở một chỗ hôm nay đã kiểm tra, biệt viện ngầm này tổng cộng có 3 cửa ra vào, nhưng hiện tại hai cái đã bị Mặc Vân Thiên phong kín, chỉ còn lại cửa ra vào lần trước cậu đến, không có thẻ là tuyệt đối không ra được.
Mặc Vân Hi cũng muốn trốn vào không gian bạch ngọc, nhưng không gian có một nhược điểm trí mạng, chính là từ chỗ nào đi vào, chỉ có thể từ chỗ nào đi ra, nếu Mặc Vân Thiên thực sự cho rằng cậu chạy trốn, đến lúc đó cậu chẳng những không ra được, thậm chí còn có thể bị đói chết…
“Vân Hi, làm gì vậy?" Mặc Vân Thiên đẩy cửa phòng ra, “Đói bụng không, lại đây ăn cơm."
Mặc Vân Hi trộm đem đồ vật thu vào không gian bạch ngọc, khi cậu tỉnh lại, không gian điếu trụy Lăng Phong cho đã không thấy tăm hơi, chỉ có bội sức bạch ngọc này, có thể thoạt nhìn chẳng qua là vật trang sức, cho nên được để lại.
“Anh muốn bắt giữ tôi tới khi nào!" Mặc Vân Hi bọc chăn ngồi dậy, “Anh muốn lấy tôi làm tù nhân sao? Lăng Phong sẽ không bỏ qua anh!"
Mặc Vân Thiên bày thức ăn ra trên bàn, từ không gian lấy ra một phần tư liệu trên mạng đưa cho Mặc Vân Hi, “Vân Hi, em đồng ý làm đồ đệ của Herman đại sư?"
Tiếp nhận tư liệu, Mặc Vân Hi kiêu ngạo mà nói, “Đúng thì thế nào?! Sư phụ của tôi chính là quân bộ, anh thức thời thì mau thả tôi ra!"
“Chính em nhìn đi, hiện tại bên ngoài bao nhiêu người đang tìm em, thân phận em như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ." Mặc Vân Thiên ngồi xuống bên giường, muốn đưa tay sờ sờ Mặc Vân Hi, lại bị cậu ghét bỏ né đi, khẽ cười một tiếng, “Vân Hi, em nếu thật muốn sống bình bình lặng lặng anh sẽ không can thiệp, nhưng hiện tại em chẳng những bị Lăng gia theo dõi, còn thành đệ tử của Herman đại sư, nhiều thế lực nhiều người như vậy nhìn chằm chằm em như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, em vẫn là thành thật đợi ở nơi này đi."
Mặc Vân Hi không phản ứng Mặc Vân Thiên, nhìn tư liệu trong tay lòng tràn đầy cảm động, nếu không sư phụ nhất định sẽ lo lắng, tuyệt đối sẽ không phát loại thông cáo này, thầy nhất định là các biện pháp khác đều đã thử qua, mới ra hạ sách này! Còn có Phong, Lăng Phong nếu không tìm thấy cậu cũng khẳng định sẽ hỏng mất, nhất định phải trước khi Lăng Phong trở về nghĩ biện pháp ra ngoài!
“Vân Hi, nếu em cảm thấy nơi này quá buồn, qua mấy ngày này chờ chuyện này bình ổn, anh sẽ nghĩ biện pháp đưa em đến tinh cầu khác định cư, anh sẽ giúp em chuẩn bị thân phận mới." Mặc Vân Thiên ánh mắt màu băng lam nhìn chằm chằm một bên mặt Mặc Vân Hi, thật sự là giống như rất nhiều người nói, có vài thứ, mất đi mới phát hiện kỳ thật bản thân rất để ý, “Vân Hi, anh sẽ bảo vệ em, tin tưởng anh, không phải trước kia em vẫn luôn muốn chúng ta ở bên nhau sao?"
“Anh ít ghê tởm đi, quỷ mới hy vọng ở bên anh!" Mặc Vân Hi chán ghét xoay người xuống giường, trốn rất xa, giống như Mặc Vân Thiên có bệnh truyền nhiễm, “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, tôi không phải Mặc Vân Hi trước kia, anh coi như Mặc Vân Hi trước kia đã chết đi."
Nhìn thiếu niên tức giận cắn thịt thăn, bộ dáng không hề quy củ không nói, lúc ăn canh còn có thể phát ra thanh âm hút lưu hút lưu, mặc dù là cùng một khuôn mặt, nhưng mấy ngày nay ở chung, Mặc Vân Thiên cũng phát hiện, bộ dáng Mặc Vân Hi nhu thuận yếu đuối trước kia so với hiện tại quả thực như hai người khác nhau, này hết thảy đều là bởi vì Lăng Phong sao? Hắn không tin, mấy tháng ngắn ngủn một người có thể hoàn toàn thay đổi?
“Vân Hi, không nên tùy hứng như thế, hơn mười năm ở chung, em đối với tâm ý của anh như thế nào lại không biết." Mặc Vân Thiên ngữ khí chậm lại, hắn bất đắc dĩ phát hiện, hình thức hắn ở chung cùng Vân Hi tựa hồ cùng trước kia hoàn toàn chuyển biến, “Anh biết, trước kia anh đối xử với em thực sự rất quá đáng, hơn nữa… Nhưng anh có thể bù đắp lại, tuy rằng trước kia anh đối với em không tốt, nhưng anh chưa từng đã lừa gạt em, em có thể tin tưởng anh."
Mặc Vân Hi phồng quai hàm nhai bánh bao, một bên tưởng niệm gạo cơm cùng thịt kho tàu, một bên cảm thán, lời Mặc Vân Thiên nói nếu như là Mặc Vân Hi chính chủ nghe được, hẳn là sẽ rất cảm động đi, chính là cậu đã hoàn toàn thay đổi tim, vài ngày mới vừa xuyên qua ý thức còn lưu lại có lẽ còn có thể ảnh hưởng khiến cậu khóc lóc khó chịu, nhưng hiện tại hoàn toàn có thể như xem kịch truyền hình cẩu huyết mà nhìn hắn tự biên tự diễn.
Thấy Mặc Vân Hi đã ăn uống no đủ, lau miệng, một bộ dáng hoàn toàn không nghe mình nói, ánh mắt màu băng lam chìm chìm, đã bốn ngày, hắn rốt cuộc muốn không nhìn mình tới khi nào?!
Mặc Vân Hi vỗ vỗ bụng, đang định đi đến giữa đình ngắm hoa, nhìn cá trên đỉnh đầu, lại không nghĩ bị Mặc Vân Thiên bắt lấy, đẩy lên trên giường, khí lực dị năng võ giả là thứ người bình thường không tưởng tượng được.
Không đợi Mặc Vân Hi kịp phản ứng, Mặc Vân Thiên đã đè ép lên, ánh mắt màu băng lam mang theo tức giận cùng cực nóng, hơi thở ấm áp quen thuộc trên người Mặc Vân Hi làm hắn có chút rung động, so với trước kia còn có thêm một mùi dược thảo thơm ngát dễ ngửi, “Em nói đã quên rồi, không chịu đối mặt với anh, anh đây khiến thân thể của em nhớ lại, nhớ em có bao nhiêu thích anh!"
Cái này Mặc Vân Hi thật sự luống cuống, cậu ra sức giãy dụa, tuy rằng đều là bị đàn ông áp, nhưng cậu có thể tiếp nhận nhiều nhất cũng chỉ một mình Lăng Phong thôi, những người khác sẽ chỉ làm cậu cảm thấy ghê tởm, giữa lúc bối rối Mặc Vân Hi theo phản xạ cong gối dùng sức một cái, đá thật mạnh vào Mặc Vân Thiên □.
Mặc Vân Thiên hít mạnh một hơi, liền không hề có động tác gì, tuy rằng trên mặt hắn có chút nhìn không ra vẻ mặt thống khổ, nhưng Mặc Vân Hi biết, hẳn là rất đau, Lăng Phong đã từng thí nghiệm qua, dị năng võ giả và vân vân, kỳ thật cũng không phải bền chắc như thép.
Trong lúc giãy dụa ánh mắt liếc thấy trên vai Mặc Vân Thiên chảy ra đỏ sẫm, Mặc Vân Hi cũng có chút áy náy, kỳ thật Mặc Vân Thiên này trước kia bất luận đối với Mặc Vân Hi khốn nạn như thế nào, kia cũng đều là anh tình tôi nguyện, hơn nữa cho đến lúc này, cũng chưa làm ra chuyện gì quá phận với cậu, mắt hạnh màu đay chăm chú nhìn về phía Mặc Vân Thiên, “Anh như vậy chỉ khiến tôi hận anh, em không lừa anh, Mặc Vân Hi trước kia đã chết, tôi hiện tại một chút cũng không thích anh!"
Nhìn dung mạo quen thuộc gần trong gang tấc, ánh mắt lại giống như đang nhìn một người xa lạ, Mặc Vân Thiên biết, hắn không có nói sai, cậu ấy không hề thích hắn, Vân Hi hoàn toàn thay đổi, trong lòng độn đau so □ đau đớn càng làm hắn hít thở không thông, hắn lưu luyến chính là loại ấm áp này, cùng ánh mắt không có lúc nào là không ở nhìn hắn chuyên chú, thế nhưng Mặc Vân Hi hiện tại, nhìn ánh mắt của cậu chỉ có chán ghét.
Mặc Vân Thiên tự giễu khẽ cười một tiếng, đứng dậy cào cào tóc ngắn màu bạc, “Em tạm thời đợi ở trong này, anh sẽ thông tri Herman, chờ Lăng Phong trở về, sẽ để em đi." Nói xong cũng không quay đầu lại liền ly khai.
Vừa về tới nơi có tín hiệu thông tin, Lăng Phong liền lập tức liên hệ Mặc Vân Hi, chính là vẫn không có người nghe, liền trực tiếp bấm số máy thông tín của Herman.
“Là thằng nhóc cậu! Thằng nhóc cậu không phải nói đã phái người bảo hộ Vân Hi sao?! Hiện tại người đâu?! Cậu nhanh cút trở về cho ta!" Vừa nhận được cuộc gọi đến của Lăng Phong, Herman khó chịu mấy ngày liền liền rít gào nói, “Nếu không phải cậu cam đoan, ta đã sớm bảo Vân Hi vào ở quân bộ! Cậu…"
Lăng Phong mặt nhăn mày nhíu đóng máy thông tín, xem ra Vân Hi thật sự bị người bắt đi, căn cứ tín hiệu thu được, người hẳn là còn ở Versailles thành.
“Thằng nhóc hỗn đản này cũng dám chặt đứt thư tín!" Herman trừng mắt hướng về phía Blaine bên cạnh rít gào nói, “Thật sự là! Thật sự là, hừ, chờ Vân Hi trở về, ta nhất định sẽ để Vân Hi đi theo bên cạnh ta, để cậu ta tự qua đây! Đúng rồi, còn có cậu! Cậu nói cậu ngày khác có việc không được sao? Sao ngày đó lại có việc! Đồ đệ của ta đâu? Đã mất tích rồi!…"
Trời, lại tới nữa! Blaine bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ở đây vẫn rất hâm mộ Lăng Phong, ít nhất không cần giống hắn bị đại sư chộp tới như vậy, vẫn luôn nghe càu nhàu nghe đến muốn nôn, bất quá hắn cũng là rất lo lắng cho Vân Hi.
Tất –, máy thông tín của Blaine vang lên, sẽ không lại là Lăng Phong chứ? Cúi đầu xem, là một dãy số lạ?
“Blaine giáo sư người khỏe." Màn hình thư tín của Blaine nâng lên, một người trẻ tuổi tóc bạc xuất hiện trong màn hình, Blaine nhớ rõ cậu ta hình như là học viên khoa dị năng chiến đấu?
“Là tôi, cậu là ai?" Blaine hỏi, hắn hiện tại không có thời gian rỗi quản học viên khoa khác, mà ngay cả thành tích thi cuối kỳ khoa bọn họ hắn cũng chưa thời gian làm công tác thống kê, đã bị đại sư tóm đến đây.
“Em là Mặc Vân Thiên, anh trai Mặc Vân Hi, Vân Hi hiện tại đang ở chỗ của em." Mặc Vân Thiên đi thẳng vào vấn đề nói, “Bởi vì không có cách nào lấy được phương thức liên lạc của Herman đại sư, cho nên tìm số thông tín của thầy."
Vừa nghe có tin tức của Mặc Vân Hi, Herman lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy thẳng đến, đối với màn hình thông tin khẩn trương hỏi han, “Vân Hi thế nào? Hiện tại người đang ở chỗ nào? Mau để ta nói chuyện với Vân Hi!"
Blaine phóng lớn màn hình, vỗ vỗ lưng Herman nhường chỗ ngồi cho ông, “Đại sư, thầy đừng vội, nghe cậu ta nói như thế nào, nhìn cậu ta như vậy, Vân Hi khẳng định không có việc gì."
“Cậu biết cái gì, không có việc gì có thể nhiều ngày như vậy không liên hệ với ta?!" Herman quật cường nhìn màn hình, “Cậu nói mau!"
“Đại sư không nên gấp gáp, Vân Hi tốt lắm, mấy ngày trước có người muốn bắt Vân Hi đi, đúng lúc em gặp phải, em liền mang em ấy về nhà." Mặc Vân Thiên bình tĩnh nói, xem ra vị Herman đại sư này là thật quan tâm Vân Hi, “Vân Hi chính là chịu chút kinh hách, hiện tại đã không có việc gì, ở Mặc gia tu dưỡng, qua thời điểm này em sẽ để em ấy liên hệ với ngài."
“Chịu kinh hách? Kia có bị thương không? Để nó đến quân bộ ở cùng ta đi, chỗ này của ta rất an toàn!" Herman lo lắng nói.
“Đại sư, Vân Hi hiện tại phi thường an toàn, em muốn để em ấy nghỉ ngơi hai ngày, chờ Lăng Phong trở về mời nói lại với cậu ta là đến Mặc phủ đón Vân Hi." Thấy Herman còn có chút lo lắng, Mặc Vân Thiên nói, “Hiện tại bên ngoài rất nhiều người đang tìm Vân Hi, em nghĩ tốt nhất chờ thêm mấy ngày nữa sẽ cho em ấy đến chỗ ngài, hơn nữa em là anh trai Vân Hi, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
“Cậu bị thương?" Blaine mắt sắc nhìn thấy trên vai Mặc Vân Thiên chảy ra vết máu, “Cứu Vân Hi thì bị?"
Mặc Vân Thiên gật gật đầu, “Kia trong chốc lát em sẽ sắp xếp cho Vân Hi liên hệ với ngài, quấy rầy."
Nếu cậu ta là anh trai Vân Hi, Herman cũng không thể nói gì, căn dặn vài câu liền chấm dứt liên lạc."Đại sư, muốn nói cho Lăng Phong hay không?" Blaine hỏi, nói vậy thằng nhóc kia hiện tại nhất định rất sốt ruột.
“Không nói cho nó, để nó sốt ruột đi, hừ! Xứng đáng!" Lão nhân bướng bỉnh mắng, “Ta đến phòng thí nghiệm, Vân Hi gọi đến thì bảo ta!"
“Vâng, đại sư." Blaine cười tủm tỉm bóng dáng nhìn Herman, nếu đại sư đã nói như vậy, hắn cũng là vui vẻ xem kịch vui, hắn chính là nhớ rõ trong điển lễ khai giảng, Lăng Phong còn cùng Mặc Vân Thiên này động thủ, bất quá căn cứ điều tra trước kia, Mặc Vân Hi là con riêng, cùng người nhà quan hệ cũng không tốt, không nghĩ tới anh trai của cậu ta còn có thể xả thân cứu cậu ta, điểm ấy đúng là có chút ngoài ý muốn.
Tiểu kịch trường:
Sự tình xảy ra trong một buổi chiều trời trong nắng ấm, sau khi uống bát súp cùng rượu rắn của Mặc Vân Hi…
Mỗ Chỉ nhận được tin nhắn của Blaine như sau “Tôi sắp chết, mau đến!"
Làm mỗ Chỉ hoả tốc chạy đến nhà Blaine, vừa vào đến cửa đã bị tấn công “XX, cậu làm sao vậy?"
Blaine sắc mặt ửng hồng thở hổn hển, vẻ mặt thống khổ “Ngộ độc thức ăn."
“A? Vậy mau đến bệnh viện a, cậu chịu đựng!" Mỗ Chỉ bối rối đỡ Blaine đứng dậy, “XX, cậu cởi quần tôi làm gì?"
“Vô nghĩa, đương nhiên là làm cậu!" Blaine liếc mỗ Chỉ đang trong trạng thái si ngốc.
“Cậu nói đùa sao?" Mỗ Chỉ giãy giụa, “Cậu không phải ngộ độc sao? Chẳng lẽ đây là nguyện vọng trước khi chết của cậu?"
“Yên tâm, làm xong tôi với cậu không chết được!" Blaine an ủi mỗ Chỉ, “Ngoan!"
“Cứu mạng a! Không cần a!" Mỗ Chỉ khóc hô.
“Cậu kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có người nghe thấy!" Blaine kéo áo, quyến rũ, “Hay là cậu muốn người khác tới cứu tôi?"
Mỗ Chỉ nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu.
“Cậu nhẫn tâm nhìn tôi chết sao?" Blaine điềm đạm đáng yêu, kéo tay mỗ Chỉ đặt lên trước ngực.
Mỗ Chỉ chảy máu mũi, ngốc ngơ ngác lắc đầu.
… Một giờ sau.
Mỗ Chỉ chảy nước mắt khóc rống, “XX, a, tôi không được, cậu nhẫn tâm nhìn tôi chết sao?"
“Chịu đựng, dược hiệu còn một nửa." Blaine ôn nhu nói, “Ngoan, tôi tin tưởng cậu, cậu là dị năng võ giả cao cấp."
Mỗ Chỉ ngất xỉu…
Lee: phát hiện ra bạn Thiên cũng không đến nỗi nào đâu…
Còn Blaine… ban đầu còn mơ tưởng bạn ý là nữ vương thụ, ai ngờ lại là phúc hắc yêu nghiệt công… đúng là vỡ mộng mà~~~
Tác giả :
Hạ Nhất Dạ