Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
Chương 13-2
– Khí hoàng tử hiện tại vì cảm mạo nên mới phát sốt, nếu cứ để lâu thế này thì … Thuốc này sắc hai chén thành một chén, mỗi ngày chia làm hai lần sáng và tối uống, trong vòng một tháng liền tốt thôi. – ngự y lắc đầu, xoay người đi qua bàn viết đơn thuốc giao cho Thiền Nhi; sau đó hành lễ Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân rồi rời đi.
– Ngươi nhanh đi lấy thuốc về nấu, ta đến chăm nom điện hạ. – Tạ Đông Quân dặn Thiền Nhi đi lấy thuốc, còn chính mình thì ngồi lại bên giường, lấy chiếc khắn nhúng ướt một lần nữa đắp lên trán cho Bộc Dương Khí.
Lúc này, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi tới, vẻ mặt mấy hứng.
– Người làm gì mà bày ra bộ mặt khó nhìn vậy? – tùy còn giận nhưng thấy diễm cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu quái dị, Tạ Đông Quân vẫn tò mò hỏi han.
– Ngươi … gọi hắn là điện hạ.
– Thì sao? – Bộc Dương Khí là hoàng tử, thế nên Tạ Đông Quân gọi nó là điện hạ vốn không có sai nha! Nhưng không hiểu sao, diễm cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu nói có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.
– Nhưng mà … trước kia ngươi chỉ gọi ta là điện hạ…
Tạ Đông Quân ngẩn người vài giây, rồi dở khóc dở cười nói:
– Ngươi người này, lại còn ghen tỵ với con của mình vì chuyện này nữa!!
– Mặc kệ! Ngươi không được gọi nó là điện hạ…
Nếu Tạ Đông Quân đã không còn giận mình thì đương nhiên lá gan của Bộc Dương Tuyên Cầu lại được dịp phình to.
– Ngươi đừng có dài dòng nữa, vướng chân vướng tay! – Tạ Đông Quân nhéo vài cái Bộc Dương Tuyên Cầu đang dính lấy mình làm nũng rồi quay sang quan tâm Bộc Dương Khí.
Lúc này, Bộc Dương Khí thấy Thiền Nhi và ngự y đều đã rời đi, nó liền dùng đôi mắt to tròn nhìn chăm chú Tạ Đông Quân. Thấy Bộc Dương Khí nhìn mình, Tạ Đông Quân liền nở một nụ cười hiền lành nhất, và dùng giọng điệu vô cùng dịu nhẹ nói chuyện nói nó:
– Điện hạ, chỉ có ngài và Thiền Nhi ở chỗ này chẳng phải rất cô đơn sao? Sau này nô tài mỗi ngày đều đến với ngài, ngài có chịu không?
Nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói, ánh mắt Bộc Dương Khí rõ ràng là phát sáng, lộ vẻ chờ mong. Song trong sự chờ mong đó có lẫn cả vẻ hoài nghi và phòng bị. Có lẽ vì không biết Tạ Đông Quân có ý đồ gì nên mới đề phòng như vậy.
Nhìn bộ dáng đáng yêu này của Bộc Dương Khí, tâm Tạ Đông Quân lại nổi lên một trận đau; ngược lại, Bộc Dương Tuyên Cầu ở một bên thì sắc mặt rất khó coi.
– Ta nói này Đông Quân, ngươi thật sự muốn … – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa hết đã bị Tạ Đông Quân quay đầu liếc mắt khiến y chẳng nói tiếp được lời nào.
– Hoàng thượng có vấn đề gì sao?
Trên mặt Tạ Đông Quân treo một nụ cười đầy nguy hiểm trừng trừng nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu thấy mà cả người phát hoảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– Không … Ta chỉ là không nghĩ, ngươi lại thích trẻ con đến vậy…
Cười trừ vài tiếng, đường đường là hoàng đế của Đại Hạo thế mà phải tìm mọi cách lấy lòng một thị nhân… Nếu liệt tổ liệt tông Bộc Dương gia thấy được thì nhất định sẽ tức giận tới mức “nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên" ấy chứ!
Ngay tại lúc hai người liếc nhau, tầm mắt Bộc Dương Khí đã chuyển từ trên người Tạ Đông Quân sang phía Bộc Dương Tuyên Cầu. Trong mắt đứa nhỏ vừa có chờ mong, vừa có bất an.
Có lẽ vì huyết thống quan hệ đi! Trong tiềm thức, bản năng của Bộc Dương Khí rất muốn thân cận Bộc Dương Tuyên Cầu; nhưng vì cả người Bộc Dương Tuyên Cầu tản ra khí thế bức người cùng sự kháng cự đối với nó mà đâm ra sợ hãi.
Thấy Bộc Dương Khí cứ chăm chú nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền nhanh chóng nhân cơ hội, gợi ý bảo Bộc Dương Tuyên Cầu mau đi lên quan tâm đứa nhỏ.
– Con của ngươi đang nhìn ngươi, còn không đi quan tâm nó một chút? Hắn đang bị bệnh đó!
– Hử? Ta…?
Nghe Tạ Đông Quân nói thế, khuôn mặt vôn vặn vẹo của Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm rối rắm. Trước tiên, y nhìn ánh mắt cỗ vũ của Tạ Đông Quân rồi nhìn nhìn bộ dáng vừa mong chờ vừa sợ bị thương hại của Bộc Dương Khí đang nằm trên giường kia… cuối cùng đành làm mặt khổ, thong thả đi tới bên giường.
Tuy di chuyển rất chậm nhưng khoảng cách giữa Bộc Dương Tuyên Cầu với chiếc giường khá ngắn tầm vài bước. Rất nhanh, y đã đứng gần giường, thừa nhận hai tầm mắt từ hai bên ném tới mà cảm thấy dưới hoàng bào mồ hôi đang chảy ròng ròng.
Bộc Dương Tuyên Cầu không phải chán ghét đứa nhỏ này, cũng không phải cố ý giận nó, không để ý nó nhưng ngay từ lúc nó sinh ra thì y đã không có tâm lực đi quan tâm rồi. Lúc đó, một lòng một dạ Bộc Dương Tuyên Cầu đều dành hết cho Tạ Đông Quân!
Cho dù, lúc đó đúng là có cảm giác chán ghét đối với đứa nhỏ cùng mẫu phi của nó nhưng hiện tại đã không còn nữa, có chăng chỉ là sự xa lạ mà thôi.
Từ khi Bộc Dương Khí sinh ra, lần đầu tiên Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn nó chính là lúc này – thời điểm Bộc Dương Khí bệnh nặng. Thẳng thắn mà nói, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn có cảm giác áy náy, chính là y làm bộ cứng rắn áp chế đi. Dù sao thân là đế vương, y sẽ không thừa nhận mình có bất cứ một sai lầm nào! [Đương nhiên ngoại trù những khi đối diện với Tạ Đông Quân!]
Bây giờ, thấy đứa nhỏ dùng ánh mắt này nhìn mình, Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đứa nhỏ này hẳn đã hơn hai tuổi, nếu là đứa trẻ bình thường thì chắc đã biết nói vài câu đơn giản. Nhưng từ nãy giờ vẫn không thấy nó nói qua một câu. Chắc hẳn nó chẳng được chăm sóc chu đáo, đương nhiên là bị bỏ rơi một thời gian dài!
Nhưng mà đứa nhỏ này thì biết cái gì? Trong trí nhớ của nó từ trước tới nay thì chỉ có mỗi hai người là Thiền Nhi và nó sống trong cung điện trống rỗng này, chấp nhận một cuộc sống cô đơn, bị hắt hủi.
Vì bản thân Bộc Dương Tuyên Cầu không chú ý đứa nhỏ này nên ngay cả các đại thần khác cùng bọn hạ nhân cũng a dua coi thường nó sao? Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên nhớ lại, bản thân y hồi nhỏ cũng đã từng trải một đoạn ngày dài như thế.
Y nhớ, chính mình trước kia vì sống trong hoàn cảnh tương tự mà sinh ra lòng phòng vệ phi thường mạnh, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng ưu tiên việc tự bảo vệ mình trước đã.
Nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài, sau này đứa nhỏ chắc chắn cũng giống y trước kia. Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ như vậy!
Khí đó, y có Tạ Đông Quân, thế nên y mới thay đổi. Vậy đứa nhỏ này thì sao? Bất giác, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu xuất hiện một cảm xúc thương yêu hiếm có. Hốc mắt Bộc Dương Khí hãy còn vương nước mắt, đôi mắt trong veo thẳng thắn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Xấu hổ ho khan một tiếng, Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ mặt cứng ngắc, đi tới vỗ nhẹ lên chiếc đầu nho nhỏ của Bộc Dương Khí.
– Con trai không thể nói khóc là khóc. Đứa nhỏ của nhà Bộc Dương phải kiên cường! – Bộc Dương Tuyên Cầu nói xong liền quay người, vội vàng ra khỏi phòng, không biết là định đi đâu.
Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn theo bóng lưng Bộc Dương Tuyên Cầu mà mặt nổi đầy hắc tuyến.
Ngươi nói những lời khó hiểu như thế với một đứa nhỏ thì làm được cái gì? Nó nghe hiểu được sao? Hơn nữa, ta bảo ngươi đi an ủi nó, chứ có bảo ngươi phát biểu với nó đâu?
Tạ Đông Quân ngồi lại với Bộc Dương Khí một lúc thì thấy Thiền Nhi sắc xong thuốc đã mang tới. Xa xa ngửi thấy mùi thuốc đông y, ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải nhíu mày.
Nhận chén thuốc, Tạ Đông Quân thổi cho nguội rồi múc một thìa đưa tới. Bộc Dương Khí mở tròn đôi mắt, hai cánh môi trắng bệch mím chặt lại.
Xem ra, đứa nhỏ này cũng biết thuốc có hương vị không ngon a!
– Điện hạ, phải uống thuốc thì bệnh mới khỏi được! Ngoan, mở miệng nào. A ~~~!
Bộc Dương Khí nhìn Tạ Đông Quân, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng. Nhưng thuốc vừa vào tới miệng liền đắng nghét khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nhúm lại. Nhìn thôi mà Tạ Đông Quân cũng thấy miệng mình đắng theo.
Bộc Dương Khí vẫn không nháo không khóc như cũ, ngược lại rất phối hợp nên một chén thuốc nhanh chóng được uống hết.
– Điện hạ thật lợi hại nha! – Tạ Đông Quân cười sủng nịnh rồi tiếp chiếc chén được Duyên Duyên mang tới. Hắn lấy một miếng mứt hoa quả, đưa tới bên miệng Bộc Dương Khí.
Bộc Dương Khí nghi hoặc nhìn miếng mứt, rồi vẫn ngoan ngoãn mở miệng ngậm nó vào. Vừa vào tới miệng, vị ngọt ngào liền hòa tan vị đắng của thuốc đông y. Ánh mắt Bộc Dương Khí hơi hơi mở to, lộ ra sự kinh ngạc nho nhỏ.
Ngay cả món này mà đứa nhỏ cũng chưa được nếm qua sao? Tạ Đông Quân càng nghĩ càng thêm đau lòng. Hắn thầm đặt quyết tâm, nhất định phải chăm sóc, nuôi dưỡng đứa nhỏ này lớn lên thật tốt mới được!
Nói thế nào thì, đứa nhỏ so với Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực rất giống. Điều này khiến cho hắn thấy mình như trở lại khoảng thời gian còn là một tiểu thị nhân bên cạnh Cầu vương điện hạ.
__
Buổi tối, Bộc Dương Tuyên Cầu đang phê duyệt gấp tấu chương do mấy ngày nay tích lại; còn Tạ Đông Quân phụ trách cầm đen thì đang an vị trên ghế quý phi đọc sách, thỉnh thoảng hắn đứng lên khơi bấc đèn.
– Hình như tâm tình tốt lắm!?
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đằng sau núi tấu chương ngẩng đầu lên, Tạ Đông Quân bên kia vừa làm lơ, vừa đi tới giá sách lấy ra một quyển sách khác để xem.
– Hửm? Cũng tốt… – Tạ Đông Quân không để ý lắm mà đáp lời, tay tùy tiện lật vài trang sách rồi thư thả bỏ cuốn sách vào chỗ cũ, lấy một quyển khác.
– A, đúng rồi. Tay của hoàng thượng nên đổi thuốc.
Tạ Đông Quân bỏ sách xuống, xoay người đi lấy thuốc và vải sạch sẽ rồi quay lại bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng phối hợp, bỏ bút lông xuống, chìa tay trái ra cho Tạ Đông Quân gỡ vải băng cũ ra.
Vết thương trên tay đã hiện ra đỏ thẫm, tuy không còn chảy máu nhưng chỉ cần hơi dùng sức thì vẫn dễ dàng làm vỡ ra lần thứ hai.
Vì sự kiện hoàng tử lúc chạng vạng khiến cho Tạ Đông Quân đã quên mất chuyện giữa hai người đã xảy ra tranh chấp kịch liệt kia. Nhẹ nhàng giúp Bộc Dương Tuyên Cầu bôi thuốc, Tạ Đông Quân nhịn không được vẫn cảm thấy đau xót.
Sau khi cẩn thận dùng vải băng bó xong, Tạ Đông Quân cũng không buông tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra mà nắm trong tay mình, nhè nhẹ xoa xoa.
– Đúng là đồ đần…
– Có thể mắng hoàng thượng là đồ đần, ngươi đúng là nô tài lớn mật a! – Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười nói, rồi kéo Tạ Đông Quân ngồi lên đùi mình, dùng chóp mũi cọ cọ má hắn.
– Đúng rồi, ngươi thật sự muốn đi chăm sóc tiểu quỷ kia sao? Là thật hả?
Tiểu quỷ mà Bộc Dương Tuyên Cầu đang nói đến chính là đương kim đại hoàng tử của Đại Hạo, Bộc Dương Khí.
– Đương nhiên! Có khi nào ta nói đùa chưa? – Tạ Đông Quân trừng mắt nói, làm một bộ cường ngạnh. – Sao vậy? Ngươi không vui hả?
Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào vì tự hắn chủ động nên khiến Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng không? Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn không thể mặc kệ đứa nhỏ của Bộc Dương Tuyên Cầu được.
Cho dù … Cho dù đó là đứa nhỏ của y và nữ nhân khác sinh ra. Tạ Đông Quân bắt chính mình không được suy nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới là tim hắn như bị một con đao cứa vào, làm hắn đau muốn chết.
– Sao có thể, ngươi thích làm cái gì thì cứ làm. Ta không ngăn cản ngươi. Nhưng … – Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt vùi vào mái tóc dài của Tạ Đông Quân, giọng càng ngày càng nhỏ.
– Nhưng cái gì?
Đột nhiên, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn còn duy trì biểu cảm làm nũng nhưng trong mắt đã ngập hàn quang khiến Tạ Đông Quân rùng mình.
– Ngươi muốn làm cái gì cũng được, nhưng không cho phép nghĩ tới chuyện rời đi. Nếu ngươi dám không nói một tiếng nào mà bỏ đi thì … – nói đến đó, Bộc Dương Tuyên Cầu nhếch môi cười, ánh mắt bắt đầu trở nên điên cuồng.
– Nếu ngươi dám làm cho chính mình có việc gì không hay, ta sẽ khiến cho cả Đại Hạo phải chôn cùng rồi sau đó sẽ tự sát đi tìm ngươi!
Ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu rất nghiêm túc và Tạ Đông Quân biết người trước mắt này nhất định nói sẽ làm được.
Trong nháy mắt đó, Tạ Đông Quân cảm giác hơi lạnh toát từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân mình, nhịn không được mà cả người hắn run lên. Chỉ cần nhắc tới đề tài này, Bộc Dương Tuyên Cầu liền biến thành một con người hoàn toàn khác.
Bộ dáng điên cuồng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ duy trì vài giây, rồi lại lập tức biến trở về bình thường. Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân cảm thấy sợ hãi tự đáy lòng. Hắn không tự chủ được mà vươn tay, đem Bộc Dương Tuyên Cầu ôm chặt lấy.
Chính mình nhất định cũng điên rồi, Tạ Đông Quân nghĩ như thế. Bởi vì hắn cảm thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy càng khiến hắn thấy mê, càng khiến cả đời này hắn không muốn buông tay y ra.
Nhưng cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn không có nói một lời hứa hẹn nào.
Bởi vì, hắn biết rõ rằng, cho dù chính mình có một vạn lần không muốn thì tương lai không biết sẽ xảy ra những chuyện gì khiến hai người bọn hắn phải chia tách. Nếu Tạ Đông Quân cứ thế đơn giản hứa hẹn thì tới thời điểm phải chia xa, một Bộc Dương Tuyên Cầu bị phản bội thêm lần nữa chắc chắn sẽ chết mất.
– Ngươi nhanh đi lấy thuốc về nấu, ta đến chăm nom điện hạ. – Tạ Đông Quân dặn Thiền Nhi đi lấy thuốc, còn chính mình thì ngồi lại bên giường, lấy chiếc khắn nhúng ướt một lần nữa đắp lên trán cho Bộc Dương Khí.
Lúc này, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi tới, vẻ mặt mấy hứng.
– Người làm gì mà bày ra bộ mặt khó nhìn vậy? – tùy còn giận nhưng thấy diễm cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu quái dị, Tạ Đông Quân vẫn tò mò hỏi han.
– Ngươi … gọi hắn là điện hạ.
– Thì sao? – Bộc Dương Khí là hoàng tử, thế nên Tạ Đông Quân gọi nó là điện hạ vốn không có sai nha! Nhưng không hiểu sao, diễm cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu nói có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.
– Nhưng mà … trước kia ngươi chỉ gọi ta là điện hạ…
Tạ Đông Quân ngẩn người vài giây, rồi dở khóc dở cười nói:
– Ngươi người này, lại còn ghen tỵ với con của mình vì chuyện này nữa!!
– Mặc kệ! Ngươi không được gọi nó là điện hạ…
Nếu Tạ Đông Quân đã không còn giận mình thì đương nhiên lá gan của Bộc Dương Tuyên Cầu lại được dịp phình to.
– Ngươi đừng có dài dòng nữa, vướng chân vướng tay! – Tạ Đông Quân nhéo vài cái Bộc Dương Tuyên Cầu đang dính lấy mình làm nũng rồi quay sang quan tâm Bộc Dương Khí.
Lúc này, Bộc Dương Khí thấy Thiền Nhi và ngự y đều đã rời đi, nó liền dùng đôi mắt to tròn nhìn chăm chú Tạ Đông Quân. Thấy Bộc Dương Khí nhìn mình, Tạ Đông Quân liền nở một nụ cười hiền lành nhất, và dùng giọng điệu vô cùng dịu nhẹ nói chuyện nói nó:
– Điện hạ, chỉ có ngài và Thiền Nhi ở chỗ này chẳng phải rất cô đơn sao? Sau này nô tài mỗi ngày đều đến với ngài, ngài có chịu không?
Nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói, ánh mắt Bộc Dương Khí rõ ràng là phát sáng, lộ vẻ chờ mong. Song trong sự chờ mong đó có lẫn cả vẻ hoài nghi và phòng bị. Có lẽ vì không biết Tạ Đông Quân có ý đồ gì nên mới đề phòng như vậy.
Nhìn bộ dáng đáng yêu này của Bộc Dương Khí, tâm Tạ Đông Quân lại nổi lên một trận đau; ngược lại, Bộc Dương Tuyên Cầu ở một bên thì sắc mặt rất khó coi.
– Ta nói này Đông Quân, ngươi thật sự muốn … – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa hết đã bị Tạ Đông Quân quay đầu liếc mắt khiến y chẳng nói tiếp được lời nào.
– Hoàng thượng có vấn đề gì sao?
Trên mặt Tạ Đông Quân treo một nụ cười đầy nguy hiểm trừng trừng nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu thấy mà cả người phát hoảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– Không … Ta chỉ là không nghĩ, ngươi lại thích trẻ con đến vậy…
Cười trừ vài tiếng, đường đường là hoàng đế của Đại Hạo thế mà phải tìm mọi cách lấy lòng một thị nhân… Nếu liệt tổ liệt tông Bộc Dương gia thấy được thì nhất định sẽ tức giận tới mức “nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên" ấy chứ!
Ngay tại lúc hai người liếc nhau, tầm mắt Bộc Dương Khí đã chuyển từ trên người Tạ Đông Quân sang phía Bộc Dương Tuyên Cầu. Trong mắt đứa nhỏ vừa có chờ mong, vừa có bất an.
Có lẽ vì huyết thống quan hệ đi! Trong tiềm thức, bản năng của Bộc Dương Khí rất muốn thân cận Bộc Dương Tuyên Cầu; nhưng vì cả người Bộc Dương Tuyên Cầu tản ra khí thế bức người cùng sự kháng cự đối với nó mà đâm ra sợ hãi.
Thấy Bộc Dương Khí cứ chăm chú nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền nhanh chóng nhân cơ hội, gợi ý bảo Bộc Dương Tuyên Cầu mau đi lên quan tâm đứa nhỏ.
– Con của ngươi đang nhìn ngươi, còn không đi quan tâm nó một chút? Hắn đang bị bệnh đó!
– Hử? Ta…?
Nghe Tạ Đông Quân nói thế, khuôn mặt vôn vặn vẹo của Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm rối rắm. Trước tiên, y nhìn ánh mắt cỗ vũ của Tạ Đông Quân rồi nhìn nhìn bộ dáng vừa mong chờ vừa sợ bị thương hại của Bộc Dương Khí đang nằm trên giường kia… cuối cùng đành làm mặt khổ, thong thả đi tới bên giường.
Tuy di chuyển rất chậm nhưng khoảng cách giữa Bộc Dương Tuyên Cầu với chiếc giường khá ngắn tầm vài bước. Rất nhanh, y đã đứng gần giường, thừa nhận hai tầm mắt từ hai bên ném tới mà cảm thấy dưới hoàng bào mồ hôi đang chảy ròng ròng.
Bộc Dương Tuyên Cầu không phải chán ghét đứa nhỏ này, cũng không phải cố ý giận nó, không để ý nó nhưng ngay từ lúc nó sinh ra thì y đã không có tâm lực đi quan tâm rồi. Lúc đó, một lòng một dạ Bộc Dương Tuyên Cầu đều dành hết cho Tạ Đông Quân!
Cho dù, lúc đó đúng là có cảm giác chán ghét đối với đứa nhỏ cùng mẫu phi của nó nhưng hiện tại đã không còn nữa, có chăng chỉ là sự xa lạ mà thôi.
Từ khi Bộc Dương Khí sinh ra, lần đầu tiên Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn nó chính là lúc này – thời điểm Bộc Dương Khí bệnh nặng. Thẳng thắn mà nói, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn có cảm giác áy náy, chính là y làm bộ cứng rắn áp chế đi. Dù sao thân là đế vương, y sẽ không thừa nhận mình có bất cứ một sai lầm nào! [Đương nhiên ngoại trù những khi đối diện với Tạ Đông Quân!]
Bây giờ, thấy đứa nhỏ dùng ánh mắt này nhìn mình, Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đứa nhỏ này hẳn đã hơn hai tuổi, nếu là đứa trẻ bình thường thì chắc đã biết nói vài câu đơn giản. Nhưng từ nãy giờ vẫn không thấy nó nói qua một câu. Chắc hẳn nó chẳng được chăm sóc chu đáo, đương nhiên là bị bỏ rơi một thời gian dài!
Nhưng mà đứa nhỏ này thì biết cái gì? Trong trí nhớ của nó từ trước tới nay thì chỉ có mỗi hai người là Thiền Nhi và nó sống trong cung điện trống rỗng này, chấp nhận một cuộc sống cô đơn, bị hắt hủi.
Vì bản thân Bộc Dương Tuyên Cầu không chú ý đứa nhỏ này nên ngay cả các đại thần khác cùng bọn hạ nhân cũng a dua coi thường nó sao? Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên nhớ lại, bản thân y hồi nhỏ cũng đã từng trải một đoạn ngày dài như thế.
Y nhớ, chính mình trước kia vì sống trong hoàn cảnh tương tự mà sinh ra lòng phòng vệ phi thường mạnh, gặp phải bất cứ chuyện gì cũng ưu tiên việc tự bảo vệ mình trước đã.
Nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài, sau này đứa nhỏ chắc chắn cũng giống y trước kia. Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ như vậy!
Khí đó, y có Tạ Đông Quân, thế nên y mới thay đổi. Vậy đứa nhỏ này thì sao? Bất giác, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu xuất hiện một cảm xúc thương yêu hiếm có. Hốc mắt Bộc Dương Khí hãy còn vương nước mắt, đôi mắt trong veo thẳng thắn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Xấu hổ ho khan một tiếng, Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ mặt cứng ngắc, đi tới vỗ nhẹ lên chiếc đầu nho nhỏ của Bộc Dương Khí.
– Con trai không thể nói khóc là khóc. Đứa nhỏ của nhà Bộc Dương phải kiên cường! – Bộc Dương Tuyên Cầu nói xong liền quay người, vội vàng ra khỏi phòng, không biết là định đi đâu.
Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn theo bóng lưng Bộc Dương Tuyên Cầu mà mặt nổi đầy hắc tuyến.
Ngươi nói những lời khó hiểu như thế với một đứa nhỏ thì làm được cái gì? Nó nghe hiểu được sao? Hơn nữa, ta bảo ngươi đi an ủi nó, chứ có bảo ngươi phát biểu với nó đâu?
Tạ Đông Quân ngồi lại với Bộc Dương Khí một lúc thì thấy Thiền Nhi sắc xong thuốc đã mang tới. Xa xa ngửi thấy mùi thuốc đông y, ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải nhíu mày.
Nhận chén thuốc, Tạ Đông Quân thổi cho nguội rồi múc một thìa đưa tới. Bộc Dương Khí mở tròn đôi mắt, hai cánh môi trắng bệch mím chặt lại.
Xem ra, đứa nhỏ này cũng biết thuốc có hương vị không ngon a!
– Điện hạ, phải uống thuốc thì bệnh mới khỏi được! Ngoan, mở miệng nào. A ~~~!
Bộc Dương Khí nhìn Tạ Đông Quân, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng. Nhưng thuốc vừa vào tới miệng liền đắng nghét khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nhúm lại. Nhìn thôi mà Tạ Đông Quân cũng thấy miệng mình đắng theo.
Bộc Dương Khí vẫn không nháo không khóc như cũ, ngược lại rất phối hợp nên một chén thuốc nhanh chóng được uống hết.
– Điện hạ thật lợi hại nha! – Tạ Đông Quân cười sủng nịnh rồi tiếp chiếc chén được Duyên Duyên mang tới. Hắn lấy một miếng mứt hoa quả, đưa tới bên miệng Bộc Dương Khí.
Bộc Dương Khí nghi hoặc nhìn miếng mứt, rồi vẫn ngoan ngoãn mở miệng ngậm nó vào. Vừa vào tới miệng, vị ngọt ngào liền hòa tan vị đắng của thuốc đông y. Ánh mắt Bộc Dương Khí hơi hơi mở to, lộ ra sự kinh ngạc nho nhỏ.
Ngay cả món này mà đứa nhỏ cũng chưa được nếm qua sao? Tạ Đông Quân càng nghĩ càng thêm đau lòng. Hắn thầm đặt quyết tâm, nhất định phải chăm sóc, nuôi dưỡng đứa nhỏ này lớn lên thật tốt mới được!
Nói thế nào thì, đứa nhỏ so với Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực rất giống. Điều này khiến cho hắn thấy mình như trở lại khoảng thời gian còn là một tiểu thị nhân bên cạnh Cầu vương điện hạ.
__
Buổi tối, Bộc Dương Tuyên Cầu đang phê duyệt gấp tấu chương do mấy ngày nay tích lại; còn Tạ Đông Quân phụ trách cầm đen thì đang an vị trên ghế quý phi đọc sách, thỉnh thoảng hắn đứng lên khơi bấc đèn.
– Hình như tâm tình tốt lắm!?
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đằng sau núi tấu chương ngẩng đầu lên, Tạ Đông Quân bên kia vừa làm lơ, vừa đi tới giá sách lấy ra một quyển sách khác để xem.
– Hửm? Cũng tốt… – Tạ Đông Quân không để ý lắm mà đáp lời, tay tùy tiện lật vài trang sách rồi thư thả bỏ cuốn sách vào chỗ cũ, lấy một quyển khác.
– A, đúng rồi. Tay của hoàng thượng nên đổi thuốc.
Tạ Đông Quân bỏ sách xuống, xoay người đi lấy thuốc và vải sạch sẽ rồi quay lại bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng phối hợp, bỏ bút lông xuống, chìa tay trái ra cho Tạ Đông Quân gỡ vải băng cũ ra.
Vết thương trên tay đã hiện ra đỏ thẫm, tuy không còn chảy máu nhưng chỉ cần hơi dùng sức thì vẫn dễ dàng làm vỡ ra lần thứ hai.
Vì sự kiện hoàng tử lúc chạng vạng khiến cho Tạ Đông Quân đã quên mất chuyện giữa hai người đã xảy ra tranh chấp kịch liệt kia. Nhẹ nhàng giúp Bộc Dương Tuyên Cầu bôi thuốc, Tạ Đông Quân nhịn không được vẫn cảm thấy đau xót.
Sau khi cẩn thận dùng vải băng bó xong, Tạ Đông Quân cũng không buông tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra mà nắm trong tay mình, nhè nhẹ xoa xoa.
– Đúng là đồ đần…
– Có thể mắng hoàng thượng là đồ đần, ngươi đúng là nô tài lớn mật a! – Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười nói, rồi kéo Tạ Đông Quân ngồi lên đùi mình, dùng chóp mũi cọ cọ má hắn.
– Đúng rồi, ngươi thật sự muốn đi chăm sóc tiểu quỷ kia sao? Là thật hả?
Tiểu quỷ mà Bộc Dương Tuyên Cầu đang nói đến chính là đương kim đại hoàng tử của Đại Hạo, Bộc Dương Khí.
– Đương nhiên! Có khi nào ta nói đùa chưa? – Tạ Đông Quân trừng mắt nói, làm một bộ cường ngạnh. – Sao vậy? Ngươi không vui hả?
Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào vì tự hắn chủ động nên khiến Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng không? Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn không thể mặc kệ đứa nhỏ của Bộc Dương Tuyên Cầu được.
Cho dù … Cho dù đó là đứa nhỏ của y và nữ nhân khác sinh ra. Tạ Đông Quân bắt chính mình không được suy nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới là tim hắn như bị một con đao cứa vào, làm hắn đau muốn chết.
– Sao có thể, ngươi thích làm cái gì thì cứ làm. Ta không ngăn cản ngươi. Nhưng … – Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt vùi vào mái tóc dài của Tạ Đông Quân, giọng càng ngày càng nhỏ.
– Nhưng cái gì?
Đột nhiên, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn còn duy trì biểu cảm làm nũng nhưng trong mắt đã ngập hàn quang khiến Tạ Đông Quân rùng mình.
– Ngươi muốn làm cái gì cũng được, nhưng không cho phép nghĩ tới chuyện rời đi. Nếu ngươi dám không nói một tiếng nào mà bỏ đi thì … – nói đến đó, Bộc Dương Tuyên Cầu nhếch môi cười, ánh mắt bắt đầu trở nên điên cuồng.
– Nếu ngươi dám làm cho chính mình có việc gì không hay, ta sẽ khiến cho cả Đại Hạo phải chôn cùng rồi sau đó sẽ tự sát đi tìm ngươi!
Ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu rất nghiêm túc và Tạ Đông Quân biết người trước mắt này nhất định nói sẽ làm được.
Trong nháy mắt đó, Tạ Đông Quân cảm giác hơi lạnh toát từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân mình, nhịn không được mà cả người hắn run lên. Chỉ cần nhắc tới đề tài này, Bộc Dương Tuyên Cầu liền biến thành một con người hoàn toàn khác.
Bộ dáng điên cuồng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ duy trì vài giây, rồi lại lập tức biến trở về bình thường. Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân cảm thấy sợ hãi tự đáy lòng. Hắn không tự chủ được mà vươn tay, đem Bộc Dương Tuyên Cầu ôm chặt lấy.
Chính mình nhất định cũng điên rồi, Tạ Đông Quân nghĩ như thế. Bởi vì hắn cảm thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy càng khiến hắn thấy mê, càng khiến cả đời này hắn không muốn buông tay y ra.
Nhưng cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn không có nói một lời hứa hẹn nào.
Bởi vì, hắn biết rõ rằng, cho dù chính mình có một vạn lần không muốn thì tương lai không biết sẽ xảy ra những chuyện gì khiến hai người bọn hắn phải chia tách. Nếu Tạ Đông Quân cứ thế đơn giản hứa hẹn thì tới thời điểm phải chia xa, một Bộc Dương Tuyên Cầu bị phản bội thêm lần nữa chắc chắn sẽ chết mất.
Tác giả :
Thượng Quan Thần