Xuyên Về Năm 70
Chương 21
Vất vả cả ngày, La Gia Tề ngã lên giường mới cảm thấy cơ thể mỏi mệt, mơ mơ màng màng muốn ngủ thì phát giác bé con bên cạnh nắm tay mình hí hoáy.
“Sao? Nha Nha làm sao vậy, ngủ không được? Muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe không?" Đối với Nha Nha, cậu rất có kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ phải nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, để cô bé ngày ngày cười với bản thân thì cậu lập tức tràn trề sinh lực.
Nhẹ nhàng xoa vết xước trên tay đối phương, Nha Nha đau lòng hỏi: “Anh có đau không?"
“Không đau, anh là con trai, bàn tay rất cứng, không giống Nha Nha là bé gái nên tay rất nhỏ và mềm mại." La Gia Tề cười chuyển đề tài. Nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô bé trong lòng hơi không hài lòng, vẫn gầy so với mùa đông năm trước, cậu phải nghĩ biện pháp tốt hơn để nuôi đám thịt kia trở lại.
“Anh, bọn họ đều nói em không phải đứa trẻ bình thường, sẽ khắc người, nếu em thật sự không bình thường, anh có chán ghét em hay không?" Bé muốn đánh cược một ván, bé thật sự không đành lòng nhìn cậu vất vả nữa. Hôm nay cậu lượm vài bó củi mà vai đã xanh tím, nhìn đứa nhỏ này vì mình mà phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy làm bé rất đau lòng.
“Cô bé ngốc, em đừng nghe bọn họ nói bừa, họ nói không đúng đâu, Nha Nha chúng ta đáng yêu như vậy thì sao lại không bình thường, không phải anh vẫn rất tốt sao?" Bề ngoài La Gia Tề làm bộ như không thèm để ý an ủi Nha Nha, trong lòng thì thầm oán hận những người truyền lời đồn nhảm này. Tuy rằng lúc trước vì muốn Nha Nha giữ lại bên cạnh cậu từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng rốt cuộc cậu không nỡ tổn thương bé, không ngờ cô bé vẫn phải chịu đựng những lời đồn vô căn cứ này.
“Nha Nha, nói cho anh biết, gần đây lại có ai bàn tán gì sao?" Nếu cậu biết, nhất định cậu sẽ không để yên cho người đó.
“Không phải, em chỉ muốn hỏi, anh, nếu em thật sự không phải đứa trẻ bình thường thì anh còn thích em không?" Không biết rằng trong lòng cậu đã nghĩ chệch hướng, Nha Nha khẩn trương muốn biết đáp án. Cho dù đáp án này vì để an ủi bé, bé vẫn hy vọng được tiếp thêm dũng khí từ cậu.
“Em đang nghĩ cái gì đấy?" La Gia Tề buồn cười xoa đầu bé, sau đó thấy dáng vẻ bé kiên trì nhìn mình thì nghiêm túc nói, “Nếu Nha Nha thật sự không phải đứa nhỏ bình thường, anh vẫn thích Nha Nha nhất, Nha Nha, trên thế gian này anh đã không có người nhà, anh chỉ có em, cho dù Nha Nha có thế nào thì anh đều sẽ luôn thích." Đúng vậy, trên thế giới này bọn họ chỉ có lẫn nhau, bộ dáng cha mẹ anh trai cậu đều sắp quên sạch sẽ, cậu không biết còn có ngày được gặp lại bọn họ hay không. Cô bé trước mặt này là người thân duy nhất của cậu hiện tại, cho dù bé không phải đứa nhỏ bình thường, dù bé thật sự có thể khắc người, chỉ cần bản thân còn sống thì cậu vẫn sẽ ở cùng bé, vĩnh viễn không buông tay.
Nha Nha cảm nhận được sự chân thành của đối phương, bé nắm chặt bàn tay không lớn nhưng rắn chắc của cậu, âm thầm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi căng thẳng nói: “Anh, em có một bí mật nhỏ, không dám nói cho ai biết, hôm nay nói cho anh, anh đừng chán ghét em nha."
“Sao?" La Gia Tề vừa nghe tinh thần lập tức tỉnh táo, Nha Nha có bí mật?
“Bà ngoại có biết không?" Đây là ý nghĩ đầu tiên của cậu, cậu muốn biết ở trong lòng đối phương cậu có phải là người đặc biệt nhất hay không.
“Không biết." Nha Nha rất thành thật lắc đầu, không biết rằng lời nói của bản thân đã làm thỏa mãn đứa nhỏ đối diện có tính độc chiếm phức tạp kia.
Nghe nói cả bà ngoại cũng không biết, La Gia Tề vui vẻ, cậu hưng phấn ngồi dậy chờ nghe bí mật nhỏ của Nha Nha.
“Anh, em muốn cho anh xem, anh đừng sợ nha." Lập tức chia sẻ bí mật lớn nhất của mình với người khác, trong lòng Nha Nha hơi khẩn trương.
“Yên tâm, anh không sợ đâu." Ngoài miệng thoải mái đồng ý, cậu cũng không để trong lòng, cô bé chỉ ở trong nhà thì có bí mật gì lớn chứ, cậu chỉ vui vẻ khi đối phương chia sẻ bí mật với mình thôi.
Nhưng ngay sau đó, cậu thật sự kinh hãi, cái chăn đắp phía trên hai người bỗng nhiên biến mất?
“Này, Nha Nha, chăn, chăn đi đâu rồi?" Là do cậu hoa mắt sao? Chăn thế nhưng không thấy?
Gặp đối phương vẫn còn nói được, không bị dọa đến ngất xỉu, Nha Nha lại phóng chăn ra.
“Đây là? Vừa nãy chăn không thấy mà?" Không phải hắn hoa mắt chứ?
Trong lòng Nha Nha mặc niệm ‘Đi ra’, vài thứ trái cây còn lại trong không gian đột ngột rớt ra.
La Gia Tề ngẩn người nhìn trái cây hồi lâu mới thốt ra một câu: “Nha Nha, em là thần tiên có thể biến ra đồ vật?" Nói xong, cậu căng thẳng nhìn cô bé trước mặt, nếu Nha Nha thật sự là thần tiên, vậy có phải ngày nào đó sẽ trở về trời, sẽ không thể làm vợ mình nữa hay không?
“Không phải, nếu em là thần tiên thì bà ngoại và mẹ sẽ không phải chết." Tiểu Nha Nha nghĩ đến thì buồn bực, “Em có thể thấy hoặc đụng đến thứ gì đều bỏ vào không gian, sau đó khi muốn cho nó đi ra thì dùng năng lực xuất nó ra, khi còn bé đã có nhưng em phát hiện mọi người đều không có nên vẫn không dám nói."
“Vậy sao bây giờ lại nói?" Kỳ thật những lời này của La Gia Tề hoàn toàn là hỏi xuôi theo giọng điệu Nha Nha, cậu vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động vừa rồi: Trời ạ! Vật kia thật sự bỗng xuất hiện? Rất thần kỳ.
“Bởi vì anh vác củi rất vất vả, em có không gian, có thể giúp anh dịch chuyển củi, anh không cần phải khổ cực như vậy." Nếu không bé có thể vĩnh viễn che giấu bí mật này, ai cũng không nói cho.
Lời nói của cô bé khiến La Gia Tề hoàn toàn quên khiếp sợ vừa rồi, chuyển thành cảm động nồng đậm. Cậu vẫn là đứa nhỏ, đối với những chuyện cổ quái ly kỳ có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ hơn chút so với người lớn. Huống chi cậu càng để ý đến tấm lòng của Nha Nha: chưa từng có người thổ lộ bí mật của mình đối với người khác chỉ đơn giản vì đau lòng người đó vác củi quá cực khổ? Đã bao lâu không có ai đau lòng cho cậu rồi? Nha Nha, cậu thật sự không có cách nào không thương bé.
Lý trí đều trở về, đầu óc cậu cũng bắt đầu quay: “Nha Nha, thời điểm em thu đồ vào và xuất đồ ra có chỗ nào không thoải mái hay không? Có khó chịu ở đâu không?" Cơ thể của cô bé mới là quan trọng nhất, cậu vĩnh viễn không quên.
“Không có, vẫn tốt." Gặp dáng vẻ đối phương bình thường, còn biết quan tâm cơ thể của mình, rốt cuộc Nha Nha yên tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra tươi cười.
“Vậy là tốt rồi, nhớ rõ, về sau trăm ngàn lần đừng để ai thấy chuyện em có thể dịch chuyển đồ, ai đều không được biết không?" Vốn người trong thôn hay bàn luận về Nha Nha, nếu để người ta biết Nha Nha có bản lĩnh thần kỳ này thì không biết bọn họ sẽ nói như thế nào.
“Dạ, ngoại trừ anh, em không nói cho ai hết."
La Gia Tề vui vẻ bọc cô bé vào trong chăn rồi ôm vào lòng, sau đó hưng phấn bắt đầu tìm hiểu không gian của bé: “Nha Nha, trong không gian của em có những gì?" Không gian, vừa nãy hình như Nha Nha gọi như vậy? Nghĩ lại cậu cũng không nghiên cứu cái này, không quan trọng.
“Có rau dại, trái cây nữa, đều hái lúc lên núi, vẫn không dám lấy ra."
“Lúc lên núi? Không có bị hư sao?" Trong nháy mắt La Gia Tề bắt được vấn đề mấu chốt.
“Không có, những thứ hái cùng bà ngoại vẫn còn tốt, tuyệt đối không hư." Nói xong, bé lấy ra một đống rau cải trên núi.
Sẽ không hư? La Gia Tề thật sự hưng phấn, có không gian thần kỳ này, hai người bọn họ còn sợ gì mùa đông?
Tiểu Nha Nha rối rắm một ngày, hiện tại rốt cuộc nói ra bí mật lớn nhất trong lòng nên an tâm ngủ. La Gia Tề lại không ngủ được, trong đầu cậu luôn suy nghĩ nên lợi dụng không gian này như thế nào để hai người có cuộc sống an ổn qua mùa đông. Ở trong lòng cậu, Nha Nha chính là của cậu, đương nhiên, đồ của mình cũng đều là của Nha Nha, hai người bọn họ sẽ sống cùng nhau suốt đời, sau khi chết cũng muốn chung quan tài, không phân chia của anh của em gì cả. Cho nên, cậu tinh thần phấn khởi nghiên cứu cuộc sống tương lai, không có nửa điểm buồn ngủ.
Tuy rằng một đêm không ngủ, ngày hôm sau La Gia Tề vẫn dậy sớm, nấu cơm rồi giống như mọi khi gọi Nha Nha dậy ăn cơm.
Gặp đối phương không có gì khác thường, Nha Nha xem như hoàn toàn yên tâm. Đôi khi, trong lòng giữ bí mật mà không có ai để chia sẻ, thật sự rất khó chịu. Hiện tại có người chia sẻ bí mật, còn có thể cải thiện cuộc sống, thật là không thể tốt hơn.
Buổi sáng hôm đó, La Gia Tề bảo Nha Nha ở nhà chờ, cậu đi lượm củi, cành cây trên núi rải rác khắp nơi, cậu không nỡ để Nha Nha đi khắp nơi tìm củi, cho nên vẫn là cậu lượm hết rồi mang Nha Nha tới là được rồi.
Trong cuộc sống sau này, hai đứa bé kia như hai con chuột nhỏ, len lén dự trữ đủ loại thức ăn để trú đông, rau cải tươi trên núi, nấm mọc lên sau cơn mưa, trái cây đỏ mọng, một nhà kho đầy củi đốt, có những thứ này, hai người tin tưởng mùa đông năm nay sẽ không cảm thấy rét lạnh.
“Sao? Nha Nha làm sao vậy, ngủ không được? Muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe không?" Đối với Nha Nha, cậu rất có kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ phải nuôi cô bé trắng trẻo mập mạp, để cô bé ngày ngày cười với bản thân thì cậu lập tức tràn trề sinh lực.
Nhẹ nhàng xoa vết xước trên tay đối phương, Nha Nha đau lòng hỏi: “Anh có đau không?"
“Không đau, anh là con trai, bàn tay rất cứng, không giống Nha Nha là bé gái nên tay rất nhỏ và mềm mại." La Gia Tề cười chuyển đề tài. Nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô bé trong lòng hơi không hài lòng, vẫn gầy so với mùa đông năm trước, cậu phải nghĩ biện pháp tốt hơn để nuôi đám thịt kia trở lại.
“Anh, bọn họ đều nói em không phải đứa trẻ bình thường, sẽ khắc người, nếu em thật sự không bình thường, anh có chán ghét em hay không?" Bé muốn đánh cược một ván, bé thật sự không đành lòng nhìn cậu vất vả nữa. Hôm nay cậu lượm vài bó củi mà vai đã xanh tím, nhìn đứa nhỏ này vì mình mà phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy làm bé rất đau lòng.
“Cô bé ngốc, em đừng nghe bọn họ nói bừa, họ nói không đúng đâu, Nha Nha chúng ta đáng yêu như vậy thì sao lại không bình thường, không phải anh vẫn rất tốt sao?" Bề ngoài La Gia Tề làm bộ như không thèm để ý an ủi Nha Nha, trong lòng thì thầm oán hận những người truyền lời đồn nhảm này. Tuy rằng lúc trước vì muốn Nha Nha giữ lại bên cạnh cậu từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng rốt cuộc cậu không nỡ tổn thương bé, không ngờ cô bé vẫn phải chịu đựng những lời đồn vô căn cứ này.
“Nha Nha, nói cho anh biết, gần đây lại có ai bàn tán gì sao?" Nếu cậu biết, nhất định cậu sẽ không để yên cho người đó.
“Không phải, em chỉ muốn hỏi, anh, nếu em thật sự không phải đứa trẻ bình thường thì anh còn thích em không?" Không biết rằng trong lòng cậu đã nghĩ chệch hướng, Nha Nha khẩn trương muốn biết đáp án. Cho dù đáp án này vì để an ủi bé, bé vẫn hy vọng được tiếp thêm dũng khí từ cậu.
“Em đang nghĩ cái gì đấy?" La Gia Tề buồn cười xoa đầu bé, sau đó thấy dáng vẻ bé kiên trì nhìn mình thì nghiêm túc nói, “Nếu Nha Nha thật sự không phải đứa nhỏ bình thường, anh vẫn thích Nha Nha nhất, Nha Nha, trên thế gian này anh đã không có người nhà, anh chỉ có em, cho dù Nha Nha có thế nào thì anh đều sẽ luôn thích." Đúng vậy, trên thế giới này bọn họ chỉ có lẫn nhau, bộ dáng cha mẹ anh trai cậu đều sắp quên sạch sẽ, cậu không biết còn có ngày được gặp lại bọn họ hay không. Cô bé trước mặt này là người thân duy nhất của cậu hiện tại, cho dù bé không phải đứa nhỏ bình thường, dù bé thật sự có thể khắc người, chỉ cần bản thân còn sống thì cậu vẫn sẽ ở cùng bé, vĩnh viễn không buông tay.
Nha Nha cảm nhận được sự chân thành của đối phương, bé nắm chặt bàn tay không lớn nhưng rắn chắc của cậu, âm thầm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi căng thẳng nói: “Anh, em có một bí mật nhỏ, không dám nói cho ai biết, hôm nay nói cho anh, anh đừng chán ghét em nha."
“Sao?" La Gia Tề vừa nghe tinh thần lập tức tỉnh táo, Nha Nha có bí mật?
“Bà ngoại có biết không?" Đây là ý nghĩ đầu tiên của cậu, cậu muốn biết ở trong lòng đối phương cậu có phải là người đặc biệt nhất hay không.
“Không biết." Nha Nha rất thành thật lắc đầu, không biết rằng lời nói của bản thân đã làm thỏa mãn đứa nhỏ đối diện có tính độc chiếm phức tạp kia.
Nghe nói cả bà ngoại cũng không biết, La Gia Tề vui vẻ, cậu hưng phấn ngồi dậy chờ nghe bí mật nhỏ của Nha Nha.
“Anh, em muốn cho anh xem, anh đừng sợ nha." Lập tức chia sẻ bí mật lớn nhất của mình với người khác, trong lòng Nha Nha hơi khẩn trương.
“Yên tâm, anh không sợ đâu." Ngoài miệng thoải mái đồng ý, cậu cũng không để trong lòng, cô bé chỉ ở trong nhà thì có bí mật gì lớn chứ, cậu chỉ vui vẻ khi đối phương chia sẻ bí mật với mình thôi.
Nhưng ngay sau đó, cậu thật sự kinh hãi, cái chăn đắp phía trên hai người bỗng nhiên biến mất?
“Này, Nha Nha, chăn, chăn đi đâu rồi?" Là do cậu hoa mắt sao? Chăn thế nhưng không thấy?
Gặp đối phương vẫn còn nói được, không bị dọa đến ngất xỉu, Nha Nha lại phóng chăn ra.
“Đây là? Vừa nãy chăn không thấy mà?" Không phải hắn hoa mắt chứ?
Trong lòng Nha Nha mặc niệm ‘Đi ra’, vài thứ trái cây còn lại trong không gian đột ngột rớt ra.
La Gia Tề ngẩn người nhìn trái cây hồi lâu mới thốt ra một câu: “Nha Nha, em là thần tiên có thể biến ra đồ vật?" Nói xong, cậu căng thẳng nhìn cô bé trước mặt, nếu Nha Nha thật sự là thần tiên, vậy có phải ngày nào đó sẽ trở về trời, sẽ không thể làm vợ mình nữa hay không?
“Không phải, nếu em là thần tiên thì bà ngoại và mẹ sẽ không phải chết." Tiểu Nha Nha nghĩ đến thì buồn bực, “Em có thể thấy hoặc đụng đến thứ gì đều bỏ vào không gian, sau đó khi muốn cho nó đi ra thì dùng năng lực xuất nó ra, khi còn bé đã có nhưng em phát hiện mọi người đều không có nên vẫn không dám nói."
“Vậy sao bây giờ lại nói?" Kỳ thật những lời này của La Gia Tề hoàn toàn là hỏi xuôi theo giọng điệu Nha Nha, cậu vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động vừa rồi: Trời ạ! Vật kia thật sự bỗng xuất hiện? Rất thần kỳ.
“Bởi vì anh vác củi rất vất vả, em có không gian, có thể giúp anh dịch chuyển củi, anh không cần phải khổ cực như vậy." Nếu không bé có thể vĩnh viễn che giấu bí mật này, ai cũng không nói cho.
Lời nói của cô bé khiến La Gia Tề hoàn toàn quên khiếp sợ vừa rồi, chuyển thành cảm động nồng đậm. Cậu vẫn là đứa nhỏ, đối với những chuyện cổ quái ly kỳ có năng lực tiếp nhận mạnh mẽ hơn chút so với người lớn. Huống chi cậu càng để ý đến tấm lòng của Nha Nha: chưa từng có người thổ lộ bí mật của mình đối với người khác chỉ đơn giản vì đau lòng người đó vác củi quá cực khổ? Đã bao lâu không có ai đau lòng cho cậu rồi? Nha Nha, cậu thật sự không có cách nào không thương bé.
Lý trí đều trở về, đầu óc cậu cũng bắt đầu quay: “Nha Nha, thời điểm em thu đồ vào và xuất đồ ra có chỗ nào không thoải mái hay không? Có khó chịu ở đâu không?" Cơ thể của cô bé mới là quan trọng nhất, cậu vĩnh viễn không quên.
“Không có, vẫn tốt." Gặp dáng vẻ đối phương bình thường, còn biết quan tâm cơ thể của mình, rốt cuộc Nha Nha yên tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra tươi cười.
“Vậy là tốt rồi, nhớ rõ, về sau trăm ngàn lần đừng để ai thấy chuyện em có thể dịch chuyển đồ, ai đều không được biết không?" Vốn người trong thôn hay bàn luận về Nha Nha, nếu để người ta biết Nha Nha có bản lĩnh thần kỳ này thì không biết bọn họ sẽ nói như thế nào.
“Dạ, ngoại trừ anh, em không nói cho ai hết."
La Gia Tề vui vẻ bọc cô bé vào trong chăn rồi ôm vào lòng, sau đó hưng phấn bắt đầu tìm hiểu không gian của bé: “Nha Nha, trong không gian của em có những gì?" Không gian, vừa nãy hình như Nha Nha gọi như vậy? Nghĩ lại cậu cũng không nghiên cứu cái này, không quan trọng.
“Có rau dại, trái cây nữa, đều hái lúc lên núi, vẫn không dám lấy ra."
“Lúc lên núi? Không có bị hư sao?" Trong nháy mắt La Gia Tề bắt được vấn đề mấu chốt.
“Không có, những thứ hái cùng bà ngoại vẫn còn tốt, tuyệt đối không hư." Nói xong, bé lấy ra một đống rau cải trên núi.
Sẽ không hư? La Gia Tề thật sự hưng phấn, có không gian thần kỳ này, hai người bọn họ còn sợ gì mùa đông?
Tiểu Nha Nha rối rắm một ngày, hiện tại rốt cuộc nói ra bí mật lớn nhất trong lòng nên an tâm ngủ. La Gia Tề lại không ngủ được, trong đầu cậu luôn suy nghĩ nên lợi dụng không gian này như thế nào để hai người có cuộc sống an ổn qua mùa đông. Ở trong lòng cậu, Nha Nha chính là của cậu, đương nhiên, đồ của mình cũng đều là của Nha Nha, hai người bọn họ sẽ sống cùng nhau suốt đời, sau khi chết cũng muốn chung quan tài, không phân chia của anh của em gì cả. Cho nên, cậu tinh thần phấn khởi nghiên cứu cuộc sống tương lai, không có nửa điểm buồn ngủ.
Tuy rằng một đêm không ngủ, ngày hôm sau La Gia Tề vẫn dậy sớm, nấu cơm rồi giống như mọi khi gọi Nha Nha dậy ăn cơm.
Gặp đối phương không có gì khác thường, Nha Nha xem như hoàn toàn yên tâm. Đôi khi, trong lòng giữ bí mật mà không có ai để chia sẻ, thật sự rất khó chịu. Hiện tại có người chia sẻ bí mật, còn có thể cải thiện cuộc sống, thật là không thể tốt hơn.
Buổi sáng hôm đó, La Gia Tề bảo Nha Nha ở nhà chờ, cậu đi lượm củi, cành cây trên núi rải rác khắp nơi, cậu không nỡ để Nha Nha đi khắp nơi tìm củi, cho nên vẫn là cậu lượm hết rồi mang Nha Nha tới là được rồi.
Trong cuộc sống sau này, hai đứa bé kia như hai con chuột nhỏ, len lén dự trữ đủ loại thức ăn để trú đông, rau cải tươi trên núi, nấm mọc lên sau cơn mưa, trái cây đỏ mọng, một nhà kho đầy củi đốt, có những thứ này, hai người tin tưởng mùa đông năm nay sẽ không cảm thấy rét lạnh.
Tác giả :
Bá Nghiên