Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 12: Hai Cái Chăn
Xe lừa chở hai người đến chân núi thì dừng lại. Hạ Thần trả tiền xong, đem hai khúc vải lụa cùng 2 cân thịt đưa cho Triệu Tiểu Mộc nói "Mang về cho cha, nương cùng đệ đệ may một bộ y phục mới, thêm chút thịt, ta mang những cái này về trước"
Trong lòng Triệu Tiểu Mộc dâng lên một cỗ ấm áp, không nghĩ đến Hạ Thần còn nghĩ đến cha mẹ, đệ đệ y.
Cũng liền ném chuyện hai cái chăn ra sau đầu.
Triệu gia,
"Ngươi điên rồi sao? Sao lại để hắn tiêu tiền linh tinh như thế? Giờ hai ngươi một không có ruộng, hai không có nhà, lại còn phí tiền mua linh tinh thế này?" Liễu thị mắng, nhưng trong lòng lại vui vẻ, ca tế này còn nhớ mua đồ cho nhà họ, vậy sẽ không đối xử tệ bạc với con bà đi.
"Nương, ta ngăn không được. Dù sao cũng đã mua rồi. Ngươi may cho cả nhà y phục mới mặc tết đi, đệ đệ cũng đã lâu không có y phục mới rồi"
"Được rồi. Ngươi đợi ta nấu cơm đem về đi" Liễu thị nói
"Nương, không cần đâu. Lát nữa ta về nấu cơm cho hắn ăn" Y nói
"Được rồi, hắn không đối xử tệ bạc ngươi, ngươi cũng phải chăm sóc hắn tốt chút"
"Nương, ta biết rồi" nói một lúc y cũng nhanh chóng trở về.
Đợi y trở về, hắn cũng mang đồ vật sang nhà nhị thúc, lại bị nhị thúc giáo huấn cho một trận.
Nhà nhị thúc có một biểu ca hơn hắn một tuổi đã có tức phụ là một song nhi, họ vì thương nhau nên cưới, con cũng đã lên bảy, một biểu đệ mười bảy tuổi đang đọc sách ở huyện, năm sau muốn thi đồng sinh và một biểu đệ là song nhi mười sáu tuổi.
Nhị thẩm cũng là người hiền hòa, chỉ vì có xích mích với Lưu thị mà cũng ít quan tâm hắn trước kia.
Đến khi trở lại trời đã có chút tối, bên trong động hắn đã đốt một ít lửa trong chậu đất. Cơm nước Triệu Tiểu Mộc cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hắn về ăn.
Đợi cả hai ăn xong trời đã tối hẳn, hắn trước đó đã gánh nước suối về, cả hai nấu nước tắm rửa xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Ở cổ đại này, gà chưa vào chuồng con người đã đi ngủ.
Đâu như kiếp trước của hắn, sáng có thể đi ăn uống, tắm suối nước nóng, tối đi bar.
Ở đây, tối đến ngoài bóng tối chỉ có bóng đêm a.
Hắn cho thêm củi vào trong chậu, ánh sáng cũng khá tốt, lại còn ấm.
Triệu Tiểu Mộc đem một cái chăn trải hảo trên giường đá, đặt gối độn bông mà hắn chỉ y làm lên trên, bởi vì lúc chiều chỉ kịp may một cái gối đầu, nên y để cho hắn nằm.
Lại ôm một cái chăn đến đống rơm bên kia, đang định nằm xuống liền nghe hắn hỏi "Tiểu Mộc nhi, ngươi làm gì?"
"Tối rồi, đi ngủ" vẫn như hôm qua, y ngơ ngác nhìn hắn trả lời
"Đến đây" hắn nói
Y ôm chăn đến gần, lại bị hắn đẩy lên giường đá, nằm lên cái chăn dày kia.
Hắn đưa tay cởi giày y lại nói
"Nhanh nhích vào trong" y không biết hắn làm gì nhưng cũng nhích vào trong một chút.
Hắn ngồi xuống giường tháo giày, lại nằm xuống cái gối kia. Thấy y vẫn ngồi nhìn mình, hắn lại đưa tay kéo y vào lòng, sau đó đem cái chăn còn lại kia đắp lên cho hai người.
"Ngươi bị ngốc sao? Nằm rơm sẽ rất ngứa" giọng hắn từ trên đỉnh đầu y vọng xuống
Y gối đầu trên cánh tay hắn, mặt vùi vào trong lòng hắn thì thầm "Ta cứ nghĩ ngươi mua hai cái chăn để phân ra ngủ"
"Ta mua hai cái, một cái dùng để lót, một cái dùng để đắp, ta không muốn nằm rơm"
"Ân" Ở trong lòng hắn, môi y bất giác cong cong.
Hắn lại từ trong ngực lấy ra túi tiền đưa cho y "Ngươi giữ"
Triệu Tiểu Mộc ôm túi tiền, trong này còn hơn bốn mươi lượng đi, y chưa từng cầm nhiều tiền như vậy.
"Không được, nhiều như vậy, ngươi tự giữ sẽ tốt hơn"
"Ngươi là tức phụ ta, ngươi không giữ lại muốn ta tìm người khác giữ hộ phải không?"
Y suy nghĩ một chút, lại ôm chặt túi tiền, hắn nói như vậy không phải là muốn thú người khác sao?
Hạ Thần có thể để bạc trong không gian cho an toàn, nhưng như thế lại không giống một đôi vợ chồng, lại sợ y sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên mới đưa cho y giữ, lại chỉ cách cho y giấu tiền. Vậy cũng coi như yên tâm.
"Tiểu Mộc nhi, ngươi muốn có cuộc sống như thế nào?" Hạ Thần đột nhiên hỏi, y suy nghĩ chốc lát liền mỉm cười trả lời
"Ta muốn có một căn nhà nhỏ, một ít ruộng có thể cày bừa, nếu được thì nuôi vài con gà để đẻ trứng. Ngươi và ta cùng nhau sống cuộc sống yên ổn là được"
"Được" hắn một bên mỉm cười đáp ứng, tức phụ của hắn thật đợn giản a, ước mơ giản dị đến vậy, lại trêu ghẹo nói "chỉ có ta và ngươi thôi sao?"
Nghe hắn hỏi, tim y nhất thời đập loạn, mặt thoáng chốc nóng hỏi, không biết trả lời thế nào lại nghe hắn nói tiếp "Tiểu Mộc nhi muốn sinh bao nhiêu đứa? Hai năm ba đứa đi hay là một năm một đứa"
"Ngươi... ngươi muốn thế nào thì thế ấy" y lắp bắp trả lời
"Ha ha, ta đùa thôi, ngươi vẫn còn nhỏ, không tốt cho thân thể, đợi lớn chút rồi nói tiếp đi. Tạm thời chúng ta sẽ ở đây, đoạn thời gian này ủy khuất ngươi" hắn phải xem xem hắn nên làm gì để kiếm tiền, hắn lại không thể làm sát thủ nữa.
Ở thời cổ đại này, mới dọa, mới đánh chốc lát mà đã làm người ta sợ đến nhìn còn không dám nhìn hắn, nếu mà hắn giết người thật không biết lại như thế nào.
Nhưng nếu như phạm vào điều cấm kỵ của hắn, hắn sẽ không ngại đại khai sát giới lần nữa.
Hắn cũng không muốn làm ruộng, thật là cho dù nguyên chủ mấy chục năm qua đều phải làm ruộng, nhưng mà hắn kiếp trước có bao giờ động tay qua. Hắn mua đất thuê người làm cũng tốt. Không thể để tức phụ hắn suốt ngày phải làm việc quần quật ngoài đồng được.
Được rồi!
Chưa tính chuyện mua ruộng, trước phải mua đất xây nhà đã, hắn không thể ở trong hang động mãi được. Sang năm nhất định phải xây nhà, không thể để cho tức phụ hắn đến một ước mơ nhỏ hắn cũng không thực hiện được.
Còn chuyện có con, đây là khái niệm hoàn toàn mới lạ với hắn, không nghĩ ở đây nam nhân lại có thể sinh con, hắn thật không thể tin được tức phụ của hắn tới lúc đó mang cái bụng lớn sẽ lạ thế nào.
Kiếp trước hắn từng nghĩ đến khi không làm sát thủ nữa sẽ trở về cưới một người, sinh sống với người đó hết đời.
Dù nơi đó đã cho phép kết hôn đồng tính, nhưng mà việc có con của hai người là không thể. Hắn cũng từng tính đến chuyện nếu vợ hắn muốn có con, sẽ đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa.
Không nghĩ tới chưa được rời khỏi tổ chức đã đi đời nhà ma.
Nhưng mà ông trời cũng không bạc đãi hắn, cho hắn đến đây còn nhặt được một tức phụ, cho dù là nam nhân cũng có thể sinh được con.
Nhưng mà giờ tức phụ hắn còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi, chỉ là trẻ vị thành niên a.
Hơn ba mươi năm kia nhịn được, giờ chỉ cần thêm vài năm là được.
Giờ hắn chỉ cần lo kiếm tiền làm giàu là tốt rồi.
"Đợi ta kiếm được tiền, xây nhà xong, ta muốn tổ chức hôn lễ thú ngươi thật long trọng, cho ngươi là người được gả đi vẻ vang nhất thôn Vĩnh Đông này, không giống như trước kia đến một bộ y phục mới cũng không có"
"Đã cưới rồi không thể lại cưới lần nữa" y nằm trong lòng hắn có chút xoắn xuýt.
Có ai cưới rồi, lại muốn cưới lại lần nữa. Chỉ có thú thêm thôi. Cho dù lần đầu không được tổ chức đường hoàng nhưng cũng không thể tái lại làm thêm lần nữa.
"Hạ Thần ta muốn, kẻ nào dám nói. Tới đó phải nuôi ngươi béo béo trắng trắng một chút mới tốt. Hiện giờ ngươi gầy ghế này không được, sau này mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho ngươi" Hạ Thần vừa nói tay vừa sờ sờ tới lui thân thể Triệu Tiểu Mộc, y nằm trong lòng hắn, thân thể cứng đờ, mặt cũng đã nóng rần.
Trong lòng Triệu Tiểu Mộc dâng lên một cỗ ấm áp, không nghĩ đến Hạ Thần còn nghĩ đến cha mẹ, đệ đệ y.
Cũng liền ném chuyện hai cái chăn ra sau đầu.
Triệu gia,
"Ngươi điên rồi sao? Sao lại để hắn tiêu tiền linh tinh như thế? Giờ hai ngươi một không có ruộng, hai không có nhà, lại còn phí tiền mua linh tinh thế này?" Liễu thị mắng, nhưng trong lòng lại vui vẻ, ca tế này còn nhớ mua đồ cho nhà họ, vậy sẽ không đối xử tệ bạc với con bà đi.
"Nương, ta ngăn không được. Dù sao cũng đã mua rồi. Ngươi may cho cả nhà y phục mới mặc tết đi, đệ đệ cũng đã lâu không có y phục mới rồi"
"Được rồi. Ngươi đợi ta nấu cơm đem về đi" Liễu thị nói
"Nương, không cần đâu. Lát nữa ta về nấu cơm cho hắn ăn" Y nói
"Được rồi, hắn không đối xử tệ bạc ngươi, ngươi cũng phải chăm sóc hắn tốt chút"
"Nương, ta biết rồi" nói một lúc y cũng nhanh chóng trở về.
Đợi y trở về, hắn cũng mang đồ vật sang nhà nhị thúc, lại bị nhị thúc giáo huấn cho một trận.
Nhà nhị thúc có một biểu ca hơn hắn một tuổi đã có tức phụ là một song nhi, họ vì thương nhau nên cưới, con cũng đã lên bảy, một biểu đệ mười bảy tuổi đang đọc sách ở huyện, năm sau muốn thi đồng sinh và một biểu đệ là song nhi mười sáu tuổi.
Nhị thẩm cũng là người hiền hòa, chỉ vì có xích mích với Lưu thị mà cũng ít quan tâm hắn trước kia.
Đến khi trở lại trời đã có chút tối, bên trong động hắn đã đốt một ít lửa trong chậu đất. Cơm nước Triệu Tiểu Mộc cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hắn về ăn.
Đợi cả hai ăn xong trời đã tối hẳn, hắn trước đó đã gánh nước suối về, cả hai nấu nước tắm rửa xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Ở cổ đại này, gà chưa vào chuồng con người đã đi ngủ.
Đâu như kiếp trước của hắn, sáng có thể đi ăn uống, tắm suối nước nóng, tối đi bar.
Ở đây, tối đến ngoài bóng tối chỉ có bóng đêm a.
Hắn cho thêm củi vào trong chậu, ánh sáng cũng khá tốt, lại còn ấm.
Triệu Tiểu Mộc đem một cái chăn trải hảo trên giường đá, đặt gối độn bông mà hắn chỉ y làm lên trên, bởi vì lúc chiều chỉ kịp may một cái gối đầu, nên y để cho hắn nằm.
Lại ôm một cái chăn đến đống rơm bên kia, đang định nằm xuống liền nghe hắn hỏi "Tiểu Mộc nhi, ngươi làm gì?"
"Tối rồi, đi ngủ" vẫn như hôm qua, y ngơ ngác nhìn hắn trả lời
"Đến đây" hắn nói
Y ôm chăn đến gần, lại bị hắn đẩy lên giường đá, nằm lên cái chăn dày kia.
Hắn đưa tay cởi giày y lại nói
"Nhanh nhích vào trong" y không biết hắn làm gì nhưng cũng nhích vào trong một chút.
Hắn ngồi xuống giường tháo giày, lại nằm xuống cái gối kia. Thấy y vẫn ngồi nhìn mình, hắn lại đưa tay kéo y vào lòng, sau đó đem cái chăn còn lại kia đắp lên cho hai người.
"Ngươi bị ngốc sao? Nằm rơm sẽ rất ngứa" giọng hắn từ trên đỉnh đầu y vọng xuống
Y gối đầu trên cánh tay hắn, mặt vùi vào trong lòng hắn thì thầm "Ta cứ nghĩ ngươi mua hai cái chăn để phân ra ngủ"
"Ta mua hai cái, một cái dùng để lót, một cái dùng để đắp, ta không muốn nằm rơm"
"Ân" Ở trong lòng hắn, môi y bất giác cong cong.
Hắn lại từ trong ngực lấy ra túi tiền đưa cho y "Ngươi giữ"
Triệu Tiểu Mộc ôm túi tiền, trong này còn hơn bốn mươi lượng đi, y chưa từng cầm nhiều tiền như vậy.
"Không được, nhiều như vậy, ngươi tự giữ sẽ tốt hơn"
"Ngươi là tức phụ ta, ngươi không giữ lại muốn ta tìm người khác giữ hộ phải không?"
Y suy nghĩ một chút, lại ôm chặt túi tiền, hắn nói như vậy không phải là muốn thú người khác sao?
Hạ Thần có thể để bạc trong không gian cho an toàn, nhưng như thế lại không giống một đôi vợ chồng, lại sợ y sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên mới đưa cho y giữ, lại chỉ cách cho y giấu tiền. Vậy cũng coi như yên tâm.
"Tiểu Mộc nhi, ngươi muốn có cuộc sống như thế nào?" Hạ Thần đột nhiên hỏi, y suy nghĩ chốc lát liền mỉm cười trả lời
"Ta muốn có một căn nhà nhỏ, một ít ruộng có thể cày bừa, nếu được thì nuôi vài con gà để đẻ trứng. Ngươi và ta cùng nhau sống cuộc sống yên ổn là được"
"Được" hắn một bên mỉm cười đáp ứng, tức phụ của hắn thật đợn giản a, ước mơ giản dị đến vậy, lại trêu ghẹo nói "chỉ có ta và ngươi thôi sao?"
Nghe hắn hỏi, tim y nhất thời đập loạn, mặt thoáng chốc nóng hỏi, không biết trả lời thế nào lại nghe hắn nói tiếp "Tiểu Mộc nhi muốn sinh bao nhiêu đứa? Hai năm ba đứa đi hay là một năm một đứa"
"Ngươi... ngươi muốn thế nào thì thế ấy" y lắp bắp trả lời
"Ha ha, ta đùa thôi, ngươi vẫn còn nhỏ, không tốt cho thân thể, đợi lớn chút rồi nói tiếp đi. Tạm thời chúng ta sẽ ở đây, đoạn thời gian này ủy khuất ngươi" hắn phải xem xem hắn nên làm gì để kiếm tiền, hắn lại không thể làm sát thủ nữa.
Ở thời cổ đại này, mới dọa, mới đánh chốc lát mà đã làm người ta sợ đến nhìn còn không dám nhìn hắn, nếu mà hắn giết người thật không biết lại như thế nào.
Nhưng nếu như phạm vào điều cấm kỵ của hắn, hắn sẽ không ngại đại khai sát giới lần nữa.
Hắn cũng không muốn làm ruộng, thật là cho dù nguyên chủ mấy chục năm qua đều phải làm ruộng, nhưng mà hắn kiếp trước có bao giờ động tay qua. Hắn mua đất thuê người làm cũng tốt. Không thể để tức phụ hắn suốt ngày phải làm việc quần quật ngoài đồng được.
Được rồi!
Chưa tính chuyện mua ruộng, trước phải mua đất xây nhà đã, hắn không thể ở trong hang động mãi được. Sang năm nhất định phải xây nhà, không thể để cho tức phụ hắn đến một ước mơ nhỏ hắn cũng không thực hiện được.
Còn chuyện có con, đây là khái niệm hoàn toàn mới lạ với hắn, không nghĩ ở đây nam nhân lại có thể sinh con, hắn thật không thể tin được tức phụ của hắn tới lúc đó mang cái bụng lớn sẽ lạ thế nào.
Kiếp trước hắn từng nghĩ đến khi không làm sát thủ nữa sẽ trở về cưới một người, sinh sống với người đó hết đời.
Dù nơi đó đã cho phép kết hôn đồng tính, nhưng mà việc có con của hai người là không thể. Hắn cũng từng tính đến chuyện nếu vợ hắn muốn có con, sẽ đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa.
Không nghĩ tới chưa được rời khỏi tổ chức đã đi đời nhà ma.
Nhưng mà ông trời cũng không bạc đãi hắn, cho hắn đến đây còn nhặt được một tức phụ, cho dù là nam nhân cũng có thể sinh được con.
Nhưng mà giờ tức phụ hắn còn quá nhỏ, mới mười lăm tuổi, chỉ là trẻ vị thành niên a.
Hơn ba mươi năm kia nhịn được, giờ chỉ cần thêm vài năm là được.
Giờ hắn chỉ cần lo kiếm tiền làm giàu là tốt rồi.
"Đợi ta kiếm được tiền, xây nhà xong, ta muốn tổ chức hôn lễ thú ngươi thật long trọng, cho ngươi là người được gả đi vẻ vang nhất thôn Vĩnh Đông này, không giống như trước kia đến một bộ y phục mới cũng không có"
"Đã cưới rồi không thể lại cưới lần nữa" y nằm trong lòng hắn có chút xoắn xuýt.
Có ai cưới rồi, lại muốn cưới lại lần nữa. Chỉ có thú thêm thôi. Cho dù lần đầu không được tổ chức đường hoàng nhưng cũng không thể tái lại làm thêm lần nữa.
"Hạ Thần ta muốn, kẻ nào dám nói. Tới đó phải nuôi ngươi béo béo trắng trắng một chút mới tốt. Hiện giờ ngươi gầy ghế này không được, sau này mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho ngươi" Hạ Thần vừa nói tay vừa sờ sờ tới lui thân thể Triệu Tiểu Mộc, y nằm trong lòng hắn, thân thể cứng đờ, mặt cũng đã nóng rần.
Tác giả :
Nhược Tâm Bà Bà