Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 10: Triệu Gia
Bên này, Triệu gia cũng đã nghe được tin ca tế của họ đã điên loạn.
Vậy con họ phải làm sao đây?
"Ông nó, Tiểu Mộc phải làm sao đây? Nó sẽ không bị Hạ Thư An giết chết đi?" Liễu thị đôi mắt phiếm đỏ nói với Triệu Lương
"Để tôi đi xem thế nào, nếu không tốt thì tôi đi mượn 5 lượng trả lại cho hắn, xin hắn tha cho Tiểu Mộc" Triệu Phụ nói
Hai người đang bàn luận lại nghe thấy Triệu Lâm từ bên ngoài lớn tiếng hô "cha, nương, ca trở về"
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, liền nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Triệu Tiểu Mộc bị hai vợ chồng Triệu gia lôi kéo vào trong nhà, đóng cửa lại Liễu thị kiểm tra thân y một vòng liền hỏi "Tiểu Mộc, tên điên kia không đánh ngươi chứ?"
"Nương, Hạ Thần không điên, hắn là phu quân ta" Triệu Tiểu Mộc nói
"Giờ ai lại không biết hắn bị Hạ gia bức điên rồi chứ, ngươi sau này phải sống thế nào, nhỡ hắn điên lên cầm dao chém ngươi thì làm sao?" Liễu thị bật khóc
"Nương, người đừng lo, hắn sẽ không đối với ta như vậy. Hắn bảo ta mang cái này đến cho các ngươi"
Nói xong y từ trong ngực lấy ra 10 lượng bạc để trên bàn, ba người Triệu gia ngơ ngác nhìn nhau.
Này, Hạ Thần kia cho họ tiền sao?
"Cha, nương Thần ca đòi 5 lượng Hạ gia nợ chúng ta, lại còn cho 5 lượng" y nói
"Không, không. Ngươi mang cái này trả cho hắn, sau đó xin hắn tha cho ngươi. Trở về đây chúng ta tiếp tục sinh sống như trước, nếu hắn không tha, ngươi trốn về đây chúng ta rời khỏi đây tìm nơi khác sinh sống" Triệu phụ lúc này lên tiếng. Ông phải cứu con ông ra khỏi người kia
"Cha, ta không đi. Hắn là phu quân ta. Ta sẽ cùng hắn sống cả đời này. Mọi người đừng lo, hắn sẽ không ủy khuất ta" y chắc chắn nói
"Ngươi lấy gì mà khẳng định như thế? Giờ khắp thôn này ai không biết hắn là kẻ điên rồi chứ?" Liễu thị càng thêm lo lắng đứa con này, y đã nhận định liền sẽ không từ bỏ
"Ta tin hắn" y nói
Cả Triệu gia không sao khuyên ngăn được y, chỉ đành thuận theo y
"được rồi, chúng ta tin ngươi. Ngươi luôn có chủ ý, sẽ không để mình chịu ủy khuất. Nếu như không sống được thì trốn đi, chúng ta rời khỏi đây, chỉ cần cùng nhau ở đâu cũng được" Triệu phụ mắt hồng hồng nói.
Đứa con này của ông từ nhỏ đã phải theo gia đình chịu khổ, nhưng chưa từng oán thán một lời. Nếu đó là điều y mong muốn, vậy thì cứ như vậy đi.
"Cha, nương, A Lâm ta phải về đây. Sáng giờ Thần ca vẫn chưa được ăn gì, hắn muốn lên trấn trên mua ít đồ, ta về cùng hắn trước" y nói, đang định đi thì Liễu thị gọi lại
"Ngươi đợi một chút"
Bà chạy vào bếp, lúc sau bưng một bát cơm lớn, lại thêm một chén gà rừng kho cùng đôi đũa đưa cho y.
"Ngươi cầm về ăn, gà hôm qua Hạ Thần đưa, ta giữ lại một ít hôm nay kho"
"Nương, không cần"
"Cầm đi" Triệu phụ lên tiếng
"Vậy ta về trước" y nói xong thì rời đi. Triệu gia ở lại cũng chỉ biết thở dài.
Triệu Tiểu Mộc vừa đến chân núi liền nhìn thấy Hạ Long Tỉnh đang đi xuống núi.
"Nhị thúc" y nhẹ giọng gọi ông. Đối với người nhị thúc của Hạ Thần này, y cũng phần nào có hảo cảm, lúc nãy ông cũng đứng ra giúp bọn họ.
"Tiểu Mộc, ngươi trở về rồi à? Biết hai ngươi sáng giờ không có ăn gì, ta mang chút đồ ăn cho hai ngươi, mau trở về ăn đi" lúc ông nói cũng để ý trên tay y
"Đa tạ nhị thúc" y cười nói
"Có gì mà đa tạ, tách ra khỏi gia đình kia rồi thì hai ngươi phải sống cho tốt, ta muốn chống mắt coi cái gia đình kia bị báo ứng thế nào, ngươi cũng nên trở về đi thôi. Ta cũng phải đi đây" ông vừa nói vừa chỉ về hướng Hạ gia bên kia.
"Nhị thúc đi cẩn thận" y nói xong cũng chạy nhanh lên núi.
Hạ Thần đem hang động quét tước lại một lần, nơi này vốn là nơi lúc nhỏ y bị đánh trốn đến đây, tuy hang động nhỏ nhưng cũng đủ để tránh mưa tránh gió.
Trưởng thôn muốn giúp hai người tìm một căn nhà nhỏ ở tạm, nhưng mà nhà không có người ở đã hoang tàn, căn thì đổ nát, căn thì đã tốc mái.
Hạ Thần cũng không muốn làm khó ông, nên từ chối nói với ông đã có chỗ ở.
Trời hiện tại ngày càng lạnh, đợi Triệu Tiểu Mộc trở về hắn đã thu thập được một bó củi lớn.
"Thần ca, ăn cơm trước đã?" Triệu Tiểu Mộc đem cơm để đến tảng đá mà nhị thúc đặt thức ăn trước đó.
"Ân" Hạ Thần rửa tay cùng mặt, lại gọi Triệu Tiểu Mộc đến rửa tay.
Nhị thúc đem một số đồ cần thiết cho hắn sử dụng tạm. Cũng khuyên bảo hắn cố gắng sống tốt, không vì mình cũng phải vì Triệu Tiểu Mộc. Hắn chỉ cười đáp ứng.
Tất nhiên hắn phải sống tốt rồi, với hắn mà nói điều kiện khắc khổ nhất đều đã từng trải qua, giờ tạm thời sống thế này đã.
Những người giúp hắn lúc hắn khó khăn nhất, hắn sẽ không quên ơn. Còn những kẻ kia, mặc kệ đi, không quan tâm là được.
"Là cơm ở nhà sao?" Nhìn thấy cơm Triệu Tiểu Mộc mang về, hắn hỏi
"Ân, cha nương bảo ta đem về" y đưa đôi đũa cho Hạ Thần "chỉ có một đôi đũa, ngươi ăn trước đi"
Hạ Thần đưa tay lấy đũa, gắp một miếng thịt gà đút cho y, lại gắp một đũa cơm ăn. Cứ như vậy, với một đôi đũa, cả hai cũng vui vui vẻ vẻ mà ăn hết một bữa cơm.
Vậy con họ phải làm sao đây?
"Ông nó, Tiểu Mộc phải làm sao đây? Nó sẽ không bị Hạ Thư An giết chết đi?" Liễu thị đôi mắt phiếm đỏ nói với Triệu Lương
"Để tôi đi xem thế nào, nếu không tốt thì tôi đi mượn 5 lượng trả lại cho hắn, xin hắn tha cho Tiểu Mộc" Triệu Phụ nói
Hai người đang bàn luận lại nghe thấy Triệu Lâm từ bên ngoài lớn tiếng hô "cha, nương, ca trở về"
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, liền nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Triệu Tiểu Mộc bị hai vợ chồng Triệu gia lôi kéo vào trong nhà, đóng cửa lại Liễu thị kiểm tra thân y một vòng liền hỏi "Tiểu Mộc, tên điên kia không đánh ngươi chứ?"
"Nương, Hạ Thần không điên, hắn là phu quân ta" Triệu Tiểu Mộc nói
"Giờ ai lại không biết hắn bị Hạ gia bức điên rồi chứ, ngươi sau này phải sống thế nào, nhỡ hắn điên lên cầm dao chém ngươi thì làm sao?" Liễu thị bật khóc
"Nương, người đừng lo, hắn sẽ không đối với ta như vậy. Hắn bảo ta mang cái này đến cho các ngươi"
Nói xong y từ trong ngực lấy ra 10 lượng bạc để trên bàn, ba người Triệu gia ngơ ngác nhìn nhau.
Này, Hạ Thần kia cho họ tiền sao?
"Cha, nương Thần ca đòi 5 lượng Hạ gia nợ chúng ta, lại còn cho 5 lượng" y nói
"Không, không. Ngươi mang cái này trả cho hắn, sau đó xin hắn tha cho ngươi. Trở về đây chúng ta tiếp tục sinh sống như trước, nếu hắn không tha, ngươi trốn về đây chúng ta rời khỏi đây tìm nơi khác sinh sống" Triệu phụ lúc này lên tiếng. Ông phải cứu con ông ra khỏi người kia
"Cha, ta không đi. Hắn là phu quân ta. Ta sẽ cùng hắn sống cả đời này. Mọi người đừng lo, hắn sẽ không ủy khuất ta" y chắc chắn nói
"Ngươi lấy gì mà khẳng định như thế? Giờ khắp thôn này ai không biết hắn là kẻ điên rồi chứ?" Liễu thị càng thêm lo lắng đứa con này, y đã nhận định liền sẽ không từ bỏ
"Ta tin hắn" y nói
Cả Triệu gia không sao khuyên ngăn được y, chỉ đành thuận theo y
"được rồi, chúng ta tin ngươi. Ngươi luôn có chủ ý, sẽ không để mình chịu ủy khuất. Nếu như không sống được thì trốn đi, chúng ta rời khỏi đây, chỉ cần cùng nhau ở đâu cũng được" Triệu phụ mắt hồng hồng nói.
Đứa con này của ông từ nhỏ đã phải theo gia đình chịu khổ, nhưng chưa từng oán thán một lời. Nếu đó là điều y mong muốn, vậy thì cứ như vậy đi.
"Cha, nương, A Lâm ta phải về đây. Sáng giờ Thần ca vẫn chưa được ăn gì, hắn muốn lên trấn trên mua ít đồ, ta về cùng hắn trước" y nói, đang định đi thì Liễu thị gọi lại
"Ngươi đợi một chút"
Bà chạy vào bếp, lúc sau bưng một bát cơm lớn, lại thêm một chén gà rừng kho cùng đôi đũa đưa cho y.
"Ngươi cầm về ăn, gà hôm qua Hạ Thần đưa, ta giữ lại một ít hôm nay kho"
"Nương, không cần"
"Cầm đi" Triệu phụ lên tiếng
"Vậy ta về trước" y nói xong thì rời đi. Triệu gia ở lại cũng chỉ biết thở dài.
Triệu Tiểu Mộc vừa đến chân núi liền nhìn thấy Hạ Long Tỉnh đang đi xuống núi.
"Nhị thúc" y nhẹ giọng gọi ông. Đối với người nhị thúc của Hạ Thần này, y cũng phần nào có hảo cảm, lúc nãy ông cũng đứng ra giúp bọn họ.
"Tiểu Mộc, ngươi trở về rồi à? Biết hai ngươi sáng giờ không có ăn gì, ta mang chút đồ ăn cho hai ngươi, mau trở về ăn đi" lúc ông nói cũng để ý trên tay y
"Đa tạ nhị thúc" y cười nói
"Có gì mà đa tạ, tách ra khỏi gia đình kia rồi thì hai ngươi phải sống cho tốt, ta muốn chống mắt coi cái gia đình kia bị báo ứng thế nào, ngươi cũng nên trở về đi thôi. Ta cũng phải đi đây" ông vừa nói vừa chỉ về hướng Hạ gia bên kia.
"Nhị thúc đi cẩn thận" y nói xong cũng chạy nhanh lên núi.
Hạ Thần đem hang động quét tước lại một lần, nơi này vốn là nơi lúc nhỏ y bị đánh trốn đến đây, tuy hang động nhỏ nhưng cũng đủ để tránh mưa tránh gió.
Trưởng thôn muốn giúp hai người tìm một căn nhà nhỏ ở tạm, nhưng mà nhà không có người ở đã hoang tàn, căn thì đổ nát, căn thì đã tốc mái.
Hạ Thần cũng không muốn làm khó ông, nên từ chối nói với ông đã có chỗ ở.
Trời hiện tại ngày càng lạnh, đợi Triệu Tiểu Mộc trở về hắn đã thu thập được một bó củi lớn.
"Thần ca, ăn cơm trước đã?" Triệu Tiểu Mộc đem cơm để đến tảng đá mà nhị thúc đặt thức ăn trước đó.
"Ân" Hạ Thần rửa tay cùng mặt, lại gọi Triệu Tiểu Mộc đến rửa tay.
Nhị thúc đem một số đồ cần thiết cho hắn sử dụng tạm. Cũng khuyên bảo hắn cố gắng sống tốt, không vì mình cũng phải vì Triệu Tiểu Mộc. Hắn chỉ cười đáp ứng.
Tất nhiên hắn phải sống tốt rồi, với hắn mà nói điều kiện khắc khổ nhất đều đã từng trải qua, giờ tạm thời sống thế này đã.
Những người giúp hắn lúc hắn khó khăn nhất, hắn sẽ không quên ơn. Còn những kẻ kia, mặc kệ đi, không quan tâm là được.
"Là cơm ở nhà sao?" Nhìn thấy cơm Triệu Tiểu Mộc mang về, hắn hỏi
"Ân, cha nương bảo ta đem về" y đưa đôi đũa cho Hạ Thần "chỉ có một đôi đũa, ngươi ăn trước đi"
Hạ Thần đưa tay lấy đũa, gắp một miếng thịt gà đút cho y, lại gắp một đũa cơm ăn. Cứ như vậy, với một đôi đũa, cả hai cũng vui vui vẻ vẻ mà ăn hết một bữa cơm.
Tác giả :
Nhược Tâm Bà Bà