Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần
Chương 59: Tiết lộ thân phận
Tịch Dao nghe hắn nói vậy nàng vô cùng cảm động, Merity tay trái lau đi giọt nước mắt trên má của nàng giọng hắn trầm ấm vang lên.
"Ngoan, không khóc nữa được chứ?"
Tịch Dao gật đầu nàng lấy tay lau đi những giọt lệ, tay phải chạm vào chiếc nhẫn trong không gian mặc lại y phục đàng hoàng vào sau đó lấy cây đao nhỏ lúc trước từ trong không gian ra, nàng cúi đầu giọng ấp úng.
"Xin lỗi vì để chàng phải lo lắng như thế, để chàng phải đi tới tận đây đón ta, ta...ta có một món quà tặng chàng... coi như là lời xin lỗi đi."
Merity nhìn thấy trên tay nàng cầm một thanh chủy thủ có vỏ bên ngoài, phần chuôi thanh chủy thủ được đính một viên lam ngọc nhìn cực đẹp, phần thân võ cũng có định nhiều viên đá quý nhỏ theo một hoa văn nhất định. Merity cầm lấy thanh chủy thủ lên thử mở vỏ ra thì đã cảm nhận được một đường sắc bén, tia sáng lướt qua mắt hắn, một cây chủy thủ bằng sắt mà lưỡi chủy thủ lại là màu trắng quả là cực kỳ quý hiếm, hắn cầm lấy thanh chủy thủ nhét vào trong thắt lưng rồi nhìn kẻ bên cạnh đang ấp úng kia gõ đầu một cái.
"Là lỗi của ta mới đúng, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, để nàng phải lưu lạc tới nơi đất khách quê người này."
Hắn vừa ôm nàng vào lòng, thì có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
"Thư Anh, hoàng hậu gọi cô đó."
Nàng nghe thế lập tức đáp lại. "Ừm tôi sẽ tới liền."
Hắn nhìn nàng, có chút không hiểu hỏi. "Thư Anh... là sao?"
Nàng cười quay mặt chuẩn bị rời đi, giọng nàng vang lên.
"Đó là tên giả ta dùng để ngụy trang ở đất nước này, ta phải đi gặp hoàng hậu xứ Assyria đã, chàng cứ yên tâm ở đây đi, cả hoàng cung này không mấy ai dám tỳ tiện bước vào phòng của ta đâu."
Dứt lời nàng mở cửa phòng rồi bước ra ngoài rời đi, cánh cửa đóng lại, hắn cũng là yên tâm ngồi xuống mà nghỉ ngơi, xoa xoa cái chân bị trật của mình.
Merity ngoài đó một lúc sau thì Vincent đã quay lại bên cạnh còn có Liam, Liam báo cáo cho hắn toàn bộ những gì hắn biết về vương quốc này, Merity cũng an lòng bởi vì những người ở đây đều tốt với nàng, Vincent cũng đã thông báo cho anh biết về tình hình của ba mật vụ kia, họ đều rất ổn đang chờ bên ngoài.
Merity gật đầu an tâm, một lúc sau Tịch Dao mới trở về phòng. nhìn ba nam nhân trong phòng mà cười nhẹ, trên tay nàng cầm thêm một đĩa bánh nếp, nàng đặt xuống bàn nhìn Merity và Vincent thở dài.
"Khá đói rồi đúng không? Vậy thì ăn đi cho đỡ đói, ở Assyria này loại bánh là lương thực chính của họ, hai người ăn tạm đi."
Merity và Vincent nhìn nhau, mỗi người cầm một cái bánh lên mà ăn, Liam cũng thế. Vừa ăn Merity vừa hỏi nàng.
"Tịch Dao nàng có thể nói cho ta biết làm sao nàng lại ở Assyria này không?"
Nàng im lặng nghĩ ngợi một hồi sau đó thản nhiên trả lời.
"Chuyện này dài lắm, sau này về Ai Cập rồi, ta sẽ từ từ kể lại cho chàng nghe"
Hắn cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu, sau khi ăn xong hai miếng bánh, hắn định đứng dậy liền bị cái chân trật của mình làm nhói đau, Tịch Dao nhìn bộ dạng cà nhắc cà thọt của hắn biết ngay là Merity vì lý do nào đó đã bị trật chân rồi, nàng cau mày bước tới chỗ hắn đẩy hắn ngồi xuống ghế lại rồi ngồi xổm xuống dưới đất nắm lấy chân hắn bẻ mạnh một cái. Merity đau nhưng không hề lên tiếng, rồi nàng lấy một miếng dán salonpas dán vào phần gót chân và mắt cá chân cho hắn, xong việc nàng đứng dậy giọng thanh cao.
"Cấm bỏ 2 miếng dán này ra trước khi ta cho phép, lần sau đi đứng cho cẩn thận, xương cốt đấy chứ không đùa được đâu."
Merity không dám cãi lại mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hai anh thị vệ thân cận nãy giờ cũng chỉ dám cấm mắt cấm mũi mà ăn chứ tiệt không dám lên tiếng, nàng ngồi xuống ghế to ra hơi tức giận, còn Merity và hai người kia đứng ngồi yên một chỗ không dám động đậy, tầm nửa canh giờ sau Tịch Dao lại lên tiếng.
"Đứng dậy bước đi thử xem, nếu còn đau thì ta phải chụp X quang một cái rồi đó."
Ba nam thanh niên không thể hiểu những từ cuối của nàng là gì, nhưng họ biết rõ là nàng là đại phu và bệnh nhân thì phải nghe lời đại phu không được cãi lại, Liam và Vincent muốn giúp đỡ Merity dậy, nhưng Merity lắc đầu anh muốn tự mình đứng dậy, cảm giác tuy còn nhói nhưng cũng đã bớt đau hơn rất nhiều rồi. Tịch Dao quan sát biểu hiện của Merity cũng biết rằng tình trạng của anh đã ổn hơn rồi, giọng nàng lại vang lên lạnh nhạt nhưng vẫn hết sức lo lắng.
"Đừng cố quá, thời gian này cấm chạy nhảy lung tung, lớn rồi chứ có phải hài tử nữa đâu mà lại để cho người khác lo lắng, giờ thì chàng có thể đi lại rồi đó."
Merity rất vui vì nàng lo lắng cho mình, hắn biết nàng đang giận hắn tại sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân mà lại để bị trật chân, hắn quay lại phía Liam và Vincent nói lớn hùng hồn.
"Vincent, đi thôi chúng ta tới lúc tiết lộ thân phận thực sự rồi, Liam ngươi vẫn ở lại đây bảo vệ cho nàng ấy."
Tịch Dao lắc đầu phẩy phẩy cái tay.
"Liam tiễn hai vị khách này đi, mắc công lại đi lạc sang nơi nào nữa."
Liam gật đầu tuân mệnh, sau đó Merity và Vincent đi theo chỉ điểm của Liam, men theo đường mòn mà thành công rời khỏi hoàng cung Assyria. Sau khi hai người rời khỏi kinh thành Assur, trở lại lữ quán ngoại thành hợp mặt với những binh sĩ khác.
Trong quán trọ, Merity ra lệnh cho binh sĩ thay y phục, họ cởi bỏ lớp áo thương nhân trở lại với thân phận thật của mình, Merity cũng thế mặc trên người bộ y phục làm từ vàng và vải lụa thượng hạng, đeo lên đầu chiếc vương miện chim ưng biểu tượng cho quyền lực của mình, sau đó của đoàn quân xuất phát về phía hoàng cung.
Thị vệ gác cổng thành thứ 2 nhìn thấy đoàn quân của Merity từ xa lập tức chạy về thông báo hoàng cung cho vua của Assyria, y nghe thấy liền gọi tất cả binh lính, thị vệ ra xếp hàng ngoài cổng hoàng cung, chính thức nghênh tiếp Pharaoh Ai Cập, y cũng cùng với Yuria ra tận cổng hoàng cung đón tiếp.
Cổng kinh thành mở rộng, người dân được binh sĩ chặn lại hai bên đường tạo một con đường thẳng tắp từ ngoài lớp chắn thứ hai đổ vào hoàng cung, Merity cùng binh đoàn của mình đi bộ vào trong để tỏ lòng kính trọng. Còn 30 bước chân nữa là tới hoàng cung Assyria, Merity ra lệnh cho binh sĩ dừng bước, riêng anh và Vincent bước tới trước mặt toàn thể bá quan văn võ của hoàng cung Assyria, đám quan viên xôn xao cả lên.
"Đó chính là pharaoh của Ai Cập sao, nhìn hắn trẻ quá."
"Là thật đó, năm trước ta từng đi xứ Ai Cập nên đã từng diện kiến y."
"Nghe đồn hắn rất tàn bạo và khát máu, nhưng lại rất yêu thương hoàng phi của mình, như đức vua của chúng ta yêu thương hoàng hậu vậy."
"Ừ đúng vậy, lần này hắn qua đây là muốn tìm hoàng phi của mình đó."
........
Một loạt tiếng xì xào vang lên không ngớt, còn Merity và Cazari lại nhìn nhau mà im lặng, khuôn mặt trầm ngâm như muốn dò xét đối phương, binh lính và quan viên hai bên nhìn hai người họ mà sợ hãi nuốt nước bọt, trong cái khoảnh khắc im như tờ đó, Merity lại mở một nụ cười trước, giọng anh vang lên trầm thấp không hề cao giọng.
"Xin chào vua của đế quốc Assyria, tôi là Isara Merity là vua của Ai Cập, tôi tới đây chỉ để đón hoàng phi của mình về, nếu có gì mạo phạm, mong quý quốc bỏ qua cho."
Lúc này Cazari cũng là bỏ bộ mặt nghiêm nghị xuống, vui vẻ đáp.
"Xin chào vua của đế chế Ai Cập, tôi là Abdulaziz Cazari và là vua của đế quốc này, từ lâu đã nghe đại danh của huynh giờ mới có cơ hội gặp, mời huynh vào đại sảnh nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ giúp huynh tìm hoàng phi sau."
Merity gật đầu, đám quan viên và binh lính hai bên thở phào nhẹ nhõm, cả hoàng hậu Yuria cũng thế.
Merity và Vincent vào bên vào trong đại sảnh hoàng cung, đám binh sĩ còn lại thì được đãi tiệc ở một khu quân trại khác để cho rộng rãi.
Lúc này trong trù phòng cũng đã và đang tấp ngậm chuẩn bị cho bữa tiệc đón chào pharaoh của Ai Cập đến. Merity cười nói vui vẻ với vua và hoàng hậu Assyria. Trong phòng mình Tịch Dao đang tắm rửa thay y phục chuẩn bị cho màn xuất hiện với ngôi vị hoàng phi Ai Cập.
- -----
Tại đại sảnh hoàng cung, vua Assyria cầm ly rượu lên kính Merity, uống hết một hơi rồi bỗng y lên tiếng.
"Không biết Merity - huynh đã tìm được nơi mà hoàng phi đang ở chưa, nếu chưa bọn ta sẽ phối hợp tìm kiếm, huynh yên tâm chỉ cần là hoàng phi đang ở trong lãnh thổ của Assyria ta, thì dù có lập tung cả đất nước này ta cũng nhất định sẽ tìm ra cho huynh."
Merity cười nhẹ kính rượu như là đã nhận thành ý của vua Assyria.
"Đã khiến cho huynh phải nhọc lòng, có điều ta đã tìm được nàng ấy rồi, không phiền huynh phải thay ta lập tung cả đất nước lên đâu."
Cazari và hoàng hậu Yuria ngạc nhiên, Yuria lên tiếng.
"Nếu như đã tìm được hoàng phi rời, vì thì tại sao lại không đón cô ấy đến hoàng cung cùng?"
Merity cười nhẹ lắc đầu.
"Bởi vì nàng ấy... đã và đang ở đây cho nên ta không cần phải mời."
Lúc này trên dưới toàn thể triều đình Assyria không hiểu được gì hết, họ đảo mắt nhìn nhau, Cazari nghiêm túc hỏi lại.
"Hoàng phi...cô ấy đang ở đây sao, vậy hoàng phi đâu?"
- -----Lời Tác Giả------
Thời gian nghỉ mệt của tác giả đã hết nha, bắt đầu từ chương này truyện sẽ được làm lại theo lịch, Thứ 2-4-6 sẽ bảo đảm ra chương mới. Yêu các bạn rất nhiều.
●●●●●Hết Chương 59●●●●●
"Ngoan, không khóc nữa được chứ?"
Tịch Dao gật đầu nàng lấy tay lau đi những giọt lệ, tay phải chạm vào chiếc nhẫn trong không gian mặc lại y phục đàng hoàng vào sau đó lấy cây đao nhỏ lúc trước từ trong không gian ra, nàng cúi đầu giọng ấp úng.
"Xin lỗi vì để chàng phải lo lắng như thế, để chàng phải đi tới tận đây đón ta, ta...ta có một món quà tặng chàng... coi như là lời xin lỗi đi."
Merity nhìn thấy trên tay nàng cầm một thanh chủy thủ có vỏ bên ngoài, phần chuôi thanh chủy thủ được đính một viên lam ngọc nhìn cực đẹp, phần thân võ cũng có định nhiều viên đá quý nhỏ theo một hoa văn nhất định. Merity cầm lấy thanh chủy thủ lên thử mở vỏ ra thì đã cảm nhận được một đường sắc bén, tia sáng lướt qua mắt hắn, một cây chủy thủ bằng sắt mà lưỡi chủy thủ lại là màu trắng quả là cực kỳ quý hiếm, hắn cầm lấy thanh chủy thủ nhét vào trong thắt lưng rồi nhìn kẻ bên cạnh đang ấp úng kia gõ đầu một cái.
"Là lỗi của ta mới đúng, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, để nàng phải lưu lạc tới nơi đất khách quê người này."
Hắn vừa ôm nàng vào lòng, thì có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
"Thư Anh, hoàng hậu gọi cô đó."
Nàng nghe thế lập tức đáp lại. "Ừm tôi sẽ tới liền."
Hắn nhìn nàng, có chút không hiểu hỏi. "Thư Anh... là sao?"
Nàng cười quay mặt chuẩn bị rời đi, giọng nàng vang lên.
"Đó là tên giả ta dùng để ngụy trang ở đất nước này, ta phải đi gặp hoàng hậu xứ Assyria đã, chàng cứ yên tâm ở đây đi, cả hoàng cung này không mấy ai dám tỳ tiện bước vào phòng của ta đâu."
Dứt lời nàng mở cửa phòng rồi bước ra ngoài rời đi, cánh cửa đóng lại, hắn cũng là yên tâm ngồi xuống mà nghỉ ngơi, xoa xoa cái chân bị trật của mình.
Merity ngoài đó một lúc sau thì Vincent đã quay lại bên cạnh còn có Liam, Liam báo cáo cho hắn toàn bộ những gì hắn biết về vương quốc này, Merity cũng an lòng bởi vì những người ở đây đều tốt với nàng, Vincent cũng đã thông báo cho anh biết về tình hình của ba mật vụ kia, họ đều rất ổn đang chờ bên ngoài.
Merity gật đầu an tâm, một lúc sau Tịch Dao mới trở về phòng. nhìn ba nam nhân trong phòng mà cười nhẹ, trên tay nàng cầm thêm một đĩa bánh nếp, nàng đặt xuống bàn nhìn Merity và Vincent thở dài.
"Khá đói rồi đúng không? Vậy thì ăn đi cho đỡ đói, ở Assyria này loại bánh là lương thực chính của họ, hai người ăn tạm đi."
Merity và Vincent nhìn nhau, mỗi người cầm một cái bánh lên mà ăn, Liam cũng thế. Vừa ăn Merity vừa hỏi nàng.
"Tịch Dao nàng có thể nói cho ta biết làm sao nàng lại ở Assyria này không?"
Nàng im lặng nghĩ ngợi một hồi sau đó thản nhiên trả lời.
"Chuyện này dài lắm, sau này về Ai Cập rồi, ta sẽ từ từ kể lại cho chàng nghe"
Hắn cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu, sau khi ăn xong hai miếng bánh, hắn định đứng dậy liền bị cái chân trật của mình làm nhói đau, Tịch Dao nhìn bộ dạng cà nhắc cà thọt của hắn biết ngay là Merity vì lý do nào đó đã bị trật chân rồi, nàng cau mày bước tới chỗ hắn đẩy hắn ngồi xuống ghế lại rồi ngồi xổm xuống dưới đất nắm lấy chân hắn bẻ mạnh một cái. Merity đau nhưng không hề lên tiếng, rồi nàng lấy một miếng dán salonpas dán vào phần gót chân và mắt cá chân cho hắn, xong việc nàng đứng dậy giọng thanh cao.
"Cấm bỏ 2 miếng dán này ra trước khi ta cho phép, lần sau đi đứng cho cẩn thận, xương cốt đấy chứ không đùa được đâu."
Merity không dám cãi lại mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hai anh thị vệ thân cận nãy giờ cũng chỉ dám cấm mắt cấm mũi mà ăn chứ tiệt không dám lên tiếng, nàng ngồi xuống ghế to ra hơi tức giận, còn Merity và hai người kia đứng ngồi yên một chỗ không dám động đậy, tầm nửa canh giờ sau Tịch Dao lại lên tiếng.
"Đứng dậy bước đi thử xem, nếu còn đau thì ta phải chụp X quang một cái rồi đó."
Ba nam thanh niên không thể hiểu những từ cuối của nàng là gì, nhưng họ biết rõ là nàng là đại phu và bệnh nhân thì phải nghe lời đại phu không được cãi lại, Liam và Vincent muốn giúp đỡ Merity dậy, nhưng Merity lắc đầu anh muốn tự mình đứng dậy, cảm giác tuy còn nhói nhưng cũng đã bớt đau hơn rất nhiều rồi. Tịch Dao quan sát biểu hiện của Merity cũng biết rằng tình trạng của anh đã ổn hơn rồi, giọng nàng lại vang lên lạnh nhạt nhưng vẫn hết sức lo lắng.
"Đừng cố quá, thời gian này cấm chạy nhảy lung tung, lớn rồi chứ có phải hài tử nữa đâu mà lại để cho người khác lo lắng, giờ thì chàng có thể đi lại rồi đó."
Merity rất vui vì nàng lo lắng cho mình, hắn biết nàng đang giận hắn tại sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân mà lại để bị trật chân, hắn quay lại phía Liam và Vincent nói lớn hùng hồn.
"Vincent, đi thôi chúng ta tới lúc tiết lộ thân phận thực sự rồi, Liam ngươi vẫn ở lại đây bảo vệ cho nàng ấy."
Tịch Dao lắc đầu phẩy phẩy cái tay.
"Liam tiễn hai vị khách này đi, mắc công lại đi lạc sang nơi nào nữa."
Liam gật đầu tuân mệnh, sau đó Merity và Vincent đi theo chỉ điểm của Liam, men theo đường mòn mà thành công rời khỏi hoàng cung Assyria. Sau khi hai người rời khỏi kinh thành Assur, trở lại lữ quán ngoại thành hợp mặt với những binh sĩ khác.
Trong quán trọ, Merity ra lệnh cho binh sĩ thay y phục, họ cởi bỏ lớp áo thương nhân trở lại với thân phận thật của mình, Merity cũng thế mặc trên người bộ y phục làm từ vàng và vải lụa thượng hạng, đeo lên đầu chiếc vương miện chim ưng biểu tượng cho quyền lực của mình, sau đó của đoàn quân xuất phát về phía hoàng cung.
Thị vệ gác cổng thành thứ 2 nhìn thấy đoàn quân của Merity từ xa lập tức chạy về thông báo hoàng cung cho vua của Assyria, y nghe thấy liền gọi tất cả binh lính, thị vệ ra xếp hàng ngoài cổng hoàng cung, chính thức nghênh tiếp Pharaoh Ai Cập, y cũng cùng với Yuria ra tận cổng hoàng cung đón tiếp.
Cổng kinh thành mở rộng, người dân được binh sĩ chặn lại hai bên đường tạo một con đường thẳng tắp từ ngoài lớp chắn thứ hai đổ vào hoàng cung, Merity cùng binh đoàn của mình đi bộ vào trong để tỏ lòng kính trọng. Còn 30 bước chân nữa là tới hoàng cung Assyria, Merity ra lệnh cho binh sĩ dừng bước, riêng anh và Vincent bước tới trước mặt toàn thể bá quan văn võ của hoàng cung Assyria, đám quan viên xôn xao cả lên.
"Đó chính là pharaoh của Ai Cập sao, nhìn hắn trẻ quá."
"Là thật đó, năm trước ta từng đi xứ Ai Cập nên đã từng diện kiến y."
"Nghe đồn hắn rất tàn bạo và khát máu, nhưng lại rất yêu thương hoàng phi của mình, như đức vua của chúng ta yêu thương hoàng hậu vậy."
"Ừ đúng vậy, lần này hắn qua đây là muốn tìm hoàng phi của mình đó."
........
Một loạt tiếng xì xào vang lên không ngớt, còn Merity và Cazari lại nhìn nhau mà im lặng, khuôn mặt trầm ngâm như muốn dò xét đối phương, binh lính và quan viên hai bên nhìn hai người họ mà sợ hãi nuốt nước bọt, trong cái khoảnh khắc im như tờ đó, Merity lại mở một nụ cười trước, giọng anh vang lên trầm thấp không hề cao giọng.
"Xin chào vua của đế quốc Assyria, tôi là Isara Merity là vua của Ai Cập, tôi tới đây chỉ để đón hoàng phi của mình về, nếu có gì mạo phạm, mong quý quốc bỏ qua cho."
Lúc này Cazari cũng là bỏ bộ mặt nghiêm nghị xuống, vui vẻ đáp.
"Xin chào vua của đế chế Ai Cập, tôi là Abdulaziz Cazari và là vua của đế quốc này, từ lâu đã nghe đại danh của huynh giờ mới có cơ hội gặp, mời huynh vào đại sảnh nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ giúp huynh tìm hoàng phi sau."
Merity gật đầu, đám quan viên và binh lính hai bên thở phào nhẹ nhõm, cả hoàng hậu Yuria cũng thế.
Merity và Vincent vào bên vào trong đại sảnh hoàng cung, đám binh sĩ còn lại thì được đãi tiệc ở một khu quân trại khác để cho rộng rãi.
Lúc này trong trù phòng cũng đã và đang tấp ngậm chuẩn bị cho bữa tiệc đón chào pharaoh của Ai Cập đến. Merity cười nói vui vẻ với vua và hoàng hậu Assyria. Trong phòng mình Tịch Dao đang tắm rửa thay y phục chuẩn bị cho màn xuất hiện với ngôi vị hoàng phi Ai Cập.
- -----
Tại đại sảnh hoàng cung, vua Assyria cầm ly rượu lên kính Merity, uống hết một hơi rồi bỗng y lên tiếng.
"Không biết Merity - huynh đã tìm được nơi mà hoàng phi đang ở chưa, nếu chưa bọn ta sẽ phối hợp tìm kiếm, huynh yên tâm chỉ cần là hoàng phi đang ở trong lãnh thổ của Assyria ta, thì dù có lập tung cả đất nước này ta cũng nhất định sẽ tìm ra cho huynh."
Merity cười nhẹ kính rượu như là đã nhận thành ý của vua Assyria.
"Đã khiến cho huynh phải nhọc lòng, có điều ta đã tìm được nàng ấy rồi, không phiền huynh phải thay ta lập tung cả đất nước lên đâu."
Cazari và hoàng hậu Yuria ngạc nhiên, Yuria lên tiếng.
"Nếu như đã tìm được hoàng phi rời, vì thì tại sao lại không đón cô ấy đến hoàng cung cùng?"
Merity cười nhẹ lắc đầu.
"Bởi vì nàng ấy... đã và đang ở đây cho nên ta không cần phải mời."
Lúc này trên dưới toàn thể triều đình Assyria không hiểu được gì hết, họ đảo mắt nhìn nhau, Cazari nghiêm túc hỏi lại.
"Hoàng phi...cô ấy đang ở đây sao, vậy hoàng phi đâu?"
- -----Lời Tác Giả------
Thời gian nghỉ mệt của tác giả đã hết nha, bắt đầu từ chương này truyện sẽ được làm lại theo lịch, Thứ 2-4-6 sẽ bảo đảm ra chương mới. Yêu các bạn rất nhiều.
●●●●●Hết Chương 59●●●●●
Tác giả :
Độc Cô Cầu Bại