Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần

Chương 17: Mua Nô Lệ

Merity thở dài bất đắc dĩ mà chấp nhận hình phạm này của nàng. Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua cách ngày cử hành hôn lễ còn đúng 3 ngày, mấy ngày nay Tịch Dao và Merity bị các quan tư tế hành lên bờ xuống ruộng, những tư tế ngày nào cũng bắt Tịch Dao và Merity học hết nghi lễ này đến nghi lễ khác, phép tắc rồi bái lạy đủ kiểu, khiến cho cả hai người đều bị làm phiền tới mệt chết, đầu óc say tròn, đã thế lại bị đám người may lễ phục làm phiền thêm, tới mức Merity không chịu được nữa nổi cơn thịnh nộ đuổi hết bọn họ ra ngoài Merity là pharaoh và là người Ai Cập vốn đã được dạy những nghi lễ này từ lâu muốn bỏ học cũng được, nhưng Tịch Dao nàng thì khác nàng là người ngoại quốc lại chỉ là một thường dân, không biết các nghi lễ phép tắc này, vì thế cho dù có như thế nào nàng cũng phải học cho hết, nàng bỗng nhớ đến hồi học ôn thi để thi bằng tiến sĩ y học, Qaey, Reave đem bánh và trà vào cho nàng, nhìn thấy vậy mà cười thầm bởi bình thường nàng cũng hay cho bọn họ bài tập về nhà, lần này cho nàng biết mùi khổ vì học vậy, Qaey, Reave tính tình thì hơi trẻ con nghịch ngợm cho nên nghĩ như vậy nhưng Adead thì lại khác hoàn toàn Adead là người lớn tuổi nhất trong ba người cũng là người có tính tình trầm tĩnh nhất, cô ấy luôn là người hoàn thành tốt tất cả bài tập mà nàng đã giao, thấy nàng vất vả như vậy Adead cũng có những lời nói cổ vũ nàng.

"Công nương, người phải cố gắng lên, người dù gì cũng sắp trở thành hoàng phi, những quy tắc lễ nghi này sớm hay muộn gì người cũng phải học thôi."

Nàng nghe Adead nói vậy gật đầu, tay cầm ly trà uống một hơi rồi lấy lại tinh thần học tiếp, nhưng cũng không biết là tại sao toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể nàng lúc này đều không còn có thể hoạt động được nữa, nàng mệt thật rồi, Tịch Dao lúc này bỏ bút đứng dậy nói to.

"Thôi ta quyết định rồi, nói với quan tư tế ta hôm nay có việc bận nên xin nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nghiêm túc học há."

Ba vị tỳ nữ của nàng đang đứng đó nghe nàng nói vậy mà ngạc nhiên, Adead lập tức phản bác.

"Hả? Như... như vậy đâu có được, công nương chỉ còn hai ngày nữa thôi là ngày cử hành hôn lễ rồi đó ạ."

Nàng bước ra khỏi bàn học duỗi thẳng tay, vặn nắn các ngón tay tỏ vẻ mệt mỏi.

"Chính vì như vậy nên hôm nay ta phải nghỉ, ta muốn đi gặp bà cụ lúc trước đã cho ta ở nhờ nhà, lần này ta trở thành hoàng phi đáng lý phải trả ơn bà ấy mới đúng."

Reave lên tiếng cô nàng có chút khó hiểu hỏi Tịch Dao.

"Nhưng không phải tháng nào người cũng gửi tiền về cho bà ấy sao? nếu như muốn trả ơn thì kêu chúng nô tỳ đi là được."

"Không, ơn cứu mạng cao hơn trời, ta phải đích thân đi nói một lời cảm ơn bà ấy, hơn nữa còn phải mời bà ấy đi dự lễ cưới của ta nữa, Qaey ngươi chuẩn bị một số lễ vật chúng ta xuất cung."

"Vâng."

Qaey gật đầu cùng Reave đi chuẩn bị đồ lễ, trong mặt hai người họ lúc này vui ra mặt vì sắp được đi chơi. Sau khi chuẩn bị xong những lễ vật cần thiết, nàng và 3 tỳ nữ thân cận cùng nhau xuất cung, cả ba đi hơn nửa kinh thành gần tới ngoại thành thì tới thấy nơi đây đang diễn ra một phiên họp chợ*, người dân đem rau, cá, thịt mà mình có đem đổi lấy những thứ mà mình cần trông thật náo nhiệt và vui vẻ, bỗng lúc này nàng nghe được có một tiếng rao bán.

"Bán nô lệ đây, 1000 ure* một tên, mua đi... mua đi."

Nghe được tiếng rao nàng quay lưng lại thì thấy có một sạp bán nhưng lại không bán rau củ quả mà lại có 7 người mặc y phục rách rưới, trên thân thể có đầy những vết thương lớn nhỏ, tay chân bọn họ đều bị trói bởi còng sắt trông vô cùng thảm thương, còn tên thương gia kia thì mặc trên người vải lụa lành lặng, đem vòng vàng nhẫn vàng tầm 50-55 tuổi, tay lão còn cầm một cây roi da trên cây roi da có những vết máu đã khô.

Nàng không ngờ lại có người bán nô lệ ở giữa đường phố, trước kia nàng đọc trong sách nói rằng người Ai Cập cổ đại thường buôn người ở chợ đen cho các quý tộc, quan viên, địa chủ mua lại, nàng không biết là có kẻ dám bán nô lệ công khai ở ngoài ánh sáng thế này. Nghĩ đi nghĩ lại chắc là có chỗ dựa, nàng cũng không muốn quản chuyện này, nhưng lại bị ánh mắt khẽ buồn bã của 3 tỳ nữ của mình mà làm cho bản thân không thể không quan tâm, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện trước kia ba người họ cũng đã từng là nô lệ cho nên rất kỵ nhìn thấy những cảnh này, bỗng nàng nghe được tiếng la lớn tiếng.

"Mày mau đứng lên múa một bài cho tao, nhanh lên từ sáng tới giờ cho bán được đứa nào đều là tại tụi mày làm biếng!"

Dứt lời lão ta định dùng cây roi da đang cầm trên tay kia đánh mạnh vào nữ nhân gầy gò ốm yếu đang không chịu múa vì đau chân kia, nàng nhìn thấy lão người buôn đó đang tính dùng roi đánh lên người cô gái nô lệ kia thì nàng không thể không quản nữa rồi, nàng nhanh chân bước tới chỗ của lão ta nắm chặt cổ tay đang cầm roi của lão ta.

"Ông chủ 7 người nô lệ này ta mua hết, ông không cần phải làm khó bọn họ nữa."

Lão ta quay người tính chửi nàng bỗng nhìn thấy dáng vẻ thanh cao, xinh đẹp của nàng lại cộng thêm nàng mặc y phục quyền quý vòng vàng nhẫn bạc cho nên lão ta lập tức đổi giọng nịnh hót ngay.

" Haha vị tiểu thư này muốn mua sao lại không nói sớm a, ở đây ta có 7 tên nô lệ, 4 nam 3 nữ bọn chúng rất là khỏe mạnh, nữ còn có thể múa và ca hát, mỗi người bọn chúng ta chỉ lấy có 1000 ure thôi, vậy tổng cộng là 7000, tiểu thư cô có điều gì không vừa lòng không ạ."

Nàng nghe lời giới thiệu gió của hắn mà ngao ngán, bọn họ khỏe? Khỏe chỗ nào, trên người thì đầy những vết thương, da dẻ nhăn nheo y hệt bà già, đã thế còn giọng nói thì khô khan vì không được cho uống nước thường xuyên, haizzz đúng là lừa người mà.

"Không, cứ tính như vậy được rồi, Reave đưa cho ông ta 10000 ure.

Nàng vừa dứt lời thì Reave đã móc từ trong túi ra mười xâu tiền xu đưa cho ông ta nói giọng cao ngạo.

"Đây là 10000 ure, ông chủ không cần phải thối lại tiền đâu, vậy giờ bọn ta dẫn người đi được rồi chứ "

Lão thương gia cầm tiền đếm từng đồng rồi gật đầu lia lịa nói.

"Vâng, cô có thể dẫn người đi rồi không thành vấn đề."

Hắn vui vẻ cầm số tiền của nàng đưa, đếm hết lại một lượt sau đó lão ta cười một giọng cực kỳ gian manh ánh mắt lão đảo qua đảo lại nhìn hai bên đường sau đó nhân lúc Tịch Dao bọn nàng còn đang ở đó, lão ta lập tức quát lên.

"Người đâu, có người muốn giải cứu nô lệ, mau mau gọi quân lính tới đây bắt ả ta lại."

Chú Thích: Ure = một loại đơn vị tiền tệ của Ai Cập trong truyện.

Phiên họp chợ*= là một hình thức tụ tập với nhau của các nhà buôn, nông dân, dân chài, người bình thường, họ tụ tập lại để bán đồ, mua đồ, còn có đổi đồ cho nhau, thông thường cứ cách mười ngày người ta sẽ tổ chức họp chợ một lần (tùy theo mỗi địa phương).

●●●●●Hết Chương 19●●●●●
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại