Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 106: Tà Đế Xá Lợi

Sau khi minh ngộ sẽ có phương hướng, lại đi thôi diễn công pháp thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ngũ Đế quyền, Ngũ Cầm hí, Trường Sinh quyết và rất nhiều công pháp làm căn bản, một sồ hình của công pháp mới dần dần hiện ra.

Ba người tiếp tục lên đường, bước chân đều nhẹ nhanh hơn không ít.

Vừa đàm huyền luận đạo, thôi diễn công pháp, vừa chăm chóc người bị thương. Một ngày này, bọn hắn đi tới Trường An.

Trường An phồn hoa đến nổi trừ đế đô Lạc Dương ra thì ngay cả Dương Châu cũng không thể sánh bằng.

"Ngươi khăng khăng muốn tới Trường An, hẳn có ý đồ gì đó?"

Lòng nghi hoặc, Tôn đạo trưởng liền lên tiếng hỏi.

"Ta đến vì Công Dương bảo tàng!"

Sở Dương không hề giấu giếm.

"Công Dương bảo tàng? Mặc dù nghe nói qua nhưng với quyền thế hiện tại của ngươi, sao lại quan tâm đến tài phú bên trong?"

Tôn đạo trưởng không hiểu. Trên đường đi, hắn thấy được thủ đoạn của Sở Dương, ăn thứ tốt nhất, ở nơi tốt nhất, mỗi nơi hắn đến luôn có người đến hầu hạ, những điều này khiến cho lão đạo sĩ hắn thiếu chút lạc lối trong đó.

"Bên trong có Tà Đế Xá Lợi, đây mới là mục tiêu của ta!"

Sở Dương cười nói.

"Tà Đế Xá Lợi? Thứ đó cực kỳ tà môn, nghe nói lịch đại Tà Đế trước khi chết đều sẽ rót một thân công lực vào trong đó, dần dà bên trong ẩn chứa năng lượng kinh khủng, cũng có được ma ý ngập trời lẫn tàn niệm của lịch đại Tà Vương, nếu sơ ý một chút sẽ tẩu hỏa nhập ma."

Tôn đạo trưởng nghiêm túc nói.

"Yên tâm, ta sẽ không làm loạn!"

Sở Dương bảo đảm nỏi.

Ở thành Trường An cũng có Duyệt Tân lâu, nhưng không chỉ một nhà.

Ba người Sở Dương đi thẳng tới Duyệt Tân lâu trong thành, đây cũng là nơi xa hoa nhất, xa xỉ nhất, không phải quan lại quyền quý thì khó có thể tiến vào.

Đương nhiên, đây cũng là nơi tiêu tốn nhất.

Ba người Sở Dương đi thẳng tới gian phòng xa hoa nhất trên tầng cao nhất, sau đó rửa mặt, ăn một bữa no nê. Không lâu sau đó có tiếng gọi cửa, sau đó người tới đi vào, quỳ một chân xuống, cung kính nói: "Lý An, phụ trách ám vệ thành Trường An bái kiến phủ chủ!"

"Nơi này có chuyện gì phát sinh?"

Sở Dương buôn chén trà xuống, nhàn nhạt hỏi: "Đứng dậy trả lời!"

Tôn đạo trưởng ở bên cạnh bình chân như vại, đắm chìm trong tiểu thiên địa của mình, trong lòng thôi diễn công pháp, như si như say.

"Vâng, phủ chủ!"

Lý Anh đứng dậy, khom người cúi đầu, mười phần cung kính, nói: "Trường An thuộc phạm vi thế lực của Lý phiệt, từ khi Dương Quảng chinh phạt Cao Ly lần hai thất bại, Lý phiệt liên tục hành động, âm thầm chế tạo binh khí, huấn luyện binh mã, hình như có ý đồ không tốt."

"Trong dự liệu!" Sở Dương lơ đễnh nõi.

"Đại nhi tử của Lý phiệt môn chủ Lý Uyên là Lý Kiến Thành vươn tay tới Liên Hợp thương hội, vừa đấm vừa xoa, đưa ra tối hậu thư, nếu không đáp ứng để hắn nhúng một chân vào thì hắn sẽ phong bế Liên Hợp thương hội."

Lý Anh bình tĩnh nói.

"Thật to gan, nếu hắn thực dám nhúng tay thì chặt móng vuốt của hắn cho ta!"

Sở Dương hừ lạnh một tiếng.

"Vâng, phủ chủ!"

Lý Anh không hề ngạc nhiên với phản ứng của Sở Dương. Toàn bộ thế lực Sở phủ đều luôn có một nguyên tắc cơ bản, ta không chọc người, nhưng nếu người chọc ta thì cũng đừng trách ta không khách khí. Trước kia có lẽ sẽ nhượng bộ, nhưng gần đây thế lực Sở phủ càng ngày càng mạnh, làm việc cũng càng ngày càng cứng rắn. Sở Dương thân là phủ chủ sao có thể để ngoại nhân khi dễ thủ hạ trước mặt mình được?

"Nhị tử của Lý Uyên là Lý Thế Dân một mực lấy lòng Duyệt Tân lâu, mấy lần chủ động muốn gặp người ở sau một lần nhưng đều bị từ chối. Những ngày gần đây hắn tựa hồ chiêu mộ không ít hảo thủ giang hồ, giống như có cử động gây rối!"

Lý Anh tiếp tục nói.

"Làm việc theo quy củ!"

Sở Dương đạm mạc nói.

Chỉ cần ngươi dám chọc ta thì ta dám diệt ngươi, dù ngươi có là Đường Thái Tông trong tương lai hay không thì ta cũng vặn đầu ngươi xuống. Còn những ảnh hưởng tương lai, từ sau khi hắn đi đến thế giới này thì tương lai nhất đinh phải thuộc về hắn.

Lý Anh tiếp nhận chỉ thị, lui ra ngoài.

"Lão đệ, ngươi làm việc quá mức bá đạo."

Tôn đạo trưởng mở mắt.

"Ta đã có được thực lực lẫn thế lực bễ nghễ thiên hạ, ta không chọc bọn hắn thì thôi, nếu dám chọc tới ta vậy thì phải xin lỗi một tiếng."

Sở Dương cười nói: "Hơn nữa, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ."

"Đây mà là chuyện nhỏ?"

Tôn đạo trưởng cười khổ: "Nên biết cứng quá tất gãy, ngươi làm việc như thế, tương lai rất có thể sẽ là kẻ địch của thiên hạ, nếu như bị vây công chỉ sợ cũng sẽ không ổn."

"Vậy thì sao?"

Sở Dương bá khí nói.

"Mặc dù thiên hạ chỉ đồn rằng có ba Đại tông sư, nhưng ta biết, cộng thêm những cường giả ẩn thế không ra thì tối thiểu cũng đếm được hai tay, nếu đối phương vây công ngươi thì phải làm sao đây? Dù ngươi có thể ngự kiếm trốn đi, nhưng thủ hạ của ngươi thì sao? Ai có thể ngăn cản?"

"Tối thiểu cũng đếm được hai tay sao?" Sở Dương trầm ngâm, hắn sớm đoán được thế giới này há chỉ có thể có ba Đại tông sư? Hắn đã gặp qua Tống Khuyết, tính thêm Tôn đạo trưởng trước mắt thì đã là năm người.

Không biết còn bao nhiêu nữa?

Hắn không tin Từ Hàng Tĩnh Trai không có nhân vật cấp Đại tông sư.

Còn cả Liễu Không của Tịnh Niệm thiền viện nữa, cũng tuyệt đối có thể là Đại tông sư, lại thêm tứ đại thánh tăng trong viện nữa.

"Ta cũng không sợ!"

Sở Dương kiên định nói.

"Không sợ? Ta sẽ dõi mắt nhìn xem!"

Tôn đạo trưởng biết thế lực Sở Dương lập ra trong thời gian quá ngắn, căn bản không thể bồi dưỡng được cao thủ tuyệt đỉnh.

"Trong một tháng, ta có thể bồi dưỡng được năm mươi tên Tông sư, có lẽ trăm tên hoặc thậm chí nhiều hơn!"

Sở Dương tự tin cười nói.

"Sao có thể được?"

Tôn đạo trưởng run lẩy bẩy cả người.

"Ngươi xem một chút đây là vật gì?"

Nói xong, Sở Dương lấy một viên Tông Sư Phá Chướng đan từ trong ngực ra ném qua đối phương.

"Đây là?"

Tôn đạo trưởng sau khi nhận lấy, ngửi sơ qua thì biến sắc mặt: "Vậy mà ẩn chứa khí cơ tạo hóa đạo vận câu thông thiên địa, chẳng lẽ là tiên đan trong truyền thuyết?"

"Cũng chẳng kém bao nhiêu đâu!"

Sở Dương trả lời mập mờ, hơi do dự liền đưa ra đan phương: "Ngươi xem một chút, đây là phương pháp luyện chế."

Tôn đạo trưởng hơi do dự, rốt cục thoải mái cười một tiếng, nhận lấy đan phương, xem xét tỉ mỉ. Hắn cũng không hổ danh là tuyệt thế thần y có một không hai đương thời, sau một lúc lâu cũng đã sáng tỏ, thở dài: "Không ngờ thế gian lại có đơn thuốc thần kỳ, phương pháp luyện chế kỳ diệu như thế, hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt."

"Ngươi bây giờ nghĩ sao?"

Sở Dương hỏi lần nữa.

"Có đan phương này, lại thêm đông đảo phương pháp tu luyện trong tay ngươi, thế gian này không sợ bất cứ ai."

Tôn đạo trưởng lại như cũ khuyên ngăn: "Nhưng ngươi cũng không được lơ là, thế gian có rất nhiều phương pháp có thể đưa ngươi vào chỗ chết."

Sở Dương gật đầu, điểm này hắn không thể minh bạch hơn được nữa, ở trong Nạp Hư giới còn có đại sát khí.

Một đêm này, hắn một thân một mình rời khỏi Duyệt Tân lâu, đi tới trên Dược Mã kiều.

"Dương Công bảo khố a!"

Sở Dương thở dài một tiếng, toàn bộ Đại Đường Song Long truyện cũng chỉ có bảo khố này, rồi Trường Sinh quyết, mới mở ra một loạt những biến hóa ở sau.

Bây giờ Trường Sinh quyết đã ở trong tay hắn, bảo khố cũng sắp bị mở ra.

Dưới tâm linh đảo ảnh, tự nhiên không khó phát hiện, Sở Dương tung người lên liền rơi xuống, tùy tiện mở ra bảo khố, đi vào.

Không nói hắn có địa đồ của nơi này từ chỗ Lỗ Diệu Tử, có cả tâm linh đảo ảnh thì còn bí mật gì có thể che đậy được hắn?

Khống chế phi đao phá vỡ tầng tầng cơ quan, rốt cục Sở Dương cũng đi tới nơi sâu nhất.

Binh khí khôi giáp, vàng bạc châu báu, những thứ này Sở Dương chỉ liếc qua rồi thu hết vào trong Nạp Hư giới. Hắn đã tới đây thì những thứ này không thể để cho chúng nằm im rỉ sét thế được.

"Đây chính là Tà Đế Xá Lợi sao?"

Sở Dương thấy được một hạt châu trong suốt như thủy tinh đặt ở trên bàn, tâm thần hơi động một chút.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại