Xuyên Thư Chi Tu Tiên
Quyển 1 - Chương 7
' Ai?'Hạ Vân Du rút cây chủy thủ bên thắt lưng, mạnh mẽ ngẩng đầu, tư thế sẵn sàng đón địch. Đôi mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng rất nhanh được giấu đi, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Từ khi ở lại nơi này, nàng chưa gặp qua người nào, bây giờ lại xuất hiện một giọng nói xấu xa, lại còn nghe tiếng không thấy người, ít nhiều cũng làm cho người ta sợ hãi.
' Ha ha, nha đầu, ngươi định dùng cây thủy thủ hạ phẩm này đối phó với ta sao?'
Giọng nói khinh thường lần nữa vang lên.
Dứt lời, cây chủy thủ liền biến thành bột khói.
Kinh ngạc nhìn tay không của mình, Hạ Vân Du đảo mắt, giọng nói bất giác nhẹ một chút:
' Ra đi! Hù dọa một đứa trẻ thì có gì hay chứ.'
' Ha ha ' Cười một tiếng. Giọng nói lạnh đi vài phần:
' Ngươi cũng can đảm nhỉ? ' Nói rồi một áp lực cực lớn dồn vào người Hạ Vân Du.
Đôi chân nhỏ bé run rẩy, từ từ lún xuống đất, sắc mặt Hạ Vân Du tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ khóe môi, đôi mắt tức giận trừng lớn nhìn bóng người trên miệng hố.
Chỉ thấy trong nháy mắt chợt lóe, Hạ Vân Du được đưa lên trên, cơ thể yếu ớt té nhào ra mặt đất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt.
' Nhận ta làm sư phụ, ta sẽ cho ngươi sức mạnh' Giọng điệu ngạo mạn cực điểm.
Đôi mắt Hạ Vân Du nheo lại có chút không hiểu, lại nhìn bóng lưng người kia, nhất thời nổi giận, hắn nghĩ nàng cuồng ngược sao? Làm nàng trọng thương rồi đòi làm sư phụ nàng? Hắn mơ sao?
' Tiểu Du, ngươi đồng ý đi ' Giọng nói có chút gấp gáp, hắn cảm nhận được khí tức cường đại của người này, có lẽ sau này sẽ giúp được tiểu Du.
' Tiểu Bạch ngươi nói gì thế? Hắn vừa đả thương ta đó.' Khóe miệng Hạ Vân Du cứng đờ, tiểu Bạch nghĩ gì thế, bảo nàng nhận người đó làm sư phụ?
' Im lặng là đồng ý' Người kia quay lại, cười đến không có ý tốt.
Trước mắt thấy một người như trích tiên hiện ra ,y phục trắng không nhiễm bụi trần, tóc dài bạc trắng, phiêu dật trong gió, khuôn mặt hồng hào, ngũ quan tuấn mĩ, cả người toát ra hơi thở cao quý, Hạ Vân Du nhìn đến ngẩn người.
' Lau nước miếng kìa ' Người kia cười vô lại nói.
' A, khụ..' Tức giận trừng mắt nhìn người kia, làm gì có nước miếng chứ?
' Ta đã có thê tử ' Ngươi đừng có nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta chứ, môi gợi ra nụ cười nhẹ, nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của nha đầu, tâm tình lại vui vẻ hơn một chút.
Mặt dại ra một chút, hoàn toàn không theo kịp tư duy của người này.
' Thật tội nghiệp thê tử của ngươi ' Khóe môi cong cong, cười nhẹ nói. Kiềm chế, kiềm chế Hạ Vân Du điên cuồng nhắc nhở trong lòng, tay nhỏ run run nắm thật chặt.
Hứng thú nhìn Hạ Vân Du, mồm mép lanh lẹ, kiềm chế rất tốt, càng nhìn càng vừa mắt.
Ba tháng trước đi qua cánh rừng này, gặp nha đầu cùng một người họ Điền nói chuyện, nha đầu muốn trở thành Kiếm Sĩ, nhìn đến thân thể yếu ớt, mỏng manh thì lão biết là một tiểu thư được cưng chìu, chắc muốn tìm vui một chút, định bỏ đi thì bắt gặp ánh mắt kiên định cùng quyết tâm của nha đầu liền bị cuốn hút. Lão nghĩ ở lại xem một chút, nha đầu tột cùng kiên trì đến bao lâu.
Lại nhìn kỹ nha đầu cũng thật thú vị, có linh căn nhưng nha đầu lại chọn con đường Kiếm Sĩ cực khổ thấp kém. Đương nhiên là thấp kém đối với bọn tu sĩ nông cạn.
Không ngờ nha đầu này cũng có chút kiên định, suốt ba tháng luyện tập không ngừng nghỉ, đối với bọn tu sĩ thì nha đầu này đúng là hơn hẳn.
Nhưng nếu muốn bước lên con đường cường giả thì tu luyện như thế này không đủ, và cũng không đúng, Kiếm Sĩ chân chính rèn luyện không phải chỉ cần có sức khỏe dẻo dai là đủ, cần phải có sự nhanh nhẹn, sức mạnh cùng với một điều không thể thiếu chính là vũ kiếm, là các chiêu thức kết hợp, thì lúc đó mới có thể đối đầu với tu sĩ, cũng vì nhiều người không biết nên Kiếm Sĩ ở đây không được coi trọng, và cũng là chức nghiệp yếu nhất.
Nha đầu này có luyện tập nhiều hơn nữa thì cũng chỉ tăng thêm sức mạnh cơ thể, chỉ có thể đối phó với phàm nhân, còn với tu sĩ chân chính thì hoàn toàn là tìm chết.
' Phạm lão, sau này con cứ gọi ta là Phạm lão' Đôi mắt hồ ly lóe sáng.
' Hừ, ta cũng chưa nói nhận ngươi làm sư phụ a ' Khẽ liếc mắt nhìn người kia, sau đó rất nhanh nói.
Đôi mắt hồ ly nheo lại, nguy hiểm nhìn Hạ Vân Du, cất giọng nhàn nhạt, làm tóc gáy Hạ Vân Du dựng lên hết.
' Ngoan, nghe lời' Lời vừa dứt, tay dịu dàng xoa xoa đầu Hạ Vân Du.
' ... ' Hạ Vân Du đen mặt, nàng không phải là chó.
' Khi nãy ta chỉ muốn thử con, đừng để bụng' Cười nhẹ nói, tay lại xoa thêm vài cái, tóc nha đầu thật đẹp nha, đen tuyền, mượt mà, càng sờ càng thích.
Suy nghĩ của người này nàng thật sự không theo kịp nha, thay đổi còn nhanh hơn lật sách. Gạt cánh tay của người nào đó ra, nhàn nhạt liếc mắt một cái, bĩu môi nói:
' Ta có thể biết lý do vì sao người nhận ta làm độ đệ sao? '
' Ta cần đồ đệ, ngươi cần sư phụ ' Phạm lão vẻ mặt đương nhiên nói, sau khi nói xong cũng không quên cho nàng một cái liếc mắt khinh thường.
'....'
' Đúng rồi, nói cho con một tin xấu, con trúng độc nha ' Giọng điệu vui vẻ nhìn người gặp họa.
' Trúng độc?' Hạ Vân Du ngẩn ngơ nhìn Phạm lão, muốn xác định xem nàng có nghe nhầm không?
' Đúng, là độc ức chế việc hấp thu linh khí' Lão nghi hoặc, nhướng mày nhìn Hạ Vân Du, không lẽ nha đầu này không biết mình trúng độc sao?
Từ khi ở lại nơi này, nàng chưa gặp qua người nào, bây giờ lại xuất hiện một giọng nói xấu xa, lại còn nghe tiếng không thấy người, ít nhiều cũng làm cho người ta sợ hãi.
' Ha ha, nha đầu, ngươi định dùng cây thủy thủ hạ phẩm này đối phó với ta sao?'
Giọng nói khinh thường lần nữa vang lên.
Dứt lời, cây chủy thủ liền biến thành bột khói.
Kinh ngạc nhìn tay không của mình, Hạ Vân Du đảo mắt, giọng nói bất giác nhẹ một chút:
' Ra đi! Hù dọa một đứa trẻ thì có gì hay chứ.'
' Ha ha ' Cười một tiếng. Giọng nói lạnh đi vài phần:
' Ngươi cũng can đảm nhỉ? ' Nói rồi một áp lực cực lớn dồn vào người Hạ Vân Du.
Đôi chân nhỏ bé run rẩy, từ từ lún xuống đất, sắc mặt Hạ Vân Du tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ khóe môi, đôi mắt tức giận trừng lớn nhìn bóng người trên miệng hố.
Chỉ thấy trong nháy mắt chợt lóe, Hạ Vân Du được đưa lên trên, cơ thể yếu ớt té nhào ra mặt đất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt.
' Nhận ta làm sư phụ, ta sẽ cho ngươi sức mạnh' Giọng điệu ngạo mạn cực điểm.
Đôi mắt Hạ Vân Du nheo lại có chút không hiểu, lại nhìn bóng lưng người kia, nhất thời nổi giận, hắn nghĩ nàng cuồng ngược sao? Làm nàng trọng thương rồi đòi làm sư phụ nàng? Hắn mơ sao?
' Tiểu Du, ngươi đồng ý đi ' Giọng nói có chút gấp gáp, hắn cảm nhận được khí tức cường đại của người này, có lẽ sau này sẽ giúp được tiểu Du.
' Tiểu Bạch ngươi nói gì thế? Hắn vừa đả thương ta đó.' Khóe miệng Hạ Vân Du cứng đờ, tiểu Bạch nghĩ gì thế, bảo nàng nhận người đó làm sư phụ?
' Im lặng là đồng ý' Người kia quay lại, cười đến không có ý tốt.
Trước mắt thấy một người như trích tiên hiện ra ,y phục trắng không nhiễm bụi trần, tóc dài bạc trắng, phiêu dật trong gió, khuôn mặt hồng hào, ngũ quan tuấn mĩ, cả người toát ra hơi thở cao quý, Hạ Vân Du nhìn đến ngẩn người.
' Lau nước miếng kìa ' Người kia cười vô lại nói.
' A, khụ..' Tức giận trừng mắt nhìn người kia, làm gì có nước miếng chứ?
' Ta đã có thê tử ' Ngươi đừng có nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta chứ, môi gợi ra nụ cười nhẹ, nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của nha đầu, tâm tình lại vui vẻ hơn một chút.
Mặt dại ra một chút, hoàn toàn không theo kịp tư duy của người này.
' Thật tội nghiệp thê tử của ngươi ' Khóe môi cong cong, cười nhẹ nói. Kiềm chế, kiềm chế Hạ Vân Du điên cuồng nhắc nhở trong lòng, tay nhỏ run run nắm thật chặt.
Hứng thú nhìn Hạ Vân Du, mồm mép lanh lẹ, kiềm chế rất tốt, càng nhìn càng vừa mắt.
Ba tháng trước đi qua cánh rừng này, gặp nha đầu cùng một người họ Điền nói chuyện, nha đầu muốn trở thành Kiếm Sĩ, nhìn đến thân thể yếu ớt, mỏng manh thì lão biết là một tiểu thư được cưng chìu, chắc muốn tìm vui một chút, định bỏ đi thì bắt gặp ánh mắt kiên định cùng quyết tâm của nha đầu liền bị cuốn hút. Lão nghĩ ở lại xem một chút, nha đầu tột cùng kiên trì đến bao lâu.
Lại nhìn kỹ nha đầu cũng thật thú vị, có linh căn nhưng nha đầu lại chọn con đường Kiếm Sĩ cực khổ thấp kém. Đương nhiên là thấp kém đối với bọn tu sĩ nông cạn.
Không ngờ nha đầu này cũng có chút kiên định, suốt ba tháng luyện tập không ngừng nghỉ, đối với bọn tu sĩ thì nha đầu này đúng là hơn hẳn.
Nhưng nếu muốn bước lên con đường cường giả thì tu luyện như thế này không đủ, và cũng không đúng, Kiếm Sĩ chân chính rèn luyện không phải chỉ cần có sức khỏe dẻo dai là đủ, cần phải có sự nhanh nhẹn, sức mạnh cùng với một điều không thể thiếu chính là vũ kiếm, là các chiêu thức kết hợp, thì lúc đó mới có thể đối đầu với tu sĩ, cũng vì nhiều người không biết nên Kiếm Sĩ ở đây không được coi trọng, và cũng là chức nghiệp yếu nhất.
Nha đầu này có luyện tập nhiều hơn nữa thì cũng chỉ tăng thêm sức mạnh cơ thể, chỉ có thể đối phó với phàm nhân, còn với tu sĩ chân chính thì hoàn toàn là tìm chết.
' Phạm lão, sau này con cứ gọi ta là Phạm lão' Đôi mắt hồ ly lóe sáng.
' Hừ, ta cũng chưa nói nhận ngươi làm sư phụ a ' Khẽ liếc mắt nhìn người kia, sau đó rất nhanh nói.
Đôi mắt hồ ly nheo lại, nguy hiểm nhìn Hạ Vân Du, cất giọng nhàn nhạt, làm tóc gáy Hạ Vân Du dựng lên hết.
' Ngoan, nghe lời' Lời vừa dứt, tay dịu dàng xoa xoa đầu Hạ Vân Du.
' ... ' Hạ Vân Du đen mặt, nàng không phải là chó.
' Khi nãy ta chỉ muốn thử con, đừng để bụng' Cười nhẹ nói, tay lại xoa thêm vài cái, tóc nha đầu thật đẹp nha, đen tuyền, mượt mà, càng sờ càng thích.
Suy nghĩ của người này nàng thật sự không theo kịp nha, thay đổi còn nhanh hơn lật sách. Gạt cánh tay của người nào đó ra, nhàn nhạt liếc mắt một cái, bĩu môi nói:
' Ta có thể biết lý do vì sao người nhận ta làm độ đệ sao? '
' Ta cần đồ đệ, ngươi cần sư phụ ' Phạm lão vẻ mặt đương nhiên nói, sau khi nói xong cũng không quên cho nàng một cái liếc mắt khinh thường.
'....'
' Đúng rồi, nói cho con một tin xấu, con trúng độc nha ' Giọng điệu vui vẻ nhìn người gặp họa.
' Trúng độc?' Hạ Vân Du ngẩn ngơ nhìn Phạm lão, muốn xác định xem nàng có nghe nhầm không?
' Đúng, là độc ức chế việc hấp thu linh khí' Lão nghi hoặc, nhướng mày nhìn Hạ Vân Du, không lẽ nha đầu này không biết mình trúng độc sao?
Tác giả :
Võ Ngân