Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 136: Người Sở Gia Tới
Editor: Tĩnh
Một đoàn xe thật dài đi tới bên ngoài Lưỡng Giới Thành.
“Nơi này chính là Lưỡng Giới Thành!" Sở Uyển Nhi đi xuống xe ngựa, tràn đầy vui sướng nhìn đông nhìn tây.
Sở Tư Thần nhìn cửa thành thật lớn, cười, nói: “Cuối cùng tới rồi."
Bây giờ là thời gian cao điểm của chợ chung, nên ở cửa thành người ra vào không dứt, mà trên không trung các loại phi hành thú cũng đang không ngừng bay lượn, đủ mọi loại tu sĩ ra vào Lưỡng Giới Thành.
Sở Uyển Nhi lần đầu tiên đi xa nhà, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
“Không nghĩ tới ở mười dặm mang hoang lại có một nơi náo nhiệt như vậy, đúng là không uống chúng ta màng trời chiếu đất suốt bao lâu nay."
“Tường thành thật nguy nga a! Hình như là dùng kim cương nham thạch xây lên, xây được một thành trì như vậy chất chấn đã tiêu phí sức người sức của không nhỏ." Sở Hinh Nhi nói.
Do tường thành thường xuyên gặp phải thú triều công kích, nên ở đây đã tạo ra một đạo phòng tuyến và đạo phòng tuyến này rất được Không Minh lão tổ coi trọng.
Khi Lưỡng Giới Thành xây dựng tường thành, thì đã thỉnh ba đội Hồn Sư công trình giàu kinh nghiệm để tham khảo ý kiến, mà sau khi xây dựng xong lại tiến hành thêm mấy lần gia cố, nếu Hồn Thú muốn xâm lấn, thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Sở Tư Thần gật đầu, nói: “Đây chính là sức mạnh của Hồn Vương."
Nếu đổi thành là một Hồn Sư, ở nơi hoang dã mà xây thành, chỉ sợ là đã sớm bị công phá, mà cũng chỉ có Hồn Vương mới giám ra quyết định như vậy.
Sở Tư Thần lưng đeo xuống tay, nhìn Lưỡng Giới Thành, âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, hắn cũng muốn đạt tới cảnh giới như Không Minh lão tổ, tự sáng lập một phương quân lâm thiên hạ.
Người dẫn đầu Trần gia Trần Trọng Hoa cùng người dẫn đầu Bạch gia là Bạch Thúc đi đến chổ của Sở Tư Thần.
“Sở thiếu, chúng ta liền ở chỗ này tách ra." Võ Lăng Thành tam đại gia tộc, lần này đều phái người tới đây, trên đường vì bảo đảm an toàn, tam gia tháp tùng cùng nhau đi, nay đã đến nơi thì tự nhiên cũng sẽ tách ra.
Sở Tư Thần gật đầu, nói: “Hảo."
Trần Trọng Hoa cười, nói; “Nghe nói, Sở Nhan Vũ tiểu thư lần này là đại biểu cho Thanh Vân Tông mà tới đây, Sở thiếu vận khí tốt a! Vừa mới tới một địa phương xa lạ, liền đã có thân nhân ra tiếp ứng."
Sở Tư Thần cười cười, nói: “Nơi nào a!"
Lời Trần Trọng Hoa nói, làm Sở Tư Thần có chút không thoải mái, Sở Nhan Vũ cùng Sở Tư Thần có quan hệ không tốt lắm, Sở gia nhị phòng vẫn luôn không ít lời ca tụng Sở Diệp, cũng làm Sở Tư Thần rất không thoải mái.
Ở trong mắt Sở Tư Thần, Sở Nhan Vũ so với hắn thì tư chất và thực lực đều kém cỏi hơn hắn rất nhiều, hắn căn bản không cần một nữ nhân tới chiếu cố.
Trần gia và Bạch gia cùng Sở Tư Thần hàn huyên hai câu, liền rời đi.
“Ca, chúng ta hiện tại nên làm gì a! Đi tìm tiểu cô cô sao?" Sở Uyển Nhi hỏi.
Sở Tư Thần lắc đầu, có chút không vui nói; “Tiểu cô cô là đại biểu cho Thanh Vân Tông tới, bản thân cô cô của có việc của bản thân, chúng ta không cần đi quấy rầy nàng."
Sở Uyển Nhi gật đầu, nói: “Vậy được rồi, chúng ta bây làm cái gì."
“Trước hỏi thăm một chút giá Linh Lương ở đây, rồi đem Linh Lương bán ra." Sở Tư Thần nhàn nhạt nói.
Theo hắn biết, ở Lưỡng Giới Thành Linh Lương rất thiếu, giá cả cao gấp hai so với chổ bọn họ, lần này gia tộc bọn họ cố ý vận không ít Linh Lương tới đây để bán.
Sở Uyển Nhi gật đầu, nói: “Bán Linh Lương sao? Vậy cũng tốt." Bán Linh Lương, bọn họ liền có tiền, có thể mua chút đặc sản mang về.
Sở Uyển Nhi sau khi vào thành, đã bị không ít quầy hàng hấp dẫn, đã sắp chờ không kịp.
Sở Tư Thần dò hỏi mấy cửa hàng thu mua Linh Lương, cuối cùng lựa chọn ra một cửa hàng ra gia tương đối cao là 35 vạn mà bán đi.
Sở Uyển Nhi có chút hưng phấn nói: “Ở Lưỡng Giới Thành giá Linh Lương quả nhiên cao a!"
Sở Tư Thần gật đầu, tâm tình cũng không tồi.
Bán Linh Lương, Sở Tư Thần mang theo Sở Uyển Nhi đi tửu lầu ăn cơm.
Ở các tửu lâu ở Lưỡng Giới Thành món ăn chủ yếu là thịt hung thú, còn món ăn chế biến từ Linh Lương thì rất ít.
“Nguyên liệu nấu ăn ở Lưỡng Giới Thành cũng quá tệ, món huyết thịt bò này thì thịt lại quá dai." Sở Uyển Nhi bĩu môi nói.
“Đại khái là do phong thổ ở Lưỡng Giới Thành chính là như vậy."
Sở Tư Thần thầm nghĩ: Lưỡng Giới Thành quanh năm bị hung thú vây công, cuộc sống cũng không mấy bình yên, nên dân phong ở đây cũng không quá chú trọng đến cách chế tác đồ ăn như các thế gia ở Vân Châu, đồ ăn ở đây chỉ cần có tác dụng bồi bổ là tốt rồi.
Tiểu nhị ở một bên, nghe Sở Uyển Nhi nói, cười cười, nói: “Vài vị nếu là ăn không quen man huyết thịt bò, có thể đổi sang ăn Thảo Dược Gà a! Thảo Dược Gà ở Lưỡng Giới Thành chúng tôi, chính là nhất tuyệt a! Hương vị so các thành trấn khác đều phải cao hơn một bậc."
Sở Uyển Nhi có chút nghi hoặc nói: “Thảo Dược Gà, ở Lưỡng Giới Thành cũng có người dưỡng sao?"
“Cũng đâu phải chuyện gì lạ.
Mấy ngày hôm trước, có một nhóm đệ tử của Thanh Vân Tông đã tới tửu lầu chúng tôi để Thảo Dược Gà, bọn họ cũng là khen không dứt miệng đấy." Tiểu nhị nói.
Sở Uyển Nhi nghe vậy liền có chút động tâm, Sở Uyển Nhi vẫn luôn đối đại tông môn thập phần tò mò, nay nghe được đệ tử của đại tông môn cũng khen Thảo Dược Gà không dứt miệng, nhịn không được có chút tâm động.
“Ca." Sở Uyển Nhi quay đầu, mắt trông mong nhìn Sở Tư Thần.
Đối mặt với Sở Uyển Nhi tràn đầy chờ mong, Sở Tư Thần gật đầu, nói: “Hảo, liền làm một con đi."
Giá cả của Thảo Dược Gà vẫn là làm Sở Tư Thần đau thịt, bất quá Sở Tư Thần cũng không muốn ở trước mặt người khác bị xem nhẹ.
Tiểu nhị cười cười, nói: “Hai vị khách nhân vận khí không tồi, trong tiệm chúng tôi chỉ còn thừa một con Thảo Dược Gà cuối cùng, bây giờ dù ai muốn ăn cũng đã không còn."
Rất nhanh Thảo Dược Gà liền được bưng lên, Sở Uyển Nhi nếm một ngụm, tức khắc bị hương vị của Thảo Dược Gà mê hoặc
Sở Hinh Nhi ăn một ngụm thịt gà, cũng là lòng tràn đầy vui mừng, “Thần ca, ngươi nói xem người mà bọn họ nói đệ tử đại tông môn có khi nào là tiểu cô cô bọn họ đi!"
Sở Tư Thần cau mày, nói: “Cũng không nhất định, bởi đệ tử của các đại tông môn đến Lưỡng Giới Thành lần này là rất nhiều."
Sở Hinh Nhi gật đầu, nói: “Cũng đúng."
“Dùng bữa đi." Sở Tư Thần nghe người ta lặp đi lặp lại cái tên Sở Nhan Vũ, trong lòng có chút khó chịu, Sở Tư Thần luôn cảm thấy Sở Nhan Vũ tựa hồ đối với hắn có thành kiến không nhỏ, trước đó gia tộc thỉnh nàng hỗ trợ mua giúp Phong Vân Lộ ở Thanh Vân Tông, nhưng lại bị cự tuyệt.
Sở Tư Thần có chút buồn bực, Sở Nhan Vũ rõ ràng cái gì cũng không bằng hắn, chẳng qua bởi vì đối phương gia nhập vào được đại tông môn, thì đã được tất cả mọi người xem trọng, đệ tử đại tông môn lại có gì hơn người chứ.
Nếu không phải vì kế thừa gia tộc, hắn cũng là có thể trở thành đệ tử tông môn.
“Tiểu nhị, một con Long Ngư." Một khách nhân ở bàn bên cạnh hô lên.
“Xin lỗi, khách nhân, Long Ngư đã bán hết."
“Nhanh như vậy đã bán hết, vậy Thảo Dược Gà cong không?
Tiểu nhị tràn đầy xấu hổ nói: “Thảo Dược Gà cũng không còn."
“Sao cái gì cũng không còn vậy."
Tiểu nhị cười khổ, nói: “Sở Diệp đại sư mỗi tháng chỉ cung bấy nhiêu hàng hóa, hiện tại khách nhân lại nhiều, chúng ta cũng là không có biện pháp a!"
“Vậy còn trứng Thảo Dược Gà chất là phải có đi."
Tiểu nhị cười cười, nói: “Cái này thì phải có, bất quá cũng không còn nhiều lắm."
Sở Hinh Nhi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nói: “Ta giống như nghe được có người nhất đến Sở Diệp."
Sở Hinh Nhi nghe được tên Sở Diệp, Sở Tư Thần tự nhiên cũng nghe được, Sở Diệp sau khi tiến giai Hồn Sư, đã không còn bất kì liên hệ gì với Sở gia, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy tò mò về Sở Diệp một người không có sự hổ trợ của gia tộc mà có thể trở thành Hồn Sư, thế cho nên, Sở Tư Thần khi nghe được tên của Sở Diệp, liền thấy cả người không được tự nhiên.
Sở Uyển Nhi chống cằm, nói: “Có phải hay không trùng tên a!"
Sở Hinh Nhi kêu một tiểu nhị lại, hỏi: “Người đại sư mà các ngươi vừa nói tên là Sở Diệp sao?"
Tiểu nhị gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sở Diệp đại sư của chúng tôi ở nơi này nổi danh hoạn thú đại sư, ngài hiện nai dưỡng không ít Thảo Dược Gà, Long Ngư, Thịt Heo Tằm."
"Mà những thứ do ngài ấy dưỡng đều xuất sắc cả, cũng nhờ vậy mà Lưỡng Giới Thành chúng tôi cũn được thơm lây theo."
Sở Tư Thần vốn cảm thấy Thảo Dược Gà hương vị rất hảo, nhưng khi nghe được tiểu nhị nói như vậy, tức khắc liền cảm thấy không muốn ăn nữa.
“Hồn Sủng của hắn là gì?" Sở Hinh Nhi hỏi.
“Ngân Sí Ong a! Sở Diệp đại sư dưỡng một đoàn Ngân Sí Ong giữ nhà hộ viện, mà đàn Ngân Sí Ong còn rất lợi hại còn đánh lùi cả mấy lần thú triều." Tiểu nhị tràn đầy sùng bái nói.
Sở Hinh Nhi cau mày, nói: “Thật đúng là hắn a!"
Sở Uyển Nhi rầu rĩ nói: “Sở Diệp đúng thật là đã trở thành Hồn Sư a!"
Sở Uyển Nhi vẫn luôn cảm thấy chỉ có ca ca Sở Tư Thần của của nàng mới có thể trở thành Hồn Sư, mà Sở Diệp lại là một tên hoa hoa công tử, căn bản không có tư cách, còn việc Sở Diệp trở thành Hồn Sư thì gia tộc đã nghe đồn từ lâu, chỉ là Sở Uyển Nhi vẫn luôn không tin, này khi nghe được tiểu nhị nói, cuối cùng cũng phải tin.
Sở Uyển Nhi cũng không rõ, tư chất Sở Diệp kém như vậy, vậy tại sao lại trở thành Hồn Sư, lại còn được coi là nhân vật phong vân.
Từ tửu lầu đi ra, Sở Hinh Nhi nhịn không được mà đi tìm một người dẫn để hỏi thăm tin tức về Sở Diệp.
“Sở Hồn Sư? Ta đương nhiên biết, vị kia chính là nhân vật phong vân ở Lưỡng Giới Thành chúng ta!" Người dẫn đường mặt mày hớn hở nói.
Sở Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn nói: “Nhân vật phong vân?"
Sở Diệp ở Sở gia là một tên không ai để ý, vậy mà khi ở Lưỡng Giới Thành lại là thành nhân vật phong vân, Sở Hinh Nhi trong lòng không khỏi có chút khác thường.
Người dẫn đường có chút sùng bái nói: “Sở Hồn Sư nuôi một số lượng lớn Ngân Sí Ong, Thảo Dược Gà, Long Ngư, Thịt Heo Tằm, dựa bán mật ong, Thảo Dược Gà, trứng gà, Long Ngư, mà sống, những thứ mà Sở Hồn Sư dưỡng ra đều sẽ không giống các Hoạn Thú Sư khác, tất cả đều không phải là phàm vật."
Sở Hinh Nhi có chút tò mò nói: “Nói như thế là nào?"
Người dẫn đường cười cười, nói: “Ngài biết Thảo Dược Gà, ăn linh dược mà sống, như vậy là đả đủ quý giá, nhưng Sở thiếu cố tình dưỡng ra càng quý giá hơn, có Long Hổ Gà chuyên ăn bổ thân dược liệu, có Dưỡng Nhan Gà chuyên ăn dưỡng nhan dược liệu, còn có Huyết Mạch Gà thì chuyên ăn các loại dược liệu giúp tinh tiến huyết mạch, mà trứng do chúng sinh ra thì phân biệt có bổ thận, dưỡng nhan, nâng cao huyết mạch, tất cả đều là thứ khó lường."
Sở Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn nói: “Còn có chuyện như vậy sao?"
Người dẫn đường gật đầu, nói: "Vậy còn chưa là gì, ngươi biết Thịt Heo Tằm không? Những người khác dưỡng Thịt Heo Tằm, cũng chỉ là có thể c
làm thành đồ ăn cho Hồn Sủng, nhưng tới khi Sở thiếu dưỡng liền không bình thường, có thể trợ giúp Hồn Sủng sinh ấu tể."
“Sinh ấu tể?"
Người dẫn đường gật đầu, nói: “Đúng vậy, Hồn Sủng ăn Thịt Heo Tầm do Sở thiếu dưỡng có thể sinh ra nhiều ấu tể hơn."
“Đây là thật sự?" Sở Hinh Nhi có chút hồ nghi nói.
Người dẫn đường gật đầu, lời thề son sắt nói: “Đó đương nhiên, Nghê Hồn Sư có một con Tử Điện Chồn muốn cùng Bích Thần Chồn lai giống nhưng tụi nó đều không muốn sinh.
Nhưng sau khi ăn thịt tằm vương do Sở Diệp dưỡng, thì chẳng mấy chốc liền sinh ra tổng cộng ba con ấu tể, đều là Trung thượng phẩm Hồn Thú đấy.
Ngài tùy tiện hỏi thăm một chút thì sẽ biết."
Sở Hinh Nhi nghe xong cảm xúc cũng phập phồng, Đạp Vân Báo của Sở gia mấy năm nay không hạ sinh được con ấu tể nào, nên liền tạo thành người Sở gia có thể khế ước cao phẩm Đạp Vân Báo càng ít.
Nếu Thịt Heo Tằm do Sở Diệp nuôi thực sự có tác dụng như vậy thì có lẽ có thể trợ giúp cho Đạp Vân Báo sinh thêm mấy con ấu tể.
“Sở Diệp làm nhiều sinh ý như vậy hẳn là rất có tiền đi."
Người dẫn đường gật gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên, Sở thiếu tài đại khí thô, được người ở Lưỡng Giới Thành gọi là Hồn Sư kim cương, vừa trẻ tuổi có tài lại còn có tiền."
Sở Hinh Nhi có chút tò mò nói: “Hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Người dẫn đường gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Cái này thì không biết, bất quá, tóm lại không phải ít là được."
“Ta nghe nói, Lưỡng Giới Thành thường xuyên phát sinh thú triều, hắn có gặp qua không?"
Người dẫn đường nghiêng đầu, nói: “Tự nhiên là cũng có, sao có thể không gặp được?"
“Sở thiếu chẳng những giỏi kiếm tiền, mà thực lực cũng là phi thường cường hãn, năm đó, Sở hồn sư vừa mới đến Lưỡng Giới Thành thì đã tao ngộ ngây thú triều, kết quả, là Sở thiếu xuất động mấy chục vạn ong quân, toàn diệt đám hung thú kia."
“Năm trước, lại có một đợt thú triều cở lớn, nghe nói tổng cộng năm con Chiến Tướng cấp, nhưng đã bị Sở thiếu, Lâm thiếu, liên hợp với mấy Hồn Sư khác ngăn chặn lại, mà nhóm hung thú kia còn bị giết cho tan tác, nghe nói lần thú triều đó rất lợi hại, nhưng may mắn là gặp được nhóm của Sở thiếu và Lâm thiếu, nếu để chúng chạy vào trung tâm Lưỡng Giới Thành thì chất lại có vài gia tộc bị diệt."
Sở Hinh Nhi cảm thấy ngươi dẫn đường có phải đã đánh giá quá cao Sở Diệp “Ngân Sí Ong, mà lợi hại như vậy sao?"
“Ngân Sí Ong của Sở thiếu rất lợi hại, chẳng những có thể nhưỡng mật kiếm tiền, còn biết giết hung thú, mà trong số Ngân Sí Ong kia nghe nói còn có không ít con đã là Sĩ cấp trung cấp rồi."
Sở Hinh Nhi ngơ ngác mà nghe, cảm thấy Sở Diệp trong miệng người dẫn đường, cùng Sở Diệp mà họ biết là không phải cùng một người.
Sở Hinh Nhi nhịn không được nói: “Lâm Sơ Văn đâu?
“Lâm Hồn Sư sao? Nghe nói, Lâm Hồn Sư dưỡng một con hồ ly, lấy Thảo Dược Gà uy hồ ly, thực xa xỉ." So sánh với Sở Diệp, Lâm Sơ Văn danh khí thì có chút nhỏ.
Sở Hinh Nhi gật đầu, nói: “Như vậy a!"
Người dẫn đường thần thần bí bí nói; “Nghe nói, Sở Hồn Sư cùng Lâm Hồn Sư là đôi tình lữ trốn nhà ra đi bởi vì gia tộc không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, cho nên mới chạy tới Lưỡng Giới Thành."
Mà lời đồn này cũng xuất phát từ mấy tiểu bối Tiền gia, khi bọn họ đi làm nhiệm vụ với một đội lính đánh thêu rồi trong lúc nhàn rổi nói chơi qua lại rồi thành lời đồn.
Mà mọi người cũng chi đó là thật.
Sở Hinh Nhi sắc mặt trầm trầm, tâm tình phức tạp không ít.
“Bọn họ quan hệ rất tốt sao?"
Người dẫn đường gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên, Sở thiếu cùng Lâm thiếu từ trước đến nay ra vào có đôi, gắn bó keo sơn, tình cảm rất vững chắc."
Người dẫn đường thấy Sở Hinh Nhi tâm tình không tốt, có chút khẩn trương nói: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ."
Sở Hinh Nhi lắc đầu, lấy ra một đồng bạc rồi đuổi người kia đi..