Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 78
Kỳ Lương Tần biết học quân sự vất vả, nhưng mà thật sự không ngờ rằng vất vả đến như vậy. Đại khái là hiện giờ làn da cậu tương đối trắng nõn, không trải qua phơi nắng, phơi dưới mặt trời chói chang một ngày, tuy rằng cậu không bị cảm nắng, nhưng lại cảm thấy cổ đau rát, để bạn học nhìn thử, thế mà phơi nắng đến tróc một lớp da.
Qua một ngày, cậu soi soi gương, cảm thấy mới một ngày, mình đã đổi thành người khác. Khuôn mặt vốn trắng nõn hiện giờ biến thành màu đỏ, cũng không biết có phải là nguyên nhân tâm lý hay không, cậu nhìn cảm thấy đen đen đỏ đỏ. Trở về nhà lão thái thái nhìn thấy cậu liền hoảng sợ: “Sao lại biến thành như vậy, bệnh ư, sắc mặt kém thế."
“Chỉ là quá mệt mỏi, " Kỳ Lương Tần nói: “Trên người ướt đẫm, con đi tắm rửa một cái."
“Mau đi đi." Lão thái thái có chút đau lòng nhìn cậu: “Học quân sự này cũng quá vất vả, hai ngày nay lại nóng như vậy, trường các con sao không nhân tính hóa một chút, tìm chỗ bóng râm mà học quân sự."
Dì Xuân cười nói: “Nhìn mặt cậu ấy đỏ như vậy, đại khái cũng giống Tùng Vĩ là người sợ phơi nắng, lão thái thái quên à, năm đó lúc Tùng Vĩ học quân sự, chẳng phải cũng cái dạng này, nhìn dọa người."
“Hai người bọn nó thật sự là một đôi, " lão thái thái nói: “Làn da lão nhị giống tôi, trắng, sợ phơi nắng, không như lão đại giống cha nó, đen nhánh."
“Cũng đúng, ba anh em bọn họ, chỉ có Bách Tông là làn da đen một chút, may mà Bách Tông dễ nhìn, người cũng cao."
“Hiện giờ nó cũng coi như tốt hơn nhiều, dì quên lúc nó mới từ quân đội trở về ư, đen như cục than ấy, tôi cũng không dám nhận."
Lão thái thái bên này vừa dứt lời, bên kia Nghiêm Bách Tông vừa vặn trở về. Hai người liền nở nụ cười. Nghiêm Bách Tông hỏi: “Hai người cười cái gì vậy?"
“Hôm nay con về sớm."
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, đổi giày đi đến phòng khách: “Bọn họ còn chưa có về sao?"
“Lão nhị còn chưa có về, tiểu Tần đang tắm, đứa bé kia học quân sự một ngày, ta xem cả người hệt như cà mắc sương ấy, mặt cũng tím tái."
Nghiêm Bách Tông về phòng liền gọi một cú điện thoại cho Kỳ Lương Tần, nhưng mà không ai nhận, đại khái Kỳ Lương Tần còn đang tắm rửa. Hắn đi đến phía trước cửa sổ, nhìn nhìn sang đối diện, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần lau tóc xuất hiện ở trước cửa sổ, cầm lấy di động trên bàn, nhìn thoáng qua đối diện, sau đó lắc lắc tay với hắn.
Kỳ Lương Tần tắm rửa một cái, xối nước ấm, cảm giác trên cổ dễ hịu hơn rất nhiều, nhưng mà vừa sờ vẫn có chút đau. Cậu cũng không có thuốc trị phơi nắng, liền đi ra cửa hỏi dì Xuân. Dì Xuân nói: “Dì nhớ chỗ Bách Tông có một cái hộp thuốc, khả năng có thuốc đó, cậu ấy vừa trở về, con đi hỏi xem."
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn lão thái thái, thật vất vả bắt lấy một cơ hội quang minh chính đại, cậu đương nhiên không chịu bỏ qua, nhanh chóng đến phòng Nghiêm Bách Tông.
“Sao lại phơi nắng thành như vậy?"
“Không biết, giữa buổi trưa đã cảm thấy có chút đau, còn tưởng rằng là do quân phục cọ xát."
“Ngồi xuống."
Nghiêm Bách Tông cầm thuốc trị phơi nắng từ trong hộp thuốc ra, Kỳ Lương Tần nói: “Anh thật lợi hại, cảm giác giống như cái gì cũng không làm khó được anh."
Lời nịnh nọt này khiến Nghiêm Bách Tông rất là vui vẻ, cười nói: “Trong nhà thuốc gì cũng chuẩn bị một chút tương đối yên tâm, thuốc trị phơi nắng này là năm trước lúc Viện Viện đi bờ biển chơi với bạn bè, muốn phơi nắng ra màu tiểu mạch gì đó, kết quả làn da phơi nắng bị thương, nó bôi thuốc xong không dùng hết, liền bỏ vào trong hộp thuốc này."
Hắn nói xong liền nặn thuốc mỡ ra ngón tay, nhẹ nhàng bôi trên cổ Kỳ Lương Tần. Thuốc mỡ mang theo chút cảm giác man mát, nhưng mà ngón tay Nghiêm Bách Tông vuốt cổ cậu, khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nghiêm Bách Tông đứng lên, lấy khăn tay xoa xoa tay, nói: “Vào đi."
Trong nháy mắt khi lão thái thái mở cửa Kỳ Lương Tần xoay người quệt một chút thuốc mỡ ra tay, sau đó bôi loạn vài cái sau gáy mình, lão thái thái thấy cậu tự bôi thuốc, liền nói: “Con để lão đại giúp con, đều là nam, con còn e lệ sao?"
Đại khái ở trong mắt lão thái thái, con trai lớn của bà là khiến bà yên tâm nhất. Huống chi Kỳ Lương Tần lại là nam, bà hết sức yên tâm đối với Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, không nói đến lão đại không thích nam, mặc dù thích, cũng không có khả năng sẽ đi thích người yêu của em trai mình.
Cho nên bà cảm thấy Kỳ Lương Tần rất hướng nội, rất dễ dàng thẹn thùng. Kỳ Lương Tần cầm khăn xoa xoa ngón tay, đứng lên nói: “Không nghiêm trọng, tùy tiện bôi một chút."
“Ta cảm thấy học quân sự có ý nghĩa gì, thật sự muốn học sinh rèn luyện thân thể, vậy thì đều là trong ngày thường, chứ chỉ mệt chết mệt sống nửa tháng, một chút tác dụng cũng không có." Lão thái thái nói: “Theo ta thấy, ta nói với chú tiểu Vương của con một tiếng, về sau đừng tham gia."
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại nói: “Cứ để cho cậu ấy tham gia, học quân sự không phải vì cường thân kiện thể, mà là một cái nghi thức, thể nghiệm cho tốt, về sau cũng sẽ lưu lại một đoạn hồi ức, coi như là ký ức không thể thiếu của cuộc sống đại học. Hơn nữa bạn trong lớp đều không biết nhau, đều là dựa vào học quân sự mà quen thuộc, nếu cậu ấy vốn đã không trọ ở trường, lại không tham gia hoạt động tập thể, về sau không dễ ở chung với bạn học."
“Ưm, em sẽ luyện thật tốt, nghe nói học quân sự ở trường của bọn em cuối cùng còn có thể sờ tới súng."
Tuy rằng đại học cả nước đều học quân sự, nhưng mà học quân sự như thế nào thì mỗi nơi mỗi khác, có trường thì tiểu đánh tiểu nháo cho qua, có trường lại kéo lên trên núi học quân sự. Đại học trước đây của Kỳ Lương Tần học quân sự tương đối đơn giản, không ngờ học quân sự ở Đông Hoa lại sờ tới súng, tuy rằng không biết là súng thật hay súng giả, nhưng Kỳ Lương Tần vừa nghĩ tới vẫn rất kích động.
Từ trong phòng Nghiêm Bách Tông đi ra, dì Xuân trộm hỏi Kỳ Lương Tần: “Con còn chưa nói với lão thái thái đi?"
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Còn chưa kịp, sáng sớm đi vội vàng."
“Ban ngày lão thái thái hỏi dì, dì nói với lão thái thái là đêm qua con vẫn ngủ phòng cho khách."
Kỳ Lương Tần hơi quẫn bách cười: “Con và Tùng Vĩ hôm nay lại hòa hảo. Hôm nay con liền không ngủ ở phòng cho khách nữa."
Dì Xuân cười nói: “Dì biết người trẻ tuổi mấy con, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Vậy được, dì thay con đi nói với lão thái thái một tiếng, cũng đỡ cho bà ấy lo lắng các con."
“Đúng vậy, mọi người không cần quá lo lắng con và Tùng Vĩ, ngẫu nhiên đến phòng cho khách ngủ một chút, coi như là tiểu biệt thắng tân hôn."
Cậu không xấu hổ, ngược lại là dì Xuân nghe xong có vài phần ngại ngùng, cười lắc đầu rời đi. Dì nói chuyện này với lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Suy nghĩ của người trẻ tuổi bọn nó, chúng ta theo không nổi. Thôi thôi, chỉ cần hai người bọn nó không xảy ra vấn đề lớn, cãi nhau cũng tùy bọn nó đi. Tùng Vĩ tuy rằng không thành thật, nhưng coi như nghe lời tôi, tôi cảnh cáo nó thêm hai câu, hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
Hiện tại Kỳ Lương Tần chỉ cần vừa về tới nhà là sẽ chờ đi ngủ.
Chỉ là cậu cảm thấy ba bốn tiếng từ lúc bầu trời tối đen đến lúc đi ngủ thật là dài đăng đẵng. Sau khi cơm chiều, Nghiêm Bách Tông đi ra ngoài tản bộ, cậu rất muốn đi theo ra, chỉ là sợ bị người ta hoài nghi, cho nên vẫn ở lại trong phòng khách xem TV với lão thái thái. Người tuy rằng ngồi ở trước TV, trong đầu lại đều nghĩ chuyện kế tiếp đến phòng Nghiêm Bách Tông ngủ, lúc suy nghĩ trong lòng thực hưng phấn, lại có chút khẩn trương, còn có chút lo lắng, hệt như mèo cào, không thể chờ đợi được.
Ái dục sẽ khiến người ta có khoảnh khắc mê man tâm trí, cậu sẽ cảm thấy lão thái thái và dì Xuân sao còn không đi ngủ, xem phim truyền hình cái gì, chậm trễ cậu và Nghiêm Bách Tông ở chung. Nhưng suy nghĩ này lướt qua giây lát, cậu lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình rất ích kỷ.
Chờ đến khi mọi người đều trở về phòng đi ngủ, cậu gần như có chút không thể chờ đợi được mà từ trong phòng đi ra, thẳng đến phòng của Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như thế. Cậu nằm thẳng trên giường lớn mềm mại, nói: “Em nhớ trước kia có một buổi tối, em đi xem phim, kết quả sau khi đến rạp chiếu phim nhìn thấy thiệt nhiều tình nhân. Lúc trở về là buổi tối bảy tám giờ, lúc xuyên qua một con đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn thấy trong tiệm cơm hai bên ngã tư đường đều ngồi đầy người. Cũng không biết vì sao, mỗi lần chỉ cần buổi tối đi ra ngoài, dưới bầu không khí kia em sẽ đặc biệt thương cảm. Bình thường thì không, buổi tối đi ra ngoài, nhìn thấy người khác vô cùng náo nhiệt, hoặc là có đối tượng, đều sẽ thực hâm mộ, cảm thấy mình thực cô độc, không biết tương lai mình ở nơi nào, sẽ là dạng gì."
Kỳ Lương Tần nói xong nghiêng người nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Em thật sự rất cảm kích có anh, trong lòng em thật sự không còn cầu mong."
Nghiêm Bách Tông gối lên cánh tay nhìn cậu, nói: “Anh không có tốt như em nghĩ đâu."
“Vậy anh nói xem, anh có gì không tốt?"
Nghiêm Bách Tông còn thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Con người anh chất phác, không biết ăn nói như lão nhị, cũng không có tình thú bằng hắn. Ngày lâu, anh sợ em sẽ cảm thấy anh chán."
“Còn nữa không?"
Nghiêm Bách Tông lại nghĩ nghĩ, nói: “Anh cũng lớn hơn em rất nhiều tuổi, em còn trẻ như vậy."
Kỳ Lương Tần ghé vào mép giường, cúi đầu nhìn Nghiêm Bách Tông dưới đất: “Nhưng em chỉ thích anh như vậy. Ở trong lòng em, anh chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này."
Nghiêm Bách Tông liền cười, Kỳ Lương Tần nhích về phía trước, gục đầu xuống, hôn hôn khóe miệng Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông vươn tay giữ cổ cậu, bàn tay to vuốt ve sau gáy cậu: “Còn đau phải không?"
“Anh sờ liền không đau…"
Nghiêm Bách Tông nghe xong lại cười, hắn không biết một người có thể dịu dàng như thế, giống như cả người đều thẩm thấu tình ý, hắn thích Kỳ Lương Tần làm nũng với hắn, tựa như thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của hắn, khiến hắn cảm thấy đặc biệt tự tin, giống như mình thực sự tốt như Kỳ Lương Tần nói vậy. Hắn cảm thấy Kỳ Lương Tần nói đều là thật lòng, hắn đối với Kỳ Lương Tần mà nói, có lẽ thật sự là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Có người đàn ông nào không thích người mình yêu xem mình là người đàn ông tốt nhất trên đời mà yêu và sùng bái đâu. Hắn cũng không thể ngoại lệ. Hắn vuốt cổ Kỳ Lương Tần, nói: “Sao em lại chọc người ta yêu như vậy."
Kỳ Lương Tần sửng sốt, nháy mắt xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, bởi vì không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông sẽ nói lời buồn nôn như vậy, đột nhiên nghe thấy, chỉ cảm thấy cả người run lên, vừa quái dị vừa vui sướng. Nghiêm Bách Tông lại đi hôn mặt và cằm cậu, nói: “Em như vậy khiến anh suốt ngày nghĩ tới em. Vừa rồi anh ở trong phòng chờ em, cũng có chút oán hận bọn họ chiếm lấy em."
Hóa ra lòng người yêu, đều là giống nhau. Nghiêm Bách Tông cũng có ái dục ích kỷ như vậy, hắn cũng sẽ nghĩ, sao bọn họ còn không đi ngủ, còn không đem Kỳ Lương Tần của hắn trả cho hắn, trong lòng cũng sẽ vội vàng, giống như mèo cào. Mà lúc Kỳ Lương Tần gõ cửa đi vào, giống như bức bối trong lòng lập tức đảo sạch, hắn vừa nghĩ tới toàn bộ buổi tối kế tiếp đều thuộc về bọn họ, trong lòng liền tràn đầy, an bình lại nhảy nhót.
Qua một ngày, cậu soi soi gương, cảm thấy mới một ngày, mình đã đổi thành người khác. Khuôn mặt vốn trắng nõn hiện giờ biến thành màu đỏ, cũng không biết có phải là nguyên nhân tâm lý hay không, cậu nhìn cảm thấy đen đen đỏ đỏ. Trở về nhà lão thái thái nhìn thấy cậu liền hoảng sợ: “Sao lại biến thành như vậy, bệnh ư, sắc mặt kém thế."
“Chỉ là quá mệt mỏi, " Kỳ Lương Tần nói: “Trên người ướt đẫm, con đi tắm rửa một cái."
“Mau đi đi." Lão thái thái có chút đau lòng nhìn cậu: “Học quân sự này cũng quá vất vả, hai ngày nay lại nóng như vậy, trường các con sao không nhân tính hóa một chút, tìm chỗ bóng râm mà học quân sự."
Dì Xuân cười nói: “Nhìn mặt cậu ấy đỏ như vậy, đại khái cũng giống Tùng Vĩ là người sợ phơi nắng, lão thái thái quên à, năm đó lúc Tùng Vĩ học quân sự, chẳng phải cũng cái dạng này, nhìn dọa người."
“Hai người bọn nó thật sự là một đôi, " lão thái thái nói: “Làn da lão nhị giống tôi, trắng, sợ phơi nắng, không như lão đại giống cha nó, đen nhánh."
“Cũng đúng, ba anh em bọn họ, chỉ có Bách Tông là làn da đen một chút, may mà Bách Tông dễ nhìn, người cũng cao."
“Hiện giờ nó cũng coi như tốt hơn nhiều, dì quên lúc nó mới từ quân đội trở về ư, đen như cục than ấy, tôi cũng không dám nhận."
Lão thái thái bên này vừa dứt lời, bên kia Nghiêm Bách Tông vừa vặn trở về. Hai người liền nở nụ cười. Nghiêm Bách Tông hỏi: “Hai người cười cái gì vậy?"
“Hôm nay con về sớm."
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, đổi giày đi đến phòng khách: “Bọn họ còn chưa có về sao?"
“Lão nhị còn chưa có về, tiểu Tần đang tắm, đứa bé kia học quân sự một ngày, ta xem cả người hệt như cà mắc sương ấy, mặt cũng tím tái."
Nghiêm Bách Tông về phòng liền gọi một cú điện thoại cho Kỳ Lương Tần, nhưng mà không ai nhận, đại khái Kỳ Lương Tần còn đang tắm rửa. Hắn đi đến phía trước cửa sổ, nhìn nhìn sang đối diện, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần lau tóc xuất hiện ở trước cửa sổ, cầm lấy di động trên bàn, nhìn thoáng qua đối diện, sau đó lắc lắc tay với hắn.
Kỳ Lương Tần tắm rửa một cái, xối nước ấm, cảm giác trên cổ dễ hịu hơn rất nhiều, nhưng mà vừa sờ vẫn có chút đau. Cậu cũng không có thuốc trị phơi nắng, liền đi ra cửa hỏi dì Xuân. Dì Xuân nói: “Dì nhớ chỗ Bách Tông có một cái hộp thuốc, khả năng có thuốc đó, cậu ấy vừa trở về, con đi hỏi xem."
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn lão thái thái, thật vất vả bắt lấy một cơ hội quang minh chính đại, cậu đương nhiên không chịu bỏ qua, nhanh chóng đến phòng Nghiêm Bách Tông.
“Sao lại phơi nắng thành như vậy?"
“Không biết, giữa buổi trưa đã cảm thấy có chút đau, còn tưởng rằng là do quân phục cọ xát."
“Ngồi xuống."
Nghiêm Bách Tông cầm thuốc trị phơi nắng từ trong hộp thuốc ra, Kỳ Lương Tần nói: “Anh thật lợi hại, cảm giác giống như cái gì cũng không làm khó được anh."
Lời nịnh nọt này khiến Nghiêm Bách Tông rất là vui vẻ, cười nói: “Trong nhà thuốc gì cũng chuẩn bị một chút tương đối yên tâm, thuốc trị phơi nắng này là năm trước lúc Viện Viện đi bờ biển chơi với bạn bè, muốn phơi nắng ra màu tiểu mạch gì đó, kết quả làn da phơi nắng bị thương, nó bôi thuốc xong không dùng hết, liền bỏ vào trong hộp thuốc này."
Hắn nói xong liền nặn thuốc mỡ ra ngón tay, nhẹ nhàng bôi trên cổ Kỳ Lương Tần. Thuốc mỡ mang theo chút cảm giác man mát, nhưng mà ngón tay Nghiêm Bách Tông vuốt cổ cậu, khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nghiêm Bách Tông đứng lên, lấy khăn tay xoa xoa tay, nói: “Vào đi."
Trong nháy mắt khi lão thái thái mở cửa Kỳ Lương Tần xoay người quệt một chút thuốc mỡ ra tay, sau đó bôi loạn vài cái sau gáy mình, lão thái thái thấy cậu tự bôi thuốc, liền nói: “Con để lão đại giúp con, đều là nam, con còn e lệ sao?"
Đại khái ở trong mắt lão thái thái, con trai lớn của bà là khiến bà yên tâm nhất. Huống chi Kỳ Lương Tần lại là nam, bà hết sức yên tâm đối với Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, không nói đến lão đại không thích nam, mặc dù thích, cũng không có khả năng sẽ đi thích người yêu của em trai mình.
Cho nên bà cảm thấy Kỳ Lương Tần rất hướng nội, rất dễ dàng thẹn thùng. Kỳ Lương Tần cầm khăn xoa xoa ngón tay, đứng lên nói: “Không nghiêm trọng, tùy tiện bôi một chút."
“Ta cảm thấy học quân sự có ý nghĩa gì, thật sự muốn học sinh rèn luyện thân thể, vậy thì đều là trong ngày thường, chứ chỉ mệt chết mệt sống nửa tháng, một chút tác dụng cũng không có." Lão thái thái nói: “Theo ta thấy, ta nói với chú tiểu Vương của con một tiếng, về sau đừng tham gia."
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại nói: “Cứ để cho cậu ấy tham gia, học quân sự không phải vì cường thân kiện thể, mà là một cái nghi thức, thể nghiệm cho tốt, về sau cũng sẽ lưu lại một đoạn hồi ức, coi như là ký ức không thể thiếu của cuộc sống đại học. Hơn nữa bạn trong lớp đều không biết nhau, đều là dựa vào học quân sự mà quen thuộc, nếu cậu ấy vốn đã không trọ ở trường, lại không tham gia hoạt động tập thể, về sau không dễ ở chung với bạn học."
“Ưm, em sẽ luyện thật tốt, nghe nói học quân sự ở trường của bọn em cuối cùng còn có thể sờ tới súng."
Tuy rằng đại học cả nước đều học quân sự, nhưng mà học quân sự như thế nào thì mỗi nơi mỗi khác, có trường thì tiểu đánh tiểu nháo cho qua, có trường lại kéo lên trên núi học quân sự. Đại học trước đây của Kỳ Lương Tần học quân sự tương đối đơn giản, không ngờ học quân sự ở Đông Hoa lại sờ tới súng, tuy rằng không biết là súng thật hay súng giả, nhưng Kỳ Lương Tần vừa nghĩ tới vẫn rất kích động.
Từ trong phòng Nghiêm Bách Tông đi ra, dì Xuân trộm hỏi Kỳ Lương Tần: “Con còn chưa nói với lão thái thái đi?"
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Còn chưa kịp, sáng sớm đi vội vàng."
“Ban ngày lão thái thái hỏi dì, dì nói với lão thái thái là đêm qua con vẫn ngủ phòng cho khách."
Kỳ Lương Tần hơi quẫn bách cười: “Con và Tùng Vĩ hôm nay lại hòa hảo. Hôm nay con liền không ngủ ở phòng cho khách nữa."
Dì Xuân cười nói: “Dì biết người trẻ tuổi mấy con, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Vậy được, dì thay con đi nói với lão thái thái một tiếng, cũng đỡ cho bà ấy lo lắng các con."
“Đúng vậy, mọi người không cần quá lo lắng con và Tùng Vĩ, ngẫu nhiên đến phòng cho khách ngủ một chút, coi như là tiểu biệt thắng tân hôn."
Cậu không xấu hổ, ngược lại là dì Xuân nghe xong có vài phần ngại ngùng, cười lắc đầu rời đi. Dì nói chuyện này với lão thái thái, lão thái thái cười nói: “Suy nghĩ của người trẻ tuổi bọn nó, chúng ta theo không nổi. Thôi thôi, chỉ cần hai người bọn nó không xảy ra vấn đề lớn, cãi nhau cũng tùy bọn nó đi. Tùng Vĩ tuy rằng không thành thật, nhưng coi như nghe lời tôi, tôi cảnh cáo nó thêm hai câu, hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
Hiện tại Kỳ Lương Tần chỉ cần vừa về tới nhà là sẽ chờ đi ngủ.
Chỉ là cậu cảm thấy ba bốn tiếng từ lúc bầu trời tối đen đến lúc đi ngủ thật là dài đăng đẵng. Sau khi cơm chiều, Nghiêm Bách Tông đi ra ngoài tản bộ, cậu rất muốn đi theo ra, chỉ là sợ bị người ta hoài nghi, cho nên vẫn ở lại trong phòng khách xem TV với lão thái thái. Người tuy rằng ngồi ở trước TV, trong đầu lại đều nghĩ chuyện kế tiếp đến phòng Nghiêm Bách Tông ngủ, lúc suy nghĩ trong lòng thực hưng phấn, lại có chút khẩn trương, còn có chút lo lắng, hệt như mèo cào, không thể chờ đợi được.
Ái dục sẽ khiến người ta có khoảnh khắc mê man tâm trí, cậu sẽ cảm thấy lão thái thái và dì Xuân sao còn không đi ngủ, xem phim truyền hình cái gì, chậm trễ cậu và Nghiêm Bách Tông ở chung. Nhưng suy nghĩ này lướt qua giây lát, cậu lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình rất ích kỷ.
Chờ đến khi mọi người đều trở về phòng đi ngủ, cậu gần như có chút không thể chờ đợi được mà từ trong phòng đi ra, thẳng đến phòng của Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như thế. Cậu nằm thẳng trên giường lớn mềm mại, nói: “Em nhớ trước kia có một buổi tối, em đi xem phim, kết quả sau khi đến rạp chiếu phim nhìn thấy thiệt nhiều tình nhân. Lúc trở về là buổi tối bảy tám giờ, lúc xuyên qua một con đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn thấy trong tiệm cơm hai bên ngã tư đường đều ngồi đầy người. Cũng không biết vì sao, mỗi lần chỉ cần buổi tối đi ra ngoài, dưới bầu không khí kia em sẽ đặc biệt thương cảm. Bình thường thì không, buổi tối đi ra ngoài, nhìn thấy người khác vô cùng náo nhiệt, hoặc là có đối tượng, đều sẽ thực hâm mộ, cảm thấy mình thực cô độc, không biết tương lai mình ở nơi nào, sẽ là dạng gì."
Kỳ Lương Tần nói xong nghiêng người nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Em thật sự rất cảm kích có anh, trong lòng em thật sự không còn cầu mong."
Nghiêm Bách Tông gối lên cánh tay nhìn cậu, nói: “Anh không có tốt như em nghĩ đâu."
“Vậy anh nói xem, anh có gì không tốt?"
Nghiêm Bách Tông còn thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Con người anh chất phác, không biết ăn nói như lão nhị, cũng không có tình thú bằng hắn. Ngày lâu, anh sợ em sẽ cảm thấy anh chán."
“Còn nữa không?"
Nghiêm Bách Tông lại nghĩ nghĩ, nói: “Anh cũng lớn hơn em rất nhiều tuổi, em còn trẻ như vậy."
Kỳ Lương Tần ghé vào mép giường, cúi đầu nhìn Nghiêm Bách Tông dưới đất: “Nhưng em chỉ thích anh như vậy. Ở trong lòng em, anh chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này."
Nghiêm Bách Tông liền cười, Kỳ Lương Tần nhích về phía trước, gục đầu xuống, hôn hôn khóe miệng Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông vươn tay giữ cổ cậu, bàn tay to vuốt ve sau gáy cậu: “Còn đau phải không?"
“Anh sờ liền không đau…"
Nghiêm Bách Tông nghe xong lại cười, hắn không biết một người có thể dịu dàng như thế, giống như cả người đều thẩm thấu tình ý, hắn thích Kỳ Lương Tần làm nũng với hắn, tựa như thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của hắn, khiến hắn cảm thấy đặc biệt tự tin, giống như mình thực sự tốt như Kỳ Lương Tần nói vậy. Hắn cảm thấy Kỳ Lương Tần nói đều là thật lòng, hắn đối với Kỳ Lương Tần mà nói, có lẽ thật sự là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Có người đàn ông nào không thích người mình yêu xem mình là người đàn ông tốt nhất trên đời mà yêu và sùng bái đâu. Hắn cũng không thể ngoại lệ. Hắn vuốt cổ Kỳ Lương Tần, nói: “Sao em lại chọc người ta yêu như vậy."
Kỳ Lương Tần sửng sốt, nháy mắt xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, bởi vì không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông sẽ nói lời buồn nôn như vậy, đột nhiên nghe thấy, chỉ cảm thấy cả người run lên, vừa quái dị vừa vui sướng. Nghiêm Bách Tông lại đi hôn mặt và cằm cậu, nói: “Em như vậy khiến anh suốt ngày nghĩ tới em. Vừa rồi anh ở trong phòng chờ em, cũng có chút oán hận bọn họ chiếm lấy em."
Hóa ra lòng người yêu, đều là giống nhau. Nghiêm Bách Tông cũng có ái dục ích kỷ như vậy, hắn cũng sẽ nghĩ, sao bọn họ còn không đi ngủ, còn không đem Kỳ Lương Tần của hắn trả cho hắn, trong lòng cũng sẽ vội vàng, giống như mèo cào. Mà lúc Kỳ Lương Tần gõ cửa đi vào, giống như bức bối trong lòng lập tức đảo sạch, hắn vừa nghĩ tới toàn bộ buổi tối kế tiếp đều thuộc về bọn họ, trong lòng liền tràn đầy, an bình lại nhảy nhót.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca